← Ch.28 | Ch.30 → |
Edit: Mộc
Rạng sáng, năm giờ, cũng có thể là sáu giờ.
Trong căn phòng yên tĩnh xuất hiện tiếng động rất nhỏ.
Cô bừng tỉnh, cả người đầy mồ hôi lạnh.
"Anh đánh thức em à?" Cà vạt trong tay Phàn Dực Á mới thắt được một nửa, vội vàng chạy tới, đau lòng sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của vợ mình.
"A Á?!" Mắt cô chớp vài lần, tưởng rằng mình còn chưa tỉnh ngủ.
"Anh trở về thay quần áo, sau đó phải đi Pháp ngay." Cho dù thời gian rất ngắn nhưng anh vẫn từ tốn giải thích với cô.
Quả nhiên.
Cô cười khổ.
Xốc chăn lên, ngón tay mảnh khảnh đặt lên cổ anh, "Để em giúp anh."
Từng vòng một.
Cô vô cùng nghiêm túc thắt cà vạt cho anh.
"Nhìn em gầy quá... Đồ ăn đầu bếp làm không hợp khẩu vị của em à?" Nhìn lên chiếc cằm nhọn đi của cô, anh bực mình nhăn mày, "Ngày mai anh bảo quản gia mời một đầu bếp khác!"
Khi cô định nói chuyện thì di động lại vang lên.
Nhìn qua một chút, anh lập tức bỏ qua tín hiệu từ di động.
Nếu anh không nhận thì cô cũng coi như không nghe thấy.
"Đừng! Không liên quan đến người khác, là tự em không ăn uống đầy đủ thôi." Cô thản nhiên nói.
Nâng cằm cô lên, lông mày anh càng nhíu chặt hơn, "Mạt Mạt, có phải hàng ngày em không chịu ăn cơm không?"
"Có chứ. Em đâu phải làm bằng sắt." Chỉ là ăn rất ít mà thôi.
"Vì sao đã mang thai đến bốn tháng rồi mà chẳng béo lên chút nào vậy?" Di động vẫn thúc giục, bám riết không tha. Cuộc nói chuyện càng trở nên gấp gáp hơn.
Biểu lộ của cô mất tự nhiên một chút.
"Để anh sờ thử nào!" Thấy cô càng lúc càng gầy, làm sao anh không lo lắng cho được?!
Tay anh vội vàng phủ lên bụng cô, còn chưa chạm đến áo ngủ rộng thùng thình bằng bông thì cô đã lùi lại, tránh đi.
"Đừng, tay anh lạnh lắm." Giọng nói và vẻ mặt của cô đều rất bình thường.
Hiện giờ là tháng năm, tay anh thật sự lạnh lắm sao?
Anh ngượng ngùng thu tay về.
Điện thoại trong nhà lại vang lên không ngừng.
"Tìm anh đấy." Cô không tiếp điện thoại, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ.
"Giống y như quỷ đòi mạng!" Anh nguyền rủa một câu, không kiên nhẫn nhấc máy, gầm nhẹ, "Đến ngay đây!"
"Ba" một tiếng, dập máy.
"Mạt Mạt, anh đi vắng, em phải chăm sóc cho mình!" Anh nhanh chóng đi giày, không quên dặn dò cô.
"Vâng." Cô lẳng lặng gật đầu.
Nhìn bóng lưng của anh rất nhanh biến mất trước mắt.
Tám câu, lần này anh nói cùng cô tám câu.
Đây đúng là một kỳ tích.
Dịch chuyển bàn chân, cô lặng lẽ đứng bên cửa sổ, nhìn chồng mình ngồi lên chiếc xe sang trọng, đằng sau còn có bốn, năm chiếc xe màu đen có rèm che, bên trong là đội ngũ trợ lý, thư ký, từng chiếc nối đuôi nhau biến mất trong sáng sớm mờ mịt.
"A Á, tới Pháp rồi nhớ điện thoại về." Cô thì thào với không khí.
Trí nhớ chồng của cô không tốt, từ lần dặn đầu tiên, cô đợi ba ngày cũng không có điện thoại của anh.
Từ đó về sau, cô chỉ có thể dặn dò với không khí.
Cho dù tịch mịch đến tận xương.
Cô giống như chim hoàng yến trong lồng sắt, vẫn luôn chờ đợi chủ nhân của mình.
Nhưng đáng tiếc, chủ nhân hình như đã quên sự tồn tại của cô.
Kết hôn 2 tháng.
Mỗi lần nói chuyện cũng không quá 20 câu.
Vợ chồng quấn quýt sao? Mấy chữ này, chỉ tưởng tượng thôi cô cũng thấy buồn cười.
Trên lưng chồng cô gánh kế sinh nhai của hàng vạn người, mỗi ngày đều giống như siêu nhân, bay khắp các quốc gia, vội đến mức cả thời gian ngủ cũng thật xa xỉ.
Còn cô, ngay cả để lại cho cô một bóng lưng cũng thành xa xỉ.
Tịch mịch của cô, hậm hực của cô, không phải anh không thèm để ý.
Mà thôi, anh vốn dĩ không có cơ hội chú ý tới.
Cũng giống như bây giờ.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm đầu ngón chân trơn bóng của mình.
Rõ ràng cô đi chân không nhưng anh vốn không có thời gian để chú ý.
Hôn nhân thì ra là như vậy sao?
Có phải bởi vì cô chưa từng chuẩn bị tâm lý nên cảm giác mất mát mới nặng nề như vậy không?
Có thể ở bên cô một buổi tối không? Hoặc ôm lấy cô, im lặng dựa vào nhau một lúc?
Được không?
Căn nhà hơn một nghìn mét vuông, mười người giúp việc đã được huấn luyện kỹ đến mức ngay cả bước đi cũng không gây tiếng vang, thật dọa người, thậm chí có lúc cả tuần cô không nói với ai một câu, cuộc sống như thế khi nào cô mới quen được?
Gió đêm thổi qua, lá cây về đêm giống như bóng quỷ, tạo thành tiếng kêu sàn sạt, một mình cô ở trên chiếc giường đôi, một lần lại một lần bừng tỉnh.
Anh đang ở đâu?
Học được không làm nũng, không khóc, có phải chứng tỏ cô thật sự kiên cường không?
A Á, không thể nào đi cùng em một đoạn đường ngắn được sao?
Câu nói ấy cho tới giờ cô vẫn nghẹn trong cổ họng.
Chồng cô bề bộn nhiều việc.
Vội vàng xây dựng uy tín, vội càng làm quen với ban giám đốc và cổ đông, vội vàng đón từng đợt kiểm tra nguy hiểm.
Cô biết áp lực của anh rất lớn, cha anh không phải lui về sau màn mà là buông tay hoàn toàn, các cổ động và ban giám đốc lại cố ý làm khó dễ, bới móc anh. Tiền đồ của anh, mỗi bước đều là trước có sói, sau có hổ, nếu không chứng tỏ được năng lực của mình, anh không thể thu phục mọi người.
Anh bận rộn như vậy, sao cô có thể yêu cầu anh dành chút thời gian cho mình đây?
......
Tựa vào sô pha, cô đổi rất nhiều kênh TV.
Cuộc sống chán nản đến trống rỗng.
Chuyển kênh trong nước, ti vi đang chiếu "Đa dạng nam tử 2", cô bình tĩnh ngồi xem.
Màn hình lớn như ở rạp chiếu phim, cô buồn bã ngửa đầu, thấy Đạo Minh Tự bị mất trí nhớ và nữ diễn viên Tuyết Nhi yêu nhau.
Cô không biết Phàn Dực Á làm cách nào, dưới áp lực của anh, không trái với hợp đồng, công ty điện ảnh đã phối hợp bóp méo kịch bản phim.
Sam Thái biến thành bài trí có hay không đều được.
Một vai chỉ cần cuối phim ôm tượng trưng với nam chính, thể hiện kết cục viên mãn là được.
Một vai diễn ít đất đến đáng thương, còn chẳng bằng cả vai nữ phụ.
Cô không thể oán hận dục vọng chiếm hữu của anh.
Dù sao cô cũng hiểu được, các ngôi sao khác vừa bước chân vào nhà giàu liền lập tức vắng bóng, Phàn Dực Á có thể gật đầu đáp ứng để cô hoàn thành bộ phim này đã là nhẫn nhịn lớn nhất rồi.
Có điều, nhìn những đôi nam nữ trên màn hình đang lộ ra vẻ ngại ngùng khi yêu.
Lòng cô chợt trống rỗng.
Mất đi điện ảnh, giá trị của cô là ở đâu?
Làm nhân vật của công chúng, chỉ có thể tịch mịch ở trong nhà, ngay cả đi làm việc gì khác bên ngoài cũng trở thành hy vọng xa vời, vậy thì giá trị của cô ở đâu chứ?
Cuộc đời này cô mới 25 tuổi, lần đầu tiên cô không tìm được giá trị tồn tại của mình.
Cuộc hôn nhân của cô giống như màn ảnh màu sắc rực rỡ nhưng phía sau thì toàn màu xám xịt.
*****
Edit: Mộc "Thưa cô chủ, cậu chủ đã dặn rằng nếu cô chủ ở nhà thấy nhàm chán thì để tôi sắp xếp vài vệ sĩ theo cô chủ ra ngoài." Cô đang tập trung đọc sách thì bị quản gia cắt ngang.
Cô ngẩng đầu, lãnh đạm từ chối, "Không cần đâu."
Ra ngoài làm gì chứ? Đến cửa hàng à?
Cô bây giờ không cần tham dự những trường hợp quan trọng, quần áo đẹp đẽ mấy cũng chỉ đặt trong nhà, cần gì phải lãng phí chứ?
"Tôi tự có cách sử dụng thời gian của mình, không cần lo lắng." Cô cười nhạt.
Cô có thể đọc rất nhiều sách, lấy tất cả tiểu thuyết trước kia muốn đọc nhưng không có thời gian đọc hết.
Hai tháng nay cô vẫn làm thế để giết thời gian.
Quản gia thức thời lặng lẽ ra ngoài.
Cô đắm chìm trong biển sách, cố ý coi nhẹ sự yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng châm rơi đáng sợ này.
Lại nhìn mặt trời lặn.
Xem giờ, đã hơn 7 giờ rồi.
Nếu cô không ăn cơm sớm thì đầu bếp sẽ không thể tan ca về được.
Buông sách, cô đứng lên, đi xuống tầng một.
Dép lê mềm mại, giẫm lên nền gỗ cao cấp, chẳng có lấy một tiếng vang nhỏ.
Không lâu sau, cô cũng giống như những người trong ngôi nhà này, ngay cả đi đường cũng không dám bước nhanh.
Đi được nửa đường, ở trên cầu thang, chân bước nhẹ.
Cắn môi.
Đột nhiên nhớ ra có một số việc không thể tiếp tục kéo dài.
Hít sâu một hơi, thân thể của cô ưỡn thẳng.
Vốn dĩ chuyện phát sinh 2 tháng trước cô phải tạo ra.
Nhưng chồng cô bận rộn quá mức.
Bởi vì sợ chuyện ngoài ý muốn sẽ làm anh cảm thấy áy náy, thấy nặng nề nên cô cứ kéo dài.
Nhưng đã kéo dài tới mức không thể kéo dài được nữa.
Khi anh muốn sờ bụng cô, thiếu chút nữa là cô toát đầy mồ hôi lạnh.
Có thai bốn tháng, bụng đáng lẽ phải hơi nhô lên.
Nhưng cô lại rất gầy...
Chỗ cô đang đứng, còn mười bậc thang nữa, cứ vậy mà ngã xuống đi...
"Cô ngơ ngẩn ở đấy làm gì hả?" Tiếng nói sắc nhọn vang lên làm cô rùng mình.
Cô lãnh đạm rút chân về, bình tĩnh nhìn dưới tầng, đúng là vị phu nhân đang giương cao cằm, nhìn cô vẻ hèn mọn.
"Phu nhân có việc gì sao?" Một tiếng "mẹ", dù thế nào cô cũng không thể nói ra được.
"Tôi chỉ tới xem trong lúc bảo bối nhà tôi không ở đây, cô có cất giấu đàn ông trong nhà không!" Thái độ của quý phu nhân tuyệt đối không hề lịch sự, ánh mắt sắc bén như rada, không hề kiêng dè gì quét một vòng, ngay cả mấy góc tối trong phòng khách cũng không buông tha.
Cô mỉm cười, vẻ mặt không đổi, thản nhiên bước xuống lầu, ngồi lên sô pha, bình tĩnh đề nghị, "Có cần lên tầng xem không? Nếu có giấu đàn ông thì phòng ngủ sẽ thích hợp hơn."
"Không cần!" Không chiếm được lợi thế, không tóm được nhược điểm gì, quý phu nhân oán hận hừ lạnh một tiếng.
"Tôi muốn dùng bữa." Cô bình tĩnh nhìn quý phu nhân.
Quý phu nhân có thể hiểu là cô mời bà ta dùng bữa cùng, cũng có thể hiểu là cô đang ra lệnh đuổi khách.
Cô thì thế nào cũng không sao cả.
"Không cần, tôi không thèm ngồi cùng bàn ăn với loại phụ nữ thấp hèn như cô!" Hiển nhiên, quý phu nhân có chứng tự cao tự đại, tự động cho rằng cô đang mời mình.
"Không sao." Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh như cũ.
Không hề tức giận.
Đối với những người không quan trọng, từ trước tới nay cô không hề lãng phí sức lực.
"Nếu không định điều tra nữa thì tôi phải đi ăn cơm."
Cúi đầu xuống, thái độ của cô rất khiêm nhường, không định gây xung đột với người khác.
"Mấy tháng rồi?" Không ngờ quý phu nhân lại ngạo mạn hỏi.
Lưng mất tự nhiên cứng đờ, "Sắp 4 tháng rồi."
Ánh mắt quý phu nhân đầy nghi ngờ nhìn dáng vẻ gầy gò của cô, chiếc váy rộng thùng thình như búp bê, "Là bệnh viện nào kiểm tra chứ? Thật sự đã 4 tháng à?"
"Tôi có bốn bác sĩ phụ sản rồi, không cần phu nhân lo lắng." Cô lãnh đạm, không muốn tiếp tục câu chuyện.
Quý phu nhân không nhìn cô nữa.
Dù sao chỉ cần qua 5 tháng, có thể lấy DNA để giám định, mọi chuyện sẽ rõ ràng.
"4 tháng rồi, bụng cô rất nhanh sẽ to ra, đến lúc đó hầu hạ bảo bối nhà tôi chắc cũng không tiện, tôi sẽ giúp bảo bối thu dọn hành lý, để nó chuyển đến nhà chính sẽ tốt hơn, tránh để nó đi tìm người phụ nữ khác hầu hạ, kích thích đến cô đang mang thai, như thế sẽ không tốt." Quý phu nhân cuối cùng cũng nói ra mục đích của chính mình.
Cười ảm đạm, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.
Quý phu nhân luôn trăm phương ngàn kế hy vọng con mình chuyển đi.
"Khi nào A Á về, tôi sẽ nói với anh ấy, để anh ấy về nhà chính, cho người phụ nữ khác hầu hạ." 4 lạng bạt ngàn cân, cô không phải người dễ dàng bị kẻ khác bắt nạt!
"Cô!..." Không chiếm được lợi thế, ngược lại còn tự làm mình tức giận, quý phu nhân vô cùng khó chịu.
Không muốn tốn thêm công phu đấu võ mồm, cô lập tức ngồi xuống bàn ăn.
Cầm lấy bát, lặng lẽ nuốt đồ ăn.
Cô cố gắng ăn một chút.
Không muốn anh đang bận rộn còn phải lo lắng cho mình.
Nhìn lướt qua thức ăn phong phú trên bàn, bảo bối nhà bà quả thực rất phí công sức, vừa thấy đã biết là do đầu bếp cao cấp làm.
Ngay cả quản gia hầu hạ người phụ nữ thấp hèn này cũng được huấn luyện chuyên nghiệp ở Anh, ăn mặc ngủ nghỉ chẳng hề kém nhà chính chút nào.
"Có thể ăn được bao nhiêu thì ăn đi, nhớ rằng loại chim sẻ bay lên cành như cô thì có thể ăn được bao nhiêu liền chứ?" Quý phu nhân châm chọc khiêu khích.
Sắc mặt cô vẫn như cũ, mặc kệ chó điên cắn bậy.
Sự bình tĩnh của cô làm quý phu nhân tức điên lên, "Có điều chim sẻ như cô cũng chẳng làm phượng hoàng được bao lâu đâu, bởi vì... Một con chim sẻ nhỏ khác cũng đang dùng hết sức mình kề cận bảo bối nhà tôi đấy!" Quý phu nhân cười lạnh lùng, cố ý để lộ tin tức.
Bàn tay cầm đũa ngừng lại một chút.
Cô không hề mở miệng.
"Để tôi nghĩ xem nào, hiện giờ ở Pháp đã sắp 12 giờ trưa rồi, không biết bảo bối nhà tôi đã rời giường chưa, có lẽ tối qua nó bàn bạc vận động quá nhiều, bây giờ còn ngủ cùng con bé Tình Không kia ở đâu đó!"
Quý phu nhân cố ý nhắn rằng Tình Không đang ở Pháp!
"Nói tới sức hấp dẫn của bảo bối nhà tôi thì ngay cả chị dâu nó cũng rất thích nó, may mà ông nhà tôi nói Tình Không chỉ là khách ở nhà tôi thôi, không có chút quan hệ gì với Phàn gia."
"Cho nên, nếu có xảy ra cái gì với bảo bối nhà tôi thì người làm mẹ này cũng chẳng biết nên nói gì mới tốt đây!"
"Có điều con bé Tình Không kia thật ra rất hiền lành, cũng biết tôn trọng người lớn, không như người nào đó..."
Cô lạnh lùng cắt ngang lời quý phu nhân, "Một trò dùng hai lần, không có gì mới mẻ cả, có cần tôi chỉ cho bà vài chiêu không?" Ban đầu thì dùng tiền mua chuộc cô, để cô quyến rũ A Á rời xa chị dâu, hiện giờ lại dùng Tình Không để chia cắt cô và A Á.
Thủ đoạn kém cỏi như vậy làm sao cô không nhìn thấu chứ?
Người bị lợi dụng chỉ có người phụ nữ ngốc nghếch kia mà thôi, không phải là cô!
Nhưng vì sao khi nghe tin Tình Không đang ở Pháp lòng cô lại thấy khó chịu như vậy?
"Người phụ nữ yếu đuối thì cũng có chiêu hiểm, xem đi, cho dù con tôi rất vội vàng thì khi đi Pháp cũng mang Tình Không theo chứ không mang cô theo! Hạ Vũ Mạt, tôi chống mắt lên mà xem cô có thể đắc ý được bao lâu!"
Oán hận, quý phu nhân dậm chân, đi đến cửa liền bỏ lại một câu nhạo báng, "Hạ Vũ Mạt, cô thật sự cho là con tôi si mê cô như cô tưởng à? Cô tự mình đi hỏi nó đi, nó để cho cô được bao nhiêu thời gian, cho Tình Không bao nhiêu thời gian? Quên không nói với cô, trước đây không lâu con tôi còn ở bên Tình Không cả một đêm..."
Câu cuối cùng của quý phu nhân trước khi đi làm cho trái tim cô trúng một đòn nghiêm trọng.
Chiếc đũa bị đặt xuống.
Hạ Vũ Mạt không nên bị người ta xúi giục!
Cô tự nhắc nhở mình.
Nhưng ăn uống không vào, cô cầm điện thoại, bấm một chuỗi dãy số rất khó nhớ.
Cô tin tưởng anh.
Điện thoại lập tức có người nhận.
"Vợ tôi có chuyện gì sao?" Người nghe điện tưởng quản gia gọi đến thông báo.
"A Á, là em." Giọng cô rất nhẹ nhàng, trái tim cũng bình tĩnh lại.
"Mạt Mạt?!" Hiển nhiên, anh rất kinh ngạc.
Khung cảnh ồn ào xung quanh anh cũng trở nên im ắng.
"Nước Pháp có thứ gì em thích không? Cần anh mua cái gì mang về cho em không?" Giọng anh nhẹ nhàng, "Hay là tìm anh có chuyện gì?"
"Không có gì! Chỉ muốn hỏi anh khi nào thì về nhà thôi."
"Mạt Mạt..." Giọng anh nhất thời tràn đầy áy náy, "Công việc bên này anh cũng không biết khi nào mới xong, sau đó anh còn phải đi Mỹ..."
Ý anh là không có thời gian?
"Không sao, anh cứ làm việc của mình trước." Cười thản nhiên.
Đang định cúp máy, không quấy rầy anh nữa.
"A Á, cà phê của cậu này." Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng từ đầu kia điện thoại truyền tới.
Một luồng khí lạnh chạy dọc bàn chân đến trái tim.
A Á, em cũng muốn đây chỉ là ảo giác, có điều nếu chỉ là tưởng tượng thì vì sao lòng em lại khó chịu như vậy?
Ngày kết hôn kia, Tình Không thổ lộ với anh, cô nghe không lọt một chứ, hiểu rất rõ ràng.
"Mạt Mạt... Điện thoại thu tín hiệu không tốt sao?" Ở đầu kia, anh nói to lên, không thấy cô lên tiếng.
"Em đang nghe đây." Giọng cô trở nên lạnh lùng, "Em mệt mỏi, gặp lại sau."
Đối với sự lạnh lùng bất ngờ của cô, anh không đoán ra được, "... Vậy thì em cứ nghỉ ngơi đi.... gặp lại sau..."
"Vâng." Cô định cúp máy, ngược lại, người bên kia bận đến bù đầu nhưng vẫn ngốc nghếch cầm máy như cũ.
Cô rất ít khi chủ động gọi cho anh, chữ gặp lại sau này anh nói có chút luyến tiếc.
Trái tim trở nên ấm áp, mím môi, chậm rãi nói, "A Á, em không thèm để ý việc anh dồn toàn bộ thời gian cho công việc, nhưng nếu anh có thời gian rảnh mà lại không dành cho em, để lại cho người phụ nữ khác, em sẽ để ý."
Nói xong, cô im lặng dập máy.
Cô cũng cảm thấy mệt mỏi.
Điện thoại vừa đặt xuống thì tiếng chuông đã vang lên điên cuồng, "Mạt Mạt, có phải ai nói linh tinh với em không? Anh vội đến mức không có nổi nửa phút rảnh rỗi, lấy đâu ra thời gian mà ở với người phụ nữ khác? Em đừng nghe mấy lời linh tinh!" Giọng anh có vẻ rất lo lắng.
"Em mệt lắm, chẳng có ý gì cả. Chỉ muốn nhắc nhở anh một chút, giới hạn của em ở đâu."
"Yên tâm đi, em cũng không suy nghĩ miên man gì cả." Nếu không tin anh, cô đã ép hỏi anh từ lâu rồi.
Dập máy, cô mệt mỏi day huyệt thái dương.
Cô chỉ đang buồn rầu, sự việc ngoài ý muốn kia nên tạo ra như thế nào.
← Ch. 28 | Ch. 30 → |