Truyện:Giường Đơn - Chương 16

Giường Đơn
Trọn bộ 47 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhà hàng Pháp sang trọng.

Người đàn ông nhẹ nhàng uống rượu, dùng món ăn cũng rất thanh lịch.

"Cô Hạ, cô thực sự không định dùng bữa sao?"

Cô lắc đầu, cho dù dạ dày trống rỗng làm cô khó chịu.

Dáng vẻ của người đàn ông này, từ động tác, tư thế, thậm chí ngay cả híp mắt mờ ám, tất cả đều rất giống Phàn Dực Á.

Có điều hắn thiếu đi khí phách.

Nhìn giống nhưng thực ra lại không giống.

Người đàn ông dùng xong bữa tối, lịch sự lau miệng.

Động tác của hắn rất thành thục, tự tin.

"Hai vì chủ nhân nhân Phàn gia để tôi ra mặt, bàn bạc với cô Hạ một chuyện." Người đàn ông nhã nhặn, hiền lành nói.

"Anh là ai?" Hạ Vũ Mạt bình tĩnh hỏi.

Anh ta là ai đây? Vì sao tất cả mọi người đều cho rằng anh ta là Phàn Dực Á, cô không tin là người Phàn gia lại không nhận ra con mình, còn Triệu Nhã Nhi lại không nhận ra vị hôn phu của mình.

Tất cả giống như một bàn cờ.

Trên bàn cờ, mỗi người đều đang diễn kịch.

"Tôi sao?" Người đàn ông cười khổ, "Mười năm nay tên tôi vẫn là Phàn Dực Á, đột nhiên cô lại hỏi tôi là ai, tôi cũng không biết nên trả lời thế nào."

"Thật ra đã xảy ra chuyện gì?" Lòng cô quặn thắt.

"Cô Hạ, có lẽ phải là tôi hỏi cô, năm đó cô và Phàn Dực Á đã có chuyện gì?" Người đàn ông khách sáo hỏi.

"Tôi nhận tiền, đuổi anh ấy đi." Cô ngồi thẳng.

Cô nói năng thẳng thắn, không hề tỏ vẻ hối hận khiến người đàn ông nhìn chằm chằm ánh mắt cô, không chán ghét, ngược lại còn có thiện cảm.

"Để tôi kể cho cô nghe tiếp chuyện sau đó. Cô đuổi anh ta đi, Phàn Dực Á liền mất tích, bảy năm nay chưa từng quay về nhà."

Dạ dày luôn bị cô đối xử tệ bạc cuối cùng cũng bắt đầu phản đối.

"Anh ta bị người nhà giữ hết chứng minh thư, hộ khẩu, thậm chí cả hộ chiếu, nhưng cha mẹ anh ta vẫn không biết phải tìm anh ta ở đâu... Người trong gia tộc đều đoán có lẽ anh ta đã đói chết hoặc bệnh chết ở một nơi lạnh lẽo đói khổ nào đó... Đã bảy năm trôi qua, việc tìm được anh ta... cũng trở nên xa vời."

"Bảy năm rồi, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có?..." Ôm lấy bụng, dạ dày của cô đau đớn.

"Không có." Người đàn ông tiếc nuối lắc đầu, "Anh ta cứng rắn như thế làm cha mẹ cũng đau xót, không có cách nào khác, có lẽ cách làm của các người khi trước đã làm tổn thương nghiêm trọng sự kiêu ngạo của anh ta."

Nhưng thời điểm anh đi, lạnh lùng bình tĩnh như thế.

Thậm chí ngay cả một câu tức giận, một câu mắng mỏ cũng không có.

Cô nghĩ rằng anh sẽ trở về làm hoàng tử một lần nữa.

Bàn tay hai bên sườn chậm rãi nắm chặt lại.

"Thật xin lỗi, tôi hút điếu thuốc." Cô chật vật lấy điếu thuốc trong túi ra, hai tay run rẩy đến mức không bật được lửa.

Người đàn ông tự mình lấy bật lửa, giúp cô châm thuốc.

Thở ra một ngụm khói, cô hơi bình tĩnh lại.

Nhân viên phục vụ thấy có khói thuốc, đang định lại gần thì bị người đàn ông phẩy tay ngăn lại.

"Đây là màn kịch anh ấy bày ra để trêu đùa tôi phải không? Tùy tiện tìm một người đàn ông nói cho tôi biết chuyện, sau đó âm thầm tiến hành kế hoạch trả thù?" Cô cười lạnh, "Vậy bảy năm trước báo chí đăng tin anh ấy đi du học ở Pháp thì sao? Đừng nói với tôi rằng người kia cũng là anh!"

Không thể trách cô nghĩ mọi chuyện phức tạp như thế, cuộc sống của cô ở trong cái vòng luẩn quẩn này khiến cô không thể không đề phòng mọi người.

Tính tình của người đàn ông không tệ, không bị sự khó chịu của cô làm tức giận, "Đương nhiên là Phàn gia khó mà tuyên bố ra ngoài chuyện ầm ĩ như thế, lúc đầu chỉ định cảnh cáo Phàn Dực Á, nếu anh ta không nghe theo cha mẹ thì sẽ trở thành kẻ hai bàn tay trắng, sẽ bị người khác thay thế."

"Đây là lý do 'tôi' tồn tại!". Người đàn ông cười có vẻ bất đắc dĩ, "Nhà tôi vốn là gia đình công nhân, vì tiền nên không thể không trở thành một người khác. Bởi vì vẻ ngoài của tôi và Phàn Dực Á có phần giống nhau, lúc trước do Phàn Dực Á chậm chạp không chịu trở về đã làm gia tộc sinh ra khủng hoảng, thậm chí rất nhiều cổ đông muốn rút vốn, vì thế để ổn định cục diện, người Phàn gia đã chọn tôi."

Bởi vì sinh ra giống nhau, cho nên anh có thể lý giải được tình cảnh của cô gái này năm đó.

"Khi tôi ở Pháp, chịu sự huấn luyện nghiêm khắc của Phàn gia, truyền tin đồn về trong nước chính là hy vọng gây được áp lực với Phàn Dực Á, ép anh ta ra mặt, giờ đã đến lúc về nước nhưng không có chút hiệu quả nào, dường như Phàn Dực Á đã biến mất trên thế giới này, không hề có tin tức."

"Có lẽ anh ta đã chết..." Câu cuối cùng của người đàn ông ẩn chưa sự đau khổ của cuộc đời.

Một cậu con trai nhà giàu tính tình ngang ngạnh như thế, rời khỏi sự che chở của gia tộc, không có chứng minh thư, thậm chí ngay cả đi làm công cũng rất khó được người ta nhận.

Làm sao có thể sống được?

Khi anh đi, bóng lưng dứt khoát như thế, cô không thể tưởng tượng được anh lại không về nhà.

Anh sẽ đi đâu đây?

Trời đất bao la, nhưng một người còn chưa tốt nghiệp đại học, ngay cả chứng minh thư cũng không có, sẽ đi làm ở đâu?

Cô lo lắng, nhưng theo trực giác lại lắc đầu, "Sẽ không! Anh ấy là một người đàn ông mạnh mẽ, chắc chắn sẽ không chết đơn giản như thế!"

Trong trí nhớ về anh, cô vẫn chỉ có ký ức khi 18 tuổi.

Tính tình ngang ngược, trẻ con như vậy.

"Người Phàn gia cũng nghĩ thế, cho nên yêu cầu cô phối hợp với tôi diễn một vở kịch." Người đàn ông mỉm cười, "Nếu có thể khiến Phàn Dực Á về nhà, sau khi mọi việc thành công, Phàn gia sẽ đưa cho cô một triệu."

Nếu có lựa chọn khác, Phàn gia tuyệt đối sẽ không tìm Hạ Vũ Mạt.

"Nhưng điều kiện đầu tiên cô phải hiểu rõ đó là Phàn Dực Á là người cô không thể với tới được." Tuy không muốn nói ra câu tàn nhẫn ấy nhưng người đàn ông đành phải tuân theo chỉ thị.

Cắn môi, điếu thuốc trong tay, cô không còn muốn hút thuốc nữa.

Giai cấp, giai cấp, vĩnh viễn là giai cấp!

Trước kia cô là kỹ nữ, bây giờ lại là một con hát! (con hát: những người làm ca sĩ, diễn kịch, đóng phim, hát tuồng... gọi chung là con hát)

"Nói đi, diễn như thế nào?"

"Tạo ra mập mờ giữa cô và tôi, lấy danh nghĩa của Phàn Dực Á và Hạ Vũ Mạt. Khiến Phàn Dực Á tức giận phải ra mặt." Người đàn ông chậm rãi nhắn lại ý tứ của Phàn gia.

Cười lạnh một tiếng, cô muốn từ chối.

Nhưng lời từ chối lại vướng trong cổ, không thốt ra được.

Lúc này, không từ chối chẳng phải vì tiền tài.

Cô phát hiện chính mình cũng rất muốn tìm được Phàn Dực Á, để anh trở lại vị trí của mình.

Anh chính là đứa con ông trời sinh ra để làm hoàng tử.

"Vì sao lại chọn tôi?" Cô bình tĩnh hỏi.

"Bởi vì Phàn gia cho rằng, với tính tình kiêu ngạo của Phàn Dực Á, anh ta nhất định rất hận cô, hận đến mức muốn giẫm nát cô, làm sao cho phép tên mình và cô lại xuất hiện cùng nhau được?" Người đàn ông đã cố trả lời vô cùng nhẹ nhàng lịch sự.

"Tôi hiểu rồi." Cô gật đầu, "Tôi nhận lời anh."

Không chút do dự.

*****

Cô và "Phàn Hồ Á" bắt đầu xuất hiện cùng nhau.

Có người mê điện ảnh vào rạp chiếu phim, nhìn thấy ngôi sao Hạ Vũ Mạt cùng một người đàn ông quần áo sang trọng, khí chất cao quý, vô tình người trước người sau, khi bộ phim kết thúc, hai người họ nắm tay nhau ra ngoài.

Lại có nhân viên phục vụ nhà hàng nhìn thấy ngôi sao Hạ Vũ Mạt và một người đàn ông nhiều lần đi ăn cơm.

Các tòa soạn bắt đầu kích động cho đội cẩu tử xuất phát, liên tiếp chụp được ảnh ngôi sao Hạ Vũ Mạt ngủ lại trong khu nhà cao cấp của người đàn ông kia, sáng sớm hôm sau mới vội vàng rời đi.

Vị trí thiếu phu nhân Phàn gia, hoa rơi nhà nào?

Là vị hôn thê cao quý, môn đăng hộ đối Triệu Nhã Nhi hay là ngôi sao xuất thân bần hàn Hạ Vũ Mạt?

Tình cảm của cậu chủ Phàn đối với Hạ Vũ Mạt là thật hay giả?

Phàn gia liệu có để cho Hạ Vũ Mạt, người có tin đồn từng "phục vụ trên giường" bước chân vào nhà giàu không?

Tình yêu tay ba, cuối cùng ai mới là người cười?

Từng vấn đề liên tiếp trở thành chủ đề để mọi người bàn tán say sưa, trà dư tửu hậu.

Màn kịch này, vấn đề cô bé lọ lem và hoàng tử vĩnh viễn ở bên nhau gây náo động rất lớn, trở thành một cơn sóng bàn luận.

Thậm chí ngay cả trên internet đều diễn ra khảo sát, phái "môn đăng hộ đối" và phái "cô bé lọ lem" gây chiến kịch liệt.

Nhưng ngoài sự mong đợi của mọi người.

Người mà Phàn gia và Hạ Vũ Mạt chờ đợi vẫn không xuất hiện.

.........

Ba tháng sau.

Trong một siêu thị hết sức bình thường.

Một người đàn ông tuấn tú đang lựa đồ mua sắm.

Tay anh cầm một bản kê, mỗi khi mua thứ gì xong liền cúi đầu đánh dấu vào đó.

"Chú cha, chú đã xong rồi à?" Bên cạnh anh có một cô bé sáu tuổi, trên đầu cái một đóa hoa hồng nhỏ, rất hiếu động, không ngừng gọi.

"Còn chưa xong đâu, đừng nghịch nữa! Chú đang làm việc!" Người đàn ông vẫn tập trung vào việc lựa đồ như cũ, vẻ mặt nghiêm túc, không quên nhắc nhở cô bé, "Đi tìm mẹ đi!"

"Mẹ? Mẹ ngồi xổm ở khu đồ điện, xem chị Sam Thái rồi, không chịu đi đâu." Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn lên.

Tay cầm bút của người đàn ông cứng lại một chút.

"Chúng ta đi gọi mẹ con thôi, không nên để cô ấy xem quá nhiều phim truyền hình vô bổ như vậy!" Nhất thời, người đàn ông không còn tâm trạng mua sắm nữa, dắt tay cô bé đi về khu đồ điện.

"Chú cha, chú nắm tay con chặt như thế có phải vì sợ không nhận ra mẹ không?" Cô bé nói vô cùng thích thú, còn không quên trêu cợt chú cha.

"Sao chú lại không nhận ra hai người chứ?" Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, "Trên đầu con lúc nào cũng cài một đóa hoa hồng, còn trên tóc mẹ con có kẹp tóc con bướm, cho dù không muốn nhận ra cũng khó!"

Cô bé cười trộm, "Đó là vì con và mẹ sợ chú cha lạc mất."

Bàn tay người đàn ông căng thẳng, chém đinh chặt sắt, "Không bao giờ, chúng ta là người một nhà!"

Tới khu đồ điện, quả nhiên thấy một người phụ nữ nhỏ nhắn, thanh tú, trên đầu có kẹp hình con bướm đang ngồi xổm, nhìn chằm chằm màn hình.

Nhíu mày, "Tình Không, tôi và Tiểu Niệm phải về nhà thôi!"

"A!" Người phụ nữ trẻ tiếc nuối đứng lên, thì thào oán giận, "A Á thối tha, ở nhà xem phim thì chê tôi ngốc, khó khăn lắm mới ra ngoài, mới được một lúc đã phải về nhà!"

"Tôi và Tiểu Niệm về nhà trước, chị cứ tiếp tục được không?!"

"Không được đâu! Không cho cậu bỏ tôi lại!" Người phụ nữ vội vàng ôm lấy cánh tay anh."

Người phụ nữ luôn cảm thấy không an toàn, dường như rất sợ bị người ta vứt bỏ.

"Được rồi." Người đàn ông hơi lùi lại.

Thân cận với phụ nữ, anh luôn cảm thấy mất tự nhiên.

Nắm bàn tay nghịch ngợm của cô bé con, kéo người phụ nữ.

Anh xoay người, vẫn thấy được khuôn mặt ngây thơ mà lạnh lùng trên ti vi.

"Giống như các người, chỉ biết sống dưới sự che chở của cha mẹ, các người đã bao giờ tự mình kiếm ra một đồng tiền chưa?'

"Tôi không bao giờ... chịu im lặng nữa, Đạo Minh Tự, tôi chính thức tuyên chiến với anh!"

Ánh mắt anh thản nhiên rời khỏi gương mặt ương ngạnh, bừng bừng sinh lực.

Anh rất ngang ngược, tính tình tồi tệ, chưa từng quan tâm đến suy nghĩ của tôi, ở cùng một chỗ với anh tôi phải kiềm chế rất mệt mỏi. Từ đầu tới cuối tôi chỉ vì tiền của anh thôi.

A Á, trừ tiền ra thì anh còn gì có thể hấp dẫn tôi đây?

Đã không có tiền, anh chẳng là gì cả.

....

Một vết thương cũ lặng lẽ xuất hiện trong lòng anh.

Tình yêu của anh thật rẻ mạt.

Toàn bộ ảo ảnh đều dựa vào tiền tài.

Không có bức tường huy hoàng đó làm nền, ba chữ Phàn Dực Á chẳng là gì cả.

Về nhà sao?

Không, anh sẽ không về nhà!

Cái nhà kia chỉ làm anh cảm thấy vô cùng tức cười, khiến anh cảm thấy cực kỳ nhục nhã.

Cho dù không có nhà để về, giống như dân vô gia cư lưu lạc, buổi tối phải ở lại dưới cầu vượt hoặc trong công viên, trên người chỉ còn tờ báo vứt đi để chống lạnh, lúc đêm khuya sẽ bị lạnh đến không ngủ được, khi rạng sáng thì đói đến tỉnh dậy.

Tìm kiếm khắp nơi nhưng không có cơ hội nào để làm việc, lần nào cũng bị người ta cho rằng không có hộ khẩu nên đuổi đi, anh kiêu ngạo như thế, cho dù phải chịu rất nhiều khổ cực cũng không hối hận.

Khi sắp cạn kiệt sức lực, cuối cùng, lần đầu tiên anh rơi nước mắt không khuất phục trước phần mộ anh trai.

Tình yêu làm anh bị thương rất nặng.

Nhưng anh chưa bao giờ chịu khuất phục, chỉ không kêu đau đớn mà thôi.

Chỉ cần không ra tiếng, không kêu cứu, người khác sẽ không biết anh rất đau.

Từ đó về sau, anh không bao giờ lưu luyến quay lại nơi cô sống, hoặc là phạm vi mười dặm gần đó, tuyệt đối sẽ không có bóng dáng của anh.

Kìm nén nước mắt thất bại, anh tự nói cho mình, ngay mai anh sẽ lại là chính mình, nhất định phải sống tốt hơn bất cứ ai.

Không ngờ, cách mộ anh trai không xa, anh nhặt được Tình Không đang khóc nức nở, ấm ức, cái bụng nhỏ hơi nhô lên.

Hoặc là nên nói, Tình Không nhặt được anh cả người không xu dính túi, quần áo bẩn thỉu.

Có mái che đầu, cuối cùng anh cũng yên ổn tìm được một công việc.

Anh thay người phụ nữ này gánh nặng cuộc sống.

Khi Tiểu Niệm sinh ra, là anh cầm chặt tay Tình Không.

"Vì Hoàn Vũ, hãy kiên trì lên!"

Anh và Tình Không cùng chung hoạn nạn.

Cùng nhau cố gắng, cho nhau sức sống.

Mỗi bước đi trong cuộc sống, đều là anh dắt tay cô tiến lên.

...

Khi xếp hàng thanh toán, Tình Không tiện tay cầm tờ báo phục vụ khách lên, hô to, "A Á, cậu lại lên báo này!"

Cô chỉ vào ảnh chụp trên báo, cười ha ha không ngừng, có vẻ giễu cợt, "Thật hâm mộ cậu quá, diễn cùng với thần tượng "Sam Thái" của tôi này!"

Tình Không cũng không biết anh và Hạ Vũ Mạt vốn là một đôi, chỉ đơn giản nghĩ rằng A Á giả ở Phàn gia và "Sam Thái" qua lại.

Không kiên nhẫn lấy tờ báo đi, biểu cảm trên mặt anh hung ác như bị đao khắc.

Mục đích của bọn họ anh hiểu rất rõ!

Nhưng lần này cô lại nhận bao nhiêu tiền nữa?

Vì sao bọn họ vĩnh viễn tin rằng họ có thể tùy ý thao túng, sắp xếp cuộc sống của anh?

Crypto.com Exchange

Chương (1-47)