Vay nóng Homecredit

Truyện:Giường Đơn - Chương 11

Giường Đơn
Trọn bộ 47 chương
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Siêu sale Lazada


Edit: Mộc

Sau khi thi cuối kỳ là nghỉ đông, trong thời gian nghỉ đông ngắn ngủi ấy, rất nhiều lần Phàn Dực Á ngủ lại trên giường đơn của cô, cho dù không ngủ đêm, anh cũng có thói quen tắm rửa trong căn phòng tắm nhỏ xíu đó rồi mới về nhà.

Nhờ có sở thích kỳ lạ đó của anh, mỗi ngày cô có thể tắm thoải mái bằng nước ấm.

Hiện giờ, giữa cô và anh tuy chưa phát sinh quan hệ nhưng đã rất quen thuộc cơ thể của nhau.

Những đêm Phàn Dực Á ngủ lại nhà cô, sang ngày hôm sau, mỗi tấc da thịt trên thân thể cô đều đầy dấu hôn thật xấu hổ.

Trừ bỏ phòng tuyến cuối cùng mà cô kiên quyết giữ gìn, những gì nên làm bọn họ đều đã làm.

"Không được! Em trai ở phòng bên cạnh..." Lấy cớ kinh nguyệt chỉ có thể được một lần, nên mỗi lần về sau cô đều lấy lý do em trai ở phòng bên cạnh để từ chối.

Kỳ lạ là anh đều chấp nhận, cho dù cô có thể cảm nhận được cơ thể anh khó chịu đến sắp nổ tung, nhưng anh vẫn không ép buộc cô.

Thời điểm kỳ nghỉ đông sắp chấm dứt, Phàn Dực Á đã liên hệ được với một trường học có tiếng ở Anh, cũng làm thủ tục giúp em trai cô.

Cô và Phàn Dực Á cùng đưa em trai đi nước Anh.

Đến đăng ký tại trường học, ký túc xá, toàn bộ là do Phàn Dực Á giúp em trai cô sắp xếp.

"Chị, chị thật lòng thích anh ấy không?" Em trai từng hỏi cô.

"Đương nhiên là thích." Vì không muốn em trai trưởng thành sớm suy nghĩ nhiều, cô trả lời như vậy, "Về sau chúng ta sẽ là người một nhà."

Những lời này không biết vì sao mà Phàn Dực Á lại nghe được, sau đó vẻ mặt anh ngày nào cũng vô cùng vui sướng.

Thích? Thật ra nếu nói thích Phàn Dực Á thì chẳng thà nói thẳng rằng cô thích tiền của Phàn Dực Á.

Cô là người thực tế, sau khi theo Phàn Dực Á, không chỉ có em trai mà ngay cả cuộc sống của cha mẹ cô cũng trở nên tốt hơn nhiều.

Cha cô từ một nhân viên kho hàng bình thường đã trở thành quản lý kho, từ một người phải làm việc nặng hàng ngày đã trở thành nhân viên văn phòng ngồi trong phòng điều hòa.

Mẹ cô vẫn như thế, không có việc làm, cả ngày đi đánh bài, có điều nghe nói giờ thắng hay thua đều có người đến thanh toán.

Tuy rằng Phàn Dực Á bá đạo, ít khi dịu dàng, nhưng tính tình có vẻ tốt.

Chỉ cần kiên nhẫn một chút, cuộc sống của cô vốn ở nơi âm u ẩm ướt như cống thoát nước sẽ trở thành con đường đầy ánh mặt trời.

Cô sẵn sàng thừa nhận, cô là người ham hư vinh.

Cuộc sống bình thản, không vì ăn mặc ngủ nghỉ mà lo lắng cả ngày vẫn là ước muốn của cô.

Cho nên cô cũng mong đợi Phàn Dực Á không phải chỉ chơi đùa với cô mà thôi.

Cô hy vọng Phàn Dực Á có thể cho cô một tương lai giàu có hạnh phúc.

Đây cũng là lý do cô giữ vừng phòng tuyến cuối cùng.

Chưa có được thật sự thì có lẽ Phàn Dực Á sẽ không mau chóng chán cô.

......

Để chuẩn bị tốt cho em trai khi vào học, Phàn Dực Á ký chi phiếu 100 vạn bảng Anh.

Khó khăn chia tay với em trai, cô biết, chỉ cần em cô đừng tiêu tiền linh tinh, thì học phí và sinh hoạt phí đến tận khi học thạc sĩ cũng đã đủ rồi.

Cô và Phàn Dực Á đi du lịch tại một ngôi làng có nhiều biệt thự.

Theo lý luận của Phàn Dực Á, nếu đã đến nước Anh thì phải nhìn thấy bảo bối của anh.

Bảo bối của anh là một con ngựa đua tuyệt đẹp có bộ lông màu rám nắng.

Phàn Dực Á thật sự là một phá gia chi tử, nghe này con ngựa đua bảy tuổi này anh đã phải mua mất mấy nghìn vạn bảng Anh.

Một năm, để nuôi con ngựa này ít nhất cũng mất đến mười vạn bảng Anh.

"Đến đây, sờ thử vào nó đi." Anh nắm tay cô, đặt lên thân mình con ngựa.

Con ngựa này là tâm can bảo bối của anh, thậm chí cả anh trai anh cũng không được chạm vào.

Nhưng cô thì khác.

Bất kể thứ gì anh cũng muốn chia xẻ với cô.

Vấn đề là anh dường như đang lạc trong tình yêu nên đã quên mất sở dĩ con ngựa này được anh yêu thích như thế là vì nó giống anh, chán ghét phụ nữ.

Phun ra một luồng khí nóng, tính tình con ngựa cũng nóng nảy giống anh.

Vó ngựa tung lên thô bạo, "Cẩn thận!" Anh vội kéo cô đi, chính mình thì bị ngựa đá, chân sưng đỏ.

Cho nên đành phải ở lại nơi này thêm một thời gian.

Cô và Phàn Dực Á ở lại nước Anh khá lâu, thậm chí ngay cả lễ khai giảng cũng không dự.

"Không đi học mọi người sẽ nghi ngờ quan hệ của chúng ta." Cô từng phản đối việc không trở về.

Cô kiên trì bọn họ phải giữ khoảng cách khi ở trường.

Nhưng đó chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi, rất nhiều bạn học đã bắt đầu nghi ngờ quan hệ của bọn họ.

"Thế thì sao chứ? Sớm muộn gì anh cũng lấy em, công khai sớm một chút hay sau này mới công khai thì có gì khác nhau đâu?" Những lời này Phàn Dực Á nói ra một cách đương nhiên.

Anh sẽ lấy cô?...

Phàn Dực Á không phải người đàn ông giỏi lời ngon tiếng ngọt.

Cho nên những lời này của anh làm cô ngạc nhiên.

Ngạc nhiên đến mức cô cũng ở lại nước Anh..

Giống như một tuần trăng mật nhàn nhã.

Hơn nửa tháng nay, quan hệ giữa bọn họ trở nên thân thiết hơn.

Hàng ngày, buổi sáng anh đưa cô đi thăm thú các nơi. Mùa đông nước Anh và Thượng Hải cũng không khác biệt nhiều lắm, chủ yếu là ẩm ướt và lạnh.

Khi mặt trời xuất hiện, không trung trong vắt, đám mây trắng như sắp rơi xuống, ngay cả cây cổ thụ trụi lá cũng lóe lên ánh sáng lấp lánh, khiến người ta thầm muốn đắm mình trong đó, lưu luyến quên về. Nhưng thời tiết ở Anh cũng thay đổi trong nháy mắt, bầu trời quang đãng nhanh chóng biến mất, đám mây nhẹ nhàng bỗng chốc tầng tầng chồng chất, phía chân trời khói bụi dày đặc, biến thành bầu trời ủ dột nặng nề.

Mưa bụi liên miên là tượng trưng của mùa đông ẩm ướt ở Anh.

Thời tiết thất thường, thường lúc trước đang có mặt trời sáng chói, lúc sau mưa đã rơi xuống, cô cảm thấy rất giống tính tình của người nào đó.

Người Anh không sợ lạnh, mùa đông mà phụ nữ còn mặc váy mỏng, áo phông, khoác thêm áo lông bên ngoài, nhập gia tùy tục, cô ngại ngùng không dám mặc thành "gấu Bắc cực", đành chịu để gió đông làm lạnh đến run rẩy.

Mỗi lần đến chỗ nghĩ, Phàn Dực Á sẽ ngồi xổm xuống, giúp cô xoa nắn tay chân bị lạnh đến xanh tím.

Rõ ràng là động tác nhẹ nhàng, nhưng sự dịu dàng như nước lập tức bị phá hỏng bởi tiếng quát, "Phụ nữ thật phiền phức! Thích ăn diện thì cũng phải lo lắng cơ thể mình chứ!"

Bình thường, mỗi khi ngồi xuống nghỉ ngơi anh sẽ khoác áo của mình lên đùi cô.

Chiếc áo khoác mấy chục vạn của anh cứ thế trở thành cái chăn cho cô, cô cũng thấy không thoải mái, thầm nghĩ muốn lấy ra để anh mặc vào.

Anh sợ lạnh như thế nhưng vẫn bá đạo ra lệnh, "Thôi đi! Không được lấy ra!"

Nếu cô dám phản kháng một câu thì tính xấu của anh lại phát tác.

Hai người đi đã lâu, cô cũng dần phát hiện ra, chỉ cần Phàn Dực Á đói bụng, mệt mỏi, lạnh, không hài lòng, tính tình anh sẽ không tốt.

......

Buổi tối bọn họ đều ngủ chung giường.

Mỗi ngày anh đều ở đầu giường chờ cô.

Dường như hạnh phúc có thể kéo dài vĩnh viễn.

......

Xung quanh cô đều là hơi thở thở nam tính mạnh mẽ, trên da thịt là nhiệt độ của anh.

Độ ấm trong phòng đang tăng cao.

Mỗi buổi tối đều như thế này.

Quần áo của cô đã bị Phàn Dực Á cởi bỏ, cô cắn môi, đỏ mặt, bàn tay trắng nõn bấu chặt lấy chăn.

Thân thế hai người dính chặt vào nhau.

Cô chịu đựng sức nặng từ cơ thể Phàn Dực Á.

Lưỡi anh ngang ngược tiến vào trong đôi môi đỏ mọng, lấy đi ngọt ngào tuyệt mỹ của cô.

Nếm được ngọt ngào, anh bắt đầu gặm cắn một cách tinh tế.

Nụ hôn trở nên chậm rãi, đầy dục vọng chiếm giữ ngang ngược, mãi đến khi phong ba nổi lên.

Anh dừng lại thật lâu trên phần màu hống phấn trước ngực cô.

Bá đạo liếm hôn, dùng đầu lưỡi khiêu khích.

Anh mạnh mẽ mang đến một dòng điện đánh vào thân cô, khiến cô tê dại.

Thân thể cô trần trụi ửng hồng, toàn thân không có sức lực, mặc kệ anh nâng cơ thể mê người lên, lưng trần trơn bóng, một lần lại một lần áp vào thân thể anh.

Vô lực ngăn cản, ngày mai cô chắc sẽ lại phải quấn khăn lụa khi ra ngoài đường.

Anh hôn càng lúc càng nóng bỏng, ôm ngày càng chặt hơn.

Anh nỉ non bên tai cô.

Cho dù toàn thân là hương vị của anh, đại não trống rỗng, cô vẫn nghe hiểu được anh đang nói gì.

"Anh thích em... rất thích, rất thích..."

Mỗi lần thân thiết anh đều sẽ nói với cô như vậy.

Nghe rất nhiều phụ nữ nói chuyện phiếm, cô biết thà tin rằng trên đời có quỷ cũng không thể tin lời nói của đàn ông khi ở trên giường.

Nhưng cô lại tin.

"Yên tâm... Anh nhất định sẽ lấy em... Đối với em, anh chưa bao giờ cảm thấy đủ..." Mỗi lần, anh vốn ngang ngược lại trở nên thật dịu dàng.

Thật ra dù ít hay nhiều anh cũng biết sự bất an trong lòng cô.

"Ngoan......"

Anh tách hai chân cô ra.

Mà cô lúc này luôn vịn tay anh, cảm thấy thật bất lực.

Càng ngày cô càng cảm thấy không thể từ chối những gì Phàn Dực Á làm với cô.

Sớm hay muộn cô cũng là người phụ nữ của anh.

Cô đã xác định.

Bởi cô dần không thể kháng cự anh được nữa.

Tay anh di chuyển khắp nơi, đến bụng bằng phẳng của cô, nhẹ nhàng vuốt lên bộ lông mềm mại nơi nữ tính.

Cô đã không thể suy nghĩ, yên lặng cắn chặt môi, thừa nhận sự tra tấn cực độ thân mật này.

Ngón tay thon dài của anh mỗi lần di chuyển đều giống nhau, đụng chạm đến nơi nữ tính của cô, trán cô nhăn lại, khó chịu đến mức sắp khóc thành tiếng.

Anh lại bắt đầu thi triển ma pháp vừa quen thuộc vừa xấu hổ trên thân thể cô.

Lần đầu tiên, khi ngón tay anh thăm dò vào một chút, cô đau đến rơi nước mắt.

Cảm giác thân thể bị xé mở rất sâu sắc, thật không tưởng tượng nổi nếu anh đi vào cái vật to lớn mà mỗi ngày cô đều cảm nhận được qua quần áo kia thì đau đớn đến mức nào.

Trải qua vài lần như thế, mông mông lung lung, tình dục xa lạ trong cơ thể cô dần dần dâng lên.

Một lát sau, cô đổ mồ hôi đầm đìa, thở gấp, suýt chút nữa là lộ ra tiếng rên rỉ mê người.

"Có còn đau không?" Anh khàn giọng hỏi.

Trên trán anh đã che kín một tầng mồ hôi mỏng.

"Còn... đau......"

Cô trợn mắt nói dối.

Để Phàn Dực Á không đột phá phòng tuyến cuối cùng kia, cô luôn nói mình vẫn còn đau.

Vì những lời này mà Phàn Dực Á cũng không dùng "súng thật" ra đối phó với cô.

Cho nên đôi khi cô cảnh cáo chính mình, ra lệnh cho mình phải thờ ơ với Phàn Dực Á, tất cả đều là gượng ép.

Cái trán áp lên trán cô, cử động quen thuộc khi cơ thể hai người áp vào nhau khiến thân thể chấn động. Anh kêu lên một tiếng, cơ thể càng chuyển động nhanh hơn.

Đỏ mặt, không dám mở mắt, cô biết anh đang làm gì.

Anh dùng ngón tay dính đầy dịch thể của cô bao lên chính mình.... đến khi "giải quyết" xong.

Nhưng hôm nay thời gian đặc biệt dài, cuối cùng mồ hôi của anh rơi xuống thân thể hai người, "Mạt Mạt, giúp anh..." Anh không chịu được tra tấn thống khổ, cầu xin cô giúp đỡ.

Lòng cô mềm nhũn.

Thấy ánh mắt cô trở nên mềm mại, cuối cùng không chịu được nữa, tách hai chân cô ra, thắt lưng nhấn vào.

Mới đi vào một chút.

"A..." Cô hít một hơi lạnh, thét chói tai.

"Không cần! Đau quá, đau quá!" Nước mắt đều rơi xuống, cô khóc không ngừng.

Không phải giả vờ, thật sự là rất đau.

Toàn thân anh căng cứng, nhìn cô như thế, không dám chuyển động.

"Có thể chịu được không?" Anh hy vọng cô chịu được.

"Không thể! Xin anh đi ra ngoài, xin anh!" Cô đau đến ngón chân cũng cong lên, theo bản năng hai tay đẩy anh ra.

Nghiến răng, anh cố gắng lui ra ngoài.

Anh ôm chặt cô, nhẹ giọng dỗ dành, "Đừng khóc! Anh đi ra, đừng khóc..." Đau lòng hôn lên mặt cô, môi cô.

Cuối cùng anh đi ra ngoài, đau đớn cũng dịu đi.

Nhưng nước mắt của cô vẫn không ngừng được.

Cô nhỏ giọng, cố nén tiếng nức nở.

Anh áp lên trán cô, "Anh phải làm thế nào với em đây?" Anh đau lòng, thất bại, uể oải hỏi.

Biết rõ chỉ cần đâm trái tim một nhát, đột phá tầng lá mỏng kia của cô, chỉ cần chịu đau một lần, cô sẽ không thấy đau như thế nữa.

Nhưng anh không nhẫn tâm được.

"Anh nói anh chờ em, chờ khi em 18 tuổi." Nước mắt còn đọng lại trên lông mi.

Ở trên giường, bất kể thế nào cô cũng không duy trì được sự lạnh lùng ban ngày.

Nhất là khi anh yêu chiều như vậy.

"Được rồi, anh chờ." Anh bất đắc dĩ gật đầu, cam đoan, "Không bao giờ... vượt qua nữa."

Tuy rằng sinh nhật của cô chỉ còn một tháng nữa, nhưng đúng là giày vò.

Vòng tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ an ủi.

Cho dù với anh, đêm nay lại là một đêm không ngủ nổi.

*****

Edit: Mộc

Nửa đêm, nhạc chuông di động của anh kêu ầm ĩ.

Phàn Dực Á nhảy dựng lên, vội vàng ấn nút nghe máy.

"Nói!" Giọng nói của anh cho dù đã cố nhỏ đi nhưng người khác cũng có thể dễ dàng nhận ra anh đang nóng nảy, biết được anh rất tức giận.

Anh vừa nghe di động vừa nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ bình yên trên giường mình.

May mắn là cô không bị đánh thức, vẫn ngoan ngoãn như cũ dựa sát vào anh, không hề nhúc nhích.

"A Á, em đang ở đâu?"

Trong điện thoại là giọng nói mệt mỏi của anh trai.

"Ở Anh." Nghe được là anh trai, giọng anh cũng dịu xuống.

"Cùng một cô gái phải không?" Dường như anh trai anh đã biết tất cả, cũng không ngạc nhiên.

"Vâng." Anh không định giấu diếm, khẽ vuốt sợi tóc xoăn tự nhiên của cô, "Sau khi về em sẽ đưa cô ấy đến gặp người trong nhà."

Tuy rằng thời gian yêu nhau chưa lâu nhưng anh dường như đã chắc chắn phải là cô.

Mà đã như thế thì anh cũng muốn mau chóng xác nhận.

Nói cho tất cả trưởng bối rằng anh và búp bê Nhã Nhi kia không có tính toán gì hết, cũng không muốn hứa hẹn gì.

Mang cô đi gặp cha mẹ, nói cho bọn họ biết cô là người con gái mà sau này anh muốn kết hôn.

"Em cảm thấy có thể sao? Ba sẽ đánh gãy chân em, dì sẽ trực tiếp tìm người ta, A Á, đừng ngốc nghếch." Giọng nói của anh trai càng mệt mỏi hơn.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh hỏi theo trực giác.

Im lặng một lúc, anh trai nói, "Tình Không có thai rồi, nhưng ba vẫn không đồng ý cho cô ấy bước vào nhà chúng ta."

Nhíu mày, anh hỏi, "Ba có thái độ gì?"

Thật ra tình yêu của anh trai chính là một tấm gương, cũng giống như tình cảm giữa anh và Mạt Mạt.

"Rất kiên quyết, chỉ đáp ứng cho cô ấy chút tiền để đuổi đi, đứa bé có sinh hay không cũng không phải chuyện của nhà mình."

Tuy rằng chỉ nghe giọng nói nhưng Phàn Dực Á dường như thấy được anh trai đang phiền não day thái dương.

Bởi vì đây là động tác quen thuộc khi anh trai không kiên quyết.

"Anh nghĩ thế nào?" Anh lại hỏi anh trai.

"Anh yêu Tình Không, không thể vứt bỏ cô ấy và đứa bé trong bụng như thế được. Thái độ của ba rất quá đáng, dì lại còn ở một bên không ngừng châm ngòi thổi gió, anh cảm thấy rất khó chịu, rất mâu thuẫn."

Anh trai nhất thời không nghĩ được gì.

"Anh, em không biết anh định làm thế nào, em chỉ biết là vận mệnh của mình sẽ không để bất kì ai sắp xếp. Nếu người trong nhà không chấp nhận Mạt Mạt, em sẽ bỏ lại tất cả. Bất kể là ai cũng không thể ngăn cản được." Tính tình anh luôn quyết liệt, tuyệt đối không khuất phục.

Ở trong chăn, cô bị tiếng nói ồn ào làm không thoải mái, nhăn mày, thân mình khẽ cựa quậy một chút, càng nhích gần về phía nguồn nhiệt.

Cẩn thận kéo lại chăn cho cô, muốn ôm cô thật chặt lại sợ đánh thức cô, đành cố thu lại bàn tay.

Bên kia đã cúp máy, vẻ mặt anh bắt đầu trở nên nghiêm túc.

"Mạt Mạt, trời sáng rồi, chúng ta về nước thôi." Anh nhỏ giọng nói chuyện cùng cô, cho dù biết cô không nghe thấy, "Nhớ kĩ nhất định phải nắm chặt tay anh, đừng buông ra."

Có một trận gió to bão lớn đang chờ bọn họ, anh rất rõ ràng.

......

Ngày mới tờ mờ sáng, anh hôn đánh thức cô.

"Đừng thế, em còn chưa đánh răng! Bẩn lắm!" Cô dùng một tay đẩy anh, một tay nhanh che miệng, cả mặt đều đỏ.

Ngay cả chính cô cũng không biết giọng của cô rất mềm mại, nghe giống như làm nũng.

"Anh đâu có chê bẩn!" Anh đã mặc chỉnh tề từ lâu, khoác áo ngoài chui vào trong chăn, lập tức chặn môi cô.

Tặng cho cô một nụ hôn triền miên.

Giữa nụ hôn cuồng nhiệt của anh, cả người cô xụi lơ trong lòng anh.

Mặc kệ tay anh nhanh chóng chui vào trong áo ngủ, vuốt ve nơi mềm mại kia...

Tình cảm mãnh liệt lúc sáng sớm, hai người đều thở dốc, cúc áo của cô đã bị anh cởi bỏ, áo lót đã bị anh ném lên sàn nhà.

"Có người ấn chuông cửa!" Cô tỉnh táo lại trước, mất tự nhiên đẩy anh ra.

Anh cũng nghe thấy, có điều là không muốn để ý.

Kéo chăn lại, bao lấy thân thể đã gần như để trần của cô, nhíu mày, "Mặc quần áo vào, trước khi anh gọi thì em không được ra ngoài."

Sáng sớm anh đã cảm thấy có điềm xấu.

Khi mở cửa phòng, anh thuận tay khóa lại.

"Cậu hai, bà chủ bảo cậu thu dọn đồ đạc, lập tức về nước!" Quản gia đứng ngoài cửa, cung kính nói.

Trên bãi cỏ đã có trực thăng tư nhân của nhà anh.

"Được rồi, chờ một chút, tôi đi bảo cô ấy thu dọn." Anh đang định quay đi thì quản gia ngăn lại.

"Cậu hai, bà chủ nói máy bay của gia đình không chứa ăn mày." Giọng điệu của quản gia vẫn cẩn thận như cũ, truyền tải ý tứ của bà chủ.

Ăn mày?!

Gân xanh nổi đầy trán Phàn Dực Á.

"Cút!"Anh thô bạo đẩy quản gia ra.

Ông ta không đi.

Mạt Mạt đang ở đây, anh phải làm sao bây giờ!

"Cậu hai! Xin lỗi cậu, bà chủ đã nói bất kể dùng thủ đoạn nào cũng phải đưa cậu về!"

Mấy người đàn ông cao lớn, hùng hổ chắn trước mặt anh.

Hừ lạnh, "Mẹ đúng là quan tâm đến tôi!" Đưa tay lên vặn các đốt ngón tay kêu răng rắc, Phàn Dực Á giống như một con báo đầy nguy hiểm.

Quyền đạo của anh không tồi, nếu thật sự đánh nhau thì mấy người đàn ông này chưa chắc đã hạ được anh.

Đang lúc đối đầu.

Chiến sự chuẩn bị bắt đầu.

Di động của quản gia vang lên.

"Thưa bà chủ, cậu hai có ở đây!" Quản gia cung kính đưa điện thoại cho anh, "Cậu hai, bà chủ nói muốn nói chuyện với cậu."

Anh tức giận giật lấy điện thoại.

"Bảo bối, con mau quay về đi, anh con xảy ra chuyện rồi!" Ở điện thoại bên kia, giọng nói của mẹ đầy lo lắng, "Nếu con không về mau thì ba con sẽ biến con thành nơi trút giận đấy! Bảo bối, nhanh lên!"

Anh kêu ầm lên, "Anh xảy ra chuyện gì?" Sáng sớm nay anh đã thấy tinh thần không yên, cảm thấy sẽ xảy ra gì đó.

"Rạng sáng nay Hoàn Vũ và cô gái kia bỏ trốn, ba con cho người đuổi theo, Hoàn Vũ lái xe quá nhanh, va vào một chiếc ta vận tải lớn! Hoàn Vũ ngu ngốc đến nỗi đánh tay lái về phía bên phải, cô gái kia thì chỉ bị vết thương nhẹ, còn nó thì đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ nói không trụ được lâu nữa đâu..." Trong giọng nói của mẹ không có nhiều lo lắng lắm, thậm chí còn vui mừng khi người gặp họa.

Cho nên Phàn Dực Á biết mẹ không lừa anh.

Di động của quản gia rơi từ tay anh xuống.

Anh vội vàng lên máy bay, "Đi mau! Đứng chắn làm gì! Mau tránh ra!" Anh chạy tới máy bay, quát ầm lên.

Máy bay nhanh chóng bay lên, đưa anh rời khỏi nước Anh.

Một lòng đều hướng về chuyện sống chết của anh trai, căn bản không thể nghĩ được chuyện khác.

Lo lắng gọi điện thoại cho cô trên máy bay nhưng điện thoại vẫn luôn ở trạng thái tắt.

Ngay cả điện thoại trong biệt thự cũng không có ai nghe.

Đêm qua anh sợ điện thoại sẽ đánh thức cô nên đã tắt bỏ, ngay cả dây điện thoại cũng rút.

Trên máy bay, anh giận đến phát điên, tức tối ném điện thoại vỡ thành bốn năm mảnh.

Giống như tóc rối tung trên đầu, tâm trạng anh lúc này thật hoảng loạn.

......

Đợi rất lâu nhưng anh vẫn không trở về phòng.

Cô đã mặc chỉnh tề, không ngừng nhìn đồng hồ.

Bên ngoài một tiếng động nhỏ cũng không có, không khí yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Túi xách trong tay cô cứ cầm lên lại buông xuống.

Cô đang cầm chiếc túi xách Gadino Bagby Hilde Palladino, Phàn Dực Á cảm thấy LV trông có vẻ già dặn, không hợp với cô nên mua chiếc túi trắng này, được khảm 39 viên kim cương nhân tạo lấp lánh, từ nhà thiết kế Hilde Pallano của Na Uy.

Số lượng rất ít, giá khoảng 30 vạn tệ.

Thật ra cầm nó cô cảm thấy không thoải mái.

Bởi vì nó và cô không xứng với nhau.

Cho dù bây giờ toàn thân cô đều không có lấy một thứ gì giản dị, ngay cả nội y Phàn Dực Á cũng chọn Lise Charmel hoặc Aubade, một bộ cũng tốn mấy ngàn.

Anh dùng quỳnh tương ngọc dịch, lăng ba tơ lụa nuôi dưỡng cô, chỉ sợ không thể cho cô những thứ tốt nhất.

Nhưng cô bé lọ lem cũng khó mà biến thành công chúa đã quen được chiều chuộng.

Tất cả đều giống như mộng ảo làm cô lo lắng.

Cuối cùng, mặt trời cũng sắp xuống núi.

Cô vừa đói vừa lạnh.

Cẩn thận ra khỏi phòng.

Bên ngoài trống vắng, không có ai.

Phàn Dực Á cũng đi mất.

Bỏ lại cô.

Ánh mắt xinh đẹp cụp xuống, trái tim lạnh như băng.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-47)