Vay nóng Homecredit

Truyện:Giường Đơn - Chương 08

Giường Đơn
Trọn bộ 47 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Siêu sale Shopee


Cô mặc áo lông chồn thật đẹp, có vẻ cao quý mà không ngạo mạn.

Phàn Dực Á phát hiện tim mình đang đập dồn dập, liền vỗ nhẹ.

Nhất là khi vô ý nhìn thấy đôi môi cô bị mình cắn đến sưng đỏ.

"Không được dùng tờ chi phiếu kia!" Anh mất tự nhiên, lại ra lệnh.

Lạnh lùng nhíu mày, vẻ mặt cô vẫn không gợn sóng như cũ, giống như búp bê barbie tinh xảo trong tủ kính.

"Rất xin lỗi, không thể." Cô từ chối một cách kiên quyết.

Tờ chi phiếu này đã được định sẵn phải sử dụng, không thể thay đổi.

Cho dù anh ta là người thích ra mệnh lệnh nhưng cô không thuộc phạm vi cai quản của anh ta, chẳng lẽ cứ phải nghe lời anh ta sao? Cô không làm được! Bất lực!

"Cô thật sự muốn trở thành kỹ nữ à?" Anh nổi trận lôi đình.

Dùng tờ chi phiếu kia cũng giống như chấp nhận thân phận kỹ nữ, cả đời này cũng không thể xóa bỏ chuyện cô từng bán thân!

Lại nhíu mi, cô lẳng lặng nghiêng người nhìn anh.

Có gì khác nhau sao?

Đêm nay, cô vốn là kỹ nữ.

"Cô còn thiếu bao nhiêu? Hai vạn đúng không?" Đột nhiên, anh dùng vẻ mặt phức tạp hỏi cô.

Hiện tại đã không thiếu.

Cô vừa định nói lại, chưa có sự chuẩn bị, ghế ngồi của cô đột nhiên bị chỉnh thấp xuống, hoảng hốt kêu lên một tiếng, còn không kịp phản ứng, một bóng đen đã phủ lên người cô.

Anh lại hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Lần này, nụ hôn có phần nồng nàn tê dại.

Giống như một nụ hôn thật sự.

Anh mút lên đôi môi anh đào của cô, cố chấp, quả quyết khiến cho đôi môi hồng như hoa đào trở nên run rẩy nở rộ dưới nụ hôn.

Đầu óc cô trống rỗng, hơn nữa thời gian trống rỗng lại duy trì rất lâu.

Cảm giác tê dại xa lạ di chuyển khắp xương cốt.

Cô bực bội vì sự bá đạo của Phàn Dực Á, bực bội vì Phàn Dực Á lại xâm phạm cô một lần nữa.

Nhưng lại chẳng còn sức lực mà giãy dụa.

Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ đêm còn chưa vang lên, chi phiếu 10 vạn cô bán mình vẫn còn ở trong túi xách, thậm chí vẫn nóng bỏng đến mức có thể đánh mất tôn nghiêm của con người.

Cô có tư cách gì từ chối anh ta?

Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cô mặc kệ anh thích làm gì thì làm.

Bởi vì cô thuận theo, nụ hôn càng trở nên tỉ mỉ, dịu dàng, dây dưa.

Môi cô thật ngọt, vốn chỉ định chạm vào một chút nhưng Phàn Dực Á đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, không kìm lòng nổi mà cạy mở hàm răng khéo léo của cô, anh muốn càng nhiều hơn.

Cuối cùng cũng được như ý, lưỡi anh chui vào trong miệng cô, quấn lấy cô không ngừng.

Nhưng vẫn cứ cảm thấy không đủ.

Anh mạnh mẽ đè hai chân lên đôi chân thon dài của cô, phần mềm mại trước ngực cô vẫn áp sát ngực anh.

Lúc ở trong phòng, tay cô buông rơi khăn tắm, nhẹ nhàng lộ ra tất cả cảnh đẹp, một màn trước mắt anh khi đó giống như một cảnh phim, chiếu lại từng chút một, dừng lại từng hình ảnh.

Luồng khí nóng mãnh liệt hướng về phía bụng, vật nam tính kiêu ngạo của anh đang trở nên vô cùng hùng vĩ.

Thật là thần kỳ, đây là lần đầu tiên có một cô gái có thể khiến thân thể anh "đau đớn" như thế.

Bị dục vọng sai khiến, anh hôn cô, bàn tay không kìm được sờ soạng thân thể cô.

Vào lúc sắp chạm đến nơi mềm mại bí mật kia, anh cảm nhận được rõ ràng cơ thể lả lướt dưới tay anh cứng đờ.

Rút tay mình về, anh thành công kìm chế dục vọng đụng chạm cô, từ bỏ da thịt ngọt ngào dưới thân mình.

"Hai vạn, tôi cho cô." Giọng nói của anh vì bị tình dục tra tấn mà trở nên ồm ồm.

Lông mi chớp nhẹ, cô mở mắt, gương mặt ửng hồng như say, hơi thở dồn dập giống anh.

Đúng là ngoài dự đoán.

Ngoài dự đoán, Phàn Dực Á hóa ra lại chịu buông tha cho cô.

Càng ngạc nhiên hơn là nụ hôn của Phàn Dực Á cũng giống cô, vụng về, không có kỹ thuật, chỉ dựa theo bản năng, vốn dĩ không hề giống như đã thử qua vô số phụ nữ.

Cô muốn tỉnh táo lại nhưng suy nghĩ lại bị anh ta làm đảo loạn thành hồ đồ.

Cô... không hiểu lời của anh ta.

Anh thở gấp, kiềm chế dục vọng đang sôi sục trong lòng, "Không phải đã nói hôn một lần là một vạn sao? Tôi hôn cô hai lần, cho nên hai vạn còn thiếu kia tôi sẽ bù vào..."

Ngay cả chính anh cũng không rõ mình đang đè nén, kiên trì cái gì, dù sao thì anh cũng không thích cô dùng số tiền bán thân kia!

"Vì sao?" Rõ ràng cô tự mình ra giá, nhưng lúc này cảm giác bực bội lại xuất hiện trong cô.

Nụ hôn đầu tiên của cô hóa ra đã treo bảng giá.

Mà người treo giá lại chính là cô.

Lướt qua da thịt mềm mại của cô, thật mịn màng, hương vị vô cùng ngọt ngào, anh yêu thích không buông tay, nhưng lại tỏ vẻ hung ác, "Này cô, cô phải nghe tôi!"

Vẫn là thái độ bá đạo.

Cô không hờn giận, nhăn lông mày.

Dựa vào đâu mà cô phải nghe anh ta?!

Tuy rằng cô không nói sẽ chống đối, nhưng vẻ mặt của cô đã lộ rõ cảm xúc như vậy, anh nhếch môi, lần đầu tiên lộ ra vẻ đắc ý tươi cười như một đứa trẻ trước mặt người khác, đe dọa, "Hạ Vũ Mạt, nếu cô dám không nghe lời tôi, tôi sẽ 'muốn' cô ngay trên xe!"

Anh có phần hả hê, bởi vì tên cô khó nhớ như vậy mà anh lại thấy giống như có tia chớp lóe qua, bỗng nhiên nhớ kỹ.

Người đàn ông này lấy "thiên phú" của anh ta làm "vũ khí" uy hiếp cô?!

Miệng cô cứng ngắc.

Ngồi trên chiếc xe quái vật của anh, nhìn dòng xe cộ qua lại không ngừng.

Cho dù bọn họ "ngồi" cao hơn nhiều so với người khác, nhưng không có nghĩa là an toàn tuyệt đối.

Quả thật cô đã bị đe dọa.

"Sợ rồi sao!" Anh lại khởi động xe, vẻ mặt bắt đầu trở nên sung sướng thoải mái.

Hình như càng nhìn nữ sinh này càng cảm thấy cô thật đáng yêu.

Cho dù là dáng vẻ lạnh lùng thàn nhiên cũng thật đáng yêu!

♀☆♂...... ♀☆♂...... ♀☆♂...... ♀☆♂...... ♀☆♂...... ♀☆♂...... ♀☆♂

Nắm bàn tay nhỏ bé của em trai, đến giờ cô vẫn còn run rẩy.

Những người đó đều giống như hung thần ác sát, thật khủng khiếp, ánh mắt họ nhìn cô đầy vẻ dâm loạn, thèm nhỏ dãi như hận không thể ăn tươi nuốt sống.

May mà có Phàn Dực Á luôn che chở trước mặt cô nên tất cả mới thuận lợi như vậy.

"Chị, em làm liên lụy đến chị phải không?" Từ lúc ra khỏi đó đến giờ, em trai vẫn cúi đầu uể oải.

Cậu không biết chị mình làm sao kiếm được tiền đến chuộc cậu, nhưng ít nhất cũng biết quá trình nhất định không dễ dàng.

Trong lòng chua xót, cô xoa đầu em trai, "Đồ ngốc, đâu phải là em làm sai."

May mắn là trừ quần áo bị bẩn ra thì em trai không có dấu vết nào chứng tỏ bị ngược đãi.

Không khí hiện giờ rất "thân tình", Phàn Dực Á vô cùng không thích ứng.

"Này nhóc con, có đói bụng không?" Phàn Dực Á đã dừng xe ở cửa Pizza Hut.

"Anh sẽ mời em ăn à?" Nhóc con vừa rồi còn uể oải ánh mắt chợt sáng bừng lên.

Là Pizza Hut đó!

Nhìn thấy chị chỉ còn hơi khó chịu, quên mất đói bụng! Ông anh này thật cẩn thận!

"Được, nhưng phải đóng gói mang về, anh không chịu được cái mùi kỳ quái ở cửa hàng này." Phàn Dực Á xuống xe, "Hai người ở trong xe chờ tôi."

Mùi kỳ quái à?

Theo cô thấy thì anh ta mới kỳ quái!

Cứ tùy tùy tiện tiện lại đòi đưa bọn họ về nhà!

......

Ăn no pizza, em trai luôn trưởng thành sớm giống như một ông già hóa ra cũng có sự tinh nghịch của trẻ con.

Em trai đi ở giữa, tay trái nắm tay cô, tay phải túm chặt tay áo Phàn Dực Á, nhìn qua nhìn lại, không ngừng đánh giá chị gái và ông anh này, ánh mắt không giấu được ý cười.

Thậm chí cậu còn nghịch ngợm dẫm chân lên cái bóng của anh.

Xe của Phàn Dực Á không vào được ngã tư đường nhỏ xíu ở chỗ bọn họ.

Nhưng anh kiên trì đưa hai người về tận nhà.

Tới cửa nhà, anh ngửa đầu nhìn những căn phòng cũ kỹ, hỏi.

"Tầng mấy?" Anh hỏi cô.

"Tầng ba." Cô thành thật trả lời.

"Tòa nhà nào?"

"Nhà A."

Gật đầu, biết được chỗ cụ thể của cô liền xoay người, ngay câu "Hẹn gặp lại" cũng không có, cứ thể đưa lưng về phía cô, Phàn Dực Á vẫy tay bước đi.

Tạm biệt thoải mái giống như bọn họ rất thân quen.

Tất cả những gì xảy ra đêm nay làm cô đến giờ còn chưa bình tĩnh được.

Cô đi bán thân, kết quả là người đàn ông kia không "muốn" cô, nhưng lại hôn cô.

Hơn nữa dưới sự kiên trì của anh ta, cô cầm lấy tiền bán "nụ hôn đầu tiên" và tất cả tiền tiết kiệm để chuộc em trai.

Còn tờ chi phiếu bán mình kia vẫn nằm yên ổn trong túi xách của cô.

"Chị, em rất thích anh đó." Tiểu Minh đột nhiên nói.

"Vì sao?" Cô kinh ngạc.

Cho dù anh Ngôn ngày nào cũng đưa hai chị em đi nhưng chưa bao giờ Tiểu Minh nói "thích".

"Bởi vì em cảm thấy anh ấy là nam sinh duy nhất có thể áp chế được chị."

Em trai tinh nghịch cười.

*****

Sau khi về đến nhà, Phàn Dực Á cảm thấy có cái gì đó không bình thường.

Đi một vòng quanh nhà, anh chấn động, cái cây do đích thân mẹ của anh trai trồng đã bị chặt, chỉ còn lại một cái gốc thấp bé.

Anh chợt thấy giận dữ.

Cảm giác vui vẻ thỏa mãn khi gặp cô gái kia lập tức biến mất không còn gì.

Chuyện này anh biết là ai làm!

Tức giận chạy lên tầng hai, cũng không quan tâm bây giờ đã là đêm muộn.

"Cốc, cốc, cốc!" Anh không khách khí gõ cửa phòng cha mẹ.

"Ai thế!" Giọng nữ cực kỳ không hài lòng.

Cửa phòng bị mở ra một cách bực bội, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt con trai, mẹ anh liền trở nên hiền dịu.

"Tâm can bảo bối, sao con về sớm thế? Đêm nay chơi vui vẻ không?"

Mẹ Phàn Dực Á đã hơn bốn mươi nhưng giữ gìn vô cùng tốt, ngay cả một nếp nhăn ở khóe mắt cũng không có.

"Con hỏi mẹ! Cái cây kia! Đã có chuyện gì xảy ra với cái cây của anh trai?" Không thèm để ý đến vẻ lấy lòng của mẹ, Phàn Dực á tức giận ầm mĩ.

"Anh trai con về nhà sao? Mách với con à?" Sắc mặt mẹ cũng tối lại.

"Mẹ nói gì thế, anh trai chẳng nói gì hết!" Vì sao phải làm như thế chứ? Phàn Dực Á thật sự tức giận "Bởi vì chuyện gì anh cũng không nói nên con mới đến hỏi mẹ, cái cây kia làm sao nào? Mẹ tìm người chặt nó đúng không?"

"Cái cây đó ngày càng cao, đã sắp lên đến ban công phòng ở tầng ba của con, nếu không chặt thì không được, nó sẽ che hết ánh mặt trời!" Mẹ anh nói một cách đương nhiên, "Anh trai con là bác sĩ, nói cũng biết ánh mặt trời quan trọng thế nào với sức khỏe của con người, con yêu, phòng con làm sao lại không có ánh sáng mặt trời được?"

"Con có thể đổi phòng mà! Mẹ, sao mẹ lại làm như vậy! Chẳng lẽ mẹ không biết cái cây kia rất quan trọng với anh sao? Đó là thứ duy nhất mẹ anh để lại cho anh mà!"

"Vì sao con phải đổi phòng? Ở Phàn gia này con mới là thái tử thật sự!"

Nhà mẹ đẻ của mẹ Phàn Dực Á có gia thế hiển hách, nên vốn dĩ bà không hề cho đứa con của người vợ đầu đã qua đời của chồng vào mắt.

"Mẹ.... thật không thể nói chuyện được!"

Đây là nguyên nhân anh không thích tiếp cận với phụ nữ, phụ nữ rất đáng sợ, không hề hiểu đạo lý!

"Hơn nửa đêm rồi còn cãi nhau cái gì!" Giọng nói uy nghiêm của cha vang lên, giữa đêm khuya càng trở nên lạnh lùng.

"Không có gì đâu, anh yêu, em chỉ nói chuyện với bảo bối thôi!" Mẹ vội quay đầu lại nói, xong giữ chặt tay con trai, nói nhỏ, "Con yêu, chuyện trong nhà con đừng quan tâm nữa! Dù sao thì nếu anh trai con cả đời an phận thủ thường làm bác sĩ sẽ không sao, nếu không mẹ sẽ khiến nó không được sống tử tế!"

Tức giận gạt tay mẹ ra, "Mẹ, mẹ có hiểu được không? Cái gì anh cũng không muốn, vì sao mẹ phải đối phó với anh như vậy?!"

Anh căm ghét phụ nữ mưu mô thâm hiểm, nếu đây không phải là mẹ mình thì anh đã muốn bóp chết bà ta!

Phụ nữ quá đáng sợ nên chỉ cần một người là đủ.

Tìm người thứ hai để làm vợ anh? Xin tha thứ cho kẻ bất tài này!

"Cái gì cũng không muốn? Nó xứng sao?" Mẹ anh cười nhạo, "Chỉ có con mẹ mới là người thừa kế duy nhất của 'Pháp vị thiên hạ'!"

Hệ thống nhà hàng Pháp, mấy nghìn nhà hàng đó đều là của con trai bà!

Hít sâu, Phàn Dực Á tự nhắc mình phải bình tĩnh, đừng nổi giận.

"Bảo bối, con mới là người đứng đầu trời sinh, nhìn xem, tất cả mọi người đều phải thừa nhận vị giác của con ngay từ nhỏ đã là trời phú."

"Đừng trái gọi bảo bối, phải gọi bảo bối, ghê chết đi được! Con đã cai sữa rồi, đã hai mươi tuổi rồi!" Cuối cùng núi lửa cũng phun trào.

Mẹ anh lo lắng nhìn vào bên trong, "Bảo bối, ba con dạo này hay bực dọc, tức giận sẽ lấy gia pháp phạt con đấy, mẹ sẽ đau lòng!"

Đứa con này của bà từ nhỏ đã có được rất nhiều, đương nhiên cũng bị đánh mắng nhiều hơn so với anh trai nó, tuy việc này có liên quan đến tính cách của Phàn Dực Á, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do cha nó muốn nó là người nối nghiệp nên mới giáo dục thật nghiêm khắc.

Cho nên mặc dù tính tình Phàn Dực Á có nhiều điểm xấu nhưng lại không mê mải ăn chơi trác táng mấy trò xấu xa.

Thấy con trai thật sự tức giận, mẹ Phàn Dực Á vội tìm đề tài khác để dỗ con vui vẻ, "Xe mẹ mua con có thích không?"

"Cũng tạm được!" Phàn Dực Á không kiên nhẫn hừ lạnh.

Anh muốn một chiếc xe đua, thế mà lại đi tặng cho anh một chiếc xe jeep!

Nếu muốn một cái xe bình thường như thế thì ga ra của anh còn đầy!

"Chờ con lớn hơn, cái gì mẹ cũng mua cho con!" Mẹ Phàn Dực Á dỗ dành con trai.

Lại như vậy!

Trong mắt cha mẹ, dường như anh vĩnh viễn không hề lớn lên.

"Được rồi, được rồi! Mẹ vào ngủ đi!"

Đối với mẹ mình anh chẳng còn gì để nói.

......

Tối nay nhất định là mất ngủ rồi, cái cây trở nên thấp bé, trở thành một cái gốc trơ trụi cứ quanh quẩn trong đầu anh không đi.

Phàn Dực Á buồn bực ngồi dậy, rời khỏi giường.

Anh ngạc nhiên thấy anh trai Phàn Hoàn Vũ đang buồn bã ngồi xổm nhìn cái gốc cây trơ trụi.

Ngượng ngùng ho khan hai tiếng, Phàn Dực Á thật sự rất áy náy.

"Mẹ nói cây này che mất ban công của em! Anh muốn đánh thì đánh em đi!"

Phàn Hoàn Vũ quay đầu lại nhìn em trai, một lúc lâu sau mới nói, "Không sao đâu, cây là vật chết, người mới là sống, mọi người vui vẻ là được rồi."

Nếu người ngoài nghe được hoặc rơi vào tai mẹ thì lời nói của anh trai sẽ giống như châm chọc, nhưng Phàn Dực Á biết không phải thế! Anh trai lại nhẫn nhịn!

"Anh, anh đừng yếu đuối như thế, thỉnh thoảng cũng phải phản kháng chứ, bộc lộ cảm xúc ra! Cứ đập phá đồ đạc trong nhà cũng được hết!" Phàn Dực Á bất mãn nói.

Phàn Hoàn Vũ bật cười, tâm trạng cuối cùng cũng trở nên ấm áp hơn, "Giống như em lúc tức giận, đem món đồ cổ vài triệu của ba ra đập vỡ à? Làm hại mẹ em phải nhờ vả khắp nơi cũng không mua được thứ giống thế, kết quả sao nào, chẳng phải em vẫn bị ba đánh thiếu chút nữa thành tàn phế sao."

Trợn trắng mắt với anh trai.

Anh đây là đang vì ai chứ?

Vỗ lên vai em trai, Phàn Hoàn Vũ chân thành nói, "A Á, em cũng nên sửa đổi tính tình đi, nếu không thì tương lai sẽ chẳng có cô gái nào chịu nổi tính tình của em đâu?"

Nhíu mày, Phàn Dực Á lạnh nhạt kiêu ngạo và anh trai có vẻ mặt giống nhau vài phần, nhưng lại khác hoàn toàn về khí chất, "Anh đang giễu cợt em à, không có phụ nữ muốn em? Giá thị trường của em chẳng lẽ kém vậy sao?!"

Anh trai cười to, cười đến mức suýt nữa chảy nước mắt.

"A Á, em từng yêu đương chưa? Anh rất chờ mong xem dáng vẻ khi yêu của em. Nếu cái miệng ương ngạnh này của em mà nói ra được mấy lời ngon tiếng ngọt thì đúng là siêu khủng bố."

Bị anh trai giễu cợt làm xấu hổ vô cùng, cả mặt Phàn Dực Á đều đỏ lên.

"Anh so với em thì có hơn gì đâu?" Vòng tay ôm trước ngực, Phàn Dực Á khinh thường nói.

Anh trai từ nhỏ luôn là cục cưng ngoan ngoãn.

"Sai rồi! Phàn Dực Á, anh đang yêu!" Phàn Hoàn Vũ vui vẻ, đắc ý lớn tiếng tuyên bố.

Lại nhíu mày, ngoài dự đoán.

"Là tiểu thư nhà ai?" Trong ấn tượng, hôn nhân của anh trai hẳn là nên tuân theo nguyên tắc.

Gần đây hình như anh trai không ra ngoài gặp mặt ai!

"Đồng nghiệp." Phàn Hoàn Vũ cười nói.

"Đồng nghiệp?" Phàn Dực Á kinh ngạc.

"Đúng vậy, là một y tá." Phàn Hoàn Vũ vỗ lên vai em trai, "Cô ấy tên là Tình Không, là trẻ mồ côi, rất dịu dàng, là một cô gái đáng yêu."

Nói như vậy anh sẽ có chị dâu.

"Anh, ba sẽ đánh chết anh!" Phàn Dực Á nghiêm túc nhắc nhở.

Anh trai và anh đâu có giống nhau, anh bị đánh từ nhỏ đến lớn, còn anh trai vẫn luôn rất ngoan ngoãn.

Phàn Hoàn Vũ thở dài, "Anh cũng đang buồn phiền chuyện này đây." Thật ra không sợ bị đánh, chỉ sợ các bậc trưởng bối vận dụng thủ đoạn khó lường.

Anh em kề vai sát cánh, nói chuyện trong chốc lát, đột nhiên Phàn Dực Á liều lĩnh nói, "Cháu đích tôn đối với Phàn gia rất quan trọng." Cái chiêu thức rách nát này là anh dạy cho anh trai, còn vận dụng như thế nào thì phải nhìn anh ấy.

Phàn Hoàn Vũ sửng sốt, sau đó cười to, "Sao anh lại không nghĩ tới chứ?! Phàn Dực Á, em không yêu đương gì, cái đầu đá thế mà lại thông suốt!"

Ra vẻ mất tự nhiên muốn đá anh trai một phát.

Dáng vẻ của cô gái kia bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, anh hừ một tiếng, "Nếu ngày mai em còn nhớ rõ cô ấy!"

Nếu ngày mai có thể nhìn thoáng qua một cái liền nhận ra cô gái kia, vậy thì chỉ sợ anh thật sự đã ngã xuống rồi!

"A Á, em thật sự bị tóm rồi!"

Tình cảm hai anh em vô cùng tốt, trêu chọc nhau.

Nhưng cả hai người họ đều không ngờ rằng đây là lần chuyện phiếm vui vẻ cuối cùng.

Cơn bão tàn khốc của cuộc đời đều đang đợi hai người họ.

Cô bé lọ lem gặp hoàng tử, từ nay về sau hạnh phúc vui vẻ, đó chẳng qua chỉ là một câu chuyện cổ tích không thể xảy ra mà thôi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-47)