← Ch.06 | Ch.08 → |
Thế nhưng, Tô Mạn Thù vẫn chưa thỏa mãn, nàng nhìn ta với ánh mắt đầy khiêu khích.
Ta không đáp lại, chỉ tiếp tục lo liệu yến tiệc.
Nhưng rồi nàng ta lại cố tình chuyển mũi nhọn về phía ta.
"Tẩu tẩu có coi ta là người nhà không?"
Đám khách đều đang chờ đợi một màn kịch hay.
Ta khẽ cười, "Đương nhiên rồi Mạn Thù, tẩu tẩu đã chuẩn bị một món quà lớn cho muội vào ngày hôm nay."
Nói xong, ta bảo Kỳ La dẫn vào ba người từ bên ngoài.
Đó là một đôi phu thê và con trai của họ.
Ta đã tốn không ít công sức mới tìm được bọn họ, và cũng đã bỏ ra rất nhiều bạc.
"Mạn Thù, đây là những người thân mà ta đã cố gắng hết sức để tìm về cho muội."
"Mạn Thù, gọi đi nào, đây là phụ thân, mẫu thân và huynh trưởng của muội đấy."
"Muội yên tâm, dù có nhận lại thân phụ thân mẫu, thì Thẩm phủ vẫn luôn là nhà của muội!"
Sắc mặt Tô Mạn Thù ngay lập tức tái nhợt.
Phụ thân nàng thì nghiện cờ bạc, huynh trưởng thì háo sắc, mẫu thân nàng thì thiên vị con trai.
Chắc chắn những ngày tháng sau này của Tô Mạn Thù sẽ không dễ chịu rồi.
Thẩm Hoài An lập tức kéo Tô Mạn Thù ra sau lưng, che chở cho nàng ta.
"Thôi Diệu! Nàng đang làm cái gì vậy? Thẩm phủ mới là nhà của Mạn Thù!"
Ta khẽ nhíu mày: "Phu quân, là ta đã tự mình tìm hiểu, biết được Mạn Thù rất nhớ phụ mẫu của nàng, nên mới muốn cho nàng một bất ngờ."
"Chàng hỏi Mạn Thù xem có phải không?"
Lúc này, sắc mặt của Tô Mạn Thù đã trắng bệch.
Trước kia, nàng từng tỏ ra đáng thương trước mặt Thẩm Hoài An và nhắc đến chuyện muốn tìm lại phụ mẫu.
Nhưng hiện giờ, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, nàng chỉ có thể cắn môi và gật đầu.
"Nhưng mà tẩu tẩu, sao tẩu biết họ chính là phụ mẫu ruột của ta?"
Nàng đã không muốn thừa nhận, thì mọi chuyện càng dễ xử lý hơn.
Ta lập tức bảo Kỳ La mang một chén nước trong ra.
"Chúng ta sẽ lấy m. á. u nhận người thân, đó là cách xác thực tốt nhất."
Mọi người xung quanh đều gật đầu tán thành.
Tô Mạn Thù lúc này hoảng hốt, trốn chặt sau lưng Thẩm Hoài An.
"Phu quân, chàng cứ yên tâm, chỉ cần kiểm tra là xong. Nếu đúng thì đây sẽ là điều tốt đẹp nhất cho Mạn Thù. Còn nếu không đúng, nàng vẫn là tiểu thư của Thẩm phủ."
Thẩm Hoài An quay lại, nhẹ nhàng an ủi Tô Mạn Thù.
Cuối cùng, nàng ta bước ra phía trước.
Một giọt m. á. u nhỏ xuống.
Hai giọt m. á. u hòa làm một.
Những người đứng trước mặt nàng ta chính là người thân ruột thịt của Tô Mạn Thù!
Ta mỉm cười.
Tô Mạn Thù bật khóc.
Thẩm Hoài An thì trông đầy vẻ mãn nguyện.
Tô Mạn Thù dù không cam lòng nhưng vẫn phải miễn cưỡng nhận người nhà của mình.
Thẩm Hoài An hoàn toàn không nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Hắn còn tỏ vẻ vui mừng, cho rằng việc tìm lại được phụ mẫu cho Tô Mạn Thù là điều đáng mừng.
Hắn chẳng để ý chút nào đến vẻ bất mãn trên gương mặt nàng ta.
Ta thì ẩn mình trong bóng tối, sống qua mấy ngày yên bình.
Nhưng Tô Mạn Thù thì không được như vậy.
Phụ thân và mẫu thân của nàng ta cứ ba ngày lại đến tìm, khi thì đòi tiền, lúc lại đe dọa.
Chuyện này khiến nàng ta mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác.
Gần đây, Thẩm Hoài An rất bận, không thể bận tâm đến nàng ta.
Dù sao, việc làm ăn của Thẩm lão gia dường như cũng đang gặp rắc rối.
Nguyên liệu nhập từ Giang Nam vì mưa bão mà không thể vận chuyển, khiến cửa hàng của Thẩm gia rơi vào tình trạng khủng hoảng.
Thẩm Hoài An bí mật giúp đỡ Thẩm lão gia, nên cũng không có thời gian để lo chuyện khác.
Hắn giấu thân phận đi đàm phán, nhưng nếu chuyện này truyền đến tai Hoàng thượng, chức vị Thái tử Thái phó của hắn sẽ bị mất ngay lập tức.
Hắn đương nhiên không muốn từ bỏ con đường quan trường.
Còn ta, trong khoảng thời gian này cũng không nhàn rỗi.
Ta tỉ mỉ quản lý những cửa hàng mà phụ thân đã chuẩn bị làm của hồi môn trước khi ta xuất giá.
Thẩm Hoài An tình cờ thấy ta xử lý công việc của mình một cách tự nhiên và thuần thục.
Trong lòng hắn bắt đầu nhìn ta với con mắt khác.
Trước đây, hắn luôn nghĩ ta chỉ là con gái nhà thương nhân, không đáng để hắn bận tâm.
Nhưng giờ đây, hắn bắt đầu thay đổi suy nghĩ về ta.
Hắn vốn chỉ là đọc thêm vài cuốn sách, hiểu rõ chút đạo lý, nhờ vậy mới có thể giữ chức Thái tử Thái phó.
Nhưng ở những khía cạnh khác, hắn lại kém cỏi vô cùng.
Giờ đây, khi nhìn ta điều hành công việc một cách vừa rõ ràng vừa rành mạch, hắn không khỏi cảm thán:
"Không ngờ phu nhân lại quyết đoán đến vậy, trước đây đúng là ta đã nhìn nhầm nàng rồi."
Ta không buồn để ý đến hắn, vẫn tiếp tục chăm chú vào sổ sách, quản lý tốt cửa hàng của mình.
Những lúc rảnh rỗi, ta cùng mẫu thân đến chùa dâng hương.
Sau đó, mẫu thân quyết định ở lại hậu viện của chùa vài ngày để tĩnh tâm.
Ta theo mẫu thân sắp xếp ổn thỏa mọi việc.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |