Gió xuân chui vào tai
← Ch.03 | Ch.05 → |
Thiệu Diệp Chi tắm xong bước ra, lập tức ngửi thấy một mùi nước hoa nhẹ nhàng.
Cô chỉ mở một chiếc đèn đầu giường, tay cầm quyển sách.
Anh cười cười, không mặn không nhạt nói: "Đừng giả vờ nữa." Ánh đèn mờ mịt, hòa lẫn với hương thơm nên vô cùng ám muội, đâu phải thời điểm tốt để đọc sách.
Thiệu tiên sinh giật mất quyển sách trong tay cô, bắt đầu cởi quần áo.
Dưới lớp áo tắm chính là thân thể trần trụi của anh, cái thứ to lớn kia đột nhiên xuất hiện ra trước mắt cô.
Giang Phong vô thức nhắm chặt mắt, anh kề sát bên tai cô nhỏ giọng nói: "Mở mắt ra nhìn nó đi."
Cô nghe lời mở mắt ra, không quá ba giây, thực sự không chịu đựng nổi kích thích như thế này, lại không nhịn được ngoảnh đầu đi.
Anh thuận thế hôn lên cổ cô, một đường men dần xuống, vương vấn trước ngực cô một hồi lâu, cho đến khi hơi thở của cô càng lúc càng dồn dập, biên độ phập phồng của ngực cũng càng lúc càng lớn.
Bàn tay của anh nhẹ nhàng lướt qua bụng nhỏ của cô, mang lại cho cô xúc cảm vừa ngứa vừa tê dại, còn sờ đến sau hông cô, quanh quẩn tới lui nơi eo nhỏ của cô.
Cô khó chịu uốn éo vòng eo, "Anh..."
Định quậy tới chừng nào...
Cuối cùng anh cũng tách hai chân cô ra, kiểm tra vùng giữa háng cô đã ướt đến mức độ nào.
Anh lướt qua rãnh hoa, khiến cô rùng mình một trận.
Anh vặn cằm cô qua, để cô nhìn rõ sợi tơ bạc trên ngón tay anh, cũng khiến mặt cô hoàn toàn đỏ bừng lên.
Cô dùng tay che mắt, quyết tâm không đón nhận bất cứ sự kích thích về thị giác.
Cũng bởi vì lòng bàn tay của cô, anh chưa từng nhìn thấy đôi lông mày cô nhíu chặt khi anh tiến vào.
Có lẽ là do phần dạo đầu quá chu đáo, cô không hề chảy máu.
Chỉ là cô quá căng thẳng, không thể thả lỏng, phía dưới co rút, mang lại cho anh khoái cảm không gì sánh bằng.
Sau khi cô đã thích ứng với kích thước của anh, bắt đầu chìm vào vòng xoáy trầm luân.
Cho dù anh cắm rút từng chút một, cũng sẽ nảy sinh cảm giác dày vò kỳ diệu, vừa dịu dàng vừa cứng rắn.
Nhưng mà động tác của anh dùng lực thì nhiều, dịu dàng thì ít.
Lúc anh tăng tốc cắm rút, trong đầu cô như muốn nổ thành pháo hoa. Đủ màu đủ sắc, khói pháo cũng có thể làm mơ hồ ý thức.
Thiệu Dịch Chi nhìn dáng vẻ non nớt này, ý đồ xấu nổi lên, mỗi lần cô sắp cao trào, sẽ không ngừng kích thích hạt đậu nhỏ của cô, tốc độ ra ra vào vào sẽ càng nhanh hơn.
Một lần hai lần còn được, sau đó chỗ đó của cô sưng hết cả lên, bị nghiền mài đến phát đau, nhưng vẫn hòa lẫn với khoái cảm mãnh liệt, trải nghiệm cảm giác vô cùng phức tạp như thế này khiến cô vừa khó chịu vừa trầm mê.
Bản thân Thiệu Dịch Chi cũng không biết tại sao đêm đó anh lại phóng túng thành dạng này.
Rõ ràng cô đã hao hết thể lực, anh vẫn muốn khư khư kiên quyết, thậm chí có chút kích động muốn làm hỏng cô.
Đến cuối cùng, nhịp bước tiến công của anh vẫn anh dũng mạnh mẽ khiến cô không chịu nổi nữa. Cô cảm thấy bản thân mình giống như bị anh ép đến đường cùng, cho dù như thế, anh vẫn đè ép cô trong không gian chật hẹp ấy, địa bàn của cô càng lúc càng nhỏ, bị chèn ép đến đáng thương.
Giang Phong không còn chịu đựng được nữa, bắt đầu gọi tên anh: "Thiệu tiên sinh, Thiệu tiên sinh...em không muốn nữa..."
Anh cong ngón tay búng lên hạt đậu nhỏ sưng tấy của cô.
Thân thể của cô mãnh liệt nảy lên, sụp đổ bật khóc, toàn thân không ngừng run lẩy bẩy.
Anh cố ý kéo dài cơn cao trào cuối cùng này, không ngừng trêu chọc âm đế ứ máu sưng to.
Cô không thể suy nghĩ gì cả, chỉ biết cả đời này chưa bao giờ có cảm giác quân lính tan rã như thế.
Có lẽ có người sinh ra chính là khắc tinh của cô.
Cao trào qua đi, cô vẫn vô thức tiếp tục khóc lóc, thân thể không ngừng run rẩy. Cô cảm thấy bản thân giống như bị ném vào đại dương bao la, không thể tìm được lối để về nhà.
Thiệu Dịch Chi ôm cô, dịu dàng xoa vuốt lưng cô, cho đến khi tiếng khóc lóc của cô dần dần bình ổn trở lại, thân thể nhỏ bé không còn run rẩy nữa.
Nhưng Giang Phong vẫn thất thần, chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại trong trận làm tình kịch liệt vừa nãy.
Anh điều chỉnh tư thế, để cô tựa vào mình.
Thiệu Dịch Chi châm một điếu thuốc, đợi anh hút xong, cô đã ngủ thiếp đi từ lâu.
Ngày hôm sau Thiệu tiên sinh phấn chấn tinh thần đi làm, Giang Phong vẫn đang làm ổ trong chăn.
Nhớ đến dáng vẻ khóc lóc, nũng nịu, tức giận nhưng lại cuộn tròn trong lòng anh khi anh đâm chọc. Có lẽ cô đã rất uất ức nhưng bởi vì xấu hổ nên không mở miệng, Thiệu Dịch Chi có được sự thỏa mãn tâm lý vô cùng lớn.
Thật biến thái. Thiệu tiên sinh thầm than.
Nếu như có người hỏi Giang Phong, lần đầu tiên như thế nào, cô chắc chắn sẽ nói: Vĩnh viễn khó quên.
Ban đầu, màn dạo đầu dịu dàng khiến cô vui sướng không gì bằng...đêm đầu tiên chiếc giường của người nọ không tồi, như thế sẽ không để lại ám ảnh.
Cô tưởng rằng cô được hời, nào ngờ người ấy lấy dáng vẻ cường thế, tùy tâm sở dục [1] khai phá cô.
[1]Tùy tâm sở dục: không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm
Kỹ thuật trên giường của anh rất cao siêu, cô thừa nhận.
Cao siêu đến mức khiến cô đánh mất bản thân.
Loại khoái cảm vô cùng kích thích ấy, đương nhiên sẽ khiến cô hưởng thụ, trừ điều đó, nó cũng sẽ mang lại cho cô nỗi sợ mãnh liệt...sợ cảnh tượng bị anh hoàn toàn khống chế.
Thiệu tiên sinh về nhà, cô nhìn thấy anh thì sợ hãi, lập tức nở một nụ cười nịnh hót, "おかえり(Hoan nghênh về nhà)."
Thiệu Dịch Chi: "......"
Hóa ra đây là bị làm đến ngốc rồi.
Thiệu Dịch Chi phát hiện cô trở nên ngoan ngoãn không ít.
Không phải nói trước đây không vô pháp vô thiên [2], mà là chỉ trong chớp mắt từ một chú hồ ly nhỏ bỗng biến thành bé thỏ trắng.
[2] Không coi theo phép tắc kỷ cương gì cả.
Thiệu tiên sinh cảm thấy buồn cười, không nhịn được trêu chọc cô: "Hôm qua không vừa ý sao?"
Mặt cô lập tức ửng đỏ lên, không muốn để ý đến anh.
Thiệu Dịch Chi cười cười nói: "Không trả lời cũng không sao, nhưng mà, anh rất vừa ý với em."
Anh còn than thở một câu: "Không ngờ tới cô Giang miệng hùm gan sứa như vậy."
Giang Phong nhỏ giọng cãi lại, "Là anh túng dục quá độ..."
Anh cười gằn một tiếng, "Nếu anh không làm chút gì đó, chẳng phải sẽ có lỗi với những gì em định đặt cho anh sao." Nói xong anh nhanh nhẹn đến cởi váy của cô ra.
"Anh, anh còn muốn hả?" Giọng nói của cô nghe vô cùng đáng thương, thấp thoáng còn toát ra vài phần khinh thường.
"Không động vào em. Anh xem xem còn sưng hay không thôi."
Thiệu Dịch Chi tách hai chân cô ra, nhìn thử, quả nhiên vẫn còn sưng.
Chỗ đó của cô rất đẹp, trái phải đối xứng, màu sắc cũng hồng hào, chỉ có điều bởi vì tối qua quá kịch liệt nên bây giờ vẫn còn đỏ ửng.
Thiệu Diệp Chi giúp cô bôi chút thuốc, âm thầm tự ảo não: Tối qua sao lại quên cơ chứ, nếu không hôm nay có lẽ đã hồi phục được kha khá rồi.
Tiếp đến chỗ đó của cô bớt sưng, Thiệu tiên sinh tất nhiên không chịu bỏ qua.
Anh cởi quần áo của cô, cô nghĩ lại còn sợ hãi, lẩm bẩm nói: "Thiệu tiên sinh, anh đừng như thế nữa..."
"Thế nào?"
"Thì, thì giống như lần trước ấy..."
Thiệu Dịch Chi cười, "Được."
Sau này Giang Phong mới biết, lời nói của đàn ông, đặc biệt là lời của đàn ông nói khi ở trên giường luôn không đáng tin.
Thiệu tiên sinh ban đầu quả thật dịu dàng không gì sánh bằng, nhưng đến lúc sau, lại giống như lần đầu tiên, biến thành một con sư tử lớn, dường như muốn dỡ hết toàn bộ xương cốt của cô vậy.
Thiệu Dịch Chi cảm thấy, lỗi không phải tại bản thân, mà tại cô ở trên giường dịu dàng mềm mại như trẻ vị thành niên, khiến anh giống như rất biến thái.
Đàn ông mà, không phải đều thích biến thái sao?
Thiệu Dịch Chi ban đầu còn có thể tự kiềm chế, càng về sau, càng hưng phấn nên không thu lại được.
Cô luôn nhỏ giọng gọi anh "Thiệu tiên sinh", ríu rít giống như một bé mèo nhỏ.
Cảm giác ấy, giống như gió xuân chui vào tai.
Suông tai lại dễ nghiện.
Muốn nghe cô nỉ non nhiều hơn, nên không nhịn được ức hiếp cô.
Thích nhìn màu hoa đào trên gương mặt của cô khi đến cao trào, càng thích cô khi bị anh ép đến điên cuồng, vô thức chảy nước mắt, giống như mưa xuân rơi trên cánh hoa đào.
Rất đẹp, cũng rất quyến rũ.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |