Truyện:Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Chương 482

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Trọn bộ 666 chương
Chương 482
(không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-666)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thấy anh đi tới, Quý Noãn ôm chặt chiếc chău de, nhích tới gần mép giường phía trong: "Không thể ngủ trong phòng sách, nhưng chăng phải trong phòng khách cũng có sofa có thể ngủ sao?"

Anh đi tới bên giường, nhìn vẻ mặt đè chừng như đề Phòng ăn trộm của Quý Noãn, thản nhiên nói: "Tôi đã ngủ trên sofa phòng khách hai ngày rồi, độ thông khí của da sofa rất kém, năm khó chịu lắm."

Quý Noãn: "..."

Cô mím môi, vẫn giữ chặt chăn, nói: "Vậy anh muốn làm cái gì? Mạc Cảnh Thâm, tôi cảnh cáo anh, tôi còn bị thương..."

Cảm thấy mình nói tới chuyện đã ly hôn cũng không thể làm dịu đi dục vọng của anh, cô đành nhắc tới tình trạng sức khỏe không tốt của mình.

Cô còn chưa dứt lời, anh đã đưa tay tới. Cô sợ hãi định lui nhưng thấy anh chỉ cầm lấy một trong hai cái gối trên giường, lại tiện tay lấy một cái chăn trong tủ, rồi trải trên mặt đất.

Quý Noãn: "..."

Anh muốn... ngủ trên sàn nhà?

Anh không nói một lời thừa, sau khi trải chăn trên mặt đất, lại ném gối xuống, nhìn Quý Noãn đang ôm chăn ngồi thẳng tắp trên giường trừng mắt nhìn mình: "Nhìn cái gì? Tôi ngủ ở đây, em có ý kiến sao?"

"..."

Để một người đường đường là Tổng Giám đốc điều hành toàn cầu của Tập đoàn Shine ngủ trên sàn nhà?

Quý Noãn suy nghĩ một chút rồi buông chăn xuống, miễn cưỡng nói: "Sao tôi lại không biết ngượng như vậy chứ Mặc tổng? Thôi để tôi ngủ dưới sàn nhà vậy..."

Dù sao thì anh cũng có ơn cứu mạng cô mà?

Dù cô có oán hận cỡ nào, thì cách biểu hiện cũng phải coi cho được một chút, Quý Noãn ám thị mình như thế.

Bởi vì một tiếng Mặc tổng này mà anh phóng ánh mắt nặng nề về phía cô. Theo phản xạ, Quý Noãn lại nắm chăn lên.

Giọng của Mặc Cảnh Thâm còn lạnh hơn máy điều hòa trong phòng ngủ: "Thật ra nếu em bảo tôi ngủ trên giường với em, thì càng thực tế hơn một chút! Không phải em đang bệnh sao? Nói nhiều như vậy làm cái gì? Vẫn không ngủ được? Sinh lực dồi dào à?"

Quý Noãn: "..."

Cô chui vào chăn, xoay người lại, đưa lưng về phía người dưới giường, nhắm mắt ngủ.

Nhưng cho dù anh ngủ dưới sàn nhà thì cũng là ngủ cùng phòng. Quý Noãn lại trở mình, nhìn người đàn ông dù nằm trên mặt đất nhưng vẫn không giảm đi phong độ, muốn nói dù anh ngủ trên mặt đất, thì cũng có thể ra phòng khách ngủ trên mặt đất mà?

Nhưng khi lời nói gần thốt ra miệng, cô lại thấy Mặc Cảnh Thâm đã nằm thẳng ra đó, đắp chăn, nhắm mắt lại.

Cô biết anh vẫn chưa ngủ. Dù sao hai người đều vừa mới nằm xuống, nhưng thấy tư thế nằm ngủ nghiêm chỉnh của anh, lời nói đã sắp ra khỏi miệng rốt cuộc lại biến thành một hơi thở nhẹ nhàng.

Quý Noãn đang định xoay người lại, thì giọng nói lãnh đạm của anh từ dưới giường truyền đến: "Vẫn nhìn tôi à? Là lén quan sát xem mấy năm nay tôi có thay đổi gì không sao?"

Quý Noãn trừng mắt, nhưng không lên tiếng.

Mặc Cảnh Thâm tiện tay vén một góc chăn trên người, vỗ vào vị trí bên cạnh: "Em có muốn xuống đây nằm không?"

Quý Noãn vẫn lặng lẽ nhìn anh. Ánh mắt lãnh đạm mà điềm tĩnh của anh trong bóng đêm yên tĩnh của phòng ngủ như ánh sao chìm trong bóng tối, có phần ảnh hưởng đến sức kiềm chế cảm xúc của cô.

Ban ngày thì đối phó, tranh cãi thế nào cũng được, nhưng tới lúc đêm khuya thế này, theo bản năng người ta sẽ nghĩ rất nhiều chuyện, nhất là khi không ngủ được.

Cô vén chăn lên, trở mình ngay trên giường, lại quấn chăn kín người, cất giọng đều đều nói: "Tôi chỉ nghe nói mấy năm gần đây Mặc tổng thường xuyên mất ngủ, nên muốn nhìn xem khi mất ngủ trông anh như thế nào thôi. Dù sao tôi chưa từng trải qua tình cảnh một mình giữa sự tĩnh mịch đến phát điên như vậy. Mấy năm nay tôi ăn ngon ngủ yên, hầu như cũng không hồi tưởng chuyện đã qua. Buổi tối vừa đặt mình xuống giường là ngủ ngay, hoàn toàn không giống anh."

Anh nghe cô nói như vậy thì mày hơi nhướng lên, nhìn cô nằm trên giường đưa lưng về phía mình. Mặc dù khi trở mình, Quý Noãn quấn chăn rất kín, nhưng vóc dáng nằm nghiêng hơi gầy của cô dưới chăn, trông rất mảnh mai và xinh xắn.

Ngay từ đầu Mặc Cảnh Thâm đã biết cô không dễ dàng bị khuất phục, nhưng anh không ngờ là đối với sự đánh giá của anh, cô lại bình tĩnh đến mức khiến người ta phát điên lên.

Quý Noãn nhắm mắt lại, đêm đã khuya, không bao lâu sau cô chìm vào giấc ngủ. Người đàn ông nằm trên sàn nhà cũng hiếm khi có được giấc ngủ say sau ba năm liên tiếp mất ngủ suốt đêm.

Một đêm ngủ ngon.

***

Sáng hôm sau, khi Quý Noãn tỉnh lại, chiếc chăn mà Mặc Cảnh Thâm trải cạnh giường đã được thu dọn.

Cô ngồi ngẩn ra trên giường hồi lâu, đưa tay lên vuốt mái tóc hơi rối sau giấc ngủ. Lúc rời phòng, cô phát hiện Mặc Cảnh Thâm đã đi.

Cô nhìn đồng hồ trước mặt, đã hơn 9 giờ sáng rồi.

Rõ ràng ngày hôm qua ngủ lâu như vậy, thế mà đêm qua cô lại ngủ một giấc dài. Sinh hoạt mấy ngày nay đã làm xáo trộn nhịp điệu đồng hồ sinh học quen thuộc mấy năm nay của cô.

Chỗ này gần công ty anh, nên sáng sớm anh có việc quay về công ty rồi. Còn cô thì sao? Cô cũng không phải là người rảnh rỗi, dù sao cũng không thể cứ ở đây, huống chi trong tay cô còn không có cả chiếc điện thoại.

Quý Noãn cũng không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này. Ngay cả việc rửa mặt, cô cũng định sau khi quay về Nguyệt Hồ Loan rồi mới làm. Cô đi tới trước cửa, đang chuẩn bị bước ra ngoài, nhưng vừa đẩy cửa ra thì cô lại thấy chị Trần đứng bên ngoài, đang đưa tay định ấn mật mã mở cửa phòng.

Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, tay chị Trần khựng lại giữa không trung, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Quý Noãn.

"Chị Trần!" Quý Noãn phản ứng rất nhanh, khuôn mặt vốn hơi ngái ngủ, đôi mắt nhập nhèm, lập tức đổi thành tươi cười.

"Bà Mặc!" Lập tức chị Trần lộ vẻ kích động, quên cả đổi cách xưng hô: "Cô dậy rồi à? Hai ngày nay, lần nào tôi tới, cô cũng đều đang ngủ, tôi không dám quấy rầy cô. Ông Mặc bảo tôi đến làm bữa sáng cho cô. Bây giờ cô cảm thấy thế nào? Đầu còn đau không?"

Ánh mắt của Quý Noãn dừng lại một chút trên túi rau dưa và trái cây mà chị Trần xách trên tay. Cô còn chưa lên tiếng thì chị Trần đã mỉm cười bước tới, đẩy cô lùi vào trong cửa, kích động kéo tay cô: "Nghe nói mấy năm trước cô vẫn ở nước Anh, tôi còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại cô nữa. Không ngờ còn có duyên gặp lại như thế này, thật sự là quá tốt!"

"Chị Trần, chị không cần giúp tôi làm bữa sáng đâu. Bây giờ không còn sớm, tôi chuẩn bị đến công ty rồi." Trước tình cảm của chị Trần, Quý Noãn cảm thấy chị như là người thân của mình, trong lòng rất ấm áp.

"Như vậy sao được? Cô bị thương, ông Mặc có cuộc họp ở công ty phải đi. Ông ấy đặc biệt dặn dò tôi mua một số món cô thích, đến nấu cho cô ăn đây này! Cô ngồi xuống nghỉ ngơi đã!"

Chị Trần dìu Quý Noãn tới ngồi lên sofa, sau đó lấy từ trong túi mua hàng ra một số loại trái cây mà trước đây Quý Noãn thích ăn, nói: "Để tôi đi rửa trái cây cho cô ăn. Cô chờ tôi một chút!"

Quý Noãn muốn nói, nhân lúc Mặc Cảnh Thâm không có ở đây, cô có thể lập tức rời khỏi chỗ này. Giờ là ban ngày, dù không có tiền, không có điện thoại di động, cô cũng không đến mức không thể quay về công ty.

Nhưng đã lâu không gặp, chị Trần tỏ thái độ nhất định phải cùng cô ôn lại chuyện cũ, khiến cô không thể lập tức rời đi, đành thầm cầu mong sao cuộc họp của Mặc Cảnh Thâm càng lâu càng tốt, để anh đừng trở về quá sớm.

*****

"Bà Mặc, cô vẫn thích ăn món Trung như hồi đó mà đúng không? Để tôi đi nấu cho cô chút cháo thịt nạc nhé?" Chị Trần bưng trái cây đã được rửa sạch và xắt miếrtg ra"Khi nhìn về phía Quý Noãn, chị hơi khựng lại, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, nói: "Trước kia đã gọi cô như vậy quen miệng rồi, bây giờ đổi cách xưng hô, gọi là cô là cô Quý, cũng không thuận miệng. Tôi..."

Quý Noãn cong môi, cầm lấy một miếng trái cây bỏ vào miệng nhai vài cái: "Tôi ăn một chút trái cây là được rồi, chị không cần nấu bữa sáng cho tôi đâu. Á, chị có thể cho tôi mượn điện thoại di động một chút không?"

"Điện thoại di động?" Vừa nghe cô hỏi, theo phản xạ, chị Trần vội lấy điện thoại ra. Nhưng ngay khi vừa định đưa cho cô thì chị lại do dự rồi đột nhiên rụt tay lại

Điện thoại đã chạm vào đầu ngón tay, lại đột nhiên bị lấy đi, Quý Noãn chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn chị Trần: "Tuy tôi đã mua thẻ sim, nhưng lúc đó điện thoại đã bị rơi xuống biến rôi, nên hiện nay tôi không liên lạc được với ai cả. Bây giờ tôi chỉ muốn gọi tới công ty."

"Việc này... mấy hôm trước, tôi cũng sơ ý làm rơi điện thoại xuống nước, hai ngày nay cũng không dùng được, tín hiệu rất chập chờn. Nếu cô muốn gọi điện thoại, chờ ông Mặc về rồi dùng điện thoại của ông ấy..." Chị Trần vừa cười vừa nói, đồng thời bỏ điện thoại di động vào trong túi.

Rốt cuộc là Mặc Cảnh Thâm nói gì với chị Trần, mà ngay cả điện thoại di động chị cũng không cho cô mượn.

Chỉ tại cô, hôm qua lúc mượn điện thoại di động của Mặc Cảnh Thâm, cô không nghĩ tới chuyện bản thân chỉ có một cơ hội được cầm điện thoại di động. Nếu biết trước, cô đã gọi điện thoại cho Tiểu Bát đến đón mình đi rồi.

Bây giờ cô hối tiếc cũng đã muộn.

Chị Trần thấy Quý Noãn cúi đầu ăn trái cây, vẻ mặt rầu rĩ thì mỉm cười không nói gì nữa, xoay người đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Cháo thịt nạc nghe có vẻ đơn giản, nhưng nấu lại không đơn giản chút nào. Vừa xào thịt, vừa chuẩn bị các nguyên liệu khác, lại vừa nấu cháo, mất không dưới một tiếng đồng hồ mới xong.

Nhân lúc chị Trần bận rộn trong bếp, Quý Noãn lại trưng ra vẻ mặt vô tội và đáng thương, viện đủ lý do, chìa tay mượn điện thoại di động.

Chị Trần nghe Quý Noãn nói đã mấy ngày không về công ty, Mặc Cảnh Thâm đến công ty vì có cuộc họp sáng theo lệ thường, anh có việc cần phải xử lý, cô cũng có rất nhiều việc, không thể chậm trễ. Cô chỉ mượn điện thoại di động một phút thôi, để dặn dò người của công ty một số việc.

Thấy Quý Noãn thật sự rất sốt ruột, lại nhìn đồng hồ, nhớ Mặc Cảnh Thâm nói sẽ về trước mười giờ rưỡi, chị Trần nghĩ dù sao ông Mặc cũng sắp trở lại rồi, nên mới đưa điện thoại di động cho Quý Noãn.

Quý Noãn vội gọi điện cho Tiểu Bát, nói rõ vị trí của mình và mật mã thang máy, bảo cô nhanh chóng tới cứu viện.

Tiểu Bát không rõ vì sao Quý Noãn lại tới Quốc tế Oran. Trước đây, cô chỉ biết là Quý Noãn ở Ngự Viên, không rõ lắm về Quốc tế Oran, chỉ nghĩ đã có chuyện gì xảy ra. Quý Noãn nói với giọng dồn dập và gấp gáp, bảo Tiểu Bát nhanh chóng cầm tiền và điện thoại di động đến tìm mình. Sau khi tắt điện thoại, Tiểu Bát đi thẳng tới Quốc tế Oran theo yêu cầu của Quý Noãn.

Hai mươi phút sau, Tiểu Bát chạy tới, đứng bên ngoài nhấn chuông cửa.

Nghe tiếng chuông, chị Trần vội đi tới, còn suy nghĩ sao ông Mặc về không vào nhà luôn mà còn nhấn chuông, thì Quý Noãn đã đi trước chị một bước chạy nhanh tới mở cửa.

Vừa nhìn thấy Quý Noãn đứng sau cửa, Tiểu Bát kinh ngạc nói: "Chị Đại, xảy ra chuyện gì vậy? Hôm qua chị bảo em bổ sung giấy tờ cá nhân giúp chị, hôm nay lại bảo em cầm điện thoại di động và tiền tới cứu chị! Không phải chị ở Nguyệt Hồ Loan sao? Chuyện gì xảy ra ở Quốc tế Oran vậy?"

Tiểu Bát còn chưa nói xong, chị Trần đã cảm thấy có chuyện, thò đầu ra từ phía sau Quý Noãn: "Chuyện gì là chuyện gì? Cô là ai?"

Quý Noãn ngăn chị Trần lại, nhận lấy điện thoại di động và mười mấy tờ tiền, vội vàng nhét vào trong túi, rồi cười tủm tỉm nói: "Đây là trợ lý của tôi ở công ty."

Khi Quý Noãn né qua một bên, chị Trần thấy ngoài cửa là một cô gái trẻ đeo kính, thoạt nhìn đáng yêu, lúc này chị mới gật đầu: "A, trợ lý à? Tính chất công việc giống như Trợ lý Thẩm chứ gì?"

"Đúng đúng, tương tự như Thẩm Mục." Quý Noãn cười, giải thích.

Tiểu Bát vẫn không rõ lắm, nhưng tùy cơ ứng biến gật đầu chào chị Trần: "Chào chị!"

"Chào cô. Cô ăn sáng chưa? Tôi vừa nấu cháo thịt nạc, mời cô vào cùng ăn một chút cho vui nhé?" Chị Trần vừa nói vừa đưa tay muốn kéo Tiểu Bát vào.

Tiểu Bát còn chưa kịp phản ứng, Quý Noãn đã kéo chị Trần trở lại. Cô nhận ra được chị Trần không biết mục đích Tiểu Bát tới đây, nhưng chị lại sợ xảy ra sơ xuất gì, nên muốn giữ Tiểu Bát lại chờ Mặc Cảnh Thâm về.

Cô hoàn toàn không ngờ có một ngày chị Trần sẽ đứng về phía Mặc Cảnh Thâm, thế mà cô lại phải đề phòng cả chị Trần!

"Tôi nấu nhiều cháo lắm, thoạt nhìn cô trợ lý này của cô cũng gầy lắm, thường ngày nhất định ăn rất ít. Cô vào nhà cùng ăn bát cháo đi, đừng ngại..."

"Dạ thôi, cảm ơn chị, em ăn sáng rồi! Em chỉ mang đến cho Tổng Giám đốc Quý ít đồ thôi..." Tiểu Bát vội tránh ra phía ngoài.

"Mang đồ gì tới vậy?" Chị Trần liền nhìn vào tay Quý Noãn và Tiểu Bát.

Lần này Tiểu Bát phản ứng rất nhanh, biết mình phải giúp Quý Noãn che giấu tiền và điện thoại di động, nên chợt đưa ví tiền của mình ra: "Em mang tiền tới cho Tổng Giám đốc Quý, trên người chị ấy không có tiền."

"À, ra vậy." Chị Trần thật sự tin lời cô, lại quay đầu nhìn đồng hồ. Thấy sắp mười giờ rưỡi rồi, chị lại kéo tay Tiểu Bát, nói huyên thuyên một hồi, khăng khăng mời cô vào nhà ăn cháo.

Hai người giằng co như vậy vài phút, lúc này cửa thang máy mở ra, phía sau Tiểu Bát có tiếng bước chân từ xa tới gần.

Tiểu Bát quay đầu lại, thấy một người đàn ông phía đối diện từ từ đi tới, đột nhiên cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.

Tổng, Tổng... Tổng Giám đốc Mặc?!

Quý Noãn nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, trong nháy mắt chút hi vọng liền tan biến.

Sao anh lại trở về nhanh như vậy?

Thậm chí cô còn chưa kịp bước ra ngoài...

Thấy ánh mắt của anh, Quý Noãn né tránh một cách vô thức, xoay người lại, đứng bên người chị Trần.

Mặc Cảnh Thâm đi tới sau lưng Tiểu Bát. Có lẽ anh mới từ công ty trở về thật, vẫn mặc quần tây áo sơ mi đen, tay áo xắn lên khuỷu tay, dáng vẻ cao quý lạnh lùng, tay kia xách một cái túi màu hồng nhạt. Trong túi thấp thoáng một cái hộp dài và dẹp, ở một góc hộp in mấy chữ... À, là một thương hiệu nội y phụ nữ cao cấp.

Đây chẳng lẽ là boss Mặc đích thân đi mua đồ lót cho chị Đại Noãn?

Khi ánh mắt của Tiểu Bát chạm phải ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm, cả người cô như cứng đờ.

Thì ra đây là chỗ ở của Tổng Giám đốc Mặc?

Mấy ngày nay, chị Đại ở chỗ này?

Dường như trong nháy mắt đã hiểu ra tất cả, Tiểu Bát vội nhếch miệng nặn ra một nụ cười, vội cầm ví tiền ném vèo vào túi, cười híp mắt nói: "Chào Mặc tổng!"

*****

Quý Noãn tức tối cụp mắt xuống.

Chào cái đầu cô ấy!

Bộ không thấy chị Đại của cô gần như bị giam lỏng bởi vì cái có dưỡng thương này sao?

Vào lúc này rôi mà vẫn không quên nịnh bợ Mặc CảnhThâm, lại còn lộ cái đuôi mê trai ra!

Mặc Cảnh Thâm nhìn động tác cấp tốc cất ví tiện của Tiểu Bát, ánh mắt hiện ra nét cười ôn hòa: "Chào."

Trong thoáng chốc, mắt Tiểu Bát sáng rực!

A a a...!

Boss Mặc nói chuyện với mình kìa! Còn mỉm cười nói "chào" với mình nữa!

Lần đầu tiên cô nói chuyện với boss Mặc là ở khách sạn kia. Lúc đó cô vô tình bắt gặp "chuyện tốt" của anh và Quý Noãn, vừa mở cửa ra thì thấy cảnh Mặc Cảnh Thâm vừa tắm xong. Nhưng lúc đó vẻ mặt anh không dễ chịu như thế này.

Lúc này, anh còn cười với cô nữa kìa!

A a a a!

Nhìn thấy ánh mắt như sắp rơi vào trạng thái điên cuồng của Tiểu Bát, Quý Noãn: "..."

Cô vừa biết được, giữ một trợ lý mê trai bên cạnh thật sự là một sai lầm rất lớn.

Chị Trần nhìn bọn họ, lại thấy ông Mặc đã trở về, thì cười tủm tỉm như đã yên tâm, xoay người tiếp tục đi làm việc của mình.

Quý Noãn đứng trước cửa, nhìn chằm chằm gương mặt như cười như không của Mặc Cảnh Thâm, nỗi tức giận từ từ dịu đi, gương mặt khôi phục vẻ thản nhiên.

Cô muốn về nhà cũng không được sao?

Mặc Cảnh Thâm nhìn lướt qua người cô, rồi xoay người đi vào nhà, thản nhiên nói một câu: "Không vào nhà ngồi chơi sao?"

Quý Noãn nhìn bóng lưng của anh, lại liếc nhìn Tiểu Bát. Tiểu Bát cố gắng kiềm chế vẻ mặt phấn khởi, hết sức hiểu chuyện vội vàng xua tay: "Không cần, không cần. Ban đầu tôi không biết Tổng Giám đốc Quý ở chỗ Tổng Giám đốc Mặc. Nếu biết đây là chỗ ở của anh, tôi đã không tới!"

Quý Noãn: "..."

"Này, em còn có việc ở công ty, hai anh chị níu kéo tình cảm là tốt, có thể tái hôn thì sớm tái hôn đi. Chuyện ở công ty đã có em và Phó Tổng Giám đốc xử lý! Chị Hạ cũng đã mẹ tròn con vuông, có thể đến công ty hỗ trợ bất cứ lúc nào, chị không cần phải nhúng tay vào bất cứ việc gì! Tập trung mà yêu đương đi!"

Nói xong, Tiểu Bát lại nhìn theo bóng lưng Mặc Cảnh Thâm, hít sâu một hơi với vẻ mặt sùng bái, rồi xoay người bước nhanh về phía thang máy, không dám ở lại dù chỉ chốc lát.

Khóe miệng Quý Noãn co rút mấy cái.

Cô nói chuyện yêu đương cái quái gì chứ?

Đến lúc cửa thang máy đóng lại, Quý Noãn mới tức giận nhìn Mặc Cảnh Thâm đã đi vào trong nhà.

Dù trong tay cầm theo nội y dường như mua cho cô, nhưng Mặc Cảnh Thâm vẫn đường đường chính chính, mặt không đỏ, hơi thở không hổn hển, dáng vẻ cũng không xấu hổ chột dạ.

Quý Noãn đi tới, nhìn chiếc túi anh đặt trên sofa.

Quả nhiên vừa rồi cô không nhìn lầm, đúng là nội y.

Hôm qua chị Trần đã mua giúp cô hai bộ quần áo, nhưng chỉ mua một bộ nội y. Theo thói quen thường ngày, hôm nay cô sẽ phải thay đồ lót, không ngờ sau khi anh đi họp về, lại nhân tiện đi mua giúp cô mấy thứ này...

Quý Noãn mím môi: "Sao anh về sớm vậy? Cuộc họp nào cũng ngắn như vậy sao?"

Anh rất thờ ơ: "Một cuộc họp buổi sáng theo lệ thường, thời gian họp không dài."

Hừm, thời gian họp không dài, làm mình thất vọng quá đi.

Ngay cả một cơ hội trốn đi cũng không có.

Quý Noãn chăm chú nhìn anh một lát, sau đó từ từ lui về phía sau một bước, cố tránh không đụng vào túi đựng điện thoại di động và tiền, kẻo anh chú ý. Cô hơi nghiêng người, nói: "Hai tên cướp hôm đó thế nào rồi?"

"Một tên chết, một tên bị thương, là một băng đảng tội phạm có tổ chức, những tên đồng bọn khác cũng đã bị bắt. Tốc độ phá án của cảnh sát trong nước coi như cũng gọn gàng nhanh chóng."

Thảo nào bọn chúng hung hăng như vậy, khiến nhiều cảnh sát được điều động tới như thế, thì ra không chỉ có hai người.

"Vậy xe của anh thì sao?"

Trong đầu Quý Noãn thoáng xuất hiện suy đoán hơi đen tối. Phải chăng Mặc Cảnh Thâm đã có ý định đổi xe từ trước rồi, nên khi thấy chiếc xe trị giá mấy chục triệu rơi xuống biển, anh mới không hề chớp mắt.

Anh nhìn cô, thản nhiên nói: "Em thích xe nào?"

"Tôi thích xe nào thì có liên quan gì? Xe của tôi đâu có rơi xuống biển? Tôi cũng không cần đổi xe." Quý Noãn hừ lạnh.

Từ cửa sổ, anh nhìn xuống bãi đỗ xe ở phía dưới, xe của Quý Noãn đang đỗ ở dưới đó. Anh cười nhạt: "Vừa rồi trợ lý của em tới làm gì?"

Quý Noãn đứng phía sau anh, bất mãn nói: "Ngay cả một trăm đồng mà vị Tổng Giám đốc nào đó của Tập đoàn Shine cũng không cho tôi, vậy tôi không được phép nhờ người tới đưa tiền cho mình sao? Nhưng tôi còn chưa kịp nhận tiền thì anh đã trở về rồi. Tiểu Bát hoảng sợ cất ví tiền rồi lập tức bỏ đi, đến cũng như không!"

Anh liếc nhìn Quý Noãn, Quý Noãn tránh ánh mắt anh, viện cớ muốn đi vệ sinh, liền xoay người trở về phòng ngủ.

Nếu lấy tiền và điện thoại di động trong túi ra ngay, cô sợ Mặc Cảnh Thâm đi vào nhìn thấy, nên cầm túi và cả thẻ sim do chị Trần mua giúp vào phòng tắm. Ngồi trên bồn cầu, cô nhẹ nhàng lắp sim vào điện thoại, rồi khởi động máy. Xác định điện thoại di động đã sử dụng bình thường, cô mới đắc ý đặt điện thoại ở chế độ im lặng. Sau đó cô đi ra ngoài, giấu điện thoại đi, đợi khi cần dùng sẽ lấy ra.

Cho tới lúc chị Trần nấu cháo xong, mời cô ra ăn, Quý Noãn mới đi ra ngoài. Khi chị Trần múc cháo ra bát cho cô, Mặc Cảnh Thâm đi ngang qua bàn ăn, nhìn thoáng qua Quý Noãn. Nhận ra dáng vẻ của cô lúc này rõ ràng là bình tĩnh hơn trước, như là có chỗ dựa nào đó, anh xoay người, bóng lưng cao lớn đi vào phòng sách.

Quý Noãn ăn cháo, giương mắt nhìn theo bóng lưng của Mặc Cảnh Thâm khuất sau cửa phòng sách, tim đập hơi nhanh.

Hẳn là anh không phát hiện chứ?

Vào phòng sách, Mặc Cảnh Thâm tiện tay mở máy vi tính dưới giá sách, phần mềm giám sát qua camera đặt ở cửa trước nhanh chóng chiếu lại cảnh xảy ra nửa tiếng trước, kể cả cảnh Tiểu Bát nhét xấp tiền và điện thoại di động vào tay Quý Noãn, Quý Noãn lại giấu vào trong túi áo.

Anh nhướng mày, mỉm cười tắt màn hình, rồi xoay người đi ra ngoài.

Quý Noãn vẫn ngồi bên bàn ăn cháo. Vết thương trên cổ do chiếc nhẫn của Mặc Bội Lâm gây ra ở nhà họ Mặc đã nhạt đi rất nhiều. Vết thương trên mu bàn tay do cô tự gây ra, chỉ khi nào bị ướt thì mới có cảm giác đau buốt. Hôm qua do cô tắm, mu bàn tay vốn sắp lành lại đỏ lên, nhưng cô lại không để ý cứ ngồi ăn, màu đỏ trên mu bàn tay hiện ra rất rõ ràng.

Thấy cô hoàn toàn thờ ơ với vết thương của mình, Mặc Cảnh Thâm nhìn một lúc lâu, mới thản nhiên nói: "Ăn xong tôi thoa thuốc lên tay cho em, trong vòng một ngày đừng để bị ướt nữa."

Quý Noãn cúi đầu nhìn xuống, đây là vết thương mà trong tình thế cấp bách cô đã cố ý gây ra. Cô mím môi: "Không cần đâu, chỉ rách chút da thôi, để vậy cũng sẽ tự lành mà."

Mặc Cảnh Thâm kéo tay cô tới. Khi Quý Noãn muốn rụt lại, anh giữ tay cô, ngắm nhìn lớp da non rất mỏng trên vết thương vẫn còn rịn ra chút máu, có dấu hiệu nhiễm trùng vì bị ướt khi tắm.

Quý Noãn cau mày muốn rút tay lại, ngẩng đầu lên thì lại thấy anh không cho cự tuyệt nói: "Phải thoa thuốc."

Vừa chạm phải ánh mắt của anh, Quý Noãn vội vàng nhìn qua chỗ khác, nhưng tay thì không sao rút lại được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-666)