Truyện:Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Chương 440

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Trọn bộ 666 chương
Chương 440
Ngủ với nhau không biết bao nhiêu lần, còn sợ bị nhìn thấy chân?
0.00
(0 votes)


Chương (1-666)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mặc dù Quý Noãn nói rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi rời khỏi phòng nghỉ, trong lòng cô thật sự không nghĩ tới những chuyện này.

Trước giờ Mặc Cảnh Thâm không bao giờ làm chuyện vô nghĩa, càng không bao giờ nói mấy lời vô ích.

Câu hỏi mà khi nãy anh hỏi Tiêu Lộ Dã nhất định là có gì đó kỳ lạ.

Ông Tiêu Chấn Quân rất khách sáo với cô, đồng thời rất tốt với cô, cũng rất có ý muốn gần gũi cô. Nhưng điều này cùng với việc Mặc Cảnh Thâm nói là người đó sẽ khiến cô không vui lại khác nhau hoàn toàn.

Một ông lão đối xử với cô cực kỳ tốt sao lại khiến cô không vui nhỉ?

Trước đây cô chưa từng gặp ông Tiêu Chấn Quân, giữa hai người cũng không có khúc mắc gì, sao lại khiến cô không vui?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại nghĩ tới mấy chữ luân lý đạo đức mà Tiêu Lộ Dã nói, trong đầu cô như chợt lóe lên điều gì đó, nhưng sắc mặt vẫn như cũ, cứ thế bước nhanh về sảnh tiệc, không tiếp tục thảo luận với Tiêu Lộ Dã nữa.

Có lẽ là cô suy nghĩ quá nhiều.

Lúc ông Tiêu ra khỏi phòng nghỉ, trong sảnh tiệc trên du thuyền vô cùng náo nhiệt. Ông Tiêu không cố tình đi tìm Quý Noãn nữa, mặc dù Tiêu Lộ Dã lấy thân phận bạn tiệc để ở bên cạnh cô, nhưng cũng không tham gia hoạt động chúc mừng trong bữa tiệc. Chỉ là mỗi lần có quý ông nào đó tới bắt chuyện, thì anh ta sẽ ép đối phương lui ra bằng ánh mắt, không cho Quý Noãn có cơ hội nói chuyện phiếm với người đàn ông khác.

Mặc dù như thế khiến Quý Noãn cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưng ý nghĩ chợt lóe trong đầu cô ban nãy lại khiến cho cô không thể nào nhẹ nhõm được.

Nhất định là cô suy nghĩ quá nhiều.

Lúc bữa tiệc diễn ra được một nửa, Quý Noãn đi một mình đến tháp Champagne lấy một ly Champagne, ngoái nhìn đám người đang nhảy chầm chậm trên sàn nhảy vì trong đại sảnh đã vang lên tiếng nhạc. Cô định mang cho Tiêu Lộ Dã một ly, kết quả vừa cầm hai ly rượu quay người thì đèn trên du thuyền bỗng nhấp nháy mấy lần, cuối cùng trở nên lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng phát ra tiếng chập điện xẹt xẹt.

Sau đó, các nhân viên an ninh ở đây phát hiện tình hình không ổn, đang định bảo tất cả mọi người ngừng đi tới đi lui thì đèn trong phòng tiệc bỗng nhiên tắt ngúm, xung quanh tối om.

Dù không xảy ra nguy hiểm gì, có thể chỉ là đèn có vấn đề, nhưng trong phòng vẫn có nhiều thiên kim tiểu thư không kìm được sợ hãi, hoặc là mấy quý ông sợ chết luôn miệng kêu gào, một đám người lần mò lung tung trong bóng tối để tìm lối ra. Tiếng chỉ dẫn lối ra của các nhân viên an ninh bị tràng tiếng kêu sợ hãi này lấn át.

Thỉnh thoảng có ai đó giơ đèn pin điện thoại rọi xung quanh, nhưng lại dẫn đến càng không thấy rõ hơn.

Quý Noãn vội để ly rượu xuống, đang chuẩn bị đi ra ngoài với đám đông, thì không biết ai đó chạy lên quá nhanh từ đằng sau, trong bóng tối hoàn toàn không nhìn thấy phía trước có gì, lại không phải chỉ có một người, những người đó bỗng va phải vô số ly Champagne được xếp thành tháp Champagne cao đến hai ba mét.

Vô số ly đế cao rơi xuống, trong nháy mắt tất cả các ly rượu đều đổ ập về phía Quý Noãn đang đứng gần tháp Champagne nhất. Tiếng rầm rầm và tiếng vỡ vụn của ly rượu rơi xuống đất vang lên. Quý Noãn bị rượu xối ướt người, đang định tránh sang một bên để đỡ phải bị thương nhiều hơn, thì bên cạnh lại có ai đó không có mắt va phải cô.

Cô mang giày cao gót, dưới đất toàn là rượu và mảnh vỡ, vừa trơn vừa không thể nào đứng vững, bị ai đó đụng phải liền ngã nhào xuống đất.

"A..." Cô lập tức đau đến xuýt xoa.

Khoảnh khắc bị các mảnh vỡ thủy tinh dưới đất đâm vào cánh tay và bắp chân, Quý Noãn nghi ngờ không biết mình có bị đám người hoảng loạn này giẫm chết không, thì vào lúc này đèn sáng trở lại.

Đèn vừa sáng lên, lúc tất cả mọi người vẫn còn mờ mịt không biết rốt cuộc chỉ là sự cố mất điện tạm thời hay là phát hiện ra chuyện kinh hồn gì đó trên du thuyền như trong phim, thì Tiêu Lộ Dã thình lình băng qua đám đông cản trở, muốn đi qua giúp Quý Noãn vào lúc cô vẫn chưa bị những người khác nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác.

Nhưng không ngờ lại có người tới trước anh ta một bước, đẩy mọi người ra, bước lên trùm áo khoác âu phục lên cơ thể bị rượu xối ướt đẫm của cô. Sau đó người này lại quả quyết bế ngang Quý Noãn đã bị thương, sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng bảo những người vây quanh mình "cút đi", rồi dứt khoát bế Quý Noãn bước nhanh ra ngoài.

Khi mọi người phản ứng kịp thì chỉ thấy Tổng Giám đốc Quý của Tập đoàn MN cả người ướt đẫm lại nhếch nhác choàng áo vest nam, gần như trùm kín hơn nửa người, không ai nhìn thấy sắc mặt của cô lúc này, chỉ thấy cánh tay mảnh khảnh trắng nõn và bàn chân đang chảy máu. Bấy giờ mới có người chú ý tới vừa rồi tháp Champagne cao thế mà đều đổ hết!

Bên kia toàn là mảnh vỡ thủy tinh, dưới đất có rất nhiều vết máu, hẳn là vừa rồi Tổng Giám đốc Quý vừa mới ngã lăn quay ở đó, hơn nữa còn đúng lúc ngã lên mảnh vỡ dưới đất.

Xem ra cô bị thương không nhẹ!

Có người vừa mới tạm thời lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nói: "Tôi không nhìn lầm chứ? Vừa rồi người bế Tổng Giám đốc Quý ra ngoài là... Tổng Giám đốc Mặc?"

Lúc này trong phòng tiệc vẫn còn lộn xộn, ông Tiêu Chấn Quân bỗng bước nhanh tới, nhìn thấy vết máu dưới đất, sau đó đảo mắt nhìn ra ngoài, lạnh lùng nói: "Sao lại chảy nhiều máu như thế? Mau phái người đi xem thử, nếu cần gì thì lập tức đến giúp một tay, mong rằng đứa nhỏ này đừng bị thương quá nặng. Một cô gái đẹp như thế tuyệt đối đừng để lại sẹo."

Các nhân viên an ninh ở bên cạnh không ngừng giải thích với mọi người là vừa rồi vì điện áp trên du thuyền không ổn định nên dẫn đến dây điện tạm thời xảy ra vấn đề, bất ngờ mất điện, nhưng đã trở lại bình thường sau hai phút. Không ngờ trong hai phút ngắn ngủi vậy mà lại xảy ra tình huống này.

Lúc này ông Tiêu Chấn Quân bỗng hung dữ trợn mắt nhìn Tiêu Lộ Dã: "Bảo con chăm sóc người ta, kết quả lại để người ta ngã dưới tháp Champagne là thế nào?" Sau khi nói xong, ông liền quay lại dặn dò: "Bảo người xem lại camera trong hai phút mất điện, không phải camera ở đây có thể quan sát trong bóng tối sao? Tôi muốn xem là ai đã xô ngã người!"

Đằng sau đám đông, Thịnh Dịch Hàn bỗng nhìn sang Quý Mộng Nhiên.

Vừa rồi Quý Mộng Nhiên còn mừng thầm vì thấy Quý Noãn bị thương, bỗng dưng bị Thịnh Dịch Hàn nhìn kiểu này, cô ta nói thẳng: "Không phải em, vừa nãy em luôn đứng chung với anh mà. Trong tình huống mọi người đều chạy tán loạn, có người va phải tháp Champagne rồi va vào người khác là chuyện rất bình thường. Sao em biết được lại đột nhiên mất điện chứ, em nào có bản lĩnh điều khiển được dây điện trên du thuyền này? Là Quý Noãn xui thôi, không liên quan đến em..."

Thịnh Dịch Hàn lại lạnh lùng nhìn cô ta rồi nhìn sang Chủ tịch Tập đoàn Lăng Tiêu đang nổi giận đùng đùng.

Quý Mộng Nhiên lại nói: "Anh có cảm thấy ông Tiêu rất quan tâm Quý Noãn không? Anh nói xem có phải cô ta và ông Tiêu có quan hệ gì không? Dù sao bây giờ không phải mọi người đều nói cô ta có được công ty là nhờ ngủ với người khác hay sao..."

Thịnh Dịch Hàn tỏ ra phiền chán rút tay mình ra khỏi tay Quý Mộng Nhiên, lạnh lùng nói: "Im đi, lẽ nào lời đồn này không phải do em tung ra trước?"

Quý Mộng Nhiên không nói thêm gì nữa, chỉ không vui nhìn ra đêm tối mênh mông ngoài sảnh tiệc. Không biết ban nãy Quý Noãn có bị thương ở mặt không, nếu có thì tuyệt quá.

*****

Thật ra Quý Noãn chỉ bị thương ở cánh tay trái và đùi trái, trên người không sao, chỉ bị rượu Champagne đổ vào. Chủ yếu là lúc ngã, cánh tay bị mảnh vỡ thủy tinh đâm bị thương quá nhiều chỗ, cô không biết rốt cuộc là mình bị thương nặng hay nhẹ. Dù sao thì bây giờ trên cánh tay và trên đùi cô đều truyền đến cơn đau lúc nhẹ lúc nặng.

Dù bây giờ cô đã biết là ai bế mình rời khỏi sảnh tiệc thì cô cũng không thể nào từ chối hoặc làm càn. Bị thương thế này quả thật cần phải đến bệnh viện băng bó ngay lập tức. Lỡ như vết thương quá sâu, lại dính rượu Champagne và vi khuẩn dưới đất sẽ rất dễ nhiễm trùng.

Nhưng cô thật sự không ngờ trước đó Mặc Cảnh Thâm đứng xa cô như thế, phòng tiệc lại lớn như vậy mà anh vẫn có thể tìm được chính xác vị trí của cô trong bóng tối và dòng người hoảng loạn. Chỉ hai phút ngắn ngủi mà anh đã có thể đến bên cạnh cô. Quan trọng là lúc đó xung quanh tối om, đến cả cô còn không thấy rõ người đứng gần mình nhất, chứ đừng nói gì đến việc đi đúng hướng trong đám đông.

Quý Noãn được anh bế, suốt quá trình, anh không nói chuyện, cô cũng không nói chuyện. Nhưng cô có thể cảm nhận được anh không hề tốn sức chút nào khi bế cô bước nhanh ra bãi đỗ xe dưới du thuyền. Rõ ràng cô cũng nặng 45kg, thế mà mỗi lần người đàn ông này bế cô cứ như bế một cục bông vậy.

Cô nhẹ vậy sao?

***

Khi đến bệnh viện gần vịnh Tân Hải nhất, Mặc Cảnh Thâm bế cô vào thẳng khoa khử trùng để băng bó.

Ngồi trong phòng khám, một nữ bác sĩ trung niên nắm lấy cánh tay cô, vừa khử trùng vừa chậc lưỡi nói: "Mấy cô gái trẻ bây giờ thoạt nhìn ai cũng da thịt mềm mịn, nhưng rõ ràng là có sức chịu đựng hơn những người có tuổi như chúng tôi. Bị mảnh vỡ thủy tinh đâm thành thế này mà còn bình tĩnh như vậy, thật sự không đau sao? Cô nhìn đi, trong vết thương còn dính một mẩu thủy tinh đây này..."

Quý Noãn nhìn cánh tay mình, sau khi lau sạch máu chỉ trông thấy một vết thương nhỏ, có hai vết sâu hơn chảy khá nhiều máu. Mặc dù thật sự rất đau, nhưng cô vẫn luôn chịu đựng, kết quả bị bà bác sĩ này chậc lưỡi nói vài câu thì cảm thấy đau hơn.

Cô im lặng chịu đựng, thấy bác sĩ vẫn đang không ngừng lải nhải, cô nén cơn nóng nảy, nói: "Bác sĩ, phiền nhanh lên một chút."

"Ơ, bị thương thế này còn bảo tôi nhanh lên hả? Tôi phải khử trùng từng vết. Vết thương trên chân vẫn còn chưa xử lý, cô gấp cái gì? Người hồi nãy là bạn trai cô hay là chồng cô vậy? Nghe nói lúc xuống xe cậu ta cũng không khóa xe mà bế thẳng cô vào đây luôn. Cô bị thương thế này chắc là cậu ta đau lòng lắm nhỉ? Sau này cẩn thận chút, tiệc rượu gì mà tiệc rượu chứ, tránh xa mấy thứ nguy hiểm đó ra."

Quý Noãn: "..."

Dì bác sĩ à, dì lắm mồm thật đấy.

"Có điều, bạn trai cô đẹp trai thật ấy, tôi ở bệnh viện nhiều năm như vậy cũng chưa gặp chàng trai nào đẹp trai như cậu ta. Cô cũng rất đẹp, hai người rất xứng đôi..."

"Bác sĩ, mau lên được không?" Quý Noãn cố gắng giữ nụ cười.

Bác sĩ lại chậc lưỡi hai tiếng, bỏ tay cô xuống, sau đó vén váy cô lên, đặt chân cô nằm ngang lên giường trong phòng khám, tiếp tục xử lý vết thương trên đùi cho cô.

Lúc này cửa phòng mở ra, Mặc Cảnh Thâm cầm một cái sơ mi nam màu đen đi vào, để ở mép giường.

Cái áo sơ mi này xem ra là của anh. Có thể cầm áo tới nhanh như vậy, đoán chừng là trên xe anh phải có vài bộ dự phòng.

"Khử trùng vết thương xong thì đi thay quần áo ướt trên người đi. Tôi đã bảo người đi mua quần áo cho em rồi. Bờ biển này cách nội thành khá xa, có lẽ phải chờ một lát, trước mắt em cứ mặc bộ này đi."

Quý Noãn nhìn anh, muốn nói cảm ơn nhưng thấy mặt anh lạnh lùng, dễ nhận thấy bây giờ cô mà nói gì đoán chừng đều sẽ làm anh nổi giận. Ngẫm nghĩ một hồi cô đành im lặng, chỉ khi bác sĩ lấy mảnh vỡ thủy tinh ghim trong đầu gối cô ra, cô mới nhất thời không kìm được mà xuýt xoa một tiếng.

Mặc Cảnh Thâm đi tới, không an ủi, cũng không bảo bác sĩ nhẹ tay, mà nhìn vết thương trên đùi cô, lạnh nhạt nói: "Chỉ bị thương ngoài da thôi mà đã đau thế này. Vừa rồi chỉ là tháp Champagne đổ xuống, nếu là chùm đèn nặng mấy chục cân trong phòng tiệc rơi xuống thì em cũng ngây ngốc đứng đó không tránh?"

Quý Noãn không thèm ngước mắt: "Lúc đó tôi mang giày cao gót, dưới đất vừa trơn vừa ướt, hoàn toàn không thể nào đứng vững, anh tưởng tôi không muốn tránh sao? Hơn nữa mọi người chạy tán loạn xung quanh, tôi bị chen lấn đến mức hoàn toàn không thể nhích chân được, có biết không hả?"

"Vậy sau này đừng mang giày cao gót nữa."

"Sao có thể không mang được chứ? Tôi không phải phu nhân nhà giàu được nuôi nhàn rỗi trong gia đình danh gia vọng tộc. Mỗi ngày tôi phải mang giày đến công ty và còn nhiều dịp khác nữa. Nếu tôi mặc váy với giày đế bằng, hoặc là mặc trang phục công sở với giày đế bằng, vậy thì quá dở dở ương ương rồi."

Lúc này nữ bác sĩ trung niên khử trùng vết thương vừa được lấy mảnh vỡ ra ban nãy, Quý Noãn đau đến run người, mặt mày tái nhợt.

Mặc Cảnh Thâm vẫn không hề có ý muốn an ủi, bình tĩnh nói: "Khử trùng cho cô ấy thêm mấy lần nữa đi, để cô ấy đau thêm một lúc nữa."

Quý Noãn: "...?"

Anh cầm áo sơ mi để ở mép giường ném vào tay cô, lạnh lùng lên tiếng: "Không đau thì sẽ không nhớ."

"Được!" Nữ bác sĩ trung niên trả lời vô cùng sảng khoái, sau đó ấn bông khử trùng xuống đầu gối cô.

Quý Noãn lại đau đến run người, phải cố chịu đựng mới không hét to lên. Cô nghiêm mặt, trừng mắt nhìn về người đàn ông đang đứng cạnh giường bình tĩnh quan sát, tức giận mắng: "Mặc tổng, nam nữ thụ thụ bất thân, váy của tôi đang bị vén lên, chân cứ thế để trần trên giường, nếu anh có chút phong độ đàn ông và tự giác, thì bây giờ có phải nên quay người ra ngoài không?"

Anh hờ hững nhìn cô: "Đã ngủ với nhau không biết bao nhiêu lần, còn sợ bị nhìn thấy chân?"

Quý Noãn: "..."

Lúc này nữ bác sĩ trung niên đang cầm kẹp y tế và bông khử trùng ngồi bên cạnh Quý Noãn, nói: "Ôi dào, hai cô cậu đừng có liếc mắt đưa tình ở chỗ của tôi. Tôi biết cô cậu đang đánh thương mắng yêu, nhưng dì bác sĩ tôi đây sớm để tang chồng, cô đơn nhiều năm rồi, sợ nhất là nhìn thấy mấy người trẻ tuổi các cô các cậu ân ái thế này đấy."

Quý Noãn cười gượng, không nhìn bác sĩ mà tiếp tục lạnh lùng nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm, nói bằng giọng cực kỳ lạnh: "Bác sĩ đừng để ý, tôi cũng để tang chồng từ lâu rồi."

Nữ bác sĩ trung niên run tay, tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Quý Noãn, sau đó lại ngạc nhiên nhìn qua sắc mặt trầm lạnh của Mặc Cảnh Thâm.

"Ôi trời, tôi từng tuổi này có lẽ không hiểu được mấy người trẻ tuổi các cô. Cô cố chịu một chút, vết thương phía dưới sẽ hơi đau, tôi sẽ cố gắng nhẹ tay."

Lúc này động tác của dì bác sĩ rõ ràng đã nhẹ bớt, đoán chừng là vì câu nói "cũng để tang chồng" của Quý Noãn mà thương cô, nên đã nhẹ tay rất nhiều.

*****

Mãi đến khi xử lý xong vết thương, dì bác sĩ còn đích thân dìu Quý Noãn vào toilet sát vách lau sạch rượu trên người. Sau đó dì giúp cô thay quần áo khác, còn gọi người đi lên phòng bệnh VIP trên lầu mượn máy sấy để Quý Noãn sấy khô tóc.

Đến khi Quý Noãn thay áo sơ mi đen đi ra, dì bác sĩ vừa dìu cô vào phòng vừa che miệng cười: "Trước đây lúc xem phim truyền hình thường thấy nữ chính mặc áo sơ mi nam có vẻ rất đẹp, không ngờ ngoài đời cũng có cô gái mặc đẹp như cô vậy. Cái áo sơ mi này mặc trên người cô thật sự là đẹp muốn chết luôn. Này, chàng trai vừa nãy thật sự không phải bạn trai của cô hả?"

"Tôi đã nói mình để tang chồng rồi, nào có người đàn ông nào dám cưới tôi chứ? Bạn trai hả? Lại càng không có. Tôi luôn sống một mình, đã độc thân hơn ba năm rồi." Quý Noãn thuận miệng nói.

Dì bác sĩ dìu cô ngồi xuống giường bệnh, sau đó kiểm tra vết thương của cô lần nữa: "Cô gái, lúc kết hôn cô bao nhiêu tuổi? Bây giờ trông cô vẫn còn rất trẻ."

"Hai mươi." Quý Noãn cười nhẹ: "Bây giờ hai mươi bốn rồi."

"Ôi trời, vậy chồng cô đã qua đời ba năm rồi hả?"

"Phải không nhỉ? Đúng là ba năm thật." Giọng Quý Noãn bình tĩnh, không hề chột dạ chút nào.

Lúc này dì bác sĩ do dự một chút, rồi nhìn về phía người đàn ông vừa nãy luôn ở trong phòng khám đợi hai người.

Mặc Cảnh Thâm đứng ngoài cửa phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, không quay đầu lại.

Dì bác sĩ ho một tiếng, nói tiếp: "Vậy thì đáng tiếc thật, cô còn trẻ vậy, nên thoát khỏi nỗi đau trước đây đi. Giữ gìn ba năm vì chồng cũ cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi, cô nên nghĩ đến chuyện yêu đương rồi kết hôn lần nữa với người đàn ông khác đi. Con người không thể cứ đắm chìm trong đau khổ cả đời..."

Quý Noãn trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy, quả thật tôi nên tìm người nào đó yêu đương rồi kết hôn lần nữa."

Lúc này người đàn ông trước cửa sổ mới quay đầu lại: "Người ngợm đã sạch sẽ chưa?"

Quý Noãn không để ý tới anh, bác sĩ cười ha hả nói, "Sạch rồi, sạch rồi, tóc cũng sấy khô. Nhưng chỉ tắm tạm trong bệnh viện nên chưa sạch hoàn toàn, trên người vẫn còn mùi rượu, đoán chừng phải chờ cô ấy về nhà tắm rửa đàng hoàng mới được."

Mặc Cảnh Thâm đi tới, trông thấy Quý Noãn mặc áo sơ mi của mình, chiều dài của áo vừa vặn che qua bắp đùi của cô, chỉ cần bước đi bình thường thì sẽ không để lộ chỗ nào khác.

Ống tay áo sơ mi được xắn cao một bên, trên cánh tay quấn băng gạc trắng, trên đùi cũng quấn băng gạc. Trừ những chỗ đó ra thì Quý Noãn không bị thương chỗ nào khác, trạng thái không tệ.

"Sau này cô ấy có cần phải đến bệnh viện thay băng lần nữa không?"

"Không cần, cô ấy bị thương không nặng lắm, sau này mỗi ngày bôi thuốc khử trùng một lần. Mấy ngày tới lúc tắm cố gắng nhờ người khác giúp đỡ một chút, đừng để vết thương dính nước, hai ngày nữa là khỏi. Không sao đâu, đây chỉ là vết thương ngoài da, chú ý đừng để lại sẹo là được. Nếu không một cô gái xinh đẹp như này, da đẹp như này, để lại sẹo thì khó coi lắm."

Mặc Cảnh Thâm không nghe bác sĩ lải nhải nữa, dời mắt, rồi đưa tay nắm lấy cánh tay không bị thương của Quý Noãn, dìu cô, nói: "Chân còn đi được không?"

Bây giờ Quý Noãn đang mang dép lê mà dì bác sĩ đưa cho cô.

"Được." Quý Noãn vừa nói vừa muốn rút tay mình ra khỏi tay anh.

Nhưng Mặc Cảnh Thâm lại làm như không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được sự giãy giụa của cô, cứ thế dìu cô ra ngoài.

Dưới ánh nhìn nhiệt tình tha thiết của dì bác sĩ, Quý Noãn không nói gì nữa. Sau khi ra khỏi phòng khám, cô mới rụt tay ra sau lần nữa: "Cảm ơn Mặc tổng, không làm phiền anh nữa, tôi có thể tự đi một mình."

Mặc Cảnh Thâm chỉ lạnh nhạt nhìn cô, không buông tay mà dìu cô vào thẳng thang máy. Sau khi vào thang máy anh vẫn không buông tay.

Thấy anh nắm tay mình bằng một tay, tay kia nhấn nút thang máy, Quý Noãn nhân lúc thang máy không có ai khác, bèn giật tay ra: "Buông ra."

Lúc này Mặc Cảnh Thâm mới lạnh lùng ngoái lại nhìn cô: "Không muốn bị tôi bế ra thì ngoan ngoãn một chút."

Quý Noãn cố nén giận, gắng sức bình tĩnh nói: "Mặc tổng, chuyện hôm nay rất cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ. Nếu không nhờ anh kịp thời trùm áo khoác cho tôi trong phòng tiệc, đoán chừng tôi chắc chắn đã bị người ta trông thấy dáng vẻ nhếch nhác ướt sũng. Cũng rất cảm ơn anh đã đưa tôi tới bệnh viện, nhưng bây giờ tôi đã không sao rồi, bác sĩ cũng đã nói tôi chỉ bị thương ngoài da, không cần dìu, càng không cần bế, ok?"

Lúc này thang máy dừng ở lầu một, Mặc Cảnh Thâm không trả lời, dứt khoát đưa cô ra ngoài.

Quý Noãn mang dép, nhưng dép này không phải của cô, không vừa chân lắm, cho nên lúc bước theo anh hơi loạng choạng. Bởi vì ở lầu một này có rất nhiều bác sĩ và người nhà bệnh nhân nên cô cố nén không lên tiếng, để tránh quá ồn, gây chú ý cho người khác.

Tận đến khi được đưa ra cạnh chiếc xe đang đỗ ngoài cổng bệnh viện của anh, Quý Noãn nhìn thấy chiếc Ghost màu đen không khác gì ba năm trước. Nhớ lại cảnh vừa nãy mình được anh bế xuống xe, lúc này cô liền lùi về sau một bước.

Vì động tác lùi này mà Mặc Cảnh Thâm hờ hững nhìn cô.

"Tôi tự lái xe của mình về là được, chút vết thương nhỏ này không cần phiền Mặc tổng đích thân đưa về." Quý Noãn không nhìn anh, vẫn cố gắng rụt tay ra sau.

"Quý Noãn, hẳn là em hiểu tính tình của tôi. Lên xe, hử?"

Tay của anh đã chuyển sang nắm lấy cổ tay cô, không có ý định buông ra. Anh nắm không chặt, cũng không làm cô đau, nhưng cô làm thế nào cũng không thể rút tay ra được.

Cảm xúc trong mắt Quý Noãn lập tức lạnh xuống: "Tôi không hiểu."

Mặc Cảnh Thâm chăm chú nhìn vào mắt cô một lát, lập tức không nhiều lời, mở cửa xe ra, ra hiệu cho cô bước lên bằng ánh mắt, đừng lề mề nữa.

Quý Noãn không muốn có bất cứ liên quan gì với anh, những lần gặp gỡ tình cờ trước đó cô đều hiểu thành khó tránh khỏi gặp nhau trong thương trường. Hôm nay bỗng xảy ra chuyện này, lúc bị anh bế ra ngoài trước mặt mọi người, đầu óc cô trống rỗng, không thể từ chối, cũng không thể không biết điều trong tình huống đó.

Nhưng bây giờ cô dường như không có lý do muốn lên xe của anh.

Cô im lặng, lát sau mới nói: "Lần trước trông thấy chiếc Bugati, tôi còn tưởng anh đổi xe mới. Dù sao cũng nhiều năm rồi, kết quả, không ngờ chiếc Ghost này vẫn còn ở đây."

Mặc Cảnh Thâm biết rõ cô đang nói lảng sang chuyện khác để dời sự chú ý, nên không tiếp lời cô. Thấy cô thật sự không muốn lên xe, anh bèn nắm lấy tay, ấn mạnh cô vào trong.

Lúc Quý Noãn mới vừa ngồi vào ghế kế bên tài xế đã kháng cự muốn chui ra, anh bèn đè cô lại, kéo một nửa dây an toàn qua, cúi nhìn vẻ mặt lạnh lùng và đầy kháng cự của cô, nói như ra lệnh: "Ngồi yên."

Crypto.com Exchange

Chương (1-666)