← Ch.05 | Ch.07 → |
Tô Minh Á xin kết thúc huấn luyện trước, giải thích lý do với huấn luyện viên thuận tiện giới thiệu tôi với mọi người.
Tôi thật khâm phục sức chịu đựng của bạn Tô này, tôi đã gần như gào khóc làm ra những hành động điên rồ như vậy mà cậu ta vẫn còn dám đem tôi giới thiêu với mọi người.
Có một chàng trai thần sắc hưng phấn rất sùng kính tới trước tôi dùng giọng Đông Bác nói: "Ai yo chị dâu, chị thật sự rất có chí khí."
Tôi thật sự là vừa 囧vừa quẫn trí.
Ngược lại Tô Minh Á rất tự nhiên mỉm cười thay tôi giải vây, đấm đấm chàng trai kia, "Gọi tốt."
Bạn Tô lại nói tốt........ Tôi lại đỏ mặt rồi.
Qua một hồi giới thiệu xong, cậu ta mới quay sang nhìn tôi, đôi mắt như trăng rằm, "Chúng ta đi ăn cơm?"
Tôi sửng sốt rồi lập tức hồi hồn, "Tùy tiện."
Lúc này đột nhiên có người chỉ chỉ phía sau lưng tôi, tôi quay lại nhìn thì ra là cô gái lúc nãy đưa cuốn sách cho tôi.
Cô nàng sợ hãi nhìn tôi, hoàn toàn đánh mất dáng vẻ vừa rồi, "Chị ơi, em thật không biết học trưởng Tô là bạn trai của chị, trước mặt chị hành động như vậy thật là xấu hổ...."
Phụt, tôi phun. Chỉ là cũng không thể trách nha đầu kia, cảnh tượng Tô Minh Á giới thiệu tôi thật giống cảnh mang vợ về nhà giới thiệu với gia đình.
Không đợi tôi giải thích, Tô Minh Á đã nói: "Không sao, Kỳ Nguyệt rất rộng rãi, em tên gì?"
Tôi cứng họng, hình như có cái gì đó không đúng ở đây, về phần có cái gì không đúng tôi cũng không biết có cái gì không đúng. (ặc, cảm thấy hại não với chị này =. =")
Cô gái nháy nháy mắt, ánh mắt lóe sáng bất ngờ, "Em tên là La Lỵ."
Phụt, tôi lại phun một lần nữa. La Lỵ cô nương, cô cũng thật là Loli quá đê.
"Uh, La Lỵ, thứ bảy và chủ nhật đều có huấn luyện, lần sau không cần trốn học, chủ nhật đến xem cũng được." Tô Minh Á không hề bị bất ngờ bởi cái tên đó, rất tự nhiên nói thuận tiện ôn nhu nhìn các cô gái phía sau La Lỵ.
Các cô gái lập tức đỏ mặt, so với hoàng hôn còn nóng hơn ngàn lần, các nàng vội vàng gật đầu.
Tuổi trẻ thật tốt. Tôi cảm khái nhìn theo bóng các bạn trẻ bước đi.
Tô Minh Á quay sang nhìn tôi, hình như vẻ mặt tôi bây giờ rất ngu đần hay sao ý, cậu ta sờ sờ mũi vừa cười vừa nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."
●●●●●●
Hai chúng tôi đến một quán ăn vặt bên ngoài trường có tên là "Nhạc tư vị" Tôi gọi một ly mỹ lộc (tớ chịu tớ cũng không biết ly này là gì), uống ngụm đầu tiên đã mắc mắc ngẹn.
Tô Minh Á thấy tôi như vậy mở to hai mắt hỏi: "Làm sao vậy?"
"Y chang như nước lã." Tôi rút tờ giấy lau lau miệng, vẻ mặt hết sức khổ sở.
Cậu ta cong cong khóe miệng, đem ly nước cam chưa uống cho tôi.
"Tớ không thích chua." Tôi ghét bỏ nhìn chất lỏng cam cam vàng vàng trong cái ly...
Cậu ta rất tự nhiên lấy đi nước cam về, sau đó đứng dậy đi đến quầy thu ngân. Lúc trở lại, trên tay đã cầm một ly dâu tây, "Hình như các cô gái đều thích uống cái này."
Tôi dùng muỗng chọt chọt trên bề mặt ly dâu tây, ngẩn đầu giọng điệu cực kỳ khó chịu: "Vậy không có ai nói cho cậu biết, con gái tới kỳ sinh lý thì không thể uống cái này."
Tô Minh Á kinh ngạc mở to mắt, khuôn mặt đỏ ứng, hai mí mắt rũ xuống, như một đứa bé vừa phạm phải sai lầm: "Tớ không biết, thật xin lỗi."
Sự cứng rắn như đang tan chảy trong lòng tôi. Đúng vậy, những hành động cáu khỉnh vừa rồi đều là do tôi cố ý.
Lúc này phục vụ bưng hai tô mì lên, tôi cắn miếng trứng mặn liền ghét bỏ đẩy nó ra chỗ khác, bắt đầu gắp mì, gắp được hai đũa thì buông tay, chống cằm không chớp mắt nhìn tô mì của bạn học Tô Minh Á.
Chỉ có tôi biết, lòng tôi đang lặng lẽ rơi lệ. Mì, là mì đó, tôi ít nhất cũng ăn được hai tô, vậy mà bây giờ.... haizz đúng là tự tạo nghiệp chướng cho bản thân.
Cách ăn của Tô Minh Á không nghiêm trang như anh c6ạu ta, nhưng mà có một loại vẻ đẹp không diễn tả được. Qua một lúc, bị tôi nhìn lâu quá cậu ta mất tự nhiên ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: "Không ăn sao?"
"Uh, tớ kể chuyện cười cho cậu nghe."
Cậu ta mỉm cười, "Được."
Tôi hắng hắng giọng, dáng vẻ nghiêm túc bắt đầu kể chuyện cười.......
"Có một ngày, tiểu Minh và ba đi ăn mì sợi, tiểu Minh cảm giác cổ họng ngứa ngứa, nấc cục, nấc ra một đống giòi bọ. Tiểu Minh nói, ba ba thì ra cọng mì cũng có thể cử động!Người ba nhíu mày nói đừng lãng phí thức ăn, nuốt trở vào, Vì thế tiểu Minh lại ực một tiếng rồi nuốt trở về."
Quả nhiên, Tô Minh Á buông đũa xuống, sau đó........ cực kì vui vẻ nở nụ cười.
Nở nụ cười?! Đúng vậy, cậu ta cười. Mà còn cười cực kì khoa trương, không phải haha mà là hôhô, tôi kinh sợ nhìn cậu ta.
Lúc tôi nghe chuyện này là đang ăn mì Tân Hân thuận miệng kể cho tôi nghe, tôi thiếu chút nữa là ói hết cả cơm hôm nay và hôm qua đã ăn. Chỉ là, cái vị trước mắt này, cậu ta lại cười như vậy......
Qua một lúc lâu, Tô Minh Á mới ngừng cười, yên lặn nhìn tôi, đáy mắt đọng nước vì cười quá nhiều, cậu ta mỉm cười mở miệng: "Kỳ Nguyệt, bạn thật đáng yêu."
Cho đến khi Tô Minh Á đưa tôi về ký túc xá, cả người cứng ngắc tôi cũng không biết mình làm sao mà về tới phòng được.
Em trai nhà họ Tô cũng thật là cực phẩm quá đi, không ngờ trên đời này cũng còn sót lại người như vậy, thật đáng sợ.
Ngay cả dì quản lý ký túc xá cũng nói một câu với tôi đầy thâm thúy: "Kỳ Nguyệt, dì cuối cùng cũng thấy bạn trai của cháu, dáng vẻ thật thanh tú, có thể giày vò con như vậy, ai yo, thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài."
Vào cửa, tôi còn chưa ngồi xuống đã bị Tân Hân phóng cuốn tạp chí vèo vèo bay tới.
Giọng cô nàng quái dị hỏi: "Kỳ Nguyệt à, sao lần nào cậu trở về cũng là cái bộ dạng quỷ quái này?"
Tôi xoa xoa đầu, không để ý tới lời cô nàng, nhặt cuốn tạp chí lên, rống một hơi: "May mắn cho cậu là cậu lấy cuốn tạp chí, cậu ๖ۣۜDiendanlequydonmà lấy cái khác thì ngày hôm nay cậu thấy không phải bộ dáng quỷ quái, mà chính là một nữ quỹ chính hiệu đấy, biết chưa?"
Xùy —— tôi khinh thường, mở tủ quần áo thay áo ngủ.
"Nhưng mà nói thât, cậu cùng tiểu vương tử Tô Minh Á thế nào rồi?" Cô nàng không biết từ khi nào đã đứng kế bên tôi, thần bí hỏi.
"Cậu ta khen tớ đáng yêu đấy." Tôi quay đầu, hét vào trong lỗ tai cô nàng.
"Aizzza, con quỷ này." Tân Hân né tránh, tiếp tục hỏi: "Biểu hiện của cậu như thế nào mà tiểu vương tử chúng ta lại khen cậu đáng yêu?"
Tôi túm túm áo ngủ, bĩu môi nói: "Biểu hiện như thế nào, thì cái gì tớ cũng không ăn, canh lúc cậu ta ăn mì thì kể chuyện cười siêu tởm kia."
"........." Tân Hân bị tôi hù dọa, thì thào hỏi: "Tiểu Minh và ba ba?"
"Uh." Tôi gật đầu.
Cô nàng đột nhiên kích động, nhảy lên đòi đạp đầu tôi: "Cậu nói cái gì? Không lẽ không còn gì khác nói sao?"
"Uh."
"Xong rồi xong rồi, xem ra Tô Minh Á khen cậu đáng yêu là đang dối lòng mình đó. Lúc nãy tớ ở trên sân thượng phơi quần áo, thấy cậu ta đưa cậu về, tớ cho là đùa giỡn. Ai dè......Ài, đứa nhỏ này cũng thật có gia giáo. Cậu nói đi, làm sao cậu có thể như vậy hả?"
"Còn không phải là do đồ quỷ cậu ban tặng, bình thường cậu lúc nào cũng kể chuyện hài này, tự nhiên nó thấm vào não tớ. Hôm nay đi ăn tớ vừa thấy mì là đột ngột nói ra thôi."
"Chẳng lẽ.........lỗi là do tớ?"
"uh."
"............"
Sau một hồi đối thoại, đứa trẻ Tân Hân không chịu được đả kích, yên lặng đi về chỗ ngồi của mình cúi đầu suy nghĩ.
Tôi ôm áo ngủ tới phòng vệ sinh, định đóng DiễnđànLêQuýĐôn. cửa, Tân Hân đột nhiên gọi tôi, nhìn tôi có chút thương cảm nói: "Kỳ Nguyệt, nói thiệt, tớ thật sự muốn cái não của cậu."
Ầm! Một giây sau, tôi đóng cửa nhà vệ sinh thật mạnh, vang rung trời.
Nước ấm tỏa nhiệt, chậm rãi chảy khắp thân thể tôi, thật thoải mái. Tôi từ từ nhắm hai mắt, hồi tưởng lại những chuyện phát sinh ngày hôm nay. Cũng có khả năng Tô Minh Á giống như lời Tân Hân nói, chắc là đang dối lòng. Đưa mình trở về chắc chỉ là lịch sự.
Nghĩ vậy, tôi đột nhiên cao hứng.
Tắm rửa xong xuôi, đột nhiên có người gõ cửa, tiếp theo đó là âm thanh của Tân Hân.
"Kỳ Nguyệt, có điện thoại."
Tôi vội vàng trả lời: "Tớ còn chưa mặc đồ nữa."
"Vậy thì đừng có mặc, tự mình lăng trì (chặt đầu) trong đó đi, rồi thảy não của cậu ra đây." Giọng nói của Tân Hân lộ rõ vẻ tà ác.
"hả?"
"Xa cậu có vài phút mà Tô Minh Á đã gọi điện đến, không cần biết người nào bắt máy đã nhanh miệng nói, Kỳ Nguyệt tớ rất nhớ cậu."
Tôi đang mặc đồ chưa kịp đứng vững đã ngã ngửa ra sau.
Đầu đập vào vòi nước, ôi mẹ ơi đau chết đi được.
Tiếng động rất mạnh, Tân Hân lo lắng đẩy cửa đi vào. Cô nàng nhìn nhìn, sắc mặt từ hồng hào chuyển sang trắng bệch.
Tôi có thể cảm nhận được ๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐônmột chất lỏng nóng bỏng từ trên trán tôi chảy xuống, hình ảnh trước mắt như biến thành màu đỏ.
Ai àh, là máu, tôi lập tức ngất xỉu.
Trong lúc mơ hồ, tôi nghe Tân Hân thúc giục: "Kỳ Nguyệt, tớ nói đùa mà, sao cậu nghĩ quẩn như vậy, sao lại đập đầu dâng bộ não cho tớ hả!"
Tôi muốn hét lên, đại gia cậu chết đi, nhưng thật đáng tiếc, tôi đau đến mức một từ cũng không nói được.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |