Vay nóng Homecredit

Truyện:Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn - Chương 82

Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn
Trọn bộ 93 chương
Chương 82
Gặp Phải Vị Hôn Thê!
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

Siêu sale Lazada


Một tháng ở nhà Cố Uyên thì có 29 ngày đều ngủ cùng nhau.

"Ha ha, Mạn Mạn còn nhớ rõ à?" Cố Uyên cười gượng.

"Dĩ nhiên."

Khi đó Từ Du Mạn mới đến nhà của Cố Uyên, người trong nhà Cố Uyên đều xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, một cô bé như cô không ngủ được, vì thế ngày đầu tiên cô không ngủ. Ngày hôm sau bởi vì quá mệt mỏi, thật sự không chịu được, nên ngủ thiếp đi, nhưng nửa đêm bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc, Cố Uyên liền vội vã chạy tới, ôm cô cùng nhau ngủ.

Đêm đó, Từ Du Mạn có một giấc ngủ yên ổn nhất, kể từ sau khi ba cô mất. Về sau, vẫn luôn là Cố Uyên ngủ cùng với cô thì cô mới ngủ được.

"Phong thủy luân chuyển. Lúc trước không có anh thì em ngủ không được, hiện tại đổi thành anh không có em thì ngủ không được." Từ Du Mạn không thừa nhận, mấy ngày nay anh về nhà của anh, cô cũng ngủ không ngon giấc.

"Nên em đắc ý." Cố Uyên không so đo với cô.

"Đúng rồi, thầy Cố, em biết mục đích của Viên Hân rồi." Nói đến đây, Từ Du Mạn vẫn có chút mất mát. Nếu như Viên Hân kiên trì thêm một thời gian nữa, vậy, cô sẽ như thế nào? Thôi, không nghĩ nữa, đó là không thể nào.

"Hả?"

"Bà ta muốn em rời khỏi anh. Nói là có một người phụ nữ uy hiếp bà ta, bảo bà ta xui khiến em rời khỏi anh. Anh nói có thể là vị hôn thê của anh hay không?" Từ Du Mạn giảo hoạt nói.

"Hẳn là không phải. Em có hỏi người phụ nữ kia trông như thế nào không?"

"Không, không muốn nói thêm với Viên Hân nữa, em lo em sẽ không nhịn được giết bà ta." Từ Du Mạn cười nói "Anh có biết người kia làm sao có thể uy hiếp được bà ta không? Trong tay cô ta có ảnh chụp bà ta và người khác vụng trộm, ha ha, thật sự, vĩnh viễn cũng không thay đổi. Trước kia bà ta ở chung với ba em đã như vậy, sau này ở cùng một chỗ với Mộ Thư Bàng cũng là như vậy." Cô châm chọc nói. Thật sự là chó không đổi được quen ăn phân.

Cố Uyên ôm cô vào trong ngực, hôn khẽ lên tóc mái của cô, "Chuyện này em không cần phải lo, anh sẽ xử lý."

"Vâng."

"Vậy em có muốn chuyện của mẹ... chuyện của Viên Hân bị bại lộ không?" Cố Uyên hỏi. Anh muốn biết suy nghĩ trong lòng cô mới xử lý được.

"Thôi bỏ đi, nếu như nhà họ Mộ không cần bà ta nữa, khó tránh khỏi bà ta sẽ tìm đến em, đó là phiền toái lớn, em không muốn nhìn thấy bà ta." Từ Du Mạn vùi trong lòng anh, rầu rĩ nói.

"Ha ha, nghe lời em." Mạn Mạn của anh, chính là mạnh miệng, nhưng lòng dạ vẫn rất hiền lành.

Lâm Thiển Tuyết sau khi kết hôn, liền dọn đi. Nhà đối diện trống không, cô cảm giác có chút không tự nhiên. Hiện tại cô sẽ không còn gặp chị Tuyết ở cửa ra vào nữa, không có ai mua đồ ăn ngon mang tới cho cô, lúc cô đau lòng không thể đi gõ cửa nhà đối diện nữa rồi, chỉ có thỉnh thoảng đến chơi nhà Lâm Thiển Tuyết.

Hiệu suất của Cố Uyên rất cao, giống như chuyện của Yến Trầm Phong lần trước, thấm thoát liền giải quyết xong chuyện đó. Lần này cũng giống như vậy, mới có mấy ngày, anh đã nói chuyện làm xong rồi.

Thì ra thật sự không phải đơn giản như vậy. Người phụ nữ uy hiếp Viên Hân không phải Tạ Vận Tư, chỉ là một người phụ nữ bình thường, bị Âu Dương Nhất Phàm lợi dụng mà thôi.

Âu Dương Nhất Phàm chính là muốn mượn tay Viên Hân làm cho Từ Du Mạn chủ động rời khỏi Cố Uyên, sau đó hắn sẽ có được cô. Nhưng hắn đã đánh giá cao người đàn bà Viên Hân này, thế cho nên làm hư chuyện rồi, hơn nữa còn bại lộ thân phận của chính hắn. Bảo một người phụ nữ làm chuyện này là muốn để người ta nghĩ rằng có người yêu Cố Uyên, bề ngoài là đơn thuần muốn có được Cố Uyên. Âu Dương Nhất Phàm cũng hoàn toàn đánh giá thấp năng lực của Cố Uyên, hắn không ngờ kế hoạch của mình tinh vi như vậy lại chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã bị vạch trần. Chính mình rõ ràng che giấu rất tốt nhưng vẫn bị Cố Uyên điều tra ra.

Cố Uyên rốt cuộc có thân phận gì? Âu Dương Nhất Phàm vẫn luôn không chú ý tới thân phận của Cố Uyên, lần này hắn không thể không tốn hao thời gian tinh lực để điều tra thân phận của anh. Không tra thì không biết, điều tra ra thì giật mình.

Âu Dương Nhất Phàm tự nhận gia thế của mình thua kém Cố Uyên, nhưng ít nhất hắn dựa vào hai tay của chính mình, mà Cố Uyên, trừ gia đình quyền thế, anh cũng chỉ là một thầy giáo dạy trung học, sao có thể so được với hắn chứ? Chỉ có thể nói, Âu Dương Nhất Phàm biết còn chưa đủ nhiều. Mới vừa biết được thân phận của Cố Uyên thì công ty của Âu Dương Nhất Phàm liền xuất hiện nguy cơ.

Âu Dương Nhất Phàm vội vàng xử lý nguy cơ của công ty nên cũng không có thời gian đi tìm Từ Du Mạn. Cô lại khôi phục cuộc sống trước kia, nhưng còn có thêm một bạn trai và một cậu em trai. A, còn có thêm hai cậu con trai nuôi một cô con gái nuôi.

Mỗi lần Từ Du Mạn tới nhà Lâm Thiển Tuyết liền lập tức ôm lấy đứa bé. Cô thật sự rất thích mấy đứa bé này, thật đáng yêu . Mấy nhóc cũng thích Từ Du Mân, chỉ từ việc bọn nó khóc lớn cũng có thể thấy được, anh hai được cô ôm lấy thì đang cười, còn hai đứa khác đều khóc.

Từ Du Mạn muốn đổi ôm đứa khác thì đứa nhóc được ôm luôn cười, còn đứa không được ôm liền khóc lớn, khiến cho cô không biết làm sao làm mới phải, mấy đứa khóc lên thì Lâm Thiển Tuyết cũng dỗ không được. Cuối cùng suy nghĩ được một biện pháp, đặt ba đứa bé vào trong nôi, do Từ Du Mạn tới đong đưa.

"Bọn nhóc rất thích em." Lâm Thiển Tuyết dịu dàng nói. Đã từng sinh con nhưng vóc người của Lâm Thiển Tuyết vẫn tốt như vậy, điều duy nhất thay đổi chính là trong mắt nhiều dịu dàng hơn.

Từ Du Mạn cũng dịu dàng nhìn mấy đứa trẻ, nhẹ nhàng vuốt ve bọn nhóc, hát ru cho chúng nghe. Nhưng hiệu quả hình như không tốt chút nào, hát thật lâu, mấy đứa bé vẫn không có một chút dấu hiệu buồn ngủ nào, vẫn trợn to mắt nhìn cô, hoạt bát gấp trăm lần. Xem ra hẳn là bọn nhỏ chưa từng nghe qua hát ru, cho nên tò mò đấy mà.

Ở Từ Du Mạn tản ra tình thương rực rỡ của người mẹ, Cố Uyên ở bên cạnh thấy mà không dời mắt được. Nếu như không phải bây giờ còn đang ở nhà người ta, còn có người khác ở đây, anh nhất định sẽ hóa thân thành sói nhào tới, làm cho cô sinh em bé cho anh.

"Có phải rất muốn làm cho Mạn Mạn sinh con cho cậu không?" Mộ Trường Phong nhìn thấy ánh mắt của Cố Uyên giống hệt như sói xám nhìn thấy thỏ con vậy, bèn trêu chọc nói.

"Khụ khụ." Cố Uyên nhìn trái nhìn phải nhưng lại không nhìn ánh mắt trêu chọc của Mộ Trường Phong. Lúc nào mà quan hệ giữa Cố Uyên và Mộ Trường Phong đã tốt như vậy?

"Ngày đó, Tuyết Tuyết sinh con, tôi thật sự mong muốn mình sinh con thay cô ấy. Tôi đã thề, về sau sẽ không bao giờ để cho Tuyết Tuyết chịu đau đớn như vậy nữa." Mộ Trường Phong bây giờ nhớ lại ngày đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Anh nói chuyện này là muốn tôi không làm cho Mạn Mạn rơi vào tình cảnh khổ sở như vậy?" Cố Uyên hỏi ngược lại.

"Không phải. Ý của tôi là bảo cậu đối xử tốt với Mạn mạn, người phụ nữ vì cậu phải trải qua chuyện đau đớn như vậy, một lần đi dạo qua quỷ môn quan, nếu không đối tốt với cô ấy, thì thật sự không phải là người." Mộ Trường Phong chính mình tự nhủ, cũng là đang nhắc nhở Cố Uyên. Nếu Cố Uyên làm chuyện có lổi với Mạn Mạn, anh nhất định là người đầu tiên không buông tha cho Cố Uyên.

"Anh cho rằng tôi có thể sẽ phản bội cô ấy sao?" Cố Uyên chợt hỏi ngược lại.

Mộ Trường Phong nhìn thấy tình cảm sâu đậm trong mắt Cố Uyên, dường như người yêu Mạn Mạn như vậy, chắc sẽ không phản bội Mạn Mạn "Cậu tốt nhất nhớ kĩ lời nói ngày hôm nay."

Cố Uyên không đáp lại Mộ Trường Phong, mà vẫn yên lặng nhìn Từ Du Mạn.

Ngồi chơi tới tối, Từ Du Mạn mới lưu luyến mà về nhà. Cố Uyên đi theo cô về nhà. Anh bây giờ đã xem nhà của cô thành nhà mình, quần áo, còn có đồ dùng rửa mặt đều mang tới đây, cô ngăn cản cũng không được. Hơn nữa rõ ràng còn có một phòng khách, anh lại nhất định muốn chen chúc với cô trên một cái giường.

Từ Du Mạn vẫn không có ý kiến gì, thời gian dài như vậy, anh cũng không làm gì cô, ngược lại cô thường xuyên ăn đậu hũ của anh, sau đó dồn ép anh đến mức phải tắm nước lạnh, ha ha. Cơ thể của anh rất khỏe mạnh, dưới thời tiết này mà tắm nước lạnh cũng sẽ không bị cảm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa học kỳ lại trôi qua. Thành tích của Từ Du Mạn cũng có tiến bộ rất lớn, đặc biệt là môn toán. Cũng có thể nói công lao thuộc về Cố Uyên. Cố Uyên chuyển tới nhà cô, mỗi đêm đều giúp cô học bổ túc, cho dù là môn học nào, anh chỉ cần xem một lần liền có thể giải quyết tốt, những bài tập rất khó cũng chỉ là xem thêm vài lần mà thôi. Chẳng qua mỗi lần học bổ túc, cuối cùng đều là lấy hình thức chọc ghẹo rồi bị chọc ghẹo ngược lại mà kết thúc.

"Thi thế nào?" Cố Uyên hỏi Từ Du Mạn mới vừa từ phòng thi ra ngoài.

Từ Du Mạn vỗ bả vai của anh, sau đó không thèm quan tâm nói: "Cái gì mà tốt hay không tốt? Khẩn trương như vậy làm gì? Cũng không phải là thi đại học."

"Ha ha. Cũng đúng." Cố Uyên nắm tay Từ Du Mạn, tuyệt không quan tâm người khác sẽ thấy, đây chính là chổ tốt của tình yêu công khai, không cần trốn trốn tránh tránh. Nhưng Từ Du Mạn vẫn có chút không muốn.

"Đừng nắm tay em, đây là trường học." Từ Du Mạn nhắc nhở nói.

"Cũng không phải không biết chúng ta đang yêu nhau, muốn nhìn thì để bọn họ nhìn chứ sao."

Cố Uyên giống như tên vô lại, nắm lấy bàn tay của cô. Từ Du Mạn liếc anh một cái, cũng mặc kệ anh. Dù sao phản kháng của cô đều không có hiệu quả.

"Mạn Mạn, chờ nhìn thấy thành tích rồi chúng ta liền đi Bắc Kinh." Cố Uyên lại nhắc tới chuyện đi Bắc Kinh. Từ sau lần trước đề cập tới, anh vẫn không chưa nhắc lại, cô còn tưởng rằng anh chỉ nói giỡn, bây giờ xem ra, hẳn không phải là đùa giỡn rồi.

"Thật muốn đi à?" Từ Du Mạn không xác định hỏi.

"Đó là đương nhiên." Cố Uyên dùng một loại ánh mắt đương nhiên nhìn Từ Du Mạn, giống như đang nói không phải thật, chứ là giả sao?

"Anh có phải muốn nói cô dâu xấu dù sao vẫn phải gặp cha mẹ chồng hay không?" Từ Du Mạn ngước đầu, nhìn anh. Dường cũng không đi nữa, chính là dừng chân tại chỗ.

"Đây cũng không phải là anh nói, là em tự nói. Em nói, ai là cô dâu xấu hả? Hả?" Cố Uyên cũng không đi nữa, dừng lại nhìn cô, trong con ngươi không che giấu được vẻ hài lòng.

"Dù sao cũng không phải là em, em không phải cô dâu xấu." Xem anh muốn nói thế nào.

"Vậy sao? Em không phải là cô dâu xấu của anh thì còn ai là cô dâu xấu của anh nữa?" Cố Uyên nhíu mày.

"Ha ha, em không muốn làm cô dâu xấu, em là cô dâu xinh đẹp."

"Tốt, em là cô dâu xinh đẹp của anh. Cô dâu xấu cuối cùng cũng phải gặp cha mẹ chồng, cô dâu xinh đẹp vẫn phải gặp cha mẹ chồng. Trong khoảng thời gian này hình như ba anh cũng không phải rất phản đối hai chúng ta, nhưng ông ấy giống như có chuyện gì đó chưa thông suốt. Em có phát hiện hay không, ngày hôm qua lúc chúng ta ăn cơm chung, ba anh trong lúc lơ đãng đã để lộ sự yêu mến đối với em?" Đã biết Mạn Mạn của anh người gặp người thích, xem đi thời gian gặp gỡ dài lâu, ba anh cũng vô tình yêu mến Mạn Mạn rồi.

"Chú ý tới, nhưng chỉ cần em nhìn thấy ông, ông sẽ lại làm ra vẻ nghiêm mặt, dáng vẻ nghiêm túc, hơn nữa là không thích em." Từ Du Mạn cũng cảm thấy nhất cử nhất động của Cố Bác thật sự rất kỳ quái, rất kì lạ, nhưng cô chính là không biết là nguyên nhân gì mới có thể như vậy.

"Ừ, anh nghĩ, sau khi trở về liền biết nguyên nhân rồi. Ba anh tại sao như vậy, ngay cả mẹ cũng không biết."

"A." Mặc dù nói không khẩn trương, nhưng nghĩ đến phải đi gặp người nhà của Cố Uyên, thì vẫn sẽ căng thẳng. Sợ người nhà của anh sẽ không thích cô, không đồng ý cho bọn họ yêu nhau.

"Đừng căng thẳng. Ít nhất thì mẹ rất thích em." Cố Uyên an ủi nói: "Ba anh cũng quý em. Thu phục được ông nội đối với em mà nói quả thật quá đơn giản, không phải sao?"

"Ừ." Cố lên, Từ Du Mạn. Nhất định phải cố gắng, muốn cho người nhà của thầy Cố đều tán thành tình yêu của bọn họ, phải lấy được sự chúc phúc của mọi người.

Lấy lại được thành tích, Từ Du Mạn thật sự có thể nói là rất vui mừng. Mặc dù cô không phải đứng thứ nhất, nhưng ít nhất đã trở lại trong ba vị trí đầu như trước kia, hơn nữa thăng một bậc lên vị trí thứ hai. Hơn nữa cô và người đứng thứ nhất chỉ chênh nhau một điểm. Nếu cố gắng thêm chút nữa, vị trí thứ nhất không có vấn đề gì. Nhưng thấy được thành tích một mặt vui vẻ, mặt khác lại lo lắng. Cố Uyên muốn mang cô trở về Yên Kinh gặp người nhà.

"A Dư, tớ hồi hộp thì làm thế nào?"

"Không sao, hồi hộp thì hít sâu vào. Không cần lo lắng quá nhiều, chuyện gì thầy Cố cũng sẽ giải quyết giúp cậu."

"Ừ... ừ..., không khẩn trương, không có gì để tớ phải khẩn trương cả."

"Ừ, đúng, chính là phải như vậy. Thật không nghĩ tới thầy Cố nhanh như vậy liền muốn dẫn cậu đi gặp người lớn trong nhà, thấy được thầy Cố đối với cậu là nghiêm túc rồi." Thẩm Mặc Dư ra vẻ hâm mộ vô cùng, giọng chua lè nói.

"Nói cái gì chứ, thầy Cố vẫn luôn nghiêm túc, có được không." Bọn họ vẫn luôn rất nghiêm túc nói chuyện yêu đương, vẫn luôn rất nghiêm túc ở bên nhau.

"Dạ... dạ... dạ..., tớ nói sai rồi được chưa. Thật là thấy sắc quên bạn." Thẩm Mặc Dư bĩu môi, nói.

"Ha ha, tớ nếu quên cậu thì cậu sẽ làm sao?" Từ Du Mạn chợt nói. Cô hình như còn chưa nghĩ tới vấn đề này.

"Làm thế nào? Nếu cậu dám quên tớ, tớ nhất định sẽ cầm cái nồi nhà cậu gõ lên đầu của cậu, gõ cho đến khi cậu nhớ ra tớ thì thôi. Được rồi... được rồi, các cậu mau lên đi thôi, nếu không máy bay liền bay mất nha. Máy bay cũng không chờ người. Xem dáng vẻ lo lắng của thầy Cố kìa..." Thẩm Mặc Dư đẩy Từ Du Mạn về phía Cố Uyên.

"Được, vậy tớ đi nha." Từ Du Mạn lưu luyến nói, còn đi một bước quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái.

"Đừng như vậy, cũng không phải ở luôn bên kia không trở lại nữa." Thẩm Mặc Dư trêu ghẹo nói, "Đừng quên mang đặc sản về cho tớ, tớ muốn ăn vịt quay Bắc Kinh."

"Được... được. Cậu muốn bao nhiêu, tớ mang về cho cậu." Chỉ biết ăn thôi, thật là heo. Chẳng qua là heo ăn không mập.

"Càng nhiều càng tốt. Đừng quên, nếu quên mất, xem tớ đánh cho cậu rụng hết răng."

"Cậu thật lợi hại."

Lại bị thúc giục lên máy bay rồi, Từ Du Mạn lúc này mới cùng Cố Uyên đi qua cửa kiểm tra an ninh, sau đó lên máy bay. Cố Uyên cùng Từ Du Mạn ngồi vào chỗ ngồi của mình. Anh săn sóc cài dây đai an toàn cho cô: "Cần uống thuốc chống say không?" Anh hỏi.

"Không biết, em chưa từng ngồi máy bay. Xe lửa cũng chưa từng đi. Ặc, chưa từng đi xa như vậy."

"Ừ." Cố Uyên giúp cô hỏi một ít đồ ăn giúp chống say máy bay. Thuốc chống say nếu như không phải là thật sự rất say máy bay thì tốt nhất không nên uống, dù sao thuốc cũng có ba phần độc hại.

Từ Du Mạn lúc đầu còn thấy rất mới mẻ, dù sao chưa từng ngồi máy bay. Nhìn thấy mây ở ngoài cửa sổ bên cạnh bọn họ, cô tựa như một đứa bé, lôi kéo tay anh, hưng phấn nói.

"Nhìn kìa, mây đang ở bên cạnh chúng ta đấy. Nếu cái cửa sổ này có thể mở ra thì tốt rồi, cảm giác chạm tới đám mây nhất định rất tuyệt." Từ Du Mạn ước mơ nói.

Một người đàn ông ở bên cạnh châm chọc nói: "Ngạc nhiên sao, đồ nhà quê chưa từng ngồi qua máy bay. Cửa sổ trên máy bay có thể mở ra được sao?"

Từ Du Mạn vừa nhìn, liền chán ghét gã béo đó. Lúc cô mới vừa lên máy bay còn muốn chiếm tiện nghi của cô. Tiện nghi không chiếm được nên tìm cơ hội châm chọc cô. Châm chọc đúng không, xem ai có thể nói thắng ai?

Cố Uyên nghe lời này, ánh mắt thâm thúy nhìn cái gã mập mạp kia, gã béo bị ánh mắt của anh nhìn tới có chút đứng ngồi không yên. Nhưng lại nghĩ Cố Uyên không dám làm gì hắn, bây giờ là xã hội pháp trị, lại nhắc tới dũng khí, liền liếc mắt nhìn anh một cái.

Từ Du Mạn cũng không thèm nhìn gã béo kia, hơn nữa còn phải xoay khuôn mặt của Cố Uyên chuyển về phía cô, không để cho anh nhìn gã béo kia, cuối cùng còn nhỏ giọng nói: "Cái bộ dạng kia anh còn nhìn, không sợ một lát nữa ăn không ngon sao? Nếu nuốt không trôi cơm cũng không sao, lúc ấy tiết kiệm được tiền cơm. Nhưng nếu nôn ra tất cả bữa sáng, vậy thì xem là lãng phí rồi. Chúng ta tội gì vì một tên ghê tởm như vậy mà lãng phí chứ, đúng không, anh yêu." Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho gã mập kia nghe được.

"Em cũng không nói muốn mở cửa sổ, chính là nói nếu như có thể mở cửa sổ ra thì tuyệt, ý tứ chính là em còn biết là không thể mở ra, chỉ có kẻ đần độn mới có thể hiểu sai thôi. Quả nhiên chính là đần độn, vẻ mặt giống như có ý gì cũng không biết. Toàn thân nhiều thịt như vậy thì ra là đầu rỗng."

Cố Uyên mặc cho cô nhóc Mạn Mạn hành động, cưng chiều cười cười, không nói gì, để cho Mạn Mạn của anh nói chuyện thoải mái, buông lỏng tâm tình một chút. Có điều lãng phí tiền cơm mà cô cũng nói được, anh chẳng lẽ lại thiếu chút tiền này? Câu nói kế tiếp chính là có hơi độc.

Từ Du Mạn nghi ngờ nhìn chung quanh, cô buồn cười nghe thấy có người đang âm thầm cười cười. Gã mập kia dĩ nhiên không thể nào cười. Nếu như lúc này hắn còn cười được thì không chỉ là đần độn, mà là não có vấn đề rồi.

Gã mập nghe vậy rất tức giận, nhưng trong lòng cũng không nhịn được đắc ý. Hắn nghĩ thầm, vẫn là thằng nhóc nghèo túng thôi, ngay cả tiền một bữa cơm cũng tính toán chi li. Vốn thấy hai người ngồi ở khoang hạng nhất, sợ là nhân vật lớn nào mới nén giận, nhưng bây giờ xem ra không cần.

"Nói ai là đồ ghê tởm đó? Cô mới đần độn." Gã mập uy hiếp nhìn chằm chằm Từ Du Mạn, sau đó phát hiện Từ Du Mạn căn bản cũng không nhìn hắn, lời nói vừa rồi giống như là đang nói một mình. Một đấm đánh vào đám bông vải rồi.

"Tôi cũng chưa nói người nào, người nào thừa nhận chính là người đó. Ngu ngốc mới phải dò số chỗ ngồi."

"Phụt..." Cô gái ngồi bên cạnh gã mập chợt cười ra tiếng. Hiển nhiên là nghe được Từ Du Mạn và gã mập nói chuyện.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-93)