Người Phụ Nữ Thần Bí Âm Thầm Giở Trò Quỷ!
← Ch.77 | Ch.79 → |
Sau khi biết nguyên nhân, Từ Du Mạn thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa. Những người này không lo học tập thì thôi, sao còn thích quản những chuyện không liên quan đến họ chứ, cô yêu ai hay ở bên ai thì gây trở ngại gì cho bọn họ sao? Từ Du Mạn thật không có lời nào để nói.
Mới vừa vào lớp học thì chuông vào lớp liền vang lên, Từ Du Mạn ngồi vào chỗ của mình. Vân Xảo lập tức sáp lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Mạn Mạn, cậu thật sự đang cùng thầy Cố ở chung một chỗ sao?"
Dù sao cũng bị phát hiện rồi, bây giờ nói dối cũng không có ích gì, hơn nữa còn có thể lại bị người ta lấy ra thêm mắm thêm muối, nói xấu. Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện giết người phóng hỏa gì, không có gì không thể nói. Từ Du Mạn khẽ gật đầu, bày tỏ thừa nhận lời đồn mọi người truyền đi cũng không phải lời đồn, mà là sự thật.
Vân Xảo không thể tin kêu lên: "Cậu thật sự đang ở bên thầy Cố?"
Thanh âm rất lớn, tất cả bạn học cả lớp đều nghe được. Ngay sau đó Từ Du Mạn lần nữa trở thành tiêu điểm, bị toàn bộ bạn học nhìn chăm chú. Từ Du Mạn nghe không ít người bàn luận xôn xao, tất cả đều đang nói về chuyện của cô và Cố Uyên.
Cố Uyên tới phòng học thì trong lớp đột nhiên yên tĩnh lại, mọi ánh mắt càng không ngừng chuyển từ trên người Cố Uyên sang Từ Du Mạn. Rất nhiều bạn học cũng chợt phát hiện, thật ra Từ Du Mạn và thầy Cố đứng bên nhau thật sự vô cùng xứng đôi.
Cố Uyên dĩ nhiên nghe được mấy lời nói bóng nói gió trong trường học. Lần trước là ai tung tin đồn, anh không có để ý, dù sao lần trước nhiều người như vậy nhìn thấy. Lần nàybọn họ rõ ràng rất cẩn thận, nếu không phải có người cố ý, hẳn sẽ không bị phát hiện nhanh như vậy. Cố Uyên tin rằng, lần này tuyệt đối là có người cố ý gây ra.
Cố Uyên đi đến trên bục giảng, toàn thân tản ra khí thế bức người. Anh mọi lúc đều lộ ra khí thế của bản thân, khiến tất cả mọi người không tự chủ mà dõi theo bước chân của anh đến trên bục giảng. Nhìn biểu tình của anh, cũng biết anh có chuyện muốn tuyên bố.
"Mọi người nghe được trong trường học đang lan truyền tin đồn gì chứ?"
Các bạn học cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, trong lòng bất ổn, không biết Cố Uyên đang tính toán chuyện gì.
"Tôi không biết là ai đã tung tin, nhưng chuyện tôi muốn nói hôm nay là, đây không phải là lời đồn, mà là sự thật, tôi và Mạn Mạn đang yêu nhau."
Xôn xao...
Trong lớp đều cảm thấy giờ phút này thật sự quá chấn động rồi. Mặc dù tin đồn đãi này có vẻ giống như thật, nhưng thực ra vẫn có rất nhiều người không tin. Nhưng bây giờ nghe Cố Uyên chính miệng thừa nhận, cũng không biết trong lòng rốt cuộc có cảm giác gì.
Chỉ có Từ Du Mạn mỉm cười nhìn Cố Uyên đang hăng hái trên bục giảng, cô tin tưởng anh nhất định có thể xử lý tốt mọi chuyện. Điều duy nhất cô chú ý tới chính là khi anh nói đến tên của cô, trong con ngươi lộ vẻ dịu dàng, chỉ là vì cô mà thôi.
"Tôi đã biết Mạn Mạn từ lúc Mạn Mạn mới 7 tuổi. Lần đầu tiên nhìn Mạn Mạn, bạn ấy đang khóc lôi kéo một người phụ nữ mà gọi mẹ. Khi đó tôi đã bị Mạn Mạn thu hút. Người phụ nữ kia là mẹ của Mạn Mạn. Nhưng bà ta căn bản không xứng làm mẹ của bạn ấy. Bà ta không để ý đến sự van nài khổ sở của Mạn Mạn mà đẩy cơ thể nhỏ bé của Mạn Man ra, rồi đi theo một bé trai khác lớn cỡ tôi khi đó, không hề quay đầu nhìn xem Mạn Mạn bị bà ta đẩy ngã xuống đất. Sau đó tôi đưa Mạn Mạn trở về nhà..." Cố Uyên ở trên bục giảng kể lại chuyện cũ năm đó, thâm tình nhìn Từ Du Mạn.
Tiết đầu tiên là môn ngữ văn, Cố Uyên dùng toàn bộ thời gian để kể chuyện xưa. Các bạn học lắng nghe nghiêm túc hơn so với bất cứ thời điểm nghe giảng nào khác.
"Khoảng thời gian đó là lúc tôi cảm thấy vui sướng nhất. Từ nhỏ, tôi đã bị cha mình giáo huấn nghiêm khắc, căn bản là không có tuổi thơ vui vẻ, mỗi ngày ngoài học tập chính là huấn luyện. Rốt cuộc gặp được Mạn Mạn, là cô ấy đã mang đến cho tuổi thơ của tôi nụ cười vui vẻ, mặc dù khi đó tôi đã lớn rồi."
Nói tới đây chính anh cũng không nhịn được nhớ lại. Những chuyện anh đã làm lúc đó là những chuyện ngây thơ và ấu trĩ nhất mà anh từng làm, dĩ nhiên cũng là vui vẻ nhất.
"Cha của tôi không đồng ý cho chúng tôi bên nhau. Mạn Mạn chỉ ở nhà tôi có một tháng, người cha quanh năm không trở về nhà của tôi bất ngờ trở lại, hơn nữa vừa trở về liền yêu cầu đưa Mạn Mạn đi. Tôi nhất định không đồng ý, nhưng khi đó tôi mới 14 tuổi, tôi không có biện pháp đối kháng với cha mình. Vì thế tôi đã làm một giao dịch với cha mình. Tôi nghe theo mệnh lệnh của ông ấy là đi Anh. Mà ông ấy phải chăm sóc Mạn Mạn thật tốt, bảo đảm cho cuộc sống của Mạn Mạn. Thật ra lúc ấy điều tôi muốn trao đổi với cha mình chính là ông ấy sẽ chấp nhận Mạn Mạn là con dâu của ông, nhưng cha tôi thế nào cũng không đồng ý, tôi đành phải lui một bước, yêu cầu ông ấy chăm sóc Mạn Mạn. Đợi đến khi tôi trưởng thành, có năng lực đối kháng với cha mình khi đó tôi nhất định phải ở bên Mạn Mạn."
Hiện tại anh đã làm được, Mạn Mạn đang ở bên anh, chỉ là còn một chút trở ngại nho nhỏ, nó không quan trọng, anh sẽ giải quyết.
"Chuyện đi Anh tôi không nói cho Mạn Mạn biết. Tôi sợ nước mắt của Mạn Mạn lần nữa đánh bại mình, tôi sẽ không nỡ rời đi. Tôi biết rõ, có lẽ Mạn Mạn sẽ hận tôi, nhưng tôi vẫn ích kỷ không nói gì. Tôi không biết, cha tôi đã đưa cô ấy đi, sau đó một mình Mạn Mạn phải trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ. Lòng tôi đau nhưng khi đó tôi không thể quay lại, chuyện tôi đã đồng ý với cha mình còn chưa làm được. Cuối cùng tôi đã có năng lực rồi. Tôi có thể trở về nước. Nhưng tôi cũng không dám chắc Mạn Mạn có còn nhớ mình hay không, có thể chấp nhận tôi hay không, sẽ tha thứ cho tôi hay không. Cho nên, tôi đành phải tới trường mà Mạn Mạn đang học, làm thầy giáo của cô ấy. Cho dù Mạn Mạn không nhớ rõ tôi, nhưng tôi vẫn có thể mỗi ngày được nhìn thấy Mạn Mạn."
"Tôi còn có rất nhiều thời gian để theo đuổi Mạn Mạn. Hiện tại mọi người thấy rồi, tôi đã theo đuổi được Mạn Mạn rồi. Mọi người hẳn là cảm thấy vui mừng và chúc phúc chúng tôi chứ."
Từ Du Mạn ngồi dưới lớp nghe được đã khóc không thành tiếng. Ngày hôm đó là ngày đau khổ nhất của cô, nhưng đồng thời cũng là ngày hạnh phúc nhất của cô. Từ Du Mạn cô có gì tốt mà có thể có được tình yêu sâu sắc như vậy của Cố Uyên?
Không chỉ có Từ Du Mạn mà rất nhiều nữ sinh dù là cứng rắn hay ủy mị đều cảm động phát khóc. Thì ra thầy Cố cùng lớp trưởng còn có một đoạn thời gian như vậy, thật là quá cảm động rồi.
Có bạn học lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, mở chức năng ghi âm, ghi lại đoạn tình yêu cảm động lòng người của thầy Cố bọn họ.
"Thầy Cố, vậy cha của thầy của bây giờ đã chấp nhận Mạn Mạn chưa?" Chương Xuyến mặt đầy nước mắt hỏi.
"Chưa, nhưng tôi tin rằng ông ấy nhất định sẽ chấp nhận Mạn Mạn, bởi vì cô ấy đáng yêu như vậy mà." Cố Uyên nhìn Từ Du Mạn nói.
Chương Xuyến nhìn Từ Du Mạn, lại nhìn Cố Uyên, nhìn ra ánh mắt của hai người đang giao nhau, cười gian ngồi xuống.
"Thưa thầy, thầy thừa nhận tình yêu mà không phải tất cả mọi người đều có thể chấp nhận, thầy không sợ ảnh hưởng đến công việc của thầy sao?"
"Tôi ngược lại không sao cả, đối với tôi không có ảnh hưởng. Cái này các em có thể hỏi Mạn Mạn, em ấy có cảm thấy công bố chuyện này sẽ không tốt hay không, sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của em ấy hay không." Anh muốn biết rằng anh làm như vậy, Mạn Mạn có mất hứng hay không, có cảm thấy anh đã làm sai rồi hay không?
Lúc Từ Du Mạn nói, cả lớp đều chuyên chú nghe.
"Nói thật, chuyện này nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của tôi, dù sao lời đồn đại luôn ảnh hưởng đến tâm tình của một người. Thử nghĩ xem, bất luận đi đến chõ nào, đều có thể nghe người khác bàn luận xôn xao về mình, là ai thì trong lòng cũng sẽ không vui. Nhưng tôi cũng không cảm thấy thầy Cố nói ra là sai. Chúng tôi quang minh chính đại yêu nhau, trai chưa vợ gái chưa chồng, chúng tôi yêu nhau thì sao? Chúng tôi không phá hoại gia đình người khác, chúng tôi yêu thương thì thế nào? Bây giờ không phải là tự do yêu đương sao? Tôi yêu Cố Uyên, Cố Uyên yêu tôi là đủ rồi. Chúng tôi không cần che che giấu giấu, không dám thừa nhận tình yêu của chúng tôi. Tình yêu của chúng tôi cũng không mất mặt."
Cố Uyên có chút kích động, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Mạn Mạn nói yêu anh đấy, ha ha... ha ha.... Ngoài mặt người nào đó không nhìn ra cái gì khác thường, nhưng trong lòng anh đang cười ngây ngô.
Cố Uyên từ trên bục giảng đi xuống, ôm lấy Từ Du Mạn. Giờ khắc này, học sinh trong lớp là người làm chứng cho tình yêu của hai người. Rất nhiều bạn học cũng cầm điện thoại di động chụp hình bọn họ, lưu lại kỷ niệm cho họ. Đây là chuyện đã xảy ra trong lớp bọn họ, các bạn học khác cũng không biết. Nhưng rất nhanh, học sinh toàn trường liền biết rồi.
Bạn học ghi âm đoạn thâm tình tỏ tình của Cố Uyên đã đem đến phòng phát thanh, sau đó, từ cái loa của trường học truyền đến tất cả mọi ngõ ngách trong trường. Nghe Cố Uyên thâm tình tỏ tình, rất nhiều nữ sinh cũng khóc, nam sinh mặc dù không khóc nhưng cũng rất cảm động.
Hiệu trưởng cùng đông đảo giáo viên nghe thấy đều rối rít cảm thán sự si tình của Cố Uyên. Vốn trong lòng rất chống đối với tình yêu này, nhưng nghe lời bày tỏ thâm tình của Cố Uyên, họ cũng hiểu một chút về loại tình yêu mà trước kia họ cũng chưa nhận thức.
Nếu như có người không biết chuyện đi vào trường này, nhất định sẽ thấy một màn khiếp sợ, nhất định sẽ suy đoán có phải có người mới qua đời hay không mà lại có nhiều người như vậy khóc như vậy.
"Thì ra thầy Cố cùng Từ Du Mạn còn có một đoạn chuyện xưa như vậy, thật là quá cảm động rồi." Nữ sinh Giáp nói.
"Đúng vậy, tớ rất cảm động, mắt cũng khóc sưng lên rồi." Nữ sinh Ất nói.
"Nếu như có một người đàn ông như vậy, một người đẹp trai, có tiền, trình độ học vấn tốt, còn dịu dàng như vậy, yêu tớ như vậy, thật là tốt biết bao." Nữ sinh Bính vẻ mặt giống như hoa si nói.
"Cậu tối về nhà đem gối đầu lót xuống ngủ là được rồi." Nữ sinh Giáp vổ vai nữ sinh Bính.
Nữ sinh Bính nghi ngờ hỏi: "Tại sao?"
Nữ sinh Ất lại tới vỗ vỗ vai nữ sinh Bính: "Buổi tối nằm mơ thật tốt."
Nữ sinh Bính ủ rũ cúi đầu xoa bóp phần thịt béo trên bụng, sau đó đau lòng rời khỏi.
Chuyện của Từ Du Mạn cùng Cố Uyên vẫn thường xuất hiện trong miệng các bạn học, nhưng không phải với thái độ ghen tỵ khinh bỉ như lúc đầu, mà là hâm mộ cùng chúc phúc. Một cặp xứng đôi như vậy, sao họ còn nhẫn tâm chỉ trích bọn họ, chia rẽ bọn họ chứ?
Rất nhanh tin tức này được truyền đến tai một người phụ nữ có chồng xinh đẹp. Người đàn bà kia đang ở trong phòng khách xem ti-vi, cửa mở ra là Mộ Trường Phong.
"Trường Phong, cậu đã gặp qua nha đầu kia rồi, đúng không?" Người đàn bà này mặc dù tuổi tác không nhỏ, nhưng bảo dưỡng rất khá nên xem ra vẫn chỉ tầm 30 tuổi.
"Nha đầu nào?" Mộ Trường Phong giả ngu.
"Cậu biết mà."
"Ha ha, tôi không biết. Được rồi, bà cứ sống cuộc sống phu nhân của bà đi, những chuyện khác đều không cần trông nom." Mộ Trường Phong không kiên nhẫn nói. Anh ta vẫn luôn không thích người đàn bà này, tham lam, không biết thỏa mãn. Hơn nữa, gần đây đều bận chuyện hôn lễ, căn bản không có thời gian quản người đàn bà này. Thật không biết cô gái tốt như Mạn Mạn sao lại là do người đàn bà này sinh ra chứ?
Mà anh cũng không muốn quản người đàn bà này, Mộ Trường Phong nhanh chóng lên lầu. Mắt không thấy, tâm không phiền. Mà người đàn bà này chính là người mẹ Viên Hân đã độc ác vứt bỏ Từ Du Mạn.
Mộ Trường Phong vừa lên lầu, Viên Hân liền nhận được điện thoại. Viên Hân nhìn số điện thoại hiện thị, cẩn thận nhận điện thoại, xem ra bà ta hình như có chút sợ cái người gọi điện thoại tới này, "Alo..."
"Mau chóng bảo Từ Du Mạn rời khỏi Cố Uyên. Một tháng, thời gian này đủ rồi chứ." Đối phương là một phụ nữ, mà còn là người bà ta không chọc được. Xem ra hẳn là người thích Cố Uyên rồi.
"Một tháng?"
"Sao nào? Thời gian rảnh quá nhiều?"
"Không, đủ... đủ rồi."
"Hừ." Đối phương một chút thể diện cũng không cho, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ngắt điện thoại.
Viên Hân đặt điện thoại di động tùy ở trên ghế sa-lon, bê lên một ly rượu đỏ tỉ mỉ thưởng thức. Một tháng hẳn là đủ rồi. Con bé kia, mình đã mười hai năm chưa gặp lại, nhưng mình chung quy cũng là mẹ nó, nói gì cũng không thể không nghe lời nói của mẹ mình chứ? Viên Hân trong lòng đã có dự tính.
Xem ra, phải tìm thời gian tốt để cùng con gái thân ái bồi dưỡng chút tình cảm mẹ con nhỉ. Viên Hân để có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ, sáng sớm ngày hôm sau liền đến trường học của Từ Du Mạn. Một chiếc xe thể thao màu lam dừng ở cổng trường, chỉ thấy cửa xe mở ra, từ bên trong đi ra một người phụ nữ tản ra cảm giác thành thục. Người này mặc trang phục thấp ngực khiêu gợi, tóc cũng uốn thành lọn thật to, đeo mắt kính thật to, đã che mất hơn phân nửa khuôn mặt.
Thục nữ. Đây mới thực sự là thục nữ. Chính là rất nhiều nam sinh trẻ tuổi sẽ thích cái loại phụ nữ thành thục lớn tuổi hơn mình.
Hiện tại đang là giờ đến trường, giờ cao điểm học sinh đi học, cho nên cổng trường có không ít học sinh. Nữ sinh lại không có gì nhưng rất nhiều nam sinh lại dừng bước.
Viên Hân rất hài lòng với hiệu quả mà mình tạo ra, rất hưởng thụ các nam sinh đáng tuổi làm con của bà không chút che giấu ánh mắt nhìn chằm chằm vào bà ta. Dưới nhiều ánh nhìn soi mói, Viên Hân đi vào tòa lầu trong trường.
Người phụ nữ gọi điện trước đó đã nói cho Viên Hân biết phòng học của Từ Du Mạn ở đâu, tất nhiên cũng đưa hình của cô cho Viên Hân. Viên Hân rất vui lòng khi người kia đã làm xong hết các công tác chuẩn bị, không cần bà ta phải lãng phí thời gian tinh lực tiền bạc để điều tra những chuyện nhỏ nhặt này. Không điều tra thì không được, bởi vì bà ta căn bản không biết Từ Du Mạn học trường nào, lớp nào, thậm chí hình dáng thế nào cũng không biết.
Viên Hân nhìn thấy tấm ảnh mà người phụ nữ gửi tới máy tính của bà ta qua mạng internet, phát hiện bộ dáng của Từ Du Mạn không hề giống bà ta chút nào, mà giống người cha nghệ sĩ nghèo kiết xác của nó.
Lúc đầu bà thật ngu đần, nhất thời xúc động gả cho Từ Chí Nhiên tên nghèo kia. Vốn cho rằng ông lãng mạn, có hơi thở nghệ thuật, hơn nữa dáng dấp đẹp như thế, bà rất hài lòng. Nhưng sau khi gả cho Từ Chí Nhiên, bà phải ở trong căn nhà rách nát, giặt quần áo nấu cơm, còn phải chăm sóc đứa trẻ. Đừng nói gì mà mỹ phẩm nổi tiếng, ngay cả quần áo đẹp mắt một chút cũng mua không nổi, cả ngày chính là tiếp xúc với củi gạo dầu muối tương dấm trà. Lúc đầu cảm thấy không sao, nhưng thời gian dài bà thật không chịu nổi.
Nghĩ tới chính mình lúc đi học còn là hoa khôi của trường, mà lại lưu lạc tới mức này bà liền không cam tâm, vì vậy lại càng oán hận Từ Chí Nhiên không có bản lĩnh. Nhưng Từ Chí Nhiên lại xảy ra tai nạn xe ngoài ý muốn chết rồi.
Vì thế bà có thể thoát khỏi nghèo khổ. Ba liền bán sạch tất cả thứ đáng giá trong nhà để có tiền, thậm chí ngay cả nhà cũng bán, mua mỹ phẩm quần áo, trang điểm cho mình đến rực rỡ. Quả nhiêndựa vào vẻ đẹp của bà, quyến rũ một người đàn ông thành công rất dễ dàng.
Mộ Thư Bàng thành công quỳ dưới váy màu thạch lựu của bà. Hơn nữa điều khiến bà càng vui mừng chính là Mộ Thư Bàng vợ đã mất nên nguyện ý cưới bà. Bà dĩ nhiên vui lòng, vì bà vốn cho rằng mình nhiều nhất cũng chỉ là một tiểu tam không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không ngờ lại trở thành vợ hợp pháp. Bà thật là được ông trời chiếu cố.
Chỉ là lúc ở bên Mộ Thư Bàng, bà ta cũng không nói mình còn có một đứa con gái. Vì để tránh cho Mộ Thư Bàng bởi vì con gái mà không muốn cưới mình, con bé Mạn Mạn kia, đành phải để nó chịu uất ức.
Không ngờ lúc bà tới trường học đón con trai của Mộ Thư Bàng với vợ trước, Mạn Mạn đã trở lại. Sợ bí mật của mình bị phát hiện, bà giả vờ không biết Mạn Mạn, sau đó ngồi lên xe mang theo con trai của Mộ Thư Bàng với vợ trước trở về nhà họ Mộ. Bà cũng không muốn bởi vì Từ Du Mạn mà hủy đi mọi thứ bà thật vất vả mới làm nên.
Bây giờ lại bị người ta uy hiếp tới nhận lại đứa con gái này. Viên Hân đành phải đồng ý. Nếu không phải bị người khác uy hiếp, bà thật sự cả đời cũng không muốn gặp lại đứa con này hay nhận lại nó.
Một người ăn mặc nổi bật như vậy đứng ở cửa phòng học, ai sẽ không nhìn qua mấy lần. Cũng chỉ có Từ Du Mạn, nhìn cũng chưa từng nhìn, vẫn đang làm việc của mình.
Viên Hân gọi lại Trần Nghiêm vừa đi tới: "Cậu học sinh này, phiền cháu giúp tôi gọi Từ Du Mạn ra đây nhé."
"Vâng." Trần Nghiêm đồng ý, đi thẳng vào phòng học.
Viên Hân cảm thấy có chút buồn bực. Buồn bực cái gì chứ, Trần Nghiêm người ta cũng không phải là không đồng ý, bà còn buồn bực cái gì. Viên Hân buồn bực không thôi, cậu học sinh vừa rồi chỉ nhìn bà một cái, một chút nét mặt kinh diễm cũng không có, bà cảm thấy rất thất bại, như vậy một nam sinh chưa biết mùi đời cũng không dụ hoặc được. Sau đó Viên Hân an ủi mình, cậu ta nhất định là một con mọt sách, đọc sách đến ngu người, căn bản là cái gì cũng không hiểu.
Trần Nghiêm chủ động đến tìm Từ Du Mạn thật đúng là khiến cô thất kinh. Tuy là bạn chung lớp với Trần Nghiêm hai năm rồi, có lúc nào cô nhìn thấy qua Trần Nghiêm chủ động nói chuyện cùng ai chứ? Sau khi trải qua trò chơi lời thật lòng và hành động theo yêu cầu, cô không đến lớp hơn một tháng, liền xảy ra chuyện có thể nói là biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trần Nghiêm bắt đầu chủ động nói chuyện với người khác, nhưng đối tượng chủ động chỉ có một, đó chính là Chương Xuyến, sao bây giờ lại chủ động nói chuyện với cô?!
Ngoài kinh ngạc thì cô vẫn không biết rốt cuộc là ai tìm cô. Người đàn bà ngoài kia sao? Cô không biết. Không đúng, Từ Du Mạn lại cẩn thận nhìn người đàn bà đứng bên ngoài cửa lớp, thì ra là mẹ của cô
Cái bộ dáng này, Từ Du Mạn trực tiếp nhớ tới dáng vẻ mà cô đã tìm thật lâu thật lâu mới tìm được ở cổng một trường học.
Xem ra cuộc sống gia đình tạm ổn, trôi qua không tệ, được bảo dưỡng tốt như vậy, bộ ngực cũng không trễ xuống. Quần áo lộ ngực thế kia mà còn dám mặc, xem trường học là quán bar sao? Từ Du Mạn hoàn toàn khinh thường.
Từ Du Mạn cũng không đi ra ngoài, cầm bảng từ vựng Anh ngữ bắt đầu đọc thuộc lòng từ vựng tiếng Anh. Còn chưa được hai từ, lại có một bạn học khác tới nhắn cô đi ra ngoài một chuyến.
Từ Du Mạn vẫn không để ý đến. Vẫn tiếp tục học tiếng Anh. Lần này một từ còn chưa nhớ, lại một người khác vào gọi cô, bảo cô đi ra ngoài một chuyến. Còn nói người bên ngoài là mẹ cô. Mẹ nó, có để cho cô học bài hay không, người đàn bà này sao da mặt lại dày như vậy chứ.
Viên Hân cũng không nghĩ đến, mình nhờ hai học sinh gọi Từ Du Mạn, mà Từ Du Mạn cũng không ra ngoài. Trong lòng tức giận, muốn rời đi nhưng vừa nghĩ đến lời cảnh cáo của người kia, Viên Hân đành phải bỏ qua suy nghĩ muốn rời đi. Bất mãn đối với Từ Du Mạn lại tăng thêm một phần, tại sao để bà ở bên ngoài chờ lâu như vậy.
Viên Hân vẫn nhờ một học sinh khác giúp gọi Từ Du Mạn. Lần này bà ta còn nhấn mạnh, phải nói với Từ Du Mạn bà ta là mẹ của nó. Chắc hẳn nó không nhận ra bà là ai, nhưng nói mình là mẹ của nó, dù thế nào cũng không thể không ra được. Từ Du Mạn đi ra rồi, nhưng quả thật là tức giận đùng đùng mà đi ra.
Mẹ? Bà ta xứng làm mẹ sao? Nếu như có ai nói xứng, tin tưởng cô sẽ lập tức đi đến xé nát miệng người đó, sau đó sẽ vá lại. Lại xé nát rồi vá lại.
"Có chuyện gì sao?" Từ Du Mạn giả bộ chính mình không hề nhận ra Viên Hân, lạnh nhạt hỏi.
"Mạn Mạn, sao con có thể nói với mẹ như vậy chứ? Ta chính là mẹ con." Viên Hân vốn cho rằng nói bà ta là mẹ của con bé, nó sẽ vui mừng chạy tới, ôm bà ta khóc một trận, sau đó bà ta nói gì nó nghe nấy. Nhưng thực tế luôn sai lệch rất lớn so với tưởng tượng, sự sai lệch này khiến Viên Hân không thể tiếp nhận, Viên Hân đành phải nhấn mạnh lần nữa mình là mẹ ruột của cô. Không nói còn đỡ, vừa nói Từ Du Mạn dĩ nhiên càng thêm tức giận.
"Xin hỏi quý cô đây là ai, tôi biết cô sao?" Từ Du Mạn cười lạnh. Gọi là quý cô sẽ không sai chứ, ăn mặc thật như một cô gái, chỉ là với số tuổi đó, gọi là chị cả e rằng còn ngượng miệng.
"Con... ta nói ta là mẹ con." Viên Hân bỏ kính râm xuống, bà thế nào cũng không ngờ Từ Du Mạn không gọi bà là mẹ, lại gọi bà là quý cô. Bình thường ai gọi bà như vậy, bà sẽ rất vui mừng, nó chứng minh là bà còn trẻ, ít nhất trông vẫn còn trẻ. Nhưng nghe được từ trong miệng Từ Du Mạn, bà cảm giác hình như có chút không bình thường, cảm thấy dường như đang giễu cợt bà vậy.
"Mẹ? Đó là thứ gì? Tôi còn không biết thế giới này còn có mẹ tồn tại đấy? Được rồi, quý cô ah, tôi phải vào lớp rồi, phiền cô chớ làm ảnh hưởng chúng tôi đi học được không? Mời rời đi."
Từng gặp qua người da mặt dày, sau đó gặp Cố Uyên cũng không cảm thấy da mặt người ta dày nữa. Nhưng hôm nay gặp người đàn bà này, Từ Du Mạn cảm thấy da mặt của Cố Uyên như vậy vẫn còn quá mỏng.
← Ch. 77 | Ch. 79 → |