Đó Là Ly Tôi Đã Dùng Qua
← Ch.04 | Ch.06 → |
Bình thường Dương Nguyệt Ý không ưa gì Từ Du Mạn, cảm thấy Từ Du Mạn ra vẻ thanh cao. Qua tiết sinh vật kia Dương Nguyệt Ý càng đối với Từ Du Mạn hận thấu xương. Tiết học này lại trở thành ngòi nổ của Dương Nguyệt Ý:
"Có người bày đặt thích ra vẻ thanh cao, đừng tưởng rằng người khác không biết thực tế lại là người lẳng lơ. Lúc nào cũng nghĩ ra biện pháp để hấp dẫn sự chú ý của giáo sư, thật là một người đầy thủ đoạn."
"Hừ. Có người vừa mới đi toilet xong còn mang theo mấy đống phân vào lớp đến cả nói chuyện cũng thối quá đi."
Từ Du Mạn là ai? Làm sao có thể để cho người ta tùy tiện khi dễ mình? Lời nói này không mang theo một chữ thô tục nhưng lại đạt tới hiệu quả rất cao.
"Cậu mới ăn phân đó!" Dương Nguyệt Ý phẫn nộ nói.
"Tôi chưa nói là ai nha? Nhưng là có người thích ngồi vào chỗ đó, tôi cũng không có biện pháp."
"Phụ nữ lẳng lơ, quyến rũ giáo sư."
"Kia ít nhất tôi đạt được mục đích, còn cậu thì sao?"
Người nào cũng biết Từ Du Mạn đang nói về chuyện lúc trưa Dương Nguyệt Ý hỏi Cố Uyên lại bị Cố Uyên cự tuyệt. Tất cả đều cười ha ha. Còn trực tiếp nói đối với Dương Nguyệt Ý:
"Đừng vùng vẫy giãy chết. Người cũng không đẹp bằng Từ Du Mạn, thành tích cũng không tốt bằng Từ Du Mạn, theo đuổi đàn ông cũng không được người ta đáp lại, hiện tại cãi nhau cũng không thắng người ta. Cô không bỏ qua cho chính mình thì cũng buông tha cho chúng tôi đi."
Thật là độc miệng. Nhìn gương mặt tức giận của Dương Nguyệt Ý... Không có đổi sắc, trang điểm có chút đậm. Dương Nguyệt Ý khí phách hừng hực rời khỏi phòng học. Dương Nguyệt Ý cho tới bây giờ không hề ảnh hưởng tới tâm tình của Từ Du Mạn, mặc kệ thật xấu, đối với Từ Du Mạn không có một điểm ảnh hưởng. Trong mắt Từ Du Mạn, Dương Nguyệt Ý cùng tôm tép nhãi nhép một dạng không quan hệ trọng yếu. Dương Nguyệt Ý nói Từ Du Mạn cũng nghĩ giống như cô ta đang thả cái rắm thúi mà thôi. Thối thối chính là không có ảnh hưởng. Cái đó cũng đủ chứng minh nội tâm Từ Du Mạn cường đại. Quả nhiên cường đại.
Từ Du Mạn điện đến công ty cung cấp nước nhưng không biết công ty đưa nước xảy ra chuyện gì rồi nhỉ? Đã một tiếng rồi vẫn chưa thấy đưa nước tới. Từ Du Mạn không thể không thừa nhận, cô khát nước rồi. Từ Du Mạn cầm cốc của mình tính đến phòng làm việc của Cố Uyên xin nước uống. Lúc trưa cô đến phòng làm việc Cố Uyên thì thấy nước trong thùng còn hơn nửaa thùng. Cố Uyên chỉ có một mình thì uống bao nhiêu? Lâu lâu mới uống vậy thì lãng phí rồi. Cho nên cô liền cố gắng giúp anh uống bớt đi. Trên thực tế là vì siêu thị cách trường bọn họ có chút xa nên Từ Du Mạn cảm thấy lười đi. Từ Du Mạn vừa đi ra phòng học, đã bị một bạn vội vàng đụng trúng làm tay trượt đi cái ly liền rơi xuống biến thành mảnh nhỏ. Từ Du Mạn thấy được mặt người nọ đụng vào cô. Bởi vì cái cốc rơi xuống trên mặt đất phát ra tiếng động, bạn kia nghe thấy được liền quay đầu lại nhìn thoáng qua cái cốc trên đất, lại vội vàng nhìn thoáng qua chủ nhân cái cốc là Từ Du Mạn, sao đó quay lưng lại với Từ Du Mạn rồi chạy đi. Từ Du Mạn nhìn bóng lưng người nọ cảm thấy người này nhìn rất quen mắt. Nhưng lại không nhớ nổi đã gặp người này ở đâu. Thôi, không phải chỉ là một cái ly thôi sao, có là cái gì đâu. Người ta cũng không phải cố ý. Nhìn như vậy, hẳn là có việc gấp gì cần đi. Cái cốc bể, không uống nước sao? Đương nhiên không có khả năng. Cô cũng không tin trong phòng làm việc giáo sư không có ly giấy nào. Từ Du Mạn vẫn cứ đi nhanh về phía trước không hề có dấu hiệu dừng lại. Từ Du Mạn lại gõ phòng làm việc Cố Uyên. Chờ Cố Uyên nói:
"Mời vào." Sau đó, Từ Du Mạn đẩy ra cửa văn phòng ra.
"Có chuyện gì sao?"
Cố Uyên hỏi Từ Du Mạn. Hôm nay đây là lần thứ hai Từ Du Mạn tiến vào văn phòng của anh rồi. Không biết có chuyện gì đây? Từ Du Mạn thành thật trả lời nói:
"Phòng học hết nước rồi ạ."
Cố Uyên gật gật đầu:
"Chuyện này không phải có người phụ trách rồi sao?" Cũng không phải là chuyện anh quản.
"Em đã gọi điện thoại nhưng hơn một tiếng rồi vẫn chưa đến."
"Sau đó."
"Vì thế em qua xin thầy ít nước."
Từ Du Mạn nói đúng lý hợp tình. Dù sao không thể không cho học sinh uống nước. Nếu anh cự tuyệt, vậy thì không thể trách cô rồi. Một kế hoạch hại người ở trong đầu Từ Du Mạn hình thành.
"Nước ở đằng kia, tự mình lại uống."
Từ Du Mạn nghe Cố Uyên nói vậy có chút thất vọng bởi vì không thể chỉnh Cố Uyên. Nhưng uống nước vẫn là quan trọng nhất. Từ Du Mạn cũng không nghĩ nhiều lắm ở phía dưới bình nước tìm ly giấy. Nhưng là không có. Vì thế Từ Du Mạn lại tìm trên bàn Cố Uyên lại tìm trong ngăn kéo vẫn là không có. Cố Uyên đau đầu nhìn Từ Du Mạn ở trong văn phòng anh tìm kiếm xung quanh.
"Em không có ly à?"
"Vừa mới rơi xuống đất bể rồi ạ."
"Tôi không có ly giấy."
Cố Uyên nói, Từ Du Mạn cũng tin tưởng Cố Uyên không có ly giấy. Nếu cô vừa mới tiến vào mà nói muốn uống nước, Cố Uyên nói không có ly, thì có thể cảm thấy đây là Cố Uyên lấy cớ không muốn cho cô uống nước. Nhưng là để cô tự tìm như vậy để chứng minh thật sự không có. Liền như vậy buông tha cho? Ở trong từ điển Từ Du Mạn không có từ buông tha này. Vì thế, Từ Du Mạn cầm ly của Cố Uyên, hứng nước, một ngụm uống sạch. Cố Uyên thấy hành động của Từ Du Mạn. Phản ứng đầu tiên là có cần uống nhanh như vậy không? Phản ứng thứ hai chính là cái ly đó anh đã dùng qua.
"Ơ, cái ly đó tôi đã dùng qua." Cố Uyên hảo ý nhắc nhở.
Từ Du Mạn chẳng hề để ý "Em biết mà."
"Biết vậy sao em còn dùng?" Cố Uyên nhíu mày.
"Không phải là gián tiếp hôn môi thôi sao, cũng không phải trực tiếp hôn môi, em cũng không để ý, thầy để ý cái gì?"
Từ Du Mạn nói, bỗng nhiên giống như nhìn người ngoài hành tinh nhìn Cố Uyên:
"Hay là, thầy có tính thích sạch sẽ?"
Cố Uyên không có trả lời anh có tính sạch sẽ hay không? Đúng vậy, anh có tính thích sạch sẽ cho nên giờ trưa ở căn tin anh hầu như không ăn. Không phải anh thích lãng phí nhưng nghĩ đến chiếc đũa này đã có nhiều người dùng qua, anh thật sự ăn không được. Vốn cho rằng người khác có thể ăn, anh cũng có thể. Nhưng là anh cố gắng không được.
"Nước cũng uống rồi, em không cần phải đi sao?" Cố Uyên lạnh lùng nói. Đối với một người đã dùng qua ly của anh, anh không thể đưa ra vẻ mặt tốt đẹp gì.
Từ Du Mạn bĩu môi "Đi thì đi, không phải chỉ dùng của thầy một cái ly thôi sao? Cũng không cần đối với em như cung nữ của thầy vậy chứ." Từ Du Mạn nghĩ, mở cửa đang chuẩn bị rời đi, Chương Xuyến vội vội vàng vàng chạy tới. Thấy Từ Du Mạn, Chương Xuyến liền nắm tay Từ Du Mạn kéo đi.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |