Lôi Ngạo Thiên
← Ch.008 | Ch.010 → |
"Ha ha.. Ta, Lôi Ngạo Thiên từ trước đến này không thèm để bất cứ ai vào mắt. Dù có là đương kim Thánh thượng, ở trong mắt ta cũng không tính là gì cả." Lôi Ngạo Thiên nói với vẻ khinh thường.
"Ách?" Lý Ngọc Quyền không ngờ hắn lại có thể cuồng ngạo như vậy, giận dữ dậm chân, chỉ vào trán Lôi Ngạo Thiên nói: "Tốt nhất ngươi cứ đợi ở đây, đừng có mà bỏ đi. Ta không tin là ngươi thật sự không biết sợ."
"A..." Một tiếng rắc vang lên, tiếp đó là tiếng hét của Lý Ngọc Quyền, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn cánh tay đang đung đưa của mình. Hắn ta vậy mà dám bẻ gãy tay hắn, xuất thủ nhanh như vậy, khiến cho hắn ngay cả phản ứng cũng không kịp.
Rốt cuộc hắn là ai? Là người hay ma?
"Các ngươi còn đứng đó làm gì? Chẳng lẽ định trơ mắt để ta bị người ta đánh hay sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ không không để cho người ta đánh như vậy sao?" Lý Ngọc Quyền quay đầu, tức giận nhìn những người phía sau, rống giận.
Những người này thật quá kỳ cục, bị đánh còn không biết đánh trả. Quan trọng nhất là, bọn họ lại có thể giương mắt nhìn trưởng thôn hắn bị đánh mà không chút bận tâm?
Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên cong môi, khóe miệng nở một nụ cười mị hoặc, chỉ cười không nói, hờ hững liếc bọn họ một cái.
"Ách?" Những thôn dân kia thấy được nụ cười của hắn, bất giác lui về sau mấy bước, hoảng sợ nhìn trưởng thôn, nói: "Trưởng thôn, chẳng lẽ ngươi chừng từng nghe đến cái tên Lôi Ngạo Thiên sao?"
Cái tên trưởng thôn bỏ đi này, bình thường luôn làm xằng làm bậy trong thôn, kiểu cách quan lại mười phần thì cũng thôi đi. Nhưng sao hắn lại có thể nông cạn quê mùa đến vậy, ngay cả tên của giáo chủ Ma giáo giết người không thấy máu - Lôi Ngạo Thiên cũng chưa từng nghe qua.
Người ta là giáo chủ Ma Giáo, mọi người tránh còn tránh không kịp, ai sẽ vì hắn mà khiêu chiến với giáo chủ Ma giáo cơ chứ.
Lý Ngọc Quyền khinh miệt nhìn lướt qua bọn họ, lớn giọng hò hét: "Ta thèm quản Lôi Ngạo Thiên hắn là ai à?" Hiện giờ hắn chỉ một lòng muốn lấy lại mặt mũi, dù tay có đau nhức, cơ thể có mệt mỏi, thì hắn cũng phải gắng gượng.
Vậy mới nói, vì mặt mũi, con người có thể làm được mọi thứ.
"Trưởng thôn, hắn... hắn... hắn là giảo chủ Ma giáo nổi danh giang hồ, khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, ngươi thật sự chưa từng nghe qua sao?" Cổ Nhị Trụ xưa nay có quan hệ tương đối thân thiết với trưởng thôn, cho nên lúc này hắn mới bất chấp khả năng bị Lôi Ngạo Thiên quần ẩu, gánh trách nhiệm nhắc nhở trưởng thôn.
Thấy trưởng thôn vẫn trưng ra cái bộ dạng ngây ngô ngốc nghếch, hắn cắn răng, nói tiếp: "Tương truyền, hắn không gần nữ sắc, cho nên, chuyện này nhất định có hiểu lầm. Chúng ta nên về thôi, tiếp tục ở lại chỉ sợ đến mạng cũng không còn."
Lý Ngọc Quyền ngơ ngác nhìn Cổ Nhị Trụ, lại nghiêng đầu nhìn sang Lôi Ngạo Thiên tà khí đầy mình, không nhịn được rùng mình một cái. Khó trách khẩu khí của hắn lại cuồng vọng như vậy, ngay cả đương kim Thánh thượng cũng không để vào mắt. Thì ra, hắn chính là đại ma đầu kia.
Cái tên này hắn cũng từng nghe qua, nhưng mà, hắn chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp đó. Giờ phút này, hắn thật sự sợ hãi, chọc phải Đại ma đầu còn kinh khủng hơn đắc tội với quan sai. Dù hắn có bị hắn ta một chưởng đập chết, cũng không có ai dám đứng ra nói giúp hắn một câu.
Lý Ngọc Quyền căm hận trừng mắt liếc vợ chồng lão Ổ, mắng: "Giỏi cho lão Ổ ngươi, biết rõ người ta là Đại giáo chủ còn nghĩ cách kêu chúng ta tới đây chịu chết. Hai vợ chồng các ngươi thật quá đáng, ta sẽ không tha cho các ngươi đâu."
Hắn sáng suốt đẩy tất cả sai lầm và bực tức sang người vợ chồng lão Ổ, lại ra vẻ chính nghĩa phất tay với toàn bộ thôn dân, lớn tiếng nói: "Chuyện hôm nay toàn bộ đều do hai vợ chồng họ âm thầm giở trò quỷ, chúng ta cứ như vậy mà tha cho bọn họ được hay sao?"
"Không thể!" Những thôn dân kia cũng phục hồi tinh thần lại, đồng loạt lớn tiếng.
Bữa tiệc đau đớn này không thể chịu suông được, nếu không thể tìm Lôi Ngạo Thiên tính sổ, uất ức của bọn họ phải trút hết lên người vợ chồng lão Ổ. Nếu không phải hắn kêu trưởng thôn triệu tập bọn họ đến đây, sao bọn họ có thể vô duyên vô cớ bị thương thế này?
Đoàn người liếc nhau một cái, lần nữa lớn tiếng: "Lão Ổ phải trả tiền thuốc thang cho bọn ta, nếu không chúng ta sẽ đến nhà họ ăn vạ."
"Không sai!"
"Ha ha!" Tô Nhược Mộng nhìn đám thôn dân đang trào dâng lòng căm phẫn trước mắt, không nhịn được phải bật cười: "Các ngươi lại thế nào nữa vậy? Không phải vừa nãy đều đồng lòng muốn gây sự với ta hay sao?"
Các thôn dân bị nàng chế nhạo như vậy, sợ hãi liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, hốt hoảng khoát tay, giải thích: "Tô cô nương, thật xin lỗi! Chúng ta chỉ tin sai lời của lão Ổ, chúng ta sẽ không bao giờ đến làm phiền các ngươi nữa."
Lôi Ngạo Thiên nghe các thôn dân giải thích, hài lòng gật đầu, tỏ vẻ vui đùa nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Nương tử, nàng nghe được rồi chứ, bọn họ sẽ không bao giờ tới đây gây chuyện với nàng nữa. Lần này, nàng có nên..."
Tô Nhược Mộng có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, nét mặt của người này thay đổi cũng nhanh thật, lúc thì cười, lúc thì lạnh, hắn không sợ mặt hắn sẽ bị rút gân hay sao. Nhưng mà, vừa nãy nghe họ nói, hắn là giáo chủ Ma giáo, nàng cũng không kinh ngạc mấy; nhưng nghe họ nói từ trước đến nay hắn không gần nữ sắc, nàng lại thấy không hiểu lắm.
Thì ra lời đồn thật không đáng tin, sao hắn lại không gần nữ sắc được chứ, rõ ràng là một sắc lang mà. Tối qua hắn không chỉ ăn sạch nàng, mà còn tràn đầy tinh lực, làm cho cả người nàng đều như rã ra, sáng nay còn tiếp tục động tay động chân với nàng, sao có thể nói là không gần nữ sắc?
Bịa đặt! Tối qua ngay cả một xấu nữ như nàng mà hắn cũng nuốt được, vậy thì bên ngoài hắn còn có bao nhiêu nữ nhân nữa chứ?
Lúc Tô Nhược Mộng nghĩ tới đây, chẳng biết tại sao lại thấy ê ẩm? Không biết là tư vị gì.
"Ta không thích ngươi."
"Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên hơi sửng sốt, nhíu mày, ngay sau đó lại bày ra dáng vẻ tiểu thụ, đưa tay lắc lắc tay nàng, nói: "Nương tử, hôn nhân đại sự từ trước đến giờ đều nghe theo lệnh của cha mẹ, sắp đặt của bà mối. Nàng là nữ nhi, chỉ cần nghe theo cha mẹ an bài là được, ta là người rất tốt, chỉ cần tiếp xúc thêm vài ngày nữa, nàng sẽ phát hiện ta là một ứng cử viên rất tốt cho vị trí phu quân."
Tô Nhược Mộng liếc hắn mọt cái, đưa tay xoa xoa cánh tay, nói: "Ngươi còn chưa chịu đi?"
Hắn là giáo chủ Ma giáo uy phong lừng lẫy, chẳng lẽ còn muốn định cư lâu dài ở cái nơi sơn thôn hẻo lánh này? Mặc dù nàng biết tà giáo không nhất định là người xấu, danh môn chính phái cũng chưa chắc là người tốt, nhưng mà, nàng không muốn cùng hắn trải qua cuộc sống mưa gió máu tanh gì đó đâu.
"Nương tử ở đâu, ta sẽ ở đó." Lôi Ngạo Thiên dùng một câu để chặn đứng suy nghĩ của nàng.
"Ta đã nói, ta không phải nương tử của ngươi." Tô Nhược Mộng vò đầu bứt tóc, nhưng hắn lại cong môi, sáp người tới, nhẹ giọng nhắc nhở bên tai nàng: "Nếu nàng còn cường điệu nàng không phải nương tử của ta một lần nữa, ta dám khẳng định ngày mai nhất định những người này sẽ còn đến gây sự với nàng nghiêm trọng hơn nữa."
"Ách?" Một câu thức tỉnh người trong mộng, Tô Nhược Mộng giật mình nhìn hắn, trong lòng cũng khẳng định tính chân thực của câu nói này. Những người này từ trước đến nay đều chỉ ăn mềm không ăn cứng, nếu Lôi Ngạo Thiên không bảo vệ nàng nữa, chỉ sự những ngày tiếp theo của nàng và mẫu thân sẽ không dễ chịu chút nào.
Tô Nhược Mộng trầm ngâm, hồi lâu không nói tiếng nào, Lôi Ngạo Thiên cũng không thúc giục nàng, mà để mặc cho nàng lo lắng. Hắn không sợ nàng cự tuyệt, bởi vì, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay, cho nên, nàng có cự tuyệt cũng vô ích.
"Được! Ta đồng ý! Nhưng mà, ta có điều kiện, nếu ngươi không thể đáp ứng điều kiện của ta, giá nào ta cũng không thành thân với ngươi!"
← Ch. 008 | Ch. 010 → |