Không hẹn mà gặp
← Ch.4 | Ch.6 (c) → |
Gửi Mr Hà mến thương của em,
Mr. Hà mến thương, thành phố này thực sự quá nhỏ, nhỏ đến mức chúng ta vừa mới ly hôn được một tháng mà em đã gặp lại anh.
Hôm đó trời mưa nên rủ bạn thân H ghé vào quán trà sữa mới mở, quán chuyên về những đồ uống mới lạ, độc đáo, bắt chước phong cách của Lào. Em còn chưa kịp tán thưởng với bạn thân rằng quán này phong cách trang trí rất hợp ý em, vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay vào mắt anh.
Thật kỳ lạ, bao nhiêu năm rồi mà em vẫn rung động vì đôi mắt ấy của anh.
Có lẽ là sợ em lúng túng nên anh không có chào hỏi với bọn em, em lại càng không chào hỏi chưa kể người đi cùng anh là bạch nguyệt quang của anh.
Cô ấy vẫn xinh đẹp duyên dáng, dịu dàng, hào phóng như vậy.
Thực ra, Mr. Hà mến thương, em từng tưởng tượng vô số lần cảnh như thế này, bạch nguyệt quang của anh giống như nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết, ích kỷ lại ghê tởm, đi phá đám hôn nhân của chúng ta, như vậy em có thể đứng ở đỉnh cao đạo đức chỉ trích cô ấy, như thể mình mới là người bị hại.
Tiếc là cô ấy không làm, Giang Yên giống như thiên nga trắng kiêu hãnh, luôn luôn tự tin và thanh lịch. Vĩnh viễn đắm chìm trong thế giới của mình, không bao giờ khuất phục, là nữ hoàng của chính mình, tuyệt đối không làm phông nền cho bất kỳ ai.
Buổi tối ngày chúng ta kết hôn, cô ấy gửi cho em một tin nhắn wechat rất dài.
Cô ấy nói có hơi tiếc vì không thể ở bên cạnh anh nhưng cô ấy chắc chắn không hối hận vì ban đầu đã chia tay với anh; cô ấy nói em đừng để ý quá khứ của bọn anh, cô ấy sẽ không quay đầu; đúng rồi, cô ấy còn chúc chúng ta hạnh phúc và cô ấy cũng sẽ hạnh phúc.
Thực ra em rất hâm mộ cô ấy, em không chỉ hâm mộ việc anh yêu cô ấy bằng cả tấm lòng mà em hâm mộ tính cách dứt khoát của cô ấy.
Kỳ thật em tin cô ấy nói sẽ không quay đầu là thật, nhưng em hy vọng hai người có thể nối lại tiền duyên. Em cũng không dám nhắc đến cô ấy trước mặt anh nhưng thực ra là em không muốn nhắc tới nhiều hơn.
Em làm bộ như nếu như cả hai chúng ta đều không nhắc đến thì coi như không hề có quá khứ của anh và cô ấy.
Cuộc hôn nhân của chúng ta mà nói giống như là một giấc mơ, đến cuối cùng cũng phải tỉnh dậy.
Đêm đó sau khi trở về, em sửa lại chữ ký wechat của em từ 'Buồn vui tự mình vượt qua' thành 'I want to love and be loved'.
Mr. Hà mến thương, nếu có thể, em hy vọng chúng ta sau này vẫn yêu thương người khác và khao khát được yêu thương.
Mr. Hà mến thương, xấu hổ ghê, rõ ràng đã ly hôn rồi nhưng em vẫn tận hưởng lợi ích mà anh mang lại cho em.
Khi chúng ta ly hôn, anh chia đôi tiền tiết kiệm cho em một nửa, còn cho em một căn nhà, có lẽ em là người vợ cũ hạnh phúc nhất nhỉ.
Bạn thân nói em thật giỏi giang, chia tay xong thực hiện được ước mơ trở thành phú bà luôn, còn tặng quà cho cha mẹ.
Phú bà, cầu bao nuôi.
Sau khi nói ra cảm xúc của mình, em quyết định xin nghỉ việc, một mình đi du lịch, em đến thăm Lệ Giang thuê một căn phòng nhỏ của Đại Băng, nghe dân ca ở đó, đọc sách ở đó, thỉnh thoảng cũng rất tán đồng với thái độ và cảm xúc với những người ở đó.
Mr. Hà mế thương, em luôn cảm thấy trong lòng có một nỗi ám ảnh cực kỳ sâu sắc với Lệ Giang, tức là nhất định phải đến đó du lịch.
Nhìn mái tóc của người nghệ sĩ guitar tung bay trong gió khi đàn hát; nhìn đôi mắt thâm tình của ca sĩ khi biểu diễn.
Em đã từng tưởng tượng đến nơi này vô số lần trong giấc mơ, uống loại rượu mạnh nhất ở Đại Băng, nghe loại hình âm nhạc anh thích nhất, dân ca.
Mr. Hà mến thương, trong mười năm qua, hình như em luôn theo đuổi, theo đuổi tình yêu không thuộc về mình.
Vì anh thích dân ca cho nên em cũng thích, vì anh thích nước chanh nên em cũng thích, vì anh thích chơi game nên em cũng thích.
Hình như em đã quên mất, loại hình âm nhạc em thích nhất là nhạc pop; thích uống nhất là coca cola; thích ăn dưa hấu, với cả thực ra em không thích chơi game chút nào.
Chúng ta từng hứa hẹn cùng nhau tới đây để nghe dân ca trữ tình, uống rượu mạnh nhất, nhưng bây giờ em ở đây một mình.
Trên đường trở về nhà nghỉ thì trời chợt đổ cơn mưa, nước mưa tạt vào mặt làm mắt em cay xè.
← Ch. 4 | Ch. 6 (c) → |