← Ch.03 | Ch.05 → |
Lần xem mặt thứ hai bắt buộc không đi không được, Ôn Tiểu Tuyết cuối cùng không chống đỡ nổi trước sự bưu hãn của cha Ôn, bị Ôn Nhung dùng thủ đoạn vũ lực mặt mày xám xịt xách đến khu câu lạc bộ cao cấp kia.
"Làm sao bây giờ?"
Ôn Tuyết ngồi trong xe, nhìn về phía cảnh cổng lớn lộng lẫy xa xỉ của câu lạc bộ phía bên ngoài cửa kính xe, đột nhiên quay đầu lại hung ác trừng Ôn Nhung: "Chị rốt cuộc có đến báo cho Phó Tô hay không vậy?"
Ôn Nhung chỉ thoải mái ngáp một cái: "Nói rồi, Đại tiểu thư, nói rất rõ ràng."
"Di động của chị có phải hỏng rồi hay không, tại sao chẳng thấy một mẩu tin nhắn nào, lại cũng chẳng có cuộc gọi nào cả."
Ôn Tuyết cầm lấy di động phẫn hận lắc lắc đập đập, Ôn Nhung bị dọa đến phát hoảng, cuống quít giật lại điện thoại bảo bối, ôm vào ngực vuốt vuốt: "Em làm gì vậy, cái này chị mới mua đấy, nó đâu có đắc tội với em."
Ôn Tuyết không buông tha cho cô, ra lệnh nói:"Chị, bây giờ, lập tức gọi cho Phó Tô, bảo anh ấy mau tới cứu tôi."
Trong bụng Ôn Nhung lặng lẽ liếc mắt xem thường một cái, Phó Tô là người mà hễ nó gọi thì phải tới sao, ngay cả Ôn Nhung cũng không gọi nổi anh chứ đừng nói gì đến Ôn Tuyết.
"Rồi rồi, chờ một chút."
Ôn Nhung chậm rãi lấy ra chiếc di động cổ lỗ sĩ: "Cái di động hỏng này của chị chỉ nhắn tin được thôi, không gọi được, không có chuông, để chị nhắn tin qua vậy."
Ôn Tuyết nhìn động tác như trâu già kéo xe hỏng của cô, giận dữ gắt lên: "Chị nhanh nhanh lên một chút! Đúng rồi, chị phải nói là "sắp mất mạng người rồi!"
Ôn Nhung liếc nhìn Ôn Tuyết một cái: "Em khoa trương quá đấy!"
"Ít nói nhảm, mau nhắn đi."
"Rồi, nhắn rồi." Ôn Nhung vẫn còn trong tình trạng nước sôi để nguội.
Đợi một lúc, cái di động cổ lỗ sĩ kia vẫn không có động tĩnh gì, mà thời gian thì chẳng đợi người, nháy mắt đã đến giờ hẹn, vẫn không thấy tin nhắn của Phó Tô.
Ôn Nhung nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nhắc nhở: "Phải vào rồi."
Ôn Tuyết cắn răng một cái, quật cường nói: "Tôi không muốn, anh ta lần trước dám để tôi leo cây, lần này nếu lại bị cho leo cây nữa, tôi chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?"
Có bệnh hay không vậy, xem mắt mà cũng chết được, Ôn Nhung vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Lần này Ôn Nhung một chút cũng không nhượng bộ, nếu như lần này cô không hoàn thành nhiệm vụ, cha cô nhất định nói được làm được, không cho cô tham dự lễ mừng thọ của bà.
Vậy nên, Ôn Nhung vừa kéo vừa lôi, cuối cùng cũng kéo được Ôn Tuyết đến cửa. Đứng trước cửa vẫn là cậu trai lần trước.
Lúc này hắn rất có mắt nhìn, vừa thấy Ôn Nhung đã lập tức tiến lên, cung kính nói: "Ôn Tuyết tiểu thư, Lâm tiên sinh đang đợi cô, xin mời đi bên này."
Ôn Nhung vừa định giải thích, hông lại bị Ôn Tuyết nhéo một cái đau điếng, cô đau đến mức nhăn mày nhăn mặt, chiêu này của em gái cô đúng là mười lần chẳng sai. Quay đầu lại đã thấy Ôn Tuyết đang nháy mắt kịch liệt với mình, mí mắt cũng sắp rút gân đến nơi.
"Chị không thể đi thay em nữa đâu." Ôn Nhung hạ giọng thì thầm nói với cô ta.
Ôn Tuyết không thèm nể mặt nhéo thêm cái nữa."Chị cứ thay tôi đi xem người kia thế nào, cứ nói tôi đi rửa tay, lát nữa đến, sau đó tìm cơ hội nhắn tin cho tôi, miêu tả một chút, cứ vậy nhé."
Nói xong, Ôn Tuyết lướt đi như một làn khói, Ôn Nhung mới đuổi theo được hai bước đã bị người ta gọi giật lại.
"Cô Ôn Tuyết, đi bên này." Cậu phục vụ kia phát hiện Ôn Nhung không đi theo sau, lại quay trở lại, "Vừa nãy còn một vị tiểu thư nữa mà?"
Chuyện đã tới nước này, cô còn có thể làm gì, Ôn Nhung bình tĩnh nói: "Ah, nó đi WC."
Lại nghe thấy chữ WC, khóe miệng cậu phục vụ kia hơi hơi giật giật, nhưng vẫn cố cười nói: "Được, mời đi theo tôi."
Ôn Nhung một mặt vừa rủa thầm Ôn Tuyết thật biết gây tai họa, một mặt bắt đầu suy nghĩ một hồi xem làm sao để ứng phó với cái tên "Cầm thú" không màng đến tình người, lãnh khốc hung tàn trong truyền thuyết kia. Thật ra thì nhân vật kỳ cựu Lâm Tuyển này cô cũng đã nghe nói qua một chút, dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng là con cháu nhà giàu trên danh nghĩa, ở trong nhà nhiều năm như vậy, đối với mấy danh nhân trong "Giới giàu có" cũng nghe qua. Lâm Tuyển chính là người đứng đầu, dù sao thế lực của Lâm gia rất mạnh, Ôn Nhung đối với những chuyện như thế từ trước đến nay đều là qua tai nhưng không qua não, nhưng mà người này thì Ôn Nhung rất nhớ. Dĩ nhiên là phiên bản mà cô nghe được không đến mức ngoại hạng như của Ôn Tuyết, chỉ nhớ cha cô đã từng nói qua một câu: "Nếu không phải năm đó Lâm Tuyển thôn tính hơn phân nửa cơ nghiệp tôi gây dựng, thì bây giờ tôi đã cưỡi lên đầu hắn rồi!"
Nhớ lại năm đó, cha Ôn cùng với người đứng đầu Lâm gia bây giờ là Lâm Nham, trước đây là bạn cùng trường với nhau, mà em trai của Lâm Nham - Lâm Tuyển lại bất chấp sự ngăn cản của anh cả, khiến cho sản nghiệp của Ôn gia bị mất đi phân nửa, thủ đoạn tương đối ác liệt. Lúc ấy hai chị em nhà họ Ôn còn nhỏ, mà Ôn Tuyết lúc nào cũng giả bộ xinh xắn đầu óc thì toàn nghĩ đến đàn ông chắc đã sớm quên béng mất chuyện này, nhưng Ôn Nhung thì vẫn còn nhớ một chút.
Nhưng mà bây giờ cha cô gặp phải nguy cơ khủng hoảng sự nghiệp lần thứ hai, lần đầu tiên là do Lâm Tuyển gây nên, lần thứ hai lại phải dựa vào Lâm Tuyển cứu vớt. Vận mệnh thật đúng là cổ quái, chơi đùa người ta trong lòng bàn tay. Nói đến mới thấy kỳ quái, Lâm Tuyển năm đó ở Lâm gia cỏ thể nói là một tay che trời, nhưng mấy năm trước, anh ta đột nhiên không nói không rằng liền lui xuống, quyền hạn to lớn trong tay đều giao cả cho anh trai Lâm Nham, còn mình thì làm một kẻ rảnh rỗi. Anh ta bây giờ ở Lâm gia cũng chỉ là một nhân vật đã hết thời, một mỏ vàng đã hết thời, cha cô để cho con gái xấu hổ đi bám lấy ống quần của anh ta sao không trực tiếp đi cầu xin Lâm Nham, chẳng lẽ là vì Lâm Nham đã có vợ có con, nên ngại để cho con gái mình làm kẻ thứ ba?
Trong lúc miên man suy nghĩ, Ôn Nhung đã được dẫn tới một phòng riêng biệt, không phải là gian phòng hôm trước, căn phòng này nhỏ hơn một chút, nhưng bầu không khí lại mờ ám hơn rất nhiều.
Ôn Nhung bĩu môi, cũng chẳng thèm khách khí, ngồi phịch xuống ghế sô pha, còn gọi một ly đồ uống. Cậu phục vụ nói với cô Lâm tiên sinh một lúc nữa sẽ tới, còn lát nữa trợ lý của Lâm tiên sinh sẽ đến trước.
A a, thật đúng là bày đặt, không phải muốn nói phải chờ nữa sao. Ôn Nhung cũng không thèm để ý, tùy ý đáp lại một câu.
Tin nhắn của Ôn Tuyết đã bắn đến, đơn giản chỉ là hỏi người thật trông thế nào, Ôn Nhung thầm nghĩ em gái đúng là nóng nảy, vậy nên liền cố ý chậm rì rì trả lời một câu, mục tiêu còn chưa xuất hiện.
Chữ xuất hiện còn chưa có gõ xong, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Ôn Nhung cúi đầu tiếp tục nhắn tin, thuận miệng nói: "Mời vào."
Cửa mở ra, lại đóng.
Ôn Nhung cho là phục vụ đưa nước tới, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chỉ cái bàn trước mặt: "Để đấy được rồi."
Chờ gửi xong tin nhắn mới phát hiện đối phương không có phản ứng. Ôn Nhung kỳ quái ngẩng đầu lên, liền sửng sốt, trừng mắt nhìn, ngó trên ngó dưới nhìn trái nhìn phải, không phải nhầm, cô không có bị hoa mắt.
Thế nên, Ôn Nhung có chút kinh ngạc hỏi: "...Cha của Lâm Tử Hào?"
Đồi phương nhẹ nhàng vô hại nhìn cô cười cười.
"Sao anh lại ở đây?"
Ôn Nhung vừa mới nói ra thì chợt bừng tỉnh, vừa nãy cậu phục vụ chẳng phải nói trợ lý của Lâm cầm thú sẽ tới trước sao, vậy nên cô lập tức sửa lại: "Anh là trợ lý của Lâm Tuyển tiên sinh?"
Người nọ sửng sốt một chút, nhưng cũng rất nhanh lịch sự vươn tay: "Cô giáo Ôn, xin chào!"
Ôn Nhung vội vàng nghiêng người về phía trước bắt tay.
Ôn Nhung thở phảo nhẹ nhõm, may quá, chẳng qua chỉ là trợ lý của Lâm Tuyển. Nhưng rồi lại lập tức bắt đầu suy nghĩ, thằng nhóc Lâm Tử Hào kia, chẳng qua chỉ có cha là trợ lý của nhà họ Lâm thôi mà đã phách lối như vậy rồi.
"Xin hỏi, Lâm Tuyển tiên sinh bao giờ tới? Vừa nãy nhân viên phục vụ nói anh ta đã chờ ở đây rồi, tại sao không có lấy một bóng người?"
Người đàn ông ngồi xuống chỗ đối diện với cô, Ôn Nhung lặng lẽ quan sát hắn một chút, âm thầm cho ra một cái kết luận, đây chính xác là khiêm tốn một cách hoành tráng, một cách xa hoa. Cô không dùng hang xa xỉ, không có nghĩa là cô không biết gì, người này ăn mặc khiêm tốn, chỉ đơn giản một chiếc áo sơ mi trắng, nhưng món đồ này giá trị không rẻ chút nào, có thể thấy địa vị của anh ta ở Lâm gia không hề thấp. Hơn nữa, mặc dù thái độ của anh ta rất ôn hòa, khí chất rất trác tuyệt, nhưng khí thế của anh ta rất nặng nề, nhất là cặp mắt hoa đào biết cười kia, nếu dùng một câu của tiểu thuyết võ hiệp mà nói, thì chính là "ám tàng sát kỵ"*
* giấu diếm chủ ý giết người.
Cô biết lúc cô quan sát đối phương thì người kia sớm đã quan sát phân tích xong thu hồi tầm mắt rồi. Ôn Nhung cúi đầu nhìn trang phục của mình, áo len, quần jean, giày thể thao, túi đeo vai.... đúng là hình tượng giáo viên hiền lành đích thực.
Lúc người đàn ông kia cười lên độ cong của khóe miệng rất dễ nhìn: "Cô giáo Ôn, phải gọi là Ôn tiểu thư, Lâm tiên sinh, đã đến rồi."
"Sao..." Ôn Nhung vẫn đang suy nghĩ xem có nên giải thích thân phận của mình hay không, nhưng cô cũng lập tức chú ý đến nửa câu sau."Vậy sao anh ta còn chưa tới?"
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, người đàn ông nói mời vào, nam phục vụ bưng rượu tiến vào, đặt lên trên bàn xong, cúi người lui ra ngoài.
"Cô giáo Ôn uống rượu hay nước ngọt?" Người đàn ông tuy miệng hỏi vậy, nhưng lại mở bình rượu ra, "Tiết trời lạnh như vậy, hay là uống chút rượu?"
Nói đến lạnh, Ôn Nhung mới thấy trong phòng này khá nóng, độ ấm rất vừa phải, cô không nhịn được cởi bỏ áo khoác ngoài. Cô đối với rượu, chính là ngàn chén không say, người tới không từ.
Ôn Nhung đón lấy chén rượu nhưng không uống ngay, cô suy nghĩ một chút, mặc dù cha cô miễn cưỡng muốn Ôn Tuyết gả cho Lâm Tuyển tốt đẹp, đối phương đến tột cùng có thái độ như thế nào, có lẽ nên ướm thử ý tứ của bên kia trước.
Nhưng cô còn chưa mở miệng, người kia đã nói trước: "Hai ngày trước lúc tắm rửa cho Tử Hào, phát hiện trên người nó có rất nhiều vết thương do bị đánh từ lâu, cô giáo Ôn, chẳng lẽ trường học có chế độ xử phạt về thể xác với học sinh sao?"
Ôn Nhung âm thầm kinh hãi, lập tức ngồi thẳng dậy, cực kỳ nghiêm trang mà nói một cách đầy nghiêm túc: "Trường học của chúng tôi không có xử phạt thể xác với học sinh."
"Phải không?" Người kia nâng ly rượu lên lắc nhẹ, rượu whisky sóng sánh ở trên thành cốc tạo thành một lớp trong suốt màu hổ phách.
"Tử Hào có nói tại sao không?"
"Không có, con tôi rất kín miệng, rất giữ lời hứa."
Giọng nói của anh ta lúc nói chuyện rất dễ nghe, có thể coi là khá hòa nhã, không nhanh không chậm, nhưng chẳng hiểu sao hết lần này đến lần khác lại làm cho Ôn Nhung hoảng lên hoảng xuống.
Ôn Nhung quyết định dừng đề tài này lại: "Hai lần hẹn gặp, Lâm Tuyển tiên sinh lần đầu tiên dứt khoát không tới, lần thứ hai lại chậm chạp không đến, có phải có chút thiếu thành ý quá hay không?"
"Lần trước không phải có để lại giấy nhắn sao, trái lại, lời nhắn của cô giáo Ôn mới làm người ta có ấn tượng rất sâu. Về phần thành ý, tôi cũng không nhìn ra nhà họ Ôn có chút thành ý nào."
Ôn Nhung trực tiếp coi như không nghe thấy nửa câu đầu, nhằm vào nửa câu sau nói láo không chớp mắt: "Chúng tôi đương nhiên là rất có thành ý." Nếu không làm sao có thể đáp ứng hiệp ước bất bình đẳng kiểu này được.
Tin nhắn của Ôn Tuyết lại tới, Ôn Nhung liếc nhìn, con nhóc này ở đó chờ chắc sốt ruột đến chết rồi, nhưng mà nhân vật chính bây giờ còn chưa thấy xuất hiện, chỉ có con chó giữ cửa ở đây chơi đuổi bắt với cô, cô cũng nản lắm chứ.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi, Ôn Nhung cúi đầu bắt đầu chăm chú nhắn tin. Người nào đó hoàn toàn đã bị bỏ quên lại cảm thấy cực kỳ thú vị nhìn cô giáo thể dục của con trai mình đang ngồi trên ghế sa lon, nói là phụ nữ thì chẳng thà nói là một cô nữ sinh mới ra trường thì đúng hơn, giống hệt như một đứa con trai, lúc thì uống một ngụm rượu, lúc thì cởi áo khoác, lúc lại kéo ngăn quàng cổ, rồi lại ngồi nhắn tin, căn bản không để mắt đến một nhân vật như hắn.
Hắn có nên nhắc nhở cô một chút, nhà họ Ôn giờ đang đứng trước nguy cơ, mà Lâm Tuyển chính là lối thoát cho nhà cô.
"Xin hỏi, ông chủ của anh lúc nào tới?" Ôn Nhung nhắn tin xong, ngẩng đầu hỏi.
Người kia không đáp, mỉm cười hỏi người lại: "Cô rất nóng lòng muốn nhìn thấy anh ta sao?"
"Tôi không vội."
Nhưng có người rất gấp.
"Nhưng tôi không có thời gian."
Tôi còn phải báo cáo với người ta.
Hai câu trước sau mâu thuẩn làm cho người đàn ông hiếm hoi suy tư một hồi, sau đó anh ta lại rót đầy ly rượu đã thấy đáy của Ôn Nhung: "Cô giáo Ôn buổi chiều có tiết?"
"Không có."
"Nghe Tử Hào nói, cô trước kia là xuất thân từ vận động viên, chỉ thiếu chút nữa sẽ vào đội tuyển quốc gia?"
Ôn Nhung nghe vậy sửng sốt, có chút đau đớn dâng lên trong lòng, nhưng cũng rất nhanh vứt tâm trạng tiêu cực ấy qua một bên, khoát khoát tay, nhàn nhạt nói: "Hảo hán không nhắc tới chuyện xưa, cũng qua rồi."
"Cô giáo Ôn thấy Tử Hào nhà tôi thế nào?"
Ôn Nhung một hơi uống hết ly rượu, suy nghĩ một chút, cô cảm thấy vẫn phải nói cho rõ ràng: "Con anh không phải là học viên của lớp thể dục, nhưng mà có nghe nói qua cháu rất thông minh, học hành cũng tốt, nhưng quan hệ với bạn bè lại không được tốt, rất nhiều giáo viên cũng không có biện pháp với cậu bé."
Lời nói của cô đủ thẳng thắn, người kia cũng không tức giận:" Nhưng cô Ôn không kiêng dè nó chút nào, không phải sao?"
Ôn Nhung nhướn mày, sao lại loanh quanh về vấn đề này rồi: "Tôi là giáo viên, con anh là học sinh, nói tôi có sợ cậu bé hay không thì không thỏa đáng cho lắm. Lại nói, đã hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy rồi, Lâm Tuyển sao vẫn còn chưa tới, không phải lại cho tôi leo cây nữa chứ."
Người đàn ông lại rót cho cô thêm một chén rượu: "Cô muốn biết điều gì, có thể hỏi tôi một số vấn đề về anh ta, tôi sẽ giải đáp giúp cô."
"Không có."
Người kia đột nhiên ngừng rót rượu: "Không tò mò gì sao, dù sao sau này hai người có khả năng sẽ trở thành vợ chồng."
"Không có, không thể nào."
Ôn Nhung không khỏi bật cười, chắc chắn đáp lại như đinh đóng cột, đừng nói đến chuyện cô không thể thành vợ chồng với Lâm Tuyển vội, mà ngay cả đối tượng hẹn hò chính quy Ôn Tuyết cũng không thể, em gái cô tuyệt đối không thể nào coi trọng một ông chú lớn hơn mình những mười lăm tuổi được.
Người đàn ông đem chai rượu đặt lại trên giá, khuôn mặt vẫn mang ý cười, một cặp mắt hoa đào ẩn sau tròng kính đã che bớt đi không ít tia sắc bén.
"Cô giáo Ôn hình như đã quên, cuộc hẹn lần này là cha cô cầu xin được, nhà họ Ôn của các người cần sự trợ giúp của nhà họ Lâm."
"Đúng."
Người kia đợi một hồi, phát hiện cô chỉ nói độc một chữ như vậy, không có câu tiếp theo.
"Thái độ của cô Ôn bây giờ khiến tôi thấy rất khó hiểu."
"Có gì khó hiểu, phải gả cho ông chủ anh cũng không phải tôi, muốn tìm ông chủ anh mượn tiền cũng không phải tôi, huồng hồ anh cũng không phải ông chủ anh, ông chủ anh để tôi mất công đến không hai lần, có lỗi trước, tôi không cảm thấy thái độ của tôi có gì không phải." Ôn Nhung nói một cách hùng hồn.
Cô chẳng sợ hắn chút nào, thật sự là một chút cũng không, người ngoài chỉ cần nghe thấy hai chữ Lâm Tuyển thôi cũng đã treo lên bản mặt tươi cười nịnh nọt, huống chi hắn là phụ huynh của học sinh của cô, dù sao cũng phải để cho hắn mấy phần mặt mũi chứ, căn cứ theo sự quan sát của hắn, cô nữ sinh nhỏ nhắn này rốt cuộc là người quá ngu hay là quá ngốc đến mức không thể ngu hơn được nữa?
"Nếu vậy, anh gọi điện cho ông chủ anh coi, anh ta rốt cuộc có tới hay không."
Người đàn ông chậm rãi lấy điện thoại di động ra làm bộ làm tịch gọi cho có vẻ, nói: "Cô Ôn có thể về được rồi."
Ôn Nhung ngơ ngẩn, ngay sau đó liền nhướn mày: "Thế này là xảy ra chuyện gì?"
Người kia hờ hững nói: "Có việc đột xuất."
"Vậy tôi trở về biết ăn nói với cha tôi thế nào?"
"Cô giáo Ôn cứ yên tâm, tôi sẽ giải thích với cha cô."
Ôn Nhung gật đầu một cái, cũng không vui vẻ cho lắm, cô quàng khăn lên, mặc áo khoác vào, khoác túi lên, chuẩn bị đi. Người đàn ông ngồi phía đối diện cũng đứng dậy tiễn cô ra đến cửa, còn mỉm cười khách khí nói: "Cô giáo Ôn, về sau phiền cô chiếu cố nhiều đến Tử Hào nhà tôi."
"Được, tôi sẽ." Ôn Nhung cũng trả lời nghiêm túc.
Sau khi Ôn Nhung rời đi, có người đi vào, người kia vừa bước vào đã cười đến hụt hơi, giống như muốn kìm lại, lại nhịn không được.
"Giám Phi, bệnh hen suyễn của cậu lại tái phát sao?"
Người đàn ông vẫn ngồi trên ghế nói với người đứng sau.
"Báo cáo, không phải.... phụt..."
"Cậu thấy cô ấy thế nào?"
"Báo cáo, cô ấy dám đánh Tử Hào, có thể thấy rất to gan, dám không nhìn anh, có thể thấy được lá gan không phải to bình thường. Không hổ là Ôn đại tiểu thư."
"Không phải là lớn gan, mà là lười ứng phó." Lâm Tuyển nâng chén rượu Ôn Nhung đã dùng qua lên, tự mình suy nghĩ, khóe miệng cong lên một nụ cười thích thú khó hiểu.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |