← Ch.13 | Ch.15 → |
Mối tình đầu của Tô Tố:
Dưới đây là hồi ức của đồng chí Tô Tố, tèn ten tèn ten.
Rất lâu trước đây, phần mở đầu của câu chuyện phải ngược dòng về khoảng thời gian cấp 2 của Tô Tố.
Một ngày đẹp trời, xuân về hoa nở, bạn học Tô Tố đang dựa vào dãy bàn cuối cùng của phòng học ngủ đến độ nước miếng chảy ròng ròng. Bên góc bàn phát ra tiếng bịch bịch, thỉnh thoảng vang lên tiếng thở dài rồi cả tiếng huýt sáo, thỉnh thoảng tiếng huýt sáo vang lớn, làm kinh động đến khung cảnh tĩnh lặng xung quanh.
Tiếng huýt sáo ngừng lại, nước miếng vẫn chảy dài.
"Học sinh Tô Tố, em có thể cho tôi biết bài thi lần này của em vì sao lại có nhiều dấu gạch chéo màu đỏ như vậy?" Sắc mặt xanh đen này tuyệt đối không phải do thiếu Fe, mà là bị bạn học Tô làm cho tức giận.
"Ủa, bài đó không phải do cô phê vào sao?"
Lẽ nào có nội tình gì ở đây? Đồng chí Tô Tố gãi đầu, lập tức cảm thấy buồn bực.
"........"
Giáo viên A há mồm trợn mắt, câu này nói không sai, chính xác là bài thi này là do mình phê.
Mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, giáo viên A rốt cuộc lại thể hiện uy phong một lần nữa, chỉ vào bài thi, lớn tiếng nói: "Người khác học, em cũng học, học đến cuối cùng điểm thi lại chỉ bằng số điểm lẻ của người ta."
Điểm lẻ? Tô Tố thò đầu nhìn vào bài thi, 45 điểm, lần này nhân phẩm của cô đã phát huy lắm rồi, lẽ nào còn muốn kì tích thứ 8 của thế giới đột nhiên xuất hiện sao? Cô à, cô có chút mơ mộng hão huyền rồi. Phải, phải, Tô Tố gật đầu.
"Chẳng lẽ chỉ số IQ của em thấp hơn các bạn sao?" giáo viên A thao thao bất tuyệt, vô cùng tức giận.
A, cô giáo lại công kích cá nhân, xã hội hài hòa đâu phải như thế này, vậy là, đồng chí Tô Tố vô cùng phẫn nộ, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Chiếc bàn bị đập vang lên tiếng bụp bụp: "Đó là ai, không có chuyện gì lại đạt điểm cao như vậy?"
"Em làm như tôi bịa chuyện vậy, Lương Lượng Cường lớp bên cạnh đạt được 145 điểm, hôm nay tôi vừa chấm điểm xong."
Hả? Dám góp phần trong việc làm nền cho sự thiếu năng lực của mình, loại người này cần phải diệt khẩu.
Tô Tố bóp cổ tay, ngày mai sẽ làm thịt tên tiểu nhân này, sớm cũng đánh, muộn cũng đánh, phải đánh cậu ta thành 45 điểm. Nhịn xuống những giọt nước mắt trong lòng, đồng chí Tô Tố nắm chặt hai bàn tay, bi phẫn chất chứa trong lòng hóa thành động lực, ngay tức khắc tháo một chiếc giầy ra, nhìn vào tờ giấy trắng có ghi tên Lương Lượng Cường điên cuồng đập bồm bộp.
Bắt đầu từ ngày đó, bạn học Lương Lượng Cường rất vinh dự trở thành nỗi đau trong lòng bạn học Tô Tố lớp 6, ai dám nhắc đến cậu ta, cô liền giết tất bất luận tội.
Hôm tổng vệ sinh cả lớp, bạn học Tô theo thói quen giành lấy cái cửa sổ không có kính, lau rất hăng say.
"Tô Tố, kẻ thù trời sinh của cậu kìa" Thúy Ti chọc xuyên tấm kính chỉ vào một bóng người cao cao.
Hả? Ở đâu? Ở đâu vậy? Tô Tố trực tiếp thò nửa đầu ra từ ô cửa sổ không có kính, răng lợi nghiến lại kẽo kẹt kẽo kẹt. Dáng đi của cậu ta rất thẳng, hóa ra mỗi ngày đánh tên tiểu nhân ấy coi như uổng công vô ích rồi.
"Lượng Cường, bài thi một trăm câu trắc nghiệm vật lí của cậu này."
"Tốt quá, cảm ơn cậu nhé."
Quay đầu lại cười một cái...trăm người mê, Tô Tố kinh ngạc suýt chút nữa ngã từ cửa sổ xuống. Đó là gì vậy, lại kinh động đến cả trời và người, nhìn dáng vẻ người ta kìa, mắt ra mắt, mũi ra mũi.
"Tớ muốn theo đuổi hắn" bạn học Tô Tố mạnh mẽ ngắn gọn đưa ra quyết định.
"Hả? Tô Tố, cậu không đánh tiểu nhân nữa à?"
"Đánh, đổi lại thành đánh cô giáo A" quá không hiểu chuyện rồi, cô giáo tại sao lại không suy xét tướng mạo của bạn học Lương chứ, phí phạm của trời, báu vật của nước như thế này tự nhiên lại trở thành mục tiêu công kích. Giáo viên A, cô quá không có đạo đức của nhà giáo rồi.
Vậy là, mùa xuân đã đến, chim đã hót vang, bạn học Tô Tố đã biết yêu rồi
← Ch. 13 | Ch. 15 → |