Truyện:Gặp Lại Sau Năm Năm - Chương 57

Gặp Lại Sau Năm Năm
Trọn bộ 59 chương
Chương 57
Ngày mang thai
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)

Cận Quan Quan biết bản thân cô vốn 🅓*â*〽️ đãռ*ℊ, tính dục cực kỳ cao.

Âm mao cô rất nhiều, nhiều đến thái quá. Mỗi lần tự vuốt cô đều thấy mình lông tóc quá nhiều.

Trước kia mỗi lần xem tiểu thuyết, cô sẽ không tự chủ kẹp hai chân. Sau này kết giao cùng Hoắc Mộ, cách một thời gian là phải cùng anh l_ê_ⓝ ℊ1_ư_ờ𝓃_🌀, để Hoắc Mộ thao đến trào nước tràn đầy cô mới vui vẻ.

Nhưng trong thời gian mang thai cô thật sự không hề dễ chịu, giai đoạn đầu mang thai phải chịu ốm nghén thật nhiều, hơn nữa ba tháng đầu không thể ⅼ●à●m 𝖙ì●𝓃●♓. Cô chỉ có thể nhẫn nhịn đến tháng thứ tư, lúc bụng hơi to lên. 🌴_♓_â_п 𝖙_ⓗ_ể cô rất gầy, nên bụng chỉ nhô lên một chút.

Cận Quan Quan không chịu được nữa, nhưng Hoắc Mộ không muốn, nói đúng hơn là không dám.

Anh sợ gậy thịt lớn của mình làm em bé bị thương.

Con là tâm can bảo bối của anh, còn vợ chính là đại bảo bối.

Cho nên anh phải để cô nhịn.

Không biết có phải vì khi mang thai khiến cho 𝒹·ụ·𝐜 ѵ·ọⓝ·🌀 tăng cao hay không mà Cận Quan Quan không thể nhịn được nữa. Tưởng tượng đến cảnh bị anh thao, quần lót của cô đã ướt đẫm, nhìn anh quyết tâm không chịu cắm mình, cô cũng đến lúc phát giận.

Đêm nay Hoắc Mộ vừa tắm rửa xong liền nghe âm thanh 𝐝â_Ⓜ️ đ_ã_n_ⓖ truyền ra.

Anh đi đến mép giường xem một chút, bỗng thấy cơ thể cô đã trần trụi không mảnh vải. Quần lót treo trên mắt cá chân.

Cô ngồi dậy, cầm gậy một vật, điều chỉnh tốc độ nhanh nhất, đặt lên âm đế mình.

Thứ này không phải khiêu đản, mà gọi là 'đầu lưỡi', vừa kich hoạt nó đã hoạt động như một cái lưỡi không ngừng 👢1●ế●〽️ hạ thể cô, cũng không cần nhờ đến Hoắc Mộ.

Hoắc Mộ không chịu thao thì cô tự đùa bỡn chính mình. Hơn nữa, cô muốn cho anh nhìn làm anh nghẹn 𝒸♓·ế·✝️.

Cận Quan Quan nhìn Hoắc Mộ đứng trước mặt, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn mình. Cô tiếp tục có mắt không tròng mà đặt thứ đó lên tiểu huyệt, ⓓâ_〽️ đãⓝ_🌀 𝖗ê_ռ г_ỉ: "💰·ướ𝓃·🌀 quá...👢𝖎ế·𝐦 em thật thoải mái...Giống như lưỡi thật đang ⓛ*ı*ế*〽️ em.... muốn nữa..."

Cô vừa 𝓇ê●𝐧 𝐫●ỉ vừa 🎋í-ⓒ-♓ ✝️hí-𝖈-𝖍 âm đế, chỉ trông chốc lát âm đế hồng nhạt đã sưng lên.

Cận Quan Quan đặt đầu lưỡi giả vào giữa hai đùi, hai chân mở rộng để nó càng thuận tiện 👢*ℹ️ế*𝐦 láp. Thứ này không khác gì đầu lưỡi thật, cứ trườn lên xuống làm cô sướ𝐧*ɢ như 𝖈𝐡·ế·t đi sống lại.

Mặc cho đầu lưỡi giả đang 𝖛ù·𝐢 𝖛·à·0 hạ thể mình, Cận Quan Quan vươn tay nhéo một viên hồng anh trước nɢự●𝖈, nhéo rồi lại đùa bỡn làm đầu vú bắt đầu cứng lên. Cô cúi xuống 𝖑.ıế.m ví mình một chút, nước miếng thấm đẫm núm vú.

Bởi vì mang thai nên vú cô to hơn nhiều, ngay cả một tay cũng không thể nắm hết. Hai tay cô điên cuồng xoa nắn vú mình, bộ dáng trông thật câu nhân.

Cô còn lộ ra vẻ mị hoặc nhìn dáng vẻ khó chịu của Hoắc Mộ cùng gậy thịt đã sưng lên của anh.

Cận Quan Quan thấy anh đã có phản ứng, vui vẻ nói: "Anh không thao em thật sao? Anh mà không thao em, em tự mình giải quyết nha."

Vừa dứt lời, cô đã cầm lấy một cây gậy matxa, khi mua cái này cô cũng dựa theo kích cỡ của Hoắc Mộ, tuy rằng không có cắm thoải mái bằng anh.

Nhưng dù sao kích cỡ cũng giống nhau, có còn hơn không. Anh đã không chịu cắm thì cô tìm thứ tương tự để thỏa mãn mình.

Cận Quan Quan nói xong mà vẫn thấy anh đang cố chịu đựng, cô liền rút đầu lưỡi giả ra, thời điểm thứ đó trượt ra khỏi hạ thể, một lượng lớn mật dịch men theo cùng trào ra. Vừa nãy, tự an ủi hạ tiểu huyệt cô đã tiết ra rất nhiều 𝖉●â●Ⓜ️ thủy.

Ngón tay tách mở huyệt thịt, thời khắc cô định cho gậy mát xa 𝐜-ắ-Ⓜ️ ✅à-⭕, Hoắc Mộ không nhịn được mà trực tiếp bước đến, đoạt lấy gậy trong tay cô, giận dữ nói: "Em d.â.〽️ đãռ.𝐠 đến mức này luôn à? Anh không cắm, em liền lấy gậy mát xa để tự thỏa mãn, em nghĩ thứ lạnh băng này có thể thỏa mãn ✝️.hâ.𝓃 t♓.ể dâ_m đ_ãn_g của em được sao?"

Gậu thịt của anh bây giờ đã sưng to nên cũng rất muốn giải quyết, anh 𝖈·ở·1 🍳·υ·ầ·𝐧 ra, đánh lên bờ 𝐦_ô_𝖓_𝖌 vểnh, bảo cô ngồi lên gậy thịt.

Tư thế này Cận Quan Quan sẽ tự mình động, không phải đè lên bụng cô.

Cận Quan Quan thấy anh muốn thao mình, liền nghe lời ngồi lên quy đầu, đỡ gậy thịt 𝖈*ọ 𝖝*á*ⓣ mép huyệt.

Quy đầu không ngừng cọ bên ngoài, lại có thêm mật dịch bôi trơn khiến cho tiểu huyệt càng ngứa. Cô nhịn không được mà ngồi xuống.

Lúc ngồi xuống, tiểu huyệt đã hoàn toàn nuốt lấy thân gậy. Đã lâu không được cắm, nên khi gậy thịt đâ.ⓜ ✅à.ⓞ trong, tiểu huyệt có chút căng trướng.

Cận Quan Quan cúi đầu liến nhìn thấy bụng nhỏ hơi gồ lên, ⓚ*í🌜*h 🌴*♓*í𝐜*𝐡 thị giác khiến cô cực kỳ thỏa mãn.

Cô bắt đầu phe phẩy eo, tao lãng vặn vẹo trên người anh, gậy thịt bên dưới liên tiếp thọc vào rú·✝️ 𝓇·@.

Hoắc Mộ nắm lấy một bên vú cô mà nhào nặn. Kể từ khi mang thai, bầu 𝖓𝖌ự●↪️ cô to hơn nhiều, hiện tại tay anh không bao trọn được nó.

Núm vú cũng thật đáng yêu, đáng yêu đến mức anh muốn cho vào trong miệng, ⓛ.iế.ⓜ cắn cho thỏa thích.

Cận Quan Quan thoải mái đến mức không ngừng 𝓇·ê·ⓝ 𝖗·ỉ, chờ đến khi tốc độ cắm rút giảm bớt, Hoắc Mộ bẻ hai cánh m●ô●𝐧●𝐠 cô làm cho gậy thịt càng chui vào tận sâu trong hoa huyệt, lấp kín không để cô rời khỏi.

Cận Quan Quan trải qua một hồi sung 💰.ư.ớ𝐧.🌀 dần không còn sức lực, sau khi cao trào cả người cô bỗng chốc mềm như bông ghé vào lồng 𝓃gự●𝐜 anh: "Không được, em không còn sức nữa."

Hoắc Mộ duy trì tư thế này, đặt cô ngồi trên eo mình, sau đó động thân nhẹ nhàng đâ_〽️ sâu: "Tiểu d*â*𝐦 phụ, şướ𝓃●ℊ rồi liền mặc kệ ông xã? Anh phải cắm 🌜*𝐡ế*✞ em, để xem lần sau em còn câu dẫn anh không?"

Cận Quan Quan quả thật là đã kiệt sức, ngoan ngoãn để cho Hoắc Mộ cắm lộng cho đến khi anh bắn ra mới thôi.

...

Trong giai đoạn mang thai, bác sĩ đề nghị hai người nên cạo âm mạo sạch sẽ, để thuận tiện cho việc lâm bồn.

Cận Quan Quan cũng có ý định này, cho nên lúc trở về đã vội vàng ↪️-ở-❗ qⓤ-ầ-п, ném quần lót sang một bên, nằm trên giường mở rộng hai chân, chờ Hoắc Mộ lấy đồ cạo lông đến.

Vì cô không thể chạm đến tiểu huyệt mình, bụng cô thật sự quá lớn, không có cách nào khom xuống.

Hoắc Mộ cảm thấy mình thèm khát đã lâu, nên lúc nhìn thấy cô mở hai chân mới nghĩ cô đang cầu thao.

Anh ngoan ngoãn làm sạch dao lam, rồi tách hai chân Cận Quan Quan thật rộng, sau đó cạo sạch âm mao trên mặt tiểu huyệt.

Cô quả nhiên là trời sinh 𝒹â.〽️ đ.ã.𝓃.ɢ, anh chỉ cạo âm mao cô một lúc mà 🅓â●𝖒 thủy đã chảy ra làm tay anh ướt đẫm.

Cận Quan Quan chờ cho anh cạo xong, liền hỏi: "Thế nào? Xong rồi sao?"

Hoắc Mộ s_ờ s_𝖔ạռ_ℊ tiểu huyệt bóng loáng của cô một phen, lông tóc mượt mà giờ đã không còn, tiểu huyệt trở thành một cái bánh màn thầu trắng nõn.

Kiều nộn bóng loàng cực kỳ mê người.

Anh gật đầu nói "phải".

Đây là lần đầu tiên cô cạo sạch lông tóc trên â·ɱ 𝒽·ộ mình, cô không biết hạ thể mình lúc này trông như thế nào, bụng cô hiện tại quá lớn, không thể nhìn thấy.

Cận Quan Quan đưa điện thoại cho Hoắc Mộ, bảo anh chụp lại cho mình xem.

Hoắc Mộ chụp một tấm đưa cô xem, Cận Quan Quan nhìn chằm chằm bánh màn thầu trắng ngần, quả đúng là khi không có âm mao, trông nó vô cùng đáng yêu, nhìn vào chỉ muốn lï-ế-ⓜ một cái.

Đặc biệt là tiểu huyệt còn đang 𝒸●hả●🍸 ⓝ●ư●ớ●c.

Cận Quan Quan nổi hứng vươn tay 💲.ờ 𝖘𝑜.ạ.п.🌀 huyệt mình, đầu ngón tay thon dài ѵ𝖚·ố·𝐭 ✌️·ⓔ mép huyệt, rồi tách môi â.𝖒 ⓗ.ộ, để lộ huyệt thịt đỏ thẫm, hỏi Hoắc Mộ: "Ông xã, huyệt em lúc nãy bị anh sờ qua, bây giờ rất ngứa, nó muốn anh 𝐥-❗-ế-ⓜ."

Hoắc Mộ nhích người đến, tách hai đùi cô sang hai bên, đặt chân cô gác lên cổ mình: "Một ngày không thao đã không chịu được, lúc bị ông xã cạo âm mao mà cũng có thể c♓.ả.𝐲 ռướ.ⓒ, em đúng là 🅓â●𝐦 đ●ã●𝓃●ɢ trời sinh."

Hoắc Mộ nói xong liền há miệng ngậm â.ɱ h.ộ vào trong, đầu lưỡi 👢·iế·m một vòng quanh mép huyệt. Vì không có âm mao, nên lúc hàm chứa trong miệng sẽ không có cảm giác ngứa rát, đầu lưỡi di chuyển linh hoạt hơn nhiều, càng dễ dàng cảm nhận xúc cảm thơm ngọt từ huyệt thịt.

Anh ⅼℹ️ế-ɱ rất cẩn thận, tựa như đang hưởng thụ mỹ thực.

Hoắc Mộ 𝐥ℹ️ế·𝐦 đến nghiện, sau khi 𝐥●ℹ️ế●𝐦 xong bên ngoài, đầu lưỡi bỗng cạy mép thịt, duỗi vào khám phá bên trong.

Chương (1-59)