Em không có mặc quần lót
← Ch.04 | Ch.06 → |
Edit by Mon
Vào trong thang máy, Cận Quan Quan lấy một thỏi son, trang điểm lại một chút, son môi màu đỏ rực được tô lên làn môi anh đào khiến cô càng thêm yêu mị, զu𝐲*ế*ⓝ г*ũ.
Cô nhìn xuống, quan sát cơ thể mình, váy tơ tằm màu đen ôm lấy dáng người 🌀●ợ●𝒾 𝒸ả●m, phát họa đư·ờⓝ·ℊ 𝒸⭕·ռ·ℊ 𝖓ó●n●ɢ ⓑỏп●🌀, lồi lõm rõ ràng.
Cận Quan Quan thấy dáng người cô quả nhiên không tồi.
ⓝ𝖌ự●↪️ cô quả thực không nhỏ. Hơn nữa, nhiều năm trước được Hoắc Mộ xoa nắn, cho nên bộ 𝐧g●ự●𝒸 lớn hơn không ít, chưa nói đến chuyện mấy năm qua, cô cũng thường xuyên nắn 🅱️.ó.𝓅 𝓃ⓖ.ự.🌜 mình, nên nó vẫn đẫy đà.
Qua nhiều năm, cô đã trưởng thành hơn nhiều, không còn hành xử tùy hứng như trước kia, tính cách cũng ôn nhu, điềm đạm hơn.
Ra khỏi thang máy, tìm đến phòng 888, cô nhìn số phòng trước mặt, hít sâu một hơi, rồi gõ cửa phòng.
Hoắc Mộ mở cửa, hai người cứ thế mặt đối mặt.
Anh so với 5 năm trước thì càng có nhiều phong vị của một người đàn ông thành thục, từ người anh tồn tại một loại hormone gợ*i cả*ɱ mà trầm ổn.
Gương mặt anh vẫn đẹp như vậy, nhưng hình như... có chút tang thương.
Ánh đèn của khách sạn rất mờ nhạt, mờ nhạt đến mức không thể nhìn rõ được người đối diện. Cũng như 5 năm trước cô không thấy rõ được bản chất con người anh.
Cận Quan Quan thấy anh đã tắm xong, trên người đang mặc một chiếc áo tắm dài của khách sạn.
Xem ra anh đã chuẩn bị kỹ càng.
Cận Quan Quan bước lên, cả người dán vào người anh, bàn tay luồn qua khe áo tắm, nhẹ nhàng v*υố*🌴 ѵ*𝑒 lồng 𝐧●🌀ự●𝐜 anh, nói: "Tắm xong rồi sao? Chắc là anh gấp lắm nhỉ? Em cũng không chờ nổi nữa, vừa tắm xong đã chạy đến đây, hơn nữa..."Cô nhón chân lên, đôi môi đỏ mọng kề sát tai anh, thổi hơi nóng, ái muội nói: "Em không mặc quần lót, quần chữ đinh (丁) cũng không mặc.
Hoắc Mộ nghe thế thì không thể nhịn được nữa, hai mắt đỏ lên, ấn cô lên tường. Sau đó, kéo váy cô lên, hướng đến hạ thân cô, tay anh ngay lập tức chạm vào âm mao ɱề●m ɱạ●ı, bên dưới âm mao là nơi thần bí, cô thật sự không mặc quần lót.
Không sờ thì thôi, một khi sờ thì anh như bị nghiện, ngón tay trượt theo mép huyệt, rồi kéo kéo một sợi âm mao.
"Sao em có thể 𝒹â*𝐦 đ*ã𝐧*ℊ như vậy?" Giọng nói anh tràn đầy sự khắc chế.
Hồi còn học cao trung, cô đã rất ◗_â_Ⓜ️ đã_𝖓_🌀, thường xuyên tự an ủi ngay trước mặt anh, ngón tay cô tách âm môi, 𝐜.ắ.m v.à.𝖔 trong, khiến sách giáo khoa của anh dính đầy 𝖉â_Ⓜ️ thủy. Cho dù anh trách móc cô bao nhiêu lần cũng vô dụng.
Huyệt của cô, một ngày không được cắm sẽ rất ngứa.
Hai tay cô đặt lên vai Hoắc Mộ, khẽ cắn vành tai anh, nói: "Em rất d-â-𝖒 đ-ã-𝐧-ɢ, ngày đầu tiên gặp em, anh không phải đã biết rồi sao? Em không có nhiều thời gian, chúng ta mau 𝐥*ê*𝖓 ɢiư*ờռ*𝐠 thôi."
Một giờ trước, cô đã gọi cho vị 𝐡·ô·п thê của Hoắc Mộ, hiện giờ chắc cô ấy đang trên đường tới đây. Nếu cô ấy đến trong khi hai bọn họ 𝖑·ê·𝓃 𝖌·𝐢·ườn·𝐠, anh ta có muốn tẩy sạch cỡ nào cũng vô dụng.
Hoắc Mộ nghe được lời này, hai tay nâng 〽️-ôռ-🌀 cô lên, ôm cô vào trong.
Khi Cận Quan Quan vào phòng, cô đã đóng cửa chính, nhưng không đóng cửa phụ, chỉ để hé ra một ít. Như vậy, vị 𝒽ô*n thê của anh có thể dễ dàng nhận ra, sau đó tiến vào bắt gian.
Cận Quan Quan bị ném 𝖑_ê_𝐧 🌀ℹ️_ườ_𝐧_ɢ, đôi chân thon dài vòng lấy eo anh, môi nở nụ cười tràn đầy mị hoặc, cứ như một yêu tinh trỗi dậy câu lấy nhân tâm. Móng tay cô được sơn màu đỏ rực cùng làn da trắng nõn tinh tế. Ngón tay ✌️-υ-ố-✞ v-𝐞 ռ_ɢự_c cường tráng của Hoắc Mộ, cởi bỏ áo tắm trên người anh, rồi thưởng thức đầu vú màu nâu.
Bị Cận Quan Quan trêu đùa quá thoải mái, Hoắc Mộ thấp giọng ⓡê●𝐧 𝓇●ỉ, phát ra thanh âm vô cùng trầm thấp và từ tính. Trước đây mỗi khi hai người họ 🦵à*ɱ †*ì𝓃*𝒽, Cận Quan Quan rất thích nghe anh 𝐫ê-𝖓 𝓇-ỉ, chỉ cần nghe thấy âm điệu đó, cô sẽ cao trào rất nhanh.
Hoắc Mộ cúi đầu, 𝖍●ô●ռ lên môi cô.
"A---" Miệng cô bị anh chặn lại, đầu lưỡi mãnh liệt tách hai cánh môi phấn nộn, rồi đi vào trong. Anh nhiệt tình cùng cô hô*ռ sâu, câu lấy, 👢ïế.ⓜ 𝖒ú.✞ đầu lưỡi cô.
Anh muốn cô, muốn cô đến phát điên. Nhiều năm qua anh không thấy ánh mặt trời, trong tâm trí luôn hiện lên hình bóng xinh đẹp của cô, anh hận không thể vượt qua thời gian để tìm kiếm cô.
Anh muốn ⓗ.ⓤⓝ.g ⓗă.n.🌀 ⓗô*𝐧*, thao cô, ⓗu·ռ·g 𝐡·ă·𝐧·ⓖ ⓒ*ắ*Ⓜ️ ✅*à*⭕ cơ thể cô, tưới 𝐭●ï𝓃●𝒽 ԁị↪️●h vào tử cung cô, làm cô thoải mái đến 𝐭♓●ở 𝒹ố●🌜.
Hành động của Hoắc Mộ có chút thô lỗ, Cận Quan Quan bị anh ⓗô_𝖓 đến mức cả người mềm nhũn, chân tay vô lực, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi.
Bàn tay ban đầu nhéo đầu vú Hoắc Mộ, bây giờ chỉ biết đặt lên bờ vai rộng của anh.
Cô chỉ định 𝐤·í·c·ⓗ 🌴·ⓗí𝒸·♓ anh một lát, không ngờ lại bị nụ 𝒽●ô●п của anh càn quét lý trí.
Biết mình không nên như vậy, nhưng nụ 𝒽*ô*𝓃 của anh lại khiến cô lưu luyến, cuối cùng lý trí cũng làm cô bừng tỉnh, dùng hai tay đẩy anh ra. Hai người vừa mới 𝒽.ô.ռ nhau nồng nhiệt, cho nên khóe miệng hai người còn mang theo nước bọt, không thể phân biệt được sợi chỉ bạc trong suốt là nước bọt của ai.
Cận Quan Quan cười nói: "Chúng ta chỉ là thông đồng, cho nên không cần phải làm bước đầu đâu. Mau làm luôn đi."
Hoắc Mộ không lên tiếng, tầm mắt đen láy chợt dừng ở tóc cô.
Tay anh không khống chế được mà vuốt tóc cô, hiện tại tóc cô đã rất dài, dài đến eo, hơn nữa còn uốn xoăn ⓖợ●п ş●ó𝖓●𝐠, và dung mạo cô vẫn đẹp như vậy.
Anh trầm giọng hỏi: "Sao lại để tóc dài?"
Bộ dáng hiện tại của cô so với trước kia hoàn toàn bất đồng, khi còn học cao trung, cô gần như không có dáng vẻ của một người con gái, tóc chỉ cắt ngắn đến cằm, khi đó kiểu tóc nấm đông cô còn đang thịnh hành, nên cô cũng chạy theo trào lưu đó.
Cận Quan Quan cảm thấy để tóc dài rất bất tiện, cho nên đi cắt ngắn, kiểu tóc này khiến việc gội đầu trở nên rất dễ dàng, đặc biệt là mỗi lần thức dậy muộn, cô không cần phải dành nhiều thời gian chải tóc.
Nhưng vì sao cô lại để tóc dài?
Bởi vì cô nghe nói, Hoắc Mộ đang kết giao với một cô bạn gái có mái tóc dài đến thắt lưng ở nước ngoài. Cho nên, cô nghĩ anh thích kiểu con gái như thế.
Nghĩ đến điều đó, chứng thần kinh của cô lại tái phát, nhất quyết không cắt tóc nữa, tóc cô cứ thế dài đến tận eo.
Cận Quan Quan 𝐥.ıế.m sợi chỉ bạc ngay khóe miệng, nói: "Bởi vì bạn trai em thích em để tóc dài."
Trong nháy mắt, Hoắc Mộ như nghe được một tin tức chấn động, anh sửng sốt hỏi lại: "Em có bạn trai?"
Cô cố tình khiêu khích anh, nói: "Đúng rồi, em có bạn trai thì làm sao? Anh được phép có vị ⓗô.n thê, lẽ nào em không được có bạn trai? Bạn trai em đẹp hơn anh, ⓓư*ơ*𝓃*🌀 ѵậ*𝖙 cũng to và dài hơn anh."
Lời này của Cận Quan Quan đã triệt để 🎋.í.𝒸.𝖍 ✝️h.íⓒ.ⓗ anh.
Sắc mặt Hoắc Mộ tái mét, động tác đột nhiên dừng lại, phát ra thanh âm ngập tràn lạnh lẽo:
"Đã có bạn trai mà còn cùng tôi 𝖑ê-n ℊ-1ườ-п-🌀, 𝐝ư*ơռ*🌀 v*ậ*✝️ bạn trai em to hơn tôi, tại sao không tìm bạn trai em?"
Tư thế của Cận Quan Quan lúc này thật sự không thoải mái, nên cô quấn lấy eo anh, điều này càng khiến nơi riêng tư dán lên côn thịt anh, cô tùy ý nói: "Bạn trai em đã đi công tác tận một tháng, nên em không được thỏa mãn, tự mình giải quyết chắc chắn không bằng đàn ông. Thật vất vả mới có gậy gộc tự đưa tới cửa, sao em lại không cần? Hơn nữa, anh đã có vợ mà còn cùng em 𝐥ê●𝓃 ⓖ1ư●ờ𝓃●g, anh có tư cách gì chỉ trích em."
Cận Quan Quan vừa nói, vừa liếc nhìn đồng hồ. Vị 𝖍●ô●п thê của anh ta sao còn chưa đến bắt gian?
← Ch. 04 | Ch. 06 → |