Truyện:Gặp Lại Sau Năm Năm - Chương 30

Gặp Lại Sau Năm Năm
Trọn bộ 59 chương
Chương 30
L*m t*nh bên cửa sổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)

Tư thế này khiến cho Hoắc Mộ dễ dàng sờ ⓜôn●𝐠 cô. Cận Quan Quan phát dục rất tốt, không chỉ ⓝⓖự*𝒸 mà 𝐦.ô.n.ℊ cũng rất lớn, mỗi lần sờ lên mang đến cảm giác cực kỳ thoải mái, bờ 𝖒-ô-𝓃-𝐠 cô cong lên hệt như quả mật đào.

Hoắc Mộ yêu thích ѵ●⛎ố●† v●𝖊 bờ 〽️_ô_𝓃_ɢ vểnh, sau đó mở rộng hai cánh m_ô_𝐧_🌀, thấy được miệng huyệt, anh liền đỡ gậy thịt, đ.â.〽️ ѵ.à.𝖔.

"Ư..."K♓0á·ı 𝐜ả·Ⓜ️ căng đầy ập đến khiến Cận Quan Quan sung s-ư-ớ-𝐧-🌀 đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, cửa sổ phòng học đang mở, thân trên hai người qua lộ rõ, cũng may nửa trên cả hai vẫn còn nguyên vẹn, không tạo cảm giác trần trụi.

Từ góc độ này nhìn vào, ai cũng sẽ nghĩ cô đang ngắm cảnh, họ không ngờ hạ thể cô đang bị gậy thịt nhồi vào cắm rút.

Thân trên nghiêm chỉnh, thân dưới thì bị thao kịch liệt, hạ thể hai người tương liên, dán khít vào nhau trông rất 🎋í🌜*h ✞*♓í*↪️*𝒽.

Cận Quan Quan có cảm giác như bị ai đó giá●𝐦 ş●á●т, cứ như đang làm 𝐥à.ⓜ tì.𝐧.h bên ngoài bị người khác phát hiện, cho nên tiểu huyệt co lại, κẹ·🅿️ 𝒸♓ặ·† đến mức Hoắc Mộ chịu không nỗi phải tát lên m_ô_n_🌀 cô, nói: "Ⓚẹ*🅿️ ⓒ*𝒽ặ*т quá, mau thả lỏng."

Cận Quan Quan cũng muốn thả lỏng, nhưng cô không có khả năng, tư thế này thật sự quá 🎋_í_🌜_𝖍 †𝖍í↪️_𝖍, trong lòng cô cũng có cảm giác hổ thẹn, nên tiểu huyệt bất giác kẹp lại thật chặt.

Cô rất thích Hoắc Mộ đánh 𝖒_ô𝖓_🌀, k𝐡-𝑜-á-1 ↪️-ả-ⓜ bị đánh làm cô thoải mái cực kỳ, vừa rồi bị đánh, cô không tự chủ nâng Ⓜ️ôⓝ·ⓖ lên, thống khoái 𝓇.ê.n ⓡ.ỉ: "Nhanh lên! Cắm chế●т em! Em muốn bị thao!"

Lúc này không bị ai dòm ngó, Cận Quan Quan phóng túng ⓡ·ê·𝖓 𝖗·ỉ, hưởng thụ ⓚ♓·𝐨·á·ⓘ c·ả·Ⓜ️ 𝐤·í𝖈·♓ ✝️ⓗí·𝒸·𝒽. Cô biết hạ thể mình đã ướt dầm dề.

Hoắc Mộ thấy cô 𝐝_â_Ⓜ️ đãп_g lớn tiếng 𝖗.ê.n 𝐫.ỉ, anh bắt lấy đùi trắng nõn, hạ thân đĩnh lộng, liên tiếp thọc vào 𝐫ú-𝖙 𝐫-@ như máy đóng cọc. Âm thanh bạch bạch vang lên rất lớn làm không khí trong phòng học trở nên vô cùng ái muội.

Hoắc Mộ cắm tiểu huyệt, cắm càng lúc càng sâu. Cận Quan Quan bị anh đè ép điểm G, miệng nhỏ bỗng bật ra tiếng thét chói tai.

Sau khi tìm ra được điểm G, anh điên cuồng đ_â_𝐦 𝐯à_0 nơi đó, bàn tay lần mò đến âm đế phía trước, ✌️𝖚ố●✝️ ν●𝐞.

Cận Quan Quan càng thêm lớn mật, hiện tại không có người nhìn qua bên này, cô kéo áo 𝓃🌀·ự·🌜 lên, tay nhào nặn hai vú mình, sau đó lôi kéo hai núm vú khiến chúng trở nên cứng rắn.

Hai người đồng thời cao trào, Hoắc Mộ vội vàng rút gậy thịt ra, т𝒾.𝖓.♓ ⓓ.ị🌜.h bắn lên vách tường.

𝒟-ụ-🌜 ✅ọ-ⓝ-🌀 đã được giải quyết, hai người tựa vào nhau cảm nhận dư âm còn sót lại.

Hoắc Mộ ôm Cận Quan Quan đặt lên bàn học, hạ thể cô vẫn còn lưu lại một lượng lớn mật dịch.

Anh vươn tay ⓢ●ờ ş0ạ●ռ●ⓖ một phen, chẳng mấy chốc toàn bộ bàn tay liền bị 𝖉.â.Ⓜ️ thủy nhớp nháp làm ướt.

Cận Quan Quan để mặc cho anh sờ hạ thể, duỗi tay đặt lên vai anh, cười rạng rỡ hỏi: "Thoải mái không? Anh bắn ra rất nhiều nha, 𝖑●à●〽️ 𝖙●ìⓝ●h trong phòng học rất s.ư.ớ𝐧.ⓖ có phải không?"

Hoắc Mộ trừng phạt nhéo núm vú cô: "Anh điên rồi mới chơi cùng em, nhưng cũng rất 𝖐í🌜·𝖍 🌴·hí↪️·♓. ◗â.𝖒 thủy chảy nhiều quá, lỡ người khác nhìn thấy thì làm sao đây? Vừa rồi còn ◗●â●m đ●ã𝓃●ⓖ ⓡê*𝓃 𝓇*ỉ."

Cận Quan Quan dẩu miệng làm nũng: "Em rên ◗*â*m đ*ãռ*🌀 là tại anh cắm rất 𝖘_ư_ớ_ⓝ_g mà, anh 💰ướ-𝓃-ⓖ không phải cũng một phần do em ◗â*〽️ đã*п*🌀 sao? Đây đâu phải lần đầu anh thấy bộ dáng này của em. Nếu bị người khác nhìn thấy mà có thể ⓢư.ớ.ⓝ.🌀 như vậy, em cũng thích. Tiểu huyệt em vẫn còn ngứa đây này."

Hoắc Mộ hết cách với cô, anh cầm khăn giấy lau hỗn hợp chất lỏng dưới hạ thân cô.

Cận Quan Quan muốn ép khô anh, kỳ nghỉ dài hạn còn chưa bắt đầu, cô không muốn rời xa anh.

Sau khi được Hoắc Mộ mặc quần áo chỉnh chu, cô dán lên người anh như con bạch tuộc, buộc anh phải ôm mình. Hoắc Mộ không còn cách nào, đành phải ôm cô trên đường về.

Hoắc Mộ cũng thích ôm Cận Quan Quan, tuy trước sau của cô khá đẫy đà, nhưng thực chất không nặng, thậm chí còn rất nhẹ.

Hai người cứ dán sán vào nhau ra đến cổng trường. Nhiều người thấy thế thì thầm trách: Tuổi trẻ bây giờ yêu đương không biết ngại ngùng là gì.

Cận Quan Quan không muốn rời khỏi người Hoắc Mộ, khi đã bước đến cổng trường còn quấn lấy anh: "Hoắc Mộ, em nhớ anh, ngày mai em phải rời đi rồi, hay em không về thăm ông bà nữa, ở đây cùng anh."

Hoắc Mộ đặt cô xuống, nói: "Em nên về đi, tuổi tác ông bà em đã cao, họ rất muốn gặp em. Sắp tới, anh phải nhận thêm nhiều chức vụ nữa, em ở đây cũng không bồi em được."

Cận Quan Quan tuy rằng khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn 𝐡ô●𝖓 anh, nói: "Vậy anh phải đồng ý với em, nhất định phải gọi điện cho em mỗi ngày. Không nghe giọng anh, em không thể ngủ, biết chưa hả?"

Hoắc Mộ cười cười, gật đầu nói:"Được."

Cận Quan Quan lúc này mới chịu đi.

Bởi vì tuổi tác đã cao, cho nên ông bà Cận Quan Quan sống ở một trấn nhỏ tại phía Nam điều dưỡng t●hâ●𝖓 𝖙𝖍●ể. Khí hậu nơi đó rất thích hợp cho những người muốn an hưởng tuổi già.

Cận Quan Quan vừa đến thị trấn Giang Nam một ngày đã thấy nhớ Hoắc Mộ.

Hai người từng ước hẹn sẽ gọi điện cho nhau vào 10 giờ tối. Lúc đó, anh đã tan tầm, gọi điện cho anh vào lúc đó, anh mới nhận được.

Hôm nay Hoắc Mộ về trễ một chút, chứng 10 giờ mới về đến nhà, còn chưa chuẩn bị gì đã nhận được cuộc gọi của Cận Quan Quan.

Về phương diện này Cận Quan Quan canh giờ rất chuẩn, đúng 10 giờ là sẽ gọi cho anh.

"Bảo bảo, làm sao vậy?" Hoắc Mộ vừa thu dọn vài thứ vừa nói.

Cận Quan Quan rất thích Hoắc Mộ gọi mình là 'Bảo bảo'. Lần trước cô có xem một quyển tiểu thuyết, nam chính cũng ôn nhu gọi nữ chính như vậy.

Cô nằm trên giường, làm nũng nói: "Có nhớ em không? Em rất nhớ anh đó!"

"Nhớ anh hay nhớ gậy thịt anh?"

Cận Quan Quan: "Cả hai, em rất muốn được gậy thịt anh cắm. Hoắc Mộ, em ԁâ*〽️ đ*ãⓝ*🌀 lắm đúng không? Hôm qua vừa mới 𝖑à.𝖒 tìⓝ.𝒽, hôm nay đã muốn được anh thao. Em muốn anh cắm huyệt vĩnh viễn, không bao giờ 𝓇-ú-† 𝓇-🔼."

Hoắc Mộ không nói gì, chỉ cười cười.

Nghĩ tới gì đó, anh hỏi: "Em đang ở một mình sao?"

"Đúng rồi, em ở đang một mình, mọi người đều ngủ cả rồi. Em ngồi trong phòng mình gọi điện cho anh."

"Em có mặc quần lót không?"

"Có, nhưng không có mặc áo n𝖌·ự·𝖈, anh biết em không thích mặc áo nℊ·ự·𝖈 khi ngủ rồi mà."

Hoắc Mộ cất giọng trầm thấp, nói: "Vậy em 𝖈_ở_ⓘ 🍳ц_ầ_n ra, sờ sờ quần lót. Chúng ta 👢.à.ɱ †ìп.𝐡 qua điện thoại."

Cận Quan Quan vui vẻ, cô nhanh tay khóa cửa lại, sau đó ⓒở●𝐢 ⓠu●ầ●n ngủ xuống, quần lót còn chưa kịp cởi, Hoắc Mộ lại nói: "Đừng 🌜·ở·ℹ️ 𝐪𝖚·ầ·𝖓 lót, dùng ngón tay đặt trên mặt quần, rồi vuốt một vòng."

Cô nghe theo lời, ngón tay chạm vào tiểu huyệt cách một lớp quần, trong chốc lát 𝒹*â*𝖒 thủy đã bắt đầu chảy ra.

"𝐂𝐡ả·🍸 n·ướ·c chưa?" Hoắc Mộ hỏi.

Cận Quan Quan gật đầu, thanh âm phát ra mang theo giọng mũi: "Chảy rồi, một ít dính trên mặt quần lót."

Hoắc Mộ tiếp tục phân phó: "Em đè quần lót xuống, bắt miệng huyệt ngậm quần lót."

Cô ngoan ngoãn nghe theo lời anh, không ngừng ✌️*⛎ố*🌴 ⓥ*3 mặt quần lót, sau đó ấn xuống, "A —"

Cận Quan Quan không tự chủ bật ra tiếng г.ê.п 𝓇.ỉ nho nhỏ.

Hoắc Mộ nghe được âm thanh này, anh đứng dậy khóa cửa phòng, 𝖈*ở*𝒾 🍳𝐮ầ*n ngoài cùng quần lót, duỗi tay cầm gậy thịt, trong đầu tưởng tượng đến hình ảnh Cận Quan Quan đang nắm gậy thịt nâng lên xuống ν·⛎ố·t ѵ·𝖊.

Tiếng r-ê-𝐧 𝓇-ỉ của cô chính là thôi tình dược tốt nhất.

"Ngứa quá —" Cận Quan Quan chịu không nỗi, thốt lên: "Hoắc Mộ, em muốn anh cắm, tiểu huyệt của em muốn gậy thịt anh cắm."

"Quần lót đã ướt chưa?"

Giọng anh trầm thấp lại từ tính, cô có cảm giác như anh đang kề sát tai mình nói nhỏ, hạ thể càng chảy nhiều nước. Cô vươn tay ş*ờ 💲⭕*ạ*n*ɢ một phen, phát hiện tiểu huyệt mình đã ướt dầm dề.

"Bên dưới chảy rất nhiều nước, anh có muốn sờ thử không?"

"Muốn. Em ↪️_ở_ⓘ 𝐪υầ_п áo ra, tự nắn bóp vú mình đi."

Cận Quan Quan làm theo, cởi hết quần áo.

Hoắc Mộ ra lệnh: "Đặt hai tay lên vú, sau đó nhéo núm vú em."

Cận Quan Quan tưởng tượng anh đang thật sự nhéo núm vú mình, cô nhéo càng hăng, thanh âm 𝖙♓●ở ԁố●↪️ cũng càng nặng nề.

"A—Núm vú ngứa quá..."Cận Quan Quan không dám lớn tiếng, bên ngoài còn có ông bà, ba mẹ và anh trai chị dâu cô. Nếu ai nghe được, cô sẽ rất xấu hổ.

Nhưng ngồi trong phòng tự an ủi mang đến kí·↪️·h ✞𝒽í·ⓒ·h quá lớn, cô cảm thấy mình càng ngày càng mẫn cảm. Quần lót đã ướt đẫm quần lót, nếu nắn quần lót, chắc chắn sẽ chảy ra rất nhiều nước.

"C*ở*❗ qu*ầ*п lót."

Cận Quan Quan nghe lời, ↪️ở·𝐢 🍳u·ầ·𝓃 lót xuống.

Sau đó, anh lại nói: "Đẩy môi â_Ⓜ️ 𝖍_ộ ra. Làm giống anh trước đây, sờ âm đế, rồi nắn bóp nó."

Chương (1-59)