Bước trên tầng băng mỏng (cẩn thận)
← Ch.236 | Ch.238 → |
Trên mặt Khả Khả thoáng qua một nét cười ranh mãnh, mở cửa, đẩy Ngô Du Du vào.
"Các em......" Ngô Du Du hét lên một tiếng, sững sờ đứng ở cửa, đi vào bên trong, run rẩy nói: "Tôi...... Tôi không cố ý...... Hai người cứ tiếp tục tiếp tục đi nha! Ha ha......" Hai tiếng cười giả tạo ngây ngốc phát ra.
Cô gái trên giường nhảy lên, "Cô, nhất định là chó săn (paparazi) rồi!" Tiếu Điềm Điềm lấy mền bọc lại thân thể, nhảy xuống giường, vọt ngay ra khỏi cửa.
"Tôi...... Tôi không phải......" Ngô Du Du lắp bắp.
Đinh Hạo Hiên mặt u ám nhìn cô, chau chau mày, "Cô tới đúng lúc thật."
"Xin lỗi, xin lỗi!" Ngô Du Du cúi đầu khom lưng với hắn, xoay người muốn rời đi, kết quả cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài.
"Khả Khả, Nhạc Nhạc, mau mở cửa ra!"
"Khả Khả, Nhạc Nhạc?" Đinh Hạo Hiên nghe thấy hai cái tên đó, sắc mặt càng thêm ủ dột, "Chúng nó cũng ở đây?"
Ngô Du Du chỉ chỉ cửa, "Đang ở bên ngoài."
"Chị ơi, chị bán hết "bong bóng" cho Ông Đinh đi!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói như ăn trộm của Nhạc Nhạc và Khả Khả.
————
"Đã trễ thế này rồi, sao hai tên nhóc kia vẫn chưa về chứ?" Nhâm Mục Diệu đứng ngồi không yên, càng không ngừng đi qua đi lại.
Kiều Tâm Du ngồi trên ghế sa lon, bưng một ly sữa nóng, cầm quyển tạp chí trong tay, một dáng vẻ vẻ thoải mái nhàn nhã, "Anh không cần lo lắng, chúng nó không sao đâu. Chơi đã, mệt rồi, sẽ tự động về thôi."
"......" Nhâm Mục Diệu đối với bản lãnh hiểu các con chỉ có chút đỉnh kiến thức, đành im lặng.
"Tâm Du, phẫu thuật đi, được không?" Nhâm Mục Diệu đột nhiên nghiêm nghị. Tối hôm qua, thừa dịp lúc Kiều Tâm Du còn đang ngủ, hắn liên lạc với Phương Đình, hiểu rõ bệnh tình cô phát triển thế nào suốt năm năm qua, cũng biết có mấy lần cô bị sốc xuất huyết não, may là cứu chữu kịp thời, bây giờ nếu làm giải phẩu, tỷ lệ thành công khoảng 50%. :
Sắc mặt Kiều Tâm Du lập tức đông cứng, đặt ly sữa nóng trong tay lên bàn, đôi mắt rũ xuống, "Chỉ có 50%, em không muốn mạo hiểm, em còn muốn ở bên Khả Khả, Nhạc Nhạc nhiều hơn. Có phải em quá tham lam không, lúc mang thai các con, mỗi ngày em đều cầu nguyện có thể thuận lợi sinh ra chúng, sau này em lại mong mỏi có thể nhìn các con khỏe mạnh trưởng thành...... Yêu cầu của em liệu có quá nhiều không......"
Nhâm Mục Diệu ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt ve sau lưng cô, an ủi, "Không tham lam, em chẳng hề tham lam...... Tâm Du, vì anh mà dũng cảm chút đi có được không? Chúng ta sẽ đánh cược với tỷ lệ 50% kia một lần."
Hắn cảm giác lòng của mình đang bị siết chặt. Sinh con dưỡng cái vốn là một chuyện rất đỗi bình thường, tại sao đối với Tâm Du mà nói lại khó khăn đến thế. Tại sao Tâm Du phải bị những khổ sở khó khăn này, đến khi nào thì mới có thể kết thúc, tại sao hắn không thể thay cô chịu đựng những đau đớn này?
"Tâm Du, anh không muốn nhìn thấy gương mặt khổ sở của em, càng không muốn em nghĩ anh đang thương hại em...... Anh nợ em rất nhiều, rất nhiều, sao em không thể cho anh một cơ hội để anh bù đắp lại cho em? Tiếp nhận đi! Có được không?" Đầu Nhâm Mục Diệu đặt trên vai cô, đôi mắt đen như màn đêm của hắn bỗng xuất hiện một làn nước.
"Lỡ như, sau khi em tiến vào phòng giải phẫu, rồi Vĩnh Viễn không thể......"
Trái tim Nhâm Mục Diệu run rẩy, bịt miệng cô lại, "Không được nói nữa! Sẽ không, sẽ không đâu, chúng ta nhất định có thể khắc phục được."
"Cha mẹ, hai người cứ ôm ôm ấp ấp như vậy, sẽ khiến trong thâm tâm trẻ nhỏ xuất hiện một bóng ma đấy."
Khả Khả Nhạc Nhạc tay trong tay đứng ngoài cửa.
Kiều Tâm Du trợn mắt nhìn hai tiểu ác ma, "Sao rồi? Chơi đã chưa, biết về rồi à?"
"Chúng con đã nghĩ kĩ rồi, đã biết mình không đúng, con thật lòng xin lỗi......" Khả Khả Nhạc Nhạc trăm miệng một lời, giọng rụt rè như đang nói lời thoại trên sân khấu vậy.
"Biết mới là lạ!" Kiều Tâm Du đã sớm biết thái độ ngoan ngoãn nhận sai càng sớm xuất hiện thì sẽ càng nhanh tái phạm.
"Khả Khả Nhạc Nhạc cũng mệt rồi, các con mau đi ngủ đi!" Nhâm Mục Diệu hoà giải.
Vừa nghe cha nói mình sẽ làm chỗ dựa cho hai đứa nhóc, bọn chúng lập tức xoay người, đi lên lầu.
Kiều Tâm Du khẽ nhíu mày, "Anh chỉ biết mặc kệ chúng nó, còn dung túng nuông chìu các con mỗi lúc một nhiều." Tay cô bóp bóp trán.
"Sao vậy, lại nhức đầu ư?"
"Thuốc!" Kiều Tâm Du ngày càng lệ thuộc vào thuốc, liều lượng cũng dần dần tăng thêm. Cô cảm thấy, có lúc đầu mình choáng váng nặng trĩu, trước mắt bỗng mơ hồ, có đôi khi thì tối đen như mực...... Đây phải chăng là dấu hiệu báo trước sự sống của cô không còn nhiều?
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ còn gặp lại Nhâm Mục Diệu, cũng chưa từng nghĩ người cao ngạo tự đại như hắn sẽ tha thứ cho việc cô giấu giếm hắn...... Dường như, tất cả đều là ân huệ trời cao ban cho cô, lại giống như đó là sự "bố thí" cuối cùng, giảm bớt nỗi tiếc nuối cho cuộc đời này. Nhưng là...... Hạnh phúc hiện giờ giống như việc bước trên lớp băng mỏng, mỗi một giây trôi qua đều hư ảo, rất sợ sau một khắc, sẽ lập tức bụi mờ khói tan. Cô cũng thật sợ mình càng ngày càng lo lắng, chờ mong nhiều hơn, càng không nỡ bỏ đi, cũng không đành buông tay......
————
Sáng sớm.
Ánh mặt trời êm dịu giống như bột phấn nhẹ nhàng êm ái rải vào phòng ngủ, xua tan màn đêm mờ mịt.
Trên chiếc giường lớn là bốn người đang nằm ngổn ngang. Một chân Khả Khả gác lên đùi Kiều Tâm Du, đầu cậu thì gối trên cánh tay Nhâm Mục Diệu. Nhạc Nhạc vùi mình vào trong lòng Kiều Tâm Du, bàn tay nhỏ bé thì nằm trong bàn tay to của Nhâm Mục Diệu.
Tiếng hít thở nhè nhẹ lan tỏa khắp căn phòng yên tĩnh.
Bỗng, xuất hiện tiếng nhạc ——
"Cha, điện thoại!" Khả Khả dùng chân đạp đạp Nhâm Mục Diệu.
"Ưm......" Nhâm Mục Diệu đảo người, "Khả Khả Nhạc Nhạc, không phải các con ngủ ở phòng riêng sao, sao lại ở đây?"
"Hai đứa con không ngủ được, nên qua đây." Ánh mắt Nhạc Nhạc mờ mờ không mấy tỉnh táo, đảo người, tiếp tục ngủ.
Tiếng chuông điện thoại di động đã ngắt, lại vang lên lần nữa, báo hiệu người ở đầu dây bên kia không chịu từ bỏ ý định. Nhâm Mục Diệu cầm lấy chiếc điện thoại, đi ra ngoài.
← Ch. 236 | Ch. 238 → |