Khách không mời mà đến
← Ch.215 | Ch.217 → |
Ánh mặt trời như luồng sáng màu bạc, từng đợt một bay vào phòng bệnh, tinh tế mà mềm mại, song sự ấm áp và dịu dàng ấy lại không tràn vào được trái tim Nhâm Mục Diệu hắn.
Một thân hình cao to đang đứng trước phòng bệnh, toàn thân hắn bị bóng tối phủ kín, thật nặng nề, không khí dường như bị kềm nén, khiến con người ta không thở được.
Hai mắt Kiều Tâm Du nhắm chặt, gương mặt xinh đẹp tao nhã của cô tái nhợt lại như tờ giấy trắng. Cô điềm tĩnh ngủ thiếp đi, đẹp như một mỹ nhân đang ngủ, lại hư ảo như ẩn như hiện, dường như đi ra từ câu chuyện cổ tích.
Đột nhiên, mí mắt cô khẽ giật.
"Mục Diệu!" Kiều Tâm Du từ từ tỉnh lại, mở mắt ra cô đã nhìn thấy Nhâm Mục Diệu đang đứng trước giường bệnh, khuôn mặt hắn tối tăm, như bị một tầng mây đen bao phủ, "Mục Diệu, anh sao vậy?"
Nhâm Mục Diệu buồn bực, đôi mắt như chim ưng của hắn lóe ra tia đen tối, nhìn về một phía khác.
Kiều Tâm Du nhìn dáng vẻ hờ hững của hắn, tim cô co rút lại, đôi tay chống đỡ thân thể, khó khăn ngồi dậy, "Vì em làm hỏng cả hôn lễ, nên anh mới tức giận như vậy phải không?"
Nhâm Mục Diệu thấy cô vất vả ngồi dậy, lập tức tiến lên đỡ cô, lót thêm hai cái gồi mềm mại sau lưng cho cô, "Biết rõ mình còn chưa khỏe hẳn, mà em còn cố ý cử hành hôn lễ theo kế hoạch......"
"Xin lỗi anh......" Kiều Tâm Du bĩu môi, nở một nụ cười sáng lạn về phía hắn, "Bây giờ em không phải đã khỏe hơn rồi sao?"
"Em còn nói!" Nhâm Mục Diệu thở hồng hộc vì giận: "Trơ mắt nhìn em té xỉu trước mặt, nhìn máu em không ngừng trào ra, mà anh lại không thể làm gì, càng không thể giúp em...... Em có biết, loại cảm giác khiến anh không thở được này, làm anh cảm thấy mình thật vô dụng không. Anh thật sự hi vọng, người bị viên đạn bắn trúng kia không phải em mà là anh!"
Kiều Tâm Du nhào vào cái ôm ấm áp của hắn, mặt dán chặt lồng ngực hắn, chậm rãi nói: "Thật xin lỗi! Sau này em sẽ không như vậy nữa, sẽ không bao giờ để anh lo lắng vì em......"
Đúng! Sẽ không bao giờ để hắn lo lắng nữa......
"Tiên sinh, ngài không thể vào......" Ngoài phòng bệnh truyền đến âm thanh ầm ĩ.
"Cạch" một tiếng, cửa được mở ra.
Một người đàn ông ngoại quốc bước vào, trên người mặc một bộ vest tây màu đen được thiết kế bởi một danh gia, vóc người to lớn rắn chắc, gương mặt cao quý, lại nghiêm túc lạnh lùng, vô hình chung toát ra khí chất lạnh lùng ngạo nghễ. Vẻ mặt tàn bạo khẩn trương, chân mày kiếm đen kịt rũ xuống, đôi mắt mang một màu xanh biếc trầm lắng mị hoặc.
Đi theo sau hắn là tám vệ sĩ mặc áo đen lạnh băng. Còn cô y tá vừa mới ngăn cản họ vào đã bị chặn ngoài phòng bệnh.
Chân mày Nhâm Mục Diệu khẽ siết chặt, dường như đang an ủi Kiều Tâm Du, hắn vỗ vỗ lưng cô, sau đó hắn thả Kiều Tâm Du ra, đứng lên, tay đút vào túi quần, đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, khóe môi lặng lẽ giương, "Không ai dạy anh khi vào phòng bệnh phải gõ cửa sao?" Lời này, hắn nói bằng một chuỗi câu tiếng Anh thành thục.
Khuôn mặt người đàn ông ngoại quốc khẽ cứng lại, tầm mắt lạnh lùng tàn bạo, giận dữ xoay về phía sau.
Vệ sĩ phía sau lập tức dùng tay gõ lên cửa vài cái.
"Bây giờ có thể rồi chứ?" Một câu thoại Hán ngữ lưu loát được thốt ra từ miệng người đàn ông ngoại quốc, hắn đột nhiên đưa tay phải ra, "Tôi là Emerson - Lạc Y, chào anh."
Nhâm Mục Diệu ngược lại bị thái độ hữu nghị đột ngột của hắn ta gây khó hiểu, nhưng vì biểu thị tác phong lễ nghĩa của bản thân, hắn vẫn đưa tay ra, song chỉ chạm vào tay hắn ta một chút, là lập tức thu hồi, gián tiếp biểu thị thái độ của mình.
Emerson - Lạc Y? Một cái tên rất quen thuộc, Nhâm Mục Diệu hình như đã từng nghe ai đó nhắc tới tên này, đột nhiên, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn.
"Tập đoàn Hắc Ảnh?"
Tập đoàn Hắc Ảnh, dưới chính sách "thiết huyết*" của tân chủ tịch, lợi tức và quy mô mấy năm gần đây nhanh chóng tăng cao, ngay cả Mafia cũng không phải là đối thủ của nó.
(*): ý chí kiên cường cùng giàu lòng hi sinh, song Nhâm Mục Diệu dùng nó ở đây lại mang nghĩa phỉ báng
Hiện giờ tổ chức Ám ở Đông Phương và tập đoàn Hắc Ảnh tại Tây Phương do ngang hàng cùng tồn tại song phương với nhau, nên không thiếu được một chút xung đột. Gần đây, vì vài chuyện "làm ăn", tổ chức Ám của Ám Dạ Tuyệt và tập đoàn Hắc Ảnh có vài chuyện rất không tốt, cho nên Ám Dạ Tuyệt đã phải phái Dạ Mị đến Ý, nằm vùng trong tập đoàn Hắc Ảnh.
Lạc Y gật đầu, "Tôi là thủ lĩnh của tập đoàn Hắc Ảnh."
"Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu!" Nhâm Mục Diệu lạnh nhạt nói.
"Tôi mạo muội tới đây là vì muốn được xem "Mặc Ngọc" của phu nhân." Lạc Y không thèm pha trò tiếp với Nhâm Mục Diệu, trực tiếp nói ra mục đích của mình.
Lần này hắn về đây, vốn chỉ muốn tìm Dạ Mị, nhận được tin tức cô ấy đến bệnh viện Phương Thị, hắn vội vã chạy tới, song lại nhận được tin cô ấy mang thai ở phụ khoa, mà người lại không còn ở đây. Đang nghĩ đành phải thất vọng về nước, không ngờ khi qua đường, lại nhìn thấy một người đàn ông đang bế cô dâu của mình vào bệnh viện, người chung quanh ai cũng sợ hãi nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ mà yếu ớt của cô dâu, mà hắn lại chỉ chăm chú nhìn vào miếng ngọc đang được đeo trên cổ cô gái đó.
"Mặc Ngọc?" Kiều Tâm Du sửng sốt, lấy miếng Mặc Ngọc ra khỏi cổ.
"Có thể để tôi xem chút không?."
"Không được!" Nhâm Mục Diệu tiến lên một bước, chắn ngang giữa Kiều Tâm Du và Lạc Y, trực tiếp ngăn cản hai người họ trao đổi ánh mắt.
Kiều Tâm Du đẩy Nhâm Mục Diệu ra, đưa Mặc Ngọc lên, "Đây, anh cầm đi!"
Bàn tay trắng toát của Lạc Y cầm lấy Mặc Ngọc, quan sát thật kĩ, đôi mắt màu ngọc bích của hắn bỗng trợn to, "Miếng ngọc này là ai đưa cho cô?" Giọng điệu của hắn cao lên, khó có thể che giấu kích động.
"Đây là di vật của mẹ tôi."
"Tên bác gái là Kiều Lan Tâm?" Lạc Y trả Mặc Ngọc lại cho Kiều Tâm Du.
Cô kinh ngạc, "Sao anh biết tên mẹ tôi?"
"Trong tay cha nuôi tôi - Hà Trí Tĩnh có một miếng ngọc giống của cô như đúc, nhưng ngọc trong tay ông là - Dương Chi ngọc. Hai miếng ngọc trắng đen này vốn là một đôi, cha nuôi tôi năm đó vì bị kẻ thù đuổi giết, nên không thể không rời xa người con gái ông yêu, trước khi đi ông để Mặc Ngọc lại cho bà. Vốn ông định sau khi gia tăng lực lượng của Hắc Ảnh lên đủ mạnh để chống lại kẻ thù cũng như bảo vệ bà sẽ quay về, nhưng khi đến nơi, ngôi nhà đó đã không còn ai..."
Kiều Tâm Du sững sờ, mở miệng nói: "Ý anh là cha nuôi của anh - Hạ tiên sinh, là ba tôi?"
Trái tim cô run rẩy kịch liệt, cô không phải trẻ mồ côi, cô còn ba.
"Hẳn là vậy, tôi sẽ lập tức báo tin tốt lành này về cho cha nuôi."
← Ch. 215 | Ch. 217 → |