Hai nữ nhân đấu (cuộc đọ sức giữa hai người phụ nữ)
← Ch.119 | Ch.121 → |
"Tại sao điện thoại của Nhâm Mục Diệu đột nhiên lại gọi không được?" Vạn Khải Phong đã thử gọi mấy lần, nhưng điện thoại của Nhâm Mục Diệu vẫn vậy. Không nhịn được, hắn quăng điện thoại xuống đất, miệng lẩm bẩm những câu thô tục.
Hai tay Trầm Trạm Vân khoanh trước ngực, đôi môi hồng vẫn giữ nguyên độ cong châm biếm, "Xem ra...... Cô đối với anh ta chẳng là gì cả!"
Gương mặt Kiều Tâm Du tái nhợt không có lấy một tia biểu tình, đôi con ngươi trong suốt, lạnh lùng lướt nhìn cô ta một cái, "Cô nói rất đúng, cho nên hai người (ngu ngốc) bắt lầm rồi."
"Chát!" Trầm Trạm Vân trở tay tát cô một bạt tay, "Cô đừng đắc ý, chắc cô cho rằng Nhâm Mục Diệu sẽ buông tha cho tập đoàn Vạn Hồng mà cứu cô? Sự nghiệp đối với anh ta mà nói là tất cả, phụ nữ đối với anh ta chỉ như cỏ dại, bất kỳ lúc nào cũng có thể vứt bỏ."
"Tôi biết chứ." Kiều Tâm Du lãnh đạm gật đầu, khẽ mở cánh môi đã trở nên bầm tím, "Kết quả của cô không phải là một ví dụ thực tế sao! Cô thật đúng là một bằng chứng thép đấy!"
Trong con ngươi Trầm Trạm Vân bừng lên một ngọn lửa, ngay lập tức cô giơ tay, hướng tới gò má Kiều Tâm Du, "Chát ——" một âm thanh thanh thúy lại vang lên. -
Kiều Tâm Du cảm giác trong miệng đang phát một loại mùi vị tanh nồng, giọt máu đỏ tươi từ khóe miệng của cô quanh co nhỏ xuống. Gương mặt tái nhợt hiện giờ lại vừa đỏ vừa sưng.
"Con đàn bà chết tiệt, nếu không phải vì mày, tao làm sao lại rơi vào tình trạng này!" Trầm Trạm Vân nghiến răng nghiến lợi nói, gân xanh trên trán nổi lên, dáng vẻ dữ tợn.
Kiều Tâm Du cắn môi, cảm giác trên mặt một trận cay nóng đau đớn, "Tôi tặng cho cô bốn chữ —— tự làm tự chịu!"
"Ha ha......". Tiếng cười lanh lảnh lại như đang khóc không thành tiếng bật ra từ cánh môi của cô ta, giống như loại âm thanh quỷ dị, cực kì đáng sợ, "Bây giờ mày đang nằm trong tay tao đấy, còn dám cậy mạnh? Tao sẽ tặng cho mày một cái chết cực kì thảm khốc!"
"Bây giờ phải làm sao?". Vạn Khải Phong gấp đến độ giống như một con kiến đang nằm trên chảo nóng, hoàn toàn không rãnh hơi, nhàn tản để nghe hai ả đàn bà này gây gổ.
Trầm Trạm Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn Vạn Khải Phong, sau đó lại nhìn Kiều Tâm Du một chút, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, "Khải Phong!?", Cô giương lên ánh mắt yêu mị, rồi tặng cho hắn một nụ cười câu hồn.
"Cái gì?!" Hắn tức giận nói.
"Có muốn vui đùa một chút, thưởng thức mùi vị từ người đàn bà của Nhâm Mục Diệu không?" Trầm Trạm Vân liếc xéo Kiều Tâm Du một cái, trên mặt mang theo nụ cười lạnh, "Lần trước anh đã không ăn được rồi, hẳn vẫn còn nhớ mãi không quên đấy chứ!"
Con ngươi dâm tà của Vạn Khải Phong đe dọa nhìn Kiều Tâm Du, dục hỏa dần dần lưu chuyển.
Trầm Trạm Vân cũng biết hắn ta không quản được nửa người dưới của mình, cô nâng lên gương mặt non nớt của Kiều Tâm Du, "Anh xem một chút đi, dáng dấp của cô ta thật tinh xảo, lại cực kì tươi ngon, còn có nước da rất non mịn, vóc người của cô ta thì......" Trầm Trạm Vân giống như má mì của tiệm kĩ viện đang một mực đề cử hoa khôi.
"Soạt ——" áo cưới của cô bị móng tay cô ta xé mạnh, tạo nên vết thương đỏ thẫm, lộ ra một mảng lớn da thịt bị đóng băng đến cứng ngắc, lại cực kì trắng muốt giống như gốm sứ, nhẵn nhụi trơn mềm, phía trên còn điểm trang bởi những giọt nước lấm tấm, dường như một bông hoa thủy tiên màu trắng, trên cánh hoa còn được điểm xuyết thêm một vài bọt nước.
Vạn Khải Phong nuốt vài hớp nước miếng, trong con ngươi lóe ra loại ánh sáng dâm tà.
"Hình như anh chưa bao giờ chơi đùa với phụ nữ có thai? Nghe nói phụ nữ có thai đặc biệt rất nhạy cảm đấy!" Trầm Trạm Vân biết tính Vạn Khải Phong, càng biến thái hắn càng thích.
Bụng chợt co rút đau đớn, Kiều Tâm Du hít một hơi khí lạnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, cắn môi nói: "Tôi khuyên cô một câu, Nhâm Mục Diệu không thích hàng đã xài rồi. Hàng đã hư thì không còn giá trị, anh ta sẽ rất khinh thường, đối với anh ta mà nói một chút tác dụng cũng không có. Hàng đã xài rồi, không phải à?" Kiều Tâm Du khiêu khích, trừng mắt liếc nhìn Trầm Trạm Vân đang làm mưa làm gió.
"Tao cũng không tin mày ở trong lòng Nhâm Mục Diệu lại có phần quan trọng!"
"So với cô thì quan trọng hơn!" Cho dù đang ở trong tình thế nguy hiểm, nhưng Kiều Tâm Du một chút cũng không muốn nhượng bộ.
Kiều Tâm Du ngoài miệng nói chắc như vậy, nhưng trong lòng lại run rẩy mấy phần.
Cô có một tia mong đợi, Nhâm Mục Diệu hắn có thể đang nghĩ tới cô, nhưng...... Tất cả hình như đều chỉ là suy nghĩ của riêng mình cô thôi. Hắn căn bản cũng không đem chuyện sống chết của cô đặt vào mắt, hắn không do dự ngắt điện thoại di động, giống như đang muốn xóa đi tất cả các mối quan hệ giữa cô và hắn. Thực tế tàn khốc đang ở trước mắt cô, không thể không khiến cô lần nữa nhận rõ sự thật này, cô đối với hắn mà nói —— cái gì cũng không phải.
"Kiều Tâm Du! Tao phải cho mày nếm trải gấp bội những cơn đau mà tao đã phải chịu đựng!". Trong con ngươi Trầm Trạm Vân rừng rực lửa, vung lên ống tay áo, trên lớp thịt trắng nõn gồ ghề đầy rẫy các vết sẹo đủ loại.
"Tạo hình giải phẫu da không sửa hết được à?". Con ngươi Kiều Tâm Du lạnh nhạt lướt qua, "Xin lỗi nhé, tôi không phải bác sĩ chỉnh hình, cô cho tôi xem cũng vô dụng thôi."
"Mày......" Trầm Trạm Vân giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại châm chọc Vạn Khải Phong, gầm hét lên: "Anh đúng là một kẻ hèn nhát, chỉ là một ả đàn bà thôi, vậy mà cũng không dám "thượng"."
"Ai nói tôi không dám!". Tự ái đàn ông của hắn không cho phép bị giẫm đạp, Vạn Khải Phong trúng phải kế khích tướng của cô, chậm rãi đến gần Kiều Tâm Du, trong con ngươi lóe ra dục hỏa, "Không phải chỉ là một ả đàn bà thôi sao!"
"Suy nghĩ một chút đến tập đoàn Vạn Hồng của anh đi! Nếu anh đụng tới tôi, Nhâm Mục Diệu liệu vẫn sẽ đem tập đoàn ấy chuyển nhượng lại cho anh sao......" Kiều Tâm Du thông qua quyền lợi duy nhất này, mà tranh thủ hy vọng mong manh.
Trầm Trạm Vân hưng phấn lấy ra một ít đồ vật, "Em đã sớm thay anh chuẩn bị xong dụng cụ rồi!" Nến, roi da, còng sắt...... Phong phú cái loại "hình cụ" đặt sẵn trên bàn.
Cô cúi người kề sát bên tai Kiều Tâm Du, "Tao đã chịu đủ các loại đau đớn cùng khuất nhục, hiện giờ cũng nên để cho mày nếm thử một chút, cứ từ từ hưởng thụ đi......"
————
Bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ có hai bóng người đang nín thở mà tập trung tư tưởng, người con gái lạnh lùng xinh đẹp đang lấy ra một khẩu sủng bạc trong đôi bốt da, lúc này đang muốn lắp thiết bị giảm thanh vào.
"Không cần thiết!" Nhâm Mục Diệu lập tức ngăn trở cô.
"Yên tâm đi, kĩ thuật bắn của tôi rất hoàn hảo, sẽ không làm bị thương vợ của ngài đâu."
Nhâm Mục Diệu giảm thấp giọng nói: "Cảnh sát sẽ lập tức đến ngay thôi!". Gần đây tổ chức Ám đã gây đủ phiền phức, không cần thêm vào chuyện này nữa.
Ánh mắt yêu mị miễn cưỡng đảo qua, thu hồi súng lục, đôi môi anh đào bật ra một tiếng thở dài, "Cách làm việc của các anh thật phiền toái, vốn chỉ cần "một phát" là xong! Thiệt là, giờ lại phải "đi đường vòng"!"
"Ngài thật muốn xem vợ mình bị tên khốn kiếp kia lăng nhục à?". Dạ Mị ý tứ hỏi hắn một câu.
Ngay sau đó, một chiếc ủng da màu đen cao bảy tấc lập tức một cước đá văng cánh cửa gỗ nhỏ ——
← Ch. 119 | Ch. 121 → |