Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 083

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 083
Phong tỏa sân bay
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đại sảnh của sân bay rất đông người đưa kẻ đón đủ mọi sắc tộc, màu da, đủ mọi cung bậc cảm xúc.

Liên Kiều và Kiều Trị cùng tiến vào đại sảnh, cô có chút không tự nhiên dáo dác nhìn xung quanh.

'Sao vậy? Kiều Trị nhẹ giọng hỏi.

'Không biết sao nữa, cứ cảm thấy là lạ!' Cô vừa ăn khoai tây chiên vừa nói.

'Là lạ? Tại sao nói vậy?' Kiều Trị cũng bị cô làm cho ngơ ngác, hắn xốc xốc ba lô trên vai.

Liên Kiều nhún vai, 'Nói không rõ, chỉ là ... chỉ là giống như có người đang quan sát chúng ta vậy, nhưng cũng có thể là do em nhạy cảm quá!'

'Em đó, chính là quá hưng phấn thôi, một lát lên máy bay phải ngủ cho thật ngon thì mới có tinh thần mà hưởng thụ chuyến du lịch này chứ!'

Kiều Trị cười cười nhìn cô gái nhỏ nhắn bên cạnh, trong mắt có chút thỏa mãn.

'Ừm, chỉ sợ em hưng phấn quá không ngủ được thôi, học trưởng Kiều Trị, anh thường đi thám hiểm lắm sao?'

Liên Kiều tò mò nhìn hắn.

'Đúng vậy, mỗi lần nghỉ hè anh về đây phụ giúp, sau đó thì bắt đầu đi du lịch thám hiểm!' Kiều Trị câu lên một nụ cười, đôi mắt màu xanh cũng tỏa sáng theo nụ cười đó.

'Oa, học trưởng, anh thật giỏi, em thật hâm mộ anh!' Cô sùng bái nhìn hắn, màu tím trong đôi mắt phản chiếu dưới ánh mặt trời càng khiến cho dung mạo cô xinh đẹp mê người.

'Nha đầu ngốc, nếu em đã thích du lịch thám hiểm như vậy, sau này anh sẽ đưa em đi đến từng địa danh trên khắp thế giới!' Kiều Trị nhấc tay, thân ái vò đầu cô.

'Ha ha, học trưởng Kiều Trị, anh thật tốt!'

Kiều Trị dừng bước xoay người lại nhìn cô, ánh mắt chân thành...

'Em yêu, em là bạn gái của anh cho nên về sau em có thể gọi anh là Kiều Trị hoặc là darling, từ bây giờ thay đổi cách xưng hô, được không?'

Liên Kiều rụt vai, 'Người ta chưa quen mà!'

'Em yêu, em phải làm quen dần với cuộc sống chung của hai chúng ta, với lại, không biết lúc nào thì anh có thể đến thăm ông nội được?' Kiều Trị chăm chú nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình ý.

'Thăm ông nội? Sao chúng ta lại phải đi thăm ông nội của anh?' Liên Kiều cực kỳ tò mò nhìn hắn.

'Thật là nha đầu ngốc, anh nói đây là ông nội em!' Kiều Trị cúi đầu, nhìn cô không chớp mắt.

'A!'

Liên Kiều sững sờ, tiếp đó ngơ ngác hỏi: 'Anh... đến thăm ông nội em làm gì? Ông đâu có biết anh!'

Sao lại có nhiều người muốn đi thăm ông nội vậy chứ? Lạ thật!

'Em nói đi?'

Kiều Trị không vội trả lời câu hỏi của cô, chỉ mỉm cười nhìn cô.

Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, cô vẫn chưa hiểu ý tứ trong câu nói của hắn.

Kiều Trị duỗi ngón tay, sủng nịch giúp cô lau mảnh khoai vụn dính trên miệng, nói nhỏ: 'Bởi vì anh muốn em trở thành người phụ nữ bên cạnh anh!'

Ánh mắt xanh lam mang đầy vẻ lãng mạn, tình tứ, nụ cười ấm áp như gió xuân.

Liên Kiều há hốc miệng, chân mày chau sát lại với nhau, cô đang cố gắng tiêu hóa hết những lời hắn nói.

'Ha ha...' Trong cổ họng Kiều Trị phát ra một tiếng cười dễ nghe, hắn vuốt nhẹ mặt cô, cảm nhận sự mềm mại từ đầu ngón tay, không kìm lòng được, cúi xuống...

Cảm giác được gương mặt nam tính của người đàn ông càng lúc càng gần, Liên Kiều quả thật bị hù đến giật mình, cô lùi lại một bước, mắt càng mở to...

Hắn muốn làm gì?

Kiều Trị không ngờ phản ứng của Liên Kiều lại mãnh liệt như vậy, hắn cười lắc đầu, kéo cô lại gần...

'Sao tránh anh như tránh rắn độc vậy?'

'Em...' Liên Kiều cũng cảm thấy ban nãy mình cư xử như vậy có chút không lịch sự, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.

'Được rồi, chắc cũng đến giờ lên máy bay rồi, đi thôi!' Kiều Trị nói xong, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, tay đưa sang nắm lấy tay cô dắt đi.

Ách...????

Liên Kiều sững sờ, cứ để người đàn ông phía trước kéo tay mình đi, hắn vừa mới hôn mình, nhưng mà... lạ quá! Tim cô lại chẳng có chút rung động, cũng không có cái loại cảm giác kỳ lạ kia.

So với lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước hôn mình, hình như không giống một chút nào.

'Tiên sinh, đây là visa của ngài, xong rồi!' Nhân viên phục vụ đưa phiếu lên máy bay cho Kiều Trị, sau đó nhìn về phía Liên Kiều...

'Cô à, xin mời cô xuất trình visa, cám ơn!'

"Ờ" Liên Kiều lục túi, 'Đây!'

Nhân viên phục vụ tươi cười đón lấy visa, nào ngờ vừa nhìn vào, ánh mắt liền có chút khác lạ, sau đó nhìn về phía cô...

'Cô tên là Kuching?'

Liên Kiều gật đầu, rất không hiểu tại sao cô nhân viên này đã nhìn vào tên mình trên visa lại còn phải hỏi lại, thật là phiền phức.

Vẻ mặt của nhân viên phục vụ có chút khác thường, nụ cười chuyên nghiệp trên môi như đông cứng lại, sau đó cô ta nhấc điện thoại lên, nói nhỏ vài tiếng, vừa nói vừa liếc sang Liên Kiều.

Liên Kiều chau mày, vì khoảng cách hơi xa, cô không thể nghe được cô nhân viên phục vụ nói gì, nhưng mà trong lòng cái cảm giác kỳ lạ lúc có lúc không ban đầu càng lúc càng rõ rệt.

Mà Kiều Trị cũng phát giác tình huống có chút khác thường, hắn đưa tay gõ nhẹ lên bàn tiếp tân, lịch sự hỏi: 'Xin hỏi thủ tục đã xong chưa?'

'A, tiên sinh, ngài có thể vào rồi, nhưng cô này... tạm thời phải đợi một chút!' Nhân viên phục vụ đặt điện thoại xuống, cười có vẻ xin lỗi.

Kiều Trị nghe vậy, gương mặt anh tuấn cũng cau lại, 'Sao lại có thể thế được? Tôi và cố gái này là đi cùng nhau, làm gì có chuyện tôi vào được còn cô ấy không vào được? Có vấn đề gì sao?'

Một tràng câu hỏi khiến cho nhân viên phục vụ không biết trả lời thế nào, cô ấp a ấp úng, xem ra có chút bối rối.

'Này, visa của tôi có vấn đề gì sao? Vì sao không cho tôi vào? Làm lỡ chuyến bay của tôi, cẩn thận tôi đi kiện các ngươi đó!' Liên Kiều mất kiên nhẫn vỗ vỗ lên bàn tiếp tân, cố ý dọa.

Nhân viên phục vụ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó ánh mắt rời về phía sau hai người, cẩn trọng chỉ tay về phía đó, 'Cô à, tôi thấy hay là cô hỏi họ đi!'

*****

Liên Kiều và Kiều Trị cùng nhìn về hướng nhân viên tiếp tân vừa chỉ, trong chớp mắt mắt đều trợn to ...

Sau lưng không biết từ lúc nào đã có mấy người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính đen, người nào người nấy cao to uy mãnh.

Bọn họ là ai chứ?

'Là Liên Kiều tiểu thư phải không? Mời ...'

Một trong số những người áo đen bước lên, ngữ điệu bình ổn mà cung kinh hỏi, hắn đưa tay ra dấu mời.

Liên Kiều sắp bị mấy người áo đen "không mời mà đến" dọa chết rồi, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp, vì thế khi người áo đen đó vừa dứt lời, cô đột nhiên thét lên một tiếng ...

'Học trưởng Kiều Trị, chúng ta chạy mau!' Vừa thét vừa nắm tay Kiều Trị nhắm hướng cửa mà chạy.

Đám người áo đen nhất thời sững người, bọn họ căn bản không ngờ sẽ gặp tình huống này, sau đó không nói gì thêm, gấp gáp đuổi theo.

'Liên Kiều, những người này em quen sao? Bọn họ là ai?'

Kiều Trị trước giờ thường xuyên luyện tập thể thao bởi vậy chạy nhanh hơn Liên Kiều rất nhiều, cuối cùng biến thành hắn kéo Liên Kiều chạy.

'Quỷ mới biết bọn họ, anh xem dáng vẻ của bọn họ cũng biết là xã hội đen rồi, bọn họ nhất định là muốn cướp rồi, tuyệt đối không thể để bọn họ bắt được!'

Cô lớn tiếng trả lời, hai người nắm tay nhau chạy cộng với đám người áo đen đuổi theo sau khiến cho toàn bộ sân bay đều náo loạn.

Còn có cả dây ngăn cách của cảnh sát!

Đây là cảnh tượng lúc Liên Kiều vừa chạy ra cổng chính của phi trường, đang lúc cô định xoay người chạy về một hướng khác, lại đụng phải đám người áo đen đã đuối tới sau lưng.

'Ai yo ...' Cơ thể nhỏ nhắn của cô bị dội trở lại, ngã nhào xuống đất.

'Liên Kiều tiểu thư, cô không sao chứ?'

Mấy người áo đen thấy vậy giật nảy mình, một trong số đó vội vàng đưa tay muốn đỡ cô dậy, khổ thân họ, bọn họ nhận được mệnh lệnh, tuyệt đối không thể làm cô gái này bị thương!

Chỉ là không ngờ nha đầu này lại yếu ớt như vậy, tự đụng vào mình lại bị lực quán tính là ngã.

Liên Kiều nghĩ cũng không cần nghĩ, nhắm thẳng bàn tay đang chìa ra hung hăng cắn xuống, sau đó đứng bật dậy, đá thẳng về phía trước một cước...

'Ôi...' Người áo đen đau đớn kêu lên, trời ạ, nha đầu này ra tay cũng nặng quá đi.

'Liên Kiều...' Kiều Trị mắt nhanh tay lẹ, vội vàng kéo Liên Kiều qua, nhắm một cửa khác chạy đi.

'Đuổi theo! Mau đuổi theo!' Đám người áo đen đồng loạt hô.

Nơi cửa ra vào cũng hỗn loạn vô cùng, đang lúc Liên Kiều cho rằng có một tia hy vọng là lại tuyệt vọng phát hiện ra... chỗ này cũng có dây ngăn cách của cảnh sát.

'Trời ạ, cái đám người đáng ghét này, chẳng lẽ cho rằng chúng ta là tội phạm giết người hay tội phạm chiến tranh sao?' Vẻ mặt Kiều Trị đầy phẫn nộ.

Lúc mới xảy ra chuyện, hắn còn cho rằng đây là hiểu lầm, nhưng vừa nãy nhìn thấy đám cảnh sát nơi cửa ra vào nhìn thấy bọn họ như nhìn thấy con mồi, hắn liền biết rằng chuyện này hoàn toàn không đơn giản.

Nhưng... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Liên Kiều đã chạy hụt hơi, cô vội quay đầu lại nhìn, thấy đám người áo đen vẫn đuổi sát phía sau, lại nhìn về phía trước, thấy càng nhiều cảnh sát hơn đang bao vây bọn họ lại.

'Em bây giờ mới biết có một câu nói hoàn toàn sai bét!' Cô vừa thở vừa nhìn đám người này, thấp giọng nói.

'Câu gì?' Kiều Trị nghe cô rủa thầm, hỏi lại.

'Em nhớ lúc đi học có học qua một câu "Trời không tuyệt đường con người" nhưng hôm nay hình như không có chuyện đó xảy ra rồi!' Liên Kiều nhìn về phía một tên cảnh sát đang mặc thường phục cách mình không xa, vô lực nói.

'Liên Kiều, đám người áo đen đó hình như không có ý định tổn thương chúng ta, nhưng tại sao lại xuất hiện thêm một đám cảnh sát? Em có biết họ không?' Kiều Trị thấp giọng hỏi.

'Đương nhiên là không biết rồi, có trời mới biết em ghét nhất là cảnh sát, suốt ngày cứ làm ra vẻ đường hoàng!' Liên Kiều bực dọc xua tay.

'Là Liên Kiều tiểu thư phải không? Thật có lỗi, chuyến bay của cô tôi đã giúp cô hủy rồi!' Cảnh sát trưởng tiến lên, mỉm cười nói.

Liên Kiều vừa nghe lửa giận đã bùng lên, bàn tay nhỏ nhắn níu chặt lấy áo hắn, 'Ông dựa vào cái gì mà hủy chuyến bay của tôi? Tôi lại không quen biết ông, ông sao lại phái cả đám đuổi theo chúng tôi?'

'Liên Kiều tiểu thư, xin cô nghe tôi nói...'

'Còn nghe cái gì? Ông quá đáng ghét rồi, còn mười phút nữa chúng tôi phải lên máy bay rồi, ông mau đưa tôi quay lại sân bay!' Liên Kiều thấy thời gian quá gấp, cô vừa lôi vừa kéo cảnh sát trưởng.

Các cảnh sát đang bao vây nhìn thấy cảnh này đều toát mồ hôi lạnh, không biết có nên tiến lên hay không vì họ nhìn thấy vị cảnh sát trưởng kính mến của họ đã rất thê thảm rồi, mà bên ngoài cũng có không ít người qua đường nán lại xem náo nhiệt.

Kiều Trị đứng ở một bên, đã sớm mê mang.

'Liên Kiều tiểu thư, xin cô buông tay... a... đừng nắm tóc tôi...' Cảnh sát trưởng phát ra một tiếng kêu đau lòng, trời ơi, mình sắp bị nha đầu này hành hạ đến không chịu nổi rồi.

Tiếp theo đó, một vật màu vàng bay thẳng lên trời...

'Được thôi, ngài cảnh sát đầu hói, còn mang tóc giả, hừm... ông là cáo đội lốt người đây mà!' Liên Kiều không ngờ mình bấu vào một cái đầu tóc giả, như vừa phát hiện ra một câu lục mới, chuyện gì cũng quên hết đứng đó cười lớn.

'Liên Kiều tiểu thư, xin cô, mau buông tay ra!' Cảnh sát trưởng vẫn không dám hoàn thủ, mặt lúc xanh lúc trắng, nài nỉ.

Bởi vì lúc mái tóc giả bị kéo xuống hắn đã thấy trong đám thuộ hạ đã có không ít người nhịn không được, nhưng lại không dám cười ra tiếng.

'Không buông, không buông, ai bảo ông xấu xa như thế, lại dám hủy chuyến bay của tôi, đánh chết ông! Tên sói đầu hói!' Liên Kiều vừa thét vừa đánh thẳng vào viên cảnh sát; cô tức sắp chết rồi.

'Liên Kiều tiểu thư, xin buông tay...' Đám người áo đen phái sau không hẹn nhìn nhau, sau đó vội bước lên cản lại.

'Buông tôi ra, các người muốn làm gì? Muốn bắt có tôi sao? Buông tôi ra, các người là một đám xấu xa, là thổ phỉ giả dạng cảnh sát!' Khi Liên Kiều bị mấy người áo đen khống chế, hai chân nhỏ bé không ngừng điên cuồng giãy dụa.

Kiều Trị kinh hãi vừa định tiến lên, lúc này lại nghe một giọng nói cực kỳ không vui.

'Náo loạn cả ngày còn chưa náo đủ sao?'

Giọng nói đầy uy quyền này vừa vang lên, tất cả mọi người đều yên lặng trở lại, Liên Kiều cũng ngừng giãy dụa, cô bất giác nhìn về phía trước, thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đang bước xuống từ một chiếc xe công vụ, đi về phía cô, bóng dáng cao lớn đó mang theo một cỗ áp bức vô hình khiến mọi người không khỏi e sợ.

*****

Trong phút chốc, toàn trường lại náo loạn cả lên, nhất là những người đang đứng xem náo nhiệt lại càng phấn khích, người đàn ông đẹp trai này rốt cuộc là ai? Chỉ dựa vào khí tức quý tộc toát ra từ mỗi cử chỉ hành động cũng khiến cho người không hiểu chuyện biết rằng đây không phải là một nhân vật đơn giản.

Liên Kiều sớm đã bị dọa sợ, cô bất giác nới tay, cảnh sát trưởng nhân cơ hội đó thoát ra.

Kiều Trị đứng ở bên cạnh cũng trợn to mắt, không ngờ ở đây lại gặp được thần tượng mà mình ngưỡng mộ bấy lâu nay, trong lòng vui đến phát điên.

'Hoàng Phủ tiên sinh, thực lại ngại quá để ngài phải tự ra mặt, chỉ là Liên Kiều tiểu thư, cô ấy ... cô ấy rất không nghe lời...'

'Được rồi, tôi biết rồi, vất vả cho mọi người!' Hoàng Phủ Ngạn Tước nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt không rời khỏi Liên Kiều một giây.

'Nào có, nào có, đây đều là việc chúng tôi nên làm, xin hỏi Hoàng Phủ tiên sinh ngài còn gì dặn dò không?' Cảnh sát trưởng vội vàng đáp lời.

'Không có, phiền ngài cảnh sát trưởng gỡ bỏ toàn bộ dây ngăn cách của cảnh sát, hủy bỏ phong tỏa sân bay đi!' Hoàng Phủ Ngạn Tước giọng nói càng bình đạm như đang ra lệnh cho cấp dưới làm việc.

'Được được!' Viên cảnh sát trưởng lập tức dặn dò thuộc hạ: 'Mọi người ... gỡ bỏ phong tỏa!'

'Dạ!' Cấp dưới lập tức chấp hành, một trong số đó nhặt mái tóc giả trả lại cho cảnh sát trưởng.

'Cảnh sát trưởng, ngài ... ách ... tóc ...'

Viên cảnh sát trưởng vẻ mặt ngượng ngùng cầm lấy, đội lên đầu xong, hắng giọng nói: 'Rút lui!'

Những cảnh sát lần lượt giải tán, chỉ còn lại đám người của Hoàng Phủ Ngạn Tước!

Như chim ưng, sắc bén khiến người ta không thể trốn thoát!

Ít ra là Liên Kiều cho là vậy.

Cô trước giờ chưa thấy qua chim ưng hình dáng như thế nào chỉ là trong kênh truyền hình về động vật có thấy qua nhưng bây giờ muốn tìm một loại vật để so sánh...

Chỉ là, con chim ưng này sao lại bay đến đây chứ?

Thấy hắn không nói gì, chỉ âm trầm nhìn mình, Liên Kiều có chút sợ hãi, cô cười khan một tiếng, khoa trương nói: 'Hi, Hoàng Phủ Ngạn Tước, sao mà trùng hợp vậy, anh cũng chuẩn bị đi du lịch sao?'

Trời ạ, nếu anh mắt có thể giết người không biết cô đã chết dưới ánh mắt của hắn bao nhiêu lần.

Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời câu hỏi của cô, đôi mô như điêu khắc câu lên một đường con hoàn mỹ, hắn bước lên vài bước, rất nhanh đã đứng trước mặt Liên Kiều.

Liên Kiều gần như có thể cảm nhận được máu đang dồn hết lên đỉnh đầu... cũng không khó nghe được tiếng tim đang điên cuồng đập thình thịch trong lồng ngực...

Một giây sau, chiếc cằm xinh xắn đã bị một bàn tay to lớn bấu lấy, bắt cô ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy mang ý cười của hắn.

'Bây giờ tôi bắt đầu không lo lắng chuyện em bị bắt cóc nữa rồi!'

Hả???

Câu nói không đầu không đuôi của hắn làm Liên Kiều ngơ ngác, nhất thời không hiểu ý hắn là sao.

Thấy cô lơ ngơ như chìm trong sương mù, gương mặt anh tuấn dí sát vào gần ô hơn, từng chữ từng chữ thốt lên bên tai: 'Không ngờ khả năng tấn công người khác của em cũng mạnh ghê chứ!'

Hắn trước giờ cho rằng cô chỉ là một cô bé yếu ớt nhưng hôm nay hắn phát hiện mình sai rồi.

Khi hắn nghe vệ sĩ nói cô nhảy cửa sổ chạy trốn, hắn biết mình đã đánh giá thấp cô rồi.

Khi hắn đẩy cửa phòng, phát hiện căn phòng vốn ngăn nắp đã trở nên hoang tàn, càng khoa trương hơn là cô lại biết lợi dụng giường để làm công cụ trốn thoát, hắn biết mình đã đánh giá thấp cô rồi.

Khi hắn ra lệnh phong tỏa phi trường lại phát hiện ra cô nhanh nhẹn trốn thoát khỏi sự truy đuổi của đám vệ sĩ, hắn cũng biết mình đã đánh giá thấp cô rồi.

Khi hắn nhìn thấy cô chống đối lại với đám cảnh sát và vệ sĩ, hắn biết rất rõ ràng, mình đã đánh giá thấp cô.

Cho nên, với một cô nhóc không chịu nghe lời lại khó dạy bảo như thế, hắn không đích thân ra tay làm sao được?

Liên Kiều không khó cảm nhận được ánh mắt quen thuộc kia càng lúc càng trở nên thâm thúy, đây không phải là dấu hiệu một cơn giận sắp bùng phát sao?

'Hắc hắc... Đây là phản ứng bình thường của con người mà. ' Cô chỉ có thể đánh trống lảng.

'Ồ?' Hoàng Phủ Ngạn Tước cười, một nụ cười mang đầy vẻ nguy hiểm, 'Vậy xin hỏi Liên Kiều tiểu thư đối với tình huống tiếp theo sẽ đối mặt như thế nào?'

Liên Kiều lại cười khan một tiếng, bất giác thoái lui một bước, nhưng lại phát hiện ra có mấy người đàn ông cao lớn đứng dàn một hàng phía sau, đành phải dẹp ngay ý định trốn thoát.

'Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây?' Cô không nhịn nổi nữa, thẳng thắn rống hỏi hắn.

'Đơn giản thôi!' Hoàng Phủ Ngạn Tước thôi cười, gương mặt trở nên uy nghiêm dị thường, 'Ngoan ngoãn lên xe!'

'Tôi không muốn về!' Liên Kiều giậm chân thình thịch, đôi mắt tím cũng lóe lên tia giận dữ.

'Em thử xem!' Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng dọa người, sự không vui trong đôi mắt càng lúc càng rõ rệt...

Bầu không khí như đông lại!

Kiều Trị thấy tình trạng giương cung bạt kiếm này, hắn cẩn trọng bước lên, 'Hoàng Phủ tiên sinh, thực ra...'

Nửa câu sau chưa kịp nói đã bị hắn cứng rắn nuốt trở lại bởi vị hắn đã thấy ánh mắt sắc ben ủa Hoàng Phủ Ngạn Tước quét qua mình, tuy chỉ là quét qua nhưng cũng đủ khiến hắn không rét mà run...

'Nhân lúc tôi còn chưa điên lên, mau chóng lên xe đi!' Hắn xem Kiều Trị như người vô hình, ánh mắt lần nữa quét về phía Liên Kiều.

Liên Kiều tức tối nhìn hắn, thật lâu sau mới hung hăng giậm chân, đi về phía chiếc xe.

Thấy vậy ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước mới hòa hoãn trở lại, trên môi câu lên một đường cong.

'Hoàng Phủ tiên sinh, cái này...' Kiều Trị vội vàng tiến đến.

'Kiều Trị phải không? Tôi... không muốn gặp cậu lần thứ ba!'

Giọng nói lạnh lùng như muốn cự tuyệt người ta ngoài ngàn dặm, sau đó xoay lưng bước đi.

Kiều Trị sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì những vệ sĩ phía sau đã vượt lên bước theo sau Hoàng Phủ Ngạn Tước.

Liên Kiều đang đi ở phía trước không bị ai chặn lại, ánh mắt chợt đảo, sau đó nhấc chân định chạy lần nữa.

Chính ngay lúc này, cô chỉ nghe bên tai một tiếng "Chíu", định thần nhìn kỹ đã thấy một cây phi đao không nghiêng không lệch chính xác găm ngay trước mũi chân, vừa hay ngăn cản hướng chạy của cô...

Vụt quay đầu lại đã phát hiện Hoàng Phủ Ngạn Tước trên môi câu môt nụ cười, tay đang nghịch một cây phi đao giống hệt như cây vừa ghim trên mặt đất, giống như đang chuẩn bị phóng ra.

Phi đao dưới anh mắt trời càng lóe sáng đến chói mắt.

Liên kiều hớp một hơi không khí lạnh, trong đầu chợt nhớ lại cậu nói của Hoàng Phủ Anh... "Anh trai em thân thủ rất giỏi, đặc biệt là môn phóng đao, là bách phát bách trúng!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-177)