Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 066

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 066
Nảy sinh một kế hoạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đầu dây bên kia Cung Quý Dương đang nở một nụ cười tà mị, "Dễ làm a, thì phải là tiếp tục ở lại Hoàng Phủ gia!"

"A? Tiếp tục ở lại nơi đó, tôi không muốn!" Liên Kiều vừa nghe, vội vàng phủ định, "Hoàng Phủ Ngạn Tước đối với tôi hư hỏng như vậy, tôi mới không muốn thấy hắn đâu!"

"Ai —— "

Cung Quý Dương ra vẻ thở dài, lời nói giống như có chút thấm thía: "Em a, thật sự là tuổi trẻ tinh thần mạnh mẽ, chẳng lẽ quân sư phía sau lại hại em sao, chẳng lẽ tôi muốn hại em, để em ở lại Hoàng Phủ gia là xuất phát từ lo lắng của tôi!"

Liên Kiều nghe vậy, càng không hiểu, nước mắt tuy đã gần khô hết, nhưng vẫn long lanh như cũ.

"Tôi không hiểu ý tứ lớn của anh đâu..." Cô rầu rĩ hỏi.

Cung Quý Dương nói tiếp: "Thật ra ý tứ rcủa tôi ất đơn giản, chẳng lẽ bây giờ em đã chịu nhân nhục như thế này sao? Cậu ta lại dám đánh em, nếu tôi là em, nhất định sẽ không để cho cậu ta sống tốt, thì mới chịu rời khỏi."

"Cái này..." Liên Kiều nghĩ lại, Hoàng Phủ Ngạn Tước đối với cô hư hỏng như vậy, cục tức này làm sao có thể nuốt trôi?

"Chính là ——" Cô nâng cao giọng: "Bây giờ bác trai bác gái hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Hoàng Phủ Ngạn Tước, làm thế nào đây?"

"Hiểu lầm quan hệ hai người?" Cung Quý Dương ở đầu bên kia cao giọng, trong lòng lại cực kì vui mừng.

"Đúng vậy đúng vậy!"

Liên Kiều gật đầu như băm tỏi, cực kỳ nghiêm túc miêu tả lại: "Bác trai bác gái đang chuẩn bị đi gặp mặt ông nôi tôi đó, giống như chính là hiểu lầm tôi và Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn kết hôn, cho nên tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Cung Quý Dương bên kia đã sắp nghẹn cười không nổi, đây đúng là diễn biến như hắn mong muốn, nhưng là điều kiện tiên quyết chính là không thể để cho nha đầu này rời khỏi.

"Nha đầu, một khi đã như vậy, hiện giờ em lại càng không thể rời khỏi, nếu như một khi em biến mất, bác trai bác gái sẽ rất sốt ruột, nói vậy bọn họ chắc chắn đã rất thích em!"

"Tôi phải làm như thế nào, thực ra Hoàng Phủ Ngạn Tước có nói qua, tôi cũng không muốn kết hôn, đến lúc đó nếu như bị ép kết hôn thì sao?" Liên Kiều nhăn mặt.

Cung Quý Dương hắng giọng, nói: "Liên Kiều, tin tôi đi, bây giờ cứ tiếp tục ở lại Hoàng Phủ gia, em yên tâm, tôi rất hiểu tên tiểu tử kia, cậu ta hẳn là muốn khuyên nhủ em, muốn em phối hợp với cậu ta đi diễn trò, đúng không?"

"Đúng vậy, Cung Quý Dương, anh thật lợi hại a, ngay cả chuyện của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng biết!" Ánh mắt Liên Kiều sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sùng bái.

"Đó là đương nhiên, tôi với cậu ta quen biết hai mươi tám năm mà!" Cung Quý Dương cười kì quái nói: "Cho nên lần này em nhất định phải nghe tôi, nếu không sẽ phải hối hận!"

Liên Kiều dùng sức gật gật đầu, nói vào điện thoại: "Được, tôi nghe lời anh!"

Cung Quý Dương rất vừa lòng với sự phối hợp của cô, tiếp tục nói: "Em tiếp tục ở lại Hoàng Phủ gia, nếu muốn để Hoàng Phủ Ngạn Tước phát hiện biện pháp tiêu giận của em chính là làm cho bác trai bác gái thấy vui, bọn họ vui vẻ, Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ càng lo lắng, em yên tâm, mặc dù tính nhẫn nại của cậu ta rất tốt nhưng sẽ không đứng trơ mắt nhìn chính mình bị sắp đặt như con rối, cậu ta tự nhiên sẽ nghĩ ra cách giải trừ hôn ước này, cho nên, nhiệm vụ chính của em chính là chỉnh cậu ta hết mức có thể!" (Min: anh Dương quá nham hiểm!"

"A..."

Cái miệng nhỏ nhắn của Liên Kiều chu thành một cục, làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi hiểu rồi, với, đường đường là một tổng tài làm sao chịu nghe lời người nhà sắp đặt, hừ, anh ta lại có thể khuyến khích tôi đi giải thích với bác gái!"

"Đúng vậy!" Cung Quý Dương nhịn cười nói: "Em xem cậu ta hư hỏng như vậy, đàn ông hư hỏng như vậy, em không nhân cơ hội mà chỉnh cậu ta, vuột mất thời cơ thật quá đáng tiếc!"

"Ừ!" Liên Kiều gật đầu thật mạnh một cái, "Đúng rồi! Liền theo lời anh nói, anh ta không phải muốn tôi phối hợp sao, tôi liền không, haha!"

Cung Quý Dương cũng thuận nước đẩy thuyền: "Không tồi, đây mới là tiểu thư Liên Kiều không sợ trời không sợ đất, cố lên, tôi sẽ ở sau lưng giúp đỡ em, nếu xảy ra bất kỳ tình huống gì em cũng có thể gọi cho tôi!"

Liên Kiều lập tức tin tưởng mười phần, ngay sau khi cô tắt máy, hô một tiếng lấy tinh thần đứng dậy, mắt tím cũng hừng hực ý chí chiến đấu, sống trong cái đẹp. Thiếu nữ giống chiến sĩ rồi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh chờ mà xem, anh nhất định sẽ hối hận vì hành vi của mình!

Hắc hắc....

Cô phát ra một tràng cười khủng bố.

---------------------------

Ban đêm, trong Hoàng Phủ gia đèn đuốc sáng trưng, những cây cao cũng được thắp sáng tạo thành một khung cảnh xa hoa rực rỡ.

Xe thương vụ màu đen chậm chậm tiến vào, sau khi được máy quét tự động kiểm tra, chạy tới lối vào khu biệt thự, rất nhanh rồi dừng lại.

Cửa xe mở ra, ngay sau đó Liên Kiều chạy xuống, lười biếng duỗi thắt lưng, ngáp một cái, cô âm thầm thề không bao giờ tới công ty của Hoàng Phủ Ngạn Tước nữa, thật buồn bực, vẫn còn một bụng tức giận.

Nhìn bộ dáng không vui của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ cười, xuống xe rồi để tài xế lái đi, bàn tay to bắt lấy bả vai cô: "Còn tức giận sao?"

Liên Kiều "Ba" một tiếng, đem móng vuốt của hắn hất ra, trừng hắn một cái, không trả lời.

Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc đầu, tính khí của nha đầu này rất lớn, xem ra hôm nay ở trong phòng in đã âm thầm chửi hắn rất lâu, nhưng mà nhìn bộ dáng không cảm kích của cô, hắn chỉ nhún vai, trầm thấp nói: "Đi thôi, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút!" (Min: anh nói lời ám muội quá ah~~)

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục bước đi.

Liên Kiều tức giận đến trợn mắt, tên đàn ông thối, lại còn đi trước mặt cô!

Nghĩ đến đây, cô bước nhanh về phía trước vài bước, đột nhiên cố ý khóc thét một tiếng.....

"Ai ui...."

Như ý nguyện, thân hình to lớn phía trước dừng bước lại, xoay người lại phát hiện cô đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đáy mắt hoảng hốt, nhanh chóng chạy lại...

"Như thế nào?" Giọng nói trầm thấp vang trên đỉnh đầu cô, có một chút dịu dàng nóng nảy.

Liên Kiều nhăn mặt, ngẩng đầu nhìn đôi con ngươi đen sâu thẳm kia...

"Tôi bị trật chân, đi không nổi!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, trên gương mặt anh tuấn hiện lên một tia đau lòng, hắn nhẹ nhàng than: "Em cái nha đầu này, đến đi thôi cũng gây ra chuyện!"

Tuy là trách cứ như vậy, nhưng vẫn không do dự chút nào mà ôm lấy cô, sải bước đi về phía trước, lại không chú ý tới đôi mắt xấu xa trong ngực kia...

*****

Trong phòng khách của biệt thự chính rất náo nhiệt, dường như mọi người đều trở về hết, ngay lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước bế Liên Kiều vào cửa, ánh mắt toàn bộ người trong nhà bỗng nhiên đổ dồn về phía họ.

"Anh cả —— "

Người đã sớm chờ lâu – Hoàng Phủ Anh lập tức nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, hưng phấn chạy lên trước, khi nhìn thấy Liên Kiều trong ngực hắn, đôi mắt lấp lánh bất ngờ tối sầm.

"Anh Anh, sao còn chưa ngủ vậy? Không phải em luôn ngủ sớm sao?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại không cảm thấy tia u ám trong mắt em gái, trong giọng nói trầm thấp mang theo chút quan tâm.

Hoàng Phủ Anh cắn môi, nhẹ nhàng đáp lại: "Thì ra là hai người luôn ở cùng nhau..." Nói xong, khuôn mặt đau thương mà ngồi xuống ghế sa lông, bộ dáng rầu rĩ không vui.

Không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước nói chuyện, lão Nhị Hoàng Phủ Ngạn Ngự mở miệng: "Anh cả, Liên Kiều sao vậy?"

"Ai, anh hai, vừa nhìn là biết anh là loai không biết lãng mạn, cái này còn phải hỏi sao, anh cả sót Liên Kiều phải đi bộ liền ôm vào nhà thôi!" Lão Tam Hoàng phủ Ngạn Đình cười rất đắc ý, nói xong còn xấu xa hỏi: "Liên Kiều, đúng không?"

Lão Tam nói khiến Liên Kiều có chút xấu hổ, lập tức vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày, nhìn về phía em ba, gằn giọng: "Trí tưởng tượng của em rất phong phú đấy!"

Lão Tam le lưỡi, nhún vai không nói lời nào.

Một màn này tự nhiên cũng rơi vào trong mắt Triển Sơ Dung và Hoàng Phủ Ngự Phong, hai người già sau khi thấy cảnh này, mừng rỡ mà cười toe.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không khó nhìn thấy vẻ mặt của cha mẹ mình, thở dài một tiếng sau, nhìn Liên Kiều trong ngực——

"Nha đầu, chân em —— "

Hắn còn chưa nói hết câu, chợt thấy Liên Kiều ngẩng đầu lên, lộ ra núm đồng tiền cả ngày chưa thấy qua, khiến tinh thần hắn bỗng hoảng hốt.

Nhưng ngay sau đó, cô liền làm hắn mở rộng tầm mắt!

Chỉ thấy cô xấu hổ mở miệng, còn dùng cái loại này kích cỡ âm thành hận không thể cho cả tòa nhà nghe thấy ——

"Ngạn Tước, anh yêu, anh mau thả em xuống, dù sao cũng về đến nhà, em có thể tự về phòng mà!"

Một dấu chấm ngắt câu khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt chút nữa buông tay ra —— (Min: Anh ha ha)

Cái, cái gì?

Hắn chính là tốt bụng, không phải cô nói chân bị trật sao? Như thế nào sẽ ——

Kinh ngạc trong mắt hắn, chỉ thấy Liên Kiều ôm lấy gáy hắn nhảy xuống, sau đó lại dùng bộ dáng cực kì yếu ớt rúc vào người hắn, nhìn mọi người ngượng ngùng nói:

"Hôm nay con và Ngạn Tước bận việc cả ngày, cho nên hơi mệt chút, Ngạn Tước đau lòng cho con, cho nên ôm con vào nhà, để khiến mọi người chê cười rồi..."

Đáng chết!

Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thực như bị sét đánh, nhất thời đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn người con gái bên cạnh liên mồm nói, sau nửa ngày, hắn mới hiểu được hết thảy ——

"Liên Kiều!" Bàn tay to của hắn nắm lấy cổ tay cô, hận không thể đem nụ cười trên mặt cô bóp nát! Nhưng vẫn duy trì nụ cười tao nhã, nghiên răng nghiên lợi thấp giọng quát:

"Em đang làm cái gì?"

Liên Kiều không nói chuyện, càng dính hắn chặt hơn.

Đúng lúc này, Hoàng Phủ Ngưng đi từ trên lầu xuống, sau khi nhìn thấy hai người ở cửa, hừ lạnh một tiếng, "Bụp bụp bụp" chạy nhanh xuống dưới.

"Ah, Liên Kiều, cô còn có mặt mũi hơn tôi đấy, về muộn như thế, để cả nhà chờ cô!" Cô ta tức giận nói.

Trong lòng Liên Kiều cười thầm, biết cô ta nhất định còn để bụng chuyện lúc sáng, đôi mắt đảo đảo, ngay sau đó lại lộ ra vẻ áy náy, dịu dàng nói:

"Thật sự xin lỗi mọi người, con nhìn Ngạn Tước làm việc trễ như vậy, thực đau lòng, chỉ muốn bên cạnh anh ấy nhiều hơn một chút..."

"Hừ, buồn cười, một người hiếu động như cô, có thể ngoan ngoãn mà ở cùng anh cả tôi?" Hoàng Phủ Ngưng khinh bỉ nhìn cô, giọng nói cũng đanh hơn.

"Tiểu ngưng, sao lại nói chuyện với Liên Kiều như thế?" Triển sơ Dung lớn tiếng quát.

"Mẹ a —— "

Khuôn mặt Hoàng Phủ Ngưng cực kì uất ức, sau đó chỉ về phía Liên Kiều và Hoàng Phủ Ngạn Tước nói: "Mẹ không biết hôm nay con bị ăn hiếp thế nào đâu, nhưng mà, anh cả anh ấy —— anh ấy lại che chở người phụ nữ kia, ngay cả em gái mình cũng không tin!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô ta bắt đầu lật lại chuyện cũ, tức giận nói: "Tiểu Ngưng đủ rồi, ở công ty làm loạn không đủ, về nhà tiếp tục làm bậy sao?"

Một tiếng mang theo mệnh lệnh cùng quyền uy khiến Hoàng Phủ Ngưng ngậm miệng, cô ta hung hăng dậm chân, thở phì phì ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.

Mọi người sau khi thấy một màn như vậy, suy nghĩ trong lòng càng thêm kiên định, chính là —— anh cả cùng cô gái kia nhất định có ám muội, nếu không làm sao có phản ứng như vậy!

Hơn nữa sau đó Liên Kiều cũng hành động ngoài ý muốn ——

Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa dứt lời, cô liền kiễng chân lên, bàn tay trắng nõn khẽ dí vào giữa hàng lông mày của hắn, nhẹ giọng nói:

"Được rồi, Ngạn Tước, không nên tức giận, anh xem, lại nhíu mày, như vậy sẽ rất nhanh già..."

Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, lại biểu hiện cái động tác thân mật mà chỉ có những cặp tình nhân mới có, khiến cả nhà không thể tin tưởng được quan hệ giữa hai người bọn họ.

Đôi mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước sáng rực, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều nửa ngày, người phụ nữ đáng chết này, cô đây là cố ý!

Không thể tiếp tục để cô náo loạn như vậy!

Nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng sau, nói: "Cha, mẹ, nhân lúc mọi người có mặt đông đủ, con muốn làm rõ một chuyện —— "

"Ai nha, Ngạn Tước, con có chuyện thì để sau nói đi, mẹ cùng cha con cũng có chuyện muốn thương lượng với hai đứa!" Triển Sơ Dung cắt ngang lời con trai, khoát tay nói.

Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước bỗng cảnh giác, chẳng lẽ chuyện cha mẹ định nói là ——

Lúc này, Hoàng Phủ Ngự Phong chậm rãi mở miệng: "Ngạn Tước, Liên Kiều, hai hai con mau lại đây ngồi!"

Liên Kiều ngược lại rất tích cực phối hợp, cô chủ động kéo tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, kéo hắn ngồi lên ghế, hai người cùng ngồi xuống.

"Liên Kiều —— "

Hoàng Phủ Ngự Phong nhìn cô, cười hỏi: "Nếu ta nhìn không nhầm, con thực lòng thích Ngạn Tước đúng không?"

*****

Triển Sơ Dung sau khi thấy tình hình như vậy, cũng nhìn về phía Liên Kiều, ân cần hỏi han: "Liên Kiều a, cháu vẫn chưa trả lời đâu? Có phải cháu thực sự thích Ngạn Tước không?"

Lúc này Liên Kiều thực sự không có một chút ý tốt nào, cô theo bản năng liếc Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi bên cạnh, sau đó cúi đầu không nói, sau hơn nửa ngày, mới nhẹ nhàng gật đầu nói: "Vâng..."

Một chữ vâng nhẹ nhàng, giống như tấm lụa mỏng bao trọn lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn không khỏi bị giật mình, trong lòng lại trào dâng cảm giác ngọt ngào...

"Vậy là tốt rồi, vậy liền quyết định đi!" Triển Sơ Dung nhìn Hoàng Phủ Ngự Phong cao hứng mà vỗ tay, làm Liên Kiều không hiểu ra sao.

"Liên Kiều a, chúng ta đã chọn ngày lành, cuối tuần sẽ tới thăm ông nội của cháu, cháu xem có được không?" Triển Sơ Dung kéo bàn tay nhỏ bé của Liên Kiều, vội vàng hỏi.

"A?" Liên Kiều giật mình kêu một tiếng, lập tức quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.

Thân hình to lớn ngồi dựa vào sô pha bỗng nhiên đứng bật dậy, hắn không thể duy trì trạng thái trầm mặc nữa, ánh mắt nghiêm túc trịnh trọng ——

"Mẹ, chuyện này quá mức rồi, con và Liên Kiều —— "

"Ôi chao, con trai, con và Liên Kiều như thế nào mẹ và cha con cũng đều nhìn thấy, con cũng đừng quên, hôn sự này đã sớm được quyết định, con lại còn chiếm tiệ nghi của con gái nhà người ta, thái độ hiện giờ của con khiến cả dòng họ Hoàng Phủ phải hổ thẹn!" Triển Sơ Dung lần thứ hai ngắt lời hắn, nói ra những câu hợp đạo lý.

Hoàng Phủ Ngạn Tước giống như người bị bức cung, "Mẹ, con lặp lại lần nữa, con với Liên Kiều thực sự trong sạch, con không có làm chuyện—— "

"Bác gái —— "

Lúc này Liên Kiều ngắt lời hắn, nhìn Triển Sơ Dung, cố ý nói: "Thực ra cháu với Ngạn Tước không có gì, chỉ là Ngạn Tước anh ấy rất quan tâm cháu, sợ cháu gặp ác mộng, cho nên mỗi đêm đều ngủ cùng cháu!"

Một câu nói, khiến toàn bộ người trong phòng không thể nào hiểu được!

Khuôn mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước xanh ngắt —— hắn hung hăng trừng Liên Kiều, hận không thể lập tức nhét cô vào trong phòng ngay!

Cô vậy mà lại đổ thêm dầu vào lửa?

Quả nhiên, sau khi Triển Sơ Dung nghe Liên Kiều nói, giơ tay lên đánh Hoàng Phủ Ngạn TƯớc ——

"Con tiểu tử ngu ngốc kia, còn nói không làm gì với người ta, con xem Liền Kiều ngây thơ là thế, bị con chiếm tiện nghi cũng không biết, con quả thực, quả thực làm mẹ tức chết!"

"Mẹ ——" Hoàng Phủ Ngạn Tước hiện tại thật sự là hết đường chối cãi, hắn sắp bị nha đầu này bức điên rồi.

Hoàng Phủ Ngự Phong thì mở miệng, "Liên Kiều, cháu không cần lo lắng Ngạn Tươc, bản thân cháu thấy sao?"

Liên Kiều không khó nhận ra người bên cạnh đang dùng ánh mắt như lửa đốt nhìn cô, bản tính đùa dai sâu trong máu cô mãnh liệt sôi trào, cô tỏ ra nhu thuận nói: "Tất cả nghe theo hai người, nói không chừng ông nội nhìn thấy hai bác chắc chắn rất vui vẻ!"

"Vui vẻ, đương nhiên vui vẻ! Tốt lắm, việc này quyết định như vậy đi, Liên Kiều a, về hôn lễ cháu có ý kiến gì có thể thảo luận với ta!" Triển Sơ Dung càng nhìn Liên Kiều càng thích, quả thực hận không thể lập tức đem nàng dâu này vào cửa luôn.

Liên Kiều ngượng ngùng gật gật đầu, thân người nhỏ xinh càng dựa sát vào Hoàng Phủ Ngạn Tước, "Cháu nghĩ —— để Ngạn Tước quyết định hết đi..." Nói xong, còn bày ra bộ dáng khéo léo nhìn hắn, như chim nhỏ nép vào ngực hắn: "Có phải không, Ngạn Tước?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy máu đã chạy ngược hết nên não rồi, trong lúc nhất thời hắn lại không biết trong hồ lô của nha đầu này có bán thuốc gì (Min: ý chỉ có những thủ đoạn nào!!), không được, phải nhanh chóng hỏi cô mới được.

Chẳng lẽ hôm nay bị đánh nên ngốc rồi? Sẽ không, hắn chỉ đánh vào mông cô thôi, lại không có đánh vào đầu cô!

Hoàng Phủ Anh ngồi một bên thấy hai ngời họ liếc mắt đưa tình, trong lòng càng không rõ tư vị gì, nhưng chỉ có thể là mở to mắt mà nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, tràn ngập loại tình cảm tự nhiên không thể diễn tả...

"Được, cha liền giao chuyện này xuống, Ngạn Tước, tới đây nên giảm bớt lượng công việc đi, quan trọng nhất chính là chuẩn bị cho đám cưới, con là con trưởng, đây là chuyện lớn, không để làm qua được! Còn có —— "

Hoàng Phủ Ngự Phong nhìn những đứa con khác: "Các con có ý kiến gì cũng có thể nói, chúng ta nhất định phải làm cho hôn lễ của gia tộc Hoàng phủ phải hoành tráng rực rỡ nhất!" Ông nói một tiếng, giống như quân lệnh của đại tướng quân.

"Nhi thần tuân lệnh!" Lão Tam Hoàng Phủ Ngạn Đình đứng lên đầu tiên, giống như thần tử trong cổ đại vuốt vuốt hai ống tay áo hô lên. (Min: các bạn đã tưởng tượng ra cảnh này chưa?)

Lão Nhị Hoàng Phủ Ngạn Ngự thì gật đầu, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước nói: "Anh cả, chị dâu tương lai, chúc mừng hai người!"

Mà Hoàng Phủ Ngưng thì bĩu môi không nói gì, Hoàng Phủ Anh cắn môi cũng không cất tiếng.

"Hoắc ——" Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức đứng lên, hắn cảm thấy đầu sắp nổ tung, thân thể cao lớn bao trùm lên đỉnh đầu Liên Kiều, không nói hai lời liền kéo cô đi ——

"A, Ngạn Tước, làm cái gì?" Liên Kiều giật mình, cho dù như vậy, vẫn giả bộ dịu dàng.

"Đi về phòng với tôi!" Giọng nói trầm thấp, một bụng không vui, lại thành công khiến người khác càng suy nghĩ về quan hệ giữa hai người

Ách ——

Liên Kiều lập tức phản ứng, cô theo bản năng muốn trốn tránh, "Ngạn Tước, em bây giờ, bây giờ còn chưa muốn ngủ..."

Xong rồi, nhìn bộ dáng tức giận của hắn, có phải lại muốn đánh cô không?

Nghĩ đến đây, hai chân cô bắt đầu mềm nhũn.

Nhưng mà, Triển Sơ Dung lại không hề biết suy nghĩ của Liên Kiều ra sao, bà bước đến cười ha ha nói: "Liên Kiều, cháu với Ngạn Tước cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, nghe Ngạn Tước nói, cùng nó về phòng đi!"

Bà cố ý nhấn mạnh câu "Cùng nó về phòng" lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều có chút tái nhợt, mà Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoài ý muốn thuận nước đẩy thuyền, cúi đầu kề vào tai cô nói khẽ: "Nhìn thấy không? Ngay cả mẹ cũng nói vậy, còn không đi theo tôi?"

Giọng nói trầm thấp mang theo uy hiếp, hành động thân mật khiến người ta không thể nào không hiểu lầm.

Vừa dứt lời, bàn tay to giống như chiếc kìm chắc chắn nắm lấy cổ tay cô, gần như thô bạo kéo Liên Kiều chạy ra khỏi biệt thự!

Nha đầu chết tiệt này, cho dù hắn đêm hắn không ngủ nhất định phải hỏi cho rõ ràng, rõ ràng đáp ứng muốn phối hợp với hắn giải thích cho người nhà hắn, nhưng vì cái gì hết lần này đến lần khác lại như vậy?

*****

"Buông, buông, Hoàng Phủ Ngạn Tước bại hoại, trứng thối!"

Cả hành lang giống như chỉ có tiếng quát to của Liên Kiều quanh quẩn, trong màn đêm yên tĩnh, dường như càng có vẻ biến ảo khôn lường.

Đèn chùm thủy tinh trong suốt trên cao chiếu lên khiến cơ thể to lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo dài dọc hành lang, gần như chon vùi cơ thể nhỏ nhắn của cô, chỉ thấy gò má anh tuấn của hắn tản ra khí lạnh, nhìn không thấy biểu cảm của con người, bàn tay mạnh mẽ túm lấy tay cô, một chút ý tứ buông tay cũng không có.

"Tôi không muốn trở về phòng!"

Trong lúc hai người đang lôi kéo về phía tòa biệt thự của hắn, Liên Kiều mãnh liệt nắm lấy tay vịn cầu thang, vẻ măt vô cùng hoảng sợ.

Xong rồi, cô tuyệt đối không thể theo hắn vào phòng được, nếu không nhất định sẽ bị đánh lần thứ hai! Nếu trong một ngày bị cùng một người đàn ông đánh vào mông những hai lần, đây quả thực là chuyện quá mất mặt, cho nên cho dù chết cũng không thể vào!

ÁNh mắt giống như chim ưng tản ra ánh sáng lạnh khiến người ta phải khiếp sợ ta, toàn bộ đều tập trung trên người một cô gái ——

"Em xác định?" Hắn trầm giọng nói, không khó nghe ra hắn đang tức giận.

Liên Kiều cảm thấy bản thân cũng sắp bị ánh mắt nóng bỏng của hắn đốt cháy rồi, khi đối diện với ánh mắt của hắn cũng có phần sợ hãi, cô không dám lên tiếng, chỉ tăng thêm lực nắm lên tay vịn cầu thang.

Nhìn vẻ mặt kia của hắn, hoàn toàn trong trang thái giết người, tiêu đời, làm như thế nào đây? Cung Quý Dương, cứu mạng a...

Thấy cô không có dấu hiệu buôn tay, Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi nheo mắt lại, hắn không nói một lời, bước đến ôm lấy cả người cô, đồng thời sức của bàn tay nắm lấy tay cô càng dùng sức hơn ——

"A ——" Liên Kiều chỉ cảm thấy trên cổ tay vô cùng đau đớn, sức lực nắm tay vịn cầu thang cũng biến mất.

"Cứu mạng a... Cứu mạng ——" cô bắt đầu dùng sức đạp hai chân, liều mạng hô to.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy tình huống như vậy, quả thực vừa tức vừa buồn cười, cười như không cười mà nhìn người con gái trong ngực, khí thế bức người giảm đi một chút cúi sát xuống gần cô --

"Không phải trí nhớ của em kém, chẳng lẽ em quên đây là biệt thự của tôi, không có sự cho phép của tôi người làm không dám đi vào?"

Xong....

Liên Kiều sau khi nghe vậy, ngây người ra! Cô nhìn xuống dưới lầu một chút, quả thực đến bóng dáng một người làm cũng không có, hắn ta giết người giệt khẩu cũng có thể....

Cửa phòng ngủ chính gần như bị Hoàng Phủ Ngạn Tước đá phăng ra, ngay sau đó, Liên Kiều bao tải bị ném thẳng lên giường -

Cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều muốn bay ra, quá khó chịu, giãy giụa ngồi xuống, lại thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng trên cao đang hung hăng nhìn cô, khóe mắt co rúm.

"Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh đừng tưởng trừng mắt như vậy tôi sẽ sợ!"

Liên Kiều đứng phắt lên, lại phát hiện vẫn không cao hơn hắn, vì thế liền chạy đế chỗ bàn thủy tinh, thuần thục đứng lên!

"Em xuống dưới cho tôi!" Hoàng Phủ mím chặt môi gằn giọng nói.

Cô đứng chỗ cao như vậy làm gì? Chẳng lẽ không sợ ngã xuống đất sao?

"Không!"

Liên Kiều vùa nói còn khoa trương dậm chân một cái, thì ra đứng ở chỗ này nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước rất có cảm giác thành tựu.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không ép cô, bản thân lại ngồi lên giường, nhìn cô tức giận nói: "Nói đi, rốt cuộc em xảy ra chuyện gì?"

"Tôi? Tôi như thế nào?" Liên Kiều hung hăng trừng hắn một cái.

"Buổi sáng hôm nay em đồng ý với tôi điều gì? Không phải tôi đã nói với em là ngoan ngoãn phối hợp sao?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẫn nại nhắc nhở cô, mắt híp lại lộ ra vẻ không vui.

Liên Kiều sau khi nghe thấy vậy khịt mũi cười cười: "Cắt, anh còn đồng ý sẽ tốt với tôi, kêt quả là như thế nào, lại còn đánh tôi, hừ, anh là đồ lật lọng, vì cái gì mà tôi không thể?"

Dường như đứng lâu cô có chút mệt, ngồi xếp bằng trên mặt bàn, rất giống bộ dáng của em gái nhỏ điển hình.

"Ý em là -- em đang cố ý?" Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước bỗng đỏ lên sắp nổi giận thực sự, ngay cả ngữ điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn nhiều.

Liên Kiều dễ dàng nhận ra hơi thở nguy hiểm, cô kiên trì nhìn hắn nói: "Anh cũng nhìn thấy, bác trai bác gái cũng đã quyết định chuyện này, tôi, tôi làm soa mà thay đổi được, thời gian này -- cho dù phối hợp với anh giải thích cho họ nghe, bọn họ cũng chưa chắc tin tưởng..."

Lời cuối cùng âm thanh càng ngày càng nhỏ, từ từ nhìn hắn, cô có thể cảm giác được lúc này hắn tức giận đến mức nào!

Qủa nhiên, cô vừa dứt lời, Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng bật dậy, thân hình cao lớn bao trọn lấy cô, hai vai cũng bị cặp kìm chặt chẽ kia vây lấy --

"Đáng chết! Tôi hận không thể trực tiếp ném em trở về Malaysia ngay lập tức!" Hắn rống lên, gần như muốn làm nổ tai cô.

"Anh dựa vào cái gì mà hô to gọi nhỏ với tôi?"

Liên Kiều bị hắn rống, có sợ hãi cũng phải phản kháng, đôi mắt tím lóe lên sự dũng cảm mạnh mẽ nhìn hắn, "Hôm nay ai cho anh đánh tôi? Dù sao tôi không thấy anh cũng sốt ruột, bác trai bác gái thích đi gặp ông nội thì đi, kết hôn thì kết, ai sợ ai chứ?"

Sở dĩ cô dám nói như vậy, là bởi vì rất tin tưởng lời nói của Cung Qúy Dương (Min; ah~ chị nghe mồm lão ấy!!), thì Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất định sẽ không cho hôn lễ này tiến hành thuận lợi.

"Kết hôn?" Hoàng Phủ Ngạn Tước bị lời nói của cô làm tức giận mặt xanh mét, "Đáng chết, em nói lại lần nữa cho tôi!"

"Nói một ngàn một vạn lần thì sao? Tôi nói kết hôn thì kết, ai sợ ai chứ! Có nghe thấy không!" Giọng nói của Liên Kiều còn lớn hơn hắn, không có chút sợ hãi nào mà hét vào mặt hắn!

"Em có biết mình đang nói gì không? Kết hôn? Em có hiểu được ý nghĩa của việc kết hôn không?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, ban ngày còn làm bộ dáng sợ muốn chết, tại sao đến lúc này thì toàn bộ đều thay đổi, nhất định là đang giận dõi hắn, nhất định là như vậy!

Hừ!

Liên Kiều lắc lắc đầu, "Cái gì nghĩa với chả không, tôi mới mặc kệ hiểu nhiều như vậy, tóm lại tôi một chút cũng không nóng lòng, nếu anh sốt ruột, tự mình nghĩ cách đi!"

Nói xong, cô nhìn đồng hồ, sau đó cực kì khoa trương nói: "Ai, tại sao lại thấy khó chịu như vậy, hóa ra là sắp tới mười hai giờ!"

Vừa nói, cô nhảy khỏi bàn thủy tinh --

"Không cho phép ngủ!" Hoàng Phủ Ngạn Tước bá đạo ra lệnh.

Liên Kiều lộ vẻ mặt vô tội, cô nhún vai nói: "Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh nên biết có ngủ hay không thì cũng không phải tôi quyết định, anh cũng không khống chế được, đến thời gian đó tự nhiên tôi sẽ ngủ, cho dù anh bắt ép tôi cũng vô dụng, anh đó, vẫn nhanh nghĩ biện pháp giải trừ hôn ước chút đi!"

Nói xong, cô liền thoát ra khỏi ngực hắn, ngáp một cái rồi lăn ra giường.

Mà một bên Hoàng Phủ Ngạn Tước đã sớm bị cô làm cho tức điên.

Crypto.com Exchange

Chương (1-177)