Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 065

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 065
Suy nghĩ lỗi lầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Em, nha đầu này..."

Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thán, thấy cô như vậy, tất cả tức giận đều bay đi hết, giơ tay lên muốn vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, thấy cô kinh hoảng lui về phía sau.

Một đám lông mày dựng lên, mang theo cảm giác uy nghiêm bẩm sinh cùng quền thế, bàn tay to hạ xuống, mang theo vài phần thương tiếc sủng ái khẽ vuốt ve gương mặt cô, tận lực không để ý tới vẻ mặt tràn đầy sợ hãi của cô, nhưng mà, ngay đó cô gắt gao nhắm chặt mắt, lại càng bất mãn ——

"Mở to mắt!"

Hắn phát hiện cảm xúc thực sự của mình càng ngày càng bị cô ức chế đến điên rồi, trong tứ đại tài phiệt, hắn Hoàng Phủ Ngạn Tước chính là người nổi danh tính tình tốt và vô cùng nhẫn nại, luôn luôn có kiểu ôn nhã trứ danh, đây chính là khí chất khác biệt của hắn giữa đám người kia.

Bốn người, bốn loại tính cách, cũng là vòng trong buôn bán liên quan đến nhau.

Như Lăng Thiếu Đường, ngông cuồng! Luôn lấy cách ngông cuồng để nổi danh, hắn bướng bỉnh lì lợm nhưng cũng rất mạnh mẽ, mỗi lần gặp chuyện mất hứng hắn sẽ không bao giờ nhường nhịn, giống như bá chủ một phương, nói đốt liền đốt!

Lãnh Thanh Dục, lãnh khốc! Nổi danh lãnh khốc vô tình, hắn là người duy nhất trong tứ đại tài phiệt có hai danh phận vô cùng quan trọng, bất luận là Lãnh tổng của Lãnh thị một tay che trời, đào tung đất, đi tới chỗ nào cũng khiến người ta sợ hãi. Có thể nói hắn thực lạnh lùng tàn nhẫn, cũng có thể nói hắn là ma quỷ vô tình, nhưng -- cái này chỉ là đối với người ngoài!

Cung Quý Dương, tà! Hắn là người duy nhất trong bọn họ thích lộ diện ra bên ngoài, tà mị đa tình, tính nhẫn nại mười phần, đương nhiên, cái tính nhẫn nại chỉ nhằm vào phụ nữ mà thôi, trong lòng hắn vẫn có một dòng phản nghịch, hắn thích kích thích, thích mạo hiểm, thích đem truyền thống đảo điên một lượt, một câu đó là, hắn vĩnh viễn thích làm chúa tể một nơi!

Mà Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhã! Nhã trong này, ta tao nhã, là thanh cao, chính là một loại khí chất quý tộc trời sinh, hắn chính là trùm trong giới tài chính, tự nhiên cũng là người có tâm tư kín đáo nhất trong bốn người, có thể là tính khí nhã nhặn kiên nhẫn khiến người ta không tưởng tượng nổi, bởi vậy, bất kể là cười, giận, giơ tay nhấc chân, thậm chí là ngủ say cũng sẽ mang loại cao quý như vương tử này theo, khiến phụ nữ si mê không dừng.

Nhưng mà, hôm này, hắn một thân tao nhã, thế nhưng lại bị nha đầu trước mặt này ép đến mức phải động tay, đây chính là phương thức lần đầu tiên hắn sử dụng kể từ khi bé để dạy dỗ một cô gái!

"Tự mình nghĩ lại đi, tôi dạy dỗ em là đúng hay sai!" Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn ánh mắt cô gấp đến độ sắp thành quả đào đến nơi, cưỡng chế ôm cô vào trong ngực, bắn âm thanh lạnh lẽo.

Tuy rằng hắn rất dạy dỗ cô một chút, nhưng mà sau thời gian ở chung hắn biết, nếu thật sự làm như vậy, lần dạy dỗ này đối với cô mà nói thì chính là làm điều vô nghĩa, nói trắng ra Liên Kiều đơn thuần giống như đứa trẻ, nguyên nhân chính là như thế, hành vi của cô đôi khi giống y như một đứa nhỏ, sau khi dạy dỗ qua đi liền cho quả táo ngọt, cô vĩnh viễn không nhớ được.

Liên Kiều đương nhiên không biết loại tâm tư này của Hoàng Phủ Ngạn Tước, sau khi cô nghe thấy vậy, khóc gật gật đầu, đứng dậy, mở cửa văn phòng đi ra bên ngoài.

Hoàng Phủ Ngạn Tước bất đắc dĩ mà lắc đầu, mấy ngày nay hắn thật đúng là phá lệ quan tâm, có đôi khi hắn cảm thấy bản thân giống như các bậc trưởng lão trong nhà trong nhà cô vậy, không thể không ở trước mặt cô sắm vai nhân vật nghiêm túc, loại dụng tâm lương khổ này lần đầu tiên hắn đối với một người phụ nữ.

Hắn đứng lên một lần nữa, thả người trên ghế tổng tài, bị cô giày vò một trận như vậy (Min: Ặc), thế nhưng hắn lại không có tâm tư xem tài liệu, hắn là người cuồng công việc, cũng là một người cuồng công việc nhất trong tứ đại tài phiệt, nhưng hôm nay -- hết thảy đều thay đổi...

Đâu là có chuyện gì?

Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước rất phiền toái, vươn tay lấy tập văn kiện vứt trên bàn, thực phiền, chưa từng có phiền não như vậy, trước mặt hoắn toàn là bộ dáng khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Liên Kiều!

Đáng chết!

Ngoài của vang lên tiếng gõ, lễ phép mà cẩn thận!

"Vào!" Hắn thốt ra một câu mang theo sự không kiên nhẫn.

Thư ký tổng tài đi tới, cô nàng thận trọng đương nhiên biết hôm nay tổng tài không vui, khi nãy cô nàng vẫn không dám đi vào, dù cách âm tốt đến mấy cũng không ngăn cản được tiếng kêu khóc ban nãy, cô đứng ở ngoài cũng bị dọa cho chết khiếp, chính là không nghĩ tới, một hồi đấu võ, cửa phòng tổng tài liền mở ra, cô gái khóc đến kinh thiên động địa kia liền đi ra.

"Hoàng Phủ tiên sinh..."

Cô thận trọng mở lời, thấy khuôn mặt hắn lo lắng, lập tức nói rằng: "Cái kia -- Liên Kiều tiểu thư nhốt mình trong phòng phô tô tài liệu, này--"

Cô lần thứ hai nhìn sắc mặt tổng tài, cũng muốn hỏi hắn làm như thế nào.

Hoàng Phủ NgạnTước nhíu mày, mạnh mẽ đem phiền muộn trong lòng đè xuống, trầm giọng ra lệnh: "Trông chừng cô ấy cho tôi!"

"Vâng ạ, Hoàng Phủ tiên sinh, tôi biết!" Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh cô thư ký lui ra ngoài.

Phòng tổng tài một mảnh yên tĩnh, giống như dĩ vãng, nhưng--

"Hoắc---" Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức đứng lên, đi đến cửa sổ sát đất trước, trên cao nhìn xuống thế giới dưới chân, cái loại phiền toái này lại lặng yên trở về...

"Hu hu -- Hu hu --"

Trong phòng phô tô, không ngừng truyền đến âm thanh than khóc của Liên Kiều, cô thực sự hận Hoàng Phủ Ngạn Tước lại dám cả gan đánh cô như thế. Cô, cô lớn như vậy cũng chưa trải qua loại uất ức này. Ông nội Liên cũng không bao giờ đánh cô, hắn dựa vào cái gì đánh cô chứ? Còn đe dọa cô!

"Hu hu -- đại phôi đản -- tôi không bao giờ chơi với anh nữa. Hu hu---" Cô một bên khóc một bên mắng, hừ, còn chuẩn bị để cô suy nghĩ lỗi lầm sao?

Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy người đàn ông nào đáng ghét như vậy, không cho phép cô như thế này không cho phép cô như thế kia, không cho nghịch ngợm, không cho ra ngoài chơi, cô cũng không phải con rối, sao có thể bất động một chỗ, xem ra về sau cũng không có ngày tháng tốt đẹp gì, nói không chính xác chỉ cần cô không nghe hắn nói, hắn có thể lại tiếp tục đánh cô.

*****

Nghĩ đến đây, Liên Kiều khóc càng uất ức hơn, cô muốn... lập tức trở về Hongkong!

Khi trước cô tới nơi này đẻ làm gì, sớm biết như vậy, đánh chết cô cũng sẽ không đến!

Đúng, chính là Cung Quý Dương! Là Cung Quý Dương cổ vũ cô đến chỗ này!

Liên Kiều vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm thấy số của Cung Quý Dương, không chút do dự liền gọi ——

Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng tút tút, sau đó lập tức được thay thế bằng một giọng nói tà mị lười biếng, "Ah, Liên Kiều?"

Trong điện thoại truyền tới rõ ràng là giọng kinh ngạc.

"Hu hu... Cung Quý Dương... Hu hu..." Liên Kiều vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cung Quý Dương, nước mắt không khống chế nổi chảy ào ào, khóc không thành tiếng.

Cung Quý Dương ở đầu dây bên này thực sự bị giật mình, nhanh chóng thu hồi ngữ điệu cà phơ cà phất, vội vàng hỏi: "Liên Kiều, em sao vậy? Sao lại khóc thành ra như thế?"

Liên Kiều hít hít cái mũi nhỏ, uất ức đầy mặt, "Cung Quý Dương... Tôi, tôi bị đánh.... Hu hu..."

"A?" Cung Qúy Dương kinh ngạc A ra một tiếng, "Em bị đánh? Là ai đánh em? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Liên Kiều khóc đến mức bắt đầu ho khan, nàng cố hắng cổ họng, nức nở: "Chính là Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh ta đánh, đánh tôi, còn đe dọa tôi.... . Nói lần sau tôi còn, trêu chọc anh ta tức giận, anh ta, anh ta liền đánh tôi..."

"Liên Kiều, trước tiên em nín khóc đã, ngoan nào, em nói rõ cho anh biết, là Hoàng Phủ Ngạn Tước đánh em sao?"

Trong giọng nói Cung Qúy Dương dường như không thể tin được, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại có thể đánh một cô bé? Làm sao có thể?

"Đúng, chính là anh ta đánh tôi..." Liên Kiều dùng sức gật gật đầu, cũng không ý thức được Cung Qúy Dương ở đầu dây bên kia căn bản là không nhìn thấy, "Anh ta, anh ta ghét bỏ tôi nghịch ngợm, còn, còn không cho phép tôi ra ngoài chơi, tôi không muốn ở nhà anh ta nữa, tôi muốn về, về Hongkong. Hu hu.."

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở dài, ôi, âm thanh vừa cất lên, "Liên Kiều a, em nói cho tôi biết, Hoàng Phủ Ngạn Tước đánh em thế nào?"

Cung Qúy Dương dù nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra trường hợp Hoàng Phủ Ngạn Tước đánh phụ nữ, này -- đây là tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện này, đàn ông đánh phụ nữ, đối với bốn người bọn họ chuyện này hèn mọn tới mức nào, như thế nào?

Liên Kiều một tay cầm di động, một rút thêm một tờ khăn giấy, hung hăng lau lau lên mũi nói: "Anh ta mới đánh mông tôi. Hu.... Hu hu, tôi hận chết anh ta..."

"A?" Lần thứ hai Cung Qúy Dương thốt ra kinh ngạc, cái gì? Hắn không nghe lầm chứ? Đánh, đánh mông cô ấy? Nghĩ đến đây, hắn thật sự nhịn không được, liền bật cười.

"Này, Cung Qúy Dương, anh cười cái gì? Tôi khổ sở muốn chết, anh còn cười?" Liên Kiều lớn tiếng gào thét vào chiếc điện thoại, "Nêu không phải anh gợi ý cho tôi đến chỗ này, tôi cũng sẽ không bị đánh!"

"Được, được, được, là tôi sai, tôi không nên cười!" Cung Qúy Dương ở đầu dây bên kia vội vàng nhận lỗi, nghe xong trong lòng hắn liền hiểu, nhất định là nha đầu Liên Kiều này quá nghịch ngợm, Hoàng Phủ Ngạn Tước không chịu nổi nữa mới làm như vậy.

Nhưng mà -- để cho một vương tử cao nhã như vậy mất đi tính nhẫn nại còn đánh mông một cô gái nhỏ. Cố đánh nữa, một màn này nhìn qua rất có ý tứ!

Chuyện thú vị như thế, xem ra về sau lại có có cớ để quấy rầy cậu ta, việc này nếu bị Thiếu Đường cùng Thiên Dục biết, bọn họ nhất định sẽ mang bom đến Hoàng Phủ gia.

Cái tên gia hỏa xấu xa kia lại có thể nghĩ ra chiêu độc như vậy để đối phó với nha đầu nghịch ngợm Liên Kiều này, thật sự là cao tay!

Liên Kiều cũng không biết tâm tư của Cung Qúy Dương cô nói vào điện thoại: "Này Cung Qúy Dương, tôi muốn đi."

"Ai, Liên Kiều, em muốn đi đâu a?" Cung Qúy Dương thấy cô hỏi liền giật mình, liền vội vàng hỏi.

"Tôi muốn về Hongkong! Hoàng Phủ Ngạn Tước rất chán ghét.... . Tôi không muốn thấy anh ta...." Liên Kiều vừa nghĩ tới cái mông mình liền hận thấu xương người đàn ông đang ngồi trong văn phòng tổng tài kia, hận không thể lập tức mọc cánh bay đi.

Cung Qúy Dương sau khi nghe thấy cô nói, vội vàng khuyên nhủ: "Liên Kiều, em làm như vậy rất không lý trí, bây giờ phần lớn các bến cảnh đều nghỉ, em về thế nào?"

"Ừ.... ." hai mắt Liên Kiều đẫm nước, "Tôi muốn về Malaysia, tôi muốn nói cho ông nội chuyện này, để ông nội thay tôi trút giận!"

"Ai...." Đàu bên kia phát ra tiếng thở dài, "Liên Kiều, nếu em làm như vậy, càng là không lý trí!"

"Vì cái gì, chẳng lẽ còn muốn tôi ở đây bị ngược đãi?" Liên Kiều dậm chân một cái, xoa xoa bầu mắt nói.

Cung Qúy Dương không hoang mang chút nào, "Nha, em từ từ nghe tôi giải thích!"" Hắn tạm ngừng chút, sau khi biết Liên Kiều đã nghiêm túc nghe mình nói, hỏi tiếp: "Liên Kiều, em thành thật trả lời tôi, ông nội em có bao giờ nói qua em thực sự rất nghịch không?"

Liên Kiều nghĩ lại, sau đó rầu rĩ trả lời: "Có nói qua!"

"Thì đó!"

Cung Qúy Dương ở đầu bên kia nở nụ cười: "Em nghĩ mà xem ngay cả ông nội em cũng cho rằng em thực sự nghịch ngợm, vậy nhất định là hi vọng có người có thể giúp ngài ấy quản em, mà Hoàng Phủ Ngạn Tước chính là cháu rể mà ông nội em nhận định, em nghĩ mà xem, đến lúc đó dù em có tố cáo cho ông nội, ngài ấy cũng nhất định nói giúp Hoàng Phủ Ngạn Tước?"

Một câu nói khiến Liên Kiều sửng sốt, hơn nửa ngày sau mới thốt ra: "Chắc là sẽ giúp đỡ Hoàng Phủ Ngạn Tước...."

Đúng vậy, ông nội thích Hoàng Phủ Ngạn Tước như vậy, nói không chừng sẽ bênh hắn.

Nghĩ đến đây, cả người cô toát ra mồ hôi lạnh...

"Thật sự là một cô bé thông minh, cho nên em không thể hành động thiếu suy nghĩ, biết không?" Cung Qúy Dương chậm rãi hướng dẫn cô.

"Tôi nên làm cái gì bây giờ, Hoàng Phủ Ngạn Tước kia thực đáng ghét..." Liên Kiều nhăn mặt lại, nước mắt đảo quanh con ngươi màu tím lộ ra vẻ bất lực.

Crypto.com Exchange

Chương (1-177)