Vay nóng Tinvay

Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 055

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 055
Hoàng Phủ Gia tộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)

Siêu sale Lazada


Có đôi khi, tình yêu sẽ không hẹn mà gặp, lại giống một nhà thiết kế tài ba, thiết kế vận mệnh ái tình của nhau, cứ như vậy, nhàn nhạt, có một chút ngọt ngào...

★★★

Nước Mỹ, tổng bộ Hoàng Phủ tài phiệt, phòng hội nghị quốc tế.

Toàn bộ hội nghị tràn ngập tiết tấu nhanh chóng bên rộn, một buổi sáng, Hoàng Phủ Ngạn Tước liên tục mở ba hội nghị, trên cơ bản là vội đến hở không ra một tia rảnh rỗi.

Đang làm việc, hắn luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, điểm ấy nhân viên của tập đoàn cùng với những người hợp tác hoàn toàn hiểu rõ, bởi vậy ban ngày, toàn bộ tập đoàn Hoàng Phủ giống như đánh nhau trên chiến trường.

Trong phòng họp, nhân viên cao cấp không ngừng báo cáo nhiệm vụ quản lí của mình, một chuỗi con số xuyên suốt đằng sau lẽ n lần đơn vị, mà Hoàng Phủ Ngạn Tước thì một thân tây trang cứng răn ngồi ở vị trí Chủ tịch, trên mặt có hương vị của thương nhân thành công cùng tao nhã.

"Hoàng Phủ tiên sinh, hiện tại ngài đang nhìn là tình huống liên quan tới thị trường Hongkong, tại Hongkong tổng cộng có mười ba công ty con độc lập, bọn họ..."

Trong đó một vị chủ quản giải thích sô liệu đang hiện ra trên màn hình.

Sau lại nói Hoàng Phủ Ngạn Tước trên cơ bản không nghe nổi một chữ vào tai, rất là ngoài ý muốn, hai chữ "Hongkong" thì giống như cái tiểu phi không ngừng quấn lấy đầu óc hắn...

Không biết tiểu nha đầu kia thế nào? Anh không nói một tiếng mà rời khỏi, cô sẽ có phản ứng gì? Có phải hận chết anh hay không? Hay hoặc là là —— sẽ nhớ tới anh?

Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ một tiếng —— xem ra thật sự là vội vàng, sao anh lại có thể cho rằng tiểu nha đầu kia nhớ anh chứ? Liên Kiều cô ước gì anh còn không xuất hiện nữa kia. (Min: Anh ơi chắc không?)

Nghĩ đến ngày cuối cùng tại Hongkong, anh quả thực ngay ý chí tự sát cũng có, không nghĩ tới nha đầu kia lại xuống tay với anh nhanh vậy, tại anh không nghĩ ra thế nào trong tình huống như vậy còn đào được cái hố, cái này cũng chưa tính cái gì, khi anh thực sựu tốn sức "Chín trâu, hai hổ" ra khỏi cái hố đó, lúc chuẩn bị lái xe mới phát hiện, trên cửa xe không biết khi từ khi nào đã đổ lên một đống cao su, đem tay anh dính chặt trên đó...

Cái nha đầu này thực đúng là dùng chiêu thức đối với Cung quý dương đã lặp lại hết thảy với anh, nhưng mà ——

Cung Quý Dương là thiên tài máy móc, mà anh cũng không phải, Cung Quý Dương có thể chỉ bằng một công cụ đơn giản có thể lật đỏ cánh cửa xe xuống, chính là anh không được a, một phút kia, anh thật muốn đem tiều nha đầu Liên Kiều này trở về, hung hăng đánh vào mông cô!

Rơi vào đường cùng, anh đành phải gọi điện thoại gọi người đến hỗ trợ, những tưởng anh đường hoàng là Chủ Tịch tập đoàn Hoàng Phủ oai phong lẫm liệt mà cũng có lúc rơi xuống hố xấu hổ như vậy, mà trùng hợp bên tổng bộ nước Mỹ có hội nghị khẩn cấp, vì thế liền suốt đêm bay về Mỹ!

Nhưng mà, thù này anh nhất định phải báo!

Tiểu nha đầu này đáng chết, tuổi còn nhỏ, mà ý đồ không hề thiếu!

Đang lúc báo cáo chủ quản đột nhiên thấy môt tổng giám đốc khẽ động, lộ ra nụ cười khổ chưa từng thấy, từ từ? Dĩ nhiên là cười khổ, hắn nhất thời trằng mắt thật to, cái trừng này, khiến cho toàn bộ người tham dự phiên họp đổ dồn vào nhìn vị Tổng giám đốc, nhao nhao nhìn đến thần thái kì lạ.

Trời ạ! Tổng giám đốc của bọn họ có biểu tình gì đây?

Vị chủ quản kia sợ tới mức nuốt một chút nước miếng —— chẳng lẽ là bởi vì hắn báo cáo sai chỗ nào? Không thể nào?

"Ách, cái kia —— Hoàng Phủ tiên sinh, số liệu này tôi kiểm tra rất nhiều lần, hẳn là không có sai..." Hắn thật cẩn thận nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức kịp phản ứng, anh nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc bốn phía, lại nhìn vị chủ quản đang thất thần sợ hãi kia, khôi phục giọng nói lạnh lẽo:

"Được, tiếp tục!"

Chủ quản lúc này mới đem tâm trở về bụng, lại bắt đầu chậm rãi nói...

Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước lại cảm thấy có chút buồn cười, trong buổi họp thất thần cái này từ khi anh tiếp quản tập đoàn Hoàng Phủ chưa bao giờ xảy ra, hôm nay thế mà lại phạm sai lầm không đáng có này!

Một lần nữa vùi đầu vào công tác Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không biết, vào giờ phút này, tại chỗ ở của mình —— Hoàng Phủ, đang trình diễ một màn chung thân anh khó quên...

※※※※※※※※

"Cái gì? Quý Dương a, cháu nói... Nói đều là thực?"

Trong đại sảnh nhà Hoàng Phủ, một phụ nhân cực kì kích động cầm tay Cung Quý Dương, cảm xúc cao vút hỏi han, mà bên người bà cũng tập tụ rất nhiều người của nhà Hoàng Phủ.

Tương đối khác với ba nhà Tài phiệt kia, Hoàng Phủ Gia đích thực có thể xưng là "Tộc", lấy Lăng thị mà nói, chỉ có Lăng Thiếu Đường cùng Lăng Thiếu kên hai anh em, mà Cung thị thì chỉ có một con trai độc nhất là Cung Quý Dương, Lãnh thị so sánh với Hoàng Phủ còn có thể, có Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Hi cùng Lanh Tang Thanh ba đứa nhỏ.

Hoàng Phủ Gia tộc thì khác hẳn, từ con cả Hoàng Phủ Ngạn Tước, đến con thứ Hoàng Phủ Diên Đình, lại đến con gái lớn Hoàng Phủ Ngưng cùng ma nữ Hoàng Phủ Anh, cuối cùng còn có một người giống như ba họ có oán hận Hoàng Phủ Ngạn Thương, tổng cộng có sáu anh chị em, hơn nữa trong nhà có hai lão nhân, cũng chính là cha mẹ cọn họ —— Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung, có thể nói là nhân tài đông đúc, đầu người di chuyển.

Nhưng mà, lúc này, bọn họ đều có mặt đầy đủ mà nhìn cái người dương dương tự đắc ngồi trên ghế sa-lông –Cung Quý Dương, trên mặt cũng tràn ngập tò mò.

"Ai, bác gái, ngài để con nói bao nhiêu lần nữa, là thật, Ngạn Tước lần này thực quá phận, người ta vẫn là cô gái chưa gả đi, liền đem cô ấy... bắt nạt, Liên Kiều là con dâu hồi đó người chọn lựa, điều này cũng tốt, hiện tại đang khóc sướt mướt, cháu nhìn thấy mà thực sự không đành lòng a!"

Cung Quý Dương uống một miệng trà, vẻ mặt tiếc hận, rất có phong thái nhân sĩ giang hồ bênh vực kẻ yếu.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, trong lúc nhất thời mọi mọi người xôn xao.

Sáng sớm nay, ngay sau khi Hoàng Phủ Ngạn Tước ra khỏi cửa, Cung Quý Dương liền nghênh ngang mà đi đến "Hoàng phủ", đem mấy người anh chị em trong nhà Hoàng Phủ đang định đi làm ngăn lại, lại đem lão gia tử Hoàng Phủ Ngự Phong và phu nhân Triển Sơ Dung mời ra, miêu tả sinh động như thật hành động của Hoàng Phủ Ngạn Tước ở Hongkong.

Không nghe thì không sao, vừa nghe đã thấy kinh người!

*****

Nghe Cung Quý Dương "phấn khích" miêu tả, bọn họ mới biết con trai mình lại có hành động kinh thiên động địa ở HongKong.

Kuching, cũng chính là "Liên Kiều" trong miệng Cung Quý Dương, tuy rằng bọn họ không biết co gái nhỏ này vì cái gì lại lấy tên như vậy, nhưng mà, bọn họ biết cô chính là người mà Hoàng Phủ Gia nhìn trúng- cháu gái của Mã Vương thất, từ rất lâu về trước, người già trong Hoàng Phủ Gia cùng Vương thất Malaysia có chung ý kiến, muốn tiến hành đám hỏi thương-chính (Thương mại- chính trị), hi vọng người kế thừa Hoàng Phủ tài phiệt Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể cưới Kuching vào cửa, việc này đối với hai bên đều có lợi mà không có hại, bất đắc dĩ, Hoàng Phủ Ngạn Tước căn bản là không có ý tứ muốn kết hôn, đối với cuộc hôn nhân này bọn họ cũng không biết làm thế nào.

Chính là, hôm nay Cung Quý Dương đã chạy tới lại nói cho bọn họ một tin tức vô cùng kinh khủng.

Thì là mấy ngày trước đây Hoàng Phủ Ngạn Tước lấy lí do đến phân bộ ở Hongkong công tác, thế mà lại gặp mặt Kunching ở trường đại học Hongkong, cũng chính là Liên Kiều, càng làm cho người ta mở rộng tầm mắt là, hắn thừa dịp một lần say rượu, đem cháu gái Vương thất người ta... Cường bạo??!!

Quan trọng hơn là, Hoàng Phủ Ngạn Tước thế nhưng sau đó bỏ trốn mất dạng, đem cô gái nhỏ người ta ăn không còn một mảnh sau đó vỗ đít chạy lấy người.

"Ai ——" lúc này, Cung Quý Dương buồn bã mà thở dài ——

Tất cả mọi người cho rằng hắn muốn nói gì, toàn bộ đem lực chú ý đặt ở trên người hắn, nào biết, hắn chính là ngáp một cái, đem chén trà cầm lên, lại nhàn nhã uống trà.

"Bác nói Quý Dương a, sau đó thế nào? Cái kia Liên Kiều đâu?"

Ngay cả Hoàng Phủ Ngự Phong cũng không kiềm chế nổi, ông vội vàng đem chén trà trên tay Cung Quý Dương đoạt lấy vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Ah! Đúng vậy a, Liên Kiều hiện tại con bé thế nào nhỉ? Nó thế nào? Nói thật, ta chỉ nhìn thấy nó kia qua ảnh chụp bộ dáng thật sự là xinh đẹp cực kì, nếu Ngạn Tước khi dễ nó, ta nhất định sẽ bắt nó (HPNT) phụ trách!" Triển Sơ Dung cũng lôi kéo Cung Quý Dương mà nói.

Cung Quý Dương cố nhịn cười, có tiếng cũng có miếng mà nói: "Có lẽ thật sự là ông trời mở mắt, để cháu lại Hongkong gặp được Liên Kiều, cho nên việc ác của Hoàng Phủ Ngạn Tước cháu có thể làm nhân chứng, a, Liên Kiều đã bị cháu đưa tới Mĩ, Ngạn Tước lần này cũng quá phận đi, Liên Kiều chỉ có hai mươi tuổi a, cô ấy có biết gì đâu? Đơn thuần giống như tờ giấy trắng, tuy nói Ngạn Tước lúc ấy uống say, ai biết cậu ta có cẩn thận hay không đem tiểu nha đầu Liên Kiều này lư lại cái gì!"

Mọi người hít một trận khí ——

"Cung đại ca, anh nói là, anh cả em, anh ấy có khả năng đem Liên Kiều —— "

Lão nhị Hoàng Phủ Ngạn Đình có hình dáng anh tuấn rất giống Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn trừng hai mắt lên nhìn Cung Quý Dương.

"Đúng vậy!"

Cung Quý Dương nhìn một vòng người, cuối cùng nói với Triển Sơ Dung: "Nếu lúc ấy Ngạn Tước thực không cẩn thận, như vậy hiện tại Liên Kiều có mang cốt nhục của nhà Hoàng Phủ cũng không có gì là lạ!"

Triển Sơ Dung sau khi nghe vậy, thân mình lập tức run rẩy một cái, từ cách chăm sóc làn da cho thấy bà chính là một mỹ nhân bại hoại, tự nhiên cũng là một bà mẹ hiền, sau khi nghe phán đoán lớn mật của Cung Quý Dương, bà càng kích động mà đứng dậy ——

"Như vậy —— như vậy quả thực là quá tốt, ta thật đúng là trông ngóng như sao trông trăng, Ngự Phong, ông nói đúng không hả?" bà đem ánh mắt chuyển sang chồng mình, gấp giọng hỏi.

"Không tồi, tiểu tử Ngạn Tước kia quả thực làm việc quá đáng, có ý với người ta lại còn dùng thủ đoạn, đã sắp ba mươi rồi, còn giống như đứa nhỏ khônng có đại não, lần này nhất định phải thúc đẩy hôn sự của bọn chúng! Không kết hôn? Hừ, dù có trói nó đến lễ đường cũng phải kết!" (Min: ba má anh Tước xì tin quá ha~ đáng yêu nữa~ 0-0)

Hoàng Phủ Ngự Phong cũng đứng dậy, tuy rằng đã là lão già năm mươi, nhưng loại khí chất từ khi gây dựng sự nghiệp qua bão tố phong ba cũng không giảm!

Lúc này, Hoàng Phủ Ngưng vẻ mặt hồ nghi mà cắt đứt kích động của ba mẹ ——

"Con cảm thấy chuyện này thực có vấn đề, anh cả làm việc luôn có chừng mực, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Cung đại ca, anh cũng nói, lúc ấy là anh cả em uống rượu, người uống rượu sao còn có thể làm ra chuyện này?"

"Ai, em gái của anh, cái này em không hiểu, đàn ông sẽ lấy cớ uống rượu để làm chuyện này, lại nói, anh trai em tửu lượng không tốt lắm, làm sao có thể uống rượu, nói không chính xác thực chính là mượn rượu hành hung!" Hoàng Phủ Ngạn Đình cười đến rất là ẩn ý mà nói.

"Đúng vậy, ta liền không tin tiểu tử ngu ngốc kia uống rượu!" Hoàng Phủ Ngự Phong rất là đồng ý lời nói của lão nhị.

Em gái Hoàng Phủ Anh đi lên trước, thật cẩn thận hỏi Cung Quý Dương ——

"Anh Quý Dương, anh nói đều là thực sao? Anh Ngạn Tước thật làm như vậy?" Âm thanh của cô dịu dàng, giống như búp bê thủy tinh.

Cung Quý Dương vươn tay nhẹ vỗ đỉnh đầu cô: "Anh Anh, anh biết em sùng bái cậu ta, nhưng mà, cậu ta chính xác đã làm chuyện này a!"

Hoàng Phủ Anh sau khi nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, thật lâu sau, cô mới nói khẽ: "Nói như vậy, về sau anh Ngạn Tước sẽ đau lòng vì phụ nữ khác, anh ấy sẽ không thương em..."

"Con a, thật là một nha đầu ngốc!"

Triển Sơ Dung đem Hoàng Phủ Anh kéo tới bên người, sủng nịch mà nói rằng: "Anh trai con đương nhiên sẽ thương con, nhưng mà, nó là trưởng tử, cưới vợ sinh con là chuyện tự tự nhiên, chẳng lẽ con khôn gnhix anh cả con sẽ có một gia đình hạnh phúc sao?"

"Vâng..." Hoàng Phủ Anh miễn cưỡng cười cười, gật đầu.

"Con gái ngoan!" Triển Sơ Dung cũng vui mừng mà cười.

"Cắt —— "

Hoàng Phủ Ngưng liếc mắt nhìn em gái, châm chọc khiêu khích nói: "Như thế nào? Em còn muốn anh cả ở cùng em cả đời? Em chính là em gái anh ấy, chẳng lẽ còn có thể thành vợ —— "

"Tiểu Ngưng!"

Hoàng Phủ Ngự Phong quát một tiếng: "Không được nói hưu nói vượn với em gái, tiếp tục nói như vậy ta liền phạt con tự giam mình trong phòng không cho ra cửa!"

"Hừ!" Hoàng Phủ Ngưng tức giận chạy lên lầu, mà khuôn mặt của Hoàng Phủ Anh thì ủy khuất nhăn nhó.

"Được rồi ——" Triển Sơ Dung vội vàng hoà giải, bà đem ánh mắt dừng trên người Cung Quý Dương: "Quý Dương a, hiện tại quan trọng nhất là đem Liên Kiều tới đây, mau dẫn bác cùng bác trai con đi!"

Cung Quý Dương thực hiển nhiên đối với một màn vừa rồi không hề trách móc, hắn đứng dậy, dùng sức mà duỗi thắt lưng, nói rằng: "Được, đi theo cháu!"

Đoàn người lập tức nhanh chóng đi theo sau Cung Quý Dương...

*****

Liên Kiều rốt cục lý giải được hàm nghĩa "Người đông thế mạnh", đang lúc cô đang ngủ có một đám người đung đùng đi tới sau đó mạnh mẽ kéo cô vào trong xe, một loạt động tác này đều làm cho cô đang trong mê mang không cách nào phản ứng kịp.

Thực hiển nhiên đây là một chiếc xe cực kì xa hoa, hơn nữa còn là dài hơn bình thường rất nhiều, xe chạy trong nháy mắt, Liên Kiều thầm than trong lòng ——

Ông nội, cháu gái của người bị bắt cóc...

Liên Kiều vô cùng hoảng sợ mà nhìn nhóm người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, năm người, năm người a, nhưng mà bất kể nam hay nữ diện mạo cũng cực kỳ được, bọn họ, bọn họ như vậy sao có thể làm cướp? Làm diễn viên chẳng phải càng kiếm được tiền sao?

Nhìn cô gái nhỏ quá mức câu nệ tiểu tiết, Triển Sơ Dung tận lực làm cho mình trở nên dễ gần hơn một chút, chẳng qua cô thật sự không ngăn được ý muốn sợ hãi này.

"Ngự Phong a, ông mau nhìn xem đứa nhỏ này, quả thực thật xinh đẹp, nhất là này ánh mắt, là màu tím đó, chậc chậc!"

"Đúng thế, cùng con trái chúng ta thật đúng là trời sinh một đôi, thật không biết cái kia tiểu tử kia nghĩ thế nào, tôi xem a, cháu nội chúng ta sẽ rất sinh đẹp!"

Hoàng Phủ Ngự Phong cũng liếc mắt một cái nhìn trúng con dâu tương lai này, cười đến quả thực muốn rách miệng.

Hoàng Phủ Ngạn Đình cũng tiến lên, khẽ mỉm cười, thân hình cao lớn mãnh liệt nghiêng ra trước, dường như đang tỉ mỉ đánh giá Liên Kiều.

"Uhm, không tồi không tồi, ánh mắt đại ca thật tốt quá đi, mi cong lá liễu mặt trái xoan, miệng nhỏ anh đào này xác thực mê người, giống cái bánh ngọt, khiến người nhìn qua đã nghĩ một ngụm ăn luôn!"

Mà Hoàng Phủ Anh thì ngồi ở một bên, hằm răng tinh tế khẽ cắn cánh hoa, không nói gì, chính là dùng một đôi mắt đầy nước nhìn Liên Kiều.

Liên Kiều mạnh mẽ nuốt một chút nước miếng, mồ hôi trên trán đều chảy dòng dòng, mấy người này rốt cuộc là ai? Nghe khẩu khí không giống như bọn cướp bắt cô đổi lấy tiền chuộc, hình như là buôn bán người? Chẳng lẽ là bọn họ muốn bắt cô đến chỗ khỉ ho cò gáy làm vợ người ta?

Trời ạ, quả thực thật đáng sợ, nhìn bọn họ một thân quần áo ngăn nắp, không nghĩ tới cũng là bọn buôn người, nhưng mà, từ từ ——

Những người buôn lậu này hình như có chút quen mặt? (Min: Ôi, ôi chị có bị ngốc không *nghĩ nghĩ* ai ô chị ngốc thật~)

Liên Kiều rất muốn hỏi một chút, nhưng không biết tình thế này thế nào, cô làm gì có tập trung tình thần mà hỏi đâu.

Lúc này, Triển Sơ Dung đem bàn tay nhỏ bé của cô kéo lại, tươi cười hỏi han: "Bác nên gọi con là Liên Kiều hay vẫn là Kuching?"

Một câu rơi xuống, Liên Kiều mắt mở to!

Trời ạ, ngay cả tên cô cũng biết? Quả thực thật đáng sợ, có thể thấy được đám người kia là có tổ chức có kỷ luật!

Cô muốn rút tay về, ai ngờ bị Triển Sơ Dung kéo chặt hơn.

"Các người —— các người rốt cuộc là ai?"

Liên Kiều rất nhanh bị dọa khóc, thanh âm cũng trở nên có chút nghẹn ngào, ông trời minh giám, tuy rằng cô luôn luôn thích nghịch ngợm gây sự, nhưng là đối mặt với những hiểm ác như vậy vẫn phải sợ hãi.

Cô nói ra Triển Sơ Dung mới kịp phản ứng, chỉ lo cao hứng, còn quên tự giới thiệu.

"Không cần sợ hãi, đứa nhỏ, bác là mẹ của Ngạn Tước, vị này chính là ba ba của Ngạn Tước, hắn là lão Nhị trong nhà, kêu Ngạn Đình, cuối cùng em gái Anh Anh!" Triển Sơ Dung cười đến hiền lành, khẽ vỗ nhẹ lên tay cô mà nói.

Liên Kiều trừng mắt thật to, liên miệng cũng há thật to ——

Bọn họ, bọn họ là người nhà của Hoàng Phủ Ngạn Tước?

Nhìn cô không nói được một lời, Hoàng Phủ Ngự Phong hiểu lầm ý tứ của cô, ông thở dài nói:

"Đứa nhỏ a, Quý Dương đem hết mọi chuyện đều nói cho chúng ta biết, là Ngạn Tước có lỗi với con, nó không nên cứ vậy mà rời khỏi Hongkong ném con lại đó một mình, tiểu tử ngu ngốc kia quả thực là kỳ cục, con yên tâm, bác sẽ làm chủ cho con!"

"Đúng vậy đúng vậy, nhìn bộ dáng con thế này, quả thực bác rất đau lòng, hiện tại liền theo chúng ta về nhà đi, chờ buổi tối Ngạn Tước trở về chúng ta nhất định thay con dạy dỗ nó!" Triển Sơ Dung vỗ vỗ vai Liên Kiều hứa hẹn nói.

Liên Kiều lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, thì ra là Cung Quý Dương, hắn thật đúng là đạt đến trình độ đỉnh rồi, nói giúp cô liền giúp cô.

Nhưng mà, nhìn hai vị lão nhân trước mắt này, bọn họ thật đúng là hiền lành a, Liên Kiều bắt đầu thích bọn họ, nhất là nhìn vẻ mặt hiền lành của họ, làm cho cô cảm nhận được thân tình đã lâu...

"Các người thực làm chủ cho con sao? Hoàng Phủ Ngạn Tước hắn thực rất xấu, hắn gạt con..." Liên Kiều ủy khuất.

"Yên tâm đi, nếu chúng ta đã quyết định mang con về, nhất định sẽ khiến cho tên tiểu tử kia phụ trách!" Triển Sơ Dung kiên định nói.

"Vâng!"

Liên Kiều dùng sức mà gật đầu: "Tại Hongkong hắn đã bắt nạt con, còn gạt con lâu như vậy, cuối cùng thế nhưng còn vụng trộm chạy trốn!"

Triển Sơ Dung sau khi nghe vây, ánh mắt trao đổi cùng Hoàng Phủ Ngự Phong!

Quả nhiên đúng vậy, xem ra Cung Quý Dương nói đều là thực, thằng nhóc Ngạn Tước này ở HongKong thực sự đem người ta... Nếu không cô làm sao lại luôn miệng nói bị hắn bắt nạt?.

"Kunching, không cần sợ hãi, có bác làm chỗ dựa cho con!"

Hoàng Phủ Ngự Phong ánh mắt một lệ, làm sai việc còn vụng trộm chạy trốn, tác phong này không giống con trai của ông.

"Bác trai, cháu hiện tại gọi là Liên Kiều ——" cô đáng thương mà sửa lại cách gọi của Hoàng Phủ Ngự Phong.

Triển Sơ Dung bị bộ dáng đáng yêu của cô chọc cười, bà nhẹ nhàng vuốt ve tóc Liên Kiều nói:

"Được, về sau sẽ gọi con là Liên Kiều, nhưng mà chúng ta sửa miệng, con có phải cũng nên sửa hay không, không nên gọi chúng ta bác trai bác gái!"

Liên Kiều không kịp phản ứng, cô cúi đầu nghĩ, lập tức ngốc ra hỏi: "Con gọi các người là gì?"

Kỳ quái, chẳng lẽ gọi bọn họ là chú, dì sao?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-177)