Giải hàng
← Ch.052 | Ch.054 → |
Sau một tiếng chuông xao xạc cuối cùng, đoàn người Mặc Di Nhiễm Dung, Liên Kiều, Cung Quý Dương cùng Hoàng Phủ Ngạn Thương đi vào tòa nhà nghiên cứu, hiệu trưởng đã sớm chờ ở đó, hiển nhiên có thể nhìn ra trên mặt ông có bao nhiêu lo lắng cùng bất an.
Khi ông nhìn rõ mấy người xuất hiện sau màn đêm, nhất thời thở ra, ông đi nhanh lên phía trước, nhìn thấy rõ người phía sau thì bỗng giật mình ——
"Cung tiên sinh, là ngài?"
Cung Quý Dương nhún nhún vai, hai tay khoanh lại: "Không có cách nào, toi bị người ta bức tới làm mồi nhử!"
Hiệu trưởng không rõ ý tứ trong lời nói của hắn, chính là không nghĩ tới một quan chức cấp cao nhân vật lớn lại tham gia cái sự kiện nghe rợn hết cả tóc gáy này, sững sờ một chút, liền thấy Liên Kiều sôi nổi đi lên trước kéo hắn ra một bên ——
"Yên tâm, hiệu trưởng, Cung tiên sinh không có việc gì, còn có chị em ở đây!"
"Trò, tròi —— Liên Kiều, sao trò cũng ở trong này?" Hiệu trưởng càng khiếp sợ hơn, trời ạ, ông không muốn để cho sinh viên của mình can dự vào.
Mặc Di Nhiễm Dung đi lên trước nhẹ giọng nói: "Nó là em gái tôi!"
Hiệu trưởng lúc này mới kịp phản ứng, nhìn thấy bộ mặt nhăn nhó của Liên Kiều đối, mặt đều xanh mét ——
"Liên Kiều, trò cũng muốn đi vào?"
"Đương nhiên —— "
"Không, nó không đi vào!" Mặc Di nhiễm dung kiên cắt ngang lời Liên Kiều nói, lập tức ánh mắt dừng trên người Hoàng Phủ Ngạn Thương: "Xin anh chiếu cố đến Liên Kiều!"
"Nhiễm Dung, tôi không thể —— "
"Hoàng Phủ tiên sinh!"
Mặc Di Nhiễm Dung lần thứ hai cắt nagng lời hắn, "Đêm nay anh mặc là áo sơ mi, tuyệt đối không thể tới gần tòa nhà thực nghiệm này, nếu không sẽ đem cố gắng của tôi phá tan thành mây khói, nghiêm trọng hơn là, sẽ bị nguy hiểm, biết không?"
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn lại quần áo trên người mình, đành phải bất đắc dĩ mà gật gật đầu.
Lúc này thì Liên Kiều vẻ mặt không tình nguyện mà đi lên trước, đáng thương hỏi han: "Chị à, hôm nay em mặc quần áo đen, vì cái gì không cho em đi vào?"
"Ngoan ngoãn nghe lời, không để cho chị phân tâm!"
Mặc Di Nhiễm Dung vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, việc tiếp theo cô cũng không muốn để cho em gái mạo hiểm, dù sao đối với hàng đầu thuật cô (Liên Kiều) cũng không tinh thông.
Liên Kiều vẫn rất nghe cô nói, sau khi nghe xong chỉ nhẹ nhàng gật đầu, chẳng qua trên mặt có một chút ủy khuất.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn trên người Cung Quý Dương, thản nhiên nói: "Chúng ta vào đi thôi!"
Cung Quý Dương khóc thét một tiếng, rất có cảm giác giống tráng sĩ đi ra chiến trường. (Min: = =)
Tuy là giữa hè, nhưng vừa đi vào tòa nhà thực nghiệm, hai người vẫn cảm nhận được rõ ràng không khí lạnh lẽo, cửa thang máy rất nhanh mở ra, chậm rãi mở ra, càng xuống một tầng không khí càng thêm lạnh lẽo.
"Nơi này dường như so với lần trước tôi tới kém hơn!"
Cung Quý Dương thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ, trên trán anh tuấn theo bản năng nhíu lại, bao phủ một tầng cản thận.
Mặc Di Niễm Dung lấy la bàn ra, chỉ thấy mặt trên kim đồng hồ chớp lên không ngừng, cô gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
"Đúng vậy, nơi này âm khí rất nặng, nếu đêm nay không thể giải quyết thi hàng, như vậy ngày mai cảng lớn sẽ xuất hiện thêm mấy thi thể nữa!"
Cung Quý Dương không nói cái gì nữa, tuy rằng hắn xem không hiểu những công cụ kì quái mà Mặc Di Nhiễm Dung sử dụng, nhưng đối với lời cô nói vẫn không thể nghi ngờ.
Rất nhanh, bọn họ đứng ngay trước hành lang, đèn cảm ứng chiếu trên hành lang thật dài, đi tới bên tay trái là một gian phòng thí nghiệm...
"Tại phòng thí nghiệm thứ ba!" Cung Quý Dương ra hiệu cho cô.
Mặc Di Nhiễm Dung gật gật đầu, không sợ hãi chút nào mà đi qua, lấy ra chiếc chìa khóa mà khi trước hiệu trưởng đưa cho cô, tra khóa mở cửa...
Đón nhận một trận không khí phát lạnh, Lông mày của Mặc Di Nhiễm Dung nhíu chặt, hai người không nói lời nào đi vào phòng, ngay ngọn đèn trên hành lang, không khó để nhìn ra cách đó không xa trên bàn thí nghiệm có một thi thể!
"Cung tiên sinh, anh đứng ở chỗ này ngàn vận không nên cử động, ta muốn mở phương hướng!" Mặc Di Nhiễm Dung nhìn cảnh vật xung quanh một chút sau đó nói.
Cung Quý Dương gật đầu.
Chỉ thấy Mặc Di Nhiễm Dung lấy ngọn nến rỗng ruột sớm đã chuẩn bị ra, phân biệt mở ra đặt ở tám hướng xung quanh thi thể, sau đó lại đem giấy vàng đã cắt hình người lấy ra, ngồi xuống giữa những ngọn nến dưới đất.
"Cung tiên sinh, anh lấy một ngọn nến, chút nữa có xảy ra chuyện gì thì cũng không thể ném cây nên ấy xuống được!" Cô căn dặn lần thứ hai.
Cung Quý Dương gật đầu, lập lấy ra ngọn nên rỗng ruột như mấy ngọn kia.
Mặc Di Nhiễm Dung quay đầu sang chỗ khác, chỉ thấy miệng cô lẩm bẩm một câu, lập tức giơ ống tay áo lên, đột nhiên những cây nến rỗng ruột cháy phắt lên, kể cả ngọn nến Cung Quý Dương cầm trong tay kia.
Cung Quý Dương trong lòng không khỏi lo lắng sợ hãi, hắn đang suy nghĩ Cung thị về sau có nên phát triển ngành giải trí không, cũng đầu tư chụp đóng phim cái gì đó, giờ phút này quả thực rất giống như đang đóng phim vậy.
Đang trong lúc hắn suy nghĩ, chỉ nghe thấy tiếng Mặc Di Nhiễm Dung nói những từ ngữ khiến người ta bắt đầu không hiểu, hình như là chú ngữ gì đó, tờ giấy vàng hình người đặt trước mặt cô bỗng dưng cháy...
Mặc Di Nhiễm Dung nhắm hai mắt, tập trung toàn lực suy nghĩ muốn đốt cháy hình người bay trên không trung, càng bay càng cao, xoay quanh trên thi thể kia.
Đúng lúc này, tình huống phát sinh một chút dị thường, chỉ thấy thi thể vốn nằm ở đó giống như có cảm ứng, rồi đột nhiên kinh động một chút, lập tức liền ngồi thẳng dậy!
Cung Quý Dương mắt trừng lớn, ai ngờ trừng mắt này, thoắt cái thi thể đã đứng đối diện...
Cỗ thi thể này dường như không có dấu hiệu bị hư thối, vẫn là vết thương trên mắt trước khi nhảy lầu, càng đáng sợ là nửa bên mặt đã muốn sụp vào, máu thịt trộn lẫn, hai mắt không cân xứng
*****
Cung Quý Dương nuốt một chút nước miếng, hắn đem ngọn nến để ngay trước ngực, tuy rằng hắn không biết thi thể đó nhìn hắn cái gì, nhưng bị một quái vật nhìn chằm chằm như thế thật khiến người ta không dễ chịu tí nào.
Hắn lại nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, cô vẫn ngồi giữa những ngọn nến như cũ, miệng lẩm bẩm cái gì đó, cái tờ giấy hình người đang cháy không ngừng bay vòng vòng, sương khói càng ngày càng đậm.
Thi thể hoàn toàn đứng lên, giống cái cái xác không hồn n chậm rãi đi về phía trước đi, không gian tràn ngập không khí quỷ dị.
Dường như cảm nhận được ánh nên tồn tại, nó bắt đầu hướng phía Mặc Di Nhiễm Dung từng bước một đi lên phía trước, mỗi bước đi, trên mặt đất lưu lại một vết máu...
Cung Quý Dương thấy vậy, rất muốn mở miệng nhắc nhở Mặc Di Nhiễm Dung, nhưng thấy cô vẫn ngồi trong đám nến cháy không sứt mẻ, liền yên lặng theo dõi diễ biến, sợ chính hắn lên tiếng sẽ phá tan trận pháp của cô.
Thi thể tru lên một tiếng, giống như một con dã thú bị thương, ngay lúc nó đến gần ngọn nến, đột nhiên toàn thân giống như bị phải bỏng lập tức nhảy ra, sau đó lại phát ra một âm thanh phẫn nộ.
Thấy không tới gần được người phụ nữ kia, thi thể bắt đầu dời điểm, nó nhìn quanh bốn phía, dừng lại ở hướng của Cung Quý Dương đang đứng.
Ông trời ơi! Nó muốn lại đây sao?
Cung Quý Dương nao nao, quả nhiên, cỗ thi thể kia giống như là cùng hắn tâm linh tương thông, từng bước hướng hắn đi tới.
Đây chính là quái vật!
Càng gần lại, Cung Quý Dương có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của thi thể kia, thi thể hắn đã thấy nhiều, hắn cũng từng khiến rất nhiều người đang sống thành người chết, nhưng loại tình huống này cũng là lần đầu tiên chứng kiến.
Thi thể dường như ngửi được hương vị của người sống, nó hét lớn một tiếng, ngay sau đó giơ lên cánh tay máu thịt lẫn lộn tìm kiếm trên người Cung Quý Dương.
(Min: Anh này bị sàm sỡ ô hô~)
Bằng sức lực của hắn, tránh thoát khỏi thi thể hoàn toàn không có vấn đề, thế nhưng hắn nhớ lại lời căn dặn của Mặc Di Nhiễm Dung khi nãy, không thể động, cũng không thể ném ngọn nến xuống đất.
Trong lòng hắn thét lên một tiếng, ông trời, thật là tra tấn người, hắn dường như đã ngửi thấy mùi thối khó chịu kia...
Hình người phía trên đã xoay tới mức mãnh liệt, ngay lúc thi thể định làm bước hành động tiếp theo, chỉ thấy từ chỗ Mặc Di Nhiễm Dung một loại đồ vật giống như đinh sắt, xuyên qua thi thể.
Thi thể phát ra một tiếng khóc thét, ngay sau đó quay đầu lại nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, giống như bị chọc tức, sau đó giương nanh múa vuốt muốn đánh về phía Cung Quý Dương, chỉ nghe cô hét to một tiếng ——
"Giải!"
Hình người phía trên thi thể ngừng hoạt động, ngay sau đó, một cỗ bụi mù bị một khối lực lượng mạnh mẽ nào đó đánh vào thi thể, sau đó một ngọn nến bay qua đốt cháy thi thể
Thi thể ngã vật xuống, vẫn không nhúc nhích, tư thế thiêu đốt cũng không khác gì khi hỏa thiêu thi thể bình thường...
Phút giây ngắn ngủi phát sinh ra những chuyện kì lạ khiến Cung Quý Dương quả thực được mở mang tầm mắt, quả thực rất phấn khích.
Nhưng mà thi thể này...
Mặc Di Nhiễm Dung đứng lên, đem một ngọn nến sau khi tắt lửa, giữ lại một cái chiếu sáng, cô đi đến chỗ Cung Quý Dương, nói lời từ đáy lòng:
"Cung tiên sinh, vất vả anh rồi!"
Cung Quý Dương chỉ vào thi thể nói: "Này —— giải quyết sao?"
"Ừ! Giải quyết, nó hiện tại giống như thi thể bình thường!"
Mặc Di Nhiễm Dung có vẻ có chút mệt mỏi, nhưng mà nhìn lửa cháy trên thi thể dần dần giảm bớtt, cũng thả lòng một hơi.
"Tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Cung Quý Dương không chút hoang mang hỏi han.
Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn nhìn Cung Quý Dương, trong đôi mắt hiện lên một tia khen ngợi.
"Người Tứ đại tài phiệt quả nhiên không đơn giản, cho dù trong khốn cảnh cũng thản nhiên đối mặt, khi nãy lúc thi thể tới chỗ tôi, nếu anh mở miệng nói chuyện, như vậy tôi sẽ thất bại, may mắn anh chấn tĩnh mới tránh khỏi kiếp nạn!"
Cung Quý Dương nghe vậy, không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, không nói gì thêm nữa.
Mặc Di Nhiễm Dung ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát thi thể, gật gật đầu ——
"Tốt rồi, Cung tiên sinh, công tác của chúng ta hoàn thành, kế tiếp giao cho cảnh sát xử lý đi, thi thể này sẽ không đi làm hại người nữa!"
Cung Quý Dương nhìn thi thể này, suy nghĩ gì đó: "Vì cái gì nó như vậy? Rốt cuộc là ai hạ hàng với cái thi thể này?"
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ thở một hơi, lắc đầu: "Tạm thời còn chưa điều tra được, điều tôi có thể làm là chờ!"
Hai người rời khỏi tòa nhà.
Ban đêm gió nổi lên, khi hai người xuất hiện trong bóng đêm, mấy người luôn chờ bên ngoài tiến lên.
"Thế nào?"
Hoàng Phủ Ngạn Thương không khó phát hiện trên mặt Mặc Di Nhiễm Dung có chút mệt mỏi, quan tâm hỏi han.
Hiệu trưởng cũng bước lên trước: "Mặc Di tiểu thư, xin hỏi cỗ thi thể kia..."
Âm thanh Mặc Di Nhiễm Dung có chút mỏng manh: "Hết thảy đều giải quyết, ngày mai có thể giao cho cảnh sát là!"
Hiệu trưởng sau khi nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt cảm kích ——
"Cảm ơn cô, Mặc Di tiểu thư, cám ơn!"
Mặc Di Nhiễm Dung khoát tay, lại nhìn đến bộ mặt mất hứng của Liên Kiều.
"Em gái, sao thế?"
Liên Kiều bĩu môi đi lên trước, cô không có vấn đề, mà là quan tâm hỏi han: "Chị, Chị tiêu hao không ít thể lực đi? Hoàng Phủ tiên sinh —— "
Cô đưa ánh mắt sang nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương: "Giải hàng khác với hạ hàng, chị tôi sẽ tiêu hao thể lực gấp hai lần, cho nên nhờ anh giúp tôi chiếu cố chị ấy thật tốt!"
Hoàng Phủ Ngạn Thương lúc này mới hiểu được, hắn vội vàng đem Mặc Di Nhiễm Dung kéo vào trong ngực, đau lòng nói: "Chúng ta về khách sạn, em nghỉ ngơi cho tôt!"
← Ch. 052 | Ch. 054 → |