Làm việc thiện
← Ch.004 | Ch.006 → |
Sau một hồi đã trở thành trò cười cho tất cả những người có mặt trong hội trường này, đã làm cho Liên Kiều thu hoạch rất lớn. Cô hiện tại đã lĩnh hội cảnh ngộ trong câu: không trộm nổi gà lại mất đi nắm gạo.
Bản nhạc cấp mười đó là vấn đề rất khó khăn, cả về vấn đề chiều dài của những phím âm trên đàn Piano, từng phím từng phím thoát ra âm thanh giống như một khuôn mặt tươi cười thì gương mặt Liên Kiều lại tràn đầy thống khổ ah~.
Cô hận chết hiệu trưởng, càng hận người đàn ông đứng trên bục cười đến thâm sâu kia hơn —— Có trời mới biết cô có đắc tội gì tới anh ta? Mà anh ta lại nghĩ ra phương pháp thiếu đạo đức ấy chỉnh cô.
Liên Kiều vừa nghĩ một bên dùng sức mà đánh loạn trên bàn phím. Từ một bản nhạc vô cùng tuyệt với rơi vào tay cô quả thực tiếng lợn bị chọc tiết còn dễ nghe hơn!
Hành lang của phòng tập Piano không có sinh viên qua lại. Dưới sắc vàng vọt của bóng đèn dần hiện ra bóng dáng cao to được in bóng phóng đại dưới nền đá cẩm thạch. Trên mặt đất một người đàn ông anh tuấn vì nghe được tiếng nhạc siêu cấp buồn tẻ này hai mày nhíu lại dừng cước bộ.
"Hoàng Phủ tiên sinh"
Vệ sĩ vẫn luôn theo sau có chút nghi ngờ lên tiếng nhưng vẫn chưa nói xong liền bị Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ tay ám chỉ hắn không được nói nữa.
" Tôi muốn hủy bỏ buổi tiệc tối nay của hiệu trưởng —— thưởng thức một chút phong cảnh cảng biển nơi này!" Hoàng Phủ Ngạn Tước nói giọng trầm thấp, cử chỉ giơ tay vô cùng tao nhã.
"Vâng, Hoàng Phủ tiên sinh!"
Vệ sĩ hiển nhiên cũng nghe thấy âm thanh Piano kia nhanh chóng nói: "Tôi sẽ thông báo cho hiệu trưởng!"
Người vệ sĩ này tên là Adolf đã theo bảo vệ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhiều năm cộng thêm thân thủ được huấn luyện đặc biệt tai Đức, đối với gia tộc Hoàng Phủ đặc biệt trung thành.
Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu với Adolf. Sauk hi hắn rời đi anh đem ánh mắt chuyển tới bên trong phòng tập Piano bờ môi tao nhã cười khóe mắt cũng hiện lên sự vui vẻ.
Không thể không nói có bé này có tế bào nghịch ngợm phát toàn thân khơi dậy hứng thú trong anh. Nhất là ánh mắt của cô tại hội trường nhìn anh với vẻ đầy bất mãn cùng phẫn hận thế nhưng lại làm anh sinh ra một chút cảm giác áy náy. Bởi nghe được hình thức trừng phạt người ta bằng âm nhạc làm anh vô thức bật cười.
Rời khỏi hội trường vừa lúc đi qua phòng tập Piano này, Hoàng Phủ Ngạn Tước cho rằng Liên Kiều khả năng đã yêu đương không lớn. Cho nên anh nhanh chóng đẩy cửa ra thuận tiện phát huy một chút siêu cấp tình yêu của chính mình hảo dạy dỗ tiểu Oa nhi không biết trời cao đất dày là gì này.
Mãi đến lúc lâu sau Hoàng Phủ Ngạn Tước thực quá hối hận quyết định này của mình. Nếu không phải thiện tâm của anh lên cơn bộc phát thì sau cũng không gặp phải tiểu qoan gia này.
Cửa phòng Piano phía sau Liên Kiều vô thanh vô thức được đẩy ra —— ngay sau đó liền nghe được khó nghe cùng tiếng nói thánh thót như trẻ con đang mắng người truyền tới.
"Xú nam nhân, đu đủ cái đáng chết, đu đủ đực tôi gõ chết mấy người, gõ chết mấy người" ——Cái miệng nhỏ nhắn của Liên Kiều một bên vừa mắng người, hai tay lại gõ gõ phím đàn.
*****
Liên Kiều thực hưởng thụ biện pháp xả giận mới phát hiện này. Coi từng phím đàn là tên Hoàng Phủ heo lợn và đu đủ cái dùng sức mà đánh xuống cứ như vậy trí nhớ giai điệu và tốc độ dần dần tăng lên.
Đang lúc chơi đàn đến mức độ kinh khủng, đột nhiên cô nghe được tiếng cười trầm thấp phía sau lưng. Tiếng cười này như được phát ra từ chỗ sâu nhất trong yết hầu trầm thấp mà hung hậu, tiếng cười như gợn sóng phảng phất hương thơm của rượu ngon, tao nhã hơn cả tiếng nhạc dịu dàng.
"Ai?"
Liên Kiều giật mình khi nghe thấy tiếng cười đó, cô dừng tay đồng thời quay người lại.
Trong lúc nhất thời ánh mắt cô chìm đắm vào đôi con ngưỡi đen láy sâu như biển cả kia, ánh mắt như sao nhanh chóng bay qua một tia khác thường.
Đông! Một đôi tay nhỏ bé đột nhiên đặt mạnh lên phím đàn phát ra âm thanh!
"Thì ra là anh, anh làm hại tôi còn chưa đủ hay sao mà còn muốn đến đây để giám sát tiến độ?"
Chính cái gọi là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt. Lúc này Liên Kiều đang nhìn người đàn ông vẻ mặt ta thần tựa cửa vẻ mặt tao nhã ngược lại làm cho lòng cô không thoải mái.
Hoàng Phủ Ngạn Tước biếng nhác mà cười, anh nhún vai liên tục duy trì động tác tựa cửa nhìn vào đôi mắt tức giận kia nụ cười càng thêm sáng lạn.
"Đàn—— không phải đàn như vậy" Anh thuận miệng ném ra một câu vân đạm phong khinh (ý chỉ: nhẹ như gió mây)
"Gì?"
Liên Kiều nhất thời không kịp phản ứng. người đàn ông này đầu bị đập vào cửa sao? Nhìn thấy bộ dáng đầy căm ghét của mình mà một chút phản ứng đều không có?
"Khụ —— cái kia, phòng Piano này là tôi, tôi muốn đàn thế nào thì đàn như thế ai cần anh lo? Còn ỷ vào việc mình có vóc dáng đẹp mà bắt nạt người khác —— hừ, tôi nhất định để anh sáng mắt ra!"
Cô quyết định nhắc anh một chút, dù sao người đàn ông này nói thế nào thì bộ dáng vẫn là siêu cấp đẹp trai mà cô lại là điển hình gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện ma quỷ.
"Quan trọng nhất là" —— người đàn ông này nhìn qua hẳn là không tốt đẹp gì. Nếu một khi cô phản kích thất bại thì làm sao bây giờ? Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắngchính là khi Liên Kiều muốn chỉnh người phải thăng dò đối phương nắm chắc mọi thứ mới có đường lui.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì ngược lại nhìn cô mà đi tới khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần. Liên Kiều cảm thấy một trận khó thở, phòng tập Piano không nhỏ nhưng bởi vì bóng dáng cao lớn này mà trở nên trật trội
Liên Kiều khó khăn nuốt nuốt nước miếng, đem thân mình dính sát trên đàn Piano. Nhìn vào hướng người đàn ông đang đi tới mà cảnh giác giống con nhím.
"Này! Anh muốn làm gì? Anh sẽ không nhỏ nhen như thế chứ? Tôi chỉ mắng cho nỗi bất bình của tôi mà thôi. Tôi nói anh biết đánh phụ nữ là đàn ông không có phẩm chất*** là.. là vô sỉ***
*****
Hoàng Phủ Ngạn Tước đi tới trước mặt cô buồn cười mà nhìn tới tiểu Oa nhi này, xem ra chí ít bóng dáng cao lớn của anh cũng khiến cô sợ hãi.
Anh duỗi tay ra hướng về phía cô khiến cô càng thêm khủng hoảng.
"Này, anh! —— Anh thực sự muốn đánh tôi sao? Tôi chỉ là một "Kiều tiểu" nhỏ bé anh không thể." Sắc mặt Liên Kiêu nhanh chóng biến đổi như diễ kịch khuôn mặt suy sụp âm thanh nhỏ thanh thanh đáng yêu.
Bộ dáng này của cô khiến ánh nhìn của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ đi một chút.
"Tiểu Kiều? Cô muốn nói bản thân mình nhỏ bé xinh đẹp?"
Nhắc tới mới nhớ sau khi nói câu thứ hai, anh đã xem trên tư liệu tất cả các vấn đề liên quan đến cô, Trung văn cô không được thông thạo cho lắm, cũng không hiểu hết được nghĩa của nó.
"Nhỏ xinh? Cái từ kia không phải đọc là Kiều sao?" Liên Kiều dùng sức lắc lắc đầu nghĩ cái từ này —— dường như hai chữ này rất giống nhau đây.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nbuoons cười lắc đầu, anh kéo nhẹ cô ra khỏi đàn Piano, sau đó tự tay nhấn xuống âm thanh trầm bổng vang lên.
"Tôi chỉ là có lòng tốt tới chỉ cho cô làm sao để đàn xong bản này!"
Có trời mới biết anh đang bị kích thích cái gì, thậm chí nhàn hạ tao nhã như anh bỗng dưng nổi thiện tâm với nha đầu xấu xa này. Tuy rằng cô từ đầu tới cuối cũng không có nhận ra anh chính là vị hôn thê trong truyền thuyết của cô.
"Àh?" Liên Kiều nghe vậy toàn bộ khuôn mặt đều tỏa sáng "Anh đàn Piano? Thực sao?"
Cô hưng phấn như phát hiện ra một đại lục mới ghé vào lỗ tai kêu lênNhưng chỉ trong nháy mắt khuôn măt cô lần thứ hai chìm xuống.
"Anh gạt người!"
Tiểu nha đầu này bộ mặt chuyển sắc rất mau.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc đầu cười khổ, ý tốt của mình như thế lại bị cô bẻ cong mất ý ngĩa của nó. Một màn này may mắn không có người khác trông thấy, không thì tôn nghiêm của anh cũng không biết bị vứt xó nào.
Anh không có nói cái gì nữa chỉ ý bảo cô ngồi bên cạnh mình. Sau đó xắn hai ống tay áo sơ mi lên, ngón tay nhẹ lướt qua các phím đàn.
Giai điệu lưu loát hoàn mĩ 《 ảo tưởng ngẫu hứng khúc 》 giống như thiên sứ phiêu dật bay lượn trong không khí. Hiện lên một đôi tay trắng noãn dang rộng giống như muốn bay lượn. Thì ra những âm phù vốn buồn tẻ này có thể tạo ra những rung động ngất ngây như thế. Đến tâm can phập phồng thoải mái thưởng thức giai điệu này cũng trở nên dung mãnh, Trời biển mênh mông, ào ào như thác đổ.
Liên Kiều hoàn toàn bị kinh sợ cái miệng nhỏ nhắn cũng vì khiếp sợ mà há to đến nỗi muốn vưa một quả trứng. Dôi mắt khó tin nhìn về phía đôi tay đang nhẹ lướt trên đàn Piano, cô cho rằng anh không thể hoàn thành nổi bản đàn này, hình phạt cũng chỉ ngẫu nhiên đưa ra cho cô mà thôi. Nhưng không ngờ kết quả thực thần kì.
Khúc Piano xúc động êm ái tới tâm hồn cô, lúc này Liên Kiều như thấy chính mình đang đung đưa theo giai điệu của nó. Khối tạp âm này khiến bạn suy nghĩ không ngừng nhiệt huyết đang sôi trào hồn phách cũng lơ lửng.
*****
Liên Kiều vẻ mặt sùng bái mà nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước ánh mắt đều mang vẻ rạng rỡ lấp lánh.
Khúc nhạc khó như vậy như thế nào mà anh ta đàn dễ dàng tới vậy? Còn có —— một người đàn ông lại có thể tao nhã đến vậy, nhìn hành động giờ phút này của anh giống như một vị Vương tử quả không sai.
Mãi tới bây giờ cô mới nhìn rõ được dung mạo của người đàn ông này —— thì ra khi anh tháo kính mắt xuống lại là một người có sức quyến rũ thế này.
Khuôn mặt sắc xảo, hình dáng hoàn mĩ tuấn dật kia làm người ta mê muội. gương mặt anh tuấn nhìn nghiêng thực sự là không chê vào đâu được, tò mò thêm một chút trên gương mặt ấy lộ ra ánh mắt sắc lạnh loại khí chất này chính là uy nghiêm, còn cái mũi thẳng cương nghị khiến người ta thấy anh rất cơ trí.
Người đàn ông này —— thật sự là rất hoàn mỹ
Liên Kiều quả thực là nhìn tới mức ngây ngốc mất rồi! Nhất là theo từng cử chỉ giơ tay nhấc chân tản ra hơi thở đàn ông khiến người ta an tâm.
Liền Kiều hai tay chống cằm nghẹo đầu sang một bên, mắt tím nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mĩ đến phụ nữ cũng phải ghen tị kia.
Sauk hi kết thúc bản nhạc Hoàng Phủ Ngạn Tước buông ống tay áo xuống. Vẻ mặt buốn cười mà nhìn lại đôi mắt đang khiếp sợ kia, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Nha đầu như thế nào?"
Liên Kiều hơi nhíu mày dường như muốn suy nghĩ gì đó, sau đó rốt cục mắt cô cũng sáng lên, kéo tay anh nói:
"Tôi nghĩ —— Anh nhất định là Piano sư đúng không?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: "Vì sao lại nói vậy?"
Piano sư? Lần đầu tiên anh thấy có người nói anh như vậy, từ nhỏ đến lớn được nghe nhiều nhất là Đại thiếu gia, Hoàng Phủ thiếu gia, Hoàng Phủ tiên sinh, tổng giám đốc, danh xưng này lại làm anh quá đỗi ngạc nhiên.
Liên Kiều khoa chân múa tay vui sướng mà giải thích: "Chẳng lẽ không đúng sao? Anh còn muốn giấu diếm tôi không phải là Piano sư sao lại đánh Piano tốt như vậy quả thực suất ngốc!"
"Phải không?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm tình cũng tốt. Kỳ thưucj trong tứ đại tài phiệt anh, Cung Quý Dương mới là người chơi Vi-ô-lông giỏi nhất, nhưng hình như là vì Sầm Tử Tranh mà học tám năm trời.
Mà từ lúc nhỏ anh không có việc gì làm sẽ đem đàn Piano ra đánh, nhưng từ khi anh tiếp quản tập đoàn Hoàng Phủ, loại giải trí này như càng ngày càng xa vời, không nghĩ tới hôm nay anh ở trong này lại có hứng thú đàn Piano.
Liên Kiều bưng miệng cười ra vẻ thần bí mà ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói rằng: "Không quan hệ tôi biết anh nhất định là người chơi Piano nổi tiếng nào đó như vậy anh nói cho tôi biết tôi cam đoan sẽ không nói cho người khác biết được không?"
Người nổi tiếng nha! Tuy rằng cô với Piano thì coi như mù tịt, nhưng lại siêu cấp sùng bái Piano sư ah~.
Nhìn cô bộ dáng tò mò y hệt như bảo bảo Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi âm thầm bật cười nha đầu này thật đúng là một chút bộ dáng kiêu ngạo của vương thất cũng không có.
Ở bên cạnh anh không thiếu những tiểu thư nhà quyền quý trong đó cũng có rất hậu duệ của vương thất khác nhau, nhưng không có một ai giống nha đầu trước mắt. Chân thật như vậy, thẳng thắn như vậy, bộ dáng không đơn thuần như những tiểu thư khuê các bình thường mà rất lỗ mãng.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |