Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 049

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 049
Yêu cầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ nhàng cầm một khối đường mang hương vị Tử Lan bỏ vào trong miệng, nhấm nháp, ánh mắt dời về phía Mặc Di Nhiễm Dung ——

" Cũng giống như em, khiến người ta cảm thấy dù là mộng ảo cũng khó có thể quên được." (Tên này đang nói vị đường tử lan vs MDND)

" Tôi nào có tốt như vậy..."

Núm đồng tiền duyên dáng của Mặc Di Nhiễm Dung xuất hiện bên khóe môi cô, cô lại phát hiện ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, nhất thời cảm thấy đỏ mặt.

Ánh mắt của Người đàn ông này khiến cô cảm thấy không thoải mái lắm...

Không biết vì sao, trong lòng cô thế nhưng lại xuất hiện một chút bối rối, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.

Nhìn thấy cô trốn tránh mắt mắt của mình, gương mặt cô lại đỏ bừng, bộ dạng ngây thơ đó khiến anh thất thần, theo bản năng anh vươn bàn tay to ra, vuốt nhẹ gò má cô.

"Hoàng Phủ tiên sinh —— "

Mặc Di Nhiễm Dung giật mình, cô vội vàng đứng dậy, ánh mắt tràn ngập cảnh giác nhìn anh.

Vừa rồi anh ta làm gì vậy? Anh ta thế nhưng... thế nhưng lại sờ mặt mình?

Thấy cô gái trước mắt như chim sợ cành cong, trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương không khỏi dâng lên một trận ảo não, anh không ngờ động tác của mình lại dọa cô, nhưng mà...

Anh cũng không có tính toán gì hết, thích một người không phải là muốn có được cô sao? Anh mang trong mình dòng máu của gia tộc Hoàng Phủ, bởi vậy, anh tuyệt đối sẽ không trốn tránh tình yêu.

Nghĩ đến đây, anh đứng dậy, thân hình cao lớn phủ xuống bóng dáng nhỏ xinh...

" Nhiễm Dung..." Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, ngay sau đó, anh đi tới bên cạnh cô.

Mặc Di Nhiễm Dung theo bản năng lui về phía sau, cô vô cùng khẩn trương, đôi mắt màu tím Tử Lan trừng to nhìn người đàn ông đang đi tới gần mình, bàn tay nhỏ bé cũng không biết nên để chỗ nào.

Cho đến khi phía sau lưng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, cô mới ý thức được chính mình đã tiến sát vách tường, không còn đường trốn.

Mà người đàn ông trước mắt này thì cười tao nhã tiến tới gần cô, cuối cùng dừng ở trước mặt cô, hai cánh tay anh vây quanh cô.

"Hoàng Phủ tiên sinh, anh —— "

Ngoài ý muốn cô có chút lắp bắp hỏi, nhìn vẻ mặt đầy ý vị thâm sâu của anh, cô cảm thấy rất bất an, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

" Thời gian chúng ta tiếp xúc với nhau cũng không tính là ngắn, vì sao còn gọi tôi là Hoàng Phủ tiên sinh? Em có biết tôi không thích em gọi tôi như vậy không?"

Hoàng Phủ Ngạn Thương cúi đầu, môi kề sát tai cô, nói.

"Tôi..."

Mặc Di Nhiễm Dung chưa từng trải qua loại tình huống này, càng chưa từng đứng gần một người đàn ông như vậy, không khí xung quanh tràn ngập hương vị nam tính.

"Hoàng Phủ tiên sinh, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, mời anh... tự trọng..."

Mặc Di Nhiễm Dung cố nén sự xúc động trong mình, tim cô đập rất lợi hại, tựa như.... Tựa như có cây búa nặng nề nện trong lòng cô, khiến cả người cô có chút đau nhức.

Lời cô nói khiến thân mình Hoàng Phủ Ngạn Thương khẽ giật một chút, anh lập tức ngẩng đầu, sự dịu dàng trên khuôn mặt anh dần trở nên có chút khựng lại, đuôi mắt khẽ nheo lại.

Ngay sau đó, bàn tay to của anh nhẹ tìm tòi, nắm lấy cằm cô, khiến cô phải nhìn thẳng vào mắt mình...

"Hoàng Phủ —— "

" Anh yêu em! Anh muốn em."

Anh không chút do dự đánh gãy lời của Mặc Di Nhiễm Dung, ánh mắt anh không hề chớp nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng tiếng bá đạo.

Mặc Di Nhiễm Dung nghe thấy vậy lập tức giật mình sửng sốt, nhất thời cô thế nhưng lại quên tránh thoát, chỉ trừng to mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mắt.

Anh vừa mới nói cái gì?

Hoàng Phủ ngạn Thương thấy phản ứng của cô như vậy, trong lòng càng cảm thấy thất bại, cô gái này quả thực bị mình dọa sợ sao? Anh thổ lộ với cô, mà cô lại phản ứng thế này.

"Nhiễm dung..."

Anh lần nữa mở miệng, môi mỏng khẽ nhếch lên: Vừa rồi em có nghe anh nói gì không? Anh là đang thổ lộ với em, anh yêu em."

Mặc Di nhiễm dung lúc này mới kịp phản ứng lại, cô lẩm bẩm: " Tôi... tôi không hiểu."

Loại tình huống ngoài ý muốn khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối, đây không phải là chuyện cô có thể xử lí được, cảm giác này khiến cô thực sợ hãi.

" Không hiểu cũng không sao, em chỉ cần biết anh yêu em, ngay từ lần đầu tiên gặp e, anh đã yêu em rồi."

Hoàng Phủ ngạn Thương tâm sủng ái nhìn cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, anh cao hứng nhìn bộ dạng ngây ngô khi được tỏ tỉnh của cô, điều này chứng minh cô chưa từng yêu ai bao giờ.

Anh là đàn ông, người đầu tiên cũng là người cuối cùng, mà cô, nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh, nhất định.

Mặc Di Nhiễm Dung bị ánh mắt của anh khiến cô càng thêm bối rối, cô nhíu mày, vội vàng cụp mắt, nghi hoặc càng sâu hơn...

Anh... anh yêu tôi? Vậy thì sao?" Cô thấp giọng hỏi.

Cô có chút khó hiểu, người đàn ông này nói với mình điều đó, ý là gì? Yêu cô thì sao?

Nghe câu hỏi của cô, ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Thươngcàng trở nên nhu hòa hơn, anh cười, cô thật đơn thuần, cơ hồi chuyện tình cảm đối với cô chỉ là trang giấy trắng, vậy thì để anh khắc họa mình lên trang giấy trắng đó.

"Nhiễm Dung, ngẩng đầu nhìn anh!" anh thấp giọng nói.

Mặc Di Nhiễm Dung theo bản năng ngẩng đầu lên, bất an nhìn vào đôi mắt anh..

Cánh môi Hoàng Phủ Ngạn Thương cách cô càng ngày càng gần...

" Còn nhớ rõ quẻ bói không? Bài Tarot chẳng phải biểu hiện em sẽ có một đoạn tình cảm sao?"

Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ nhàng gật đầu, kinh ngạc nhìn anh.

*****

Hoàng Phủ Ngạn Thương cười vô cùng tao nhã, anh nói rành mạch từng câu từng chữ: " Chẳng lẽ, em không thấy đây là duyên phận sao? Anh yêu em, cho nên anh muốn cùng em hẹn hò, anh muốn em trở thành người phụ nữ của anh, cùng anh ở một chỗ."

Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy càng cảm thấy hoang mang, cô giật mình nhìn anh, hơn nửa ngày sau cô mới lắc đầu nói: " Không đúng, anh không phải yêu tôi, không cần."

Cô cật lực phủ nhận, khiến Hoàng Phủ Ngạn Thương kinh ngạc.

" Em nói gì?" tay anh dừng trên vai cô, anh cúi xuống thâm tình nhìn cô.

Mặc Di Nhiễm Dung thoáng tự hỏi mình, cô cắn môi rồi nói:

"Bài Tarot cho tôi biết, đoạn tình cảm này chưa đến, mà là không lâu sau, chưa tới một tháng nữa, cho nên hiện giờ, không phải anh..."

"Không nên tin vào bài bói."

Hoàng Phủ Ngạn Thương đột nhiên đánh gãy lời cô nói, bàn tay to lập tức ôm chặt bà vai cô...

" Anh yêu em, cho nên, anh muốn em theo anh cùng một chỗ, đây mới là mục tiêu của anh."

"Không —— "

Mặc Di Nhiễm Dung có chút sợ hãi, muốn thoát khỏi hai bàn tay anh, nhưng lực đạo của anh lại lớn đến kinh người khiến cô không thể trốn thoát.

"Hoàng Phủ tiên sinh, mời anh... mời anh buông tay đi."

Thanh âm của cô có chút run rẩy, cảm giác sợ hãi này khiến cô cảm thấy rất xa lạ, cô không cần, không cần."

" Vì sao em lại cự tuyệt anh? Anh muốn em, em có nghe không, cả đời này em chỉ có thể là của anh."

Hoàng Phủ ngạn Thương nghe những lời cô vừa nói, anh cảm thấy phiền toái, anh không thể chấp nhận việc người phụ nữ mình thích lại cự tuyệt mình.

" Anh..."

Mặc Di Nhiễm Dung kinh ngạc tới ngây người, đã ở chung nhiều ngày, người đàn ông này luôn cho cô cảm giác nho nhã dịu dàng, chưa từng cường ngạnh như vậy (ngang ngược)

Hoàng Phủ ngạn Thương thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, ngay sau đó, ảo não buông cô ra, nhẹ nhàng nói:

"Nhiễm Dung, thực xin lỗi, anh biết hành vi của anh sẽ dọa đến em, nhưng anh hi vọng em có thể hiểu được lòng anh, bất luận em có tiếp thụ hay không, anh đều một lòng yêu em, ở bên cạnh bảo vệ em, anh tin sẽ có một ngày em sẽ chủ động yêu anh."

Mặc Di Nhiễm Dung không biết nên nói cái gì, cô chưa bao giời biết một người đàn ông yêu sẽ như thế nào, tự hỏi nửa ngày, cô mới ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: " Hoàng phủ tiên sinh."

"Gọi anh là Ngạn Thương, không cần gọi Hoàng Phủ tiên sinh!" Anh đánh gãy nàng nói,

Mặc Di Nhiễm Dung có chút nghi hoặc, có gì quan trọng sao? Chỉ là một tên gọi mà thôi, nhưng mà ngẫm lại vẫn nên theo ý anh đi, cô có chút ngây ngô mở miệng:

"Ngạn Thương —— "

Hoàng Phủ Ngạn Thương cười, loại này ôn nhu thanh âm vẫn luôn chảy xuống tâm hắn đầu, làm hắn càng thêm khó có thể tự giữ.

"Ngạn Thương, kỳ thật tôi đối với anh... tôi đối với anh..."

Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu lên, cố gắng tìm từ thỏa đáng để nói.

" Em đối với anh thế nào?" Hoàng Phủ Ngạn Thương có chút chờ mong hỏi.

Mặc Di Nhiễm Dung nhìn ánh mắt đang tối sầm của anh, trong lòng có một tia khác lạ xẹt qua, cô nhẹ nhàng nói: " kỳ thật, thời gian dài như vậy, tôi thấy anh rất tốt, giống như... giống như là anh trai vậy..."

" Đừng nói nữa!" Hoàng Phủ Ngạn Thương kéo cô ôm vào trong ngực, nói: " Cho anh cơ hội, cũng coi như là cho em một chút thời gian, hiện giờ sở dĩ em cho là như thế bởi vì em cũng chưa hiểu chính mình."

Thứ hai túi sách võng (Www. shubao2. Com) coi được txt sách điện tử

"Không, không phải như vậy —— "

Mặc Di Nhiễm Dung bị anh ôm chặt, nghe tiếng tim anh đập mạnh, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng an tâm.

Hoàng Phủ Ngạn Thương nhắm mắt lại, mở miệng nói:

"Một tháng, cho em một tháng, không cần nhanh như vậy đã đoán chính trái tim mìn, một tháng sau, nếu em vẫn cho là như thế, anh... anh có thể buông tay em."

Tuy rằng miệng anh nói như vậy, nhưng tâm anh lại đang run rẩy.

Aanh không muốn cô gái này coi mình như anh trai, đáng chết, anh không cần làm anh trai cô, anh muốn cô làm người phụ nữ của anh. Một người con gái mà anh có thể dắt tay cả đời.

Nhiều năm qua, tuy rằng anh đã từng có rất nhiều bạn gái, nhưng chưa từng có cô gái nào mang lại cho anh cảm xúc mãnh liệt như cô, loại cảm xúc này chính là cam tâm tình nguyện bước vào địa ngục hôn nhân.

Theo tính cách của anh, nếu như một tháng sau cô vẫn không chấp nhận anh, anh tình nguyện cho dù cô có hận anh cả đời anh cũng sẽ cưỡng bách cô ở cùng mình.

Cô gái này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã biết mình không thể buông tay rồi.

Nhưng mà, Mặc Di nhiễm dung lại tin tưởng lời anh nói, cô không hề phản kháng, lẳng lặng nằm trong ngực anh, tùy ý anh ôm chặt mình.

Thời gian như ngừng lại, không gian rộng lớn thoảng mùi Tử Lan thơm ngát.

Hoàng Phủ Ngạn Thương đang say mê trong đó, cửa phòng bị đẩy mạnh ra.

"Hello, ha —— ách?"

Người bước vào khoái trá chào hỏi, nhìn thấy một màn ái muội vừa rồi, nhất thời sửng sốt.

Đáng chết, ai a?

Hoàng Phủ ngạn Thương phẫn hận nhìn nha đầu liều lĩnh trước mắt mình!

Đúng vậy, là một nha đầu, còn không cao tới bả vai anh, mặc một thân tây trang thanh nhã, tóc đen dài buộc đuôi ngựa, nhưng mà...

Anh nhìn kĩ cô, có chút nghi hoặc...

Ánh mắt của cô ấy với Mặc Di nhiễm Dung cùng một màu, đều là màu tím?

Cô... cô là ai?" Hoàng Phủ Ngạn Thương chỉ tay về phía cô hỏi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-177)