Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 038

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 038
Sự kiện kì quái
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhìn Cung Quý Dương dù bị thọt chân vẫn còn tao nhã nện bước chân bước về phía trước, lại nhìn bóng dáng cao lớn của hắn biến mất theo chiếc cửa xe, quả thực có chút khôi hài, trong lòng Liên Kiều đột nhiên dâng lên một dự cảm không ổn..

Phỉ Nhi có chút khẩn trương níu ống tay áo Liên Kiều, nói:

" Liên Kiều à, cậu nói ... hắn, hắn có thể đối phó với cậu như thế nào đây? Tớ cảm thấy nao nao."

Liên Kiều cũng không nghĩ ra, cô không biết người đàn ông này có thể nghĩ ra chiêu trò gì để đối phó với mình.

" Bình tĩnh, Phỉ NHi, hắn muốn thế nào thì kệ hắn đi, tớ không tin hắn có thể làm gì tớ, đi, đi học đi."

Cô không nói hài lời liên lôi tay Phỉ Nhi đi về phía phòng học, bộ dạng anh dũng hiên ngang như tráng sĩ.

Một buổi chiều trôi qua rất vô vị, bời vì Liên Kiều vẫn luôn đề phòng cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia sẽ trả thù mình như thế nào, nhưng mà, còn có một cảm giác lo lắng không nói nên lời...

Mãi cho đến bữa, vẫn không thấy hắn có bất kì hành vì trả thù nào, Liên Kiều càng thêm bất an, cô lấy một phần đồ ăn rồi đi tới ngồi bên cạnh Phỉ Nhi.

"Liên Kiều, cậu sao vậy, cả chiều nay như người vô hình thế?"

Lăng Trang vừa ăn sườn lợn rán, vừa quan tâm hỏi han.

Liên Kiều vô lực lắc đầu, sau đó lại thâm sâu khẽ than một tiếng, trông giống như bà lão tám mươi vậy.

Lăng Trang thấy thế, có chút ngạc nhiên, cô nhìn Phỉ Nhi ngồi bên cạnh, Phỉ Nhi chỉ cười, ý bảo cô không cần hỏi nữa.

Không khí đang có chút nặng nề, Tần Hinh hớt ha hớt hải chạy tới, trong tay còn bưng món ăn mình yêu thích nhất,

" ba" đem đặt đồ lên bàn, sau đó miệng không ngừng nói:

" Xong rồi, có chuyện!

Vẻ mặt của cô ngược lại thu hút sự chú ý của Liên Kiều, cô hiện tại có chút nhìn gà hóa cuốc, nghe thấy vậy liền vội vàng hỏi:

"Tần Hinh, cậu nói cái gì?"

Tần Hinh nuốt một ngụm nước miếng, thần thần bí bí nhìn xung quanh, đè thấp giọng ...

"Biết không, trường học gặp chuyện không may, tớ cũng mới biết chuyện này chưa lâu, ai ngờ sự việc đó lại bị trường học phong tỏa hết thông tin, nghe nói là... có người nhảy lầu."

"Cái gì? Có người nhảy lầu? Là học sinh hay là thầy cô giáo?"

Phỉ Nhi kinh ngạc vạn phần, vội vàng hỏi.

Tần Hinh lắc đầu: "Không biết cụ thể thân phận người chết, bởi vì đã làm kinh động tới giáo viên và cảnh sát, nhưng giáo viên hình như là muốn xử lí vụ việc này trong yên lặng, nên mọi người đến vây xem đều bị đuổi đi, nhưng mà..."

Giọng nói của cô rõ ràng, sau đó vẻ mặt có chút thần bí nhìn Liên Kiều.

Liên Kiều cũng cảm thấy ánh mắt cô có gì lạ, king ngạc hỏi:

" nhưng mà cái gì? có việc gì cứ nói thẳng đi."

Mà Phỉ Nhi rõ ràng cũng ngửi thấy một hương vị không hề bình thường...

Tần Hinh khẽ liếc mắt, lập tức nhẹ thở dài một hơi rồi tiếp tục nói:

"Liên Kiều, cậu đừng hiểu lầm, chỉ là tớ nghe nói người kia chết thật li kì, lồng ngực cũng bị nhũn cả ra, giống như là.... Giống như là trúng hàng đầu thuật...."

"Cái gì?"

Ba người sau khi nghe vậy cũng vô cùng kinh hãi, Phỉ Nhi huychs nhẹ tần Hinh, trách cứ nói:

" cậu điên rồi à? Chẳng lẽ cậu lại hoài nghi Liên Kiều sao?"

Vừa rồi ánh mắt cô có vẻ rất không thoải mái.

" Tớ không có, chỉ là... chuyện này thật sự rất kì quái, Liên kiều..."

Cô kéo bàn tay nhỏ bé của Liên Kiều, nói:

" Tớ không có ý hoài nghi cậu, cậu cũng biết, việc cậu có chị họ tinh thông hàng đầu thuật thì chỉ có 3 người chúng tớ biết, cậu nghĩ mà xem, người kia chết có thể là vì hàng đầu thuật không?"

Liên Kiều bị hỏi đúng chỗ khó, cô nhíu mày lắc đầu:

" Tớ không biết, dù sao tớ cũng chưa nhìn thấy thi thể."

Ba người lập tức gật đầu, Lăng Trang khoát tay chặn nói:

"Ai nha, bình tĩnh, chúng ta không cần thảo luận vấn đề này, việc nhảy lầu trong trường học là chuyện bình thường, có thể do bị áp lực lớn hay nhiều nguyên nhân khác mà chọn nhảy lầu để chấm dứt sinh mệnh, thôi, ăn cơm đi, không cần bàn chuyện ghê sợ này nữa."

" Được."

Hai người bọn họ đều đồng ý gật đầu.

Chỉ có Liên Kiều, vẫn nhẹ nhíu mày, cô rốt cuộc tâm thần bất ổn không biết đến tột cùng là vì cái gì, không phải vì sợ tên Hoàng Phủ trả thù, mà là//// sự kiện nhảy lầu ở trường học.

Cô nhắm mắt lại —— nhưng tâm vẫn không nhẹ bớt đi chút nào.

Vì sao lại thế?

Người đã muốn chết, mình sao lại mẫn cảm như vậy? giống như là chuyện phát sinh trên chính người mình vậy, chẳng lẽ.... chết chính là một khởi đầu mới?

Nghĩ đến đây, tay Liên Kiều theo bản năng mà run lên ——

"Ầm ——" chiếc đũa từ trong tay rơi xuống, cũng với tiếng bát đũa va chạm phát nên âm thanh thanh thúy.

"Liên Kiều —— "

Phỉ Nhi thấy bộ dạng mất hồn cuar cô, cực kì lo lắng nhìn cô.

Bên môi Liên Kiều miễn cưỡng nở nụ cười, cô thở dài một hơi, mới cầm lấy trà sữa nhấp một ngụm...

"A —— "

Lăng Trang thấy cô uống một ngụm trà sữa, vội vàng sợ hãi đoạt lấy li trà sữa...

"Liên Kiều, cậu điên rồi, cậu cũng biết già li kê, thế nhưng vẫn còn uống trà sữa à?"

(Già li kê: như 1 loại cốc tai gì đấy, tóm lại là nó với trà sữa kị nhau)

Phỉ Nhi và Tần Hinh cũng giật mình ——

"Liên Kiều, cậu sao vậy? cậu học y nha."

Liên Kiều giật mình, cứng đờ một lúc, cô nhìn lại già li kê, lại nhìn trà sữa trong tay, không khỏi đồ mồ hôi lạnh...

Thật sự là đã phạm phải một sai lầm lớn, già li luôn kị với trà sữa, hai thứ này kết hợp với nhau sẽ khiến cho dạ dày khó chịu, nghiêm trọng nữa có thể bị ngộ độc.

Đạo lí này cô hiểu rõ nhưng sao hôm nay lại quên được?

*****

Quả nhiên, chỉ một lúc sau bụng Liên Liều đã bắt đầu lộc cộc lộc cộc khó chịu, ngay sau đó đau đớn dần lan ra...

"Có lầm hay không, mới chỉ uống một ngụm thôi mà..."

Liên Kiều ghé sát vào bàn cơm, trên trán bắt đầu rịn mồ hồi.

" Đây, Liên Kiều, mau ăn cái này vào."

Phỉ Nhi đưa viên thuốc vẫn mang trên người để đề phòng có chuyện gì đặt vào tay Liên Kiều, rồi đưa chai nước khoáng cho cô.

Liên Kiều ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng bụng vẫn đau âm ỉ.

"Cậu nha, thật là, đi phòng y tế đi."

Lăng Trang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Liên Kiều, vội vàng đề nghị.

"Không cần..."

Liên Kiều vừa nghe đi tới phòng ý tế, sắc mặt càng thêm tái nhợt,

" Tớ ghét nhất là bị kim châm, tớ nghĩ nghỉ một lát là tốt rồi, không cần lo lắng, tớ muốn uống thuốc... a, không được, tớ muốn đi toilet."

Không đợi nói xong, Liên Kiều liền ôm bụng chạy khỏi nhà ăn, bỏ lại ba cô bạn trừng to mắt tò mò nhìn theo.

Rốt cuộc cũng thoải mái hơn, Liên Kiều nhìn chính mình trong gương, dần dần, suy nghĩ của cô đã lạc về nơi xa xôi nào đó...

Người nhảy lầu kia đến tột cùng là ai, còn nữa, vì sao ngực lại bị xé mềm nhũn, người này sau khi chết hình thái như thế nào?

Quan trọng hơn là —— trong đầu cô lập tức vang lên lời nói của tần Hinh...

" Các cậu biết không, thầy giáo nói lần này rất kì quái nha, nghe nói cỗ thi thể này tạm thời để ở nhà xác tầng một chỗ chúng ta, hình như là không muốn cho cảnh sát mang đi đâu cả."

Nghi hoặc trong lòng Liên Kiều ngày càng tăng...

Chết ở trường học, nên phối hợp với cảnh sát làm kiểm tra mới phải, vì sao còn lưu lại thi thể ở trong trường?

Nhà xác tầng một? Đây chẳng phải là nơi bọn họ vẫn làm giải phẫu tử thi sao?

Nghĩ đến đây, Liên Kiều nhất thời khiếp sợ... tại sao lại làm vậy?

Càng bí ẩn, cô càng muốn tìm hiểu, cuối cùng cô đưa ra một quyết định đến chính bản thân mình cũng phải khiếp sợ, đó là...

Tự mình đi nhà xác tầng một xem!

Sắc trời đã dần ảm đạm, ánh nắng phía Tây cũng đã dần tắt nhường lại bóng đêm buông xuống, toàn bộ tòa phủ trường học đều chìm trong tăm tối, bất âm bất dương, nhìn không rõ màu sắc.

Liên Kiều không khỏi cười thầm, đến ông trời cũng vì hành vi mạo hiểm của cô mà cố tình gia tăng thêm bầu không khí quỷ dị, cô tự nhận mình có gan lớn, cho dù lần đầu mới vào học viện, lần đầu tiên giải phẫu tử thi, cho tới bây giờ cô cũng không thấy khẩn trương như vậy."

Thang máy dừng lại ở tầng trệt, cửa thang máy từ từ mở ra, Liên Kiều không khỏi nhìn ánh đèn cảm ứng chuyển sang màu đỏ " 1"

Cô không khỏi rùng mình, rõ ràng không có gió, vì sao cô lại cảm thấy sau lưng mình một trận lạnh lẽo.

Đèn cảm ứng khiến toàn bộ ánh sáng trong hành lang chiếu thành vệt dài, vô cùng an tĩnh, Liên Kiều cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình, rất kì quái, bình thường trước khi giãi phẫu cô thường có cảm giác muốn nhanh kết thúc, nhưng vì sao hôm nay cô lại cảm thấy có cái gì khác thường?

Nếu không bởi vì Tần hinh nói thi thể này có liên quan tới hàng đầu thuật, cô cũng sẽ không xúc động mà chạy tới đây, điều này cũng tốt, không có lí do gì mà xông vào một thế giới không có người cả.

(đoạn này cũng hơi khó)

Nhà xác tầng một rất lớn, phòng lại nhiều, Liên Kiều có ý nghĩ đi tìm từng gian phòng một, cho tới bây giờ, chuyện này cũng chỉ có một mình cô biết.

Rón ra rón rén mở cánh cửa một gian phòng, ngọn đèn bên trong yếu ớt, lộ ra chút ánh sáng hắt ra ngoài hành lang, Liên Kiều mơ hồ có thể nhìn thấy thiết bị y học bên trong, cô nhẹ nhàng thả lỏng một hơi, không phải chỗ này.

Nhìn bóng dáng mình trải dài dừng ở mặt đất ngoài hành lang trơn bóng, Liên Kiều tự nhủ mình phải có đủ dũng khí, lại tiếp tục tiến bước.

Thời gian từng chút lại từng chút qua đi, không gian cũng theo thời gian càng ngày càng trở nên yên tĩnh.

Ngay lúc Liên Kiều đang thật cẩn thận đi ngang qua một gian phòng, cô mẫn cảm nghe được một trận âm thanh truyền đến từ đó, hình như là tiếng bước chân vậy...

Da dầu Liên Kiều run lên, phản ứng đầu tiên của cô là muốn bỏ chạy, nhưng mà..

Tỉnh táo lại, sau đó sự hiếu kì lại chiếm trọn cảm xúc của cô lúc này, cô cẩn thận đẩy cửa ra, ánh mắt từng chút nhìn xung quanh...

Đây là một gian phòng có chút kì quái, trong lòng lóe ra ánh sáng đèn điện, thông qua ánh sáng mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng, đây không phải chỗ đặt thi thể, lại tới gần một góc tường, mơ hồ có một cái bàn dùng để đặt thi thể lúc giải phẫu, trên mặt bàn trùm một tấm vải trắng.

Gian phòng này cô chưa từng bước vào, kể từ khi cô bắt đầu tới học viện này, gian phòng này vẫn bị khóa chặt, hôm nay tại sao lại không khóa?

Liên Kiều mạnh mẽ nuốt nước miếng, sau đó kiên trì xông vào trong phòng, lưng cô gắt gao dán trên cửa, để cho mắt hoàn toàn thích ứng với sự hôn ám nơi đây sau đó mới rón rén đi tiếp.

Nếu như cô đoán không sai, cỗ thi thể của người nhảy lầu tự sát hôm nay, hẳn là ở đây đi, ngẫm lại cô rất nhanh sẽ tìm ra chân tướng sự việc, trong lòng Liên Kiều thậm chí có chút kinh hoàng.

Tuy rằng cô không có tinh thông hàng đầu thuật như Mặc Di tỷ tỷ, nhưng mà cũng có thể phán đoán... cũng hiểu biết về hàng đầu thuật.

Liên Kiều đi từng bước tới gần cỗ thi thể kia, cẩn thận mang theo một tia sợ hãi, ngay tại thời điểm cô gần tới chỗ cỗ thi thể kia, lúc này, một màn đáng sợ xuất hiện...

Chỉ thấy thi thể phía dưới tấm vải trẳng.... thế nhưng đang động.

Cô nhất thời trừng to mắt, rồi vội vàng chớp mắt.

Đúng vậy, nó đang động, tuy rằng ánh sáng có chút tối, ám muội, nhưng... cô vẫn có thể thấy cỗ thi thể kia đang chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng xốc tấm vải trắng lên...

*****

Ánh sáng ở tầng hầm có vẻ mờ nhạt, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ để Liên Kiều nhìn rõ hết thảy.

Ánh mắt của cô trừng lớn, da đầu bắt đầu run lên...

Thi thể đang nằm trên giường đang từ từ ngồi dậy, mà tấm vải trắng trên người cũng theo từng động tác chậm rãi mở ra...

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Liên Kiều là bỏ chạy, nhưng mà... đáng chết, chân cô đã nhũn ra, không còn chút khí lực, cho nên cô chỉ có thể mở to mắt mà nhìn cỗ thi thể kia đang chậm rãi tiến về phía mình...

Hô hấp của cô ngày càng khó khăn, bởi vì cô rốt cuộc cũng thấy rõ khuôn mặt kia.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt nam tính có vẻ dị thường dữ tợn vô cùng đáng sợ, Liên Kiều không biết dùng từ như thế nào để hình dung khuôn mặt này, mơ hồ huyền ảo, tái nhợt khô sáp như tượng, ánh mắt lại tản ra màu sắc xanh biếc, thi thể chính là đang nhìn cô chăm chú, nhưng trong nháy mắt, đã vội ngã xuống...

Điều này khiến Liên Kiều thét chói tai, theo bản năng cô quên hết mọi thứ, cô rốt cuộc cũng biết, một người gặp chuyện cực đoan kinh khủng tuyệt đối không thể sưu thoát được, bời vì cô cảm thấy thực sự bị khủng bố rồi.

Hơn nửa ngày, hô hấp của Liên Kiều mới bình ổn lại, nếu không bởi vì bình thường cô thường đùa nghịc với thi thể, thì hôm nay nhất định cô sẽ bị dọa chết rồi.

Không được, nơi này thật sự quỷ quái, cô vừa mới xoay người, lại nghe thấy một trận tiếng vang, tựa như âm thanh động đất, cô theo bản năng quay đầu lại...

Ông trời ơi! Thi thể kia lại động, hơn nữa đang từng chút từng chút một hướng về phía cô...

Liên Kiều sợ tới mức mặt đã trắng bệch, lập tức chạy tới cửa, dùng sức kéo cửa ra...

Nhưng mà, đúng lúc này, cô mới tuyệt vọng phát hiện ra... của, không biết vì sao lại bị khóa ngoài.

"A —— "

Cô thét chói tai, tiếng thét của cô như âm thanh cắt nang sự tĩnh lặng nơi tầng hầm, cô đập mạnh vào cửa, nhưng vẫn còn liều mạng nhìn về phía sau mình.

Chỉ thấy cỗ thi thể kia đang cách mình ngày một gần hơn...

"A —— "

Liên Kiều như đã hết hi vọng, hiện giờ cô cảm thấy hối hận, không có việc gì chạy tới nơi quái quỷ này làm cái gì.

Đang lúc cô đã chuẩn bị tâm lí bị cỗ thi thể kia bóp chết hoặc hù chết, cửa phòng lập tức mở ra, ngay sau đó, bên tai vang lên một thanh âm trầm thấp...

"Chạy mau!"

Liên Kiều cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức bỏ chạy, hành lang dài truyền đến từng đợt bước chân.

Chạy một mạch thật vất vả, Liên Kiều thở dốc, tuy rằng đây cũng là một nơi tối tăm, nhưng ít ra còn có ánh trăng, còn nữa, đây là thế giới mà cô quen thuộc.

Vừa mới hoàn hồn suy nghĩ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? quả thực là đáng sợ nha!

Còn có, cửa, đến tột cùng là kẻ nào khóa trái?

Một bàn tay lớn đột nhiên vỗ vào vai cô...

"A —— "

Linh hồn còn chưa kịp hoàn lại, Liên Kiều liền thét chói tai, ngay sau đó, cô quay đầu lại nhìn gương mặt ánh tuấn tà mị kia.

"Hoàng Phủ Ngạn Tước? Hoàng Phủ ngạn tước —— "

Cô như là nhìn thấy người thân vậy, lập tức bổ nhào vào ngực hắn, hai tay ôm chặt hắn không buông ra.

Vẻ mặt Cung Quý Dương xấu hổ tùy ý cô ôm, hơn nữa, hắn còn giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô nói:

"Được rồi, không có việc gì!"

ủy khuất cùng sợ hãi của Liên Kiều trong nháy mắt liền tan biến, cô nhịn không được liền khóc lớn lên, mà Cung Quý Dương cũng chỉ bất đắc dĩ mà tùy ý cô phát tiết trên người mình.

Đến tận khi màng tai mình dường như sắp điếc vì tiếng khóc của cô, Liên Kiều mới thôi gào khóc mà nhẹ giọng nức nở..

"Ô ô, ngươi... rốt cuộc anh là người hay là quỷ.."

Thanh âm của cô lại nức nở, nghẹn ngào không thôi.

(ơ nãy giờ chị ôm quỷ à?)

Cung Quý Dương liếc trắng cô một cái...

Tiểu cô nương này gan đúng là lớn đi, vấn đề này mà cũng nói được, khóc lóc một hồi thông suốt xong lại hỏi mình là người hay quỷ...

Hắn không nói gì...

" Em thử nói xem?"

Liên Kiều ngẩng đầu nhìn Cung quý dương, nửa ngày sau, mới ngây ngốc hỏi:

"Vừa mới... Vừa mới cái thi thể kia không phải anh chứ?'

Lần thứ hai Cung Quý Dương bị tra hỏi, hắn nhìn cô tinh thần còn chưa ổn định lại, có chút đùa dai nói:

" Đúng, tôi chính là thi thể kia đấy, hôm nay em hại tôi suýt nữa đi gặp Diêm Vương, tôi lại không thích dưới âm phủ đêm tối tịch mịch, nên muốn tìm em đi cùng."

Nguyên lai hắn cũng chỉ muốn đùa cô một chút, ai ngờ Liên Kiều sau khi nghe vậy thì trừng to mắt, con ngươi màu tím Tử Lan khiếp sợ nhìn Cung Quý Dương:

"Ngươi... Ngươi..."

(chỗ này LK tưởng ma để ngươi nhé)

Cô sợ tới mức đã không nói mạch lạc rồi, ánh mắt cô nhìn Cung Quý Dương tràn đầy hoảng hốt, kinh sợ, chỉ trong giây lát, cô lập tức chạy đi thật xa, hai tay ôm lấy gốc cây cổ thụ, bộ dạng như gặp quỷ vậy...

"Anh ——này, Hoàng Phủ ngạn tước, đừng, tôi...

Hôm nay tôi chỉ muốn đùa với anh một chút, , , ai, ai biết anh đoản mệnh, ngàn vạn lần cầu anh đừng có tới tìm tôi... không phải tôi cố ý..."

Cung Quý Dương thấy cô như vậy, vừa buồn cười vừa tức, bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu cô nương này thật đúng là đơn thuần, nói thế mà cũng tin.

Hắn thử tiến lên một bước, đã thấy Liên Kiều hét lên một tiếng rồi lui về sau, tựa như đang tìm một chút dũng khí vậy.

Thấy bộ dạng này của cô, Cung Quý Dương càng thêm hưng phấn, hắn cố ý hung tợn nói:

"Liên Kiều, là cô bức chết tôi, tôi không tìm cô thì tim ai?"

Liên Kiều nghe vậy, hai chân nhũn ra, gắt gao nắm chặt quyền, lắp bắp nói:

" Vậy anh cũng, cũng không cần nghĩ quẩn mà nhảy lầu chứ.... Chính là anh, chính anh không quý trọng bản thân mình, còn, còn tới tìm tôi chết thay anh sao?"

*****

Cung Quý Dương nghe cô nói vậy, ra chiều tiếc nuối lắc đầu, sau đó giả vờ đe dọa: " Tiểu cô nương em thật là bụng dạ xấu xa, rõ ràng chính mình gặp rắc rối, mà còn không chịu thừa nhận, con gái như vậy hẳn là nên bị quỷ tha ma bắt đi."

"Oa —— "

Nước mắt Liên Kiều tràn ngập trong hốc mắt, cô muốn khóc to lên ——

"Không được khóc!"

Cung Quý Dương xấu xa ra lệnh nói: " nếu em còn dám khóc, tôi lập tức bắt em đi."

Liên Kiều lập tức đem nước mắt nuốt trở lại, cô trừng đôi mắt to ngấn lệ nhìn Cung Quý Dương, liểu mạng lắc đầu, bởi vì cô sợ hồn ma trước mặt này bắt mình mang đi.

Cung Quý Dương thấy vậy, môi khẽ nhếch lên, được, tiểu cô nương này tuy nhìn qua thì một bộ rất giống kẻ điêu ngoa, tùy hứng nhưng mà... chiêu này đối với hắn mà nói cô còn thua xa đi.

Hắn cố ý hù dọa cô, hắn tiến lên phía trước, Liên Kiều sợ tới mức lạnh run người, cuối cùng hai mắt nhắm lại, tiếng thét chói tai vang lên: " Quỷ đại nhân, đừng bắt tôi đi, tôi còn trẻ, còn phải đi học, hơn nữa đã lớn bằng từng này rồi mà tôi còn chưa từng yêu qua, cũng chưa kết hôn sinh con... Cầu anh, nếu thật sự muốn bắt tôi đi, có thể chờ cho tới khi tôi sáu mươi tuổi, không, chín mươi tuổi hay một trăm tuổi cũng được..."

Liên Kiều nói vậy khiến Cung Quý Dương kém chút nữa quỳ xuống lạy cô!

Lời nói lần này của Liên Kiều khiến Cung Quý Dương dở khóc dở cười, cô thật đúng là kẻ thích cò kè mặc cả, phải gọi là " Lời Diêm Vương gọi người vào canh ba phải chết, kẻ nào dám để ngươi ở lại tới tận canh năm.", nha đầu trước mắt này tuy sợ muốn chết, nhưng vẫn luyến tiếc mệnh mình, Cung Quý Dương không khỏi xấu hổ, nếu hắn thật sự là hồn ma, có khi đã bị những lời cô nói khiến " sốc" mà chết rồi.

(chỗ này hơi chém tí)

"Tiểu cô nương, có trách thì trách bình thường em nghịch ngợm quá, hơn nữa lại thích đi trêu chọc người khác..."

"Tôi cam đoan về sau không dám nữa, van cầu anh a, không cần bắt tôi đi, hơn nữa tôi trêu cợt anh cũng là có nguyên nhân..."

Liên Kiều vội vàng cắt ngang lời Cung Quý Dương, khẩn trương nói: " Ai bảo anh lúc trước cự tuyệt hôn sự với tôi, còn nữa, con bé đu đủ (Con JuDy đấy) kia vốn là đối thủ của tôi, chúng tôi một mất một còn, thế mà anh còn bao dưỡng cô ta. Anh, tôi đương nhiên tức giận, nếu không anh nói xem tôi cũng không phải chịu ủy khuất lớn như thế..."

Nhìn bộ dạng càng nói càng hăng của cô, Cung Quý Dương biếng nhác dựa vào thân cây, bên môi nở nụ cười đầy tà mị, sau khi Liên Kiều dõng dạc nói xong, hắn mới dương dương tự đắc mở miệng nói: " Em... là đang trách tôi sao?"

Liên Kiều vừa nghe hắn hỏi như vậy, toàn thân lập tức giật mình, cô vội vàng khua tay nói:

"Không không không, không có, tôi —— tôi chỉ hơi bực một chút thôi..."

Thiếu chút nữa cô lại quên người đàn ông này là một " Hồn ma" rất nguy hiểm.

Cung Quý Dương tựa như rất hài lòng với cô: " Dũng cảm thừa nhận sai lầm", hắn vuốt cằm nói:

" cái này cũng không sai, chỉ cần từ nay về sau em không nghịch ngợm như vậy nữa, thì mọi chuyện đều có thể thương lượng được."

Liên Kiều nghe vậy, đôi mắt lập tức lộ ra một tia kinh hỉ...

" Anh, anh nói thật sao? Anh đồng ý buông tha cho tôi sao?"

Đây quả là lễ vật tuyệt nhất mà ông trời ban cho cô, có thể thương lượng? Ý hắn là hắn có thể tha cho mình, phải không?

Cô có thể cảm nhận được trái tim mình đang nhảy bùm bùm, một cỗ hưng phấn kích động lan tỏa khắp từ lồng ngực tới toàn thân cô.

Trong mắt cô lúc này, giờ khắc này, người đàn ông trước mắt này như một thiên sứ!

Đúng vậy, chỉ cần hắn có thể tha cho mình, cô nhất định sẽ chân thành cầu nguyện cho hắn được siêu thoát, để hắn không phải xuống địa ngục, mà là lên thiên đường.

Cung Quý Dương khoanh hai tay nhàn nhã đứng một chỗ, cau mày nói: " Đương nhiên, chỉ cần từ nay về sau em ngoan ngoãn nghe lời, không đối với tôi như vậy nữa, thì chuyện hôm nay coi như xóa bỏ."

"U hô —— "

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều tràn đầy kinh hỉ như đóa hoa hồng đỏ, cô vỗ tay hoan hô, lại nhảy cẫng lên.

Vừa rồi vẫn còn có cảm giác dày vò sợ hãi xuống địa ngục, bây giờ cô lại cảm thấy thoải mái như lạc chốn thần tiên.

" Anh nói thật sao?"

Cô còn có chút không yên tâm hỏi lại.

Cung quý dương không nói gì, chỉ gật đầu, đáy mắt hàm chứa ý cười.

Liên Kiều thấy hắn gật đầu cũng hoàn toàn yên tâm, cô cũng không dám bắt người đàn ông này nói cam đoan với mình, chỉ sợ nếu nói ra hắn lại đổi ý, hứa hẹn với một tên quỷ quả thực là muốn chết nha, điều ấy tự cô cũng hiểu được.

Nhìn vẻ mặt thoải mái của cô, lần thứ hai Cung Quý Dương miễn cưỡng mở miệng nói: " Được, em có thể đi."

Những lời này giống như là được đặc xá vậy, khiến Liên Kiều sau khi nghe đượ vội vàng bỏ chạy, không có một giây do dự, khiến cho Cung Quý Dương chỉ còn biết cười nhạt.

Tiểu cô nương này thật là, hẳn tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia cũng không biết đối phó với cô như thế nào đi, huyết mạch trong hắn dâng trào khiến hắn thật sự muốn đi nhìn vẻ mặt xám ngắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước đây.

Hắn đang suy nghĩ, di động lập tức vang lên, sau khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, đôi mắt Cung Quý Dương híp lại, nhấn nút nghe, chưa kịp nói gì, đã nghe thấy âm thanh đầy bỡn cợt của Hoàng Phủ Ngạn Tước.

"Hello, bạn tốt, bây giờ cậu vẫn còn ở trong động sao? Không có việc gì, tớ sẽ tới cứu vớt cậu."

Cung QuýDương cười đến thảm thương: " Tớ nói này Hoàng Phủ, ngược lại cậu hãy đi chọn lò sưởi than sưởi ấm ngày tuyết rơi đi, cả ngày nay... cậu chết chỗ nào?"

Câu Cuối cùng hắn cơ hồ là rống lên.

Hoàng Phủ Ngạn Tước vội đưa điện thoại ra xa lỗ tai mình, nếu không nhất định anh sẽ bị âm thanh " sư tử rống" này làm cho điếc mất.

(nói thật là HPNT ta cũng định gọi là " hắn")

"Hắc hắc —— "

Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn cười tao nhã: " Đừng nên kích động vậy, tớ đến Hongkong chính là có chuyện cần xử lí, ngày nào cũng rất nhiều việc, nào có giống cậu, đến Hongkong để quấy phá."

Crypto.com Exchange

Chương (1-177)