Cung Quý Dương đến
← Ch.032 | Ch.034 → |
Edit: Sen
Beta: Min
Ánh nắng mặt trời chói mắt chiếu xuống, tôn lên vẻ hoàng kim của chiếc Bugatti sành điệu đang phóng với tốc độ cao trên đường, ánh sáng mặt trời rực rỡ khiến thân xe càng trở nên xa hoa, diễm lệ.
Trong xe tràn ngập âm nhạc sống động, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt phẫn hận của chủ xe.
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, tên đáng chết, có tật giật mình phải không, mau mau hiện thân cho ta!"
Cung Quý Dương mặc bộ âu phục nhàn nhã, vừa lái xe vừa chửi thề Hoàng Phủ Ngạn Tước
Tên kia thế nhưng lại tắt điện thoại, rõ ràng là đang trốn tránh!
Khi anh biết Hoàng Phủ Ngạn Tước lại giả mạo tên mình, quả thực cả nghĩ tới giết người đều đã từng, làm cái gì, cô bé kia hẳn là vị hôn thê của Hoàng Phủ Ngạn Tước đi, như vậy là xảy ra chuyện gì?
Tắt điện thoại, Cung Quý Dương tự hỏi một chút, lập tức môi hơi cong lên, lộ ra một tia cười xấu xa...
Nếu tên kia trốn tránh không dám ra mặt, vậy thì để cho hắn chủ động xuất hiện đi!
Nghĩ đến đây, Cung Quý Dương càng cười vui vẻ hơn, quay đầu xe, sau đó chạy như bay theo hướng ngược lại.
"Liên Kiều a, tớ đã tính kĩ rồi, làm như vậy có phải tốt nhất không?"
Tại một chỗ trong rừng cây, Phỉ Nhi lo lắng nhìn Liên Kiều nói:
" Yên tâm, không có vấn đề gì rắc rối cả, con đường này là là đường xe ắt sẽ chạy qua, mà đi đường này, thì cảm giác không hề muốn đi đường này, nhìn xem đường này cây cối che khuất thật bí ẩn."
Liên Kiều vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán.
Phỉ Nhi nhìn bốn phía, nuốt miếng nước bọt nói rằng:
" Thân ái, Liên Kiều, ý tớ không phải nói nơi này có bí ẩn hay không, nơi này là vườn cây của trường, vạn nhất bị hiệu trưởng phát hiện cậu làm như vậy, nhất định sẽ không tha cho cậu đâu!"
" Cái gì mà không tha cho mình? Tớ luôn không ăn cơm thừa!"
Bởi vì Liên Kiều ban ngày đã nghe Hoàng Phủ Ngạn Tước nói qua, Trung văn cô lại không biết nhiều, nên nhất thời không kịp phản ứng lại ý tứ của Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi trắng mắt nhìn cô.
"Liên Kiều, ý của tớ là nếu chuyện này bị hiệu trưởng biết nhất định sẽ trừng phạt cậu!"
Liên Kiều ngừng động tác trên tay, " Yên tâm đi, ông ấy làm sao mà biết, chỗ này tớ đã quan sát lâu rồi, không thành vấn đề!"
Phỉ Nhi cảm thấy một trận mê muội, lần này cô cũng không có biện pháp tin tưởng Liên Kiều.
Mấy ngày nay nha đầu này thần thần bí bí, quan trọng hơn là, cô ấy thế nhưng hôm nay trời vừa sáng liền lôi mình tới nơi này, lại thấy một cái hố to, cô ấy rốt cuộc muốn làm cái gì?
Đúng rồi, tối hôm qua...
"Liên Kiều, cho tới tận bây giờ cậu vẫn chưa nói cho tớ biết tối qua cậu đến tột cùng là đi đâu? Không phải nói sẽ đi xem biểu diễn sao, cậu biết không, ba người bọn tớ đứng ở cửa hồng quán đợi cậu rất lâu, cậu lại không bật di động, thật sự là rất kì lạ nha!"
Phỉ Nhi nhất quyết hỏi rõ ràng chuyện này, nếu không cô không thể an tâm mà ngủ được.
Nha đầu này rất kì quái, hai người là bạn tốt đã lâu, cô lại có chuyện gì đều kể cho mình.
Liên Kiều nghiêng đầu ngẫm lại, rầu rĩ nói:
" Tối qua... tối qua tớ đến nhà bạn!"
Phỉ Nhi một tay bắt lấy tay cô, tức giận nói rằng:
"Liên Kiều, cậu nói dối tớ phải không? Cậu ở HongKong làm gì còn bạn nào? Tại sao tớ lại không biết?"
Nhìn Phỉ Nhi thực sự tức giận, Liên Kiều biết mình lỡ miệng, sau đó mới ôm lấy cô, làm nũng nói:
"Phỉ Nhi, cậu đừng tức giận, được rồi được rồi, kì thật tớ không nói cho cậu, vì tớ cũng không biết nên nói với cậu như thế nào!"
"Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Có cái gì không thể nói với tớ? Chẳng lẽ —— "
Phỉ nhi vẻ mặt khiếp sợ: "Chẳng lẽ cậu làm chuyện phạm pháp nhưng không thành?
"Phỉ Nhi, cậu đang nói gì đấy?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều đột nhiên ỉu xìu:
" Tròng lòng của cậu, tớ chính là loại người này sao?"
"Vậy cậu nói đi, đừng để tớ lo lắng được không?" Phỉ Nhi vẻ mặt lo lắng..
"Ai —— "
Liên Kiều ra bộ dương dương tự đắc dựa vào thân cây, nhìn ánh mặt trời xuyên qua vòm lá chiếu xuống người cô.
" Cậu cũng không biết tối qua tớ thảm thế nào đâu, tối hôm qua tớ tới biệt thự trên núi của Cung Quý Dương!"
"Cái gì?" Phỉ Nhi trừng lớn hai mắt —— "Cậu tới khu nhà cao cấp trên lưng núi à?"
"Phỉ Nhi, tớ gặp họa lớn rồi!" Liên Kiều vẻ mặt như đưa đám, sợ tơi mức Phỉ Nhi đều muốn hồn bay phách tán.
" Cậu.. Cậu bị làm sao? Có phải cậu ăn trộm đồ vật quý báu nào nhà người ta? Hay là cậu phá hư cái gì rồi?" Cô vội vàng hỏi.
Liên Kiều vô lực lắc đầu, cực kỳ nhỏ giọng nói:
"Tớ đem —— tớ ... Cung Quý Dương —— "
Nói nửa ngày, cô thủy chung vẫn không nói nổi.
Nhưng mà Phỉ Nhi nghe thấy cô có chút gì đó lạ, cô nhìn vẻ mặt Liên Kiều, trong lòng xuất hiện cảm giác mãnh liệt...
"Trời ạ, cậu không phải là đem anh ta... giết chứ?"
Cô bắt đầu nghĩ tới tình huống đen tối.
Liên Kiều vẻ mặt quái dị nhìn Phỉ Nhi,
" Phỉ Nhi à, cậu thật đáng ghét, cậu nói cái gì đó?"
Giết người? làm sao cô có thể nghĩ đến, Liên Kiều cho là trí tưởng tượng của mình cũng rất phong phú, nay mới phát hiện Phỉ Nhi còn phong phú hơn.
" Vậy cậu ấp a ấp úng như vậy, tớ mới hoài nghi, !"
Phỉ Nhi bất mãn nói.
Liên Kiều nhăn cái mũi nhỏ, " Tớ ấp a ấp úng là bời vì tối qua... tối qua tớ đem Cung Quý Dương làm.... Khi dễ!"
"Khi dễ?"
Phỉ nhi không rõ cô nói thế là có ý gì? Có lẽ nào? Cô nàng này thường xuyên khi dễ người ta.
Liên Kiều thấy cô không hiểu, nên mới nói thêm: " Ui chao, chính là tớ đối với Cung Quý Dương... cái kia..."
*****
Edit: Sen
Beta: Min
"Cái gì?"
Phỉ Nhi không thể tưởng tượng được rốt cuộc cô muốn làm gì, lập tức thét lên vang cả rừng cây, đến chim chóc cũng bởi vì tiếng thét của cô mà sợ tới mức lập tức bay lao xao.
Liên Kiều xoa xoa lỗ tai, bước lên bịt miệng cô lại....
" Không cần hoảng sợ như vậy, đợi tới lúc hắn đầu hàng, sẽ có bạn học khác tới."
Phỉ Nhi bắt lấy tay Liên Kiều, gấp gáp hỏi:
" Liên Kiều, cậu nói cho tớ biết đi, có phải hắn đã cường bạo cậu rồi không? Nếu không phải cậu cam tâm tình nguyện, thì đó là hắn phạm tội, cậu hoàn toàn có thể đi kiện hắn!"
Liên Kiều liếc trắng cô một cái:
" Phỉ Nhi, cậu không nghe rõ rồi, tối qua là tớ khi dễ người ta, chứ không phải hắn khi dễ tớ!"
Phỉ Nhi trừng to mắt, hai tay vỗ vỗ bả vai Liên Kiều:
" Cậu được đấy, việc này mà cậu cũng dám làm, quả thực là tớ phục cậu, cậu nói xem, cậu khi dễ người ta như thế nào? Có phải là thấy bộ dạng người ta rất suất (đẹp trai) nên nhịn không được?"
Bàn tới người đàn ông kia, bộ dáng đúng là mê hoặc lòng người nhất là phụ nữ, càng muốn đến gần hơn, cô vẫn cho rằng nha đầu Liên Kiều này đối với chuyện nam nữ thì thuần khiết như một tờ giấy trắng, dường như là ngu ngốc, không nghĩ tới lần này lại chủ động... người ta!
Liên Kiều sau khi nghe Phỉ Nhi hỏi vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên một tầng mờ mịt, cô nhún vai nói: "Không biết, bởi vì lúc ấy là mười hai giờ, khi dễ người ta ra sao cụ thể tớ không nhớ rõ lắm!"
Phỉ Nhi thiếu chút nữa nghẹn họng, hơn nửa ngày sau, cô mới mở miệng nói:
" Cậu nói cái gì? Chuyện này phát sinh vào sau 12 giờ sao? Vậy cậu làm sao mà biết được?"
Chỉ cần sau 12h, Liên Kiều sẽ lập tức ngủ như heo không biết trời đất là gì, làm sao lại biết xảy ra chuyện gì? Thật sự là quái dị.
Liên Kiều cực kì buồn rầu, nhíu mày nói:
" Đúng, Cung Quý Dương nói, cậu cũng không biết đâu, sáng nay bộ dáng hắn trông cực kì bi thương!"
Cô cảm thấy áy náy, chuyện này mình cần phải phụ trách? Cho tới tận bây giờ, cô còn đang loạn đây.
Phỉ nhi lập tức hiểu ra, đột nhiên cô giơ tay lên phát vào cánh tay Liên kiều...
" Này, Phỉ Nhi, cậu làm gì vậy, đau quá!"
" Nha đầu chết tiệt này, thật là đáng chết, cậu thật hồ đồ đi, cái gì mà khi dễ người ta, chính là bị hắn khi dễ thì có, trời ạ, phải làm sao bây giờ? Cậu lại cứ như vậy mà thất thân, tên đáng chết kia, có tiền thì hay lắm à? Thừa dịp cậu mê man lại chiếm tiện nghi của cậu, còn vu oan giáo họa cho cậu, thật quá đáng mà!"
Vẻ mặt Phỉ Nhi khiếp sợ cùng phẫn nộ, Phỉ Nhi vô cùng sốt ruột, phải làm thế nào đây, nếu như hôm qua cô có thể coi chừng Liên Kiều thì đã không có chuyện gì, cô ấy sẽ không phát sinh chuyện này, trời ạ, cô ấy đơn thuần quá rồi! Phỉ Nhi chỉ biết, nam nữ ở cùng một chỗ, nhất định sẽ có chuyện không may đi!
Liên Kiều há hốc mồm, cô ngây ngốc nói:
" Không thể, không thể nào, nếu tớ không làm vậy, tại sao hắn lại gạt tớ?"
"Đứa ngốc, anh ta đương nhiên muốn gạt cậu, kẻ có tiền đều giống nhau, chuyện gì mà không làm ra được, cậu thật sự là rất đơn thuần, sao cậu có thể dại khờ như vậy, mắc mưu của anh ta, hiện tại tớ lo lắng cho cậu, còn không biết tối qua anh ta có làm việc gì vô lễ với cậu không đâu, vạn nhất cậu...."
Phỉ Nhi nói tới đây đột nhiên ngừng lại.
Dù sao cô cũng lớn hơn Liên Kiều vài tuổi, loại chuyện này nói ra cũng không được tự nhiên, tuy rằng bây giờ xã hội rất cởi mở, nhưng Liên Kiều đơn thuần như vậy, quả thực nếu như cô ấy vô duyên vô cớ bị như vậy, ngộ nhỡ mang thai thì sao? Người đàn ông kia sẽ thừa nhận hay chỉ là vui đùa một chút thôi? Nếu như vậy chẳng phải hạnh phúc cả đời này của Liên Kiều sẽ bị hủy hoại sao?
" Ngộ nhỡ cái gì, Phi NHi, cậu có gì thì nói luôn ra đi!"
Liên Kiều vộ vàng hỏi.
Phỉ nhi không biết phải nói như thế nào, cuối cùng đành rầu rĩ nói:
" Chiều nay tớ với cậu tới bệnh viện!"
"Ách?" Liên Kiều không kịp phản ứng.
"Được rồi, không cần hỏi lại, tóm lại, về sau cậu cẩn thận một chút cho tớ, buổi tối nếu cậu lại đi ra ngoài cậu sẽ chết đấy, có nghe không?'
Phỉ Nhi cố ý hung ác đe dọa cô.
Liên Kiều nhìn Phỉ NHi như đang tức giận, vì thế mới nhu thuận gật đầu, hơn nửa ngày mới lên tiếng:
" Thực ra mọi chuyện đều từ tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia mà ra, nếu không phải do hăn, tớ cũng không phải tìm Cung Quý Dương để hỏi hắn ở đâu, nhưng mà.... Hắc hắc..."
Cô lại vô tâm vô phế cười rộ lên, cười đến vẻ mặt trông rất khủng bố, cực giống một siêu cấp ác ma khiến người ta kinh hãi.
"Nhưng mà cái gì?"
Trong đầu Phỉ Nhi lại dâng lên loại cảm giác quen thuộc, mỗi khi Liên Kiều cười đáng sợ như vậy, chính làđiềm báo cô ấy chuẩn bị đùa bỡn ai đó.
Khóe mắt Liên Kiều lóe ra một ý tưởng trả thù...
"Hắc hắc, hôm nay HoàngPhủ Ngạn Tước nhất định sẽ đến bến cảng, hơn nữa anh ta cũng sắp tới rồi, tớ nhất định phải khiến cho anh ta thật thảm mới được..."
Phỉ Nhi trừng to mắt —— trong lòng cũng không khỏi bồn chồn, cô nhìn cái hố to dưới chân Liên Kiều, dùng sức nuốt nước miếng ực một cái...
"Liên Kiều, không phải cậu muốn ở chỗ này chờ anh ta đi!"
Liên Kiều cười lộ ra lúm đồng tiền:
" Không bao lâu nữa, đương nhiên tớ nhìn thấy ảnh chụp của anh ta liền có dự cảm, tên đầu heo này đang trên đường lớn tới cảng đó."
"Liên Kiều à, tớ nghĩ, người ta dù sao cũng là tứ đại tài phiệt, cậu trêu đùa như vậy, không được..."
"Phỉ Nhi, cậu là bạn tốt của tớ, cậu cũng thấy đấy, tên Hòag Phủ Ngạn Tước kia khi dễ tớ, nhưng lại cùng một chỗ với cây đu đủ kia, xem như anh ta không hề để tớ vào mắt đi!"
Liên Kiều phẫn nộ nói.
"Nhưng mà người ta cũng đã giúp cậu trả một trăm vạn nợ tín dụng rồi, coi như hòa đi?"
" Nhảm "
Liên Kiều khinh khỉnh đáp,
" Một trăm vạn có thể mua tớ sao, huống chi chỉ là đô la Hong Kong thôi nha, Phỉ Nhi, cậu cũng đứng về phía anh ta sao, nếu vậy tớ liền không để ý tới cậu nữa, được rồi, đến đi, mau giúp tớ, một chút nữa là được rồi!"
Phỉ nhi nhẹ thở dài một hơi, bất đắc dĩ mà tiếp tục giúp đỡ Liên Kiều hoàn thành công tác còn dang dở, trong lòng không khỏi lầm bẩm " Hoàng Phủ Ngạn Tước ", toát mồ hôi ...
*****
Ánh nắng vàng tươi len lỏi vào từng nhánh cây kẽ lá, lộ ra một khung cảnh tuyệt trần sống động, kì thực, là vô cùng sống động, vốn dĩ cảnh này sẽ khiến cho tâm tình người ra cực kì an lành, nhưng, bởi vì có kẻ phá hư mà trở nên nặng nề. (chỗ này chém)
Đại học HongKong bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, tụm năm tụm ba tốp sinh viên đi lại trong thư viện, tâm tình tương đối tốt cùng nhau tìm một chỗ ấm áp làm nơi lí tưởng để tụ họp, khuôn viên trường vốn náo nhiệt, giờ đây tràn ngập hương vị an tĩnh, mãi cho đến khi...
"Cứu mạng a —— cứu mạng —— "
Một chiếc xe xoa hoa đang chậm rãi tiến trên con đường tới trường, xâu trong rừng câu tại một góc nào đó bỗng phát ra thanh âm kêu cứu, khiến cho không gian yên tĩnh như bị đánh thức.
Tiếng kêu này nghe cực kì thảm thiết, lập tức chui vào lỗ tai người lái xe.
..
"Chi ——" xe đột nhiên phanh gấp, theo quán tính lập tức dừng ở phía trước.
Không nghe lầm chứ? Hình như có người kêu cứu mạng mà? Cứu cái gì mạng mà? Nơi này không phải vườn trường sao?
Một cánh tay cao lớn mở cửa xe ra, ngay sau đó, Cung Quý Dương một thân anh tuấn phi phàm từ trên xe bước xuống, sải bước dưới ánh nắng, đôi mắt đa tình mang theo mị hoặc.
"Cứu mạng a —— mau tới cứu tôi a —— không ai tới cứu tôi chết mất..."
Tiếng kêu cứu ngày càng gần, truyền tới lỗ tai, Cung Quý Dương như tiếng máy khoan điện, mang theo tiếng khóc khác thường.
"Tê —— "
, Cung Quý Dương nhíu mày xoa xoa lỗ tai mình, cô gái này cầu cứu mà thanh âm như được bật ở mức đề -xi-ben cao nhất có thể ý, nhưng mà nghe thế nào lại thấy hình như mình lại có chút vui sướng khi người khác gặp nạn vậy. (chết đến nơi rồi còn sướng. )
Nghĩ đây là trò đùa dai, kết quả là, anh cũng không muốn đi quản nhiều chuyện không đâu, dù sao lần này anh tới là có chuyện cần giải quyết.
Quan trọng nhất, Cung Quý Dương lại không tìm được cái tên Hoàng Phủ Ngạn tước chết tiệt kia, cho nên anh chỉ có thể trực tiếp tới đại Học HongKOng tìm nha đầu tên Liên Kiều, lần này trừ Hoang Phủ Ngạn tước, anh cũng không có nói với bất kì ai, cho nê, anh cũng không tính toán làm kinh động trường học hay bất kì ai cả.
Anh cần phải tìm được nha đầu Liên Kiều, việc này hẳn là đơn giản, Cung Quý Dương tràn đầy tự tin, thậm chí không cần nhìn ảnh chụp nha đầu này, anh tự tin cho rằng cô hẳn là nghiên cứu sinh ngành y học của đại học Hongkong đi, có thể tìm được.
Ngay lúc Cung Quý Dương vừa định nhấc chân lên xe...
"Cứu mạng a —— cứu mạng —— là đàn ông mau tới cứu người đi a..."
(biết bị lừa rồi sao vẫn ngu chui đầu vào rọ?)
Thanh âm bén nhọn cùng tiếng khóc như vang tới tận trời xanh lại rơi vào tai Cung Quý Dương
Là đàn ông mau tới cứu người đi?
Lạ thật, kì quái, cái người này sao lại biết giờ khắc này là có đàn ông đang tới vậy?>
Cung Quý Dương bên môi gợi lên một tia hứng thú, ngược lại anh lại muốn nhìn xem rốt cuộc ai mà lại thú vị đến vậy.
Có thể nói, Cung Quý Dương là một trong số tứ đại tài phiệt có độ thẳng thắn cực cao, không giống với Lăng Thiếu Đường luôn giả bộ đứng đắn, hay Lãnh Thiên Dục giả bộ thanh cao, lại càng không giống với Hoang Phủ Ngạn Tước giả bộ cao ngạo, anh cho tới bây giờ cũng không hề che giấu hứng thú của bản thân mình.
Đem xe đánh vào lề đường, anh một đường dọc theo hướng tiếng kêu cứu phát ra, tao nhã trầm ổn đi tới, từng bước đi vào sâu trong rừng cây.
Càng đến gần, tiếng kêu cứu lại càng to hơn, cuối cùng, anh rốt cuộc cũng nhìn thấy một tiểu cô nương ngã ngồi đó không xa.
Nói là tiểu cô nương cũng không hề sai, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết của cô cùng bộ dáng uể oải, quần áo đơn giản nhưng cũng đủ để lộ ra nét thanh xuân trên cơ thể, mái tóc dài cũng được buộc thành đuôi ngựa, trên trán một vài sợi tóc rủ lòa xòa, đôi mắt to trông giống như mắt chúa Zê xu vậy, nhưng mà, từ từ...
Cô bé này màu sắc đồng tử có chút kì quái!
Bởi vì cách một đoạn, nên Cung Quý Dương cũng không quan sát rõ được màu sắc đồng tử của cô.
"Uy, bên này, bên này a —— "
Liên Kiều liếc mắt nhìn bóng dáng người đàn ông xuất hiện cách đó không xa, hưng phấn giang hai tay lên.
Đúng vậy, đây chính là người đàn ông trong ảnh—— Hoàng Phủ ngạn tước!
Đáng chết, anh ta, rốt cuộc cũng tới rồi sao, cô nhất định phải chỉnh chết anh ta đi!
"Tiểu cô nương, em sao vậy?'
Cung Quý Dương cũng không hề biết Liên Kiều sắp giành được thắng lợi, chỉ cảm thấy biểu tình của cô bé này có chút kì quái, nhất thời không phân biệt được cô là đang khóc hay cười nữa.
Không phải là bị chuột rút chứ?
" Tôi nói này anh già à(cv là lão huynh), anh không phải là mắt đâm vào cửa sổ không thấy gì chứ?
Chân tôi đau quá, đau quá!"
Liên Kiều nhìn bên môi anh cười nhàn nhạt liền cảm thấy chói mắt, hận không thể lập tức tới mắng cho anh ta một trận.
Chính là tên này, ỷ vào sắc đẹp đi câu tam đáp tứ không nói, còn dám cự tuyệt đám hỏi với mình? Thật sự là buồn cười, anh chướng mắt mình, mình còn cảm thấy chướng mắt anh ta hơn ý, tuy rằng anh ta so với trong ảnh còn đẹp trai hơn, còn mê người hơn!
Nhìn bộ dạng cô, cái miệng nhỏ nhắn không muốn buông tha người, Cung Quý Dương càng thêm hứng thú, anh rõ ràng ngồi xổm xuống, nhẫn nại nhìn cô, biếng nhac nói rẳng:
" Tôi thấy em hình như còn rất nhiều khí lực đi, thanh âm của anh dường như có thể xuyên thấu rừng cây, chui qua kẽ lá lọt vào tai tôi, nói vậy hẳn là vết thương không làm khó em đi!"
Một câu nói khiến Liên Kiều thiếu chút nữa tức giận muốn đứng lên, nhưng bàn tay nhỏ bé lại gắt gao nắm chặt, hận không thể đánh tê liệt hết xương cốt của anh ta đi!
" Anh thật sự là thổ đại nha, là loại một chút phản ứng khi người khác gặp khó khăn cũng không có? Nếu tôi không lớn tiếng kêu cứu như vậy, vạn nhất tới tốt cũng không có người tới cứu tôi thì làm thế nào? Ai nha, tôi chỉ nói vô nghĩa, chân tôi rất đau nha!"
?
Người đàn ông này quả thật là khó đối phó, muốn anh ta tới gần quả thực khó khăn? nói không quá thì tứ đại tài phiệt quả thực là một đám hồ ly, cáo già! Cứu một người mà cũng phải đề phòng như vậy
*****
Cung Quý Dương buồn cười nhìn tiểu nha đầu trước mặt, thật là giả tạo, không hề nhìn ra có chút nào đau đớn cả.
(đúng là tứ đại hồ ly, Liên Kiều coi như teps rồi, tí ta chỉnh chết ngươi, Cung Quý Dương)
Nhưng mà... hắn luôn có thú vui muốn nhìn thấy lòng người khác, ngay cả những người cần sự trợ giúp, không hề thương hoa tiếc ngọc, anh vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của mình.
(Gọi Cung Quý Dương là hắn nhé)
"Được rồi, tôi liền gắng gượng giúp em vậy."
Cung Quý Dương tủm tỉm cười, rồi mới chậm rãi đứng lên, ánh mặt trời bị dáng người cao lớn của hắn che khuất.
Trong lòng Liên Kiều bắt đầu cảm thấy kinh hoàng, cô khẩn trương nhìn hắn, Cung Quý Dươngđang tiến tới gần cô...
Hô hấp của cô dần trở nên không ổn định, mà ánh mắt cũng thuận tiện dời tới dưới chân hắn...
Gần chút... lại gần một chút... lại gần thêm chút!
Liên Kiều mặc niệm thầm trong lòng, cái loại cảm giác sắp đạt được thành công đáng lẽ đã phải được bộ lộ, nhưng mà đúng lúc này...
Bước chân tao nhã nên xuống đất tại thời điểm mấu chốt lại dừng lại. !
Ách?
Liên Kiều chấn động, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ngày một gần mình bằng ánh mắt quái dị, trong lòng rợn lên một trận sợ hãi...
" Này, anh... anh còn đứng sững ở đấy làm gì? Mau lên cứu người đi!"
Cô đang gần chết, đáng chết, không phải hắn lại phát hiện ra điều gì chứ?
Chúa jesu, phật tổ Thích ca Mầu Ni, Ngọc Hoàng đại đế, Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, nhất định phải phù hộ cho côn thành công nhá, để hắn tới gần thêm chút nữa đi.
Cung Quý Dương bên môi hơi kéo, đôi mày anh tuấn cũng nhếch lên, hắn không nói gì, mà nhìn Liên Kiều đang khiếp sợ lần nữa ngồi xổm xuống, sau đó lại ngồi phịch xuống đất.
Liên Kiều cảm thấy da đầu cũng run lên, cô dùng sức nuốt một ngụm nước miếng...
" Này, anh ngồi xuống làm chi? Chẳng lẽ anh không định cứu tôi à?"
Đàn ông đáng chết, nếu không phải cô đã chuẩn bị tốt, thật muốn thay đổi phương án, một cưới đá nát gương mặt đang cười quỷ dị của hắn!
Lẽ nào cứu người lại khó khăn như vậy? tên này thật đúng là không có tâm.
Cung Quý Dương đã thu hết vào mắt vẻ mặt lo lắng của cô, hắn ngược lại không hề hoang mang nói:
"Cứu, nhất định phải cứu, chẳng qua là tôi còn chưa nghĩ ra lí do tại sao lại phải cứu em!"
Cái gì?
Đây là lần đầu tiên Liên Kiều nghe thấy lý luận này, cô thốt lên:
" này, anh có phải là đàn ông không? Cứu người chính là cứu người, còn muốn có lí do sao? Đuổi đi người bạo lực, trợ giúp những người nhỏ bé yếu ớt như chúng tôi là chuyện đáng làm của đàn ông các anh."
Cung Quý dương nghe vậy, mày khẽ động, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng:
" Em là nói muốn " trừ bạo giúp kẻ yếu " đi!
Nha đầu này nhiễu nhiều như vậy hẳn là ý này đi? Xem ra cô nàng này Trung Văn còn chưa rành lắm.
Bởi vì Sầm Tử Tranh là người Đài Loan, cho nên đừng nói là Trung Văn hiện đại, mà ngay cả những từ cổ đại rườm rà chi, hô, giả, dã, Cung Quý Dương cũng tinh thông vô cùng.
(rất không có cảm tình vs Cung Quý Dương)
Ách ——
Trên mặt Liên Kiều lộ ra một tia xấu hổ, cô ra vẻ trấn tĩnh giương giọng nói:
" Tôi nghĩ thế nào thì nói thế, không giống anh, không phải là đàn ông!"
Cô cùng hết khả năng mình đi kích thích hắn, làm sao hắn có thể như vậy? Tên này tựa như là không dễ lừa rồi!"
Cung Quý Dương nghe cô lên án, cười ha hả...
"Tôi sống hai mươi tám năm, hôm nay mới có người phủ nhận thân phận nam giới của mình?"
Liên Kiều cangf thêm lo lắng, làm ơn đi, chiều nay cô còn không lên lớp đấy, còn đứng ở đây lôi kéo hắn, sớm muộn gì cũng phải khiến hắn giúp mình.
" này, rốt cuộc anh có cứu tôi không? Tôi thật sự không động đậy được, anh yên tâm, anh cứu tôi một mạng tôi tuyệt đối sẽ không quên!"
Cung Quý Dương nhổ một túm cỏ xanh, sau đó biếng nhác dương dương tự đắc nhìn cô, bộ dáng đầy tà mị...
" em hình như không giống với người cần giúp đỡ đi!"
" vì sao?"
Liên kiểu thốt lên, dùng tốc độ cực nhanh trả lời khiến người khác phải hoài nghi,
Cung Quý Dương cười cười:
" Nhìn ánh mắt em một chút xíu dục vọng cầu xin giúp đỡ đều không có nói đi, ai sai em đến/"
Liên Kiều mướt mồ hôi!
Ối mẹ ơi, người đàn ông này ánh mắt quả thực sắc bén quá đi, ngay cả ánh mắt cô biểu đạt cái gì chỉ liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra a?
Làm thế nào đây? Đại não cô cũng chuyển động rồi.
Liên Kiều không biết nói gì, Cung Quý Dương đã từng trải qua nhiều năm trên thương trường, từ nhỏ đã là một nhân vật được chú ý, tất nhiên, tâm kế mưu kế hẳn đã thành năng lực cơ bản của hắn, dù sao Liên Kiều cũng chỉ là một học sinh, cho dù lòng dạ có thâm sâu như thế nào cũng không bằng một góc của hắn.
Nhưng mà, Liên Kiều căn bản không biết điểm ấy, mà Cung Quý Dương luôn luôn tự tin vào điểm ấy, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có điều gì làm hắn buông lòng cảnh giác.
" Tôi không biết anh đang nói cái gì, cái gì ai sai a? chẳng lẽ lại có người sai tôi ở trong này làm gì sao? Thật là, không cứu thì không cứu đi, việc gì phải ở đây nói móc, hừ!"
Liên Kiều hạ mắt xuống cố ý nói.
Nếu mà nói: Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn!
Nhất định cô sẽ không đẻ hắn nhìn thấy ánh mắt của mình.
"Được rồi —— "
Cung quý dương đứng dậy, vẻ mặt tà mị vuốt bàn tay,
" Một khi đã như vậy, tôi đi, a, đúng rồi..."
Hắn cuối cùng lại bổ thượng một câu: "Cái kia kêu "Nói mát", không gọi "Gió lạnh nói" nhớ kỹ, tiểu cô nương, lần sau tình thế cấp bách thời điểm biệt còn nói sai lâu ~ "
Nói xong, hắn thực sự xoay người đi về phía ngược lại.
" này —— "
Đây quả thực là điều khiến Liên Kiều bất ngờ, cô không nghĩ tới người đàn ông này lại nghe lời như vây, .
Vừa mới nói không cần hắn cứu hắn liền không cứu.
Thật là tức chết người đi.
Liên Kiều nhìn bóng dáng anh tuấn của Cung Quý Dương, giận đến hàm tăng đều ngứa lên, lập tức nhặt lấy cục đá nhỏ bên người, dùng sức ném về phía hắn...
← Ch. 032 | Ch. 034 → |