Vay nóng Tima

Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 032

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 032
Trộm ga không được lại mất thế, nắm gạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)

Siêu sale Shopee


Edit: Sen

Beta: Min

Liên Kiều càng nghĩ càng thấy toàn thân mình rét run, trời ạ, chẳng lẽ tối hôm qua chính mình lại khi dễ Cung Quý Dương

Mãi tới hơn nửa ngày, cô mới dần có phản ứng, không nói không rằng chỉ nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, chỉ thấy anh nhàn nhã ngồi ăn bữa sáng như là chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

"Ách, cái kia ——" Hồi lâu cô mới lắp bắp mở miệng.

Hoàng Phủ Ngạn Tước dừng lại động tác ăn cơm, vẻ mặt không được tự nhiên nhìn cô, cực kì nhẫn nại chờ đợi cô lên tiếng.

Liên Kiều kéo kéo môi, lập tức ngẩng đầu lên cẩn thận nói ra nghi vấn trong lòng mình:

"Cái kia, tối hôm qua tôi —— chuyện tối hôm qua là như thế nào, tôi khi dễ anh sao?"

Cô suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được chính mình đến tột cùng là đã khi dễ người đàn ông này như thế nào? Hơn nữa, chuyện này không phải người chịu thiệt là con gái sao? Trong ấn tượng của cô, tối qua chính anh là người thô bạo với mình trước.

Hoàng Phủ Ngạn Tước vươn tay nâng cằm của Liên Kiều, cô theo bản năng mà ngửa mặt lên nhìn anh, trong lòng chấn động, cặp mắt đen kia phảng phất có năng lực uy hiếp mạnh mẽ, vây chặt cô, khiến cô ngã sâu vào cặp mắt sâu thăm thẳm kia, nhất thời, cô không còn tâm trí nào để hỏi anh...

"Nha đầu ngốc, chuyện nam nữ làm sao có thể dùng miệng để nói cho em hiểu được..."

Nói tới đây, môi mỏng của anh nhả ra một câu, rồi đột nhiên tiến tới gần, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại trước mặt cô.

" Nếu không chúng ta tái diễn lại một màn hôm qua đi!"

Mùi Long Đản Hương trên người của anh không ngừng xộc vào mũi, mang theo một loại hương vị đầy mê hoặc.

Ách ——

Mặt Liên Kiều lập tức đỏ bừng, cô liều mạng lắc đầu, bàn tay nhỏ bé còn đung đưa:

"Không, không, không, tính tính!"

Cô mới không cần như vậy, tối hôm qua mọi chuyện trước khi cô đã mất đi ý thức cô đều nhớ rõ, ngẫm lại cũng đã run hết cả người rồi,

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn vẻ mặt của cô giống như hoa lê mang theo một tia ửng hồng, cực kì mê người, vô cùng đáng yêu, anh không nhịn được cười ha ha, khiến cho sự lo lắng hôm qua của anh hoàn toàn biến mất, lúc này anh cảm thấy vô cùng khoái trá.

"A, đúng rồi——" Liên Kiều đột nhiên kêu lên một tiếng.

"Sao vậy?"

"Chúng ta mau ăn nhanh đi, không phải hôm nay cái tay Hoàng Phủ Ngạn Tước kia sẽ tới Hongkhong sao, tôi muốn chuẩn bị thật tốt một phen!" Liên Kiều dùng tốc độ nhanh hơn ăn cơm.

"Nha đầu, kỳ thật —— "

Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước thoáng mất tự nhiên, anh thật sự rất muốn tìm thời điểm nói rõ cho cô, mình chính là Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhưng...

Anh lại không có cách nào mở miệng nói rõ, hơn nữa với cá tính của Liên Kiều, nếu như cô phát hiện ra mình vẫn luôn lừa gạt mình, nói không chừng, lột da rút gân cốt của anh cũng có thể...

Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy thật đáng sợ!

"Ai nha, đúng rồi, Cung Quý Dương, Hoàng Phủ Ngạn Tước trông như thế nào?" Liên Kiều lập tức nghĩ tới vấn đề mấu chốt

Cô vẫn không biết bộ dáng của hắn, vạn nhất lại chỉnh sai người thì làm sao?

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngẫm lại, cuối cùng quyết định kiên trì, bí quá hóa liều, anh đứng dậy, đi khỏi nhà ăn, không bao lâu sau, anh lại trở lại, trong tay còn cầm rất nhiều ảnh chụp.

" Đây là người hôm nay sẽ tới Hongkong!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước đem ảnh chụp đặt trước mắt Liên Kiều, nhẹ giọng nói

Liên Kiều vội vàng cầm lấy ảnh chụp, liếc qua một cái liền than thở...

"Trời ạ, thì ra Hoàng Phủ Ngạn Tước lại phong độ đẹp trai như vậy, quả thực còn đẹp hơn cả minh tinh ý chứ!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong mấy lời này, không biết như thế nào, trong lòng cực kỳ không thoải mái, theo bản năng mà phản kháng:

" Phong độ đẹp trai như vậy sao?"

Anh sao lại không biết tên kia đẹp trai phong độ như thế nào?

Liên Kiều liều mạng gật đầu, ánh mắt lóe sáng si mê:

"Anh ta quả thực rất đẹp trai nha, ai, anh nói xem anh ta thế nào lại không đi làm minh tinh, nếu nói anh ta là minh tinh, hẳn các cô gái đều điên cuồng vì anh ta!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước càng nghe càng thấy không thoải mái, giật lấy ảnh chụp trong tay Liên Kiều...

"Em thích hắn?"

Ý thức được khả năng này có thể xảy ra, anh cảm thấy trong lòng như bọ bóp nghẹt lại.

Liên Kiều không hề thấy sắc mặt khó coi của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô còn hào hứng nói rằng:

" Đẹp trai phong độ như vậy có ai mà không thích, là một phụ nữ ai cũng đều sẽ thích, lúc trước tôi mà biết vị hôn thê của tôi đẹp trai phong độ như vậy, nhất định tôi sẽ liều chết mà tìm tới cửa!"

Một cảm giác chua xót dâng trào trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh xúc động nói:

" Anh với hắn, em thích ai hơn?"

Vấn đề này làm Liên Kiều trở nên cứng nhắc, cô ngơ ngác nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhất thời không hiểu ý tứ của anh.

Một lát sau, cô mới kịp phản ứng, cười khờ dại trả lời:

"Đương nhiên là tôi thích anh, bởi vì anh sẽ thương yêu tôi, còn có..."

Cô nói xong liền đem ảnh chụp giơ lên trên mặt Hoang Phủ Ngạn Tước, nghiêm túc mà nói rằng:

"Thực ra, hai người các anh đều rất đẹp trai phong độ, chẳng qua lại là 2 người không hề giống nhau, anh xem, anh ta là đồ xấu xa, nhìn hình anh ta có một loại mê hoặc lòng của con gái, lông mày đào hoa tà mị, nhưng mà anh thì khác, thật tao nhã, cao quý lại giống như là vương tử vậy, hấp dẫn vô số người...kì thật, cái loại đẹp trai mà cao cao tại thượng này khiến người khác không dễ dàng tiếp cận được..."

Liên Kiều cẩn thận phân tích diện mạo của hai người.

Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới cân bằng lại một chút, nếu như Liên Kiều thực sự thích Cung Quý Dương, thì không chỉ có anh chờ chết, mà ngay cả Sầm Tử Tranh cũng sẽ không tha cho mình, như vậy chẳng phải là " không trộm được gà mà còn mất thêm nắm gạo sao"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-177)