Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 022

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 022
Một màn ái muội
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Sen

Beta: Min

Không gian xanh tươi, Liên Kiều gấp đến độ như chạy nạn khỏi thế chiến thứ hai, nhìn theo hướng biệt thự xa hoa chạy thẳng tới.

Tới khi cô thành công trèo tường vào bên trong biệt thự, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười quỷ dị, giống như con chuột nhỏ vừa mới trộm được thịt vậy, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Liên Kiều chính là muốn cho " Cung Quý Dương" một bất ngờ, cô muốn lẻn vào trong biệt thự muốn cho anh xem chiếc cúp thủy tinh, chắc hẳn anh sẽ rất cao hứng đi, sau đó sẽ không còn giận mình nữa.

Nhưng mà, người đàn ông này lòng dạ thật hẹp hòi, đến tận giờ cô còn không rõ mình đắc tội anh ta chỗ nào, thật sự là, cho dù phải chịu phạt thì ít nhất cũng phải biết mình phạm tội gì mới phải.

Nghĩ đến đây, Liên Kiều liền ôm cúp thủy tinh khí thế hiên ngang hùng dũng hướng về phía biệt thự chạy tới.

Biệt thự vô cùng yên tĩnh, không một bóng người hầu nào, hẳn là đang ngỉ ngơi?

Liên Kiều trong lòng có hơi hoảng, trời ạ, cái người kia nhất định phải ở tại biệt thự, nếu không mình liền trở thành người tự tiện xông vào nhà người khác, cô đường đường là người của Vương thất, nếu như bị quy tội danh như vậy thật là không đáng.

Đi qua gian chính, Liên Kiều nhìn bốn phía xung quanh, sau đó một tiếng trống làm tinh thần cô càng thêm hăng hái tiến thẳng lên lầu, khi cô vừa đi qua một phòng trên lầu hai, nghe được một thứ âm thanh mơ hồ, âm thanh này rất kì quái, tựa như là tiếng rên rỉ...

Liên Kiều ngẩn ra, vội vàng ngừng thở, sau đó một bước nhỏ lại một bước nhỏ tiến tới nơi phát ra âm thanh mơ hồ kia. __________

Cô nhớ rõ nơi này là phòng khách, cửa phòng khép hờ, càng tới gần cô càng có thể nghe rõ ràng âm thanh rên rỉ không kiềm chế được.

Bước chân cô lập tức dừng lại, da đầu lập tức nổ tung!

Trời ạ, là tiếng rên của một người phụ nữ, nghe như là rất thống khổ vậy... Hay là....

Liên Kiều là một cô bé luôn luôn có trí tưởng tượng phong phú, trong đầu cô lập tức hiện ra một màn máu chảy đầm đìa, trong phòng biệt thực kia, nhất định là người phụ nữ bị đánh đến thân mình đầy thương tích, hoặc là cánh tay, chân bị chặt đứt ném trong phòng này...

Nghĩ đến đây, cô không khỏi run lên _____đúng vậy, nhất định là như vậy, nếu không tại sao cái biệt thự này lại yên tĩnh đến vậy, nói vậy thì cái tên " Cung Quý Dương" này hẳn là siêu cấp biến thái, đem chỗ này thành nơi tra tấn người hầu tới chết.

Nơi này chính là biệt thự trên lưng chừng núi, người bình thường cũng không tới, đây là thuộc khi biệt thự tư nhân, thật là nếu muốn giết người diệt khẩu, thì thần không biết mà quỷ cũng chẳng hay.

Trời ạ!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều trở nên tái nhợt, lúc cô vừa định bỏ chạy lại nghe được

——

"Ư..."

Một tiếng thở gấp của phụ nữ cùng tiếng rên rỉ hòa vào nhau lần thứ hai chui vào lỗ tai cô, cô lập tức dừng bước!

Âm thanh này thật kì quái, như thế nào lại không giống với âm thanh thống khổ hỗ loạn mà lại giống như là đầy khoái hoạt vậy.

Liên Kiều quyết định lặng lẽ nhìn xem, cô rón rén đi tới trước cửa, vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt làm cô vô cùng kinh hãi trừng to mắt.

Cô thực xự là nhìn thấy một người phụ nữ, hơn nữa lại là một phụ nữ bộ dáng tả tơi, nhưng mà______ngoài người phụ nữ này, còn có một người đàn ông, hơn nữa gương mặt người đàn ông này quen thuộc khiến ánh mắt Liên Kiều lộ ra vẻ đau đớn.

Người phụ nữ dịu dàng thân hình đầy đặn, vì người đàn ông kịch liệt tiến vào mà trông như con bạch tuộc gắt gao cuốn lấy đối phương, nhìn cô ta vong tình vặn vẹo thân hình, trong miệng dật dật khiến trong đầu Liên Kiều lại hiện lên một màn thở dốc cùng tiếng rên rỉ kinh khủng.

"A... Em... Em chịu chịu không nổi... Đừng.." Người phụ nữ thân thể như nước vẫn gắt gao cuốn lấy thân thể to lớn của người đàn ông không hề có ý định buông ra.

Người đàn ông không nói, chỉ là hung hăng đâm vào trong người phụ nữ, sau đó dùng lực của chính mình, như là đang phát tiết, hay là một loại phóng thích trời sinh, hai người gắt gao kết hợp cùng một chỗ, dính chặt không thể tách ra

Bọn họ nhiệt tình an ủi lẫn nhau, phát ra một loạt tiếng thở dốc cùng tiếng gầm nhẹ, rên rỉ, hai người trong mắt trừ có lẫn nhau, căn bản không hề phát hiện cửa phòng có gì khác thường.

"Bộp"

Chiếc cúp thủy tinh trong tay lập tức rơi xuống mặt đất, nhất thời phát ra một tiếng va chạm khiến Liên Kiều lấy lại tinh thần, ngay sau đó, cặp mắt như chim ưng sắc bén của người đàn ông đảo qua bên này.

"Ôi, thực xin lỗi, tôi... Tôi..."

Liên Kiều trong lòng cảm thấy bối rối, cô theo bản năng vội vàng đóng cửa phòng lại, tâm đột nhiên mãnh liệt co rúm một chút.

Trong phòng lần thứ hai truyền đến tiếng rên rỉ vui thích của người phụ nữ, " Anh thật đáng ghét, đều bị người khác nhìn thấy..."

"Em không muốn? Phải không?" Âm thanh trầm thấp của của Hoàng Phủ Ngạn Tước vang lên, mang theo một tia tà mị không rõ hương vị.

"Muốn... Người ta muốn..." Người phụ nữ không nhịn được rên rỉ ra tiếng.

Liên Kiều ngơ ngác đứng ở trước cửa, trong tai hoàn toàn đều là tiếng rên rỉ của phụ nữ cùng tiếng thở dốc của đàn ông, cô lập tức phản ứng, kích động mà bỏ chạy...

Nước mắt trong nháy mắt tràn ra hốc mắt, cô không biết mình làm sao vậy, trong lòng bắt đầu thấy bàng hoàng, bất lực, như là một loại sợ hãi, như là lần thứ hai bị người ta vứt bỏ, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy mọi thứ trên thế giới đều sụp đổ...

Nhiều năm như vậy, mỗi khi cô bị người khác chỉ trích là quái vật, cô sẽ không khóc, lúc cô cô độc, cô không khóc, khi cô bị cái cây đu đủ kia bắt nạt, cô cũng không khóc.

Nhưng mà, hôm nay, thời điểm cô trông thấy người phụ nữ xa lạ nằm dưới thân người đàn ông kia, thấy anh ta không thèm để ý tới mình, cô lại khóc, một loại lo lắng, một loại đau như thấm vào trong lục phủ ngũ tạng của mình, thâm chí tới xương cốt đều ê ẩm, đau không nói được.

Thời điểm đi ngang qua thư phòng, Liên Kiều rốt cuộc không nhịn được chạy vọt vào, một tay nhấn khóa trái cửa, giống như con cừu nhỏ bất lực mà ngồi xổm xuống dưới đất, nước mắt không ngừng tuôn ra rửa sạch hai má của mình.

*****

Edit: Sen

Beta: Min

Liên Kiều cơ bản cũng rất đơn thuần, gặp được một màn chấn động như vậy, sợ hãi, bàng hoàng cùng bi thương, tất cả tình cảm trong cô đều ùa về, khiến toàn thân cô đều phát run lên...

" Cung Quý Dương đáng chết, cải củ lăng nhăng, quỷ biến thái, nói không giữ lời..." Cô vừa khóc vừa mắng Hoàng Phủ Ngạn Tước.

Cô không biết vì cái gì mà lòng mình như vỡ ra một lỗ hổng lớn, chỉ cảm thấy người mà mình tin tưởng nhất, ít nhất là người đàn ông có thể mang tới cho cô cảm giác an toàn thế nhưng lại cứ nhu thế mà vứt bỏ cô.

" Anh thích phụ nữ khác, không để ý tới tôi...Gạt người...Ô ô..."

Liên Kiều giống như một oán phụ mang theo thù hận vậy, lại càng giống đứa nhỏ đáng thương.

Không biết qua thời gian bao lâu, tiếng gào khóc của Liên Kiều dần biến thành tiếng nức nở, cuối cùng cũng biến mất.

Cũng không lâu sau, tiếng bước chân vững vàng xuyên qua cửa phòng rơi vào lỗ tai Liên Kiều, cô sợ tới mức trừng to mắt.

"Đi ra!"

Hoàng Phủ Ngạn tước mạnh mẽ đập lên cửa, nghe tiếng đập có thể thấy cảm xúc của anh ta đang cực kì không vui.

Nha đầu này thật sự là đang phiền lòng, đã trốn trong thư phòng hơn một giờ, liên tục khóc khiến anh ta cảm thấy cực kì phiền toái cùng thiếu kiên nhẫn.

Hai ngày anh ta thường bị cảm xúc phức tạp lộn xộn quấy nhiễu, anh ta không rõ vì cái gì mà trong đầu toàn là hình ảnh của tiểu nha đầu này, cô tức giận, cô nghịch ngợm, còn có bộ dạng cô như mật dán trên người mình, thậm chí là bộ dáng cực kì khó coi của cô, không biết từ lúc nào lại ảnh hưởng tới cảm xúc của anh ta.

Hoàng Phủ Ngạn Tước luôn luôn tao nhã bình tĩnh, vậy mà lại phát sinh ra cảm giác cùng xúc động mạnh mẽ với tiểu nha đầu này mà chính mình cũng thấy kinh ngạc.

Cho nên, anh ta tình nguyện tìm phụ nữ khác, dùng sự ấm áp của người phụ nữ để xua đi cảm giác khác thường trong lòng mình, anh ta chính là đem cô trở thành em gái, trở thành đứa nhỏ không hiểu chuyện, như thế nào lại có thể trở thành người con gái theo mình cả đời được?

Nhưng mà, anh thế nhưng lại phát hiện, ý nghĩ này của mình lại vì bị nha đầu này chạy vào cắt ngang, anh thế nhưng lại không thể chuyên tâm hoàn thành chuyện tình thú của một người đàn ông (Phát dục, phát tiết ah~)

Điều này làm anh càng thêm căm tức!

Anh sắp điên rồi! Nhất là lúc nghe được tiếng khóc của cô!

"Em đi ra cho tôi..." Hoàng Phủ Ngạn Tước không kiên nhẫn lần thứ hai ra lệnh.

Thư phòng vẫn một trận trầm mặc như cũ.

"Phanh —— "

Cửa thư phòng bị Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ một cước đá văng ra, lực va đập lớn và lưu loát hoàn toàn có thể nhìn ra anh từ nhỏ đã luyện võ công.

Thân ảnh cao lớn che khuất ánh sáng ngoài cửa thư phòng, bao trùm trên đầu Liên Kiều đang ngồi cách đó không xa.

Sắc mặt của anh khẽ giật mình, lập tức trầm xuống, cực kì khó coi.

Chỉ thấy thân mình nhỏ xinh của Liên Liều cuộn tròn một chỗ, tóc dài rối tung hai bên người, đôi mắt mọng nước giờ khắc này đang lườm anh, cả người cô như con mèo nhỏ như bị lạnh run lên.

"Đi ra, sao lại ngồi xổm ở đây!" Con ngươi đen sâu không lường trước được lóe lên một tia quan tâm, giọng điệu đã lạnh như băng.

"Không cần!"

Liên Kiều vội vàng dùng ánh mắt bức bách, liều mạng lắc đầu, sau đó đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở giữa hai đầu gối.

Cô không biết sự bướng bỉnh của mình lại chọc giận anh, chỉ thấy anh hai mắt nhíu lại, ngay sau đó sải bước tới phía cô, bàn tay to duỗi ra đem một tay kéo lấy cô_______

"Em, nha đầu này sao lại càng ngày càng không nghe lời?"

"Hừ, tôi dựa vào cái gì mà phải nghe lời anh nói?Ếch thối!"

Liên Kiều vừa nghĩ tới lúc đầu là chính mình dựa sát vào ngực anh ta, vừa mới lúc nãy lại bày trước mặt người phụ nữ khác, cái loại rộng lớn này đã từng bị cô gọi là ngực ếch, lại bị một người phụ nữ khác hôn môi, cô liền hít thở không thông.

Cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn ngoảnh sang một bên, vẻ mặt bên trong lộ ra một chút hèn mọn.

"Đáng chết!Em nói lại một lần nữa!"

Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn nhìn gương mặt đầy hèn mọn của cô, con ngươi đen nhíu lại, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Ai ngờ, Liên Kiều lại ngửa mặt lên, hiên ngang lẫm liệt chống lại ánh mắt của anh ta, chu cái miệng nhỏ, "Muốn tôi nói một trăm lần tôi cũng nói, ếch thối, ếch thối, ếch thối______"

Một câu cuối cùng, cô cơ hồ kiễng chân ghé vào lỗ tai anh ta mà rống to, tỏ vẻ trong lòng cô tràn đầy phẫn nộ.

"Em thế mà lại phát tính của quỷ hả?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước một phen túm chặt tay cô, vẻ mặt lo lắng chuyển thành ngoan cố: "Em, nha đầu này thật sự là làm càn!"

"Tôi có sao? Mắt nào của anh thấy tôi phát giận với anh?"

Liên Kiều mặt đầy u ám trừng mắt với anh ta nói: "Tính tôi luôn là như vậy, chẳng lẽ không được?"

Hốc mắt cô sưng đỏ còn đầy nước mắt, thản nhiên dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng màu tím Tử Lan (violet), thanh âm vẫn là giọng không chịu thua như trước, hướng về phía anh ta, không khống chế được còn ngáp một cái_______-

Thật là khốn khổ, cô ấy khóc đến độ như vậy!

Đều tại con ếch thối đáng chết này!

Một lòng cho rằng anh ta là vương tử, lại không nghĩ rằng anh không hơn không kém một con ếch thối, Liên Kiều hận thấu xương Andersen, cái gì mà ếch có thể biến thành vương tử, muốn cô tin ư, con ếch trước mắt này dù có tao nhã trở lại cũng sẽ không biến thành vương tử!

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô bộ dáng rõ ràng đang rất tức giận mà còn ngáp một cái, trong lòng thật sự vừa tức giận vừa buồn cười, lông mày anh nâng cao lên, khuôn mặt anh tuấn không hề mang theo bất kì một tí cảm xúc nào.

" Em tốt nhất ngoan ngoãn đi ra đây cho tôi!"

Nói xong, anh bỗng nhiên buông tay cô ra, bóng dáng thon dài tuấn phút chốc biến mất tại cửa, trong lúc nhất thời thư phòng chỉ còn lại một mình Liên Kiều.

Anh thật sự tức giận, hai ngày nay đều tức giận, chính là bởi vì tức giận nên mới phát hiện trong nội tâm mình có cái gì đó không thích hợp, anh thật sự để ý việc Liên Kiều đem mình đối xử như đối với trưởng bối (bề trên), càng phản cảm cô bình tĩnh nói mình giống như anh trai, chính là, anh lại đem nha đầu này coi như là em gái mình, loại mâu thuẫn này làm tâm tình anh vô cùng phiền toái.

Crypto.com Exchange

Chương (1-177)