Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 017

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 017
Thời thơ ấu ảm đạm
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Sen

Beta: Min

" Tôi chịu không nổi, một phút cũng không muốn ở trong này!"

"Ba!"

Một cái bạt tai đánh vào mặt của cô gái, ngay sau đó một người đàn ông thấp giọng gầm gừ:"Cô cho là tôi thích lén lút trong này sao? Nói cho cô biết, tôi đây làm gì cũng không sợ bất cứ ai biết nhưng ngàn vạn lần không được cho con bé biết!"

Liên Kiều nao nao, âm thanh này nghe quen thuộc quá?Cô vội vàng đứng dậy, tới chỗ cửa phòng không đóng, nhẹ nhàng đẩy ra, cô trừng mắt to...

"Con ư?hừ..."

Chỉ thấy từ trong phòng người phụ nữ cực kì chói mắt, cô ta bụm mặt, cười lạnh nói:"Có ai mà không biết nhà anh trừ quái vật ra còn có thể xuất hiện người bình thường được sao?"

Lúc này, chỉ thấy người đàn ông sải bước tiến lên, hung hăng nắm hai vai người đàn bà kia, sắc mặt cũng cực kì phẫn nộ:

"Tôi cho cô biết, những lời này tôi chỉ nói một lần cuối cùng, còn có... tôi muốn rời khỏi nơi này không kém gì cô!"

Liên Kiều nước mắt dần rơi xuống, càng ngày, nước mắt rơi càng nhiều hơn nữa, cô dường như không thấy rõ mình đang ở chỗ nào, chỉ nghe thấy âm thanh sắc bén kia xuyên qua tai của cô...

"Nha đầu, nha đầu..."

Trong bóng đêm, một tiếng âm thanh quen thuộc trầm thấp vẫn quanh quẩn quanh Liên Kiều, không khó để nhận ra đó là loạt âm thanh lo lắng, giống như âm thanh của người làm cô cảm giác yên tâm, cô bắt đầu xuyên qua đám sướng mù tìm kiếm xung quanh...

Là ai? là ai đang kêu tên mình...

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng, chiếu vào một thân nhỏ nhắn đang mơ màng trên giường, khuôn mặt tái nhợt, không hề có một chút sức sống nào.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày ngồi xuống bên cạnh, cúi xuống nhẹ nhàng gọi tên cô:

"Nha đầu"

Thấy cô không có chút phản ứng nào, anh rất lo lắng, quay đầu lại ánh mắt dừng trên người bác sĩ:

"Bác sĩ Từ, cô ấy sao vẫn chưa tỉnh lại?"

Anh nhìn tình hình của Liên Kiều, tự hỏi một chút rồi nói:"Vừa rồi tôi đã làm kiểm tra cho vị tiểu thư này, theo lí thuyết nước trong phế quản cũng đã xuất ra hết, không có vấn đề gì nghiêm trọng, về phần bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, chỉ sợ là chấn động tới thần kinh!"

"Vậy khi nào cô ấy mới tỉnh lại?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, trong lòng xuất hiện cảm giác đau, đã thành thói quen có cô mỗi ngày ở bên tai mình lí ra líu ríu, hiện tại lại yên tĩnh, làm hắn càng thêm sợ hãi.

Anh tình nguyện để cho cô mỗi ngày đều bên cạnh mình tự tại vui đùa như con chim nhỏ!

Bác sĩ Từ bị Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi ngược như vậy, hắn đã gặp qua rất nhiều bệnh nhân, còn nghiêm trọng hơn cô nhiều, nhưng chỉ vì sặc nước mà hôn mê bất tỉnh thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, dù sao nha đầu này cũng chưa từng bị thương như vậy.

"Chỉ có thể là qua đêm nay mới có thể nói tiếp, nếu như cô ấy còn không tỉnh, tôi đề nghị Hoàng Phủ tiên sinh đưa vị tiểu thư này tới bệnh viện kiểm tra toàn diện!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng dậy, anh không thể đợi tới ngày mai, ngay hôm nay, ngay lúc này anh không muốn có bất cứ điều gì không may phát sinh.

Ai ngờ, đang lúc anh chuẩn bị đem cô ôm lấy mang đi, ngoài ý muốn mi mắt Liên Kiều run nhè nhẹ, lông mi dài như hàng liễu còn ướt sương sớm khẽ run rẩy.

"Liên Kiều"

Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng điều chỉnh tư thế tốt cho cô, một lần nữa ngồi xuống, thanh âm vừa vội vừa vui mừng...

Anh vừa gọi Liên Kiều một tiếng, Liên Kiều chậm rãi mở to mắt, ánh mắt dần dần có tiêu cự, tựa như nàng công chúa ngủ ngàn năm, khiến cho người đàn ông trước mắt mê muội.

"Ừ..."Cô hơi nhíu mày, đầu hơi lắc lắc.

"Nha đầu, em tỉnh rồi?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy sự lo lắng trong lòng anh đảo qua ánh mắt, anh cúi đầu xuống, không nhận thấy rằng vẻ mặt lúc này của mình có bao nhiêu tình cảm.

Vẻ mặt Liên Kiều mờ mịt nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, không nói gì, chỉ không chớp mắt nhìn anh.

Hoàng Phủ Ngạn Tước bị cô nhìn tới toàn thân sợ hãi, trong lòng anh xuất hiện cái gì đó không ổn.

"Nha đầu, em _____-em sẽ không quên tôi là ai chứ!"

Anh hỏi nhỏ, thực sự sợ cô sẽ như vậy, thế nhưng anh lại phát hiện mình sợ điều này đến vậy.

Nửa ngày sau, khi thấy toàn thân Hoàng Phủ Ngạn Tước đổ mồ hôi, Liên Kiều mới chậm rãi lắc đầu, thanh âm hơi khô, nói:

"Tôi biết anh là ai, anh là Cung Quý Dương..."

"Ách?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước nôn nao, nhưng lập tức liền khôi phục lại, vừa rồi quá lo lắng, lại quên chính mình vẫn lừa cô mình là Cung Quý Dương, sợ tới mức anh còn tưởng Liên Kiều thực sự mất trí nhớ, tốt rồi, cô cái gì đều nhớ rõ.

Nhưng mà, bác sĩ Từ không biết điều đó, nghe cô nói vậy, sắc mặt cả kinh, liền bước lên phía trước nói:"Vị tiểu thư này thật sự mất trí nhớ, cô ấy thế nào lại...?"

"Bác sĩ Từ!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng dậy, ngắt lời vị bác sĩ kia, thản nhiên nói:"Ông xem cô ấy bây giờ không có việc gì nữa rồi!"

"À vâng, Hoàng________"

Bác sĩ Từ vừa định nói:" Hoàng Phủ tiên sinh", lại bị ánh mắt cảnh cáo của anh liền im bặt.

Hắn nuốt một ít nước bọt, tuy rằng không biết Hoàng Phủ tiên sinh làm như vậy làm gì, nhưng hắn vẫn là không dám mở miệng.

Hoàng Phủ Ngạn Tước săn sóc, thanh âm dịu dàng nói với Liên Kiều rằng:"Nha đầu, để bác sĩ kiểm tra cho em, được rồi, trước đứng lên đã!"

Liên Kiều suy yếu gật gật đầu, bàn tay to nâng cô tựa vào đầu giường.

*****

Edit: Sen

Beta: Min

Bác sĩ Từ tiến lên, giúp cô bắt mạch, sau đó vươn tay chuẩn bị mở mí mắt của cô xem tình huống như thế nào, ai ngờ, mới vừa xem một bên mắt của cô——

"Trời ạ!"

Bác sĩ Từ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sắc mặt cũng trở nên vô cùng kinh ngạc —— màu sắc con ngươi, đúng là hiếm thấy!

"Ngạc nhiên cái gì?" Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt không vui, lập tức quát lớn.

Hắn ánh mắt tinh tường nên không khó nhận ra con ngươi Liên Kiều khẽ xẹt qua một tia ảm đạm, tinh thần đang bị hao tổn.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi!"

Bác sĩ Từ vộ vàng nhận khiếm khuyết, không phải là sợ cô bé này, mà là sợ vị Hoàng Phủ tổng giám đốc bên cạnh cô, có thể đắc tội ai nhưng ngàn vạn lần không thể đắc tội hắn.

Hắn lại tiến lên phía trước, cơ hồ toàn thân đều nơm nớp lo sợ mà vì làm kiểm tra cho Liên Kiều, hắn lại là người Hongkong, Hongkong tuy nói là đô thị quốc tế, nhưng vẫn còn tồn tại rất nhiều tư tưởng phong kiến.

Tại Hongkong vẫn luôn lưu truyền một truyền thuyết, người có màu sắc đồng tử khác thường nhất định là người có mang theo yêu khí, bác sĩ Từ luôn luôn tin cậy khoa học, chưa từng đem loại truyền thuyết buồn cười này để vào mắt, nhưng hôm nay hắn lại tận mắt đến thấy một cô gái có màu sắc đồng tử kì lạ như vậy, không khỏi lập tức nghĩ đến truyền thuyết này.

Sau một hồi kiểm tra qua, hắn đứng dậy, hơi hạ thấp người nói: "Vừa rồi tôi đã kiểm tra cho vị tiểu thư này, cô ấy đã hoàn toàn không có trở ngại, nếu cảm thấy không thoải mái chỗ nào, có thể uống chút thuốc bổ, bởi vị tiểu thư này là bị dọa sợ, nếu khí sắc sắc cũng không như vậy."

"Đã phiền đến ông rồi!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe thấy vậy, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, anh ra lệnh cho quản gia tiễn bác sĩ, sau đó mới ngồi bên Liên Kiều.

"Thấy thế nào?" Anh thấp giọng hỏi.

Khuôn mặt tái nhợt của Liên Kiều dần dần dịu đi, môi cô hơi gợi lên, thản nhiên cười:"Tôi không sao!"

Thanh âm của cô rất nhẹ, dường như vẫn còn chút sợ hãi sau khi gặp ác mộng.

"Thực xin lỗi, nha đầu, tôi không nên buông tay em ra, nếu không em cũng sẽ không bị chìm xuống đáy bể!" Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước chứa đầy sự áy náy, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô.

Tiếp xúc với anh, cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh truyền tới, Liên Kiều như là bị điện giật, thân hình nhỏ xinh khẽ run lên.

"Sao vậy?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước tỉ mỉ quan sát cô, phát hiện trong mắt cô hiện lên một tia sợ hãi, liền vội vàng hỏi.

Liên Kiều nhìn Hoàng Phủ ngạn tước, ánh mắt hơi buồn bã, cô nhu thuận giống như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn tựa đầu vào trong lồng ngực hắn, vẻ mặt đầy tin cậy.

Hoàng Phủ ngạn tước ánh mắt hơi xao động, bên môi hơi nhếch lên, chắc là nha đầy này thật sự là bị dọa sợ rồi, mới có thể biểu hiện ngoan ngoãn như vậy. Nếu không một nha đầu bình thường như con hổ giương nanh múa vuốt, làm sao lúc này lại có tâm tình hòa khí như vậy?

Liên Kiều tựa vào trong ngực anh, cho tới bây giờ, cô cũng không biết đến tột cùng là tình cảm của cô đối với người đàn ông này là như thế nào, nhưng có một điều cô rất rõ ràng là, cô rất cần người đàn ông này, cô muốn nhìn thấy anh, mỗi lần nhìn thấy anh, cô sẽ cảm thấy rất vui vẻ, cũng rất an tâm, giống như mọi việc trên đời này đều có anh làm chỗ dựa, cho dù trời có sập xuống, cũng có anh chống đỡ vậy.

Âm thanh trong bóng tối kia có phải là anh không, âm thanh trầm thấp, mang theo sự trấn an gọi cô, nếu không làm sao làm cho một màn thương tâm kia dần biến mất?

Trong lúc nhất thời, Liên Kiều cảm thấy có người quan tâm, lo lắng cho tính mạng của mình, che chở cô như người một nhà.

"Cung Quý Dương, về sau anh có chán ghét tôi hay lừa gạt tôi không?"

Cô thấp giọng hỏi, giống như đưa trẻ lo lắng bị vứt bỏ vậy.

"Ách —— em đáng yêu như vậy, tôi làm sao có thể chán ghét em được?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi chần chừ, lập tức tươi cười, anh không nặng không nhẹ mà đáp, dù sao thì chính mình cũng đang giấu diếm lừa gạt cô.

Liên Kiều nét mặt lộ ra núm đồng tiền, cái đầu nhỏ khẽ động một chút, cái mũi hít sâu hương vị nam tính quen thuộc trên người hắn,

"Vậy về sau anh sẽ vẫn thương tôi như vậy sao"

Hoàng Phủ ngạn tước bên môi gợi lên ý cười, khẽ dật dật nói: "Đương nhiên sẽ thương em rồi!"

Giọng nam thấp giống như là lời hứa hẹn của người yêu, hắn nhất định không phát hiện ra giờ khắc này trong mắt mình mang theo nhu tình như thế nào.

Liên Kiều nghe thấy vậy, càng thêm vui vẻ, cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Chính là —— chính là về sau nếu anh lấy vợ, anh nhất định sẽ yêu thương cô ấy, không còn thương yêu tôi nữa!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức lộ vẻ suy sụp, đáng thương.

Hoàng Phủ ngạn tước cảm thấy trong lòng đột nhiên co lại, không được tự nhiên.

Nhẹ nhàng nhéo qua cái mũi nhỏ của cô, sau đó mới nói:"Vậy, sau này tôi không lấy vợ, như vậy có thể toàn tâm toàn ý thương yêu em!"

Nghe được lời hứa hẹn của anh, Liên Kiều giống như nhận được phần thưởng, mặt mày hớn hở:"Thật sao"

Hoàng Phủ ngạn tước cười gật gật đầu, anh cũng không rõ tâm tình trong lòng mình bây giờ là cái gì, chính là không nghĩ cô vừa mới bị thương tâm xong.

"Quá tốt!"

Liên Kiều vui sướng ôm lấy anh, làm nũng, ở trong ngực anh cọ cọ, giống như con mèo nhỏ bướng bỉnh, người cũng giống như tên.

Sự mềm mại trong ngực khiến thân thể Hoàng Phủ Ngạn tước đột nhiên cứng đờ, hô hấp lập tức trở nên dồn dập, mà dục vọng trời sinh của người đàn ông lần thứ hai xuất hiện trên người anh, anh có thể cảm nhận được nơi nào đó trên cơ thể đang nổi lên phản ứng.

"Nha đầu —— "

Anh vội vàng đẩy cô ra khỏi ngực mình, đáng chết, anh không thể tưởng tượng được nha đầu này thế nhưng lại mang đến cho anh cảm giác khác thường, thật sự nếu không đẩy cô ra, anh không cam đoan chính mình sẽ không làm chuyện cầm thú đối với cô bé thanh thuần này.

Cô ấy tin tưởng mình như vậy, nhưng anh lại đối với thân thể cô sinh ra suy nghĩ đáng xấu hổ?

*****

Edit: Sen

Beta: Min

Nhìn vẻ mặt Liên Kiều có cảm giác an toàn, sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua một tia do dự, trước mắt anh tự nhiên hiện ra bộ dáng của cô tại bể bơi ở khu du lịch liberdade, đương nhiên, là bộ dáng của cô lúc chưa nhảy xuống nước.

"Nha đầu, em—— "

Anh thậm chí có chút do dự, không biết lời phải mở miệng nói như thế nào cho thích hợp.

Liên Kiều ngẩng cao đầu nhìn hắn, một bộ dạng cực kỳ nhu thuận cùng ngây thơ, vô cùng giống búp bê Barbie.

Hoàng Phủ Ngạn Tước duỗi ra bàn tay to, giống như là trưởng bối cúi xuống nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của cô.

"Nha đầu, kỳ thật hôm nay tôi nhận thấy kỹ năng bơi của em rất quen thuộc, không giống như là người mới học, em hẳn là đã biết bơi lội từ trước!"

Hắn không ngần ngại mà nói ra ý tưởng trong lòng mình, không phải nghi vấn, mà là dùng giọng điệu khẳng định.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều rõ ràng trở nên cứng đờ, ánh mắt vốn đang mang đầy ý cười cũng trở nên có chút ảm đạm khẽ rũ xuống dưới, cô gục đầu xuống, mười ngón tay cũng chậm rãi đan vào nhau.

Hoàng Phủ Ngạn Tước trong lòng chợt cảm thấy mềm mại, hắn cúi xuống nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy nha đầu?"

Tiểu Nha đầu này hình như có tâm sự!

Cô là trời sinh bản tính lạc quan, hiện giờ cô lại có cảm xúc bi thương như vậy, Hoàng Phủ Ngạn Tước thật sự là ít thấy, bởi vì âm điệu của hắn cũng đã trở nên trầm xuống, hắn sợ mình không cẩn thận xúc phạm tới cô lần thứ hai.

Bầu không khí yên lặng ngắn ngủi, Liên Kiều không nói gì, ánh mắt cô dần trở nên ngày càng ảm đạm mà xa xăm, mái tóc đem hàng lông mi kiểu diễm che khuất, khiến người ta cảm thấy cô đơn, tịch mịch cùng bi ai.

Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, cũng không có bức cô, chỉ yên lặng nhìn cô như vậy.

Một lúc lâu sau, Liên Kiều mới ngẩng đầu lên, đầu nâng cao hết sức, khóe mắt đọng đầy hơi nước cũng khiến người ta đau lòng——

"Tôi —— tôi quả thật đã học bơi lội, nhưng ——đã là chuyện của rất lâu rồi, lâu đến mức tôi cũng sắp quên rồi..."

Thanh âm của cô rất nhẹ, rất nhẹ, như là một trận gió sắp tiêu tán vậy...

Nhìn hình dáng anh tuấn của người đàn ông trước mắt cùng câu nói sau cùng vừa thốt ra khiến chính cô cũng cảm thấy có chút mơ hồ, anh không có mở miệng thúc giục cô, cũng cực kì kiên nhẫn lắng nghe cô, tiếng nói kia thâm thúy như cây châm nhỏ, trong lòng cô một hồi ấm áp.

" Người trong Vương thất của chúng tôi vẫn luôn có trực giác trực giác tốt hơn người bình thường, hay còn gọi là giác quan thứ sáu, hơn nữa bởi vì tinh thông giáng đầu thuật cùng thuật bói toán mà khiến các bộ tộc ở vương thất khác phải nể phục, mà cái gọi là nể phục, kỳ thật là e ngại thì đúng hơn..."

Vẻ mặt cô cô đơn dị thường, khiến trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước lóe lên một tia đau lòng.

"Năng lực là do trời sinh, theo dòng hộ di truyền mà không ngừng biến hóa, loại biến hóa trời sinh này dần dần trở thành đặc trưng của dòng họ Mặc Di, lúc ấy cha tôi rốt cuộc cũng thả lỏng, bời vì ông ấy không muốn bị người đời sau nhìn mình với con mắt quái dị, vì thế ông liền chọn mẹ của tôi, sinh ra tôi, nhưng mà____-nhưng mà..."

Liên Kiều có chút ngập ngừng, nói không được, vẻ mặt của cô càng trầm trọng hơn.

Hoàng Phủ Ngạn Tước theo bản năng kéo bàn tay nhỏ bé của cô, bàn tay to của anh tràn ngập sự ấm áp, khiến cho tâm lý của cô như được an ủi phần nào.

Liên Kiều thở dài một hơi, đôi mắt mê li mang theo một tia kiên định, lại tiếp tục mở miệng nói:

"Nhưng mà, khi tôi càng ngày càng lớn, mẹ của tôi lại phát hiện ra khả năng trời sinh được di truyền nhiều đời của tôi, tôi cảm thấy tôi có trực giác nhạy hơn người bình thường, cùng bản năng bói toán, lại thêm tố chất của một hàng đầu sư, dần dần sau đó, mẹ của tôi cũng thất vọng, bởi vì bà____bà rất muốn có một gia đình bình thường như bao người khác, cho nên khi tôi còn nhỏ, bọn họ mỗi ngày đều không ngừng cãi nhau, rốt cục quan hệ hôn nhân tan vỡ, mà tôi...cũng thành vật hi sinh..."

Hoàng Phủ Ngạn Tước biết Liên Kiều cũng sắp nói đến thời điểm mấu chốt, tâm không khỏi thu lại, không biết vì cái gì, hắn cảm thấy một trận đau lòng.

Liên Kiều gắt gao cắn môi, "Thế nhưng, kỳ thật khi tôi còn nhỏ tôi cũng đã biết bơi lội, cũng có thể nói tôi trời sinh có năng khiếu bơi lội, nhưng là ——vào năm tôi 10 tuổi, mẹ của tôi mang tôi đi biển bơi lội, tôi còn nhớ rõ ngày đó cùng hôm nay rất giống nhau, trời xanh mặt nước biển chảy xiết, tôi đang lênh đênh trên mặt nước, chân tự dưng lại bị rút gân, lúc ấy tôi thực sự rất sợ hãi, không ngừng kêu mẹ mẹ, nhưng là ——mẹ của tôi cũng không thấy đâu, kể từ ngày đó trở đi tôi không còn thấy bà ấy nữa..."

Thân mình cô run rẩy đứng lên, như là vừa nhớ lại sự kiện vô cùng đáng sợ.

"Được rồi, nha đầu, không cần nói nữa, tôi hiểu rồi, hết thảy tôi đều hiểu được!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm lòng đậu ôm cô thật chặt vào ngực, bàn tay to vỗ về phía sau lưng cô, trấn an cô, ngữ điệu trầm thấp đầy từ tính, mang theo một tia lo lắng không giải thích được.

Anh rốt cục cũng biết nguyên nhân, Liên Kiều trời sinh thành thục các kỹ năng bơi lội, nhưng trải qua sự kiện năm 10 tuổi kia, tâm lí của cô bị bóng ma bao trùm, mỗi khi cô nhìn thấy nước hoặc nghĩ tới bơi lội, tự nhiên sẽ nghĩ tới mẹ cô đã vứt bỏ cô trong nháy mắt, cho nên, cô không phải là không biết bơi lội, mà là đã muốn quên bơi lội như thế nào, nói cụ thể hơn là cô từ sau sự kiện đó đã không bơi lội lần nào nữa, chính mình e ngại đoạn kí ức đau xót này.

Kỳ thật, mỗi người đều có khả năng tự chữa lành vết thương cho mình, một người trong tâm hồn gặp phải đả kích cùng bi thương lớn như vậy, nếu tình nguyện quên đi hết thảy, đó cũng là một loại năng lực tự bảo vệ cho bản thân, đem kí ức đau khổ chôn sâu, khiến cho mình có đủ tin tưởng, đủ dũng cảm mà tiếp tục sinh tồn.

Liên Kiều khóc lên trong ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước, nước mắt rốt cục không nhịn được chả xuống, cô không có gào khóc, chỉ yên lặng rơi lệ, hai hàng nước mắt dọc theo ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước chả xuống, lưu lại trong tâm anh, như muốn làm bỏng cơ ngực của anh.

Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm hung hăng co rút một chút, anh tình nguyện để cô khóc lớn lên, khóc thành tiếng, bởi vì yên lặng rơi lệ so với gào khóc sẽ bi thương hơn nhiều.

" Nha đầu ngoan, muốn khóc liền khóc đi, ngay tại trong ngực tôi, ngoan..." Khó có thể thấy được anh lại một lòng dụng tâm chắm sóc một cô gái như vậy, bàn tay to vỗ nhẹ đầu nhỏ nhắn của cô, lời nói nhẹ nhàng mang theo sự sủng nịnh cùng trìu mến.

Crypto.com Exchange

Chương (1-177)