Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 148

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 148
Cuộc điện thoại kỳ lạ
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


'Bạn của em ...'

Liên Kiều định rút điện thoại về lại phát hiện Mặc Di Nhiễm Dung đang nhìn mình qua điện thoại, cô vội giải thích: 'Chị đừng kích động, em là Liên Kiều, cô gái vừa nãy chị nhìn thấy là Thượng Quan Tuyền, chính là ... chính là cô gái vẫn luôn ở bên cạnh Lãnh Thiên Dục hôm đó, chị nhớ lại chưa?'

Trên mặt Mặc Di Nhiễm Dung vẫn lộ vẻ kinh ngạc và hoài nghi như cũ: 'Cô gái đó chị nhớ chứ, nhưng cái này ... còn có ... em, em là Liên Kiều sao?'

Sao em gái của cô lại trở thành thế này?

'Chị à ...'

Liên Kiều le lưỡi, vội vàng giải thích: 'Là như vầy, ba người bọn em lén trốn ra ngoài đi chơi, sợ Lãnh Thiên Dục phái người truy bắt bọn em trở về, cho nên mới cải trang, Tiểu Tuyền vốn rất tinh thông thuật cải trang, thế nào, không nhận ra em phải không?'

Nghe cô nói vậy, Mặc Di Nhiễm Dung âm thầm thở phào một hơi sau đó hỏi lại: 'Ý em là ... người em quen biết gần đây là Tiểu Tuyền sao?'

'Đúng đó, còn có thể là ai chứ?' Liên Kiều làu bàu một câu.

'Vậy thì lạ quá. ' Trên mặt Mặc Di Nhiễm Dung vẫn lộ vẻ nghi hoặc.

'Sao vậy chị? Có chuyện gì xảy ra sao?'

Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Liên Kiều, ngưng trọng nói: 'Nhà Hoàng Phủ xảy ra chuyện rồi, lúc chị chiêm bốc ra điều đó chị cứ tưởng người xảy ra chuyện là em, nhưng bây giờ mới biết là không phải. '

'Cái gì? Nhà Hoàng Phủ xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì chứ? Là Ngạn Tước sao?' Liên Kiều vừa nghe Mặc Di Nhiễm Dung nói vậy liền rối rít hỏi.

Còn Hoàng Phủ Anh và Thượng Quan Tuyền cũng chấn động, vội tiến đến gần để nghe cùng.

'Chị cũng không rõ, chị cũng là mới phát giác ra hôm nay, nhưng mà ... chị cảm thấy Ngạn Thương rất kỳ lạ. ' Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu nói.

'Chị Nhiễm Dung, anh Ngạn Thương sao vậy?' Hoàng Phủ Anh nhịn không nổi nữa, lo lắng đến phát khóc.

'Em là ... Anh Anh sao?' Mặc Di Nhiễm Dung không dám xác định lắm cô gái trước mặt mình có phải là Hoàng Phủ Anh hay không.

'Dạ. ' Hoàng Phủ Anh gật đầu đáp.

Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, 'Tình hình cụ thể thì chị không thể nói rõ được, cũng may là Liên Kiều không có chuyện gì, nếu như có thể, em tạm thời đừng trở về, chị sẽ đến Hoàng Phủ trong thời gian sớm nhất để tra cho rõ!'

'Chị à ...'

'Nghe lời chị, đừng trở về. Có động tĩnh gì chị sẽ lập tức báo cho em. ' Mặc Di Nhiễm Dung ngắt lời cô, dứt khoát ra lệnh sau đó ngắt điện thoại.

Liên Kiều vẫn nắm điện thoại trong tay ngơ ngẩn, trên mặt lộ vẻ hoang mang, còn trong đầu chỉ là một mảnh trống rỗng.

Nhà Hoàng Phủ xảy ra chuyện?

Ngạn Thương có điểm không bình thường?

Vậy còn ... Ngạn Tước thì sao?

Còn cha và mẹ thì sao?

Ngạn Đình, Ngạn Ngự và Tiểu Ngưng thì sao?

Còn chị Phúc, người đối xử với mình tốt cực kỳ thì sao?

'Liên Kiều, chị không sao chứ?' Thượng Quan Tuyền đưa tay đón lấy điện thoại trong tay Liên Kiều cất đi, lo lắng nhìn cô hỏi.

'Chị ... chị không sao!' Miệng Liên Kiều tuy nói vậy nhưng trong lòng cực kỳ bối rối.

'Anh Anh ...'

Cô xoay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Anh cũng đang hết sức hoang mang, kéo tay cô hỏi: 'Ngạn Tước nhất định sẽ không sao, có phải không?'

'Em ... em không biết. ' Hoàng Phủ Anh lắp bắp nói: 'Em thấy chị Nhiễm Dung rất nghiêm túc, Liên Kiều, có phải là ... chuyện rất nghiêm trọng không?'

Thân hình Liên Kiều không tự chủ được run rẩy không ngừng, thấy vậy Thượng Quan Tuyền bước đến ôm cô lại ...

'Liên Kiều, trước tiên chị phải bình tĩnh lại đã. Như vậy đi ... chị thử gọi điện thoại cho Ngạn Tước xem sao!'

Một câu nói thức tỉnh người trong mộng, khiến Liên Kiều bừng tinh...

'Đúng đúng đúng, gọi điện thoại cho Ngạn Tước. Chị ... chị lập tức gọi điện cho anh ấy!'

Cô luống cuống tìm điện thoại sau đó cầm lên ngón tay không ngừng run rẩy ấn một dãy số, nhưng vì quá hoảng loạn nên ấn thế nào cũng không thể ấn trọn dãy số ...

'Liên Kiều!' Thượng Quan Tuyền thấy vậy vội kéo tay cô lại nói: 'Chị bình tĩnh lại đi, đừng hoảng loạn như vậy. '

'Tiểu Tuyền ...'

Ngay cả giọng của Liên Kiều cũng trở nên run rẩy, 'Chị sợ ... chị thật sự sợ lắm. Chị sợ Ngạn Tước xảy ra chuyện. Chị ... chị sống đến bây giờ mới có cảm giác này lần đầu tiên. Chị ...'

'Yên tâm đi. Ngạn Tước nhất định sẽ không có sao đâu. Đến đây, chúng ta thử gọi điện thoại cho anh ấy đi. '

Thượng Quan Tuyền dù sao cũng xuất thân là sát thủ, sóng to gió lớn kinh qua đã nhiều, so với người bình thường như Liên Kiều thì khả năng trấn tĩnh không biết hơn bao nhiêu lần, hơn nữa cô là người ngoài cuộc, đương nhiên xử lý chuyện cũng không hoảng loạn như vậy.

Cô chủ động đoạt lấy điện thoại, nhìn thấy Liên Kiều và Hoàng Phủ Anh vẫn còn đang mất hồn chỉ đành thở dài một tiếng, lục tìm trong danh bạ sau đó nhấn phím.

Ở đầu bên kia, điện thoại reo lên vài tiếng sau đó liền có người tiếp ...

'Ai vậy?' Từ điện thoại truyền đến tiếng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẫn là giọng nói trầm thấp điềm đạm như trước giờ.

'Phùuuu ...'

Thượng Quan Tuyền nghe giọng nói quen thuộc của Hoàng Phủ Ngạn Tước liền nhẹ nhõm thở phào một hơi, cô lên tiếng trả lời: 'Ngạn Tước, là em, Thượng Quan Tuyền!'

'Tiểu Tuyền?'

Ở đầu bên kia, Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi có chút bất ngờ, hỏi lại, sau đó giọng nói có chút mừng rỡ hỏi tiếp: 'Hôm nay sao lại có thời gian gọi điện cho anh? Thiên Dục tên kia đâu?'

'Ừmmm, anh ấy ... ai yo, đừng nói đến anh ấy, ờ ... ở "Hoàng Phủ" mọi việc đều tốt cả chứ?'

'Tốt lắm!'

Thượng Quan Tuyền và Liên Kiều cùng nhìn nhau sau đó cô lên tiếng hỏi tiếp: 'Vậy ... còn anh thì sao? Gần đây có xảy ra chuyện gì không?'

'Ha ha ...' Tiếng cười sảng khoái của Hoàng Phủ Ngạn Tước vọng đến bên tai Thượng Quan Tuyền, 'Em hỏi vậy là sao?'

'Ừmmm ... không có gì. Đúng rồi, anh mở chức năng gọi video đi!' Thượng Quan Tuyền không quên mục đích chính của cuộc gọi, đi thẳng vào vấn đề.

Liên Kiều và Hoàng Phủ Anh ở bên cạnh cô cũng gật đầu đồng ý, nét mặt vẫn hết sức khẩn trương.

'Cuộc gọi video?' Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu sao cô lại yêu cầu mình làm như vậy.

'Thế nào? Không được sao? Em muốn gặp người bạn cũ thôi mà, xem anh bây giờ gầy hay béo, như vậy cũng không được sao?' Thượng Quan Tuyền dùng giọng bình thản nói.

'Được chứ!'

Trên màn hình rất nhanh đã hiện lên gương mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn vẫn như cũng không thay đổi, tao nhã, điềm đạm hướng ánh mắt về phía ba cô gái. Có thể nhận ra ngay là hắn đang ở trong phòng làm việc, sau lưng hắn là khung cửa sổ cao quen thuộc ở Hoàng Phủ tài phiệt.

Ba cô gái còn chưa kịp thở phào thì đã nghe Hoàng Phủ Ngạn Tước kinh ngạc kêu lên một tiếng ...

'Tiểu Tuyền?'

'Ồ ...' Thượng Quan Tuyền ngượng ngùng cười, 'Thực xin lỗi, em đã cải trang. '

Lời của cô chưa nói hết thì Hoàng Phủ Anh đã giành nói trước: 'Anh Ngạn Tước, anh không sao chứ? Em và Liên Kiều đều rất lo lắng cho anh!'

*****

'Em là ...' Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thật kỹ một hồi mới lên tiếng: 'Anh Anh?'

'Anh Ngạn Tước, thấy anh không sao em mừng lắm. Cha mẹ có khỏe không?' Hoàng Phủ Anh thấy hắn không sao liền mừng rỡ nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười: 'Anh Anh, nếu như trong lòng em vẫn còn có cha mẹ thì em nên mau chóng quay về đi. Sao lại có thể rời nhà đi lâu như vậy chứ? Em có biết cha mẹ lo lắng cho em lắm không?'

Trên mặt Hoàng Phủ Anh lộ ra nét cười ngượng ngập.

Thượng Quan Tuyền cũng mỉm cười sau đó như cảm thấy có điều gì đó là lạ cô liền chau mày lại.

Nhưng ở đâu lạ thì cô nói không được.

Ngay lúc này, Liên Kiều vội giật lấy điện thoại nói với giọng vừa vui mừng vừa kích động: 'Ngạn Tước, anh không sao thì tốt rồi, em nhớ anh lắm đó!'

'Cô là ...?' Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều sau đó hỏi bằng giọng rất xa lạ.

'Ồ?'

Liên Kiều ngượng ngùng cười, 'Đều là kiệt tác của Tiểu Tuyền đó, hi hi, ngay cả anh cũng không nhận ra em là ai rồi. Em nghĩ Lãnh Thiên Dục cũng sẽ không nhận ra em là ai luôn. '

Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời cô nhưng trong đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc ...

'Hi hi ... xem đến ngốc rồi sao? Em nhất định phải theo Tiểu Tuyền học thuật dịch dung này mới được, như vậy anh đối với em mới luôn có cảm giác mới mẻ. '

Liên Kiều thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước không có gì khác thường mới hoàn toàn yên tâm, vừa nói vừa cười trước màn hình điện thoại.

'Chuyện này ...'

'Ngạn Tước ...' Thượng Quan Tuyền chợt lên tiếng ngắt lời hắn, cô hỏi thẳng: 'Ngày mai khoảng mấy giờ thì anh đến Lãnh Uyển?'

'Đi Lãnh Uyển?'

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghi hoặc hỏi lại: 'Anh nào có sắp xếp chuyến đi nào đến Lãnh Uyển đâu?'

'Gì chứ?' Ba cô gái cùng kinh hoảng kêu lên một tiếng, nhất là Liên Kiều, cô lo lắng đến không thở nổi.

'Anh Ngạn Tước, anh sao vậy? Anh đã gọi điện thoại đến nói với Liên Kiều là ngày mai anh sẽ đến Lãnh Uyển đích thân đó Liên Kiều về nhà mà. Sao đột nhiên lại thay đổi rồi?' anh Lãnh đã thu xếp mọi việc ổn thỏa cả rồi. ' Hoàng Phủ Anh cũng sốt ruột lên tiếng.

'Anh Anh? Anh thấy em ra ngoài mải chơi đến điên luôn rồi. Thứ nhất anh không có ý định đi đến Ý, thứ hai, Liên Kiều đang yên lành ở trong "Hoàng Phủ" sao anh lại phải đi đến Lãnh Uyển đón cô ấy làm gì?' Giọng nói cùng vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước hoàn toàn không có vẻ gì là đang nói đùa.

Lời của hắn khiến ba cô gái hoàn toàn chấn động!

'Ngạn Tước ...' Liên Kiều lúc này mới hoàn hồn lại, cô gọi hắn nhưng mà ...

'Được rồi, bên đây anh còn rất nhiều công vụ chưa làm xong, như vầy đi, Anh Anh, em nhớ phải mau chóng trở về nhà đừng làm phiền Tiểu Tuyền phải chăm sóc em nữa. '

Hoàng Phủ Ngạn Tước nói nhanh mấy câu sau đó dứt khoát ngắt điện thoại.

Trong phòng chợt trở nên yên lặng đến kỳ lạ, gần như mọi người có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau.

'Sao lại như thế chứ?'

Qua rất lâu Liên Kiều mới thì thào lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đến khó chịu kia, trên mặt vẫn không giấu được vẻ hoang mang.

'Anh Ngạn Tước sao thế nhỉ? Những lời vừa nãy anh ấy nói là có ý gì? Cái gì mà "Liên Kiều đang yên lành ở trong "Hoàng Phủ"?' Hoàng Phủ Anh cũng chưa hết chấn động lẫn khó hiểu.

Mày của Thượng Quan Tuyền thì đã chau đến gần sát vào nhau ...

'Liên Kiều, Ngạn Tước thật khác thường!'

Thân mình Liên Kiều không tự chủ được phát run lên, 'Đúng vậy, anh ấy ... sao anh ấy lại có vẻ như không nhận ra được em chứ?'

'Đúng đó. Vấn đề là ở chỗ đó!'

Thượng Quan Tuyền trầm ngâm suy nghĩ, ngay từ lúc bắt đầu cô đã cảm giác có gì đó không đúng, bây giờ ngẫm lại đúng là có quá nhiều vấn đề.

'Tiểu Tuyền em nói đi. ' Hoàng Phủ Anh vội vàng nói, còn Liên Kiều thì cũng đăm đăm nhìn cô như chờ cô lên tiếng.

Thượng Quan Tuyền ngồi xuống sofa, chậm rãi lên tiếng phân tích: 'Thứ nhất, điện thoại em dùng để gọi cho Ngạn Tước là điện thoại của Liên Kiều, đáng lý Ngạn Tước sau khi nhận cuộc gọi đó thì sẽ không hỏi "ai đó" chứ, giống như số điện thoại này đối với anh ấy mà nói là một con số hoàn toàn xa lạ vậy.

'Đúng đúng đúng. Giờ chị cũng mới nhớ ra. ' Liên Kiều vội gật đầu, trên mặt ngoài vẻ lo lắng chỉ còn lại bất lực.

'Thứ hai, anh ấy biết Anh Anh rời nhà đi nhưng xem ra anh ấy hoàn toàn chẳng hề lo lắng gì cho Anh Anh cả ...'

Thượng Quan Tuyền nhìn Hoàng Phủ Anh hỏi lại: 'Ngạn Tước rất thương em, đúng ra anh ấy phải tỏ vẻ lo lắng cho em mới đúng chứ. '

'Cái này cũng chưa chắc, không phải anh ấy sắp đến Ý sao, vậy thì có thể gặp nhau rồi. ' Hoàng Phủ Anh trả lời một cách không chắc chắn.

'Nhưng em cũng nghe rồi đó, vừa nãy Ngạn Tước nói là anh ấy không có dự tính đi đến nước Ý đâu, đây cũng là điểm kỳ lạ thứ ba. ' Thượng Quan Tuyền cũng đầy vẻ nghi hoặc không kém gì hai người kia.

'Có phải là ... đột xuất có chuyện gì không?'

Liên Kiều cố tìm một lý do nào đó để thuyết phục chính mình nhưng cuối cùng cô phát hiện ra, căn bản là chẳng có một lời giải thích nào hợp lý cả.

Thượng Quan Tuyền thở dài một tiếng, 'Những điểm này đã nói lên một vấn đề rất nghiêm trọng!'

Hoàng Phủ Anh và Liên Kiều cùng nhìn cô, chờ đợi.

Thượng Quan Tuyền sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng, cô nói rành mạch từng chữ: 'Đó chính là ... Ngạn Tước thật sự cho rằng Liên Kiều không có rời nhà đi, anh ấy ... không biết chúng ta đang ở bên cạnh Liên Kiều!'

Hoàng Phủ Anh và Liên Kiều đều giật mình, chuyện này thật sự ... quá sức tưởng tượng của hai người.

'Chị ... chị đúng là Liên Kiều mà!' Giọng Liên Kiều đã phát run.

'Em biết chứ, em đương nhiên biết. Nhưng mà ... rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cho Ngạn Tước không nhận ra Liên Kiều chứ? Tuy đã cải trang rồi nhưng anh ấy đều có thể nhận ra em và Anh Anh mà. ' Thượng Quan Tuyền cũng mơ hồ không rõ.

Hoàng Phủ Anh chợt đứng bật dậy, thét lên ...

'Em nghĩ ra rồi!'

'Gì chứ?' Bộ dạng Liên Kiều như sắp khóc lên.

'Hai chị nói thử xem ... có thể nào ở trong "Hoàng Phủ" đang có một Liên Kiều khác nữa không?' Hoàng Phủ Anh lớn gan suy đoán một câu.

'Sao lại thế được chứ?' Liên Kiều cũng đứng bật dậy, hai mắt trừng lớn nói.

Thượng Quan Tuyền cũng không đồng ý với cách nói của cô: 'Chuyện này nói ra như chuyện cổ tích vậy, sao lại có thể có hai Liên Kiều được chứ? Cho dù có một có gan đi mạo nhận là Liên Kiều nhưng Ngạn Tước nhìn thấy một Liên Kiều khác đang ở cùng với chúng ta chắc là phải ngạc nhiên lắm mới phải chứ, sao lại không hề có chút phản ứng nào?'

'Đúng đó!' Hoàng Phủ Anh ngồi lại xuống sofa, bối rối nói.

Liên Kiều không lên tiếng nhưng những ngón tay đang run rẩy cùng gương mặt trắng bệch đã cho thấy rõ nội tâm đang hoảng loạn của cô.

'Liên Kiều, chị sao vậy?' Thượng Quan Tuyền thấy vẻ mặt cô có chút kỳ lạ liền lo lắng hỏi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-177)