Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 146

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 146
Làm loạn Lãnh uyển (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lôi nhìn khẩu súng một lần, lại nhìn về phía Hoàng Phủ Anh, trong giọng nói có chút trêu chọc, 'Tay của cô thật nhỏ, cầm cây súng này tôi sợ cô không khống chế nổi nó. '

Câu nói của hắn khiến Hoàng Phủ Anh vừa ngượng ngùng vừa không phục, cô nắm chặt cây súng, nói: 'Ai nói chứ? Tay của em nào có nhỏ như vậy đâu. Anh xem, hoàn toàn có thể nắm chặt súng đây này. '

'Súng không phải cầm như vậy. ' Lôi lắc đầu sau đó bước đến giúp cô điều chỉnh lại tư thế cho đúng.

Vì để thuận tiện, Lôi đứng sau lưng cô, vòng tay qua người cô giúp cô điều chỉnh tư thế cầm súng. Hoàng Phủ Anh gần như lọt vào giữa đôi tay cường tráng của hắn, lòng bàn tay dầy mà thô ráp của hắn lớn đến nỗi bao trọn lấy bàn tay cô lẫn cây súng.

'Cô nhìn đây, ngón tay của cô nên đặt ở đây, bấu vào chỗ này, ngoài ra, người cô phải đứng vững, bởi vì sức giật của súng rất lớn, nếu như cô đứng không vững sẽ rất dễ bị đẩy ngã.

Hắn rất nghiêm túc dạy cô một số yếu quyết cơ bản, nhưng mà ... tư thế này ... nói có bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu mờ ám.

'Ngoài ra ... nếu như tư thế cầm súng của cô không đúng, tay cũng sẽ rất dễ bị sức giật làm bị thương, hiểu không?'

Giọng nói trầm trầm của hắn lọt vào tai cô, hơi thở nam tính không ngừng quét qua mũi cô, xâm nhập theo từng hơi thở của cô khiến tai cô bất giác đỏ bừng.

Lúc này Hoàng Phủ Anh mới phát hiện tay của người đàn ông này thật lớn, đủ để bao trọn bàn tay nhỏ nhắn của cô, cây súng lớn như vậy đặt trong tay hắn trông chẳng khác nào một món đồ chơi.

Thấy cô không nói gì, Lôi còn tưởng rằng cô chưa hiểu rõ liền hỏi lại: 'Cô hiểu rõ chưa?'

'Gì chứ???'

Hoàng Phủ Anh xoay đầu nhìn hắn, gương mặt chợt đỏ hồng, khẽ gật đầu.

Theo mỗi động tác nhỏ của cô, một mùi hương thanh mát xâm nhập vào từng hơi thở cua hắn, lan tỏa theo khắp lục phủ ngũ tạng. Cô xoay đầu lại còn hắn lại cúi đầu xuống khiến cho khoảng cách giữa hai người trở nên quá gần gũi.

Gần đến mức cô hoàn toàn bị bao vây bởi khí tức của hắn, khí tức nam tính quá mãnh liệt như độc dược tràn vào mũi cô.

Gần đến mức hắn có thể nhìn thấy chính hình bóng của mình trong đôi mắt trong veo của cô.

Hắn nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của cô không chớp, cảm giác như có một làn sương phủ qua đáy mắt cô khiến nó trở nên mông lung, mang theo chút ngại ngùng nhưng lại xinh đẹp đến không chân thật, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi xinh đẹp như cánh hoa đào mang theo hương thơm như lan như xạ.

Dưới tán hoa tử vi, bóng dáng cao lớn của người đàn ông cùng với bóng hình nhỏ nhắn của cô gái tạo nên một bức tranh thật xinh đẹp, động lòng người.

Hoàng Phủ Anh cảm thấy cổ họng mình càng lúc càng khô, dưới ánh mắt thâm thúy của hắn, lòng cô càng lúc càng bất an, tim đập càng lúc càng nhanh, gần như không thể khống chế được mà cô lúc này lại đang dán sát vào ngực hắn, gần đến mức cô có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn khiến cô càng hoảng loạn.

Hắn ... sao lại dùng ánh mắt đó nhìn mình chứ?

Dưới tán tử vi, trong cơn gió nhè nhẹ cùng ánh nắng chiều nhàn nhạt, có một thứ tình cảm nào đó đang âm thầm sinh sôi...

Cô không biết.

Mà hắn ... cũng không biết.

(Min: Có mùi JQ chứ sao)

Hoàng Phủ Anh hơi cử động thân mình một chút, cô không ý thức liếm nhẹ đôi môi khô ráp, cô nói thật nhỏ: 'Rồi sao nữa?'

Cái cảm giác này thật kỳ lạ, ngoại trừ anh Ngạn Tước, đây là lần đầu tiên cô cùng một người khác phái gần gũi đến như vậy.

Lôi lúc này mới tỉnh táo lại, hắn vì sự thất thần vừa rồi của mình mà có chút áo não, mày cũng không ý thức chau lại, hắn duỗi người đứng thẳng dậy.

'Thấy ống ngắm này không, trước tiên cô phải điều chỉnh tiêu cự, nào, thử một lần đi. '

Hắn giúp cô điều chỉnh tư thế cầm súng sau đó chỉ về một điểm phía xa, nói.

Hoàng Phủ Anh gật đầu sau đó theo đúng lời hướng dẫn của hắn mà làm theo nhưng tìm thật lâu cũng không tìm thấy nơi điều chỉnh tiêu cự như hắn nói.

'Em tìm không thấy!' Giọng cô tuy nhỏ nhưng đầy vẻ thất vọng.

'Bình thường thôi, nhìn thấy chỗ này không?'

Lôi đưa tay chỉ về phía một vị trí trên cây súng, 'Cô nhìn từ chỗ này, xoay tiêu cự cho đến khi hai điểm kia nhập làm một là được, thử xem. '

'Được. '

Hoàng Phủ Anh gật đầu, lần nữa tập trung làm theo lời hắn chỉ, sau đó vui mừng reo lên: 'Quả thật đã điều chỉnh tốt tiêu cự, thật thần kỳ!'

Trong giọng nói của cô không giấu được sự vui mừng như một nhà thám hiểm tìm thấy châu lục mới vậy. Sự vui vẻ của cô khiến cho tâm tình của Lôi cũng trở nên cực kỳ tốt, nu cười trên môi hắn càng lúc càng sâu.

Thật khó tưởng tượng một cô gái nhà giàu lại dễ dàng cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ như thế. Trên mặt cô toát lên một vẻ vui vẻ đơn thuần đã hoàn toàn đánh đổ những quan điểm trước giờ của hắn.

Trong suy nghĩ của hắn, các cô con gái nhà giàu chẳng khác nào những bông hoa trong nhà kính, kiểu cách, kệch cỡm nhưng nụ cười trên gương mặt cô chân thành như thế, đơn thuần như thế, lại ấm áp như ánh mặt trời ngoài kia, từng chút từng chút ngấm vào tim hắn.

Một cô gái như vậy thật xứng đáng để đàn ông tới bảo vệ, không phải sao?'

Thấy sau lưng chẳng chút tiếng động, Hoàng Phủ Anh ngẩng đầu nhìn, đôi mắt trong veo mang theo chút nghi hoặc rơi trên gương mặt góc cạnh của hắn. Hắn đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến nhập thần như thế?

'Này. Anh sao vậy? Có phải có chỗ nào em làm không đúng không?' Cô khẽ xoay người huơ huơ bản tay nhỏ trước mặt hắn.

Bàn tay nhỏ mềm mại chợt bị một bàn tay to chặn lại, sau đó nắm chặt.

Hoàng Phủ Anh sửng sốt nhìn hắn, sau khi nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của hắn đang nhìn lại mình, cô khẩn trương nói: 'Xin lỗi, em thật ngốc đúng không?'

Sự mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay khiến hắn có chút tâm thần bấn loạn. Bao nhiêu năm nay hắn lăn lộn trên thương trường cũng như trong xã hội đen, hắn luôn ở bên cạnh Lãnh tiên sinh cùng tiến cùng lui, bàn tay của hắn sớm đã trở nên chai sần, sớm đã không còn cảm giác được cái gì là mềm mại.

Vậy mà hôm nay ...

Chỉ nắm tay cô một cái mà đã có cảm giác không nỡ buông tay.

'Không đâu. Cô rất thông minh, làm rất tốt!'

Hắn thấp giọng nói, chợt ý thức được hành động của mình có thể dọa đến cô, hắn chỉ đành lẳng lặng buông tay ra.

'A ...'

Khi bàn tay hắn trượt xuống, Hoàng Phủ Anh tinh mắt nhìn thấy trong lòng bàn tay hắn có một vết sẹo rất rõ ràng, cô nắm tay hắn lại, 'Để tôi xem thử!'

Cô có chút kích động nắm chặt lấy bàn tay hắn, lật lên, ánh mắt chăm chú nhìn về nơi đó.

Vết sẹo giống như bị chém bằng dao, sâu hoắm nhìn rất rõ ràng nằm trong lòng bàn tay hắn, lại nhìn khắp bàn tay, toàn là vết chai, vừa nhìn đã biết là kết quả của nhiều năm tiếp xúc với các loại vũ khí.

'Còn đau không?' Hoàng Phủ Anh vô thức đặt lên vết sẹo, nhẹ nhàng vuốt ve nó như muốn xoa dịu sự đau đớn, lòng không hiểu sao chợt ẩn ẩn đau.

Tim Lôi chợt như bị nện một chùy, ánh mắt hắn rơi xuống bàn tay trắng nõn đang đặt trên tay mình, một lúc lâu mới lên tiếng: 'Vết thương đã lâu lắm rồi, đã sớm không còn cảm giác nữa. '

Hoàng Phủ Anh ngẩng lên nhìn hắn, trong mắt ẩn hiện một tia thương xót, 'Lúc đó chắc là đau lắm phải không? Vết sẹo dài như thế kia mà. '

*****

Trong mắt cô xẹt qua một tia đau lòng, nỗi đau xót đó như đang từng giọt từng giọt tràn qua khóe mắt, đọng lại trên vết sẹo dài nằm trên lòng bàn tay dày rộng đó, thấm sâu vào trong đó.

Trong lòng Lôi có một sự rung động rất kỳ diệu, ngoại trừ Lãnh tiên sinh chưa có ai quan tâm đến hắn như vậy, nhưng Lãnh tiên sinh cũng chưa từng nói qua những lời như vậy. Lời lẽ thân thiết đầy quan hoài này cũng là lần đầu tiên hắn nghe được.

Hoàng Phủ Anh ngẩng đầu, trên mặt hiện ra một nỗi lo lắng mơ hồ, đôi mắt trong veo soi gương mặt rắn rỏi của Lôi trong đáy mắt, cô không kìm được, hỏi: 'Vết thương này lúc đầu chắc là rất sâu phải không? Bằng không sao lại để lại vết sẹo rõ ràng như vậy?'

Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc cô lõa xõa bay lên, tản ra một mùi hương nhàn nhạt giữa hai người.

Trong một chớp mắt này, Lôi nhìn thấy trong mắt cô gái đối diện chỉ có sự quan tâm chân thành.

'Đúng là rất sâu, lúc đó vết thương đã chạm đến xương. ' Lôi nói một cách hết sức điềm đạm dường như đang nói về một chuyện gì đó hoàn toàn không liên quan đến mình.

Hoàng Phủ Anh yếu ớt hỏi: 'Sao lại bị như vậy?'

Lôi trầm giọng cười, chỉ nói rất hời hợt: 'Năm đó trong bang Hắc thủ mấy gia tộc liên minh với nhau để tạo phản, Lãnh tiên sinh hạ lện trong một đêm phải tiêu diệt hết mầm mống phản loạn, vết thương này là chiến tích của cuộc chiến đêm đó. '

Những tháng ngày mưa máu gió tanh hắn sớm đã quen rồi...

Hoàng Phủ Anh nghe vậy bất mãn nói: 'Chiến tích? Tay của anh thiếu chút nữa là mất rồi còn nói dễ nghe như vậy. Đàn ông các anh sao lại không biết trân trọng sinh mạng của mình chứ?'

Giọng nói của cô vẫn mềm mỏng như trước giờ nhưng mang theo một chút hờn dỗi cùng lo lắng không khó phát hiện ra. Lôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô nhưng trong lòng vì câu nói đó mà cảm thấy rất ấm áp.

Loại cảm giác này thật vi diệu, có lúc hắn thấy giống như có một loại tình cảm rất khác thường đang lan tỏa trong lòng, có lúc lại giống như là ... hạnh phúc.

Thấy hắn không nói gì, Hoàng Phủ Anh ngẩng đầu lên nhìn hắn cũng vừa lúc hắn đang chăm chú nhìn cô khiến cô bối rối khép mắt lại, hai má cũng không khống chế được mà đỏ rực lên. Cô nhẹ giọng nói: 'Về sau nhớ cẩn thận một chút!'

Nghe ra sao giống như ... một lời dặn dò.

'Được!'

Giọng nam trầm quấn quýt bên tai cô mang theo rất nhiều tình cảm không thể gọi tên.

Nghe ra sao giống như ... một lời hứa.

Bầu không khí chợt trở nên rất vi diệu, những cánh hoa tử vi vẫn bay lả tả trong gió, khiến cả không gian như chìm trong một cảm giác thực dễ chịu.

'Chúng ta tiếp tục đi. '

Lôi lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng khác thường kia, hắn nâng tay cô lên, giúp cô điều chỉnh tư thế cầm súng cho đúng một lần nữa.

Gương mặt của Hoàng Phủ Anh cũng theo đó mà hồng lên, không biết tại sao cứ mỗi lần hắn đến gần cô sẽ luôn có một cảm giác rất kỳ lạ, rất tin cậy.

Cô điều chỉnh tiêu cự một lần nữa, bàn tay nhỏ nhắn vẫn bị bàn tay hắn bao trùm lấy, dường như lần này hắn không có ý định buông tay.

Phanh ...

Trong rừng tử vi chợt vang lên tiếng súng, viên đạn rất nhanh đã bắn đến mục tiêu được ngắm sẵn.

'Ồ ...;

Hoàng Phủ Anh chỉ cảm giác tay mình tê dại, liền sau đó cô đã cảm thấy tay mình đã nằm trong một bàn tay thật lớn.

Hắn cúi đầu không nói, chỉ chu đáo giúp cô xoa xoa từng ngón tay dường như hắn đã biết sẽ có loại phản ứng này xuất hiện sau khi cô bắn súng.

'Sao lại như vậy chứ?' Hoàng Phủ Anh mơ hồ hỏi lại.

Lôi vẫn không ngừng động tác trên tay, hắn trả lời thẳng thắn: 'Đây là sự khác biệt giữa đạn thật và đạn chì, súng dùng đạn thật sức giật rất lớn, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô bắn súng, chưa thích ứng cùng không thể khống chế được cũng là bình thường. Nếu như vừa nãy tôi nới lỏng tay một chút thì nhất định cả cánh tay cô cũng bị tê nhức.

Hoàng Phủ Anh lúc này mới hết kinh ngạc, cô rốt cuộc đã hiểu vì sao lúc nãy Lôi vẫn không chịu buông tay, trong lòng cô thật sâu cảm động trước sự chu đáo của hắn.

'Đây có phải là một trong những nguyên nhân mà anh Lãnh không chịu cho Liên Kiều dùng đạn thật để bắn?'

'Đúng vậy!'

Lôi hoàn thành động tác massage, lại giúp cô co duỗi những đốt ngón tay cho thật thoải mái rồi mới chậm rãi nói tiếp: 'Các cô từ nhỏ đến lớn đều chưa từng trải qua huấn luyện, ngẫu nhiên muốn học bắn súng thì chỉ nên dùng đạn chì để luyện tập. Nếu muốn dùng đạn thật thì còn phải luyện tập thêm một thời gian dài nữa. Dù sao ...'

Nói đến đây, Lôi nhìn Hoàng Phủ Anh, hơi mỉm cười: 'Dù sao các cô đều là quý nhân, thân thể lại yếu đuối. '

Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy bất mãn phản đối: 'Anh không phải là muốn nói em quá yếu ớt sao?'

'Không phải sao?'

Lôi nhẹ giọng hỏi lại, sau đó bồi thêm một câu: 'Cuộc sống gian khổ các cô làm sao mà hiểu được. '

'Anh ...' Lòng Hoàng Phủ Anh chợt trầm xuống, cô xoay người cho mình đối diện với hắn, giọng nói có chút hờn dỗi: 'Thì ra trong mắt anh, em là như vậy. '

Thấy gương mặt cô vì giận dỗi mà hồng lên mang theo một chút tức giận rất trẻ con, Lôi chợt cảm thấy mình hoàn toàn không phải vì cô như vậy mà mất đi tính kiên nhẫn, hắn bước đến, trầm giọng nói; 'Đừng giận dỗi, không phải tôi nói cô. '

Giọng nói của Lôi mang theo chút ngượng ngùng, dù sao lớn đến từng này nhưng đây là lần đầu tiên hắn lên tiếng xin lỗi một cô gái, thậm chí là ... dỗ ngọt một cô gái.

Nếu trước đây có ai nói cho hắn biết có một ngày hắn sẽ vì một cô gái mà làm ra nhiều chuyện đi ngược với nguyên tắc của mình như vậy, đánh chết hắn cũng không tin.

Hoặc là nói một cách khác, hắn căn bản là không có thời gian dành cho những chuyện thế này, có được một buổi chiều yên ả như chiều hôm nay, trong cuộc đời hắn mà nói, đã ít lại càng ít hơn.

Hoàng Phủ Anh dường như cũng cảm giác được điểm này, cô nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo chút kinh ngạc, không phải cô nghe lầm chứ? Là hắn đang ... dỗ ngọt cô sao?

Lôi thấy cô không nói gì, tưởng rằng cô vẫn còn đang giận, hắn quả thật có chút bối rối không biết làm sao, chỉ đành trầm giọng nói: 'Như vậy đi, nếu như lúc nãy tôi có lỡ lời làm cho cô tức giận, vậy cô cứ đánh cứ mắng đến bao giờ hết giận thì thôi, được không?'

Sự hiểu biết của Lôi đối với phụ nữ đúng là quá ít ỏi, hắn đương nhiên sẽ không hiểu rõ những biến hóa trong tâm tư của cô gái trước mặt.

Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy, cố nén cười, cô ý xụ mặt xuống, bàn tay trắng nõn co lại thành quyền nhẹ đánh vào ngực hắn mấy cái, nào hay ...

'Ai ui ...'

Cô rên khẽ một tiếng, bàn tay không ngừng truyền đến những cơn đau, cô không kìm được hờn dỗi nói: 'Anh cố ý đúng không? Ngực anh rắn như vậy, muốn đau chết em sao?'

Ngoài dự liệu của cô, Lôi chợt bật cười, nụ cười lan tỏa khắp gương mặt hắn, ánh mắt mang theo một tia áy náy: 'Xin lỗi cô, tôi quên nói từ nhỏ tôi đã luyện tập công phu, toàn thân đã luyện thành rất cứng rắn. '

Nói đến đây hắn lại không kìm được bật cười lần nữa, 'Xem cô kìa, vốn là muốn trừng phạt tôi hóa ra chịu tội lại là chính mình. '

Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy cũng bật cười một tiếng, không ngờ người đàn ông này cũng có lúc đáng yêu như vậy.

Nhưng mà ... cô chợt nhớ đến nhiệm vụ mà Liên Kiều giao cho mình ...

*****

'Em không quan tâm, tóm lại anh phải đền cho em. '

Tuy cô rất không muốn làm như vậy nhưng ... dù sao cũng đã hứa với Liên Kiều, nếu như không giúp cô, Liên Kiều nhất định sẽ vừa khóc vừa náo bám theo mình cả một buổi tối mất thôi.

Lôi nhướng mày, 'Cũng được, vậy cô muốn tôi làm sao?'

Cô gái này càng lúc càng khiến hắn thấy rất thú vị.

Hoàng Phủ Anh đảo mắt một vòng, lúc cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp chợt xẹt qua một tia giảo hoạt, 'Anh cũng biết là tôi không thể dùng đạn thật, vậy ... tôi có thể dùng cái gì?'

'Có thể dùng đạn chì mà!' Lôi trả lời một cách đơn giản.

'Vậy ...' Hoàng Phủ Anh đi đến bên cạnh hắn, gương mặt xinh xắn ngẩng lên nhìn hắn, hỏi dò: 'Vậy nếu em muốn dùng đạn mê thì có được không?'

'Đạn mê?' Lôi chau mày vẻ không hiểu, 'Cô muốn dùng đạn mê để làm gì?'

'Em chỉ tò mò thôi mà. '

Hoàng Phủ Anh vội khép mắt trả lời, ánh mắt của người đàn ông trước mặt quá sắc bén, cô sợ hắn có thể nhìn thấy manh mối gì đó từ trong mắt cô.

Nhưng thấy vẻ mặt Lôi vẫn đầy nghi hoặc, cô vội vàng giải thích: 'Em ... ờ ... ừm ... Em muốn thử bắn chim nhưng lại sợ làm nó chết, nên muốn thử dùng đạn mê thôi mà. '

Đôi mày Lôi càng chau chặt hơn, sự nghi hoặc trong mắt càng lúc càng nồng đậm.

Dùng đạn mê để bắn chim???

Sao lại có suy nghĩ này chứ?

'Anh Anh tiểu thư ...' Lôi chậm rãi lên tiếng gọi cô, bàn tay bỗng vươn ra nâng cằm cô lên để cho cô đối diện với hắn.

Thân mình Hoàng Phủ Anh hơi run, dưới cằm truyền đến cảm giác nóng rực như có một chiếc bàn ủi đặt ở đó, tim cũng theo đó mà đập loạn lên.

'Đây là ý của cô? Hay là ... của người khác?'

Hắn nhìn đôi mắt đẹp đang mơ hồ như phủ một lớp sương mù, hỏi rõ ràng từng chữ một.

'Đương nhiên là ý của em rồi, em ... em cũng vừa mới nghĩ đến. '

Tim Hoàng Phủ Anh không khỏi thấp thỏm, cô luôn có cảm giác giống như người đàn ông này biết được điều gì đó vậy.

'Đối với người mới như cô, đạn mê rất nguy hiểm. ' Lôi thở dài một tiếng.

'Lôi đại ca!'

Hoàng Phủ Anh bước đến, nhẹ kéo cánh tay hắn nói bằng một giọng mà chính cô cũng không phát hiện ra là có chút nũng nịu: 'Cho em thử vài viên thôi có được không? Năn nỉ anh đấy!'

Đây là lần đầu tiên cô dùng cách xưng hô này gọi hắn, cách gọi thân thiết như vậy khiến cô cũng ngượng ngùng đến đỏ mặt.

Như có một luồng sức mạnh vô hình mạnh mẽ chạm vào tim Lôi nhất là khi nghe giọng nói dịu dàng của cô gọi tên mình khiến hắn chấn động không thôi.

Giọng nói của cô thật nhỏ, thật nhẹ, như một chú chim nhỏ đang hoảng sợ nhưng lại mạnh mẽ chạm vào nơi sâu nhất trong nội tâm của Lôi.

Thấy nét mặt hắn có chút biến hóa nhỏ, đáy mắt của Hoàng Phủ Anh chợt lóe lên hy vọng, cô ngẩng mặt lên lần nữa, rồi như một đứa bé muốn xin kẹo, thấp giọng khẩn thiết nài nỉ.

'Vừa nãy anh cũng nói rồi đó, bắn bằng đạn thật thì sức giật rất lớn, vậy nếu bắn bằng đạn mê chắc là không đến nỗi như vậy đúng không? Chỉ mấy viên thôi mà, xin anh!'

Trái tim cứng rắn, trái tim tưởng sớm đã đắp thành thành lũy vững vàng rốt cuộc cũng bị sụp đổ, dưới ánh mắt long lanh đầy chờ mong của cô, dưới giọng nói yếu ớt pha chút khẩn cầu xủa cô, tim của Lôi dần trở nên mềm nhũn.

'Vậy cô cần mấy viên?' Hắn rốt cuộc đồng ý.

Trong mắt Hoàng Phủ Anh không dấu được sự mừng rỡ, 'Anh cho em thật sao? Thật sao?'

'Có thể!'

Đáy mắt vẫn luôn lộ vẻ thâm thúy khó dò của Lôi chợt xẹt qua một ý cười nhàn nhạt, từ cổ họng phát ra một tiếng cười mà chính hắn cũng không nhận ra là tràn đầy sủng nịch.

'Tốt quá, Lôi đại ca. Anh thật tốt nha!' Hoàng Phủ Anh quá vui mừng đến nỗi nhảy đến ôm hắn lúc nào cô cũng không biết, 'Cám ơn anh!'

Sự mềm mại truyền đến nơi ngực khiến Lôi không tự chủ được hớp một hơi không khí lạnh, sống lưng cũng trở nên cứng ngắc, hắn biết đây vốn chỉ là một cách thể hiện sự vui mừng rất đơn thuần rất trong sáng của cô nhưng mà ...

Dù sao hắn cũng là một người đàn ông!

Bàn tay to lớn không tự chủ nhẹ vỗ bờ lưng mềm mại của cô rồi hơi đẩy cô ra, trong đáy mắt lúc này đã khôi phục lại sự lạnh nhạt thường trực...

'Được rồi, cô muốn mấy viên?'

Hoàng Phủ Anh nhìn ánh mắt dần trở nên lạnh lùng của hắn, trên mặt chợt có chút ngượng ngùng, rõ ràng vừa nãy trong mắt vẫn mang ý cười cơ mà, sao đột nhiên lại trở nên lạnh lùng hơn cả lúc trước nữa vậy?

'Em ... em muốn tám viên có được không?' Giọng nói của cô vì thế cũng không tự chủ được mà trở nên thật dè dặt.

Lôi không nói gì, thậm chí là không có bất kỳ cử động gì, một lúc sau hắn mới lấy điện thoại ra, ấn một tổ hợp số sau đó đi về phía một gốc cây ở xa xa.

Hắn nói chuyện thật nhỏ, Hoàng Phủ Anh nghe không rõ hắn đang nói gì, trái tim không ngừng thắc thỏm lo sợ.

Cầu trời phù hộ ... mong là hắn không phải đang nói chuyện với anh Lãnh!

Nếu như hắn không cho thì biết làm sao đây? Hoặc là tệ hơn ... nếu hắn nói chuyện này với anh Lãnh???

Cô nhất định sẽ chết rất thảm.

Chỉ nội ánh mắt của anh Lãnh cũng đủ để giết cô tan xác rồi.

Nghĩ đến đây Hoàng Phủ Anh không tự chủ được mà sợ run, sau đó cô phát hiện Lôi đã ngắt điện thoại và đi về phía cô.

'Cô sao vậy?' Lôi thấy cô mặt mày xanh mét, nghi hoặc hỏi lại: 'Cô lạnh sao?'

'Gì?? Không ... không phải ...'

Hoàng Phủ Anh ngượng ngùng lắc đầu sau đó dè dặt hỏi lại: 'Anh ... vừa mới gọi điện thoại cho ai vậy?'

Thấy trong mắt cô đầy vẻ lo sợ hắn hơi mỉm cười: 'Yên tâm đi, không phải là Lãnh tiên sinh!'

Câu nói đơn giản nhưng vạch trần hết tâm tư của Hoàng Phủ Anh.

Mặt Hoàng Phủ Anh ngay lập tức vọt lên màu đỏ!

Trời ạ, giấu không được người đàn ông này rồi!

Ngay lúc cô cảm thấy hết sức ngượng ngập không biết phải nói gì thì từ một nơi đó không xa bước đến một người vệ sĩ trong bộ vest đen, sau khi thấy Lôi hắn cung kính chào rồi nói: 'Lôi chấp pháp, đây là thứ ngài cần. '

Lôi nhận lấy rồi lạnh nhạt nói: 'Được rồi, lui xuống đi. '

'Dạ!'

Đợi người vệ sĩ đi rồi, Lôi mới mở bàn tay đang nắm chặt ra dưới ánh mắt nghi hoặc của Hoàng Phủ Anh ...

Tám viên đạn mê tỏa ánh sáng chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.

'Đây là ...' GIọng nói của Hoàng Phủ Anh có chút kích động.

'Đạn mê mà cô cần!' Lôi nói xong liền đặt mấy viên đạn vào lòng bàn tay cô.

Hoàng Phủ Anh mừng rỡ nói, 'Cám ơn anh!'

Lôi cũng vui vẻ theo sự mừng rỡ của cô sau đó mới nhắc nhở một câu nhiều nghĩa, 'Đừng chơi quá mức nhé!'

Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy có chút sửng sốt sau đó mới nở nụ cười tươi tắn: 'Cám ơn anh, Lôi đại ca. '

Cô như một cánh bướm vội vã chạy ra khỏi rừng tử vi để lại Lôi đứng một mình bất động, chỉ có ánh mắt thâm trầm dõi theo bóng cô đang từ từ khuất xa hiện lên một ý cười nhàn nhạt.

*****

Lãnh gia vào lúc chạng vạng có chút rối loạn. Quản gia lòng dạ rối bời chạy vào trong phòng, vừa lúc Lãnh Thiên Dục đang trở về lấy một phần văn kiện để quên.

'Thiếu gia!'

'Xảy ra chuyện gì vậy?' Lãnh Thiên Dục trước giờ chưa từng thấy vẻ mặt nghiêm túc này của vị quản gia.

'Thiếu gia, chiều nay lúc tôi triệu tập đám người làm để phân công công việc thì phát hiện thiếu mất bốn người. ' Quản gia vừa lau mồ hôi trên trán vừa đáp.

'Thiếu mất bốn người làm?' Lãnh Thiên Dục nghi hoặc chau mày hỏi lại: 'Phụ trách làm việc gì?'

Quản gia lập tức đáp lời; 'Họ đều phụ trách chăm sóc Liên Kiều tiểu thư. Tôi vốn đã dặn dò họ phải chăm sóc Liên Kiều tiểu thư thật tốt, nào ngờ suốt cả buổi chiều cũng không thấy bóng dáng họ đâu. Với lại ...'

'Còn gì nữa?'

'Với lại, ba người vệ sĩ phụ trách bảo vệ cho Liên Kiều tiểu thư cũng không thấy. Ngài nghĩ ...'

Lãnh Thiên Dục nghe xong nỗi nghi hoặc trong mắt càng lúc càng đậm, hắn không trả lời quản gia mà đặt văn kiện xuống bàn, bước nhanh ra khỏi phòng.

***

'Này Liên Kiều, chúng ta nhất định phải trèo tường mới được hay sao?'

Hoàng hôn dần buông xuống, ráng chiều đã nhuộm đỏ chân trời, nửa thân người của Liên Kiều đã nhoài ra ngoài bức tường bao quanh Lãnh Uyển.

Dưới chân tường là Hoàng Phủ Anh và Thượng Quan Tuyền, dưới chân họ là một đống hành lý.

'Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ em muốn đi ra từ cửa lớn? Với hệ thống phòng vệ kia, chúng ta bị phát hiện là cái chắc. '

Liên Kiều vừa nói vừa nhìn về phía Thượng Quan Tuyền đang trèo lên, 'Lát nữa em phụ trách nhấc hành lý lên nhé, chị sẽ ném nó ra ngoài. '

Thượng Quan Tuyền nhướng mắt nhìn về phía Liên Kiều bằng ánh mắt sùng bái: 'Xem ra chị còn thích hợp làm sát thủ hơn em nữa. Em ở Lãnh Uyển lâu như vậy cũng không phát hiện ra là nơi tường rào này không có hệ thống phòng vệ. '

'Hì hì, muốn ra ngoài chơi đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt rồi, nhưng đây chỉ là vô tình phát hiện mà thôi. '

Liên Kiều vẫy tay về phía Thượng Quan Tuyền, 'Nhưng mà Tiểu Tuyền, em nhất định phải đứng về phía chị. '

'Yên tâm đi, em cũng muốn ra ngoài chơi mà. Như vậy cũng rất kích thích đó, nhưng mà ... Liên Kiều này, em thấy vẫn là để em xử lý đống hành lý này cho, dù sao đây cũng là sở trường của em. ' Thượng Quan Tuyền nhìn thân thể yếu ớt của cô, không kìm được lo lắng nói.

Liên Kiều xua tay từ chối ngay: 'Không được, em phải bảo vệ bọn chị mà, lỡ như có vệ sĩ chạy qua đây ít ra em còn chặn họ lại được. Haizzz, thực ra chị cũng không muốn thế đâu, có trách thì trách Lãnh Thiên Dục trông chừng chúng ta quá chặt kìa. Ngạn Tước ngày mai đã đến rồi, nếu như hôm nay không tranh thủ ra ngoài chơi, đợi đến tối mai thì không còn cơ hội nữa. Tiểu Tuyền, Lãnh Thiên Dục cũng vẫn luôn trông chừng em đúng không? Thật tội nghiệp nha!'

'Cũng không hẳn vậy. Chỉ là sau khi các chị đến đây anh ấy mới trở nên thế. Chắc là sợ các chị gặp nguy hiêm nên mới cẩn trọng như vậy thôi. '

'Dừng ... Chúng ta thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ? Hơn nữa lại còn có một cao thủ như em ở bên cạnh nữa. '

Liên Kiều khẽ lắc đầu, 'Đợi chút nữa ra ngoài rồi em lại giúp chúng ta dịch dung một chút, hô hô, nghĩ đã thấy thích rồi. Đúng rồi, những thứ cần để dịch dung em đều mang theo đủ cả chứ?'

'Yên tâm đi, mang đủ cả rồi, cả visa giả của chúng ta nữa. ' Tính ham chơi của Thượng Quan Tuyền hoàn toàn đã bị Liên Kiều khởi dậy, cô hưng trí bừng bừng đáp lời.

Hoàng Phủ Anh thấy vậy có chút lo lắng nói: 'Chúng ta nhanh lên đi, Liên Kiều, chị ra tay cũng ác quá đi, chuyện mấy người làm và mấy vệ sĩ đó lỡ như bị anh Lãnh phát hiện thì thảm rồi. Với lại ... nói không chừng sẽ liên lụy đến Lôi đại ca nữa. '

'Yên tâm đi, chị cũng không phải cố ý dùng đạn mê bắn bọn họ đâu, chỉ tại xui xẻo bị bọn họ phát hiện chúng ta đang trốn đi thôi mà. Chị cũng không còn cách nào, dù sao cũng không chế người, cùng lắm thì họ chỉ ngủ một lúc thôi mà. Yên tâm, Lãnh Thiên Dục sẽ không phát hiện ra chuyện này nhanh như vậy đâu. Dù sao người làm và vệ sĩ ở Lãnh Uyển lại đông như vậy. '

'Được rồi được rồi, đừng nói nữa. Nhanh lên đi. Lỡ như bị phát hiện thì muốn chạy cũng không thoát được đâu. ' Thượng Quan Tuyền lên tiếng hối thúc.

'OK, chị leo lên rồi nè, Tiểu Tuyền, đưa hành lý cho chị!' Liên Kiều vẫy tay về phía cô.

Hành lý được chuyển lên từng cái một sau đó bị ném ra ngoài.

'Hô hô... chúng ta sắp thành công rồi...' Liên Kiều cao hứng hét to lên khiến cho Thượng Quan Tuyền cùng Hoàng Phủ Anh sợ hết hồn vội đưa tay ra dấu cho cô.

'Đến đây, trèo lên đi, Anh Anh, chị kéo em ...'

Ngay lúc ba người tưởng mình sắp thành công thoát ra ngoài ...

'Ba người các em ... quậy đủ chưa?'

Một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên sau lưng ba người hệt như một tiếng sét vang lên giữa trời quang.

Ba cô gái bị hù đến suýt nữa thì ngã nhào khỏi tường vây, lúc bình tĩnh lại quay đầu lại nhìn xuống nơi vừa phát ra âm thanh ...

Lãnh Thiên Dục không biết từ đâu đột ngột xuất hiện!

'Lãnh ... anh Lãnh kìa!' Hoàng Phủ Anh là người sợ Lãnh Thiên Dục nhất, nhìn thấy hắn vẻ mặt u ám đứng đó nhìn mình, chân ngay lập tức nhũn ra, tiếp theo đó "soạt" một tiếng, người đã từ tường vây ngã nhào xuống, cũng may là dưới chân tường vây là thảm cỏ mềm.

'...Anh Anh ...'

Liên Kiều và Thượng Quan Tuyền cùng kinh hãi thét lên một tiếng.

'Ôi ...' Hoàng Phủ Anh vừa xoa xoa đầu gối vừa trố mắt nhìn Lãnh Thiên Dục đang càng lúc càng đến gần.

'Còn biết đau sao?'

Lãnh Thiên Dục lạnh lùng "hừm" một tiếng, sau đó nhìn lên hai cô gái đang treo người trên tường vây, mày cau càng lúc càng chặt.

'Hai người ... xuống đây cho anh!'

Đáng chết thật! Nhìn một màn trước mặt Lãnh Thiên Dục không khỏi rủa thầm một câu. Ánh mắt nhìn về hai cô gái, nhất là Thượng Quan Tuyền càng lúc càng lộ vẻ không vui.

Một tiếng "hừm" lạnh khiến cho Thượng Quan Tuyền cũng bị dọa đến hoảng sợ ngoan ngoãn nhảy xuống, sau đó vẫy tay về phía Liên Kiều.

Liên Kiều thấy vậy cũng bất lực thở dài một tiếng sau đó nhảy xuống.

Cô không có công phu giỏi như Thượng Quan Tuyền đương nhiên cũng giống như Hoàng Phủ Anh, chân vừa chạm đất bị đau đến suýt nữa thì ngã nhào trên thảm cỏ, cũng may là có Thượng Quan Tuyền nhanh mắt đỡ lại.

Ba cô gái, ba khuôn mặt bởi vì leo tường mà trở nên nhem nhuốc đến không chịu nổi.

Lãnh Thiên Dục đi đến trước mặt ba người, híp mắt nhìn sau đó lạnh lùng quát: 'Đứng thẳng lên!'

Ba cô gái nghe vậy liền ngoan ngoãn đứng thành một hàng theo thứ tự.

'Xem bộ dạng của các em có giống ai không chứ? Thế nào, chuẩn bị làm cái gì? Muốn trèo tường trốn đi chơi sao?'

Vẻ bực dọc trong mắt Lãnh Thiên Dục càng lúc càng đậm, hắn đương nhiên không nhìn thấy đống hành lý đã sớm bị ném ra ngoài tường vây, bằng không chỉ sợ là đã giận đến điên luôn rồi.

*****

Ba cô gái đầu cúi thấp đến không thấp hơn, ai nấy đều khẩn trương đến vô thức nắm chặt góc áo.

'Ai kêu các em cúi đầu? Ngẩng đầu lên nhìn anh!'

Bóng dáng cao lớn của Lãnh Thiên Dục như trùm lấy ba cô gái nhỏ, giọng nói lạnh lùng lần nữa vang lên.

Ba cô gái đều bị hù đến thân thể lập tức cứng đơ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Thiên Dục, chỉ có Liên Kiều còn dám le lưỡi làm mặt quỷ với hắn.

Lãnh Thiên Dục chau mày lại lên tiếng: 'Tuyền, qua đây!'

Thượng Quan Tuyền cắn môi vừa định bước đến thì đã bị Liên Kiều kéo lại ...

'Này Lãnh Thiên Dục, chuyện này hoàn toàn là do một tay em lên kế hoạch, chẳng hề liên quan gì đến Tiểu Tuyền cả, anh muốn mắng thì mắng em thôi. '

Lãnh Thiên Dục nghe vậy môi khẽ câu lên một đường cong, 'Ồ, bây giờ em còn dám dùng giọng điệu "cây ngay không sợ chết đứng" đó nói với anh sao? Món nợ của em anh sẽ rất nhanh cùng em tính sổ!'

Nói đến đây hắn đi đến trước mặt Thượng Quan Tuyền ánh mắt đầy vẻ không vui lại mang theo chút bất lực, 'Tuyền, em là nữ chủ nhân của Lãnh Uyển này sao lại còn cùng bọn họ làm bậy thế kia chứ?'

Thượng Quan Tuyền hơi khép hạ mi mắt, buồn bực nói: 'Em không phải là nữ chủ nhân gì của Lãnh Uyển cả!'

'Em nói cái gì?'

Tuy cô nói rất nhỏ nhưng Lãnh Thiên Dục vẫn còn nghe được rất rõ ràng, hắn sắc bén hỏi lại.

...

Liên Kiều thấy vậy vội tiến đến tìm cách đánh trống lảng: 'Hô hô, ý của Tiểu Tuyền là ... cô ấy chỉ là ... nữ chủ nhân tương lai thôi. '

Nói xong còn lén lút kéo áo của Thượng Quan Tuyền, thấp giọng nói: 'Em sao vậy? Bây giờ đâu phải lúc chọc giận anh ta chứ?'

'Không cho phép nói thầm!'

Lãnh Thiên Dục lại lạnh lùng quát lên một câu khiến Liên Kiều sợ run.

'Anh Anh ...'

Lãnh Thiên Dục lại chuyển ánh mắt về Hoàng Phủ Anh đang đứng bên cạnh hai cô gái kia không ngừng run rẩy, 'Em bây giờ cũng trở nên lớn mật rồi đúng không? Đến Lãnh Uyển có mấy ngày ngắn ngủi thôi mà đã trở nên thế này, em bảo anh nên nói sao với bác trai bác gái đây?'

Hoàng Phủ Anh bị hắn hỏi đến không biết trả lời thế nào, ngay cả dũng khí ngẩng mặt lên nhìn hắn cũng không có.

Lãnh Thiên Dục lại chuyển ánh mắt về phía Liên Kiều.

Ngược lại Liên Kiều rất lớn gan nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, một vẻ "ta đây không sợ".

'Đưa đây!' Lãnh Thiên Dục chợt đưa bàn tay to lớn của mình ra, nói một cách dứt khoát.

'Cái gì?' Liên Kiều trố mắt nhìn hắn, trong đôi mắt màu tím hiện rõ vẻ khó hiểu.

'Súng, còn có ... đạn mê!'

Liên Kiều sửng sốt một hồi sau đó đôi mắt đảo một vòng, 'Không có, em nào có gì!'

Lãnh Thiên Dục nhướng mày: 'Không có? Vậy mấy người làm và vệ sĩ là bị cái gì làm ngất đi?'

'Em làm sao biết được?'

'Bọn họ đều là người hầu được phân đến phục vụ em, vệ sĩ cũng là vệ sĩ bảo vệ cho em, họ có chuyện mà em không biết gì?'

'Không biết thì là không biết chứ sao!' Liên Kiều đã quyết định có chết cũng không nhận.

'Không biết?' Lãnh Thiên Dục lại nhướng mày: 'Vậy được, anh cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhé!'

Hắn vừa nhìn cô vừa tiến đến gần cô, giọng cũng dần trở nên lạnh lùng hơn ...

'Bốn người hầu phụ trách chăm sóc em được tìm thấy ở sau bếp, vệ sĩ phụ trách sự an toàn của em được tìm thấy ở sau lầu nơi em ở, bọn họ bảy người đều bị trúng đạn mê, thế nào, em đã nhớ lại chưa?'

Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh nghe vậy vẻ khẩn trương trên mặt càng sâu nhưng Liên Kiều thì vẫn thản nhiên như cũ, trên mặt vẫn một vẻ ngây ngô nhìn Lãnh Thiên Dục ...

'Bọn họ lại trúng đạn mê sao? Trời ạ, thật đáng sợ nha. Cũng may là em chạy nhanh bằng không người tiếp theo tuyệt đối sẽ là em thôi!'

Sắc mặt Lãnh Thiên Dục càng lúc càng khó coi, hắn chau mày càng chặt hơn ...

Nha đầu này thật cứng miệng!!!

'Anh nói lại lần nữa, đem súng cùng đạn giao lại cho anh!' Hắn không tin mình quản không được nha đầu này.

'Này, anh dựa vào cái gì mà nói là em làm chứ?' Liên Kiều cũng rống lên với hắn.

Thật là vừa ăn cướp vừa la làng ... cô đã không đúng mà lại còn dám hô to gọi nhỏ với mình.

'Ngoại trừ em còn có ai dám làm những chuyện to gan như vậy?' Lãnh Thiên Dục cũng lớn tiếng quát cô.

'Ngưng ... Đây chỉ là suy đoán chủ quan của anh mà thôi!'

Liên Kiều điềm nhiên trả lời, một vẻ "chuyện này không liên quan gì đến tôi", 'Anh kêu mấy người đó lại đây, chỉ có những người bị hại mới có quyền lên tiếng!'

'Nha đầu ...'

Lãnh Thiên Dục quả thật có ý muốn bóp chết cô ngay tại chỗ, 'Em biết tranh thủ lúc công hiệu của đạn mê còn chưa tan hết để chọn trốn, đó chẳng phải là vì en đã biết họ vốn không có cách nào ngăn cản em sao? Anh không cần quan tâm có phải là em làm hay không, em quay về phòng ngay cho anh. Ngạn Tước ngày mai sẽ đến Lãnh Uyển, nếu như em không ngoan ngoãn nghe lời, anh chỉ có thể ra lệnh cho vệ sĩ trói em lại nhốt vào phòng cho đến ngày mai!'

'Gì chứ? Anh dám trói em? Anh thử xem!' Liên Kiều không chịu phục trừng to mắt nhìn hắn.

'Em cứ thử xem anh có dám hay không? Anh nghĩ Ngạn Tước biết em làm ra những chuyện như thế này cũng sẽ đồng tình với cách làm của em thôi!' Lãnh Thiên Dục hoàn toàn không nhượng bộ, nói.

Liên Kiều không nói gì thêm, chỉ trong đáy mắt vẫn không ngừng lóe lên những tia bất phục. Cô nhìn Lãnh Thiên Dục như nhìn một kẻ thù.

Qua một lúc lâu đôi mắt cô mới đảo một vòng, nói: 'Được, em giao súng và đạn cho anh!'

Lãnh Thiên Dục khẽ câu lên một nụ cười: 'Như vậy mới đúng chứ, cô gái nào biết nghe lời mới có người thương chứ!'

Thượng Quan Tuyền ở bên cạnh nghe vậy trên mặt chợt lộ ra vẻ nghi hoặc, cô đảo mắt nhìn Liên Kiều ... thế nào mà Liên Kiều lại dễ dàng đầu hàng thế chứ?

Nếu như thật sự là như vậy ... vậy chẳng phải chuyến đi chơi của mình tiêu tùng rồi sao?

Chính ngay lúc cô cảm thấy cực kỳ thất vọng thì Liên Kiều mới chầm chậm lên tiếng, 'Này Lãnh Thiên Dục, anh nên xoay người sang chỗ khác mới được!

'Cô lại muốn giở trò gì đây?' Lãnh Thiên Dục có chút ngạc nhiên hỏi lại.

Liên Kiều trố mắt nhìn hắn: 'Dưới mí mắt của anh tôi còn dám giở trò gì chứ? Chỉ là em sợ lỡ làm mất súng cho nên mới giấu kỹ ở trong áo, nếu như muốn lấy ra thì phải cởi áo ra mới được. '

Lãnh Thiên Dục vô lực lắc đầu, hắn không nói gì nữa mà xoay người lại.

Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh đều cực kỳ tò mờ nhìn Liên Kiều, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của hai người, cô rón rén rút một cây súng từ trong chiếc túi vẫn đeo bên người ra ...

Sau đó nhắm vào lưng của người đàn ông đang đứng xoay lưng về phía họ!

...

Hoàng Phủ Anh sợ đến nỗi suýt kêu thành tiếng.

Lãnh Thiên Dục cảnh giác xoay người lại nhưng chỉ kịp nghe một tiếng súng đanh gọn tiếp theo đó hắn cảm thấy thân mình từ từ tê dại ...

Rầm ...

Cùng với một tiếng rên khẽ, thân hình cao lớn của Lãnh Thiên Dục đã ngã nhào xuống thảm cỏ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-177)