Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 138

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 138
Hoảng sợ ở sân bay
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nước Ý

Buổi trưa trời trong gió nhẹ, không hề tạo cho người ta cảm giác oi bức mà ngược lại rất thoải mái dễ chịu.

Trên chiếc cầu vượt dài, một đoàn gồm sáu chiếc xe màu đen sang trọng đang chạy với vận tốc cao, hai trong số đó là loại được đặt làm riêng, vừa nhìn cũng biết người ngồi trong hai chiếc xe này thân phận tuyệt đối không tầm thường.

Trong một chiếc xe đặt riêng đó ...

'Dục, Ngạn Tước nói Liên Kiều lần này đến Ý sẽ ở lại một thời gian dài phải không?'

Thượng Quan Tuyền tay cầm một lon Coca hớp một ngụm rồi nhìn về Lãnh Thiên Dục đang ngồi bên cạnh hỏi một câu.

'Không có nói. Nha đầu này chắc là một phút tâm huyết sôi trào thôi, cũng không có kế hoạch gì cụ thể cả. '

Lãnh Thiên Dục rút một chiếc khăn giấy vừa thân thiết giúp cô lau miệng vừa trả lời.

Trên gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền nhẹ câu lên một nụ cười, 'Nếu cô ấy có thể ở đây nửa năm hay một năm thì tốt rồi. '

Lãnh Thiên Dục nghe vậy không khỏi giật mình, 'Vì sao chứ?'

'Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là để chơi với em rồi. Lần trước cô ấy hôn mê em còn không có cơ hội đến thăm cô ấy, lần này thì tốt rồi, Liên Kiều lại chủ động đi đến Ý. Nghe Kỳ Hinh nói Liên Kiều rất hòa đồng, nghĩ đến là thấy vui rồi. '

Lãnh Thiên Dục càng nghe càng không hiểu, hắn vươn tay lấy lon Coca lại, bất mãn chau mày nhìn Thượng Quan Tuyền: 'Thế nào? Ở bên cạnh anh buồn lắm sao?'

Nếu thật sự là như thế, hắn cũng là nên kiểm điểm lại một chút.

Nào hay Thượng Quan Tuyền đúng là nghĩ như vậy, cô điềm nhiên gật đầu: 'Anh đương nhiên là rất chán rồi, Liên Kiều chỉ lớn hơn em hai tuổi thôi còn anh lớn hơn em những mười tuổi, đương nhiên là em với Liên Kiều sẽ có tiếng nói chung rồi. Em với anh là có khoảng cách tuổi tác!"

"Khoảng cách tuổi tác?"

Lãnh Thiên Dục càng bất mãn khi nghe mấy từ này. Hắn xoay người cô lịa để cô đối diện với mình, "Tuyền, mấy chữ này anh không thích nghe đâu!"

Thượng Quan Tuyền bụm miệng cười, cô đương nhiên hiểu rất rõ người đàn ông này, tuy bình thường rất lạnh lùng rất tàn khốc nhưng có nhiều lúc lại hành xử như một đứa trẻ vậy.

Nghĩ đến đây cô chủ động đưa tay níu lấy cổ hắn, vươn người tới đặt lên môi hắn một nụ hôn ngọt ngào.

Ngay lập tức nỗi buồn bực của Lãnh Thiên Dục bị ném lên chín tầng mây, hắn chìn đắm trong đôi môi thơm tho của cô.

"Bây giờ còn không thích nữa không?"

Khi cô rời môi hắn, gương mặt trắng như ngọc trở nên đỏ ửng khiến Lãnh Thiên Dục nhìn đến mê mẩn.

"Em nói đi?"

Hắn cúi xuồng thì thầm bên tai cô, cánh môi mỏng trìu mến đặt lên trán cô một nụ hôn âu yếm.

Gương mặt Thượng Quan Tuyền xẹt qua một tia hạnh phúc, cô đẩy nhẹ hắn ra nũng nịu nói: "Nếu để em nói ra, anh sẽ cực kỳ đố kỵ!"

"Chuyện của hai cô nhóc em, có gì đáng cho anh đố kỵ chứ!" Lãnh Thiên Dục véo nhẹ chóp mũi cô, sủng nịch nói.

"Xem đó, anh cũng nói ra rồi đó, chỉ có người tuổi trẻ mới có may mắn được gọi là 'nhóc' thôi. Anh là đang đố kỵ tuổi trẻ của bọn em!" Thượng Quan Tuyền cố ý trêu hắn.

"Em đó...." Lãnh Thiên Dục bị cô chọc cũng không khỏi mỉm cười.

Thượng Quan Tuyền nhìn nét mặt ôn nhu nhưng vẫn lạnh lùng của hắn, nói: "Dục, anh cười lên nhìn rất đẹp trai, cho nên lúc gặp được Liên Kiều anh đừng nên dùng bộ mặt lạnh như băng đó nữa, sẽ doạ đến Liên Kiều đó. Anh Anh đã gặp qua anh rồi thì còn đỡ, nhưng Liên Kiều là lần đầu tiên gặp anh."

Bên tai Lãnh Thiên Dục lại vang lên lời cảnh cáo của Lăng Thiếu Đường, hắn nhún vai: "Anh làm sao dám không nhiệt tình với Liên Kiều chứ, Lăng Thiếu Đường đã vì lý do này mà chịu khổ, anh không muốn vị giống như cậu ta đâu. Mà nói đến chuyện đó, Lăng Thiếu Đường bị cô ấy hại đến khổ, cũng may lúc đó không có đội cho săn bằng không tin xấu có liên quan đến tổng tài của Lăng thị tài phiệt không phải là truyền khắp nơi rồi sao."

"Vậy mới ngoan chứ!" Thượng Quan Tuyền cười cười, bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ lên má hắn như vỗ về một em bé.

Nói thật lòng, có thể khiến Lãnh Thiên Dục huy động nhiều người như thế này đến sân bay đón người, tin rằng đã thể hiện hết sức lòng hiếu khách của chủ nhà rồi.

Điểm này Thượng Quan Tuyền hiểu rất rõ bởi vì chỉ có đối với người của tứ đại tài phiệt hắn mới để tâm như vậy.

"Tuyền, 'cỏ may mắn' của em đã cất kỹ chưa?"

Lãnh Thiên Dục chợt nhớ đến điểm này, liền lên tiếng hỏi.

Thượng Quan Tuyền không hiểu hỏi lại: "Cất đi làm gì?"

Lãnh Thiên Dục thở dài một tiếng: "Không phải anh đã nói với em rồi sao, Liên Kiều nha đầu này rất có hứng thú với 'cỏ may mắn' của em."

"Vậy thì để cô ấy coi đi." Thượng Quan Tuyền rộng rãi đáp lời.

Lãnh Thiên Dục nhìn cô, hỏi lại: " 'Cỏ may mắn' rất quan trọng với em phải không?"

"Đương nhiên là quan trọng rời!" Thượng Quan Tuyền không cần suy nghĩ đáp ngay.

"Vậy thì đúng rồi, nếu như bị Liên Kiều nhìn thấy nhất định sẽ làm hỏng nó ngay." Sau đó Lãnh Thiên Dục bồi thêm một câu: "Thậm chí có thể huỷ nó đến không còn hình dáng nữa!"

"Nào có khoa trương như anh nói chứ?" Thượng Quan Tuyền đương nhiên là không tin lời hắn.

Lãnh Thiên Dục đặt hai tay lên vai cô, khuyên bảo: "Tin anh đi Tuyền, Truy Ảnh của Ngạn Tước chính là bài học tốt nhất!"

Thượng Quan Tuyền nuốt một ngụm nước bọt, há miệng định nói lại thôi.

***

Trong đại sảnh của sân bay người đến người đi tấp nập, ánh mặt trời buổi chiều chiếu nghiêng xuống những khung cửa thuỷ tinh ánh lên những luồng ánh sáng chói mắt.

"Hô....."

Vừa ra khỏi phi trường, Liên Kiều liền vươn vai duỗi người kêu lên một tiếng thật thoải mái, "Nước Ý xinh đẹp, Liên Kiều người gặp người yêu đã đến rồi đây!"

Tiếng reo vui vẻ của cô lây lan đến những người đứng xung quanh đó khiến ai cũng nở nụ cười nhìn cô.

"Ồ, đúng rồi, còn có Anh Anh xinh đẹp cũng đến rồi!"

Cô xoay người chạy về phía Hoàng Phủ Anh đang đi phía sau, kéo tay cô lên làm một động tác vẫy chào, thần thái vui vẻ như một chú chim nhỏ.

"Liên Kiều, chị cứ kêu to gọi nhỏ thế này sẽ khiến người ta hiểu lầm đó." Hoàng Phủ Anh dường như cũng bị lây sự vui vẻ của cô, cười cười nói.

"Nào có chứ, chị là sứ giả của niềm vui, ai thấy chị cũng đều vui vẻ không kịp nữa là, nào có ai hiểu lầm chứ!" Liên Kiều vẫn cực kỳ lạc quan nói.

Hoàng Phủ Anh nhìn Liên Kiều, nói một câu chân tình: "Liên Kiều, sao chị có thể lúc nào cũng vui vẻ được vậy? Cho dù gặp được chuyện gì không vui cũng không hề thấy chị buồn bã."

"Sống trên đời đương nhiên phải vui vẻ rồi!" Liên Kiều nghiêng nghiêng đầu nhìn cô, ngọt ngào nói: "Anh Anh, dù em vui vẻ cũng phải sống, không vui vẻ cũng phải sống, đều là sống cả sao phải khiến cho mình lúc nào cũng khổ sở làm gì, em nghĩ đúng không?"

*****

Cũng đúng!' Hoàng Phủ Anh cảm thấy cô nói rất đúng liền gật đầu nói: 'Liên Kiều chị biết không đây là lần đầu tiên em rời nhà đi tiếp xúc với thế giới bên ngoài đó cho nên lần này em nhất định phải chơi thật vui vẻ mới được!'

'Đương nhiên rồi. Em cũng không xem mình đi ra chơi với ai sao? Đi chơi với chị đương nhiên là rất vui rồi!' Liên Kiều cực kỳ kiêu ngạo đáp lời khiến Hoàng Phủ Anh cũng bị cô chọ cười.

Hai cô gái Đông Phương xinh đẹp, cười cười nói nói hấp dẫn sự chú ý của không ít đàn ông trong sân bay.

Chính lúc hai người còn mải mê nói chuyện thì chợt cảm thấy một luồng áp lực ập xuống.

Liên Kiều và Hoàng Phủ Anh hơi giật mình, nhìn kỹ thì thấy một đám người mặc áo đen đang đứng chặn đường của họ, trên mặt ai nấy cũng cực kỳ lạnh lùng không chút biểu tình nào khác.

Liên Kiều còn chưa có phản ứng gì nhưng Hoàng Phủ Anh đã bị thần thái của bọn họ hù đến trợn mắt há miệng.

'Hai vị là Liên Kiều tiểu thư và Hoàng Phủ Anh tiểu thư phải không?'

Một trong số những người áo đen trầm giọng lên tiếng, khí thế bức người.

Hoàng Phủ Anh nuốt một ngụm nước bọt vừa định gật đầu thì đã bị Liên Kiều kéo sang một bên, cô ngẩng đầu nhìn đám người áo đen trước mặt, híp mắt cười hỏi: 'Các người là ai?'

Có nhầm không đây? Đang đóng phim sao? Xem ra rất giống vệ sĩ của Ngạn Tước. Nhưng chắc là không phải Ngạn Tước đâu, hắn rõ ràng đã hứa với mình rồi mà.

'Hai vị, xin mời bên này ...' Người áo đen vừa lên tiếng hướng về hai người làm một động tác mời.

Liên Kiều đưa mắt nhìn, cô thấy cách đó không xa là một hàng xe sang trọng đậu một cách rất khoa trương trong lòng cũng có chút sợ hãi, nói không nên lời.

Mấy người áo đen tiến đến, không nói thêm lời nào mà trực tiếp kéo hành lý của hai người đi.

'Này này ... không cho cướp đi hành lý của chúng tôi!'

Liên Kiều không nói nữa, dùng sức dẫm mạnh chân, hung hăng đạp lên chân của một tên áo đen đang cầm hành lý sau đó lại hung hăng cắn lên tay của một tên áo đen khác.

'Ô ...'

Hai tên áo đen đồng loạt lùi lại, kêu lên một tiếng thảm thiết.

'Anh Anh, chúng ta mau chạy đi!'

Liên Kiều thấy vậy thét lên một tiếng, ngay lúc Hoàng Phủ Anh còn chưa có phản ứng gì liền kéo tay cô hướng về hướng ngược lại mà chạy thục mạng, trong lòng thầm than một tiếng.

Có nhầm lẫn không đấy sao lần nào đến sân bay cũng có tình huống ngoài ý muốn xảy ra thế này?

'Này, Liên Kiều tiểu thư, Hoàng Phủ tiểu thư ...'

Những người áo đen thấy hai người đã chạy mất, sững sờ một lúc liền lập tức đuổi theo.

Liên Kiều chạy rất nhanh, đây là "thành tựu" của cô qua nhiều lần luyện tập sau những lần gây ra tai họa nhưng Hoàng Phủ Anh vốn là tiểu thư điển hình, suốt ngày đi dạo trồng hoa, nào có thể lực cùng kinh nghiệm chạy trốn như vậy. Chạy không được bao lâu đã bắt đầu mệt không thở nổi.

'Liên ... Liên Kiều ... chúng ta sao phải chạy vậy?'

'Đương nhiên là phải chạy rồi. Bọn họ không phải là người tốt đâu, muốn cướp đồ đấy!'

Liên Kiều một tay kéo hành lý một tay kéo Hoàng Phủ Anh đang mệt hết hơi đương nhiên là chạy không được nhanh như trước, không lâu sau đã bị đám người áo đen bao vây lại.

'Liên Kiều, làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao bây giờ?'

Hoàng Phủ Anh sắp bị dọa đến khóc rồi, cô chưa từng thấy qua tình huống nào như thế này lại nhớ đến lời của Liên Kiều lúc nãy, trong lòng càng lo sợ gấp bội.

Liên Kiều cũng không hơn gì cô, tim đập thình thịch nhìn đám người áo đen càng lúc càng đến gần mình, hô hấp càng lúc càng khó khăn ...

'Anh Anh, bọn họ nếu đã biết tên của chúng ta nhất định là có dự mưu sẵn rồi, nói không chừng là định bắt cóc chúng ta để tống tiền Ngạn Tước đó. '

Mắt Hoàng Phủ Anh bắt đầu phiếm hồng, cô bị lời lẽ của Liên Kiều dọa đến hồn bất phụ thể rồi.

Đang lúc hai người còn đang thì thào với nhau, thì người áo đen lúc nãy vừa bị Liên Kiều cắn một cái đã tiến đến, liếc mắt nhìn hai người nói: 'Chúng tôi không phải người xấu, xin hai vị yên tâm!'

'Người xấu ai mà tự nhận mình là người xấu chứ!'

Liên Kiều hùng dũng nói: 'Chẳng lẽ là người xấu thì trên mặt sẽ khắc mấy chữ "Tôi là người xấu" lên sao?'

'Chúng tôi thật sự không có ác ý, chúng tôi là ...'

'Còn giảo biện? Các người còn bước tới nữa tôi sẽ kêu lên đấy, cảnh sát đến thì các người một người cũng chạy không thoát, hừm, còn dám cướp hành lý của chúng ta, có phải còn định bắt cóc chúng ta nữa không?' Liên Kiều hung hăng ngắt lời người kia, hai tay chống eo nói một tràng liên thanh.

Ngay lúc này đây cô thấy mình phải dũng cảm ra mặt bảo vệ Anh Anh mới được, cô tuyệt đối không thể để cho Anh Anh trong lần đi du lịch đầu tiên đã có bóng ma.

'Liên Kiều tiểu thư, xin cô nghe tôi giải thích ...'

'Cô là Liên Kiều?'

Ngay lúc đám người áo đen bối rối vạn phần thì một giọng nói lạnh lùng đã cất lên sau lưng họ.

Giọng nói này ... thật giống như nước đá trong hầm băng ngàn năm khiến người nghe không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Liên Kiều giật mình vội vàng hướng mắt về phía vừa phát ra tiếng nói.

Đám người áo đen nghe được tiếng nói liền rất tự giác tránh ra nhường lại một lối đi sau đó ai nấy cung kính cúi đầu nói: 'Lãnh tiên sinh!'

'Lui xuống đi!'

Lãnh Thiên Dục vẫy nhẹ tay, ánh mắt hiếu kỳ vẫn đặt trên người cô gái trước mặt sau đó mới hơi chuyển ánh mắt về phía Hoàng Phủ Anh đang nấp phía sau Liên Kiều.

Hoàng Phủ Anh bị dọa đến không dám nói tiếng nào.

'Ngồi máy bay lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, lên xe đi!' Lãnh Thiên Dục đưa tay định tiếp lấy hành lý của hai người.

'Không được đụng vào!'

Liên Kiều đoạt ngay lại hành lý, dùng sức đánh Lãnh Thiên Dục một cái, 'Ngươi lại là quái vật ở đâu đến?'

Người đàn ông này sao lại kỳ lạ như vậy?

'Liên Kiều ...' Hoàng Phủ Anh vội vàng tiến đến kéo Liên Kiều sang một bên, chỉ tay về phía Lãnh Thiên Dục, dè dặt nói: 'Anh ấy là Lãnh Thiên Dục!'

Lãnh Thiên Dục???

Liên Kiều ngây ngốc tại chỗ.

'Anh Anh ...'

Lãnh Thiên Dục trầm giọng lên tiếng: 'Anh trai em không có cho em biết những sắp xếp ở nước Ý sao?'

Crypto.com Exchange

Chương (1-177)