Vay nóng Tima

Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 092

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 092
Kẻ đến không có ý tốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)

Siêu sale Shopee


Cái dáng vẻ ngờ nghệch này của Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thật khiến ba người bạn phải dụi mắt liên tục, ba người muốn khóc không được muốn cười cũng chẳng xong.

'Cậu không phải chứ, Ngạn Tước, đạo lý rõ ràng như vậy mà còn không hiểu sao?' Cung Quý Dương khoanh tay trước ngực, giảo hoạt cười.

Hoàng Phủ Ngạn Tước bị hắn nói càng ngượng ngùng, lại rất bối rối.

Lăng Thiếu Đường thấy vậy cười càng giảo hoạt, 'Hắc, bộ dáng này của cậu có được gọi là "bối rối" hoặc là trong lòng có gì không thể cho người khác biết không?'

Hung hăng trừng mắt nhìn hai người bạn đang cười rất "tặc" kia, sau đó dời mắt về phía Lãnh Thiên Dục ...

'Này, cậu đừng có như khúc gỗ không nói năng gì, phát biểu chút ý kiến đi!'

'Nói cái gì?'

Lãnh Thiên Dục quả thật tên đúng như người, lạnh lùng quẳng lại cho hắn một câu.

Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thật có ý muốn giết người rồi. 'Nói nghe thử cách nhìn của cậu đối với chuyện này!' Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Lãnh Thiên Dục bật cười, trong mắt cũng không giấu được ý cười, sau đó thở dài một tiếng ...

'Mình cho rằng mình đã rất trì độn rồi, thật không ngờ cậu còn hơn cả mình, quả thật hàng hiếm, đường đường là Hoàng Phủ thiếu gia ...'

Nói đến đây, gương mặt vốn lạnh lùng của hắn lộ ra một nét cười không giấu được, tuy rằng giọng điệu toàn là trêu chọc nhưng trong đó thấm đẫm tình bạn thân thiết.

'Này Thiên Dục, cậu đủ rồi nha, Thiếu Đường như vậy, Quý Dương cũng như vậygiờ đến cậu cũng vậy luôn, ba người các cậu giờ tốt rồi, ai cũng có người đẹp ôm ấp, ai cũng trở thành chuyên gia tình yêu hết vậy mà với chuyện của mình lại keo kiệt như vậy? Chỉ điểm một chút đối với các cậu có khó đến vậy không?

Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn lên tiếng.

"Vậy được, mình hỏi cậu..."

Lãnh Thiên Dục ngược lại rất thoải mái, "Nếu như Liên Kiều muốn rời xa cậu, cậu sẽ thế nào?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghĩ cũng không cần nghĩ: "Không có ngày đó đâu!"

Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương và Lãnh Thiên Dục đều không nói gì, đồng loạt nhìn về Hoàng Phủ Ngạn Tước.

"Này, ba người các cậu nhìn cái gì?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước bị họ nhìn đến không được tự nhiên, "Chẳng lẽ mình nói sai gì sao? Thiếu Đường, cậu có muốn Kỳ Hinh rời khỏi cậu không? Quý Dương nữa, chắc cậu cũng không muốn Tử Tranh rời khỏi mình chứ? Thiên Dục thì khỏi phải nói rồi, đương nhiên là sẽ không đồng ý để Tiểu Tuyền rời xa cậu rồi, đúng không?"

Nào ngờ, khi hắn một hơi nói hết mấy câu này, ba người kia không hẹn mà cùng cười to lên.

"Các cậu..." Hắn nhìn về phía ba màn hình.

"Cậu thật là giống hệt Liên Kiều, chẳng có tâm tư gì, chúc mừng cậu, cậu yêu cô ấy rồi, bằng không sao lại đem cô ấy so sánh với Kỳ Hinh, Tử Tranh và Tiểu Tuyền chứ?" Lăng Thiếu Đường vẫn cười không ngớt, nói thẳng.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.

"Ngạn Tước, thực ra lúc này đây cậu nên đi hưởng tuần trăng mật, sao lại ở đây hỏi bọn mình vấn đề ấu trĩ như vậy chứ?" Cung Quý Dương lười biếng nói.

Lãnh Thiên Dục cũng cất lời: "Không ngại nhắc nhở cậu một câu, lúc này vẫn là nên dẹp bớt tính cuồng công việc của cậu đi, tuổi của Liên Kiều và Tiểu Tuyền cũng không xê xích là bao, chính là đang lúc ham chơi, nếu như cậu còn không chuẩn bị một kỳ nghỉ thú vị, coi chừng cuộc sống sau hôn nhân của cậu gặp rắc rối đó!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: "Yên tâm đi, từ ngày mai mình chính thức nghỉ phép rồi!"

"Cảm ơn trời đất, chúc mừng nhé. Ngạn Tước, bây giờ cậu đúng là song hỷ lâm môn nha!"

Riêng Lăng Thiếu Đường thì bắt đầu tính toán: "Mình nghĩ ngày mai thị trường tài chính vừa mở, giá cổ phiếu của Hoàng Phủ tài phiệt lại tăng mạnh đây!"

"Thì vui như nhau thôi, ai mà không biết tứ đại tài phiệt trước giờ "có phước cùng hưởng có họa cùng chịu", cổ phiếu của Hoàng Phủ tài phiệt có tăng thì ba nhà các cậu cũng là ngư ông đắc lợi mà!" Hoàng Phủ Ngạn Tước vui vẻ cười.

"Tiền của cậu đúng là làm người ta thẻm đỏ mắt!" Lãnh Thiên Dục nhàn nhạt nói một câu.

"Câu này không đúng, Thiên Dục, Lãnh thị tài phiệt thành tích đều tăng trưởng chóng mặt mỗi ngày, dù sao cũng rất khâm phục tinh lực của cậu, tay trái thì xử lý việc kinh doanh, tay phải thì xử lý chuyện của bang phái, nếu như mình là Tiểu Tuyền, nhất định phải suy nghĩ lại xem có nên chọn một đối tượng kết hôn khác không!" Hoàng Phủ Ngạn Tước vui vẻ công kích lại một câu.

Lãnh Thiên Dục nhướng mày: "Coi chừng cười người hôm trước hôm sau người cười, mình còn không tin Liên Kiều sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nếu so sánh giữa hai người, Tiểu Tuyền của mình vẫn ngoan hơn nhiều!"

Lăng Thiếu Đường nghe vậy cười nói: "Thiên Dục đúng là biết lợi dụng thời cơ, nhân lúc người đẹp mất trí nhớ lại chiếm tiện nghi gạt người ta kết hôn, chiêu này quả thật bọn mình không thể ngờ tới, thật tuyệt!"

"Thiếu Đường, theo như mình biết cậu cũng đâu có kém, mình chỉ là gạt người ta kết hôn thôi, nào giống như cậu, dám cướp cô dâu!" Lãnh Thiên Dục không chút ngại ngùng công kích trở lại.

"Này này này, mấy chuyện động trời này toàn bộ đều bị các cậu giành làm rồi, xem ra mình chỉ có thể nghĩ cách làm tốt bổn phận của mình!" Cung Quý Dương ra vẻ suy tư, sau đó lười biếng nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy khịt mũi cười: "Cậu đối với Tử Tranh không phải là đang thực hiện chính sách bám dính siêu cấp vô địch sao, thậm chí còn vì dụ người đẹp nở một nụ cười mà thiết kế cả một khu vui chơi lớn nhất thế giới, cách chơi dọa người như vậy chỉ có Cung Quý Dương cậu chơi nổi, chiến thuật vu hồi làm cũng không tệ!"

"Cậu cũng đừng có chỉ trích tớ, chiến thắng đang ở trước mặt tớ rồi!" Cung Quý Dương nghe xong cười rất ngọt ngào.

Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực nhún vai.

Lãnh Thiên Dục lúc này mới lên tiếng: "Có chút khó khăn, tạm không nhắc tới Ngạn Tước, chỉ riêng Liên Kiều đã khiến người ta nhức đầu rồi, Ngạn Tước, sau khi kết hôn tự mình lo liệu nhé!"

"Haha..." Còn không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời, Lăng Thiếu Đường đã cười ha hả, nói: "Thiên Dục, cậu lo bò trắng răng rồi!"

"Sao lại nói vậy?" Lãnh Thiên Dục biết với tính tình sâu sắc như Lăng Thiếu Đường sẽ không vô duyên vô cớ mà nói như vậy.

Lăng Thiếu Đường cười càng giảo hoạt."Mình vừa nhận được tin tức mới nhất, tình địch kiêm kẻ đối đầu của cậu đã đến Mỹ! Thiên Dục, cậu và Tiểu Tuyền bây giờ đang ở Mỹ, ừm..."

Lãnh Thiên Dục không thèm để ý đến thái độ của Lăng Thiếu Đường, lạnh lùng nói: "Cậu nói không sai, nhưng mà cậu mới đúng là lo bò trắng răng!"

*****

'A. Thiếu Đường. cậu nói kẻ đối đầu kiêm tình địch của Thiên Dục có phải là Niếp Ngân không?' Cung Quý Dương cố ý kích Lãnh Thiên Dục, vẻ mặt ngây thơ hỏi Lăng Thiếu Đường.

'Đúng vậy, Niếp Ngân rất nhanh sẽ đến Mỹ!'

Lăng Thiếu Đường cười đầy ám muội: 'Các cậu, đoán thử xem lần này hắn ta đến là vì cái gì?'

'Còn phải nói sao, đương nhiên là để ... đoạt lại tình yêu rồi!' Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng tham gia "tám" chuyện, cố ý trêu tức Lãnh Thiên Dục.

'Các cậu thật đúng là anh em tốt, tên nào cũng có "tính tốt" thích cười trên nỗi đau khổ của người khác!' Lãnh Thiên Dục trừng mắt nhìn ba người nói.

'Cái này gọi là "đời sống ngắn ngủi", có thể vui vẻ được lúc nào thì hay lúc đó mà!' Cung Quý Dương lười nhác tựa người vào lưng ghế, ưu nhã đốt lên một điếu xì gà.

'Câu này từ miệng một người "miệng chó không mọc được ngà voi" như cậu nói ra thật có chút kỳ lạ!' Lãnh Thiên Dục nhàn nhã nói.

Cung Quý Dương nhún vai, trên gương mặt anh tuấn khẽ câu lên một đường câu: 'Mình chỉ là nói lời thực lòng thôi mà, nhưng mà ... Thiên Dục, cậu có từng nghĩ qua, Niếp Ngân vô duyên vô cớ sao lại đến Mỹ làm gì?'

Lãnh Thiên Dục hơi chau mày, suy nghĩ một lúc mới nói: 'Đối với Tâm Phiến hắn đã sớm thể hiện rằng không còn hứng thú, ngoại trừ cái này, mình không nghĩ ra lần này hắn đến Mỹ là vì cái gì, không chừng là có nhiệm vụ quan trọng cần làm!'

'Cũng không chắc, theo những hiểu biết của mình về tổ chức của Niếp Ngân, cho dù nhận được nhiệm vụ quan trong đến mấy cũng chỉ là do những sát thủ đi làm, hắn không cần phải đích thân ra tay!' Hoàng Phủ Ngạn Tước vốn tâm tư cẩn mật lên tiếng.

'Vậy thì lạ rồi, chẳng lẽ là vì chuyện riêng?' Lăng Thiếu Đường hướng về Lãnh Thiên Dục hỏi.

Mà hai người còn lại không hẹn cũng đều nhìn hắn.

Rất lâu sau, Lãnh Thiên Dục mới cất lời: 'Mình sẽ cho người bám sát chuyện này!'

'Chỉ mong tất cả đều là do chúng ta suy nghĩ quá nhiều!' Hoàng Phủ Ngạn Tước nhàn nhạt nói, tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn không hiểu sao cảm thấy rất bất an...

***

Sau khi Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp xếp thỏa đáng tất cả công việc thì trời đã gần tối, hoàng hôn đã dần hiện nơi chân trời, cực kỳ đẹp mắt.

Nhưng khi hắn vừa bước vào phòng khách thì đã nghe tiếng thét của Hoàng Phủ Ngạn Đình vọng tới...

Trong đó có cả sự đau khổ nghe vô cùng thê thảm...

Vội vàng mở cửa đi vào phòng khách, không nhìn không sao, vừa nhìn đã giật mình!

Chỉ thấy em trai Hoàng Phủ Ngạn Đình như một mũi tên chạy ngang qua người mình, Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, nếu như lúc nãy mình không nhìn lầm, trên mặt của em trai hình như là... một đóa hoa.

Thân hình cao lớn vẫn đứng nguyên nơi cửa nhất thời hắn cũng không biết nên làm thế nào, lại nhìn thấy người em thứ ba Hoàng Phủ Ngạn Ngự giống như một khúc gỗ đứng một chân trên đất, biểu tình trên mặt khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước xuất hiện ở cửa hệt như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.

Còn Hoàng Phủ Anh thì cũng rất ngượng ngập ngồi trên sofa, sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước càng giống như nhìn thấy Chúa Cứu Thế.

Ba ba người này tại sao lại chạy đến biệt thự của mình làm gì?

Càng khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước chấn động là... y phục trên người ba người này sao nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống y phục cho lắm.

'Đây... đây rốt cuộc là chuyện gì?' Hắn rống lên một tiếng, nhất thời nhìn thấy tình huống hỗn loạn trước mắt mà không khống chế được.

'Anh hai, anh cuối cùng cũng đã về rồi...'

Người em thứ tư Hoàng Phủ Ngạn Đình nhào tới nắm chặt cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, giống như người chết đuối nắm được cọc gỗ, nắm thật chặt không chịu buông tay, 'Em sắp bị chị dâu dễ thương hành hạ chết mất rồi!'

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy gương mặt của em trai nhất thời giật bắn mình... hắn thế mà lại hóa trang thành một phụ nữ.

'Ngạn Đình... đáng chết thật, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?'

Còn chưa nghe Ngạn Đình trả lời, giọng nói du dương của Liên Kiều đã vang lên...

'A, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh về rồi à?'

Cô khoa trương kêu lên một tiếng sau đó nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Đình, 'Ồ, hóa trang trên mặt em phai mất rồi, đến đây, chị bôi lại cho em!'

'Aaaaaaa...' Hoàng Phủ Ngạn Đình thất thanh thét lên một tiếng, sau đó điên cuồng chạy trốn mất.

'Này, đừng có chạy mà...' Liên Kiều không chịu thôi đang chuẩn bị đuổi theo thì cổ tay đã bị bàn tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo lại.

'Liên Kiều, em rốt cuộc là muốn làm cái gì? Đây... là chuyện gì?'

Liên Kiều bất mãn nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước: 'Thái độ của anh thật đáng ghét, em không muốn nói chuyện với anh!'

'Em...' Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa định mở miệng, người em thứ ba gương mặt khổ sở nói: 'Anh hai, anh mau qua đây đi!'

Hoàng Phủ Ngạn Tước lòng đầy nghi hoặc tiến lên...

'Ngạn Ngự, em đứng như vậy không mệt sao?'

Hắn trước giờ không biết vốn tình trầm ổn như em trai mình lại có lúc ham thích võ thuật, lúc chịu huấn luyện đặc biết hắn chỉ toàn nhìn thấy vẻ mặt "sống không bằng chết" của em mình.

'Anh hai, anh cho rằng em muốn đứng như vậy lắm sao? Nhưng mà...'

Hắn ấp a ấp úng, vẻ mặt vô lực: 'Anh giúp em lấy cây kim cắm nơi quần, cám ơn!'

Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, nhìn xuống nơi hắn nói thì lập tức trợn to mắt...

Một cây kim sáng lóa đặc biệt cắm ngay đáy quần, trên kim còn xỏ chỉ... hình như Ngạn Ngự đang mặc một cái quần tây còn chưa may xong...

Rốt cuộc cũng đặt chân xuống đất được, Hoàng Phủ Ngạn Ngự mặt mày bí xị, 'Anh hai, còn có, còn có... dưới nách... cũng có...'

Hoàng Phủ Ngạn Tước kinh hãi kêu lên một tiếng, cùng lúc hắn cũng nhìn thấy kim dài, sau khi rút ra xong, Hoàng Phủ Ngạn Ngự cũng như trút được gánh nặng, ngã ngồi trên sofa, thở phào một hơi, tay không ngừng bóp bóp đôi chân đã mỏi nhừ.

'Anh hai, cũng may là từ nhỏ đã được huấn luyện đặc biệt, bằng không hôm nay bị chị dâu chỉnh chết rồi...'

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn bộ quần áo kỳ quặc trên người hắn, vừa định hỏi cái gì thì lại nhìn thấy Hoàng Phủ Anh vẻ mặt kỳ quái...

'Anh Anh, sao em lại ngồi yên ở đó vậy?'


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-177)