Tại công ty quấy rối (1)
← Ch.061 | Ch.063 → |
Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu sáng cả tòa cao ốc của tập đoàn Hoàng Phủ, ánh sáng được khúc xạ trên những tấm thủy tinh công nghiệp phát ra những tia lấp lánh lúc sáng lúc tối, độ cao một trăm tầng đang ngầm thể hiện quyền uy.
Nơi này cao đến mức quá đáng!
Liên Kiều là cho là như vậy, trong lúc cô đang nghiên cứu lộ tuyến mà Hoàng Phủ Anh ghi ra cho mình thì tập đoàn Hoàng Phủ đã hiện ra ngay trước mặt, không thể không thầm than sợ hãi kiến trúc xa hoa quyền uy của nơi này, cũng như từng động tác giơ tay nhấc chân của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng tản mát ra hơi thở quý tộc
Mặt trời lên cao, cô ngẩng đầu nhìn lên trên, ánh mặt trời chói mắt, khiến cô không khỏi nheo đôi mắt đẹp lại, từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn không có thói quen nhìn những đồ vật lớn nhỏ mất cân đối như vậy, loại kiến trúc này, đứng dưới tòa nhà lớn như vậy, cô cảm thấy hơi thở của bản thân cũng nhanh chóng gấp gáp hơn.
Không biết tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia ở tầng bao nhiêu?
Nghĩ đến đây, cô lại nhìn đại sảnh ở lầu một huy hoàng tráng lệ, đại sảnh không có bao nhiêu người, chỉ có bảo vệ đứng ngoài cửa và mấy cô tiếp tân đang làm việc, không được, cứ tùy tiện xông vào như vậy nhất định sẽ bị ném ra.
Ánh mắt Liên Kiều đảo quanh, suy nghĩ trong chốc lát, nghênh ngang mà đi vào.
Quả nhiên, trong lúc cô vừa mới bước vào đại sảnh, liền bị cô tiếp tân ngăn lại ——
"Vị tiểu thư này, xin hỏi cô tới tìm người hay là bàn công chuyện ——" cô tiếp tân kia nhìn Liên Kiều chăm chú, thật sự đem hai chữ "Công chuyện" kia hạ thấp xuống.
Cô bé này nhỏ như vậy, hẳn không phải là đến công ty để bàn chuyện làm ăn đi?
Liên Kiều cười cười, thực hiển nhiên cô đối với ánh mắt nghi ngờ chăm chú quan sát của tiếp tân kia không hề để ý chút nào, nụ cười tươi trên mặt gần như có thể giết chết người.
"Cô này, thật ra tôi tới đây là để tìm người!" Cô vừa nói một bên ánh mắt lướt qua quang cảnh xung quanh một chút.
Nơi này... Thật là lớn, hệ thống thang máy có tới trên hai mươi chiếc, rốt cuộc cái thang máy nào mới đi tới phòng tổng giám đốc chứ?
"Tìm người? Xin hỏi tiểu thư cô muốn tìm vị nào? Làm ở phòng nào? Mời cô tới đây đăng kí một chút, cám ơn!" Cô tiếp tân kia thấy cô cười tới ngây ngốc, thậm chí có chút không đành lòng, cô bé này đáng yêu như vậy, cô cũng không muốn làm cô bé ấy khó xử.
"A, tốt, tốt!" Liên Kiều biểu hiện cực kỳ phối hợp, đi theo tiếp tân chuẩn bị thủ tục đăng kí (Min: Ặc gặp ai cũng phải vô đăng kí chắc mệt quá trời), lại nhìn màn hình máy tính, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn thành một cục: "Cô à, Anh văn của tôi không được tốt lắm..."
Oa, có lầm hay không, tất cả đều là những từ đơn tiếng Anh cô không biết.
Cô tiếp tân hơi giật mình một chút, lập tức lễ phép cười cười: "Không có vấn đề gì, nơi này của chúng tôi đều có ngôn ngữ của sáu quốc gia, cô có thể lựa chọn ngôn ngữ mà mình quen thuộc, hoặc là tôi có thể giúp cô làm đăng kí!"
"Tôt quá, cô à, cám ơn cô nha, tôi tên là Liên Kiều!" Liên Kiều vừa nghe vậy vội vàng nói.
Cô tiếp tân vừa nghe vừa cẩn thận nhập thông tin vào: "Xin hỏi, cô cần tìm vị nào làm ở bộ phận nào?"
Liên Kiều tùy tiện nói: "Tôi tìm Hoàng Phủ Ngạn Tước!"
"A?" Không riêng gì cô tiếp tân mà ngay cả mấy người bảo vệ bên ngoài cũng giật mình sửng sốt, cô bé này tới tìm ai?
Liên Kiều thấy vậy, liền tốt bụng lặp lại câu nói khi nãy của mình: "Tôi tới tìm Hoàng Phủ Ngạn Tước! Sao? Chẳng lẽ lúc sáng anh ta đi ra ngoài vui vẻ? Không đi làm?"
Cô tiếp tân gian nan mà nuốt nước miếng ừng ực, lần thứ hai cẩn thận mà đánh Liên Kiều, cô bé này muốn tìm tổng giám đốc của bọn họ? Một cô bé kì quái như vậy, ngay cả quần áo trên người cũng cực kì kì quái, tổng giám đốc nhà bọn họ có khả năng quen biết một cô bé như vậy sao?
Lúc lâu sau, cô tiếp tân mới lên tiếng: "Vị tiểu thư này thật xin lỗi, xin hỏi cô có hẹn trước không? Hoặc là cô có đăng kí ở chỗ thư kí của tổng giám đốc không?"
Cô chính là một tiếp tân nhỏ bé thôi ah, nào có quyền hạn lớn như vậy để cho cô bé này tới phòng của tổng giám đốc.
Liên Kiều lắc đầu, muốn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước phải phiền toái như vậy sao? Cô lại nhìn quang cảnh xung quanh một chút, lại ngoài ý muốn phát hiện tại chỗ vòng tròn xoay có một chiếc thang máy khác khác hẳn với nhưng chiếc còn lại, chẳng lẽ——
"A —— cám ơn ô nha, tôi đã tìm được rồi!" Cô hưng phấn nhảy dựng lên, vội vàng chạy tới phía thang máy riêng ủa tổng giám đốc.
"Trời ạ!" Cô tiếp tân thấy vậy sắc mặt cũng biến, cô muốn tiến lên ngăn cản Liên Kiều, lại bị cô ôm lấy ——
"Cảm ơn cô nha, chị gái tiếp tân, tấm lòng cô tốt như vậy, nhất định sẽ được thăng chức a!" Liên Kiều nói xong rồi lại nhìn mặt cô tiếp tân một chút, sau đó giống như điên mà chạy tới thang máy.
Cô tiếp tân và bảo vệ hoàn toàn sửng sốt, được một lúc lâu mới kịp phản ứng, lúc cô tiếp tân nhìn đến thang máy thì nó đang chuẩn bị khởi động, vội vàng nhấc điện thoại lên ——
"Xin chào, xin hỏi là thư kí tổng giám đốc sao? Khi nãy có một vị tiểu thư tên là Liên Kiều xông vào trong thang máy tổng giám đốc! Vâng, thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Trong điện thoại truyền đến một hồi trách cứ, vẻ mặt cô tiếp tân càng khó coi hơn.
Nha đầu kia từ đâu mà xông tới, còn nói cô có thể thăng chức? Lần này ngay đến cả bát cơm có khả năng không giữ được rồi!
Thang máy riêng của tổng giám đốc được vận hành với tốc độ cực kì cao, từ tầng một tới tầng một trăm cũng chỉ mất 45 giây mà thôi, khi cánh cửa thang máy lấp lánh ánh vàng từ từ mở ra, Liên Kiều vẻ mặt hưng phấn mà nhào ra.
Woa!
Nơi này cũng có thể dùng làm nơi ngắm cảnh, chỉ thấy toàn bộ một trăm tầng đều dùng thủy tinh công nghiệp để làm, chỉ cần tầm mắt di chuyển tới nơi nào có thể nhìn thấy không sót một thứ gì, từ tầng một trăm nhìn xuống phong cảnh phí dưới quả nhiên là không giống với bình thường, thế lại khiến cho cô có một cảm xúc muốn bay lượn.
Trong khi Liên Kiều đang hưng phấn mà không rõ nguyên cớ, một âm thanh thanh thúy vang lên phía sau lưng ——
"Vị tiểu thư này, cô tìm Hoàng Phủ tổng giám đốc sao?"
Liên Kiều vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt chuyên nghiệp của thư kí, gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi tới tìm Hoàng phủ Ngạn Tước có chút việc!"
Thư kí tổng giám đốc sửng sốt: "Thực xin lỗi tiểu thư, nếu cô không có hẹn trước, hôm nay không thể gặp được tổng giám đốc!"
"Cắt! Gặp Hoàng Phủ Ngạn Tước sao lại phải phiền toái như vậy chứ, cho dù hiện tại tôi không gặp được anh ta, đến tối vẫn gặp được anh ta, nhưng mà hiện tại đang lúc nhàm chán, không tìm anh ta thì tìm ai?" Liên Kiều liên tục mà hét lớn.
Thư kí của tổng giám đốc hoàn toàn ngây ngốc —— cô bé này đang nói cái gì đây?
Cô đang muốn mở miệng, một giọng nữ cao ngạo phía sau vang lên ——
"Giao cô bé này cho tôi, anh đi làm việc đi!"
Hai người đồng thời quay đầu lại, lại nhìn thấy Hoàng Phủ Ngưng một thân trang phục công sở đứng đó, sau khi thấy cách ăn mặc quái dị của Liên Kiều, ánh mắt cao ngạo không khỏi giương lên.
*****
Thư kí tổng giám đốc sau khi thấy người tới, cung kính cúi người nói: "Hoàng Phủ tiểu thư!"
"Anh cả tôi đâu?" Hoàng Phủ Ngưng dùng ánh mắt ngạo mạn đảo qua người Liên Kiều, không nhanh không chậm hỏi.
"Hoàng Phủ tiên sinh đang họp!" thư kí tổng giám đốc nhanh chóng đáp.
"Ừ!" Hoàng Phủ Ngưng phất tay, tầm mắt dừng ở trên người Liên Kiều, "Cô, đi theo tôi!"
"Tôi?" Liên Kiều chỉ vào mũi mình, cô ta đang nói với cô sao? Nói như thế nào thì nói cái ánh mắt kia lúc nhìn người thật là? Thật sự là không có lễ phép.
Hoàng Phủ Ngưng nhíu mày một chút trong lòng thầm đánh giá cô, "Đương nhiên là cô, không phải cô muốn tìm anh cả tôi sao?" Nói xong, tự mình đi tới phía hành lang bên kia.
Liên Kiều trong lòng mặc dù có chút không thoải mái, nhưng vẫn đi theo sau lưng cô ta, lại thấy cô ta mở thang máy.
"Hả? Văn phòng của Hoàng Phủ Ngạn Tước không phải ở tầng này sao?" Cô nghi ngờ hỏi.
Hoàng Phủ Ngưng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, một bộ dáng "Yêu không đuổi kịp".
Liên Kiều sau lưng trừng cô ta một cái, người phụ nữ này một chút cô cũng không thích, khả năng cô ta cũng không thích cô như thế.
Thang máy đi xuống gần hai mươi tầng thì dừng lại, nháy mắt cửa thang máy từ từ mở ra, Liên Kiều nhìn thấy một đám nhân viên tây trang, giày da đang bận rộn, bọn họ đều nhất nhất chào hỏi Hoàng Phủ Ngưng, ánh mắt đều khiếp sợ khi nhìn Liên Kiều phía sau.
Liên Kiều ngược lại tỏ vẻ không sao cả, cô luôn không thèm quan tâm ánh mắt người khác nhìn mình như thế nào, chính là —— người phụ nữ phía trước này muốn đem cô tới chỗ nào?
"Này ——" Cô mở miệng hỏi.
"Sắp đến!" Hoàng Phủ Ngưng dùng lời nói lạnh ngắt cắt ngang lời cô.
Đi thêm một chút nữa, hai người tới trước một căn phòng, Hoàng Phủ Ngưng bước lên mở cửa văn phòng, nghiêng người nói với cô: "Vào đi thôi!"
Liên Kiều vẻ mặt nghi hoặc, cô đi vào văn phòng, đánh giá xung quanh —— đây là văn phòng của Hoàng Phủ Ngạn Tước? Không giống tí nào.
"Văn phòng của ai vậy?" Rố cục cô cũng không nhịn được mà hỏi.
Hoàng Phủ Ngưng đóng cửa phòng lại, khịt mũi cười nói: "Đây là phòng làm việc của tôi!"
Ách?
Liên Kiều giật mình một chút, "Cô dẫn tôi tới văn phòng của cô làm gì tôi tới tìm Hoàng Phủ Ngạn Tước, cũng không phải cô!"
Cô cảm thấy mình phải có nhiệm vụ tất yếu là nhắc nhở Hoàng Phủ Ngưng, miệng người phụ nữ này quá cao ngạo khiến cô sinh ra một cỗ chán ghét.
Hoàng Phủ Ngưng không nhanh không chậm phản ứng lại, trên mặt vẫn là vẻ khinh thường đối với Liên Kiều, cô ta đi đến một bên tìm văn kiện vừa nói: "Cô thật đúng là buồn cười, đường đường Hoàng Phủ tổng giám đốc cũng không phải bạn cô, không phải cô nói muốn gặp là gặp được, hơn nữa —— "
Sau khi cô ta tìm được văn kiện rồi rút ra, châm biếm mà nhìn Liên Kiều nói: "Cô cũng không nhìn chỗ này là nơi nào, sao cô lại có thể ăn mặc thành cái dạng này đi gặp anh cả tôi, thật sự là buồn cười!"
Nghe lời này, Liên Kiều xác định là mất hứng, cô cũng nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Ngưng: "Cô thực rất kì quái, tôi ăn mặc thành cái bộ dáng nào đó là tự do của tôi, quan hệ gì tới cô? Ngay cả Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không nói gì tôi, cô là cái gì mà ở trong này khoa tay múa chân?" (Min: 1 like cho chị Kiều)
Hoàng Phủ Ngưng trừng mắt nhìn cô một cái, giọng điệu mười phần không kiêng kị: "Mã vương thất, ôi không biết cô đột nhiên tìm tới Hoàng Phủ Gia đến tột cùng là nguyên nhân gì, nhưng mà tôi không ngại nói thật cho cô biết, bởi vì cô đến khiến em gái yêu quý Anh Anh của tôi mười phần không thoải mái, hơn nữa —— tôi cũng không thích cô!"
Liên Kiều hơi giật mình, Anh Anh không thoải mái? Cô bé đó vì cái gì mà không thoải mái?
Ngay lúc cô nhìn đến Hoàng Phủ Ngưng với bộ dáng chán ghét, quật cường nhưng đột nhiên đi lên: "Tôi đang nghĩ người kì quái là cô mới đúng, việc cô thích hay không thích tôi thì có quan hệ gì với tôi? Chỉ cần Hoàng Phủ Ngạn Tước thích là được, hay là cô còn muốn can thiệp vào tự do của anh cô?"
"Cô nói anh cả tôi thích cô?"
Hoàng Phủ Ngưng nhìn cô giống như đang nhìn người ngoài hành tinh, vẻ hèn mọn trên mặt càng nồng đậm: "Đây là chuyện cười hay nhất mà tôi được nghe, chỉ bằng cô bộ dáng em gái học sinh này mà khiến anh cả tôi hứng thú? Tôi thực có lòng tốt nhắc nhở cô, anh cả tôi luôn thích phụ nữ dáng vẻ đầy đặn bốc lửa, phong tình vạn chủng, mà anh cả tôi cũng luôn không thiếu những loại phụ nữ như thế, bên cạnh anh cả tôi còn rất nhiều phụ nữ, có thể coi trọng cô thật đúng là vào đầm rồng hang hổ!"
"Cắt, thân thể đầy đặn cái gì? Heo mới thân thể đầy đặn!"
Liên Kiều "Râu ông nọ cắm cằm bà kia" tật xấu lại phạm, "Còn có, mặc kệ nói ban đêm" hay là "Ban ngày nói", đều là tôi cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước nói, cô là người phát ngôn của anh ta sao? Cô có tư cách gì quyết định trong chuyện này?"
"Cô —— "
Hoàng Phủ Ngưng bị những Logic khác thường trong lời nói của khiến cả người lúng túng, trong lúc nhất thời lại nghe không hiểu cô đang nói cái gì, vì thế liền cau mày, phất tay nói: "Thôi, nói chuyện với cô thực tốn nước miếng của tôi, cô muốn gặp anh cả tôi thì ngồi yên trong này mà đợi đi, khi nãy cô cũng nghe thấy thư kí của anh tôi nói anh ấy đang họp, bây giờ anh ấy cũng không có thời gian điên cùng cô!"
"Tôi chờ ở chỗ này?" Liên Kiều kêu lên, nơi này cách Hoàng Phủ Ngạn Tước những hai mươi tầng lầu, anh ta làm sao biết cô đang ở trong này?
Hoàng Phủ Ngưng cười đến khinh miệt, cô ta gằn từng tiếng nói với Liên Kiều: "Đúng vậy, cô ngồi chờ ở chỗ này, chờ anh ấy họp xong tôi sẽ nói với anh ấy, còn có —— bây giờ tôi cũng phải đi họp, kính nhờ cô đừng có dùng bộ dáng vương thất đem đến phiền toái cho tôi!"
Nói xong, cô ta liền hừ lạnh một tiếng rồi mở cửa ra ngoài.
"Cắt —— bộ dáng sang chảnh gì chứ!" Liên Kiều nhìn theo bóng lưng cô ta làm mặt qủy (Min: chị này đáng yêu nhỉ), sau đó nhàm chán ngồi trên ghế ở phòng làm việc của Hoàng Phủ Ngưng.
Phụ nữ hư hỏng như vậy, khi này còn dùng ác ngữ với cô, khẩu khí này cô làm sao có thể nuốt xuống? Nhất định phải làm cho cô ta biết sự lợi hại của cô mới được!
Nhưng mà —— cô ta như thế nào thì cũng là em gái của Hoàng Phủ Ngạn Tước, nếu như mình quá phận, Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể mất hứng hay không?
*****
"Ai..."
Liên Kiều thở dài một hơi, cái này thật làm khó cho cô, nếu là trêu cợt chút ít thì thôi, trong lòng cô khẳng định không thoải mái, nhưng nếu làm quá lên, Hoàng Phủ Ngưng nhất định sẽ nói với Hoàng Phủ Ngạn Tước và cả bác trai bác gái, nói không chừng lại còn thêm mắm dặm muối nữa, dù sao bọn họ cũng là người một nhà, sao có thể đứng ra bênh vực một người ngoài như cô
Cô vừa nghĩ vừa nhìn xung quanh.
Người phụ nữ này đúng là rất biết hưởng thụ, bất kể là ghế dựa hay sô pha, ngay tới cả bàn trà thảm trải đều là những thương hiệu cực kì xa xỉ, ở bên cửa sổ sát đất có thêm một gốc cây tô điểm thêm cho xung quanh màu xanh tươi mát, loại phong cảnh tao nhã như vậy mà kết hợp với người phụ nữ như cô ta đúng là phá hoại phong cảnh. (Min: chị này ngôn ngữ ác độc nhỉ!)
Trong lòng Liên Kiều không khỏi dâng trào một trận tiếc hận, ngay lúc cô chuyển ánh mắt tới ngăn kéo bên dưới, một ánh sáng trong đầu chợt lóe lên ánh sáng, một chủ ý tinh quái hiện lên.
"Ha ha——" Cô bật cười ra tiếng, Hoàng Phủ Ngưng, lần này cô xong đời rồi.
Cuộc họp diễn ra tới tận trưa, người đầu tiên đi ra khỏi phòng họp là Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngay sau đó, một đám nhân viên cấp cao cũng nối đuôi nhau đi ra.
"Hoàng Phủ tiên sinh..."
Trong lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước giao việc cho một cấp dưới, thư kí tổng giám đốc vẻ mặt hốt hoảng chạy lên trước lên tiếng.
Hắn quay đầu, chưa kịp mở miệng hỏi cái gì, cánh tay hắn liền bị một mảnh mềm mại vây lấy.
"Hoàng Phủ Ngạn Tước!" Giọng nói ngọt lịm như đường của Liên Kiều lọt vào lỗ tai hắn, ngay chiếc má núm đồng tiền trên mặt cũng cực kì động lòng người.
"Liên Kiều?" Hoàng Phủ Ngạn Tước nao nao: "Tại sao em lại tới đây?"
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên bổ nhào vào trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn còn cọ cọ trên người hắn, giọng nói ủy khuất: "Thiếu chút nữa tôi không tìm được anh, rất sợ hãi..."
Bộ dáng ủy khuất và bất lực của cô khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước đau lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng nhỏ của cô, ngữ khí cũng trở nên dịu dàng: "Được rồi, không phải đã tìm thấy tôi sao, không có việc gì!"
Liên Kiều tham lam mà hít hà hương thơm nam tính của hắn, ỷ lại gật đầu.
một màn trước mắt này không chỉ khiến thư kí tổng tài khiếp sợ, ngay cả đám nhân viên vừa từ phòng họp cũng vô cùng khiếp sợ, cả đám đông há hốc mồm trừng mắt thật to hết nhìn vị tổng tài lại quay lại nhìn nhau, giống như đang hoài nghi những gì mình đang nhìn thấy.
Đột nhiên nhảy ra một cô gái nhỏ và hành động vô cùng dịu dàng của tổng tài bọn họ...
Điều này khiến bọn họ không khỏi miên man suy nghĩ?
Lúc này, thư kí tổng tài đi lên trước: "Hoàng Phủ tiên sinh, vị tiểu thư này cô ấy luôn tìm ngài..."
Thực ra cô ta vốn muốn nói "Vị tiểu thư này xông lên đây", nhưng sau khi nhìn thấy hành động khác thường của ông chủ, cô ta thông minh vội vàng sửa miệng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn người con gái trong ngực, hắn không khó để thấy được ánh mắt tò mò từ xung quanh, vì thế liền trầm giọng: "đi, mau đi làm việc!"
âm thanh tuy vững vàng, nhưng trong đó có ẩn chứa một tia cảnh cáo, tất cả mọi người không ngốc, lập tức ào ào tránh ra.
Cả đoạn đường đi vào văn phòng tổng tài gần như là bị Liên Kiều dính vào, sau khi đóng cửa lại, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới tỉ mỉ đánh giá Liên Kiều, sau khi nhìn xong thì âm thầm hít một hơi.
Đây là cái dạng gì?
Liên Kiều cũng không khó phát hiện ra sự kinh hãi trong mắt hắn, vì thế nhanh chóng xoay một vòng trước mặt hắn, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi: "Thế nào? Nhìn được không?"
một toan tính nhanh chóng hiện lên giữa hai hàng lông mày hắn, không khách khí nói: "không được tốt lắm, làm sao lại có cửa hàng bán quần áo kì quái như vậy?"
hắn vừa nói vừa ngồi lên ghế tổng tài.
Liên Kiều nhanh chóng theo sát hắn, chạy đến trước mặt hắn, vẻ mặt vui sướng: "A? Ngay cả anh cũng cho rằng đó là đồ ở cửa hàng sao?"
Ha ha, không nghĩ Liên Kiều cô cũng có khả năng thiết kế thời trang nha.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại liếc nhìn cô một cái, bên môi ẩn chứa ý cười: "Em đến tìm tôi để cho tôi chiêm ngưỡng bộ quần áo này? Còn vẻ mặt ủy khuất giống như một đứa nhỏ lạc đường, làm cho tôi sợ hãi không thôi!"
Liên Kiều quyệt quyệt miệng, bàn tay nhỏ bé bắt lấy tay hắn nói: "Vốn dĩ là như thế mà, anh không biết muốn tìm anh quả thực là khó khăn, tất cả mọi người không cho tôi lên đây, hừ!"
"Về sau sẽ không, bộ dáng lần này của em muốn người khác không nhớ rõ cũng khó!" Hoàng Phủ Ngạn Tước rất hưởng thụ cảm giác mềm mại từ cánh tay truyền đến, thậm chí có chút xúc động muốn ôm người con gái trước mặt vào lòng.
Bộ dáng khi nãy bất lực của cô khiến hắn đau lòng, giống như cô là một đứa nhỏ chịu quá nhiều ủy khuất, coi hắn là bến cảng an toàn nhất mà bấu víu.
"Hì hì --"
Liên Kiều sau khi nghe hắn nói vậy, cười đến khoái trá, má núm đồng tiền xinh đẹp rạng rỡ hoàn toàn không nhìn ra dấu vết ủy khuất khi nãy, cô vui vẻ nói: "Anh cũng cảm thấy sáng tạo đúng không? Anh cảm thấy thiết kế này như thế nào?"
"Ừm --"
Lần thứ hai Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu đánh giá một chút, đột nhiên cảm thấy nhìn có chút quen mắt, nhưng vẫn nói: "Quần áo là chất liệu cao cấp, đáng tiếc thiết kế -- thật không được!"
"Hừ --"
Liên Kiều vừa nhìn hắn vừa trừng mắt, "Cái gì chứ, một chút thẩm mỹ đều không có, chất vải tốt cũng cần anh nói sao, chỉ có anh mới mặc loại vải kém chất lượng thôi, tôi cảm thấy thiết kế này rất được..."
cô càng nói âm thanh càng nhỏ, bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng ngày càng âm trầm, cuối cùng cũng không phát ra tiếng nữa.
"Nha đầu -- em lặp lại lần nữa cho tôi!" Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức nghe ra thông tin kín đáo do Liên Kiều lỡ miệng, lần nữa hắn lại dùng ánh mắt như tia laser nhìn chằm chằm cô, đúng vậy, sao hắn lại nhìn thấy quen mắt như vậy, thì ra chính là quần áo của hắn.
Nha đầu chết tiệt này, lại dám đem quần áo của hắn hủy hoại tới mức này? Còn mặc ở trên người mình chạy đến công ty để trình diễn?
"Ừm, cái kia --"
Liên Kiều thấy khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ nguy hiểm, ngay lúc này không biết trong lòng hắn nghĩ gì, vì thế liền cẩn thận nói: "Quần áo của người ta đều đã mặc chán rồi, dù sao anh nhiều quần áo như vậy, thiếu một hai chiếc cũng không phải chuyện lớn gì..."
*****
Lời cô nói ra suýt chút nữa khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước tức hộc máu, nghe vậy sau, hắn "hừ" một tiếng rồi từ từ đứng lên, đôi ưng mâu tao nhã bắn ra ánh sáng lạnh thấu xương khiến Liên Kiều như bị lột trần không mảnh vải vậy.
Cô liên tục lui về phía sau vài bước, đôi mắt cũng nhìn lại hắn, căng thẳng nói: "Này, anh ... anh sẽ không nhỏ mọn tới mức ấy chứ? Chỉ là một bộ quần áo mà thôi..."
"Nha đầu, lá gan của em càng lúc càng lớn —— "
Hoàng Phủ Ngạn Tước tiến lên một bước, cơ thể cường tráng đột nhiên che khuất đỉnh đầu của cô: "Nói cho tôi biết, cuối cùng thì em muốn như thế nào? Chẳng lẽ em không biết bản thân mình hết lần này tới lần khác khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi?"
"Tôi còn không có nhẫn nại đâu!"
Liên Kiều không phục nhìn hắn rồi vùng đứng lên: "Đã là người làm việc sai còn ở đây hô to gọi nhỏ, thật sự là không công bằng!"
"Làm sai việc? Tôi làm sai chuyện gì?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẫn nại nói: "Sai lầm lớn nhất của tôi chính là quen biết nha đầu bướng bỉnh như em!"
"Hừ!"
Liên Kiều trừng hắn một cái: "Nói dối là người đáng xấu hổ, dù sao bây giờ tôi cũng được nghỉ, thực nhàn rỗi, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh nên cẩn thận một chút, trong khoảng thời gian này tôi nhất định chỉnh chết anh, ha ha —— "
Nói xong, cô liền bật ra một tràng cười xảo quyệt, ngay cả đôi mắt màu tím cũng bắn ra tia sáng tà ác.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô như vậy, vừa buồn cười vừa bực bội, hắn nhìn chằm chằm cô, ngay sau đó, ánh mắt ấy chợt tắt, khóe môi nhếch lên: "Không cần làm những chuyện mà ngay tới cả chính bản thân mình cũng không hiểu ra cái gì!"
"Anh có ý gì?" Liên Kiều không rõ hỏi lại.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại đi tới ngồi xuống ghế tổng giám đốc, chân phải thon thả tao nhã gác lên chân trái, thân thể to lớn cũng nhàn nhã dựa lưng trên ghế da cao cấp, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra một tia sắc bén ——
"Thời gian sẽ không quá dài, ngay mấy hôm nay, ba mẹ tôi đã sắp xếp lịch trình tới Malaysia rồi!"
Ý tứ trong lời nói của hắn vô cùng rõ ràng, nhưng mà...
Phiền toái, một chút Liên Kiều cũng không nghe ra nổi ý tứ trong lời nói của hắn, ngược lại càng tò mò hỏi: "Hả? Bác trai bác gái chẳng lẽ muốn tới Malaysia du lịch sao? Nhưng tôi đã giới thiệu cho bọn họ hình thức du lịch hợp nhất đó chính là đường bộ!"
Sau khi nghe thấy vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước liền bật cười, thực hiển nhiên hắn đối với loại tư duy này của cô có gặp tới bao nhiêu lần cũng không quen nổi, tùy ý rút ra một điếu xì gà Brazil châm lên rồi hút, thản nhiên nói: "Nha đầu qủa thực ngốc mười phần, bọn họ chuẩn bị đi gặp ông nội của em!"
"A!"
Liên Kiều không cho là đúng mà a một tiếng: "Ông nội của tôi với gia tộc Hoàng Phủ coi như là thế giao, nếu như nhìn thấy bác trai bác gái có phải rất cao hứng hay không!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi nhíu mày lại, cái nha đầu này quả nhiên là đơn thuần đến hết mức có thể!
"Em lại đây" hắn vô cùng bất đắc dĩ khoát tay vẫy cô lại, ý bảo cô nhích lại gần hắn thêm một chút.
Liên Kiều lười biếng đi lên phía trước, khuôn mặt cực kì vô tội mà nhìn hắn.
"Nha đầu —— "
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoài ý muốn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, âm thanh trầm thấp trung tính nhẹ nhàng vang lên: "Tôi biết em ham vui, cũng hiểu những ngày nghỉ này muốn lấy tôi làm trò tiêu khiển, nhưng—— em phải hiểu rõ một điều, một khi bọn họ gặp mặt, ý nghĩa của nó chính là em phải gả cho tôi, chúng ta sẽ trở thành một cặp vợ chồng chân chính, tôi nói như vậy em có hiểu không?"
Liên Kiều sửng sốt một lúc lâu, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời không biết nên mở miệng nói cái gì.
Đã từng nhìn qua bộ dáng thất thần như vậy của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ siết thân người cô, giọng điệu trịnh trọng: "Nha đầu, tôi hỏi em, em phải thành thật trả lời tôi!"
Liên Kiều nâng đôi mắt mờ mịt lên nhìn hắn, theo bản năng gật gật đầu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một hơi hỏi: "Em đã bao giờ nghĩ sẽ gả cho tôi chưa? Có nghĩ qua muốn trở thành vợ của Hoàng Phủ Ngạn Tước tôi?"
Hai câu nghi vấn ném ra, lại khiến thân thể Liên Kiều run lên, hai hàng lông mày giữa trán nhăn lại, cô nhìn hắn khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có, cho tới bây giờ tôi không có nghĩ qua chuyện đó.."
Đó là lời nói từ sâu trong lòng cô, tuy rằng từ khi cô quen người đàn ông này đã ỷ lại thật sâu vào hắn, nhưng cô chưa từng nghĩ qua là sẽ phải lập gia đình, cho dù cô biết hắn chính là vị hôn phu đã định của cô, khái niệm kết hôn này vẫn chưa hề tồn tại trong đầu cô.
Về khoảng thời gian thân thiết với hắn ở Hong Kong, chẳng qua muốn chỉnh hắn một chút thôi, chuyện này với chuyện kết hôn một chút cũng không liên quan đến nhau a.
Nghe thấy câu trả lời không hề do dự của cô, trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết tại sao lại sinh ra một cảm giác mất mác cùng phiền não, thậm chí có chút hốt hoảng, đây là có chuyện gì? Câu trả lời của cô không phải đúng như hắn mong muốn sao?
Nghĩ đến đây, hắn có chút phiền não mà đem điếu xì gà hung hăng cắm vào trong chiếc gạt tàn, loại sương khói thản nhiên này lại khiến hắn vô cùng phiền chán.
Nhìn thấy giữa hai hàng lông mày hắn hiện lên chút không vui, Liên Kiều theo bản năng giơ ngón tay nhỏ bé lên, nhẹ nhàng phủ giữa mi gian của hắn (Mi gian chính là khoảng cách giữa hai hàng lông mày đó) —— sao hắn lại thích cau mày như vậy? Như vậy khó chịu.
Cảm nhận được sự mềm mại giữa lông mày, nội tâm Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt giật nảy, nháy mắt, một tia khó hiểu lan tràn khắp cơ thể, là một loại đau đớn không thể tả...
"Lời em nói là thật?" Một lúc lâu sau, hắn mới cất giọng trầm thấp nói.
"A? Thật giả cái gì?" Liên Kiều không phản ứng kịp câu hỏi của hắn.
Trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút ngưng trọng, hắn lặp lại câu hỏi lần nữa: "Em thực không có nghĩ qua muốn gả cho tôi?"
"Đúng vậy a!" Liên Kiều vô tâm vô phế gật đầu, sau đó cười tủm tỉm chủ động ngồi trên đùi hắn, hai cánh tay vòng qua cổ hắn: "Nhưng mà tôi rất muốn bên cạnh anh, anh cũng không thể bỏ rơi tôi, là anh nói vĩnh viễn sẽ thương tôi, anh không thể như vậy được!"
Cô nhóc ỷ lại giống như nước đường hòa tan, khiến trái tim hắn có một chút ngọt xen lẫn một chút tư vị chua chát ghen tuông.
*****
"Liên Kiều!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo hai tay của cô xuống, giọng điệu trầm thấp vang lên: "Em là một nha đầu quá mức đơn thuần, cho nên không thể bởi vì một chốc tùy hứng mà đem hạnh phúc cả đời mình hủy hoại, tôi biết em tới Hoàng Phủ gia chỉ vì tò mò ham chơi mà thôi, nhưng mà nếu em vẫn còn nghịch ngợm như vậy, hành vi của em sẽ khiến người già hiểu lầm, đến lúc đó cho dù em không muốn gả cũng phải gả, biết không?"
Hắn cố ý đe dọa cô, tuy vậy trong lòng hắn cũng không có cảm giác dễ chịu, ngay lúc đó hắn hận chính mình lại có thể nói ra những lời như vậy.
"Chính là... Chính là giống như bác trai bác gái hiểu lầm, phải làm thế nào ah? Tôi không biết phả giải thích như thế nào!" Liên Kiều cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên khó xử vẻ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước theo bản năng giơ tay lên, tách nhẹ làn môi đang bị hàm răng của cô tra tấn kia ra, nhẹ giọng nói: "Chính bởi vì như vậy, chúng ta mới cần gặp họ để giải thích rõ rang chứ sao? Nếu không em thực sự sẽ bị gả vào Hoàng Phủ Gia!"
"Không muốn không muốn ——" Liên Kiều liên tục mà xua tay: "Nghe nói sau khi kết hôn một chút tự do đều không có, tôi không muốn không muốn!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước suy sụp càng ghê gớm hơn, hắn thậm chí có xúc động muốn lập tức phủ định câu nói của chính mình.
Nhưng mà ngay từ đâu hắn cũng không có dự đính muốn kết hôn, nhất là —— nhất là hôn nhân thương – chính (thương mại – chính trị)!
"Đúng vậy, nha đầu, em ham chơi như vậy, nếu kết hôn thì liền thảm rồi, một chút tự do đều không có, hơn nữa cả đời cũng chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con, không thể bước ra ngoài nửa bước!" Hắn cố ý nói phóng đại đến mức khủng bố.
"A?"
Liên Kiều không nghĩ sẽ nghiêm trọng như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi tới mức tái nhợt, bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng bắt lấy tay hắn, sợ muốn khóc: "Vậy làm sao bây giờ đây? Hoàng Phủ Ngạn Tước, nếu bác trai bác gái đi gặp ông nội tôi, không phải sẽ xong đời sao?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước sau khi thấy vậy, càng không đành lòng, hắn thở dài, khẽ xoa đỉnh đầu của cô: "Được rồi, tôi sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ, nhưng mà đến lúc đó em cũng phải phối hợp với tôi, không cần gây thêm phiền phức, biết không?"
Nếu không phải nha đầu này trước mặt ba mẹ hắn nói những lời ái muội khác thường, bọn họ cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng như thế, khoa trương hơn là bọn họ lại cho rằng Liên Kiều mang thai đứa con của hắn? Đây là như thế nào?
"Ừ!" Liên Kiều cũng không dám tranh luận, cô ngoan ngoãn gật đầu, khuôn mặt tái nhợt cũng có chút sắc màu..
Nhìn bộ dáng khẩn cấp này của cô, tim Hoàng Phủ Ngạn Tước không tự chủ mà bỗng hỗn loạn, ánh mắt ngưng lại nhìn cô cũng nhiều lên một phần tâm tư ——
"Nha đầu, em có nam sinh để yêu sao?" Chẳng biết tại sao, nhưng khi hắn hỏi câu này có chút gian nan.
Liên Kiều nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày không nói gì, cô trầm mặc khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút khẩn trương.
Rất lâu sau ——
"Có a!" hai chữ bật thốt ra, tâm tình cũng rất hưng phấn.
"Thực sự?" Hoàng Phủ Ngạn Tước cao giọng nói, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn kia của cô, trong lòng càng không thoải mái, "Nam sinh kia là ai?"
Thậm chí có một loại giống như ăn phải dấm chua ngàn năm!
Liên Kiều nghe thấy hắn hỏi như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên mỉm cười, cô cúi người tiến sát bên cạnh tai hắn nói, thần bí hạ giọng: "Tôi cho anh biết, ngàn vạn lần không thể nói cho người khác được!"
"Nói đi!" Hoàng Phủ Ngạn Tước tức giận ra lệnh.
Liên Kiều cười rực rỡ, cô nhỏ giọng nói: "Thực ra tôi rất thích học trưởng ở trường đó, anh ấy không chỉ có bề ngoài đẹp trai, mà ngay cả chơi bóng rổ cũng rất tuyệt, anh ấy cũng là đội trưởng của đội bóng rổ ở trường!"
Giọng nói của cô mang theo kiêu ngạo tự hào hướng về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, giống như đang nói đến một thứ trân bảo cực kì huyền diệu.
"Mao đầu tiểu tử ấy có cái gì đáng để thích?" Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng ngày càng trở nên khó coi, trong lòng giống như ngũ vị đảo lộn, không thể nói được đến tột cùng là vị gì, tóm lại, hắn rất không thích nghe đến chuyện đó.
Nào biết Liên Kiều nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng kháng nghị, "Ai nói anh ấy là mao đầu tiểu tử? Chẳng lẽ lớn lên giống anh như vậy mới không gọi là mao đầu tiểu tử?"
Một tia không vui hiện ngay giữa trán hắn——
"Trong mắt em thì tôi trông rất già sao?"
Hắn chỉ lớn hơn cô có tám tuổi thôi, theo như lời cô nói cứ như thể hắn đã là lão già tám mươi tuổi không bằng? (Min: cái này được!)
Liên Kiều cẩn thận nhìn hắn, kỳ thật cô chỉ đang tức giận mới nói như vậy thôi, dáng dấp của hắn trông rất anh tuấn, khuôn mặt giống như tượng điêu khắc này chắc chắn sẽ khiến rất nhiều nữ sinh nghiêng ngả đi, nhất là những cử chỉ tao nhã kia, đây chính là khí chất quý tộc cao quý bẩm sinh, người khác không thể bắt chước nổi.
Nhưng mà hắn cũng không nên không có lễ phép mà trách mắng học trưởng của cô như vậy!
"Trong mắt tôi anh rất giống một lão già, ngay cả cách nói chuyện cũng cực kì giống!" Liên Kiều giận dỗi nói.
"Em lặp lại một lần nữa!" Hoàng Phủ Ngạn Tước cực kì tức giận, thế nhưng cô lại ghét bỏ hắn già?
"Hừ!" Liên Kiều đem khuôn mặt nhỏ nhắn xoay sang một bên, nhưng ngay sau đó bị bàn tay to của hắn xoay ngược trở lại ——
"Em thích hắn ta tới mức độ nào? Nói!" Giọng nói của hắn rất không kiên nhẫn cường ngạnh, cùng khí chất tao nhã thường ngày của hắn cách nhau một trời một vực.
Liên Kiều cảm thấy một cỗ nguy hiểm đang rình rập, nhưng vẫn làm ra một bộ dạng hiên ngang lẫm liệt nhìn về phía hắn: "Anh ấy rất ưu tú, so với anh thì tôi thích anh ấy hơn!"
Nói xong, cô tức giận đứng dậy, làm bộ dáng như phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
"Đi đâu?" Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng đứng lên, bàn tay to lập tức xách cô trở lại.
Liên Kiều cảm thấy tất cả hành động của cô bị hắn nắm trong tay, giơ bàn tay đang nắm chặt lên đánh hắn: "Anh buông ra, tôi không nói cho anh, anh thật đáng ghét, tôi muốn đi ra ngoài!"
"Ngoan ngoãn ở trong này cho tôi, chỗ nào cũng không được đi!" Một đám lửa giận khiến hai mắt hắn đen sì, ngay cả âm thanh cũng cao lên, tràn đầy ý tứ cảnh cáo.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |