Truyện:Gặp Anh Là Điều Mỹ Lệ Đầy Bất Ngờ - Chương 50

Gặp Anh Là Điều Mỹ Lệ Đầy Bất Ngờ
Trọn bộ 58 chương
Chương 50
0.00
(0 votes)


Chương (1-58)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cơm nước xong, đưa em họ và dì ra xe, Thiên Thiên trở về phòng mở máy tính. Tối hôm qua cô không chờ được Trường Kiếm Tận Thiên, vốn mang áy náy trong lòng, rất muốn gặp mặt anh nói một tiếng mới yên tâm.

Trường Kiếm Tận Thiên như cũ không online.

Thiên Thiên lười đánh quái, đi dạo trong trò chơi tùy ý cảnh xung quanh xoay chuyển.

Cô dạo đến chỗ thường xuyên đánh quái, cô gặp Doanh Doanh Nhất Tiếu đang đánh boss Đinh Xuân Thu, liền đi lên giúp cô một tay.

Có Thiên Thiên hỗ trợ dĩ nhiên dễ dang hơn nhiều, cô thấy mức máu của Đinh Xuân Thu sắp cạn liền lui xuống.

Doanh Doanh Nhất Tiếu được điểm kinh nghiệm và vũ khí trang bị văng ra lúc boss chết, do dự một chút gửi một tin cho Thiên Thiên: "Cám ơn a."

Thiên Thiên nghênh ngang trả lời: "Không cần khách khí như thế." Cô còn muốn nói mấy câu với Doanh Doanh Nhất Tiếu thì vèo một cái đã không thấy cô ta đâu.

Thái độ cô ấy có chút kì quái nha, Thiên Thiên và Doanh Doanh Nhất Tiếu tuy không thể xưng là bạn tốt chuyện gì cũng kể nhau nghe nhưng quan hệ cũng không tệ, mỗi khi Doanh Doanh Nhất Tiếu nhờ gì là cô đều tận lực trợ giúp, nhưng hôm nay cảm thấy thật kì quái.

Cô lại tiến lên trước vài bước, tình cờ gặp bổn môn sư huynh Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan. Từ việc lần trước cô chưa từng gặp qua hắn.

Thiên Thiên do dự có nên chủ động chào hỏi hay không thì Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan không nói không rằng giơ kiếm chém tới.

Người chơi Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan ác ý công kích bạn, Thiên Thiên nhìn thấy Hệ thống thông báo, cô lờ mờ rồi rất nhanh phản ứng kịp, rút kiếm ngăn cản.

Giận Đỏ Mạt Vì Hồng Nhan là Đệ Nhất Cao Thủ, xem như không đánh lại Trường Kiếm Tận Thiên nhưng dư sức giết gọn Thiên Thiên.

Công lực của Thiên Thiên kém hơn hắn rất nhiều, lại không chuẩn bị trước, bị Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan chiếm ưu thế, tính cô lại cực kì quật cường, biết rõ không phải là đối thủ của hắn nhưng cô cũng không muốn trốn chạy.

Vừa qua 10 chiêu, vết thương nhẹ chồng chất vết thương nặng, sau đó là trọng thương, tính mạng như đèn treo trước gió, bị tống về Tân Thủ Thôn chỉ trong vài giây.

Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan giết chết cô, Thiên Thiên không hề rớt điểm kinh nghiệm, trang bị trên người cô cũng không quan tâm, nhưng chỉ nghĩ không thông hắn vì sao phải đánh lén cô, phải biết rằng họ là sư huynh muội a.

Thiên Thiên giận dữ, cô liền đứng ở quảng trường Tân Thủ Thôn gửi tin cho Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan: "Ngươi vì chuyện lần trước mà giận lây ta?"

Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan cũng không trốn tránh, sảng khoái nói: "Nhân yêu, ai thấy cũng ghét." (Nhân yêu: nam lấy nick là nhân vật nữ, cái này trong YETCNDT có nhắc tới. )

Thiên Thiên thiếu chút nữa phun ngụm nước mới uống, "Cái gì Nhân yêu, ngươi nói rõ ràng đi."

"Nhân yêu, ta không muốn nhìn mặt ngươi nữa, nếu không ta gặp một lần giết một lần."

Thiên Thiên không hiểu ra sao, hỏi lại, Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan không trả lời nữa, "Chuyện lạ hiếm thấy." Thiên Thiên chọc tức.

Cô tiếp tục đi dạo trong trò chơi, ven đường gặp vài bạn tốt trước đây cung kề vai chiến đấu, người không phải xa cách cô thì cũng nhào vào đánh đấm, lần này Thiên Thiên đã có kinh nghiệm, hảo hán không đâm đầu vào chịu chết, đánh không lại thì cô bỏ chạy.

Cô hỏi thăm ai cũng nhận được đáp án y chang như của Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan.

Nhất định đã có việc gì đó xảy ra, Thiên Thiên vừa động não, chạy ngay đến diễn đàn của game tìm hiểu, lục lọi một hồi khiến cô trừng mắt đến con ngươi muốn rớt ra ngoài.

Trong danh sách thi đấu hiệp nữ có người dán hình của Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, tấm hình này là dùng camera của máy tính chụp trực tiếp, người trong hình Thiên Thiên không chỉ quen biết, mà còn rất quen thuộc, chính là em họ của cô - Tùng Tùng. Mà danh tính của tấm hình lại là Tâm Hữu Thiên Thiên Kết. (há há... ta đã nghi từ lúc cho nó xài máy))

Thiên Thiên lập tức hoàn toàn hiểu rõ, chẳng trách đám người Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan gọi cô là Nhân yêu, thì ra là thế. Tài khoản trong game của cô là tự động đăng nhập có ghi nhớ, em họ thừa cơ đùa dai một hồi.

Cô dò tìm số điện thoại nhà của dì, giống như hung thần gọi qua bên đó, chuẩn bị đem Tùng Tùng mắng cho sứt đầu mẻ trán. Đã lâu chưa ai nhận điện thoại, nghĩ lại thì gia đình dì ở ngoại thành, lúc này có lẽ còn chưa về tới nhà.

Vẻ mặt Thiên Thiên đau khổ, mới mấy tiếng thôi mà vị trí trên bảng xếp hạng xuống dốc không phanh, từ được ủng hộ nhất lại tuột xuống hạng 5.

Cô buồn bực ôm đầu, lần này bị tiểu đệ hại thảm thiết rồi.

"Đinh." Trường Kiếm Tận Thiên online.

Thiên Thiên giống như người chết chìm với được phao, gửi tin nhắn cầu cứu anh giúp đỡ.

Trường Kiếm Tận Thiên thật lâu sau vẫn chưa có trả lời lại.

Thiên Thiên nóng đầu muốn bốc khói, đánh bùm bùm một hàng chữ: "Chẳng lẽ ngay cả anh cũng nghĩ em là Nhân yêu?"

Trường Kiếm Tận Thiên: "Trước giờ anh chưa từng hoài nghi em." Anh lại bổ sung một câu: "Vừa rồi anh đi pha trà."

Thiên Thiên cảm thấy trong lòng có dòng nước ấm dâng lên, "Cám ơn anh đã tin tưởng em."

"Em không cần lo lắng, anh sẽ giúp em."

Thiên Thiên thở dài: "Muốn xoay chuyển lòng dạ người khác nói thì dễ nhưng làm lại khó."

Trường Kiếm Tận Thiên cười một cái: "Kì thật rất dễ."

"Anh có cách gì hay à?" Thiên Thiên tươi cười nịnh hót, mặt sắp sửa dán lên màn hình.

"Anh lấy em." Trường Kiếm Tận Thiên lời ít mà ý nhiều, ngay cả một chữ cũng không thừa.

"..." Thiên Thiên ngây người hoàn toàn.

"Em nghĩ đi, chỉ cần anh lấy em, lời đồn chưa đánh đã tan." Trường Kiếm Tận Thiên phân tích rõ ràng.

"Hình như cũng có lý."

"Em gả cho anh, danh tiếng nhất định cũng tăng lên." Giọng điệu của anh mang thêm một chút mê hoặc.

"Ừ." Thiên Thiên chỉ biết lo lắng gật đầu.

"Huynh đệ của anh cũng sẽ giúp em bỏ phiếu, em muốn đứng đầu không phải dễ như trở bàn tay sao?" Trường Kiếm Tận Thiên bày ra chiêu lừa gạt cộng thêm dụ hoặc.

Thiên Thiên gần như bị thuyết phục, cô chờ Trường Kiếm Tận Thiên cầu hôn lần nữa chắc sẽ xuôi dòng đẩy thuyền mà nhận lời, ai ngờ Trường Kiếm Tận Thiên nói: "Em suy nghĩ một chút đi."

Thiên Thiên lập tức mất phương hướng, "Thật không có thành ý." Cô thì thầm trong miệng, nghĩ một lát lại hỏi: "Anh có nhận được tin nhắn tối hôm qua của em không?"

"Ừ." Trường Kiếm Tận Thiên không nhắc tới chuyện cưới vợ nữa, "Không sao, chúng ta có thể hẹn lần sau."

"Được, đến lúc đó nói tiếp." Thiên Thiên có chút chần chừ.

Trường Kiếm Tận Thiên yên lặng vài giây mới nói: "Trong người không khỏe thì đi ngủ sớm chút đi."

"Được rồi, vậy em off, chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Trường Kiếm Tận Thiên dịu dàng nói.

Thiên Thiên trong giấc mơ lại mơ thấy Thẩm Hạo cùng Trường Kiếm Tận Thiên, cô buồn bực dùng gối che kín đầu, xoay người ngủ tiếp.

Ngày hôm sau là chủ nhật, ánh nắng tươi sáng.

Ăn trưa xong Thiên Thiên vô cùng buồn chán ôm gối ôm Winnie The Pooh ngồi trên sô pha phòng khách xem TV, giũa móng tay.

Chuông điện thoại vang lên, ống nghe đặt trên bàn trà bên cạnh, cô thuận tay cầm lấy.

Là dì gọi tới, cám ơn gia đình cô đã thịnh tình khoản đãi hôm qua.

Thiên Thiên nói: "Không cần khách khí a, phải làm mà dì." Linh tinh lời khách sáo.

Sau khi hàn huyên vài câu, cô hỏi thăm em họ, dì cho rằng cô tìm Tùng Tùng có việc, nên nhét điện thoại vào tay cậu.

Tùng Tùng nhút nhát kêu chị một tiếng, Thiên Thiên hừ hừ hai tiếng.

Tùng Tùng nhanh chóng giải thích cho cô trong điện thoại, nói mình nhất thời ham choi mới làm như vậy.

Thật ra Thiên Thiên chẳng phải người thù dai, giận xong cũng quên. Em họ đã biết sai thì cô cũng không chèn ép nữa, cô dặn dò: "Sau này không được nghịch ngợm như vậy nữa."

Nói xong điện thoại, tiếp tục giũa móng, nắm điều khiển từ xa xoay tròn.

Má Diêu đang phơi chăn mềm, liếc nhìn Thiên Thiên đang nhàn nhã, kì quái nói: "Con rất rãnh rỗi sao?"

"Vậy thì sao chứ?" Thiên Thiên buồn bực hỏi.

"Thời tiết tốt như vậy sao không đi hẹn hò?"

Thiên Thiên đá dép lê, nằm trên sô pha lười nhát nói: "Không ai hẹn con."

"Tiểu Thẩm đâu? Nó sao lại không hẹn con?" má Diêu hỏi.

Thiên Thiên cười gượng vài tiếng, không trả lời.

"Lấy điện thoại ra."

"A?" Thiên Thiên sửng sốt.

"Nói số điện thoại của Tiểu Thẩm cho má nghe, má hỏi nó một chút." Má Diêu bình tĩnh nói.

Thiên Thiên đau đầu hết sức, "Mami, đừng có dính vô chuyện này."

Má Diêu trừng hai mắt."Má có làm gì đâu, má chỉ muốn hỏi nó một chút, nó làm trái tim của con gái má đảo loạn bây giờ tinh thần lại bất định, ý loạn tình mê, mà nó lại không có chút động tĩnh, nó rốt cuộc nghĩ gì vậy?" (há há...)

"Làm gì có chuyện đó a." Thiên Thiên đỏ mặt tới kì cục, còn cố chống chế.

"Con là do má sinh, má còn không biết rõ sao?" má Diêu cười tít mắt nói.

Thiên Thiên nghẹn lời, "Con, con về phòng."

Còn chưa đi tới cửa, điện thoại trong túi áo ngủ của cô vang lên tiếng nhạc êm tai, vẫn là bài "Vì anh chung tình", Thiên Thiên chạy nhanh về phòng, đóng cửa lại.

"Alo." Cô đỏ mặt nói.

"Đang làm gì thế?" tiếng nói của Thẩm Hạo biếng nhác cất lên.

Thiên Thiên không chút đếm xỉa nói: "Xem TV giết thời gian."

Thẩm Hạo cười đến vân đạm phong khinh, "Cũng có nghĩa là không có kế hoạch gì khác?"

"Tạm thời chưa có mà thôi." Thiên Thiên cãi bướng nói.

"Cho em 30' để chuẩn bị, anh tới đón em." Giọng điệu anh bình tĩnh, tiếng cười như vô hại.

"Làm gì?" Thiên Thiên trong lòng vui vẻ.

Thẩm Hạo nói nhỏ: "Sợ em ở nhà buồn đến chết, anh chịu thiệt một chút, mang em tới một chỗ."

Trên mặt Thiên Thiên tràn ra nụ cười tươi, "Miễn cưỡng như vậy, em nghĩ là thôi đi."

Thẩm Hạo nói liên tục không nghỉ: "Không miễn cưỡng, một chút cũng không miễn cưỡng."

Thiên Thiên ra vẻ thận trọng suy nghĩ nói: "Ừ... vậy được rồi."

"Nửa tiếng có đủ không?" Thẩm Hạo cười hỏi.

"Tuyệt đối đủ rồi." cô đã luyện được bản lĩnh từ khi đi làm, rửa mặt, đi vệ sinh, thay đồ cộng lại không tới 20'.

"Vậy lát gặp."

"Lát gặp."

Thiên Thiên để điện thoại xuống, nhanh chóng mở tủ quần áo chọn đồ.

Cô giật một bộ quần áo ướm lên người khoa chân múa tay, cảm thấy không được liền ném lên giường, đổi một bộ khác, cảm thấy không hợp, lại ném lên giường, liên tiếp thay đến bảy, tám bộ, nhưng vẫn thấy không hài lòng.

Má Diêu nghe thấy tiếng vang đẩy cửa vào, sợ hãi kêu, "Ôi, tiểu tổ tông của tôi, con đang làm gì a?"

Thiên Thiên liếc mắt canh chừng thời gian, gấp đến độ cầm lấy một bộ vội vàng khoác lên, hỏi: "Mami, đẹp không?"

"Đẹp, con má mà, mặc cái gì cũng đẹp hết." má Diêu tự hào nói.

Thiên Thiên cảm thấy mình hỏi nhầm người rồi, dĩ nhiên con mình là đẹp nhất, coi như trùm một tấm vải thì má Diêu cũng nói cô giống như tiên nữ.

Cô đứng lại trước gương, thấy hình ảnh mình trong kính, mặt đỏ bừng còn hơn đánh phấn, khóe miệng nhếch lên, đúng bộ dạng của một cô gái đang hạnh phúc ngọt ngào.

Má Diêu che miệng cười: "Con gái a, cùng Tiểu Thẩm đi chơi?"

Thiên Thiên ấp úng nói: "Mami, đồ trên giường con về sẽ dọn, không kịp rồi, con đi." Lúc cô ở cửa mang giày không khỏi vỗ ngực, cảm thấy vui mừng tràn đầy.

Không biết má Diêu đã sớm mở cửa sổ ra, từ trên cao nhìn xuống, phong cảnh tuyệt đẹp, có thể đem toàn cảnh trong khu thu vào hết trong mắt.

"Chúng ta đi đâu?" Thiên Thiên mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ lái, cài dây an toàn hỏi.

Mắt Thẩm Hạo chớp chớp: "Đến nơi em sẽ biết."

"Được rồi."

Thiên Thiên cười hắc hắc.

Anh dừng xe trong bãi đỗ của trung tâm thương mại, nhìn Thiên Thiên một cái, không keo kiệt mà khen ngợi: "Thiên Thiên, hôm nay em rất xinh."

Thiên Thiên hạ mi mắt, cố bình tĩnh nói: "Cám ơn."

Lúc đi trên đường cái đông đúc, Thẩm Hạo thuận thế kéo Thiên Thiên qua bên trái, anh đi qua bên phải, "Em đi bên này."

Thiên Thiên mờ mịt ngẩng đầu, vốn dĩ không ý thức được anh là vì đang bảo vệ cô, ngây ngốc hỏi: "Vì sao?"

Thẩm Hạo cười một chút, không trả lời. (ôi, siêu chu đáo à, ghi vào danh sách tiêu chuẩn kén jai)

Anh dẫn Thiên Thiên vào trung tâm thương mại, ngồi thang máy lên lầu 8, mỉm cười: "Đến rồi."

"Anh dẫn em tới chơi điện tử?" đây quả thật là ngoài dự liệu của cô.

"Đúng vậy, thích không?" Thẩm Hạo cười đến lộ ra hàm răng trắng tinh.

Thiên Thiên vui vẻ không ngậm miệng được: "Rất thích." Cô vẫn luôn rất thích chơi điện tử, nhưng lại ngại lúc trước Mễ Bác không cho phép cô chơi trò ngây thơ như vậy.

Mới đầu cô còn một mình lén lút đến chơi, dần dà cũng mất hứng.

"Em chờ chút, anh đi mua thẻ." Thẩm Hạo mang theo vẻ mặt buồn cười, ánh mắt cũng sáng ngời. (Hạo ca hiểu Thiên tỷ 100% a)

Từ đua xe, đánh nhau kịch liệt, đến thảm khiêu vũ, quần vợt, ... hai người chơi hết sức sôi nổi.

Thẩm Hạo lộ ra tính trẻ con, những lúc thua Thiên Thiên còn bắt phải đấu lại thêm một ván.

Chơi gần hai tiếng, Thẩm Hạo nghiêng người hỏi cô: "Có mệt hay không?" hết sức tự nhiên vén tóc cô lên tai.

Thiên Thiên cúi đầu, mặt nóng lên: "Có một chút."

"Em qua bên kia ngồi một chút, anh đi mua đồ uống, em muốn uống gì?" Thẩm Hạo hỏi.

"Tùy tiện."

"Không có đồ uống tên tùy tiện." Thẩm Hạo cười liếc nhìn cô.

Sao câu này nghe có vẻ quen tai nhỉ? Thiên Thiên trầm tư suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra, cô nói: "Anh chọn đi."

Một ly socola nóng xuống bụng, Thiên Thiên cảm thấy từ tứ chi đến trái tim đều ấm áp.

"Còn muốn chơi nữa không?" Thẩm Hạo vuốt vuốt mấy thẻ còn thừa trong tay.

Thiên Thiên chậm rãi lắc đầu.

"Vậy em có muốn đi đâu không?"

Thiên Thiên ngẫm nghĩ, nhếch miệng cười nói: "Đi thư viện."

"Được."

Thiên Thiên đứng lên, Thẩm Hạo đột nhiên giữ chặt cô: "Chờ một chút."

"Sao vậy?"

Thẩm Hạo đưa tay xoa hai má cô, Thiên Thiên mặt nóng tim nhảy, từ từ nhắm mắt lại.

Thẩm Hạo lấy một cọng lông mi trong khóe mắt cô ra, cười.

Thiên Thiên xấu hổ và giận dữ cúi đầu nhấc chân bước đi. (anh í thăm dò trước ý mà, hai người thiệt dễ thương quá hà. )

Mặt mũi Thẩm Hạo ẩn trong tranh tối tranh sáng, nét mặt tươi cười không rõ ràng.

Thẩm Hạo chở Thiên Thiên đến thư viện Thượng Hải.

Anh đem xe đậu vào hẻm nhỏ, Thiên Thiên nóng lòng không kịp đợi đi lên lầu hai.

Cô trực tiếp đi đến góc tây nam lầu 2, ở đó đều là tiểu thuyết tình cảm, nhiều cô gái đang đứng ở đây lật xem sách. Thẩm Hạo đi theo phía sau cô, biểu cảm hết sức cổ quái.

Thiên Thiên hiểu lòng người nói: "Anh đi chỗ khác dạo đi, không cần đi theo em."

Thẩm Hạo gật gật đầu: "Vậy anh lên lầu 3, một lát em tới tìm anh ở đó."

Thiên Thiên chọn xong liền nhảy nhót cà tưng lên lầu 3 tìm Thẩm Hạo.

Anh đứng trước kệ sách tham khảo, đang chăm chú lật xem một quyển sách về máy tính.

Thiên Thiên chăm chú nhìn anh, mắt anh nghiêm túc, môi mím thật chặt. nếu cứ ngắm anh như thế, nét đẹp này có thể làm người khác ngạt thở.

Dường như cảm thấy được ánh mắt của Thiên Thiên, anh nhìn qua bên này, nhếch môi cười: "Em tới rồi à."

Thiên Thiên bỗng đỏ mặt, thầm mắng mình giống như một tên hoa si ngắm anh, chỉ thiếu chưa chảy nước miếng, thật sự bẽ mặt cực kì.

Cô đáp: "Dạ."

"Chọn được sách gì?"

Thiên Thiên đưa mấy quyển sách trên tay qua cho anh xem, phần lớn là tiểu thuyết ngôn tình.

Thẩm Hạo nhếch nhếch khóe miệng, do dự cẩn thận hỏi: "Em biết một quyển sách tên là "Nhất thụ phong cương" chứ?"

"Đương nhiên biết, rất ngược, xem rất hay. Chẳng qua cái đó không phải...anh, cũng xem qua?" Thiên Thiên lúc đầu ánh mắt còn tỏa sáng, rất giống tìm được tri âm, sau đó nghĩ đến đây là Đam Mỹ tiểu thuyết, lại có chút chần chừ. (ách)

Thẩm Hạo vội vã giải thích: "Anh đương nhiên chưa có xem, chẳng qua trong nhà có một quyển, nếu em thích, anh tặng em."

"Được a, được a, quá tốt." sau khi gưng phấn của Thiên Thiên đi qua, cô hoài nghi hỏi: "Anh chưa xem quyển này vậy sao trong nhà lại có?"

"Là Bùi Tử Mặc tặng anh." Thẩm Hạo khó chịu nói.

"Chẳng lẽ Bùi Tử Mặc có hứng thú với đồng tính? Anh ấy tặng anh sách này, chẳng lẽ muốn cùng anh..." Thiên Thiên há to miệng. (bò lăn ra mà cười)

Khóe miệng Thẩm Hạo run run rẩy vài cái, dùng lực vỗ lên đầu Thiên Thiên: "Trong đầu em rốt cuộc đang chứa cái gì a?"

Thiên Thiên sờ sờ đầu, "Ha ha" ngây ngô cười.

Thẩm Hạo liếc cô một cái, cũng nhịn không được cười.

Từ thư viện Thượng Hải đi ra đã là 5h chiều, Thẩm Hạo hỏi ý kiến Thiên Thiên: "Ăn cơm tối rồi mới về nha."

"Không được, em đã đi lâu rồi, cũng nên về nhà." Thiên Thiên cự tuyệt

"Được rồi, anh đưa em về."

Thiên Thiên khóc không ra nước mắt, mời thêm lần nữa sẽ chết a. Cùng Trường Kiếm Tận Thiên tuyệt đối là một mặt hàng, hừ.

Thẩm Hạo chở Thiên Thiên đến dưới lầu, lấy một cái hộp từ ghế sau đưa cho cô: "Mở ra xem có thích không."

Trong hộp là một chiếc khăn choàng lông dê màu trắng. Trong lòng Thiên Thiên so với socola nóng mới vừa uống còn ấm hơn.

Thẩm Hạo tươi cười, có tí xíu ngại ngùng: "Năm nay hình như đặc biệt lạnh, choàng khăn cho ấm áp hơn." (Viv: ...gửi em những ngôi sao trên cao, tặng em chiếc khăn gió ấm...hí hí hí, Pil: *lấy xô hứng* sến chảy nc ế ='=)

"Rất đẹp." Thiên Thiên nói.

"Anh giúp em choàng nha." Ánh mắt anh nhu hòa, ngón tay thon dài khoát lên vai Thiên Thiên, dường như có luồng điện chạy qua.

"Rất hợp với em." Thẩm Hạo tự đáy lòng tán thưởng.

Làn da trắng nõn của Thiên Thiên được tôn lên, cô nhẹ nhàng nói: "Cám ơn quà của anh."

"Nhanh lên nhà đi."

Thiên Thiên nhìn theo xe Thẩm Hạo rời đi, có một loại cảm giác ngây ngô trở lại quá khứ, giống như đang ở tuổi 15, lén lút thầm mến một anh chàng trong đội bóng rổ lớp bên cạnh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-58)