Truyện:Gặp Anh Là Điều Mỹ Lệ Đầy Bất Ngờ - Chương 02

Gặp Anh Là Điều Mỹ Lệ Đầy Bất Ngờ
Trọn bộ 58 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-58)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thứ 7, như thường lệ Diêu Thiên Thiên hăng hái chiến đấu trước màn hình máy tính, dự định lợi dụng thời gian cuối tuần bế quan luyện cấp, chỉ cần tăng thêm một tầng, là cô có thể được liệt vào danh sách mười đại cao thủ trong sever này.

Vào những này Mễ Bác phải tăng ca, đi công tác hay những ngày không hẹn hò, cô đều giết thời gian như thế.

Diêu Thiên Thiên đang ở Tử Trúc Lâm thách đấu với trưởng môn võ đang- Trương Tam Phong, đúng lúc trận chiến đang hồi khốc liệt, thì chuông điện thoại reo, cô liếc mắt nhìn xem là ai gọi, hậu quả của việc mất tập trung là bị Trương Đạo Nhân liên tiếp ra tay hạ sát, lượng máu rớt đáy thê thảm, xém chút nữa là bị đưa về Tân Thủ Thôn.

Diêu Thiên Thiên toát mồ hôi hột, chết một lần là bị trừ 10% điểm kinh nghiệm, với cấp của cô hiện nay, ít nhất cũng phải mất một tháng mới luyện lại được.

Cô không ngừng ấn nút tháo chạy trên bàn phím, cuối cùng cũng bảo toàn được tính mạng. Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, cô ôm ngực, thở phào.

Sau khi quay về khu vực an toàn, cô mới nghe máy. Là cô bạn thân Lâm Hi gọi, "Thiên Thiên...cậu, đang ở đâu?"

"Ở quảng trường Sư Môn" Thiên Thiên buột miệng.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, mới tức giận nói: "Diêu Thiên Thiên, cậu chơi game đến tẩu hoả nhập ma rồi"

"Oh" Diêu Thiên Thiên lè lưỡi, ngại ngùng nói: "Đang ở nhà, có chuyện gì?"

"Thì ra đúng là không phải cậu" Lâm Hi đáp nhỏ.

"Đại tiểu thư của tôi ơi, câụ đang nói gì vậy?" Diêu Thiên Thiên không hiểu hỏi lại.

Lâm Hi do dự hồi lâu, mới hạ quyết tâm nói ra: "Thiên Thiên, cậu nghe mình nói đây, nhưng cậu không được kích động đâu đấy"

"Cậu nói đi" Mắt Diêu Thiên Thiên vẫn đang dính vào màn hình máy tính.

"Vừa.... vừa rồi, mình nhìn thấy Mễ Bác"

"Thế thì có gì là lạ đâu" Diêu Thiên Thiên vẫn còn kịp trả lời tin nhắn của Tiêu Dao.

Lâm Hi lí nhí: "Anh ấy .... đi cùng với một người con gái khác"

Diêu Thiên Thiên nghe ra ý của Lâm Hi, bình tĩnh đáp: "Rất thân mật phải không?"

"Uh, bọn họ tay nắm tay cùng nhau đi vào phòng ăn đã đặt sẵn trong nhà hàng. Mình không nhìn rõ, ban đầu cứ tưởng là cậu"

Đầu óc Thiên Thiên đặc quánh lại, nhất thời không thông được khí.

"Thiên Thiên, Thiên Thiên, cậu không sao chứ?" Lâm Hi lo lắng gọi.

"Không sao, cậu trông chừng họ cho mình, mình lập tức đến đó"

Lâm Hi đọc địa chỉ, Diêu Thiên Thiên vơ vội chiếc áo khoác, lập tức đứng dậy đi ngay.

Đi được nửa đường thì Lâm Hi lại gọi điện, "Thiên Thiên, bọn họ đã ra khỏi nhà hàng, mình đang bắt taxi theo sau"

"Vậy giờ mình phải tới đâu để tìm cậu?" Tâm trạng Thiên Thiên ổn định, giọng nói vô cùng bình tĩnh, không thấy có gì bất thường.

"Nhìn thì có vẻ họ đang đi vào trung tâm thành phố. Cậu dừng lại đó đợi điện thoại của mình"

Diêu Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi nói với tài xế taxi: "Xe không được dừng, cứ chạy hai vòng con đường này cho cháu"

Tài xế thấy chuyện lạ nhưng cũng không tỏ vẻ thắc mắc, chỉ cần kiếm được nhiều tiền, thì anh ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu cổ quái của khách.

Khi tài xế chuẩn bị quay đầu lần thứ ba, thì điện thoại Diêu Thiên Thiên báo có tin nhắn: "Ngân Nhân Ngự Thự" tin nhắn do Lâm Hi gửi đến chỉ có 4 từ.

"Thiên Thiên, ở đây" Xe taxi vừa quẹo vào Ngân Nhân Ngự Thự, Lâm Hi vội vàng vẫy tay với cô.

Lúc thanh toán tiền Taxi Diêu Thiên Thiên ruột đau như cắt, cứ giữ mãi hai tờ giấy bạc màu hồng không chịu đưa cho tài xế.

Lâm Hi giật lấy, nhét vào tay tài xế, đồng thời kéo Diêu Thiên Thiên xuống xe: "Đi thôi, cậu còn chần chừ ở đó làm gì?"

"Anh ta còn chưa trả lại tiền cho mình mà" Diêu Thiên Thiên bị kéo tới trước sân một toà nhà, đột nhiên bật lên tiếng kêu thảm thiết.

"Diêu Thiên Thiên, mình thật phục cậu đấy!" Lâm Hi thật sự không biết nói gì.

Ngân Nhân Ngự Thự nằm ở khu vực phồn hoa nhất giữa trung tâm thành phố, sừng sững trước mặt hai cô gái là một toà chung cư được trang hoàng lộng lẫy.

"Tầng 18, mình đợi thấy họ bấm nút gọi tầng xong mới chạy ra đón cậu" Lâm Hi tỏ vẻ mình đã làm việc thì cậu cứ yên tâm.

Hai cái thang máy không cái nào chịu nể mặt cô, một cái thì dừng ở tầng 24 mãi không chịu xuống, còn cái kia lại ở tầng B2 tu thân dưỡng tính.

Diêu Thiên Thiên không thể đợi thêm nữa, kéo tay Lâm Hi chạy vào cầu thang bộ, chạy liền một mạch lên tận tầng 6.

"Mình không thể đi được nữa" Lâm Hi thở không ra hơi.

Đây chính là kết quả của việc hàng ngày không chịu luyện tập, Diêu Thiên Thiên khinh miệt nhìn bạn: "Vậy mình lên trước, cậu cứ ở đây từ từ đợi thang máy"

Cô vừa chạy vừa thở lên tới tầng 18, chỗ này mỗi một tầng chỉ có một phòng, thật đỡ phiền phức.

Diêu Thiên Thiên nén cơn giận trong lòng lại, nhấn chuông cửa.

Không có ai trả lời.

Diêu Thiên Thiên cố gọi với giọng hết sức ôn hoà: "Mễ Bác, anh ra đây đi"

Vẫn thế, không có ai mở cửa.

5 phút sau thì Diêu Thiên Thiên đã mất hết kiên nhẫn: "Mễ Bác, anh mau cút ra đây cho tôi"

Cô đập cửa thình thình, dùng cả chân lẫn tay.

Trong mắt Diêu Thiên Thiên cô không chấp nhận dù chỉ là nửa hạt sạn, hành động của Mễ Bác như giọt nước tràn ly, cô không thể chịu đựng được nữa.

Dường như người bên trong muốn thi gan với cô, cửa vẫn đóng im ỉm.

Diêu Thiên Thiên tức giận, hai tay chống nạnh, đôi mắt như toé lửa.

Và đúng lúc ấy, cánh cửa lặng lẽ được mở ra.

Người ra mở cửa vẫn còn ngái ngủ, cởi trần, vừa mở cửa vừa nhíu máy ngáp một cái khá to.

Diêu Thiên Thiên tức đỏ cả mắt, không thèm bận tâm xem cơ thể anh ta có hoàn mỹ hay không, tỉ lệ có cân xứng hay không, đánh móc một cú từ dưới lên, sau đó thêm một cái quét chân, thoả mãn nhìn anh ta tay ôm mặt chân khuỵu xuống.

Diêu Thiên Thiên khinh miệt phủi phủi tay, khịt khịt cười mũi, 5 năm luyện Taekwondo của cô quả không uổng phí. Cô lao thẳng vào trong phòng, bắt trộm phải bắt tận tay, bắt kẻ gian dâm phải vào tận giường, hôm nay phải nhìn nhìn rõ bộ mặt thật của con hồ ly kia.

Căn phòng rất rộng, Diêu Thiên Thiên choáng váng chạy khắp phòng một lượt, thậm chí đã tìm cả trong tủ quần áo, gầm giường, ban công, những nơi có thể dấu người cô đều tìm cả, đến cả những góc khuất cô cũng không bỏ qua, nhưng hoàn toàn không phát hiện thấy sự tồn tại của người thứ ba.

Cô lo lắng, theo lý mà nói cô đã hành động rất nhanh, quyết không có cơ hội cho kẻ kia chạy thoát.

Lúc này, anh chàng bị Thiên Thiên tung chưởng hạ ngục dưới đất cũng đã hồi phục lại, anh ta đứng dậy mặt mày nhăn nhó, vơ vội chiếc điện thoại di động trên ghế sofa trong phòng khách rồi chạy ra ngoài, đóng sập cửa lại bắt đầu bấm số: "110 phải không? Có kẻ vào phòng ăn cướp, đúng, các anh mau tới đi"

Ba phút sau, Diêu Thiên Thiên bị cảnh sát dân sự được trang bị đầy đủ vũ trang túm chặt dí nằm sấp dưới đất trong khi vẫn đang tìm đông kiếm tây trong phòng, đồng thời vặn hai tay cô ra phía sau khoá lại.

Diêu Thiên Thiên hết sức kinh ngạc: "Các anh định làm gì?" Gan của cô cũng không phải là nhỏ, người bình thường gặp cảnh này chắc chắn sẽ sợ tới lắp bắp, cô vẫn còn dám phản kháng và chống cự.

Đội trưởng không khách khí nói: "Thành thật đi"

Thấy những người khống chế mình mặc cảnh phục màu xanh, Diêu Thiên Thiên nhận thấy có gì đó bất thường.

Cảnh sát hỏi người đàn ông vừa gọi điện: "Là cô gái này sao?"

Anh chàng kia gật đầu.

"Nhìn cô nhỏ bé, lại có vẻ trí thức thế này, không ngờ gan cũng to đấy!"

"Cô ta biết võ" Anh chàng kia vội thông báo, lườm Diêu Thiên Thiên một cái.

Diêu Thiên Thiên hốt hoảng: "Anh là ai?" Anh chàng đứng trước mặt cô mắt thâm xì, trên người còn lưu lại dấu giầy, chắc chắn là kiệt tác của cô. Nhưng hai chưởng đó rõ ràng là dành cho Mễ Bác, chuyện này là thế nào đây?

"Đưa cô ta về đồn" Vừa nghe anh cảnh sát ra lệnh, Diêu Thiên Thiên giật mình.

"Trời ơi, Thiên Thiên, Sao cậu lại chạy đến đây?" Lâm Hi chen vào từ giữa đám người đang vây quanh cửa, hệt như thiên sứ xuống trần, Diêu Thiên Thiên bật khóc thảm thiết.

"Hi Hi, Cậu mau giải thích với họ đi, mình bị bọn họ bắt vì nghi là kẻ cướp" Lâm Hi cũng cuống lên, khó khăn lắm cô mới đợi được thang máy để lên tầng 18, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Diêu Thiên Thiên đâu, cô không biết là liệu Diêu Thiên Thiên đã xông vào phòng rồi hay vẫn chưa tới nơi, nên không dám tuỳ tiện hành sự, cứ ở đó chờ đợi. Cho tới khi nghe thấy tiếng cãi vã và ồn ào ở tầng trên vọng xuống, cô hiếu kỳ muốn xem, liền đi lên trên đó, mới nhìn thấy Diêu Thiên Thiên đang nước mắt nhạt nhoà.

Lâm Hi chỉ liếc nhìn tình hình trước mắt, hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, cô ứng biến cực nhanh, ngắn gọn thuật lại nội tình câu chuyện từ đầu tới cuối, và cả mục đích mà hai cô tìm tới chỗ này cũng nói luôn, cô cười cười: "Cô ấy lên nhầm tầng, vì thế chỉ là hiểu lầm thôi"

"Bất luận là sự việc có giống như những gì cô nói hay không, tất cả về đồn lâp biên bản đã"

Diêu Thiên Thiên mặt mày ủ ê bị áp giải ra cửa, chán nản vô cùng, lần này thì lớn chuyện rồi, không chừng ngày mai cô sẽ được lên trang đầu của các tờ báo sáng.

Cô tức giận đùng đùng đã vào cánh cửa sắt một cái, đột nhiên cột sống thẳng đứng, vẻ mặt hết sức lúng túng.

Lâm Hi nhìn theo ánh mắt của bạn, Mễ Bác-Người khởi xướng sự việc bi thảm này đang đứng cách đó không xa nhìn ngó xung quanh, bên trái anh ta là một cô gái với thân hình bốc lửa diện mạo xinh đẹp, hai người đan mười ngón tay vào nhau, trong hoàn cảnh này vẫn không quên thể hiện tình cảm.

"Thiên Thiên, chính là cô ta" Lâm Hi nói nhỏ.

Mễ Bác bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Thiên Thiên, lập tức buông tay.

Khi còn chưa được tận mắt chứng kiến chân tướng sự việc, Diêu Thiên Thiên đã vô cùng tức giân, nhưng khi sự thật được phơi bày ra trước mắt, cô lại rất bình tĩnh. Cô lạnh nhạt liếc nhìn Mễ Bác, mặt không cảm xúc nói với anh cảnh sát: "Đi thôi!"

Chuông điện thoại reo vang, cô nhìn màn hình hiển thị thông tin người gọi tới, nhấn nút tắt.

Lai gọi, lại tắt.

Lúc này mà giải thích thì chính là muốn che đậy, huống hồ Thiên Thiên luôn tin vào những gì mình tận mắt chứng kiến và phán đoán của bản thân.

Cô vùi đầu vào game online, có như thế cô mới có thể quên hết những chuyện không vui.

Những lúc tâm trạng không vui, muốn giải toả, cô thường chơi game và giết người trong đó.

Gặp người giết người, gặp phật giết phật, Tâm Hữu Thiên Thiên Kết bất khả chiến bại, điểm uy tín của thủ lĩnh tà phái không ngừng tăng cao.

*****

"Thiên Thiên, cậu làm như vậy sẽ khiến quần chúng căm phẫm" Lâm Hi rất ít khi online cũng phải ra mặt khuyên nhủ.

Trong game vì muốn tránh những cảnh tượng bạo lực và máu me, nên thi thể người bị giết lập tức biến mất, sau đó hồi sinh ở Tân Thủ Thôn, Lâm Hi đứng trong Tân Thủ Thôn, sau khi nhìn thấy rất nhiều người chơi bị Diêu Thiên Thiên giết sống lại ở đó, lại mua trang thiết bị chuẩn bị thành lập đội ngũ để báo thù.

Diêu Thiên Thiên càng giết người càng hứng khởi, nên cũng chẳng thèm để ý. Bất cứ ai tiếp cận cô trong vòng ba bước, lập tức hệ thống nhảy ra một dòng thông báo: "Người chơi Tâm Hữu Thiên Thiên Kết ác ý công kích bạn"

Sau đó máu tươi bắn xa ba thước, lập tức bị đưa về Tân Thủ Thôn để hồi sinh.

Đương nhiên, cũng không có ít cao thủ qua đường, nhưng cao thủ thì ai cũng có giá trị và phong độ của mình, chẳng ai lại đi đối đầu với một người con gái như đang phát điên kia.

"Thiên Thiên, cậu vẫn ổn chứ?" Lâm Hi thăm dò hỏi.

Buổi chiều ở đồn cảnh sát, Diêu Thiên Thiên bình tĩnh tới không ngờ, cô tường trình lại sự việc một cách trôi chảy rõ ràng không cần Lâm Hi phải bổ xung câu nào.

Lâm Hi và cô đã làm bạn với nhau mười mấy năm nay, hiểu rất rõ về cô, Diêu Thiên Thiên ngoài mặt thì mạnh mẽ nhưng trong lòng lại là người hết sức yếu đuối, ngoài mặt càng tỏ ra gió yên sóng lặng, thì bên trong đang sóng thần trào dâng, nếu không để cô ấy được giải toả, cô ấy chắc chắn sẽ phát điên.

"Mình không sao" Diêu Thiên Thiên cuối cùng cũng trở về khu vực an toàn, lúc ấy mới có thời gian trả lời tin nhắn của Lâm Hi.

Lâm Hi vẫn lo lắng cho bạn: "Thiên Thiên, đừng ở nhà mãi thế, chúng ta đi hát Karaoke đi"

"Không đi đâu" Diêu Thiên Thiên từ chối, cô hiểu là Lâm Hi quan tâm đến cô, tuy nhiên có những chuyện tự mình phải đối mặt, người khác không thể giúp được.

Lâm Hi vẫn còn muốn tiếp tục khuyên can, nhưng thấy màn hình máy tính hiện lên một dòng thông báo được gửi tới từ hệ thống: Cửu Đại Kiếm Khách của phái Thiên Sơn gửi thư muốn được quyết đấu với Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, Tâm Hữu Thiên Thiên Kết đã ứng chiến.

Lâm Hi thất kinh, mặc dù cô không ham mê game online như Thiên Thiên, nhưng cũng hiểu quyết đấu có nghĩa là gì.

Không kiên nhẫn để gõ chữ, bấm điện thoại gọi cho Thiên Thiên, bên kia vừa bắt máy, cô nói ngay: "Thiên Thiên, cậu điên rồi sao?"

Diêu Thiên Thiên bình tĩnh như không có chuyện gì: "Cậu phải tin vào thực lực của mình"

Cô không ngốc, nếu không nắm chắc phần thắng, quyết không giơ đầu ra chịu trận.

Gác máy xong, Diêu Thiên Thiên theo sự chỉ dẫn của hệ thống đến đỉnh núi cao nhất của Thiên Sơn, đối phương muốn chiếm ưu thế thiên thời địa lợi nhân hoà, cô cũng không thèm kỳ kèo với họ.

Diêu Thiên Thiên đã xem qua hồ sơ của họ, đối phương mặc dù người đông thế mạnh, lại tự xưng là Cửu Đại Kiếm Khách, nhưng trên thực tế, điểm kinh nghiệm và lực chiến đấu nếu so sánh với cô, còn thua một bậc.

Vừa lên tới đỉnh núi còn chưa đứng vững, đã có người nhằm vào cô xuất chiêu.

Cười nhạt một tiếng, không chút hoang mang cô kéo chuột về bảng kĩ năng, chọn sử dụng Huyền Cơ Kiếm Pháp đã luyện tới mức cao nhất. Đây là kĩ năng mạnh nhất của cô, suốt từ chiều cô tự nhốt mình trong phòng để luyện game, người có phần mệt mỏi, thêm vào đó sáng mai đến công ty còn có một trận chiến thực sự phải tham gia, cô cần phải tốc chiến tốc thắng.

Cô đánh vài chiêu tinh diệu nhất trong Huyền Cơ Kiếm Pháp, 9 người đã mất 2. Đang định xuống tay hạ sát thêm, thì hệ thống báo có tin nhắn đến, cô vừa mở ra lại có tin gửi đến, toàn bộ là do 9 người kia gửi, khiến cô mất tập trung không thể xuất chiêu được, sắp tức phát điên.

Cho tới khi cô hạn chế quyền gửi tin nhắn từ người lạ, nhìn lại, thấy lượng máu của mình đã chỉ còn lại 1/10.

Cũng may là trang bị của cô đầy đủ, công phu của cô lại cao, trước khi giọt máu cuối cùng biến mất, nuốt vội một vốc thuốc khôi phục thể lực và bổ xung huyết dịch, hồi phục lại như cũ.

Diêu Thiên Thiên biết luyện cấp không dễ dàng gì, vốn chỉ định đánh cho họ ngất xỉu, giờ quyết không dung tình, cô xuất chiêu liên tiếp, chém bên này chém bên kia, tống cả 9 kẻ kia về lại Tân Thủ Thôn, mỗi người bị tụt một cấp.

Diêu Thiên Thiên là người bụng dạ nhỏ nhen, hành vi bỉ ối vô sỉ của bọn họ khiến cô tức giận, cô đi theo sau, giết mỗi người thêm một lần nữa, lúc đấy mới thật sự giải toả được mối hận trong lòng.

Vừa mở bảng tin nhắn ra, những tin nhắn được gửi đến từ người lạ liên tiếp xuất hiện, Diêu Thiên Thiên kiên nhẫn đọc từng tin, đọc mấy tin cuối cùng, cô không nhịn được phá lên cười.

"Có gan đừng chạy, đợi đấy mà xem!"

"Bọn ta sẽ tìm người tới đối phó với ngươi, đến lúc đó đừng khóc"

Trong ti vi những kẻ lưu manh khi bị hiệp sỹ đánh cho phải vắt chân lên cổ mà chạy, trước khi thoát thân đều ném lại một hai câu hù doạ để giữ thể diện, cảnh tượng trước mắt cô vô cùng giống những gì cô từng được chứng kiến.

Tâm trạng của Diêu Thiên Thiên lúc này rất tốt, chuyện của Mễ Bác cũng dần dần nguôi ngoai.

Lâm Hi tận mắt chứng kiến trận quyết chiến này, ngẩn ngơ mất nửa ngày mới có phản ứng, vội gửi một dòng "..........." qua cho Thiên Thiên.

Diêu Thiên Thiên đắc ý vô cùng, qua trận chiến này, thấy điểm uy tín của lãnh tụ tà phái của mình tăng thêm một bậc, gần đạt tới 5 cấp cao nhất. Mà một khi đã lọt vào danh sách 5 cấp cao nhất, thì sau này điểm kinh nghiệm mỗi lần đạt được sẽ tăng gấp đôi.

Rất nhiều người lựa chọn gia nhập tà phái, đa số đều nhắm vào điều kiện phúc lợi này mà thôi.

Diêu Thiên Thiên gửi tới cho Lâm Hi một tin nhắn chúc ngủ ngon: "Mình muốn đi ngủ rồi"

Đang định offline, thì hệ thống nhắc nhở: Người chơi Trượng Kiếm Thiên Nhai muốn được thêm bạn vào danh sách bạn tốt.

Thiên Thiên sững người, Trượng Kiếm Thiên Nhai, đệ nhất cao thủ của phái Thiên Sơn, và cũng là nhân vật đứng thứ hai trong sever này.

Ngón tay cô còn nhanh hơn cả tư duy của cái đầu, vội vàng nhấn nút đồng ý.

Trượng Kiếm Thiên Nhai nhanh chóng gửi tin nhắn tới: "xin chào"

Đầu óc Thiên Thiên cũng vô cùng linh hoạt, Trượng Kiếm Thiên Nhai kết bạn với cô tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là tìm người để trò chuyện, cô trả lời: "Tìm tôi để báo thù phải không? cứ thẳng thắn đi, không cần khách khí"

"Cô đã giết rất nhiều đệ tử phái Thiên Sơn chúng tôi, tôi cũng phải lấy lại chút danh dự cho họ"

"Không vấn đề gì" Diêu Thiên Thiên lập tức đồng ý.

Đùa gì thế không biết, Trượng Kiếm Thiên Nhai, một nhân vật như thần nhân, có thể giao đấu với anh ta là một vinh hạnh, cho dù có thua thảm hại, cũng không sao.

Hơn nữa, cứ cho là chết dưới tay anh ta, cô cũng chẳng mất gì, bởi vì trò chơi muốn đề phòng cao thủ cậy mạnh hiếp yếu, có quy định những cao thủ nằm trong top 10 nếu giết người, không những không được lợi gì, mà còn bị mất điểm kinh nghiệm.

Diêu Thiên Thiên không có gì để phải sợ hãi.

Trượng Kiếm Thiên Nhai quả là có phong thái của một đại hiệp, để Diêu Thiên Thiên đươc lựa chọn địa điểm.

Diêu Thiên Thiên cân nhắc cả nửa ngày, dù sao cũng phải tìm một nơi sơn thuỷ hữu tình để làm chứng cho trận quyết đấu xưa nay chưa từng có này. Cuối cùng cô chọn Tử Trúc Lâm, cũng là nơi mà Trương Tam Phong-Trưởng môn phái Võ Đang trấn giữ.

Trường Kiếm Thiên Nhai lịch sự nhã nhặn nói: "Cô nương mời xuất chiêu"

Diêu Thiên Thiên cũng không khách khí, một chiêu Ngọc Nữ nhằm mặt đối phương lao tới. Phái Thiên Sơn nổi tiếng nhất là Đại Tu Di kiếm pháp, cùng một chiêu kiếm nhưng được đánh từ tay của Trượng Kiếm Thiên Nhai, uy lực khác một trời một vực.

Mới giao đấu được hai chiêu, Diêu Thiên Thiên biết mình còn kém anh ta nhiều, không tới mười chiêu, chắc chắn sẽ bại.

Cô không lo lắng, tốt xấu gì cũng là đấu với đệ nhị cao thủ trong sever, dù bại vẫn vinh.

Quả nhiên, vừa qua 10 chiêu, cô trúng một trọng quyền ném ngã trên mặt đất, Diêu Thiên Thiên lại có cảm giác yên tâm, tạm thời rời khỏi máy tính, đi rót cho mình một cốc nước.

Lúc quay lại, hệ thống đã ra một loạt thông báo: Bạn đã bị "Trượng Kiếm Thiên Nhai" đánh ngất xỉu; Bạn bị "Lộ Nhân Giáp" soát người, lấy đi Nhuyễn Ổi Giáp và Hiên Viên Hạ Vũ Kiêm; Bạn bị "Tùy tiện đặt một cái tên" soát người, lấy đi Ủng Đằng Vân; Bạn bị "Ta là S" giết chết, đối phương thu được 1000 vạn điểm kinh nghiệm của bạn.

Phải tới gần 5 phút, Diêu Thiên Thiên ở trong trạng thái kinh ngạc bàng hoàng: 1000 vạn điểm kinh nghiệm, thế là mất đi một cấp rưỡi, cô phải luyện bao lâu mới có thể lấy lại chứ.

Tự nhiên một cơn giận vô cớ bốc lên, Diêu Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi, mới trước đó còn cảm thấy Trượng Kiếm Thiên Nhai phong độ ngời ngời lại còn rất nho nhã, rất có cảm tình với anh ta, không ngờ sau lưng người khác lại nham hiểm như vậy.

Hắn biết rõ có giết cô cũng chẳng được lợi gì, nên đánh cô ngất, để cho những người chơi các cấp khác nhau tới soát người cô, đồng thời giết chết cô để lấy điểm kinh nghiệm.

Lễ vật cầu hôn Tiêu Dao tặng cô quên trả lại cũng không cho vào kho hàng, lần này tổn thất quá nặng nề, Thiên Thiên quả thật khóc không ra nước mắt.

Cô rất muốn ném lại vài câu tàn nhẫn rồi hùng dũng bỏ đi, nhưng nghĩ lại, nếu làm như thế, có khác gì đám người cặn bã kia đâu, hơn nữa cô cũng chẳng có người hỗ trợ, trước kia, Tiêu Dao còn có thể giúp cô một tay, bây giờ anh ta còn đang mất tích ở Tân Thủ Thôn, đến thân mình còn chưa lo xong, làm sao có thể giúp cô báo thù chứ.

Đánh thì không thắng, mắng chửi cũng không thể mắng chửi, làm thế nào bây giờ?

Nhẫn nhịn nuốt giận không phải là phong cách của cô. Dù gì thì Diêu Thiên Thiên cũng không phải người bình thường, nhíu mày một lúc, cô đã có cách.

Cô không kèn không trống offline, sau đó nhanh chóng đăng nhập bằng một user phụ khác, lấy tên là Mi Vũ, gia nhập Võ Đang Môn Hạ.

Sau khi online tìm ra tung tích của Trượng Kiếm Thiên Nhai, cô bắt đầu kế hoạch báo thù của mình.

Trượng Kiếm Thiên Nhai cấp bậc cao, nơi anh ta đánh quái để thăng cấp thường là những nơi sâu trong rừng rậm, nơi đó ẩn nấp một số quái vô cùng khó triệt hạ, tục danh là Đại Boss. Muốn đối phó với bọn chúng không dễ dàng gì, tuy nhiên một khi đã bắt được, điểm kinh nghiệm thu về hơn rất nhiều lần so với các loại quái khác, thậm chí có thể gấp đến mấy chục lần. Những Cao Thủ có khả năng để khiêu chiến với Đại Boss, toàn sever chỉ có vài người, Trượng Kiếm Thiên Nhai là một trong số đó.

Khi Tiêu Dao còn chưa thay đổi môn phái, cô cũng thường cùng Tiêu Dao vào trong rừng rậm, liên thủ giết được Đại Boss, nhưng cũng chỉ một lần đấy thôi, Thiên Thiên không chịu quay lại nơi đó lần nữa.

Một là, vì trò chơi này thật sự rất biến thái, chỉ có người chơi cuối cùng giết được Đại Boss mới thu được toàn bộ điểm kinh nghiệm của nó, cho dù trước đó bạn đã tốn bao nhiêu sức lực, thì cũng đều không được tính công; Hai là, dựa vào khả năng của Diêu Thiên Thiên và Tiêu Dao, phải đối phó với mỗi một Đại Boss không phải là việc dễ dàng gì, chỉ cần thiếu thận trọng một chút là sẽ mất mạng, nếu chết, chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao.

Vì thế Diêu Thiên Thiên chấp nhận điểm kinh nghiệm ít, nhưng được luyện cấp ở một nơi tuyệt đối an toàn.

Tuy nhiên tình hình hôm nay lại khác, dù gì cũng là user phụ, vốn cũng chẳng có nhiều điểm kinh nghiệm, chết cũng không đáng tiếc. Nếu có thể cướp về số điểm kinh nghiệm Trượng Kiếm Thiên Nhai khổ sở mới giành được, thì quả là sảng khoái vô cùng.

Diêu Thiên Thiên lén lút, lặng lẽ theo sau Trượng Kiếm Thiên Nhai, chuẩn bị 12 phần tinh lực, để có thể cướp quái bất cứ khi nào.

Thoạt đầu Trượng Kiếm Thiên Nhai không để ý, bởi vì cũng thường có những người chơi vì yêu mến mà đến, có người nhân cơ hội này để bắt chuyện, muốn lừa từ anh một hai thứ trang bị, cũng có người nhân cơ hội này xin anh mang theo để cùng luyện cấp, cũng có những người chơi có những sở thích kỳ quái, thích được ngắm nhìn tư thế đánh quái oai hùng của anh, thậm chí có thể quan sát liền mấy tiếng đồng hồ cũng không biết chán.

Trượng Kiếm Thiên Nhai từ ngạc nhiên tới tê liệt, giờ đã đến ranh giới anh có thể tự do phát huy sự lững lờ bất động của mình.

Bên này Trượng Kiếm Thiên Nhai chuyên tâm luyện cấp, còn Diêu Thiên Thiên nhắm trúng thời cơ, nhẩm tính khi lão quái mặc áo xanh kia sắp kiệt sức, liền ra tay trước để cướp về, bỏ tọt toàn bộ số điểm kinh nghiệm ngay trong tầm tay của Trượng Kiếm Thiên Nhai vào trong tay nải của mình.

Lần đầu tiên, Trượng Kiếm Thiên Nhai nhịn.

Diêu Thiên Thiên không có ý định dừng lại, mục đích của cô là chọc giận Trượng Kiếm Thiên Nhai, mà tới lúc này thì tâm nguyện của cô vẫn chưa được thực hiện.

Diêu Thiên Thiên lại nỗ lực, liên tiếp ba lần liền hớt tay trên toàn bộ số điểm kinh nghiệm tưởng trừng sắp thuộc về Trượng Kiếm Thiên Nhai đến nơi, lần này thì đã thành công trong việc chọc tức anh ta.

Trượng Kiếm Thiên Nhai: "Này, đừng quá đáng thế chứ"

Trên môi là nụ cười đắc thắng vì âm mưu đã thành công của Thiên Thiên, cô từ chối trả lời, ấn vào nút thoát, ra khỏi trò chơi.

Và trong khi Trượng Kiếm Thiên Nhai lại tiếp túc đánh quái, cô thần không biết quỷ không hay đột ngột xuất hiện trước mặt anh ta, nhẹ nhàng lấy đi 100 vạn điểm kinh nghiệm.

Cô lên cấp rất nhanh, dễ dàng trở thành đệ tử đời thứ ba của phái Võ Đang.

Trượng Kiếm Thiên Nhai tức tới mức muốn hộc máu, lũ Boss ở đây đâu phải dễ xơi, giải quyết được một con phải hao tốn không biết bao nhiêu tinh lực, anh không phải là thánh nhân, không có thứ lý tưởng cao đẹp quên mình vì người khác, mà hành vi của Mi Vũ ảnh hưởng nghiệm trọng tới tâm trạng và hành động của anh, anh phải tìm cô để nói lý.

Trượng Kiếm Thiên Nhai:"Tôi biết cô chính là user phụ của Tâm Hữu Thiên Thiên Kết"

Mi Vũ: "Không sai, vậy thì sao"

Trượng Kiếm Thiên Nhai: "Gan không nhỏ đâu nhỉ"

Mi Vũ vô cùng kiêu ngạo: "Không vui thì tới giết ta đi"

Trượng Kiếm Thiên Nhai không thể nhịn hơn được nữa, mà cũng không cần thiết phải nhịn, thế là thỏa mãn yêu cầu của cô, tống thẳng cô về Tân Thủ Thôn.

Còn Diêu Thiên Thiên cũng đã đạt được tâm nguyện, Trượng Kiếm Thiên Nhai vì bắt nạt người chơi mới, bị tước mất mấy trăm vạn điểm kinh nghiệm.

Mặc dù số điểm kinh nghiệm anh ta mất cách xa với con số 1000 vạn điểm kinh nghiệm cô đã mất, nhưng cộng thêm số điểm mà nick phụ cướp được nữa, tính toán lại thì cũng tàm tạm rồi, Thiên Thiên thấy vô cùng dễ chịu.

Diêu Thiên Thiên tâm trạng đang rất vui, việc Mễ Bách ăn vụng bị cô ném tít lên tận chín tầng mây. Cô thỏa mãn offline. Tắm rửa, nghỉ ngơi, ngủ một đêm không mộng mị, say sưa tới tận sáng hôm sau.

Crypto.com Exchange

Chương (1-58)