Vay nóng Tima

Truyện:Gặp Được Tình Yêu Đích Thực - Chương 063

Gặp Được Tình Yêu Đích Thực
Trọn bộ 123 chương
Chương 063
Trong mắt chỉ có em
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Lazada


Editor: Đường Ngọc

Đôi mắt thâm sâu xẹt qua một tia khác thường, không biết là lời của cô hay là do ánh nắng mặt trời bên ngoài luồng vào cửa sổ, nhất thời làm ấm trái tim của người đàn ông.

"Được rồi."

Sau khi có được sự đồng ý của anh, trên mặt Tô Duyệt nhất thời lộ ra nụ cười vui vẻ, cả đầu cũng nóng ran lên theo, xung phong nhận việc nói, "Anh đói bụng không? Em đi nấu cháo cho anh ăn". Nói xong, vẫn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, vô cùng vui vẻ chạy vào bếp.

Ninh Duệ Thần cũng không lên tiếng ngăn cản, đôi mắt thâm sâu nhìn người nào đó đi vào phòng bếp, trong miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm, "Một, hai, ba..."

Thoáng chốc, một bóng người nhỏ xinh cầm nồi cơm điện đáng thương đi tới trước mặt người đàn ông, vẻ mặt uất ức.

Chỉ thấy gạo trong nồi cơm điện hơn nửa nồi, còn ngay cả nước cũng đổ không chìm hết gạo

"Ừm... chừng này nước, có đủ hay không?" Tô Duyệt nháy mắt, nhìn người đàn ông đang nằm vùi ở trên ghế sô pha hỏi.

Ninh Duệ Thần buồn cười vò vò đầu tóc rối bời, đứng dậy, "Để anh nấu cho."

"Không được không được, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, để em nấu là được rồi." Tô Duyệt vội vã đặt nồi cơm điện trên mặt đất, đè Ninh Duệ Thần lại, không cho anh đứng dậy.

Hiện tại trong đầu Tô Duyệt chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là phải để cho anh có thời gian nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cô đã quên người đàn ông vừa rồi còn đùa giỡn với cô đã hồi phục mười phần tinh lực rồi.

Thật ra, đại luật sư Ninh là một người rất có sức chịu đựng thử thách gian khổ, cho nên chút vết thương nhỏ này anh hoàn toàn không để vào mắt.

Nhưng, cảm giác được cô vợ nhỏ này coi trọng thật sự không tệ.

"Em... em... không biết nấu cháo, nhưng anh có thể dạy em, anh nói em làm như thế nào thì em sẽ làm như thế đó." Tô Duyệt lập tức bày ra vẻ mặt 'em là học sinh giỏi' để tỏ rõ quyết tâm của mình, nhìn bộ dạng nói lời thề son sắt của cô, người đàn ông không khỏi bật cười một tiếng.

"Được rồi." Ninh Duệ Thần gật đầu một cái, vì vậy, dưới sự nỗ lực không ngừng của chỉ huy đầu bếp chính Ninh và đầu bếp phụ Tô không lùi bước trước khó khăn, nửa giờ sau, cả căn phòng đều tỏa ra mùi gạo nhàn nhạt.

Dĩ nhiên, cho dù có đầu bếp chính Ninh ân cần dạy dỗ, nhưng đối với việc đầu bếp phụ Tô nấu cháo, vẫn không nên ôm hi vọng có thức ăn ngon, mùi vị ngon...

Nhìn chén cháo vô cùng giống cơm nhão trước mặt, thái độ của Tô Duyệt hết sức rối rắm, thấp thỏm bưng lên trước mặt Ninh Duệ Thần.

"Hình như nước cơm bốc thành hơi hết rồi." Tô Duyệt nhỏ giọng nói, nhìn bát cháo nhão nhoẹt, bỗng cảm thấy ngay cả mình cũng không muốn ăn, huống chi là Ninh Duệ Thần.

"Thôi, để em nấu chén khác." Tô Duyệt xoay người, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Sao cô lại vô dụng đến vậy chứ? Ngay cả việc nấu một chén cháo cũng nấu không xong, thật sự là vô dụng chết đi được!

Nhưng vào lúc này, cái chén trong tay cô đột nhiên bị người đàn ông bên cạnh lấy đi.

"Ôi, đừng ăn...." Tô Duyệt lập tức đoạt chén cháo lại, thế nhưng, tay phải của cô lại bị người đàn ông nắm lại, tay còn lại giơ chén cháo lên cao, cho dù Tô Duyệt nhảy như thế nào thì tay trái cũng không với tới.

"Không cần đâu, anh cảm thấy rất tốt." Nói xong, liền cầm cái thìa múc một miếng bỏ vào trong miệng, hai mắt nheo lại như đang hưởng thụ, "Rất mềm, vừa đúng lúc gần đây anh đang đau răng, Tiểu Duyệt, em thật sự rất biết chăm sóc anh."

Gương mặt nhỏ vốn đang nhăn nhúm, nhất thời bật ra tiếng cười, đau răng? Húp cháo còn phải dùng răng cắn sao?

Nhưng bởi vì lời nói này của anh, tất cả uất ức trong lòng của Tô Duyệt lập tức biến mất.

"Ăn xong rồi thì mau về phòng ngủ một giấc đi, người bệnh cần phải nghĩ ngơi thật nhiều." Tô Duyệt nhìn chằm chằm Ninh Duệ Thần ăn hết chén cháo to, sau đó đỡ anh về phòng ngủ.

"Em cũng đã một đêm không ngủ đúng không? Nhìn đi, hai mắt em sắp thành gấu mèo rồi đấy." Ninh Duệ Thần trêu ghẹo nói, hài lòng nhắm mắt lại, "Mau ngủ đi, buổi tối còn phải đi dự tiệc nữa."

"Nhưng mà, em còn phải đi chuẩn bị lễ phục." Tô Duyệt nhỏ giọng nói.

Mặc dù trước kia bởi vì nguyên nhân gia tộc, cô cũng tham gia một vài bữa tiệc, nhưng vì xuất hiện ở những lúc quan trọng, nên lễ phục chỉ mặc một lần, bởi vậy bình thường Tô Duyệt không mua nhiều đồ, chỉ đến lúc cần mới đi chuẩn bị.

"Đừng lo, sẽ có người chuẩn bị cho em."

"Nhưng, chén còn chưa rửa mà?"

"Thức dậy anh sẽ rửa chén giúp em."

"... Được..." Tô Duyệt khéo léo đáp một tiếng, hơn nữa đêm qua cô thật sự cả đêm không ngủ, vẫn luôn chăm sóc cho Ninh Duệ Thần, mới vừa dính vào giường thì cơn buồn ngủ lập tức ập tới, mí mắt chậm rãi khép lại, cô gái nhỏ nhanh chóng tiến vào mộng đẹp trong vòng tay của người đàn ông.

Cô ngủ thẳng tới khi mặt trời chiều xuống núi, khi Tô Duyệt thức dậy thì Ninh Duệ Thần đang ngồi bên cạnh nhìn cô.

"Anh thức dậy lúc nào vậy?" Tô Duyệt xoa mắt còn nhập nhèm, hỏi anh.

"Anh vừa mới thức."

"Vâng." Tô Duyệt gật gật đầu chuẩn bị rời khỏi giường, mơ mơ màng màng nói: "Em đi rửa chén."

Ninh Duệ Thần nghe xong không khỏi khẽ cười một tiếng, cô bé này, thật sự vẫn không quên chuyện này.

"Anh rửa rồi, em mau qua thử lễ phục đi." Ninh Duệ Thần cầm một cái hộp được trang trí khéo léo đưa tới trước mặt Tô Duyệt, Tô Duyệt 'ồ' một tiếng rồi chạy vào phòng tắm.

Người đàn ông ngồi bên giường, ánh mắt thâm sâu nhìn bước chân của cô, trong lúc Tô Duyệt sắp sửa đi tới gần cửa phòng tắm, người đàn ông lập tức bước nhanh vọt tới.

"Bịch!" Đầu của cô đụng vào bàn tay của anh.

Ninh Duệ Thần không khỏi thở dài, lúc nhìn thấy bước chân lảo đảo của cô anh liền đoán được lúc này Tô Duyệt vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ, nếu không phải anh lấy tay chắn ở trên khung cửa, sợ rằng lúc này trên trán của cô đã có một cục u lớn.

"Sao lại mơ hồ như vậy?" Ninh Duệ Thần trách cứ cô, nhưng trong giọng nói lại mang theo vẻ cưng chiều, bàn tay to xoa xoa cái trán của cô, "Đau không?"

Tô Duyệt vội vàng lắc đầu, "Không đau." Anh dùng tay chặn lại rồi thì cô còn có thể đau chỗ nào được chứ?

"Nhưng anh đau." Người đàn ông đột nhiên uất ức nói, làm bộ xoa xoa tay phải, "Không ngờ, cái đầu nhỏ này lại có lực mạnh như vậy."

Nghe thấy lời này, Tô Duyệt liền nghi ngờ nghĩ lại, đầu cô đâu phải làm bằng hợp kim ti-tan hay sắt thép gì đâu, sao có thể làm tay anh đau được?

Nhưng Tô Duyệt cũng không suy nghĩ nhiều, nghi vấn như vậy cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt, ngay sau đó liền biến mất tiêu.

"Anh bị thương ở đâu?" Tô Duyệt cầm tay phải của Ninh Duệ Thần lên, nhìn phải một chút, ngó trái một tí, nhưng không phát hiện có chỗ nào bị bầm cả.

"Chỗ này, chỗ này nè."Ninh Duệ Thần tùy ỳ chỉ một chỗ trên tay phải, đôi mắt thâm sâu cười híp lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô gái trước mặt, cực kỳ giống sói xám to lớn lừa gạt con thỏ nhỏ.

"Chỗ này à?" Tay nhỏ bé của Tô Duyệt chạm nhẹ vào chỗ Ninh Duệ Thần vừa chỉ, Ninh Duệ Thần gật đầu một cái, "Đúng, chính là chỗ này. '

Tô Duyệt không hề hay biết người nào đó đang cố ý, con ngươi trong veo nhìn chỗ đó không thấy có dấu vết bầm nào, một hồi lâu, ngước mắt nhìn Ninh Duệ Thần hỏi, "Vậy làm sao mới không đau nữa?"

"Em thổi một chút đi, thổi một cái là nó hết đau liền." Ninh Duệ Thần tiếp tục lừa gạt, không hề có giới hạn giác ngộ.

Lúc này Tô Duyệt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, căn bản vẫn trong trạng thái nói gì nghe đó, liền cực kỳ nghe lời gật đầu, "Ừm, được."

Vì vậy, cô cong đôi môi đỏ mọng lên, thổi thổi vào nơi Ninh Duệ Thần chỉ.

Làn gió nhẹ mang theo chút khí nóng thổi vào lòng bàn tay của anh, từng hồi một, có chút ấm áp có chút nhột nhột, tựa như có thể xuyên qua làn da trực tiếp thổi vào trong lòng của người đàn ông. Nhìn bộ dạng mông lung mờ mịt này của Tô Duyệt, cậu em trai giấu ở trong quần âu bắt đầu không an phận mà rục rịch ngóc đầu dậy.

Bàn tay to đột nhiên nâng lên, cọ sát đôi môi Tô Duyệt, cử động bất ngờ này khiến Tô Duyệt không khỏi sững sờ.

Ánh mắt trong suốt, cứ như vậy mà mù mờ ngỡ ngàng nhìn lên người đàn ông, càng khiến cho người đàn ông trước mặt vốn đang chống cự lại dục vọng lập tức mất lý trí

Rốt cuộc vẫn không đủ thỏa mãn với sự trêu chọc như vậy, bàn tay to của người đàn ông trong thoáng chốc xoa nhẹ lên vòng eo của cô gái, trực tiếp ôm lấy eo của cô đặt lên giường, thân hình cao ráo thoáng cái lấn áp tiến lên, nơi nào đó đã căng cứng chống trên bụng cô. Tô Duyệt lập tức rùng mình, tất cả cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất, kế tiếp phải xảy ra chuyện gì, không cần suy nghĩ cũng biết được.

"Không được!" Tô Duyệt vội vàng kháng cự nói: "Vết thương trên lưng anh vẫn chưa khép lại, hơn nữa cũng vừa mới hết sốt, không thể làm loạn!"

Lúc này người đàn ông sớm đã bị dục vọng hun cả đầu óc, anh mặc kệ lời chống cự như gãi ngứa của cô gái, đôi môi gợi cảm không ngừng kích thích da thịt cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, "Sở dĩ hiện tại anh muốn vận động, Tiểu Duyệt, chẳng lẻ em không biết vận động một chút, cơ thể sẽ càng khỏe hơn sao?"

"Nhưng... cũng không phải là loại vận động này." Thái độ lúc này của Tô Duyệt có phần kiên quyết, không hề vì lời đùa giỡn của anh mà lay động lập trường của cô. Anh có thể xem nhẹ bản thân mình, nhưng Tô Duyệt thì khác, đối với chuyện lần này anh đột nhiên phát sốt, trong lòng cô vẫn còn chút sợ hãi.

Bàn tay nhỏ ngăn môi của anh lại, không để cho anh trắng trợn làm tiếp nữa, Tô Duyệt nhanh chóng thoát khỏi tay của anh chạy xuống giường, "Em đi thay lễ phục." Nói xong, không để ý đến người đàn ông đang ảo não than nhẹ, vội vã chạy vào phòng tắm.

Ninh Duệ Thần bất mãn nằm trên giường, xem ra vết thương trên lưng thật sự là một con dao hai lưỡi, có lợi cũng có hại!

Màn đêm dần dần buông xuống, trong nháy mắt đêm đen bao phủ cả Lạc Thành, lúc này ở một nơi khác, nhà họ Ninh hiện đang ở trong một khách sạn nào đó để dự một buổi tiệc bàn bạc làm ăn.

Trên bàn bày ra các món ăn hiếm lạ, cái gì cũng có, mặc dù lúc này buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu, nhưng đã tụ tập rất nhiều nhân vật nổi tiếng, những người đàn ông một tay ôm lấy bạn gái bên cạnh, môt tay cầm rượu đỏ chạm cốc với người khác, trường hợp này, không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất để lôi kéo các gia tộc khác.

Mà nhà họ Tô cũng không ngoại lệ.

Trên mặt Triệu Nhã Cầm luôn nở nụ cười kéo Tô Viễn Hàng đi chào hỏi mọi người, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn bốn phía.

Hôm nay, vốn tưởng rằng người đứng đầu nhà họ Thẩm là Thẩm Phong và vợ của ông ta Lâm Tuyết Mai sẽ xuất hiện, vừa vặn nhân cơ hội này mượn sức lôi kéo quan hệ, nhưng không ngờ người nhà họ Thẩm không ai ai xuất hiện cả.

Mặc dù Tô Thiến Tuyết đã định quan hệ với Thẩm Gia Dũng, nhưng nhà họ Thẩm lại luôn luôn dửng dưng với bà sui gia, cho dù mình nhiều lần chủ động mời Lâm Tuyết Mai cùng đi ra ngoài dạo phố mua sắm, nhưng đều bị Lâm Tuyết Mai khéo léo từ chối, thậm chí ngay cả khi bà ta chủ động tìm tới cửa, cũng không nhìn thấy mặt của Lâm Tuyết Mai.

Rất rõ ràng, nhà họ Thẩm vốn không muốn có bất kỳ qua lại nào với nhà họ Tô.

Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Nhã Cầm lập tức cảm thấy nhục nhã khôn cùng, nhà họ Thẩm quả thực khá giả hơn nhà họ Tô một chút, nhưng dựa vào cái gì lại vênh váo như thế!

Lâm Tuyết Mai càng làm như vậy, bà càng không muốn khiến cho bà ta vừa lòng đẹp ý!

Tô Thiến Tuyết đã gả cho người nhà họ Thẩm, như vậy tài sản của nhà họ Thẩm cũng có một phần của nhà họ Tô!

Trong lúc Triệu Nhã Cầm đang chìm đắm trong suy nghĩ sâu xa của mình, thì ánh mắt của mọi người thoáng chốc đều nhìn về phía cửa. Trong chốc lát, thân hình cao ráo đã lọt vào hai mắt của mọi người.

Người đàn ông không chào hỏi với bất kỳ ai, anh chỉ đứng ở đó, không cần nói nhiều lời, cũng có thể khiến người khác chú ý đến anh ngay lập tức.

Cái này gọi là khí chất bẩm sinh.

Đàn ông độc thân có quyền thế mạnh ở Lạc thành này, sớm đã trở thành đối tượng con rể tốt nhất người chồng tốt nhất của rất nhiều danh môn vọng tộc.

Hơn nữa, người đàn ông này, bình thường rất ít khi tham dự mấy tiệc rượu thương nhân này, trừ khi là bất đắc dĩ mới xuất hiện thôi, lúc ấy mọi người có thể nhìn thấy anh thông qua các phương tiện truyền thông. Không ngờ, hôm nay anh lại xuất hiện ở đây.

Ánh mắt thâm sâu, mang theo cái nhìn hờ hững xa cách, ánh trăng tỏa ra ánh sáng mông lung, lại có thêm một cảm giác lung linh mị hoặc.

Hơn nữa, cũng không hề nhìn thấy bên cạnh anh có bất kỳ cô bạn gái nào đi theo, càng làm cho anh tăng thêm một tầng giá trị trong mắt của người khác.

Độc thân, đẹp trai, nhiều tiền, thân phận cao quý hiếm có, là một người đàn ông cực phẩm đó!

Các thiên kim ở đây có một vài người âm thầm tự trách mình trang điểm không đủ lộng lẫy, các cô gái hơi to gan, lại căn phồng sự tin tin lên theo bản năng vuốt tóc lại, cổ chữ V vốn đã thấp nay kéo cho nó xuống thêm xíu nữa, rồi hắng giọng một cái, bất cứ lúc nào cũng có thể qua chào hỏi hay gì gì đó.

Còn Triệu Nhã Cầm đứng ở một bên cũng chú ý đến người đàn ông này, bên cạnh anh ta không có Tô Duyệt.

Trường hợp quan trọng như thế này lại không mang theo Tô Duyệt cùng tham dự, xem ra Tô Duyệt cũng không có bản lĩnh lớn có thể giữ được trái tim một người đàn ông ưu tú này.

Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Nhã Cầm bất giác trở nên sảng khoái, người đàn ông đẹp trai tài năng xuất chúng như vậy, sao có thể cam tâm tình nguyện một lòng yêu người như Tô Duyệt?

"Tĩnh Nhu, cậu ta chính là luật sư đại diện bên cạnh thị trưởng, Ninh Duệ Thần." Đại phu nhân nhà họ Tào nói với cô gái đứng bên cạnh, hài lòng liếc nhìn đứa con gái ưu tú mọi mặt nhà mình, "Hẳn con đã biết bây giờ mình nên làm gì rồi chứ?"

Cô gái tên là Tào Tĩnh Nhu hất cằm lên một cái, gương mặt trái xoan tinh xảo quét khắp các thiên kim có mặt ở đây, trong đôi mắt long lanh như nước thoáng hiện lên một chút khinh thường, nào có cô gái nào có thể xinh đẹp hơn cô ta chứ?

Mà đàn ông, từ trước đến nay đều yêu thích phụ nữ xinh đẹp, cho dù là người đàn ông xuất sắc đi chăng nữa, luôn luôn chỉ yêu thích người đẹp.

Trong lúc mọi người ở đây nghĩ biện pháp ra sức toàn lực để níu kéo người đàn ông này, thì Ninh Duệ Thần đã từ từ rảo bước đi tới bên cạnh mọi người, đôi mắt sâu hút khiến người khác không nhìn rõ tâm tình của anh, nhưng hấp dẫn mọi ánh nhìn lên người anh.

Rốt cuộc, Ninh Duệ Thần dừng bước trước một bàn trà nhỏ được đặt các loại trà bánh, ly thủy tinh chân cao xếp thành hình Kim Tự Tháp lấp lánh ở dưới ánh đèn xinh đẹp bức người, còn lúc này, lại vì người đàn ông này mà trở nên mờ nhạt hẳn.

Tay thon dài cầm cái đĩa lên, tay còn lại thì cầm cái nĩa, lấy một phần bánh ngọt để vào trong đĩa, anh chọn lựa cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt dịu dàng.

Dịu dàng hóa thành một vũng nước xuân, trong nháy mắt làm lay động vô số trái tim của cô gái.

Bánh ngọt trên bàn vốn không được mọi người chú ý, mà lúc này, lại khiến cho người ta muốn vụng trộm ăn một miếng từ trong đĩa của người đàn ông này, cho dù giảm thọ mấy năm cũng cam tâm tình nguyện.

Tảo Tĩnh Nhu tức thì bị cử chỉ của người đàn ông này lay động tâm thần không ngớt, bởi vì cái gọi là giành được cơ hội tốt là quan trọng nhất, vì không muốn để cho các cô gái khác có cơ hội, cuối cùng Tào Tĩnh Nhu cũng lấy dũng khí, giày cao gót nạm kim cương, trong nháy mắt bước ra một bước, từ từ đi về phía anh.

Nhưng lúc này, Ninh Duệ Thần bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt thâm sâu, ở dưới ánh sáng lung linh chiếu rọi của đèn lưu ly, đôi môi gợi cảm chậm rãi nâng lên một chút.

Tất cả tiếng ồn ào xung quanh đều từ từ lắng dần, chỉ còn đọng lại chính là nụ cười của người đàn ông đó.

Nụ cười kia, như ngày xuân ấm áp trong nháy mắt hòa tan với tuyết trắng đầy trời, như một người một ngựa phi thân phá tan tảng băng trong tâm hồn người khác.

Nụ cười này, chỉ dành cho người mình thương yêu.

Tào Tĩnh Nhu lập tức dừng bước, anh, đang nhìn mình!

Trái tim của Tào Tĩnh Nhu lập tức bùng nổ lên, các thiên kim ở đây đều kinh ngạc không thôi, sớm biết thế các cô đã ra tay rồi, nói không chừng hiện tại người được Ninh Duệ Thần coi trọng không phải là cái cô Tào Tĩnh Nhu kia đâu!

Mà lúc này, bọn họ đã bỏ quên một bóng dáng nhỏ nhắn đang từ từ đi vào đại sảnh.

"Sao đến giờ em mới tới?" Giọng nói trầm thấp mang theo một chút cưng chiều, ánh mắt sâu thẩm cực kỳ dịu dàng, giống như chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh là có thể khiến cho người ta cảm thấy mỹ mãn.

Trong đêm, trời cao vạn dặm, cho dù tất cả các vì sao tụ tập lại một chỗ cũng không rực rỡ bằng nụ cười của anh.

Nhưng nụ cười này, chỉ nở vì một người.

Không chỉ tất cả mọi người có mặt ở đây, ngay cả Tào Tĩnh Nhu cũng cho rằng lời nói này là đang nói với cô, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy lời này có chút bất thường.

Cô ta vẫn luôn ở đây mà! Tại sao lại nói là... Đến giờ mới tới?

Vào đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo mang theo chút uất ức thoáng chốc phá vỡ bầu không khí nặng nề này, giải đáp tất cả thắc mắc của mọi người.

"Em lạc đường."

Mọi người đều nhìn lại phía sau, lúc này mới phát hiện có một bóng dáng nhỏ nhắn đang đi đây.

Váy màu trắng dài ôm lấy eo thon của cô gái, trên xương đòn vai tinh tế mang một sợi dây chuyền hình giọt nước, vài sợi tóc đen xõa xuống mặt.

Kiểu tóc đơn giản, buột hờ một nửa, ngoài ra không còn đồ trang sức nào khác, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, tất cả những điều này đều là vì bữa tiệc mà thành.

Thế giới này vốn nhỏ bé, cô gái xuất hiện, lại khiến người khác không thể rời mắt được.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng trong suốt không có chút tạp chất, con ngươi đen cực kỳ giống màn đêm, còn lòng trắng ngoài thì tựa như đèn lưu ly.

Ánh sáng rực rỡ bức người.

"Anh nói để anh đi theo em, em lại nhất định đòi đi một mình, sau này còn nghe lời anh hay không hả?" Người đàn ông nói thật nhỏ, đôi mắt thâm sâu vẫn nhìn cô gái đứng trước cửa, thân hình cao ráo đi qua bên người Tào Tĩnh Nhu, ngay cả góc áo của cô ta cũng không đụng tới, chứ đừng nói chi là một cái ánh mắt.

Ninh Duệ Thần đi đến bên cạnh Tô Duyệt, đưa cái đĩa tới trước mặt cô, "Đi đường nhiều như vậy, cả ngày cũng không ăn cái gì, có đói bụng không? Ăn chút bánh ngọt lấp bao tử chút đi, đợi lát nữa anh tìm đồ ăn ngon cho em."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-123)