Vay nóng Homecredit

Truyện:Gặp Được Tình Yêu Đích Thực - Chương 054

Gặp Được Tình Yêu Đích Thực
Trọn bộ 123 chương
Chương 054
Anh thất tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Shopee


Sáng sớm, khi Tô Duyệt tỉnh lại thì trong phòng chỉ có một mình cô.

Mặc dù tối qua cô đi ngủ khá sớm, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm thấy có người ôm mình, từ lúc đó, cô mới thật sự ngủ yên.

Trên người cô vẫn còn mặc bộ quần áo hôm qua, có dính một ít vết rượu, nhìn thật là bẩn thỉu.

Lúc đứng dậy thì phát hiện trên giường có một bộ quần áo thể thao màu hồng phấn, mà số đo cũng rất vừa vặn, có lẽ là Ninh Duệ Thần đã chuẩn bị cho cô.

Sau khi rửa mặt xong cô mặc bộ quần áo thể thao vào, buộc tóc đơn giản rồi đi ra khỏi phòng.

Quán bar ồn ào vào ban đêm bao nhiêu thì bây giờ lại yên tĩnh bấy nhiêu, mấy người trong ban nhạc đang lau chùi nhạc cụ của mình, thấy Tô Duyệt thì cười thân thiện, huýt sáo, nhắc nhở một người phụ nữ bên trong phòng: "Chị Uyển Thu, chị dâu dậy rồi kia!"

Dứt lời, một người phụ nữ mặc váy Bohemian màu xanh lá nhanh chóng đi ra, cười híp mắt với Tô Duyệt nói: "Chị dâu, mau vào đây đi, anh hai đang nấu bữa sáng tình yêu cho hai người ở trong bếp đấy!"

Tô Duyệt gật đầu, mặc dù không có ai giới thiệu, nhưng dựa vào dung mạo có mấy phần tương tự với Ninh Duệ Thần cùng với cách xưng hô thì cũng đoán ra được cô là ai.

"Vợ, ăn chén cháo này đi, rồi chúng ta trở về." Tô Duyệt đi vào phòng, Ninh Duệ Thần liền bưng bát cháo yến mạch mình mới nấu xong cùng ly sữa tươi đưa đến trước mặt cô, nói.

"Anh, không ngờ tay nghề của anh lại tuyệt như thế đấy!" Ninh Uyển Thu hâm mộ nói, mặc dù không được ăn miếng nào, nhưng ngửi thấy mùi hương thôi cũng đủ biết tay nghề của Ninh Duệ Thấn tốt cỡ nào.

Ninh Uyển Thu nháy nháy mắt với Ninh Duệ Thần, làm bộ đáng thương nói: "Trong nồi còn không anh? Em gái cũng muốn ăn à."

Ninh Duệ Thần hờ hững liếc nhìn Ninh Uyển Thu một cái, nhướng mày, đôi mắt thâm thúy ẩn chứa sự uy hiếp: "Em muốn ăn thật sao?"

Ánh mắt kia như muốn nói "Em không sợ anh bỏ thuốc sổ vào sao", Ninh Duệ Thần đối với chuyện xảy ra hồi tối hôm qua vẫn còn canh cánh trong lòng.

"Không ăn nữa, em sợ mình tiêu hóa không được..." Ninh Uyển Thu liên tục lắc đầu nói, thật ra chuyện tối hôm qua hoàn toàn không thể trách cô, nếu biết hai người này đã gạo nấu thành cơm rồi thì cô còn phải thử cái gì nữa chứ.

Còn Tô Duyệt nhìn chén cháo trước mặt, cầm thìa lên nhưng không ăn miếng nào.

"Sao vậy? Không thích ăn sao? Có phải ngán món này rồi không? Vợ, để anh đi nấu cháo gà cho em nhé!" Ninh Duệ Thần lập tức ân cần nói.

"Không phải." Tô Duyệt ngước mắt lên, đôi mắt trong suốt nhìn Ninh Duệ Thần, dè dặt nói: "Em muốn ăn canh xương."

Lúc ở trong rừng sâu núi thẳm, cô đã muốn ăn canh xương do anh nấu, hôm nay quay về, đương nhiên là cô muốn thỏa mãn dạ dày của mình.

Khi nói lên yêu cầu này, trong lòng cô lại cảm thấy có lỗi, dù sao người đàn ông này cũng vì mình mà đã không được nghỉ ngơi tốt rồi, nếu để anh tiếp tục lao lực vì cô, dù sao cũng không được cho lắm.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm nổi sự hấp dẫn của đồ ăn.

"Được, em ăn chút cháo lấp dạ dày đi đã, anh sẽ đi nấu thêm canh xương cho em." Ninh Duệ Thần như đang dụ dỗ một đứa bé nhẹ giọng nói với Tô Duyệt.

Tô Duyệt gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ xinh hiện lên ý cười, "Cám ơn anh Ninh." Nói xong liền cầm bát lên, ngửa đầu 'ừng ực ừng ực' ăn hết sạch, lại không phát hiện trong mắt của người đàn ông kia tràn đầy ý cưng chiều.

"Anh Ninh, em hơi mệt nên muốn ngủ thêm chút nữa." Tô Duyệt ăn xong cháo, dụi dụi mắt nói với Ninh Duệ Thần.

Vừa rồi rời giường chỉ là muốn xem Ninh Duệ Thần còn ở đây hay không thôi, đêm hôm qua thức đến khuya, lại xảy ra chuyện này khiến cả người cô vẫn còn ở trong trạng thái lơ mơ.

Nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô, ý cười nơi khóe mắt của Ninh Duệ Thần càng tràn ngập vẻ cưng chiều, bàn tay to xoa nhẹ gò má của cô, lau đi hạt gạo không cẩn thận bị dính trên khóe miệng, "Được rồi, em lên phòng ngủ đi, đợi đến khi em ngủ dậy là có thể ăn canh xương rồi."

"Vâng." Tô Duyệt gật đầu rồi đứng lên, mọi người xung quanh đều trợn to mắt như cái chuông nhìn cô đóng cửa phòng, tiếp tục đi ngủ.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Ninh Uyển Thu vốn không nhỏ, bây giờ lại càng to đến cực hạn, cô nhìn theo cô gái đang đi lên lầu, lại nhìn vẻ mặt cưng chiều của anh trai, chỉ cảm thấy hình như bây giờ cô đang nằm mơ.

Bắt đầu từ tối hôm qua, cô cũng biết Ninh Duệ Thần rất cưng chiều người vợ mới cưới này, nhưng không ngờ anh lại cưng chiều đến nước này. Cô gái kia muốn anh làm gì thì anh làm cái đó, cho dù là giết người phóng hỏa, cô dám chắc người đàn ông này cũng sẽ không chút do dự mà làm tất cả!

"Anh, anh không sợ sẽ chiều hư chị ấy sao?" Ninh Uyển Thu tò mò hỏi.

"Chiều hư thì sao?" Ninh Duệ Thần hờ hững trả lơi, bàn tay vuốt ve cái bát mà Tô Duyệt vừa mới ăn xong, trong đầu vẫn còn lưu lại hình ảnh cô cầm một chiếc thìa to ăn từng miếng cháo lớn, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười nhạt.

Người phụ nữ của anh chính là để cưng chiều, cho dù là chiều hư, vậy Ninh Duệ Thần anh cũng rất sẵn lòng. Đời này anh đã muốn cô, cho dù cô có ngang ngược đến mức nào anh vẫn tiếp tục cưng chiều.

"Ôi, mọi người đều nói phụ nữ khi yêu đương chỉ số IQ thường biến thành số âm, xem ra đàn ông cũng vậy đấy." Ninh Uyển Thu thở dài một tiếng, giống như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Mấy người các anh còn không mau đi chợ mua sườn heo đi!" Ninh Uyển Thu nói với mấy người đàn ông đang mải xem kịch hay. Mấy người đàn ông này đều là tự nguyện tới ca hát, nhưng đối với mệnh lệnh của Ninh Uyển Thu cũng không bài xích mấy, cười hì hì đi ra ngoài.

Trong nháy mắt, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại hai người Ninh Uyển Thu và Ninh Duệ Thần.

"Anh, anh xem đây là cái gì?" Ninh Uyển Thu cầm một cái camera cỡ nhỏ ra giao cho Ninh Duệ Thần, vẻ mặt như thần chết khát máu, tràn đầy sự nguy hiểm.

Ninh Duệ Thần nhận lấy thì phát hiện đây chính là cái camera luôn luôn ghi hình từ tối hôm qua khi mọi người tiến vào trong phòng, bởi vì liên quan đến góc quay cho nên hình ảnh người đàn ông trong camera rất mờ nhạt, nhưng hình của Tô Duyệt thì lại rất rõ ràng.

"Anh, chuyện này chỉ có hai khả năng, một là những người đó muốn ghi lại rồi từ từ thưởng thức, hai là có người cố ý sai họ làm vậy." Ninh Uyển Thu chậm rãi nói, mắt nhìn về phía Ninh Duệ Thần, giờ phút này trong đôi mắt ấy có những cảm xúc hỗn độn khó hiểu, hung dữ và nguy hiểm.

Bởi vì rõ ràng có người muốn hại Tô Duyệt.

Nếu những người này thật sự là kẻ háo sắc, vậy chắc chắn trong camera cỡ nhỏ này phải có hình của những cô gái khác bị họ bỏ thuốc. Nhưng trong này lại trống rỗng, hiển nhiển là đang nhắm vào Tô Duyệt.

Còn kẻ muốn hại Tô Duyệt hẳn sẽ liên lạc với ba người này, cho nên Ninh Uyển Thu liền giữ lại điện thoại của ba người đó, nhưng không ngờ cho đến bây giờ vẫn chưa có ai điện tới.

"Ôi, nếu sớm biết bọn họ hữu dụng như vậy thì nên để bọn họ sống lâu thêm chút, sau đó hạ độc rồi ném cho chó hoang ăn cũng chưa muộn." Ninh Uyển Thu hơi tiếc hận nói.

Từ tối hôm qua đến giơ cô chờ mãi mà không có cuộc điện thoại nào, xem ra người kia cũng sợ chuyện bị bại lộ.

Nhưng kẻ kia tuyệt đối không biết quán bar này là do Ninh Uyển Thu mở, có lẽ kẻ kia chỉ đang nghi ngờ không biết có chuyện gì xảy ra, hiện tại điều cô cần nhất chính là kiên nhẫn.

Vừa mới thở dài, điện thoại trên bàn lập tức đổ chuông, nhìn số gọi đến, Ninh Uyển Thu nhếch môi cười, mắt phượng xinh đẹp liếc nhìn Ninh Duệ Thần, "Cá đã mắc câu."

Ngón tay chợt ấn một cái, mở "loa ngoài" lên, giọng nữ chói tai lập tức từ trong điện thoại truyền đến, nghe có vẻ rất lo lắng: "Không phải bảo các người làm xong thì mang vật chứng đến đây rồi sao, sao bây giờ vẫn chưa đến?"

Đôi mắt thâm thúy chợt khựng lại, giọng nói chói tai này anh nhớ rất rõ.

Tô Thiến Tuyết.

Không ngờ người đàn bà này lại ăn gan hùm mật gấu, dám xuống tay với Tô Duyệt.

Nếu anh không báo đáp cho cô ta thật tốt, vậy thì đúng là đã phụ tâm ý này của cô ta rồi.

Nhìn Ninh Duệ Thần lúc này, Ninh Uyển Thu không khỏi thở dài thay cho người phụ nữ đang gào thét trong điện thoại kia.

Cô ta tiêu đời rồi.

Ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại, đôi mắt thâm thúy không còn sự dịu dàng khi nhìn Tô Duyệt nữa, mà thay vào đó là sự khát máu, môi mỏng hơi nhếch lên, giọng nói không người nào có thể chống cự vang lên: "Được rồi, đến ngay."



Một ngày nọ, cô gái đang chìm trong mộng đẹp không biết rằng có người vì muốn làm tổn thương cô mà bị đại luật sư Ninh chỉnh đến chết đi sống lại.

Trong xưởng phế thải cũ nát, mấy gã đàn ông đang vây quanh một người phụ nữ, trong miệng phát ra từng tiếng cười dâm đãng. Tô Thiến Tuyết xinh đẹp quyến rũ lúc này cảm thấy cực kì hoảng hốt, cô không phải hoảng hốt vì bị những gã đàn ông này thay phiên nhau cưỡng gian, mà là vì ở trên da thịt lộ ra ngoài của những gã đàn ông này đâu đâu cũng có những nốt nhỏ màu hồng hình xoắn ốc, tất nhiên cô biết điều này đại biểu cho cái gì, những gã đàn ông này đều có.... bệnh giang mai!

"Ha ha, ông đây đã quên mất mùi vị của đàn bà là như thế nào, rốt cuộc hôm nay cũng có thể thử rồi." Phần da trên mặt của gã đàn ông đã thối rữa, xung quanh cũng xuất hiện những vết đỏ hình xoắn ốc, gã ta vừa xoa tay vừa nói.

"Đúng vậy, ngày hôm nay chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này, để cô em này phục vụ chúng ta cho tốt."

"Đương nhiên rồi, anh Thành, anh lên trước đi, tốc độ phải nhanh chút đấy, các anh em đều đang chờ anh đó."

".... ."

Tô Thiến Tuyết nhìn đám đàn ông chưa được thỏa mãn dục vọng kia, cô đã hoảng sợ đến cùng cực, cô liên tục lùi về phía sau, bước chân cũng có chút rối loạn. Hôm qua cô tìm được tổ chức xã hội đen lớn nhất Lạc Thành, thuê ba người đến vũ nhục Tô Duyệt, hơn nữa còn dùng camera ghi hình lại rồi đưa cho cô, để cô phát đoạn video đó lên mạng, như vậy cho dù Tô Duyệt không coi thường mạng sống của mình, thì cả đời này cô ta đều bị người đời chỉ trích.

Nỗi khổ sở của cô, đã có thể đổ hết lên người Tô Duyệt!

Nhưng hôm nay, đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?

Rõ ràng là đến địa điểm như đã hẹn để ba người kia giao camera cho mình, nhưng người đến lại chỉ có ba tên đàn ông bị bệnh giang mai này.

Hơn nữa, camera mà cô ta muốn dùng để đối phó với Tô Duyệt, hôm nay lại đặt cách đó không xa, hiển nhiên là muốn quay lại tất cả những cảnh này.

Kinh hoảng, sợ hãi trong nháy mắt giống như mưa đá nện thẳng xuống người Tô Thiến Tuyết, cô không ngừng lùi lại, nhanh chóng nghĩ cách phải thoát thân như thế nào.

Đột nhiên, hình như cô ta nghĩ đến điều gì đó, tay phải đặt lên bụng của mình, hét to với ba người kia: "Các người không được làm loạn, tôi đang mang thai, nếu xảy ra chuyện gì thì mấy người các anh không trốn được tội đâu."

Tô Thiến Tuyết vừa nói như thế, ba người kia ngược lại còn vui mừng hơn: "Cô em yên tâm, kỹ thuật của ba anh em chúng tôi rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm tổn hại một chút nào đến đứa bé đâu." Nói xong, rốt cuộc không đợi được nữa, nhanh chóng tiến lên bắt lấy Tô Thiến Tuyết mạnh mẽ lột quần áo của cô ra.

Tiếng thét chói tai hòa với tiếng khóc của người phụ nữ vang vọng trong xưởng phế liệu, một người đàn ông cáo ráo khoanh tay đứng ở bên ngoài, đôi mắt thâm thúy không vì tiếng thét thảm thiết kia mà lộ ra chút xúc động nào, ngược lại còn thoáng hiện lên sự khát máu.

Anh cố ý bảo bọn họ đừng tổn thương đến đứa bé, bởi không chỉ có Tô Thiến Tuyết bị lây vi rút mà ngay cả đứa con của cô ta cũng không có cách nào khỏe mạnh mà lớn lên được!

Chỉ có như vậy, Tô Thiến Tuyết mới có thể càng thêm đau khổ.

Nếu cô ta muốn tổn thương người phụ nữ anh yêu, vậy thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần để gánh chịu hậu quả.

Không lâu sau, một người đàn ông cầm camera đi ra, nhưng lại không tới gần Ninh Duệ Thần, đứng cách xa anh một mét, khom người nói: "Ngài Ninh, chuyện ngài giao phó đã làm xong rồi!"

"Ừm." Ninh Duệ Thần hờ hững đáp một tiếng, "Tiếp theo anh biết mình phải làm gì rồi chứ?"

"Tôi đã biết." Người đàn ông vội vàng lên tiếng.

Ninh Duệ Thần gật đầu một cái, nhếch môi rảo bước rời đi, mà phía sau anh, tiếng gào thét vẫn còn vang vọng trong không trung.

Anh còn phải về nấu canh xương cho cô gái của anh nữa.

Sáng sớm hôm sau, trở lại công ty thì đã không còn thấy Hứa Hàm ở đây nữa, Tô Duyệt cảm thấy trống rỗng.

Trước kia, cô vừa về đến công ty là có thể nghe thấy tiếng cười vô tư của cô ấy, có lúc Hứa Hàm còn núp ở trong phòng trà lén đọc tiểu thuyết, hoặc là kéo cô đến góc nào đấy nói chuyện.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Tô Duyệt là hiện lên ý cười, giống như lại nhìn thấy bóng dáng lén la lén lút của tiểu quỷ kia vậy.

"Xin chào cô Tô, tôi là Bạch Nhạc Huyên, sau này mong cô chỉ dạy nhiều hơn." Giọng nói mềm mại vang lên bên tai, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy một gương mặt xa lạ, hình như đây là người thay thế vị trí của Tiểu Hàm.

Cô ấy mặc bộ đồ công sở màu đen, chân mang giày cao gót, vòng ngực kiêu ngạo 34D dường như có thể làm đứt cúc áo bất cứ lúc nào, váy bút chì bó sát càng tôn lên đôi chân thon dài mê người của cô.

Tô Duyệt nhớ lại lời của Hứa Hàm nói hôm qua, dáng người đúng là giống như suy đoán của cô ấy, nhưng không hề khiến cho người ta cảm thấy cô là một bà thím xử nữ.

Điển hình là khuôn mặt trái xoan, làn da nõn nà mềm nhẵn, mắt sáng như sao, mái tóc dài màu nâu tôn lên nước da trắng ngần, cười lên lại càng động lòng người.

"Cô Tô, tôi là nhân viên mới đến, không quen công việc ở đây cho lắm, sau này còn cần cô giúp đỡ nhiều hơn!" Bạch Nhạc Huyên thân thiện đưa tay ra, Tô Duyệt cũng lịch sự bắt tay lại, mặc dù cô ấy cười rất thân thiết, nhưng Tô Duyệt cảm thấy có cái gì đó không đúng.

"Tôi còn có chuyện, cô Tô, tôi đi làm việc trước đây." Bạch Nhạc Huyên ôm một đống tài liệu trực tiếp đi qua người của Tô Duyệt, còn Tô Duyệt thì không nhìn thấy được vẻ mặt ôn hòa kia biến mất trong nháy mắt.

Sau khi bị Ninh Duệ Thần đuổi ra khỏi phủ thị chính, cô ta luôn luôn cảm thấy không cam lòng, cô ta muốn xem xem mình đã thua bởi một người phụ nữ như thế nào?

Tô Duyệt đi vào bộ phận chế tác, ngày hôm qua cô còn một ít tài liệu vẫn chưa xử lí xong, nhưng khi Tô Duyệt bước vào thì phát hiện video phỏng vấn của cô đã bị đẩy sang một bên.

"Tô Duyệt à, đây là lệnh của cấp trên, chúng tôi cũng không có cách nào khác." Lý Hiểu nhún nhún vai nói, buổi phỏng vẫn hôm qua anh ta cũng xem, nó rất tốt, thậm chí còn mang cho người ta cảm giác khác lạ.

Trên người Tô Duyệt tỏa ra một lực hút nào đó khiến người khác không nhịn được mà luôn muốn gần gũi với cô, cái cảm giác này chính là trời sinh, mà làm một phóng viên điều quan trọng nhất chính là kéo gần khoảng cách với khách mời.

Nhưng cho dù mầm non này có tốt đến cỡ nào, nếu cấp trên cứ muốn giấu đi mãi như thế này thì kết quả chỉ bị mai một dần mà thôi.

"Tô Duyệt, vào phòng làm việc của tôi". Lý Tuyết Lỵ đột nhiên đứng ngoài cửa nói với Tô Duyệt.

Bấm thời gian rất chính xác khiến Tô Duyệt có ảo giác chị ta đang chờ mình.

Tô Duyệt đi vào phòng, ánh sáng trong phòng rất mờ, Lý Tuyết Lỵ nhìn cô, giọng nói không hề nghiêm khắc như lúc trước mà ngược lại có chút dịu dàng: "Ngồi xuống đi".

"Vâng." Tô Duyệt ngồi xuống đối diện với Lý Tuyết Lỵ, song, cô lại có một dự cảm xấu đang bao phủ lấy tim cô.

"Phỏng vấn nhà sinh vật học lần này của cô không thể phát sóng." Lý Tuyết Lỵ nói thẳng, không vòng vo tam quốc.

Tô Duyệt cau mày, "Chị Lý, chị có thể nói cho tôi lý do được không?"

"Cô đã chọn để tài lệch hướng so với nhu cầu của người xem, nếu phát sóng thì tỉ lệ người xem cũng chẳng có lời gì cho chúng ta."

"Chị Lý, nếu đã như vậy vì sao hôm qua chị không nói cho tôi?" Tô Duyệt cau mày hỏi.

"Cô cũng đã nói, là ngày hôm qua." Giọng nói của Lý Tuyết Lỵ vẫn không có chút dao động như cũ, "Tôi đã nghĩ cả đêm nhưng vẫn cảm thấy không được, Tiểu Duyệt, cô nên biết rằng không phải cứ bỏ ra là sẽ thu được hồi đáp, lần sau tôi sẽ lại tìm cơ hội cho cô rèn luyện, cô đi ra ngoài đi."

Lý Tuyết Lỵ nói xong liền vùi đầu vào công việc, không nhìn Tô Duyệt thêm một cái nào.

Tô Duyệt ngồi im, chóp mũi đột nhiên cảm thấy chua xót, ủy khuất trong lòng chỉ thoáng một đã tràn ra khỏi tim, cô hơi ngửa đầu ngăn không cho nước mắt trào ra ngoài, không nói tiếng nào.

Không, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay như vậy!

Rõ ràng lần này Lý Tuyết Lỵ muốn chèn ép cô, nếu như cô cứ dễ dàng nuốt xuống cơn giận này thì cho dù về sau cô có làm bất cứ cái gì cũng đều có thể bị chèn ép cả.

Cô có thể nhận công việc mà người khác cảm thấy khó khăn, cô có thể làm được những việc mà người khác không làm được, nhưng chịu uất ức vô duyên vô cớ thế này thì cô tuyệt đối sẽ không cam chịu!

"Chị Lý, chuyện này tôi sẽ không dễ dàng buông tay như vậy đâu, nếu chị không cho tôi một lời giải thích hợp lí thì tôi sẽ mang đến đài truyền hình Hồ Nam, nếu Hồ Nam không quan tâm thì tôi sẽ mang đến Lỗ Dự. Tôi không tin không có chỗ nào chịu phát sóng đoạn phỏng vấn này." Tô Duyệt nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của Lý Tuyết Lỵ liền đi ra ngoài.

Sau khi tan làm, một mình cô đi lang thang không có mục đích, ánh mắt trời buổi trưa rất chói chang, Tô Duyệt lẻ loi đi trên phố đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Nếu như Hứa Hàm thấy bộ dạng này của cô, sợ rằng cô ấy sẽ lại cười nhạo cô một trận cho mà xem.

Người thấy cô như vậy mà vẫn cười nhạo vẫn còn một người nữa....

Người phụ nữ đó chỉ sợ thế giới này còn chưa đủ loạn, suốt ngày gào thét với hai anh em cô, còn đối với Tô Thanh Dương thì lúc nào cũng nũng na nũng nịu, lúc tức giận sẽ chu môi, sẽ khóc thét sẽ gây chuyện. Người phụ nữ đó cằn nhằn cô cả ngày, cầm những món đồ chơi bằng lông nhung hù dọa cô sợ.... . Đó là người phụ nữ có thể cả đời cũng sẽ không trở về.

Đó là... mẹ của cô.

Hốc mắt có chút ẩm ướt, cô hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, mặc cho ánh mặt trời hong khô những giọt nước mắt ấy.

Cô đã đi rất lâu mới lấy điện thoại ra nhìn thời gian, lại phát hiện trong điện thoại có tới hai mươi ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Ninh Duệ Thần gọi đến.

Bởi vì đi làm nên lúc nào cô cũng chế độ rung, sau khi tan làm mới chuyển về chế độ bình thường, thế nhưng hôm nay cô lại quên khuấy đi mất.

"Em đang ở đâu vậy?" Trong giọng nói lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào lại xen lẫn sự run rẩy khó có thể che giấu được.

"Em đang ở..." Tô Duyệt nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, lại không tìm thấy bất kì tòa nhà quen thuộc nào.

"Ừm... có một siêu thị hoa quả, còn có hai nhà bán bánh kẹo cưới..." Tô Duyệt nói ra những tòa nhà mà cô có thể nhìn thấy, nhưng đến chính cô cũng không dám chắc Ninh Duệ Thần có thể tìm ra nơi này.

"Đứng yên ở đó đừng có đi đâu hết, anh sẽ đến ngay." Ninh Duệ Thần lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại.

"Vâng." Tô Duyệt lên tiếng rồi ngoan ngoãn đứng yên ở chỗ đó.

Nơi cô đang đứng lượng người qua lại không nhiều lắm, đợi được một lát nhưng vẫn không thấy Ninh Duệ Thần xuất hiện, Tô Duyệt liền lấy điện thoại ra định gọi cho anh nói không cần đến đón cô.

"Tiểu Duyệt." Giọng nói hơi run rẩy bỗng nhiên vang lên sau lưng Tô Duyệt, cô quay đầu lại còn chưa kịp thấy người trước mặt thì đã bị người đó kéo vào trong lồng ngực rắn chắc mà ấm áp.

"Em có biết anh đã lo lắng nhiều như thế nào không hả? Nếu xảy ra chuyện gì thì anh biết làm thế nào đây? Lần sau không cho phép chạy lung tung như thế này nữa, biết chưa?" Trong giọng nói của anh tràn đầy sự tự trách, bởi vì công việc quá bận rộn nên anh không cẩn thận mà quên mất thời gian, đợi đến lúc đến công ty thì cô đã đi mất.

Khoảnh khắc đó, trong lòng anh trở nên sợ hãi, gọi điện thoại lại không có ai nghe máy, anh đứng trong dòng người qua lại đông đúc mà không thể nào tìm thấy bóng dáng của cô. Nóng nảy, lo lắng cứ như vậy mà không ngừng cuồn cuộn trào dâng, anh vừa gọi điện cho cô vừa giống như nổi điên đi khắp nơi, anh quyết không cho chuyện tối hôm qua tái diễn thêm một lần nữa.

"Anh Ninh, anh làm sao vậy?" Tô Duyệt nghi ngờ lên tiếng, cô có chút không hiểu, bản thân cô không hề bị cái gì hết, nhưng tại sao trên mặt Ninh Duệ Thần lại viết đầy hai chữ "lo lắng" thế kia?

Giờ khắc này Ninh Duệ Thần chỉ muốn bóp chết cô, tự mình khiến người khác lo lắng như vậy còn hỏi là vì ai? Cô lại còn hỏi anh làm sao nữa chứ?

"Anh Ninh, anh ôm chặt quá rồi đấy, mau buông em ra đi." Tô Duyệt cau mày nói, người này sao càng ngày càng dùng nhiều sức như vậy hả?

"Gọi ông xã." Người nào đó đang ôm chặt Tô Duyệt cứng rắn nói, từ trước đến giờ anh chưa từng bao giờ cường ngạnh như bây giờ, mà giờ khắc này, anh lại rất muốn nghe cô gọi hai từ này.

Tô Duyệt cũng không muốn so đo với anh, ngoan ngoãn gọi: "Ông xã."

"Ừ." Lúc này Ninh Duệ Thần mới buông Tô Duyệt ra, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt, một lúc lâu mới nói: "Về sau mỗi ngày tan làm thì chờ anh đến đón em."

"Có cần phiền toái như thế không?" Tô Duyệt cau mày hỏi, nếu anh là luật sư của thị trường thì chắc chắn công việc cũng không phải là nhàn hạ gì.

"Không sao." Ninh Duệ Thần không chút do dự trả lời, trong mắt anh không có bất kì chuyện gì quan trọng hơn chuyện của vợ yêu cả.

"Vậy cảm ơn anh Ninh."

"Anh đã nói rồi còn gì, ở bên ngoài thì gọi anh là ông xã."

"Cám ơn ông xã."

"Ừ." Ninh Duệ Thần thỏa mãn gật đầu."Lên xe thôi."

"Anh Ninh, em mệt quá." Tô Duyệt nằm ở trên ghế ngồi, nhắm mắt lại nói.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Ninh Duệ Thần nhìn cô gái mệt mỏi ở bên cạnh anh, cũng không không tiếp tục so đo vấn đề xưng hô nữa.

Lúc bị lạc trong khu rừng hoang vắng thì cô không kêu khổ lấy một tiếng, ngược lại chỉ ôm tất cả cảm xúc vào mình. Còn lúc này cô lại nói như vậy thì tám chín phần là công ty đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tô Duyệt lắc đầu: "Không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là em đột nhiên có cảm giác như vậy thôi."

"Tiểu Duyệt, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, nếu em có chuyện gì phiền lòng thì nên nói cho anh biết, anh sẽ giúp em phân tích, giúp em tìm ra cách giải quyết, đừng có đè nén ở trong lòng rồi tự mình chịu đựng như thế, biết không?" Ninh Duệ Thần kiên nhẫn nói.

Anh không phải người đầu tiên cầm tay cô, không phải là người đầu tiên được ôm cô, không phải là người đầu tiên được có cô, nhưng anh muốn anh trở thành cuộc đời sau này của cô, là người đầu tiên cô nghĩ đến mỗi khi gặp khó khăn, là người đầu tiên chia sẻ những chuyện vui vẻ, là người đầu tiên cô nghĩ đến mỗi khi muốn dựa vào một ai đó, anh muốn ghim vào lòng cô hình bóng của mình, trở thành một vết in không có cách nào xóa bỏ được.

Tô Duyệt dừng một chút, nhìn Ninh Duệ Thần, đột nhiên cô cảm thấy dường như hai người càng lúc càng giống một đôi vợ chồng rồi.

Cũng đúng, trừ việc anh là GAY, cùng với chuyện bọn họ không thể làm kia, thì những chuyện đôi vợ chồng nên làm bọn họ đều đã làm hết rồi.

Hiện tại không có Hứa Hàm ở bên cạnh, nếu không tìm được một người có thể tâm sự, Tô Duyệt sợ rằng mình sẽ bị kìm nén đến chết mất.

Ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt này, thật ra... cô cũng có thể coi anh như một người chị em thân thiết của mình.

"Vâng, vậy em sẽ nói cho anh biết." Tô Duyệt nói, khóe miệng của Ninh Duệ Thần nhếch lên một nụ cười hài lòng, tưởng rằng cô đã hiểu ý của anh, giữa hai người lại gần thêm một bước, nhưng không hề biết suy nghĩ trong lòng của Tô Duyệt, anh đã nhanh chóng biến thành chị em thân thiết của cô rồi.

Tô Duyệt kể lại toàn bộ sự việc cho Ninh Duệ Thần nghe, tựa như một đứa bé kể tất cả những oan ức của mình cho người mà mình tin tưởng nghe.

"Em thật đúng là thông minh, lại nghĩ đến cả đài truyền hình Hồ Nam cơ đấy." Ninh Duệ Thần vừa lái xe vừa trêu ghẹo cô, nhưng trong đôi mắt thâm thúy lại thoáng qua chút sắc bén.

Tô Duyệt buồn bực nhìn Ninh Duệ Thần: "Anh Ninh, anh có thể đừng rắc thêm muối lên vết thương của em không?"

Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, nhìn vẻ mặt viết năm chữ "tôi đang rất uất ức" này của cô, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc đang xòa ra của cô, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, mọi chuyện đều sẽ tốt cả thôi."

Thật ra, nếu Tô Duyệt muốn đối phó với Lý Tuyết Ly, chỉ cần cô nói vụ này cho Tô Đông Thần biết là được, năng lực giao tiếp của người anh trai này của cô tương đối giỏi, hơn nữa chỉ cần có thể bảo vệ được cô em gái của mình thì anh ta sẽ không tiếc dùng bất kì thủ đoạn nào, chuyện xảy ra hôm nay đương nhiên sẽ giúp cô diệt trừ tất cả những chướng ngại vật.

Nhưng, cô không làm vậy.

Anh biết, cô không muốn dựa vào sức lực của người khác, muốn tự mình đạt được thành tích, nhưng xã hội này đâu có đơn giản, sạch sẽ như cô tưởng tượng.

Nhưng Ninh Duệ Thần tuyệt đối sẽ không nói cho cô biết thế giới này hiểm ác đến mức nào, sẽ không ngăn cản cô đi tìm giấc mơ của mình. Nhưng đến lúc cần thiết, anh sẽ lặng lẽ giúp cô tiêu diệt những chướng ngại vật ấy, bảo vệ cô không để nó làm mòn đi lòng tin của cô với thế giới này.

"Vâng." Tô Duyệt gật đầu, không biết vì sao, khi nghe thấy anh nói mọi chuyện sẽ tốt đẹp, đột nhiên cô cảm thấy dù có khó khăn gì cũng sẽ tự động biến mất.

Có vài người trời sinh đã khiến cho người ta có cảm giác tin phục, rõ ràng phía trước là vực sâu vạn trượng, nhưng chỉ cần anh nói nhảy xuống đi không sao cả, thì chắc chắn sẽ có người cam tâm tình nguyện mà nhảy xuống.

Ninh Duệ Thần, rõ ràng chính là loại người này.

Cho nên vừa nghe Ninh Duệ Thần nói thế, cộng thêm bản thân Tô Duyệt cũng rất lạc quan, tâm tình vốn đang mất mát chẳng mấy chốc trở lại bình thường như cũ.

"Xuống xe đi, về đến nhà rồi." Ninh Duệ Thần mở cửa nhà ra."Hôm nay em muốn nấu ăn không?"

"Ha ha, thật ra đồ ăn anh nấu ngon hơn em nhiều, vì bụng của hai chúng ta, vẫn nên để anh làm đi." Hiện tại Tô Duyệt đã biết, cô chính là sát thủ nhà bếp trời sinh, dù có cố gắng đến đâu cũng chẳng thay đổi được điều đó.

Dĩ nhiên, điều mấu chốt chính là trong nhà đã có một đầu bếp cao cấp, hơn nữa Tô Duyệt cũng rất lười biếng, cảm thấy không học được thì bỏ qua luôn.

"Không phải em nói muốn làm cho ông nội ăn sao?" Mặc dù đã lường trước kết quả, nhưng Ninh Duệ Thần vẫn không nhịn được mà chế giễu Tô Duyệt.

"Anh làm thì cũng vậy thôi mà, dù sao anh cũng là cháu rể của ông mà." Tô Duyệt lập tức nói, chân chó rót nước đưa cho Ninh Duệ Thần: "Đại đầu bếp, mời anh uống trà."

Ninh Duệ Thần nhận lấy chén trà Tô Duyệt đưa tới, nhấp miệng, nhìn đôi mắt lóe lên ánh sáng hi vọng của cô, trong lòng càng thêm vui vẻ nhưng trên mặt lại tỏ ra gắng gượng nói: "Được rồi, anh nấu cơm, em rửa bát."

"Không thành vấn đề." Tô Duyệt sảng khoái lên tiếng, nếu như để Ninh Duệ Thần làm hết thì cô cũng cảm thấy áy náy, anh nấu cơm cô rửa bát, rất tốt!

Đeo tạp dề, người đàn ông ưu nhã thoáng chốc đã trở thành người chủ gia đình hoàn mỹ.

Tô Duyệt ôm quyển sách ngồi trong phòng khách, thỉnh thoảng nói chuyện với Ninh Duệ Thần mấy câu.

"Em đang đọc quyển "Không thể xem thường tính mạng" sao?" Ninh Duệ Thần đặt đĩa cánh gà cô ca lên bàn, liếc nhìn cuốn sách Tô Duyệt đang đọc.

Tô Duyệt gật đầu: "Đúng vậy, trước kia em nghe nói quyển này cũng không tệ nên mới mua, nhưng chưa có thời gian để đọc.

Ninh Duệ Thần xoay người vào trong phòng bếp, vừa thái cà chua vừa tùy ý hỏi: "Em có cảm nhận gì không?"

Tô Duyệt ngẩng đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Yêu một người không thể yêu quá sâu, bởi vì một khi vượt qua ranh giới người kia có thể thừa nhận, thì người kia sẽ cảm thấy có áp lực, sẽ cảm thấy khó thở bức bối rồi muốn chạy trốn, mà cái cảm giác đó sẽ khiến hai người không thể ở bên nhau lâu dài được."

Trước kia, cô không thể hiểu nổi vì sao Tô Đông Thần lại chia tay với Phó Đình, nhưng hôm nay cô đã dần dần hiểu được.

Mặc dù Tô Đông Thần yêu tự do, nhìn bề ngoài thì có vẻ như có rất nhiều phụ nữ, nhưng thật ra anh vốn không phải là một người đàn ông trăng hoa. Ban đầu chọn Phó Đình là vì muốn nghiêm túc với chị ấy, nhưng Phó Đình lại khiến anh cảm thấy không chịu nổi, cho nên anh đã lựa chọn chia tay.

Còn Phó Đình thì lại vùi lấp trong đó, vì không muốn Tô Đông Thần khó xử nên thoải mái đồng ý, hơn nữa còn tận lực che giấu đi tình cảm của mình đối với anh, lùi một bước làm bạn với anh, như vậy chị ấy có thể yên lặng nhìn anh từ một khoảng cách gần nhất.

"Anh nói xem, liệu Tô Đông Thần có biết Phó Đình vẫn còn yêu anh ấy không?" Tô Duyệt hỏi Ninh Duệ Thần: "Không phải là mọi người đều nói sau khi chia tay mà vẫn có thể làm bạn thì chỉ có thể là từ trước đến giờ đều không có tình yêu hoặc vẫn có một người yêu đối phương sao."

"Có lẽ là một người vẫn còn yêu, một người thì không muốn tổn thương đến đối phương. Tô Đông Thần biết rõ tình cảm của Phó Đình nhưng cố làm như không biết, chỉ là cậu ấy không muốn làm Phó Đình đau lòng mà thôi." Nói xong từ trong phòng bếp truyền đến tiếng đập trứng.

Hình như Tô Duyệt nghĩ đến điều gì, đột nhiên ôm sách chạy vào phòng bếp, bỏ miếng cà chua vừa mới cắt vào miệng, híp mắt thưởng thức, khóe mắt đuôi mày đều tràn đầy vui vẻ: "Hôm nay cà chua chua quá." Dứt lời, ngón tay lại chuẩn bị len lén đưa vào trong bát, lập tức bị Ninh Duệ Thần vỗ bốp một cái.

"Đi rửa tay đi." Ninh Duệ Thần nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Tô Duyệt không khỏi thở dài, giọng nói vốn có chút uy nghiêm theo bản năng hạ thấp xuống, giống như một thầy giáo chỉ dạy một đứa bé: "Nếu không rửa tay thì vi khuẩn sẽ vào bụng đấy."

"Không sao không sao, không sạch sẽ thì ăn xong rồi chữa bệnh là được mà." Dứt lời, Tô Duyệt lại trộm một miếng cà chua bỏ vào miệng, sau đó giống như con mèo nhỏ chạy nhanh ra ngoài.

"Nếu sau này cà chua lúc nào cũng chua như vậy thì quá tốt rồi." Ngoài phòng bếp vang lên một tiếng cảm thán, nhưng truyền vào tai của Ninh Duệ Thần lại khiến anh nhớ đến một chuyện khác.

Hàm Hàm từng nói mông của Tô Duyệt vừa tròn vừa to, hơn nữa người xưa thường nói chua nam cay nữ, không lẽ đứa con đầu lòng của hai người thật sự là con trai?

Mặc kệ nó đi, chỉ cần là do Tô Duyệt sinh thì con trai hay con gái đều như nhau cả.

Buổi tối sau khi cho cô gái nào đó ăn no xong, hai người nằm trên giường, một người đọc tài liệu trong tay, một người ôm máy tính xem tin tức.

Đôi mắt trong trẻo nhìn thấy một video có hơn một triệu lượt xem thì tính tò mò trổi dậy, thân thể Tô Duyệt không khỏi lại gần máy tính hơn một chút, sau khi mở ra lại càng khiến cô kinh ngạc hơn.

Trong video, một người phụ nữ bị ba người đàn ông thay phiên nhau cưỡng gian, mặc dù trong đoạn video không có nêu tên họ, địa chỉ của cô gái nhưng từ dáng người đến tướng mạo đều rất giống Tô Thiến Tuyết.

Trong mắt Tô Duyệt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cô cũng không thông cảm bởi bất luận là chuyện dính dáng đến Tô Thiến Tuyết thì đều không liên quan đến cô, dù cô ta có làm gì thì cũng là do cô ta tự gây ra mà thôi.

Nhưng cho dù Tô Thiên Tuyết xảy ra chuyện như vậy, thì những người kia cũng không đến mức phải quay lại rồi đăng lên mạng chứ, trừ phi có người cố ý muốn Tô Thiến Tuyết khó chịu.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng người, Tô Duyệt theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong nháy mắt lại lắc đầu, cố gắng không để cho mình suy nghĩ linh tinh.

Làm sao có thể là anh Ninh chứ? Anh Ninh và Tô Thiến Tuyết không thù không oán, sao lại phải làm như vậy?

Hơn nữa nhìn thời gian thì có lẽ chuyện xảy ra vào hôm qua, mặc dù cô ngủ trong phòng nhưng anh Ninh cũng ở đây nấu canh xương cho cô mà.

Nhưng không thể phủ nhận chính là, nếu không nghe thấy chính miệng người đàn ông này thừa nhận thì trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Do dự một hồi, vì không muốn để cho mình rối rắm thêm nữa, cô liền nghiêng đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: "Anh Ninh, mấy ngày nay anh có gặp Tô Thiến Tuyết không?"

Cả mí mắt cũng không nâng lên, người đàn ông nhàn nhạt trả lời: "Không có."

"Vâng." Tô Duyệt gật đầu, sau khi nghe được đáp án của Ninh Duệ Thần xong thì một chút hoài nghi trong lòng cũng không có.

Giữa hai người, điều quan trọng nhất không phải là tin tưởng sao?

Nhưng cô lại không biết rằng tên đầu xỏ chân chính gây ra chuyện này cũng chính là người đàn ông có vẻ mặt lạnh nhạt vô tội kia.

Anh không nói cho Tô Duyệt biết chuyện tối hôm qua không phải là ngoài ý muốn, vì anh không muốn để cho Tô Duyệt thấy một mặt xấu xa của tình người, còn trong chuyện lần này, cũng giống như đạo lý kia.

Trong nháy mắt, phòng ngủ lại trở về sự yên tĩnh của nó.

Nhưng, một lát sau.... .

"Anh Ninh, em muốn đi học Taekwondo." Đột nhiên Tô Duyệt nói với Ninh Duệ Thần.

Mặc dù Ninh Duệ Thần tỏ ý sẽ đón cô sau khi tan làm, nhưng sau này khi cô ra ngoài đâu thể nào để Ninh Duệ Thần đi theo cô mãi được! Chi bằng bây giờ cô học một chút võ phòng thân, lần trước là do cô may mắn, nhưng cô không dám chắc lần sau sẽ may mắn như vậy nữa, cô không muốn khi gặp phải chuyện nguy hiểm lại không hề có sức chống cự như Tô Thiến Tuyết.

Ninh Duệ Thần nhìn tập tài liệu trong tay, tùy ý nói: "Ừ cũng tốt, như vậy có thể tự bảo vệ mình, em định đi tập ở đâu?"

"Ông nội có một người chiến hữu, con trai của ông ấy vừa lúc mở một phòng tập dạy võ, em định đến đó học." Tô Duyệt thành thực nói.

Đại luật sư Ninh đang chuẩn bị gật đầu, rốt cuộc vào thời khắc này như ý thức được điều gì, rời mắt khỏi tài liệu nhìn sang Tô Duyệt: "Con trai của ông ấy bao nhiêu tuổi?"

Tô Duyệt suy nghĩ một lúc: "Em cũng không rõ lắm, hình như cũng sàn sàn Tô Đông Thần thì phải."

"Vậy thì không cần, anh sẽ dạy cho em." Đặt tài liệu trong tay sang một bên, Ninh Duệ Thần nghiêm túc nói với Tô Duyệt.

Trong mắt cô thoáng qua sự kinh ngạc: "Anh Ninh, anh biết Taekwondo sao?" "

Biết một chút, đủ để dạy em." Làm lão đại xã hội đen, đương nhiên công phu quyền cước không thể quá kém. Anh đã từng học taekwondo mấy tháng, lại học thêm mấy ngón võ khác, dung hợp lại với nhau thì anh có một thân võ thuật đặc biệt.

Tô Duyệt quan tâm nhìn anh: "Nhưng anh đi làm về còn phải nấu cơm nữa mà, nếu dạy thêm cả Taekwondo cho em thì sẽ mệt lắm đấy."

"Không mệt chút nào cả, tóm lại là không cho phép em đi." Ninh Duệ Thần bá đạo tuyên bố, không cho cô chút nhượng bộ nào.

Tất nhiên anh biết những người đàn ông tập Taekwondo thân hình thường rất có sức hút, bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp đều bị huấn luyện viên thể dục hấp dẫn lúc nào cũng nhắc nhỡ Ninh Duệ Thần, một khi thả lỏng cảnh giác thì rất có thể vợ của anh sẽ không về nữa.

"Có phải em không tin anh có thể dạy em không?" Trước khi Tô Duyệt kịp mở lời, Ninh Duệ Thần mặt không biến sắc cướp quyền chủ động về trong tay mình.

"Không phải...." Lời còn chưa nói xong, Ninh Duệ Thần liền đứng dậy: "Không bằng bây giờ em học thử một tiết trước đi."

Nói xong liền kéo Tô Duyệt đứng dậy, làm ra bộ dạng muốn tự tay dạy.

Sợ rằng, đây chính là đại sư Taekwondo có kinh nghiệm nhất lịch sử rồi.

"Tay nên để như vậy, rồi đấm mạnh vào cằm của đối thủ...." Ninh Duệ Thần nắm lấy bàn tay nhỏ kia, khoa tay múa chân trong không khí, mũi lại dùng sức ngửi, tham lam hưởng thụ mùi hương nhàn nhàn trên người cô.

Cũng chỉ là muốn nhân cơ hội chấm mút mà lại lộ liễu như vậy, còn chính vì Ninh Duệ Thần lộ liễu nên khiến Tô Duyệt có cảm giác rất lạ nhưng lại không thể nói ra lạ ở chỗ nào.

Nhất thời ngây người, thân thể của Tô Duyệt nghiêng về đằng sau, Ninh Duệ Thần lập tức kéo tay cô, thế nhưng phương hướng kéo lại là.... .

"Bịch!" Cả cái giường lớn bởi vì trọng lực của hai người mà nhanh chóng lún xuống, thân hình cao lớn của anh đè lên người Tô Duyệt, bộ ngực đầy đặn phập phồng, cảnh xuân vô hạn mở ra trước mắt Ninh Duệ Thần.

"Anh Ninh, anh có thể đứng dậy được không?" Tô Duyệt nhỏ giọng nói, mặc dù biết anh là GAY, nhưng nếu anh cứ đè ép như vậy quả thật khiến cô không thoải mái cho lắm.

Thế nhưng Tô Duyệt lại không biết rằng, vẻ mặt thẹn thùng của mình ở trong mắt người đàn ông giống như một đốm lửa có thể thiêu đốt tất cả những lý trí đang đè nén trong lòng, Ninh Duệ Thần gian nan đứng dậy, quay lưng lại với Tô Duyệt, lúc này vật nào đó ở dưới thân mới dám có phản ứng.

"Anh đi tắm." Giọng nói tỉnh táo cũng như bóng lưng cứng nhắc lúc này của Ninh Duệ Thần khiến cho Tô Duyệt không khỏi nghi ngờ nhìn người đàn ông đi vào trong phòng tắm, không phải anh vừa mới tắm xong sao?

Khi Ninh Duệ Thần ra khỏi phòng tắm thì Tô Duyệt đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, lông mi cong dài như cánh bướm rung động, lẳng lặng đậu ở nơi đó.

Thân hình cao ráo ngồi xuống bên cạnh Tô Duyệt, đôi mắt thâm thúy hiện lên sự bất đắc dĩ, cô vợ nhỏ còn mềm mại hơn cả hoa này chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, đối với anh mà nói thật đúng là một loại hành hạ.

Cầm lấy tập tài liệu ban nãy lên đọc, đó là báo cáo về thôn Gia Lâm ở Lạc Thành có chất lượng sống kém, rõ ràng các chỉ số đều không đạt chuẩn. mấy tháng trước, trong thôn người ra sông giặt quần áo, rồi trực tiếp múc nước uống, tối về thì kêu đau bụng, gia đình lập tức đưa vào bệnh viện, mặc dù không xảy ra chuyện gì nhưng số tiền phẫu thuật quá lớn nên gia đình này liền đến tìm trưởng thôn để đòi một lời giải thích và tiền bồi thường, kết quả trưởng thôn liền gọi đến Thái Cực, mặc dù đây không phải là chuyện anh phải quản, nhưng lúc này anh đã nổi giận, dứt khoát báo cho thị trưởng.

Ngay cả như vậy, loại chuyện này vốn không cần luật sư đại diện là anh ra tay, nhưng hôm nay, vì vợ yêu của mình anh mượn ít chức quyền thì có sao đâu cơ chứ.

Hôm sau, khi Tô Duyệt còn đang suy nghĩ có nên đến đài truyền hình Hồ Nam hay không thì đột nhiên Lý Tuyết Lỵ nói cho cô biết bài phỏng vấn của cô có thể phát sóng.

Sau khi biết được tin này, Tô Duyệt sửng sốt một lúc, hồi lâu mới có thể tiêu hóa được tin tức này.

Tất nhiên cô sẽ không cho rằng Lý Tuyết Lỵ cho qua bởi vì những lời cô nói ngày hôm qua, nhưng cô cũng sẽ không ngốc đến nỗi đi hỏi Lý Tuyết Lỵ vì sao lại đột nhiên tốt bụng như vậy, có một số việc không cần biết quá trình, chỉ cần biết kết quả là được rồi.

Vừa nghĩ đến chuyện cố gắng của mình rốt cuộc cũng được đáp lại, tâm tình của Tô Duyệt cũng tốt theo, mà trong đầu của cô đột nhiên xuất hiện hình bóng của một người.

Cầm điện thoại di động lên, không chút suy nghĩ liền bấm một dãy số.

Nhưng sau khi bấm xong, đột nhiên Tô Duyệt lại do dự, có phải bay giờ anh đang làm việc không? Nếu vậy, có phải cô đang làm phiền anh không?

Đang chuẩn bị tắt máy, điện thoại lại được nối, một giọng nói từ tính mang theo ý cười từ trong điện thoại truyền ra: "Sao vậy? Có phải nhớ anh rồi không?"

Mặc dù hai người cách nhau rất xa, anh cũng không ở trước mặt cô, nhưng mặt của Tô Duyệt đột nhiên đỏ ửng lên, cúi đầu ấp úng nói: "Không ... không phải, em chỉ muốn nói cho anh biết, buổi phỏng vấn cảu em có thể lên sóng rồi."

Cô không biết vì sao, nhưng hôm nay, vừa gặp được chuyện vui vẻ thì lập tức muốn chia sẻ cùng anh.

"Ừ, vậy chúc mừng em nhé!" Giọng nói trầm thấp truyền vào tai Tô Duyệt khiến mặt cô lại càng đỏ hơn.

"Vâng, không có chuyện gì nữa, em cúp máy trước đây, hẹn gặp lại." Tô Duyệt nói rất nhanh, nói xong cũng không đợi anh đáp lại liền nhanh chóng cúp máy, chạy đến cửa sổ hít thở không khí trong lành.

Cô bị sao thế này? Động một tí là mặt đỏ tim đập, Ninh Duệ Thần quả thật đẹp trai đến mức khiến người ta kích động, nhưng, anh là GAY mà!

Vì vậy, Tô Duyệt lại giống như mội ngày, ở trong lòng lẩm nhẩm một trăm lần anh là Gay, lúc này mới có thể ngăn lại cảm xúc trong lòng, trở về bàn làm việc của mình.

Tan làm, Ninh Duệ Thần lại chờ Tô Duyệt ở trước cổng công ty như mọi ngày, người đàn ông đẹp trai phóng khoáng như thế tất nhiên thu hút rất nhiều ánh mắt về phía anh, Tô Duyệt cảm thấy xấu hổ, cúi đầu bước nhanh về hướng Ninh Duệ Thần.

"Chúng ta đi thôi." Tô Duyệt nhỏ giọng nói, đại luật sư Ninh cũng gật đầu, đang định lên xe thì một giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên.

"Chị Duyệt, sao chị đi nhanh như vậy, em còn chưa kịp chúc mừng chị mà." Bạch Nhạc Huyên bước tới chỗ Tô Duyệt, váy hoa nhỏ theo bước chân của cô lay động như một đóa hoa từ từ nở rộ.

Đi đến trước mặt Tô Duyệt, Bạch Nhạc Huyên đột nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh cô, kinh ngạc trợn to hai mắt nói: "Luật sư Ninh, sao anh lại ở đây?"

Tô Duyệt ngẩng đầu nhìn Ninh Duệ Thần, còn người đàn ông kia lại như tượng sáp rõ ràng không muốn mở miệng giãi thích một câu.

Vì để hai bên không phải khó xử, Tô Duyệt lắc đầu giải thích: "Anh ấy là chồng tôi."

"Thì ra chị là vợ của luật sư Ninh, Thế giới này đúng là thật nhỏ bé." Bạch Nhạc Huyên thân thiện nói, "trước đây em không cẩn thận làm rơi bánh ngọt do luật sư Ninh chuẩn bị cho chị, luật sư Ninh tức giận liền sa thải em, không ngờ bây giờ chúng ta lại thành đồng nghiệp."

"Ừm!" Tô Duyệt hờ hững đáp, muốn nhanh chóng kết thúc đoạn đối thoại này, xoay người mở cửa xe, mà hiển nhiên cô nghĩ vậy nhưng người ta không nghĩ thế.

"Chị Duyệt, hôm nay em không lái xe, chị có thể cho em đi nhờ một đoạn được không? Chỉ cần dừng lại ở ngã tư phía trước là được rồi." Bạch Nhạc Huyên cười nói, giọng nói kia trong trẻo như chim vàng anh rung động lòng người, hơn nữa ánh mắt sáng ngời như sao, quả thật khiến người ta khó lòng từ chối.

Tô Duyệt rũ mắt nhìn sang Ninh Duệ Thần, mặc dù cô có chút trì độn, nhưng cô cũng là phụ nữ, trực giác cho cô biết Bạch Nhạc Huyên không chỉ đơn thuần là muốn đi nhờ xe.

Chỉ là, người đàn ông trước mặt này quả thực rất tốt, nhưng đáng tiếc, anh lại là Gay, sợ rằng Bạch Nhạc Huyên dùng hết sức lực cũng chẳng được kết quả gì.

Tô Duyệt đang định đồng ý thì đột nhiên Ninh Duệ Thần mở miệng nói: "Ba người e rằng quá chật, cô nên đi nhờ xe của người khác đi." Nói xong Ninh Duệ Thần liền mở cửa xe cho Tô Duyệt, còn mình thì xoay người về lại ghế ngồi, không thèm để ý đến Bạch Nhạc Huyên đang đứng ở đó, chiếc xe như một làn khói hòa vào dòng xe đông đúc.

Trên mặt Bạch Nhạc Huyên tràn đầy vẻ lúng túng, bàn tay nhỏ nắm chặt lại thành quả đấm. mấy ngày nay cô âm thầm quan sát Tô Duyệt, người phụ nữ này bất kể là trên phương diện ăn mặc hay tướng mạo đều rất bình thường, sao Ninh Duệ Thần có thể coi trọng kiểu phụ nữ thế này? Còn cô thua người phụ nữ kia ở điểm nào chứ?

Không, cô không can tâm, người đàn ông cô nhìn trúng, sao có thể ngoảnh mặt với cô như vậy được!

"Anh không chừa cho người ta chút mặt mũi nào như vậy, về sau chạm mặt ở công ty, em sẽ rất khó xử đấy." Bên trong xe, Tô Duyệt nói với Ninh Duệ Thần.

Nếu Bạch Nhạc Huyên cố ý đi nhờ xe hai người, vậy thì cho đi nhờ là xong, dù sao Ninh Duệ Thần cũng là GAY, mặc kệ cô ta có dùng kế gì, hay cởi hết quần áo đứng trước mặt anh thì sợ rằng cũng chỉ tự tìm xấu hổ mà thôi.

Mặc dù khi Bạch Nhạc Huyên nói như vậy, trong lòng của cô cũng cảm thấy có chút không thoải mái.

"Thẩm Tuấn Ngạn kết hôn!" Đột nhiên Ninh Duệ Thần nói, đưa thiếp mơi kết hôn cho Tô Duyệt, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, lái xe vững vàng như cũ.

Tô Duyệt quay đầu nhìn Ninh Duệ Thần, không trách được hôm nay anh lại không nói không cười như vậy, thì ra là vì nguyên nhân này.

"vâng ... Anh đừng quá đau buồn, điều này cũng không có gì đâu, hai người vẫn có thể..." lời an ủi của Tô Duyệt không liền mạch, "Chỉ cần hai người có tình cảm thì phụ nữ không đáng nói đến đâu."

"Anh thất tình rồi." Ninh Duệ Thần lại đột nhiên mở miệng: "Cậu ấy có tình cảm với người phụ nữ kia."

Nói xong, Ninh Duệ Thần nhìn Tô Duyệt luống cuống tay chân, đang muốn nói "hiện tại anh đang rất đau khổ muốn yêu đương với phụ nữ mà đối tượng lại là em." Để đền bù những lời nói dối nhăn quậy trước kia thì đột nhiên Tô Duyệt đã mở lời trước: "Em đưa anh đến một chỗ, chỉ cần đến đó thì tinh thần có sa sút đến đâu cũng sẽ lập tức biến mất."

Ninh Duệ Thần nghi ngờ nhìn Tô Duyệt, còn Tô Duyệt lại nháy mắt với anh, cuối cùng chiếc Porsche đi theo hướng mà Tô Duyệt đã chỉ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-123)