Sữa là để anh uống hết!
← Ch.077 | Ch.079 → |
<images> Sợ tư thế này không tốt cho cô cho nên anh đặt cô xuống, cho thêm một ngón tay gia nhập vào bên trong tiểu huyệt, khe động đáng thương đã căng ra hết cỡ lộ ra thịt huyệt màu hồng gần như trong suốt. Anh nhìn chằm chằm, khó có thể chống đỡ nổi, cổ họng vừa khô vừa ngứa
"A.... trướng quá...." Cô cau mày, nhích chân lùi về phía sau
Giang Quyết giữ cái ⓜ●ôⓝ●ɢ đang giãy dụa của cô lại, ngón tay lại kích vào điểm G
"Thoải mái không vợ?" Anh thấp giọng hỏi
"Ưm... anh nhanh chút..." Bên trong đã quá căng rồi nhưng cô không nỡ để anh rút bớt ra, đành phải năn nỉ anh nhanh kết thúc
"Nhanh nữa hả? Vợ anh d●â●𝐦 thực sự" Anh khẽ chậc một tiếng, rồi tiếp tục vùi đầu ɱú*✞ mát, ray cắn hột le
"A.... đừng mà...." Đôi chân Từ Hoãn thoáng run rẩy, hột le vốn đã cứng sẵn giờ còn bị anh 🎋í↪️.ⓗ †ⓗ.í𝐜.h như thế khiến cô chỉ biết c·ắ·ռ ⓜ·ô·𝖎 lắc đầu, khuôn mặt thanh tú vừa sung 𝖘*ư*ớⓝ*𝐠 vừa thống khổ
Giang Quyết dùng nhiều sức hơn, cố gắng 𝐦ú●т cắn âm vật, đầu lưỡi gẩy lên nó, tay cũng phối hợp nhịp nhàng, nước nhờn chảy ròng dọc theo cánh tay anh
"A...." Cô nắm chặt ga giường, tiểu huyệt co rút truyền xúc cảm tới tay anh. Đột nhiên bị anh thô lỗ cắn, cô không chịu nổi mà thét lên, tiểu huyệt co giật dữ dội đạt tới cao trào
"Mẹ kiếp!" Giang Quyết vội rút ngón tay ra, dùng miệng ngăn lấy dòng suối tuôn trào, nuốt trọn nước şư.ớ.ⓝ.🌀. Anh từ tốn nhấm nháp, vị ngọt xen lẫn vị tanh, vô cùng mê hoặc. Tới tận khi mú*ⓣ sạch, anh như còn chưa thỏa mãn mà liếm nốt số bị rớt xuống hoa cúc tránh lãng phí, đầu lưỡi tà ác đ.â.〽️ 𝐯à.𝑜 trong cúc huyệt như muốn vào trong dò xét
"Anh làm gì thế?" Từ Hoãn hờn dỗi, đá văng anh
"Đừng, anh muốn làm phía sau vợ" Anh rướn mặt lên, ⓗ*ô*𝖓 cô làm nũng
"Không được!" Cô thẹn thùng tránh né
"Vợ ơi, anh chỉ vào một tí xem nó có vị gì thôi nha?" Giang Quyết chưa từ bỏ ý định
"Không! Nếu anh dám sau này đừng bao giờ đụng vào em nữa!" Cô tát nhẹ lên mặt anh, định đứng dậy mặc quần áo
"Vợ đi đâu thế!" Anh cướp lấy quần áo cô ném ra xa, ôm chặt lấy cô từ đằng sau
"Em đi nấu cơm, anh không đói à? Sáng giờ đã ăn gì đâu" Ban ngày ban mặt mà hai người đã lăn lộn quá lâu trên giường rồi
Giang Quyết thực sự không thấy đói bụng, uống nước của cô đã no lắm rồi, anh im lặng trong giây lát rồi ôm lấy cô đi về phía phòng bếp, ngang qua phòng khách còn không quên kéo rèm lại
"Anh làm gì thế, em còn chưa mặc quần áo!" Từ Hoãn giãy dụa, cả hai đang trần truồng, thế mà anh chẳng biết xấu hổ vậy!
"Để anh mặc quần áo cho vợ" Anh cười gian, lấy một cái tạp dề trong bếp mặc vào cho cô
"Ôi trời, em không muốn mặc vậy!" Thế này khác quái gì không mặc đâu!
"Không mặc cái này thì chẳng còn cái gì mà mặc đâu, ngoan, nghe lời chồng nào" Anh giúp cô thắt dây sau lưng, sau đó ngắm nghía thành quả, mắt anh sáng bừng lên. Nhìn từ phía trước khá ổn, chỉ lộ mỗi đầu nhũ hoa và đôi chân dài, còn nhìn từ phia sau, chính là lộ sạch, phía trên thắt lưng của cô vẫn còn lưu lại dấu tay, cảnh đẹp khiến hạ thân anh càng lúc càng cương cứng
"Vợ ơi, sờ sờ anh đi, tới giờ mà nó vẫn chưa mềm lại kìa" Anh nói bằng giọng tủi thân, thở gấp hẩy người về phía trước như chứng minh
"Anh thật là! Mặc quần áo vào nhanh!" Từ Hoãn thò tay véo cậu nhóc, nó đúng thật vừa cứng vừa nóng
"Có lớn không?" Giang Quyết cười gian
"Lớn" Cô đỏ mặt thì thào, rồi cúi đầu khẽ tuốt, dùng một tay không thể nào bao hết, nó vừa to vừa dài, lại còn ngổng đầu rất cao
"Cái gì lớn?" anh lớn tiếng
"D/ương v/ật của chồng lớn" Từ Hoãn ngẩng đầu nũng nịu đáp trả lại cái bộ dạng động tình của anh
"Vợ ơi, giờ có làm được nữa không, vợ vẫn đau à?" Anh 𝐦ú-𝖙 vành tai cô hỏi
"Đau, chân cũng đau nè" tim vẫn còn đập thình thịch nữa
"Trời, thực sự khốn kiếp mà!" Giang Quyết thở dài, để cô xoay người lại, tay luồn vào trong tạp dề bưng lấy bầu 𝓃𝖌_ự_c mà nắn bóp để tạm thời giải khát
"𝒩·🌀·ự·𝖈 vợ lại lớn hơn rồi này, không phải vợ lén sờ nó đấy chứ?" Anh đong đưa vú cô, hai bên nặng trĩu, tay anh cầm được có một nửa
Từ Hoãn phớt lờ ai đó, chả lẽ nói là từ nhỏ cô đã tự "chăm sóc" ռ_g_ự_𝒸 rồi? Thế chả bị anh cười thối mũi. Rãnh ⓜôn●𝖌 bị d/ương v/ật chọc vào, lại còn bị con gấu to đùng nào đó dính lấy, vì muốn di dời sự chú ý, cô đèo bòng, bước một cách khó khăn tới tủ lạnh để tìm túi sủi cảo đông lạnh, rồi lấy nồi lên.
"Vợ ơi, sau này vợ có sữa thì cho anh uống nữa nhé, пgự-🌜 vợ lớn thế con mình chẳng ăn hết nổi đâu" Ai đó ngây thơ thương lượng
"Anh còn biết chữ xấu hổ viết thế nào không đấy?" Bị ai đó vô sỉ đòi hỏi, cô khiếp sợ chụp lấy cái móng heo trên 𝐧ɢự-ⓒ mình
"Anh mặc kệ, có thế nào anh cũng muốn được uống sữa của vợ, cho con uống sữa bột đi, sữa vợ là của anh" Giang Quyết bắt đầu bậy bạ, tay miết đầu ti cô, động tác càng lúc càng quá đáng
"Câm miệng! Ai muốn sinh con vơi sanh!"
← Ch. 077 | Ch. 079 → |