Muốn
← Ch.101 | Ch.103 → |
<images>
Giang Quyết hít thở sâu, vẫn chưa hết cơn nghiện, "Vợ ơi, tối về nhà được không?"
"Sáng mai em cũng không có tiết học nào quan trọng, về nhà ngủ nhá vợ" Anh cố chấp hỏi, thời khóa biểu của cô anh còn nhớ hơn cả của mình
"Ừ" Từ Hoãn đồng ý
Tâm trạng Giang Quyết phơi phới, nhanh chóng giúp cô mặc quần áo vào
Từ trong phòng thay đồ đi, hai người đụng phải Trần Tắc Đồng bên ngoài, Từ Hoãn thoáng lúng túng, chỉ chào cậu qua loa rồi kéo Giang Quyết đi
Nhưng cái người đàn ông nhỏ mọn này nào có dễ nói chuyện vậy, anh thò tay muốn lấy điện thoại của cô, "Vợ ơi, đưa điện thoại của em đây, anh giúp em xóa nó"
Từ Hoãn lấy điện thoại, mở khóa cho anh
"Anh phải lưu một dấu vân tay vào mới được" Giang Quyết lẩm bẩm đòi hỏi Từ Hoãn cho mình lưu dấu vân tay, sau đó vào QQ tìm được khung chát của cô với Trần Tắc Đồng, anh xem sơ qua lịch sử trò chuyện, rồi vào thử trang cá nhân của Trần Tắc Đồng, toàn nội dung chia sẻ về âm nhạc, có khá nhiều lượt thích. Trong vài bình luận anh còn thấy khen cả vợ anh, anh trượt màn hình, nhắm mắt làm ngơ
Từ Hoãn mặc kệ cho anh xem điện thoại, chợt thấy anh hừ một tiếng, cô khó hiểu, "Sao thế?"
"Không sao" Anh rầu rĩ không vui, "Để điện thoại ở đây nhé" Nói xong, anh nhét điện thoại vào túi
Về phòng ký túc xá lấy quần áo và sách xong cũng đã gần chín giờ, hai người ăn qua loa ở ngoài, xong xuôi Từ Hoãn liền bị Giang Quyết kéo về nhà
Bước vào huyền quan, Giang Quyết dùng chân đá cửa, ôm lấy Từ Hoãn từ phía sau, "Bảo bối, anh khát, muốn uống nước"
Từ Hoãn khom lưng thay giày, "Khát thì anh đi uống nước đi"
"Ứ ~ anh không muốn uống nước đó"
Cô đi vào bếp, "Vậy anh muốn uống nước gì?"
Giang Quyết quấn quít lấy cô, hư hỏng cười nói, "Muốn uống nước của em"
"Bước sang một bên" Từ Hoãn đẩy cái tay đang ôm eo mình ra, đi tìm siêu đun nước
Cô mở tủ lạnh, trái cây vẫn y nguyên
Tay người đàn ông nào đó lại vòng tới, đặt trên nơi đẫy đà, háo sắc nắn bóp
Từ Hoãn chống lên cánh tủ, tim đập nhanh
"Không phải em bảo anh ngày nào cũng phải ăn hoa quà sao?" Mặt cô đỏ ửng, khẽ hỏi
Giang Quyết ngậm vành tai cô, bất đắc dĩ, "Không ngon, không muốn ăn"
Từ Hoãn ngâm nga thành tiếng, "Vậy anh kể xem cái gì ngon?"
"Em, ăn em nhiều một chút, anh ăn em là được" Anh lật người cô lại, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng
Đầu lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi cô, mập mờ dây dưa, dịu dàng ma sát. Nụ hôn của anh vừa cẩn thận lại vừa dịu dàng, lại vừa như rất vội vã
"Ưm..." Thời gian hôn lâu khiến đầu óc Từ Hoãn mơ màng. Đầu lưỡi tê dại buộc cô phải rút ra, mặc cho người đàn ông nào đó lưu luyến không rời đuổi theo
Đôi mắt Giang Quyết đục ngầu, anh ôm lấy Từ Hoãn đặt lên bàn ăn, sau đó vùi đầu vào cổ cô tiếp tục hôn môi
Một tay anh cởi áo lọt, một tay luồn vào trong, nắm chặt lấy bầu ngực
Đầu ti đã cứng rắn, anh dùng ngón cái khẽ cào tới lui, rồi dùng hai tay xoa nắn nơi no đủ
Trong giây lát, đôi mắt anh vằn lại, anh vô ý nuốt nước bọt, cởi phắt áo cô ra, siết chặt nơi đẫy đà rồi miệt mài ăn hai trái anh đào
Giang Quyết gấp gáp mút mát, đôi khi từ miệng còn bật ra tiếng kêu thỏa mãn
"Phê quá" Anh thở dài, đổi sang bên kia tiếp tục mút
Từ Hoãn vuốt tóc anh, nhìn anh si mê ngậm lấy vú mình
Hai bầu ngực của cô bị giày vò tới đáng thương, sưng tấy cả lên, ngứa ngáy khó tả, lại còn đầy rẫy dấu hôn, núm vú càng ướt át tươi đẹp
Cuối cùng anh cũng nhân từ mà bỏ qua cho chúng, chuyển sang chinh chiến vùng đất bên dưới
Anh cởi quần jean và quần lót cùng một lúc
"Về phòng đi" Từ Hoãn nhắc nhở anh
Giang Quyết không nghe, "Ở đây luôn"
Anh để cô nằm trên khăn trải bàn, tách hai chân cô ra, nhìn kỹ
Huyệt động hồng hào, hai môi lớn khép lại tạo thành một khe nhỏ, bên trong loáng thoáng ánh lên tía sáng
Hai ngón tay anh tẽ ra, đưa ngón giữa vào ngoáy, một dòng dịch từ từ chảy xuống
Giang Quyết hài lòng cười khẽ, "Vợ ơi chồng muốn uống nước"
Nói xong, anh đưa lưỡi dọc theo tiểu cúc không để lãng phí bất kỳ một giọt nào, dừng trên miệng huyệt, tiếng mút mát vang dội
Cơ thể mẫn cảm của Từ Hoãn co rụt lại, tay siết chặt khăn trải bàn, ngẩng đầu nhìn anh
Ánh mắt anh và cô chạm phải nhau, đôi mắt anh sâu thẳm như có từng vòng xoáy dục vọng đang dao động
Gò má cô ửng đỏ, đôi mắt mờ mịt, khẽ cắn môi nhỏ giọng ngâm nga
Khuôn mặt cô lúc này quả thật vô cùng câu dẫn người, anh chửi thầm, động tác càng mạnh, hai ngón tay xoa nắn rồi lại lôi kéo đầu ti, rồi đè xuống để nó hãm sâu vào da thịt
"A.. nhẹ chút"
Ngực bị anh bóp vừa ngứa vừa đau, Từ Hoãn giãy dụa, thắt lưng uốn éo, dâng trọn động huyệt vào trong miệng anh
Nước nhờn chảy không ngớt, miệng Giang Quyết chặn ngay tại cửa động, ra sức mút rồi lại đâm vào trong trêu ghẹo thịt mềm
Giang Quyết rút lưỡi, liếm hai bên môi nhỏ, ngậm vào trong miệng mơn trớn, hai ngón tay anh búng lên lớp ngoài âm vật, để lộ ra đầu hột le
"Chồng liếm cho em đây!"
Giang Quyết nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt hưởng thụ, xấu xa nói, "Mở mắt ra, nếu không chồng dừng lại đấy"
Mặt Từ Hoãn đỏ bừng, cô không muốn nhìn, nhưng cũng không muốn anh dừng lại
Đắn đo vài giây, cô chậm rãi mở mắt, sau khi đụng phải ánh mắt lồ lộ của anh, theo phản xạ cô liền né tránh, "Anh thật đáng ghét!"Cô xấu hổ
Lưỡi Giang Quyết quét qua âm vật, mắt vẫn không dời khỏi khuôn mặt yêu kiều động lòng người của cô một giây phút nào
Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, vốn cô đã chặt chẽ nhạy cảm sẵn, bây giờ dưới tầng tầng lớp lớp kích thích của anh, khoái cảm lại càng tích tụ nhanh
Từ Hoãn nhắm mắt lại, nhịp tim càng lúc càng mãnh liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, cuối cùng khoái cảm tích lũy tới đỉnh điểm, tiểu huyệt co bóp dữ dội. Cô thoải mái rên rỉ, đắm chìm trong cơn thủy triều
Thấy cô đã lên đỉnh, Giang Quyết cắm hai ngón tay vào trong huyệt động, đâm thẳng vào điểm G, rồi nhanh chóng rút ra, khuấy đảo
"A..."
Khoái cảm chưa rút thì một đợt sóng mới đánh tới. Trong đầu Từ Hoãn trắng xóa một vùng
Giang Quyết lại đút thêm một ngón tay nữa, đồng thời kích thích điểm G, tốc độ nhanh lại mạnh, tiếng nước róc rách quanh quẩn đâu đây
Cơ thể Từ Hoãn căng lên, tiếng rên rỉ ngày một nhỏ. Đột nhiên, cô rùng mình, tiểu huyệt co quắp phun dâm dịch đầy ngón tay anh
Giang Quyết vội chặn miệng huyệt, hứng miệng nuốt lấy từng ngụm lớn
"Thoải mái không?"
Anh đứng dậy, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cô, khẽ hôn
Từ Hoãn mở đôi mắt ậng nước, gật đầu, ngoan ngoãn đáp, "Thoải mái"
"Có muốn d/ương v/ật của chồng không?"
"Muốn"
← Ch. 101 | Ch. 103 → |