Ngực lớn thế, bình thường cô ấy đi bộ có mệt không nhỉ?
← Ch.024 | Ch.026 → |
<images>
Sáu giờ sáng Giang Quyết tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt rồi đạp xe đi mua bữa sáng.
Mấy hôm nay, bữa nào cũng thấy một chàng trai xếp hàng mua đồ ăn, chú bán hàng cười trêu ghẹo: "Nhóc con, bây giờ hiếm có thanh niên nào chịu dậy sớm mua bữa sáng như cháu đâu đấy nhé!"
Giang Quyết nhớ tới bộ dạng gắt gỏng của Từ Hoãn mỗi sáng sớm lúc mở cửa, bật cười: "Bạn gái cháu thích ăn đồ nhà chú, đã mua về cho cô ấy mà cô ấy còn cáu vì phải dậy sớm ăn chú ạ", cơ mà có hơn thế thì anh vẫn cam chịu.
"Ái chà, thằng nhóc được đấy, chiều người yêu quá cơ". Một thím đứng bên cười khen, không biết cô gái nào may mắn thế.
Giang Quyết lễ phép cười đáp lại, rồi cầm bữa sáng vừa mua tới nhà Từ Hoãn.
Giang Quyết từ tốn gõ cửa nhà Từ Hoãn, cô dụi mắt xuất hiện: "Giang Quyết, anh đừng tới sớm thế được không? Anh tự ăn một mình không được à?". Hôm nay là chủ nhật, cô không phải dạy kèm cho nên thực sự muốn ngủ nướng, nhưng lại bị tiếng đập cửa đáng ghét đánh thức.
"Món em thích nhất này, mau đi đánh răng, ăn xong rồi ngủ tiếp nhé?". Giang Quyết dịu dàng kiên nhẫn dụ dỗ cô.
"Em không muốn ăn!". Từ Hoãn hung dữ lườm anh, đôi mắt như bốc hỏa.
Giang Quyết phì cười, cô thực sự không hợp với vẻ mặt này, chẳng có chút lực uy hiếp nào cả, trông chẳng khác nào con thỏ ra oai.
"Ngoan nào, bỏ bữa hại dạ dày lắm, là bánh bao em thích, tôi còn lấy thêm rất nhiều dưa chua nữa, toàn là món em thích đúng không?". Giang Quyết mở hộp thức ăn dụ dỗ.
Ngửi thấy hương thơm mê người, Từ Hoãn không khỏi nuốt nước miếng. Giang Quyết thật quá đáng, bụng cô sôi sùng sục rồi, phải nhanh đi rửa mặt thôi.
Giang Quyết ăn rất nhanh, anh chống cằm nhìn cô yên tĩnh ăn bánh bao, khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy niềm vui. Ánh mắt anh trượt xuống dưới, bầu ngực trắng nõn nhấp nhô bên dưới váy ngủ màu đen sớm đã mê hoặc anh, hai viên anh đào chúm chím như mời chào người ta cắn lấy. Tay anh run rẩy, bắt đầu ngứa ngáy.
Giang Quyết xích lại gần, muốn ôm lấy cô, nhưng hai cái "tay heo" lại bị cô đánh văng ra: "Ngồi xa ra, đừng đụng vào em".
Giang Quyết không dám đụng vào vẩy rồng của cô nữa, anh còn nhớ tối qua cô trở mặt quả quyết thế nào.
Ăn xong, Từ Hoãn lau miệng, nhìn Giang Quyết nói: "Cảm ơn bữa sáng của anh, em muốn đi ngủ tiếp, anh muốn làm gì thì làm nhưng đừng quầy rầy em". Nói xong bước vào phòng ngủ.
Giang Quyết bị thu hút bởi cách trang trí nội thất ấm áp của cô, trong bình có cắm hoa tươi, trên ban công cũng đặt vài chậu hoa mà anh đã thấy trên trang cá nhân của cô, còn có một con rùa nhỏ, lúc này chắc đang ngủ nướng như chủ nhân của nó.
Anh đi vào phòng tắm, trên bồn rửa mặt để đủ loại sản phẩm chăm sóc da, anh mở ra ngửi, quả nhiên giống hệt mùi hương của cô, nhẹ nhàng, khoan khoái. Anh ghi nhớ nhãn hiệu, dự định về sẽ mua một chai.
Tiếp tục quan sát, anh thấy bên cạnh đặt một chiếc giỏ đựng quần áo thay ra tối qua, anh đi tìm một chiếc chậu giặt, trước tiên bỏ váy vào giặt trước, rồi lấy áo bra ra sờ, khá mỏng, kích cỡ 34E.
"..." Ngực lớn thế, bình thường cô ấy đi bộ có mệt không nhỉ? Làm thế nào nhét được một bộ ngực đẫy đà như thế vào chiếc áo mỏng manh này nhỉ, không rách ư? Anh đưa lại gần chóp mũi ngửi, đúng là mùi hương ấy.
Sau khi giặt sạch sẽ bra, Giang Quyết tiếp tục sờ tới chiếc quần lót ren màu đen, kiểu dáng khá khêu gợi, phụ nữ mặc loại quần này không phải rất lẳng lơ sao? Quần lót dây, nơi bao lấy xương mu được làm bằng ren đen, bên dưới may rất hẹp, đằng sau gần như chỉ bằng một sợi dây, anh lật quần lót lại, đáy quần là chất nhầy đã khô cong, mắt anh tối sầm, đặt lên chóp mũi ngửi, mùi thơm của nước xả vải phảng phất một chút mùi tanh, rất dễ chịu. Anh lè lưỡi liếm lên đó, vị ngọt ngào đọng lại khiến anh phải nhắm mắt nhớ tới tiểu huyệt tiêu hồn của cô, cậu nhóc bên dưới lại thức tỉnh.
Anh đứng dậy, dựa vào tường cởi quần phóng thích mãnh thú, đặt quần lót của cô lên nó rồi ma sát, khoái cảm này so với tự lấy tay làm còn sướng hơn nhiều.
Giang Quyết ngẩng đầu nhắm mắt lại, trong đầu anh lúc này ngập tràn hình ảnh bầu ngực đẫy đà và nơi chặt hẹp mê người của cô. Tai anh nóng dần lên, khuôn mặt đỏ bừng, miệng khẽ gọi tên Từ Hoãn, một lần rồi lại một lần. Đột nhiên, anh cau mày tăng tốc, cơ thể căng ra, thắt lưng đẩy lên, bật ra một tiếng rên nhỏ, quy đầu run rẩy bắn tinh.
Anh cúi đầu, thở dồn dập, dùng quần lót để đón lấy tinh dịch, chất nhầy của bọn họ trộn lẫn với nhau, mê người khó tả. Giang Quyết lau sạch quy đầu bằng quần lót, kéo quần lên, khẩn trương liếc ra cửa, rồi nhanh chóng giặt sạch sẽ, mang ra ban công phơi.
← Ch. 024 | Ch. 026 → |