Truyện:Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát - Chương 092

Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát
Hiện có 120 chương (chưa hoàn)
Chương 092
0.00
(0 votes)


Chương (1-120 )

Một sức nặng đè lên 𝓃𝐠ự.c, Mạnh Đường nhíu mày trở mình.

Chưa ngủ được hai giây, lồng 𝓃𝐠ự●↪️ vừa bí bách vừa hoảng loạn.

Cô г.ê.п ռ.𝒽.ẹ một tiếng, giơ tay đẩy sức nặng đang đ·è 𝐥·ê·𝓃 𝐧g·ư·ờ·ℹ️ mình.

Sau khi sờ thấy, cô dùng ngón tay cảm nhận ra đó là một bàn tay.

Mạnh Đường khựng lại, cả người ngồi bật dậy.

"A..."

Cô hét lên một tiếng ngắn ngủi, một chân đá vào vai đối phương.

Ngụy Xuyên ngơ ngác mở mắt, còn chưa kịp phản ứng, п-g-ự-c lại ăn thêm mấy cú đá.

Đang lúc buồn ngủ lại đột nhiên bị đánh thức, Ngụy Xuyên theo bản năng tóm lấy người đang tấn công mình.

Mạnh Đường vừa chống cự vừa né tránh, chỉ trong chốc lát, mấy cái tát đã bay tới tấp vào mặt Ngụy Xuyên.

"Anh rốt cuộc là ai? Sao lại vào đây được?"

"Cút ngay, tôi báo cảnh sát đấy."

Lực tay cô lớn thật, Ngụy Xuyên cảm thấy mũi mình lệch cả đi rồi, cậu ôm mũi nói: "Là tôi."

Mạnh Đường đang trong cơn hoảng sợ nên không nhận ra giọng cậu.

Cô lại giơ chân lên, Ngụy Xuyên túm chặt lấy cổ chân cô, dùng sức kéo một cái, cả người đè lên trên cô.

"Cứu—"

Một sức nặng đè lên ռ🌀ự-🌜, Mạnh Đường nhíu mày trở mình.

Chưa ngủ được hai giây, lồng nⓖự*𝒸 vừa bí bách vừa hoảng loạn.

Cô ⓡ●ê●n ⓝ●♓●ẹ một tiếng, giơ tay đẩy sức nặng đang đ·è ⅼ·ê·ռ пɢ·ư·ờ·ⓘ mình.

Sau khi sờ thấy, cô dùng ngón tay cảm nhận ra đó là một bàn tay.

Mạnh Đường khựng lại, cả người ngồi bật dậy.

"A..."

Cô hét lên một tiếng ngắn ngủi, một chân đá vào vai đối phương.

Ngụy Xuyên ngơ ngác mở mắt, còn chưa kịp phản ứng, ⓝ_🌀ự_𝖈 lại ăn thêm mấy cú đá.

Đang lúc buồn ngủ lại đột nhiên bị đánh thức, Ngụy Xuyên theo bản năng tóm lấy người đang tấn công mình.

Mạnh Đường vừa chống cự vừa né tránh, chỉ trong chốc lát, mấy cái tát đã bay tới tấp vào mặt Ngụy Xuyên.

"Anh rốt cuộc là ai? Sao lại vào đây được?"

"Cút ngay, tôi báo cảnh sát đấy."

Lực tay cô lớn thật, Ngụy Xuyên cảm thấy mũi mình lệch cả đi rồi, cậu ôm mũi nói: "Là tôi."

Mạnh Đường đang trong cơn hoảng sợ nên không nhận ra giọng cậu.

Cô lại giơ chân lên, Ngụy Xuyên túm chặt lấy cổ chân cô, dùng sức kéo một cái, cả người đè lên trên cô.

"Cứu—"

Một sức nặng đè lên п*gự*𝒸, Mạnh Đường nhíu mày trở mình.

Chưa ngủ được hai giây, lồng п_ℊ_ự_𝒸 vừa bí bách vừa hoảng loạn.

Cô 𝖗ê*п 𝖓*ⓗ*ẹ một tiếng, giơ tay đẩy sức nặng đang đ●è ⓛ●ê●𝖓 𝐧ⓖ●ườ●ℹ️ mình.

Sau khi sờ thấy, cô dùng ngón tay cảm nhận ra đó là một bàn tay.

Mạnh Đường khựng lại, cả người ngồi bật dậy.

"A..."

Cô hét lên một tiếng ngắn ngủi, một chân đá vào vai đối phương.

Ngụy Xuyên ngơ ngác mở mắt, còn chưa kịp phản ứng, п𝖌ự.🌜 lại ăn thêm mấy cú đá.

Đang lúc buồn ngủ lại đột nhiên bị đánh thức, Ngụy Xuyên theo bản năng tóm lấy người đang tấn công mình.

Mạnh Đường vừa chống cự vừa né tránh, chỉ trong chốc lát, mấy cái tát đã bay tới tấp vào mặt Ngụy Xuyên.

"Anh rốt cuộc là ai? Sao lại vào đây được?"

"Cút ngay, tôi báo cảnh sát đấy."

Lực tay cô lớn thật, Ngụy Xuyên cảm thấy mũi mình lệch cả đi rồi, cậu ôm mũi nói: "Là tôi."

Mạnh Đường đang trong cơn hoảng sợ nên không nhận ra giọng cậu.

Cô lại giơ chân lên, Ngụy Xuyên túm chặt lấy cổ chân cô, dùng sức kéo một cái, cả người đè lên trên cô.

"Cứu—"

Một sức nặng đè lên 𝓃_🌀_ự_𝖈, Mạnh Đường nhíu mày trở mình.

Chưa ngủ được hai giây, lồng 𝓃_𝖌ự_c vừa bí bách vừa hoảng loạn.

Cô 𝐫ê●ⓝ 𝐧𝒽●ẹ một tiếng, giơ tay đẩy sức nặng đang đ●è 👢ê●𝓃 𝓃●🌀●ườ●𝐢 mình.

Sau khi sờ thấy, cô dùng ngón tay cảm nhận ra đó là một bàn tay.

Mạnh Đường khựng lại, cả người ngồi bật dậy.

"A..."

Cô hét lên một tiếng ngắn ngủi, một chân đá vào vai đối phương.

Ngụy Xuyên ngơ ngác mở mắt, còn chưa kịp phản ứng, 𝓃●𝐠●ự●𝒸 lại ăn thêm mấy cú đá.

Đang lúc buồn ngủ lại đột nhiên bị đánh thức, Ngụy Xuyên theo bản năng tóm lấy người đang tấn công mình.

Mạnh Đường vừa chống cự vừa né tránh, chỉ trong chốc lát, mấy cái tát đã bay tới tấp vào mặt Ngụy Xuyên.

"Anh rốt cuộc là ai? Sao lại vào đây được?"

"Cút ngay, tôi báo cảnh sát đấy."

Lực tay cô lớn thật, Ngụy Xuyên cảm thấy mũi mình lệch cả đi rồi, cậu ôm mũi nói: "Là tôi."

Mạnh Đường đang trong cơn hoảng sợ nên không nhận ra giọng cậu.

Cô lại giơ chân lên, Ngụy Xuyên túm chặt lấy cổ chân cô, dùng sức kéo một cái, cả người đè lên trên cô.

"Cứu—"

Một sức nặng đè lên 𝐧_🌀_ự_🌜, Mạnh Đường nhíu mày trở mình.

Chưa ngủ được hai giây, lồng ռ●𝐠ự●↪️ vừa bí bách vừa hoảng loạn.

Cô 𝓇_ê_n 𝐧𝖍_ẹ một tiếng, giơ tay đẩy sức nặng đang đ_è ⓛ_ê_ռ n_🌀ư_ờ_ℹ️ mình.

Sau khi sờ thấy, cô dùng ngón tay cảm nhận ra đó là một bàn tay.

Mạnh Đường khựng lại, cả người ngồi bật dậy.

"A..."

Cô hét lên một tiếng ngắn ngủi, một chân đá vào vai đối phương.

Ngụy Xuyên ngơ ngác mở mắt, còn chưa kịp phản ứng, 𝐧ℊ·ự·🌜 lại ăn thêm mấy cú đá.

Đang lúc buồn ngủ lại đột nhiên bị đánh thức, Ngụy Xuyên theo bản năng tóm lấy người đang tấn công mình.

Mạnh Đường vừa chống cự vừa né tránh, chỉ trong chốc lát, mấy cái tát đã bay tới tấp vào mặt Ngụy Xuyên.

"Anh rốt cuộc là ai? Sao lại vào đây được?"

"Cút ngay, tôi báo cảnh sát đấy."

Lực tay cô lớn thật, Ngụy Xuyên cảm thấy mũi mình lệch cả đi rồi, cậu ôm mũi nói: "Là tôi."

Mạnh Đường đang trong cơn hoảng sợ nên không nhận ra giọng cậu.

Cô lại giơ chân lên, Ngụy Xuyên túm chặt lấy cổ chân cô, dùng sức kéo một cái, cả người đè lên trên cô.

"Cứu—"

Một sức nặng đè lên ռ●🌀ự●🌜, Mạnh Đường nhíu mày trở mình.

Chưa ngủ được hai giây, lồng 𝐧𝖌-ự-↪️ vừa bí bách vừa hoảng loạn.

Cô 𝓇_ê_n ⓝ_h_ẹ một tiếng, giơ tay đẩy sức nặng đang đ*è 🦵ê*ռ 𝐧*ℊ*ườ*i mình.

Sau khi sờ thấy, cô dùng ngón tay cảm nhận ra đó là một bàn tay.

Mạnh Đường khựng lại, cả người ngồi bật dậy.

"A..."

Cô hét lên một tiếng ngắn ngủi, một chân đá vào vai đối phương.

Ngụy Xuyên ngơ ngác mở mắt, còn chưa kịp phản ứng, п𝐠-ự-↪️ lại ăn thêm mấy cú đá.

Đang lúc buồn ngủ lại đột nhiên bị đánh thức, Ngụy Xuyên theo bản năng tóm lấy người đang tấn công mình.

Mạnh Đường vừa chống cự vừa né tránh, chỉ trong chốc lát, mấy cái tát đã bay tới tấp vào mặt Ngụy Xuyên.

"Anh rốt cuộc là ai? Sao lại vào đây được?"

"Cút ngay, tôi báo cảnh sát đấy."

Lực tay cô lớn thật, Ngụy Xuyên cảm thấy mũi mình lệch cả đi rồi, cậu ôm mũi nói: "Là tôi."

Mạnh Đường đang trong cơn hoảng sợ nên không nhận ra giọng cậu.

Cô lại giơ chân lên, Ngụy Xuyên túm chặt lấy cổ chân cô, dùng sức kéo một cái, cả người đè lên trên cô.

"Cứu—"

Một sức nặng đè lên 𝓃-ɢ-ự-🌜, Mạnh Đường nhíu mày trở mình.

Chưa ngủ được hai giây, lồng 𝐧🌀·ự·c vừa bí bách vừa hoảng loạn.

Cô r.ê.п п𝖍.ẹ một tiếng, giơ tay đẩy sức nặng đang đ_è 𝐥ê_п ռ_𝖌ườ_ı mình.

Sau khi sờ thấy, cô dùng ngón tay cảm nhận ra đó là một bàn tay.

Mạnh Đường khựng lại, cả người ngồi bật dậy.

"A..."

Cô hét lên một tiếng ngắn ngủi, một chân đá vào vai đối phương.

Ngụy Xuyên ngơ ngác mở mắt, còn chưa kịp phản ứng, 𝓃-ⓖự-𝒸 lại ăn thêm mấy cú đá.

Đang lúc buồn ngủ lại đột nhiên bị đánh thức, Ngụy Xuyên theo bản năng tóm lấy người đang tấn công mình.

Mạnh Đường vừa chống cự vừa né tránh, chỉ trong chốc lát, mấy cái tát đã bay tới tấp vào mặt Ngụy Xuyên.

"Anh rốt cuộc là ai? Sao lại vào đây được?"

"Cút ngay, tôi báo cảnh sát đấy."

Lực tay cô lớn thật, Ngụy Xuyên cảm thấy mũi mình lệch cả đi rồi, cậu ôm mũi nói: "Là tôi."

Mạnh Đường đang trong cơn hoảng sợ nên không nhận ra giọng cậu.

Cô lại giơ chân lên, Ngụy Xuyên túm chặt lấy cổ chân cô, dùng sức kéo một cái, cả người đè lên trên cô.

"Cứu—" 

Chương (1-120 )