Truyện:Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát - Chương 087

Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát
Hiện có 120 chương (chưa hoàn)
Chương 087
0.00
(0 votes)


Chương (1-120 )

Không biết có phải do ông cụ lớn tuổi nghễnh ngãng hay không, cuộc gọi đầu tiên không ai nghe máy, Ngụy Xuyên nhìn màn đêm mênh ⓜ_ôn_g gọi tiếp cuộc thứ hai.

Mười mấy giây trôi qua vẫn không ai nghe, Ngụy Xuyên cau mày, đè nén sự nôn nóng đang trào dâng.

Muôn vàn cảm xúc dần dần chìm xuống, ngay khi định cúp máy thì điện thoại đột nhiên kết nối.

"Ai đấy?"

Ngụy Xuyên sững sờ, suýt chút nữa thì khóc vì vui ⓢ●ướ●ռ●𝖌: "Cháu là Ngụy Xuyên, ông già, Mạnh Đường đâu rồi?"

Mạnh Ngộ Xuân sầm mặt: "Vừa mở mồm đã 'ông già', còn chút lễ phép nào không hả?"

"Ngài dùng xong rồi vứt à." Ngụy Xuyên sốt ruột nói, "Mạnh Đường đâu? Sao mấy ngày nay cháu không liên lạc được với cậu ấy?"

"Điện thoại nó hỏng rồi."

"Điện thoại sao lại hỏng được?"

Mạnh Ngộ Xuân nói: "Ta chẻ củi, nó cứ sán lại nói chuyện với ta, thế là chẻ hỏng chứ sao."

Ngụy Xuyên: "... Khỏe thật đấy."

"... Thằng ranh con, nói năng linh tinh cái gì đấy?"

Không biết có phải do ông cụ lớn tuổi nghễnh ngãng hay không, cuộc gọi đầu tiên không ai nghe máy, Ngụy Xuyên nhìn màn đêm mênh m.ô𝖓.🌀 gọi tiếp cuộc thứ hai.

Mười mấy giây trôi qua vẫn không ai nghe, Ngụy Xuyên cau mày, đè nén sự nôn nóng đang trào dâng.

Muôn vàn cảm xúc dần dần chìm xuống, ngay khi định cúp máy thì điện thoại đột nhiên kết nối.

"Ai đấy?"

Ngụy Xuyên sững sờ, suýt chút nữa thì khóc vì vui 💲·ư·ớ·𝐧·ℊ: "Cháu là Ngụy Xuyên, ông già, Mạnh Đường đâu rồi?"

Mạnh Ngộ Xuân sầm mặt: "Vừa mở mồm đã 'ông già', còn chút lễ phép nào không hả?"

"Ngài dùng xong rồi vứt à." Ngụy Xuyên sốt ruột nói, "Mạnh Đường đâu? Sao mấy ngày nay cháu không liên lạc được với cậu ấy?"

"Điện thoại nó hỏng rồi."

"Điện thoại sao lại hỏng được?"

Mạnh Ngộ Xuân nói: "Ta chẻ củi, nó cứ sán lại nói chuyện với ta, thế là chẻ hỏng chứ sao."

Ngụy Xuyên: "... Khỏe thật đấy."

"... Thằng ranh con, nói năng linh tinh cái gì đấy?"

Không biết có phải do ông cụ lớn tuổi nghễnh ngãng hay không, cuộc gọi đầu tiên không ai nghe máy, Ngụy Xuyên nhìn màn đêm mênh m_ô_ⓝ_ⓖ gọi tiếp cuộc thứ hai.

Mười mấy giây trôi qua vẫn không ai nghe, Ngụy Xuyên cau mày, đè nén sự nôn nóng đang trào dâng.

Muôn vàn cảm xúc dần dần chìm xuống, ngay khi định cúp máy thì điện thoại đột nhiên kết nối.

"Ai đấy?"

Ngụy Xuyên sững sờ, suýt chút nữa thì khóc vì vui 𝐬ư●ớ𝐧●𝐠: "Cháu là Ngụy Xuyên, ông già, Mạnh Đường đâu rồi?"

Mạnh Ngộ Xuân sầm mặt: "Vừa mở mồm đã 'ông già', còn chút lễ phép nào không hả?"

"Ngài dùng xong rồi vứt à." Ngụy Xuyên sốt ruột nói, "Mạnh Đường đâu? Sao mấy ngày nay cháu không liên lạc được với cậu ấy?"

"Điện thoại nó hỏng rồi."

"Điện thoại sao lại hỏng được?"

Mạnh Ngộ Xuân nói: "Ta chẻ củi, nó cứ sán lại nói chuyện với ta, thế là chẻ hỏng chứ sao."

Ngụy Xuyên: "... Khỏe thật đấy."

"... Thằng ranh con, nói năng linh tinh cái gì đấy?"

Không biết có phải do ông cụ lớn tuổi nghễnh ngãng hay không, cuộc gọi đầu tiên không ai nghe máy, Ngụy Xuyên nhìn màn đêm mênh 𝐦*ô*𝓃*𝖌 gọi tiếp cuộc thứ hai.

Mười mấy giây trôi qua vẫn không ai nghe, Ngụy Xuyên cau mày, đè nén sự nôn nóng đang trào dâng.

Muôn vàn cảm xúc dần dần chìm xuống, ngay khi định cúp máy thì điện thoại đột nhiên kết nối.

"Ai đấy?"

Ngụy Xuyên sững sờ, suýt chút nữa thì khóc vì vui sướռ●𝐠: "Cháu là Ngụy Xuyên, ông già, Mạnh Đường đâu rồi?"

Mạnh Ngộ Xuân sầm mặt: "Vừa mở mồm đã 'ông già', còn chút lễ phép nào không hả?"

"Ngài dùng xong rồi vứt à." Ngụy Xuyên sốt ruột nói, "Mạnh Đường đâu? Sao mấy ngày nay cháu không liên lạc được với cậu ấy?"

"Điện thoại nó hỏng rồi."

"Điện thoại sao lại hỏng được?"

Mạnh Ngộ Xuân nói: "Ta chẻ củi, nó cứ sán lại nói chuyện với ta, thế là chẻ hỏng chứ sao."

Ngụy Xuyên: "... Khỏe thật đấy."

"... Thằng ranh con, nói năng linh tinh cái gì đấy?"

Không biết có phải do ông cụ lớn tuổi nghễnh ngãng hay không, cuộc gọi đầu tiên không ai nghe máy, Ngụy Xuyên nhìn màn đêm mênh 〽️_ôп_ℊ gọi tiếp cuộc thứ hai.

Mười mấy giây trôi qua vẫn không ai nghe, Ngụy Xuyên cau mày, đè nén sự nôn nóng đang trào dâng.

Muôn vàn cảm xúc dần dần chìm xuống, ngay khi định cúp máy thì điện thoại đột nhiên kết nối.

"Ai đấy?"

Ngụy Xuyên sững sờ, suýt chút nữa thì khóc vì vui sư-ớ-ռ-ɢ: "Cháu là Ngụy Xuyên, ông già, Mạnh Đường đâu rồi?"

Mạnh Ngộ Xuân sầm mặt: "Vừa mở mồm đã 'ông già', còn chút lễ phép nào không hả?"

"Ngài dùng xong rồi vứt à." Ngụy Xuyên sốt ruột nói, "Mạnh Đường đâu? Sao mấy ngày nay cháu không liên lạc được với cậu ấy?"

"Điện thoại nó hỏng rồi."

"Điện thoại sao lại hỏng được?"

Mạnh Ngộ Xuân nói: "Ta chẻ củi, nó cứ sán lại nói chuyện với ta, thế là chẻ hỏng chứ sao."

Ngụy Xuyên: "... Khỏe thật đấy."

"... Thằng ranh con, nói năng linh tinh cái gì đấy?"

Không biết có phải do ông cụ lớn tuổi nghễnh ngãng hay không, cuộc gọi đầu tiên không ai nghe máy, Ngụy Xuyên nhìn màn đêm mênh ⓜ-ô-𝐧-ⓖ gọi tiếp cuộc thứ hai.

Mười mấy giây trôi qua vẫn không ai nghe, Ngụy Xuyên cau mày, đè nén sự nôn nóng đang trào dâng.

Muôn vàn cảm xúc dần dần chìm xuống, ngay khi định cúp máy thì điện thoại đột nhiên kết nối.

"Ai đấy?"

Ngụy Xuyên sững sờ, suýt chút nữa thì khóc vì vui 𝐬ướп-g: "Cháu là Ngụy Xuyên, ông già, Mạnh Đường đâu rồi?"

Mạnh Ngộ Xuân sầm mặt: "Vừa mở mồm đã 'ông già', còn chút lễ phép nào không hả?"

"Ngài dùng xong rồi vứt à." Ngụy Xuyên sốt ruột nói, "Mạnh Đường đâu? Sao mấy ngày nay cháu không liên lạc được với cậu ấy?"

"Điện thoại nó hỏng rồi."

"Điện thoại sao lại hỏng được?"

Mạnh Ngộ Xuân nói: "Ta chẻ củi, nó cứ sán lại nói chuyện với ta, thế là chẻ hỏng chứ sao."

Ngụy Xuyên: "... Khỏe thật đấy."

"... Thằng ranh con, nói năng linh tinh cái gì đấy?"

Không biết có phải do ông cụ lớn tuổi nghễnh ngãng hay không, cuộc gọi đầu tiên không ai nghe máy, Ngụy Xuyên nhìn màn đêm mênh ⓜ·ô𝖓·𝖌 gọi tiếp cuộc thứ hai.

Mười mấy giây trôi qua vẫn không ai nghe, Ngụy Xuyên cau mày, đè nén sự nôn nóng đang trào dâng.

Muôn vàn cảm xúc dần dần chìm xuống, ngay khi định cúp máy thì điện thoại đột nhiên kết nối.

"Ai đấy?"

Ngụy Xuyên sững sờ, suýt chút nữa thì khóc vì vui s*ướ*𝖓*𝐠: "Cháu là Ngụy Xuyên, ông già, Mạnh Đường đâu rồi?"

Mạnh Ngộ Xuân sầm mặt: "Vừa mở mồm đã 'ông già', còn chút lễ phép nào không hả?"

"Ngài dùng xong rồi vứt à." Ngụy Xuyên sốt ruột nói, "Mạnh Đường đâu? Sao mấy ngày nay cháu không liên lạc được với cậu ấy?"

"Điện thoại nó hỏng rồi."

"Điện thoại sao lại hỏng được?"

Mạnh Ngộ Xuân nói: "Ta chẻ củi, nó cứ sán lại nói chuyện với ta, thế là chẻ hỏng chứ sao."

Ngụy Xuyên: "... Khỏe thật đấy."

"... Thằng ranh con, nói năng linh tinh cái gì đấy?"

Chương (1-120 )