| ← Ch.114 | Ch.116 → |
Màn mưa như vô số tấm rèm trắng mỏng manh, cắt đứt tầm nhìn ngay tại cửa lớn tòa nhà điêu khắc.
Mạnh Đường và Ngụy Xuyên bị ngăn cách trong góc tường hành lang, không gian nhỏ bé yên tĩnh tạo nên sự tương phản rõ rệt với cơn mưa xối xả không dứt.
Ngụy Xuyên không chớp mắt, như một con rối gỗ cứng đờ, chờ đợi sự dẫn dắt của cô.
Tiếng tim đập chấn động cùng một tần số, Mạnh Đường hơi hé môi, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cậu, nhất thời quên mất phải nói gì.
Ánh mắt Ngụy Xuyên lại bị đôi môi hồng nhạt kia thu hút.
Tiếng mưa trắng xóa dồn dập, Ngụy Xuyên thấy hồi lâu cô không lên tiếng, dè dặt giục một câu: "Được không?"
Có thể suy nghĩ một chút, thử thích tôi không?
Nếu không phải bị thi đấu làm trễ nải thì cậu đã sớm cầu xin cô một cơ hội rồi, một cơ hội để Mạnh Đường cũng thích cậu.
Mạnh Đường mím môi, khẽ "ừm" một tiếng.
Nói xong chính mình lại xấu hổ, cô 𝒸.ắ.ⓝ ⓜ.ô.ℹ️ quay đầu đi, miệng mím thành một đường thẳng.
"Không đau à?" Ngụy Xuyên theo bản năng đưa tay giải cứu môi dưới đang bị cô cắn chặt, lại bị môi trên che phủ.
Mạnh Đường lập tức buông ra, ánh mắt nhìn cậu lấp lánh như sao.
Đối mặt với người mình thích, Ngụy Xuyên chẳng có chút sức đề kháng nào, trong nháy mắt bị mê hoặc, m·á·ц dồn lên não.
Sau gáy như bị buộc một sợi xích vô hình, Mạnh Đường chỉ cần một ánh mắt, cậu tự động sán lại gần.
Mạnh Đường căng thẳng túm chặt túi xách, đầu nghiêng sang một bên, né tránh sự m-ấ-𝖙 𝐤-1-ể-〽️ 💰𝐨á-т rơi xuống khóe môi.
Cả người Ngụy Xuyên như bị đóng đinh tại chỗ, cảm giác duy nhất chỉ còn lại hơi thở ấm nóng gần ngay gang tấc.
Cậu không nhìn rõ Mạnh Đường, trong hình bóng mờ ảo chỉ có hàng mi dày cong vút đang 𝓇⛎_ⓝ 𝐫_ẩ_🍸.
Tim vừa tê vừa dại, Ngụy Xuyên l**m môi, đuổi theo h_ô_п xuống.
Mạnh Đường nhắm chặt hai mắt, hơi thở cũng ngưng trệ trong giây lát.
Màn mưa như vô số tấm rèm trắng mỏng manh, cắt đứt tầm nhìn ngay tại cửa lớn tòa nhà điêu khắc.
Mạnh Đường và Ngụy Xuyên bị ngăn cách trong góc tường hành lang, không gian nhỏ bé yên tĩnh tạo nên sự tương phản rõ rệt với cơn mưa xối xả không dứt.
Ngụy Xuyên không chớp mắt, như một con rối gỗ cứng đờ, chờ đợi sự dẫn dắt của cô.
Tiếng tim đập chấn động cùng một tần số, Mạnh Đường hơi hé môi, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cậu, nhất thời quên mất phải nói gì.
Ánh mắt Ngụy Xuyên lại bị đôi môi hồng nhạt kia thu hút.
Tiếng mưa trắng xóa dồn dập, Ngụy Xuyên thấy hồi lâu cô không lên tiếng, dè dặt giục một câu: "Được không?"
Có thể suy nghĩ một chút, thử thích tôi không?
Nếu không phải bị thi đấu làm trễ nải thì cậu đã sớm cầu xin cô một cơ hội rồi, một cơ hội để Mạnh Đường cũng thích cậu.
Mạnh Đường mím môi, khẽ "ừm" một tiếng.
Nói xong chính mình lại xấu hổ, cô ⓒ_ắ_ռ Ⓜ️ô_ℹ️ quay đầu đi, miệng mím thành một đường thẳng.
"Không đau à?" Ngụy Xuyên theo bản năng đưa tay giải cứu môi dưới đang bị cô cắn chặt, lại bị môi trên che phủ.
Mạnh Đường lập tức buông ra, ánh mắt nhìn cậu lấp lánh như sao.
Đối mặt với người mình thích, Ngụy Xuyên chẳng có chút sức đề kháng nào, trong nháy mắt bị mê hoặc, 〽️.á.⛎ dồn lên não.
Sau gáy như bị buộc một sợi xích vô hình, Mạnh Đường chỉ cần một ánh mắt, cậu tự động sán lại gần.
Mạnh Đường căng thẳng túm chặt túi xách, đầu nghiêng sang một bên, né tránh sự ⓜấ●🌴 𝐤ı●ể●ⓜ 𝐬𝑜●á●𝐭 rơi xuống khóe môi.
Cả người Ngụy Xuyên như bị đóng đinh tại chỗ, cảm giác duy nhất chỉ còn lại hơi thở ấm nóng gần ngay gang tấc.
Cậu không nhìn rõ Mạnh Đường, trong hình bóng mờ ảo chỉ có hàng mi dày cong vút đang 𝐫.⛎.𝐧 𝐫ẩ.🍸.
Tim vừa tê vừa dại, Ngụy Xuyên l**m môi, đuổi theo 𝐡.ô.𝐧 xuống.
Mạnh Đường nhắm chặt hai mắt, hơi thở cũng ngưng trệ trong giây lát.
Màn mưa như vô số tấm rèm trắng mỏng manh, cắt đứt tầm nhìn ngay tại cửa lớn tòa nhà điêu khắc.
Mạnh Đường và Ngụy Xuyên bị ngăn cách trong góc tường hành lang, không gian nhỏ bé yên tĩnh tạo nên sự tương phản rõ rệt với cơn mưa xối xả không dứt.
Ngụy Xuyên không chớp mắt, như một con rối gỗ cứng đờ, chờ đợi sự dẫn dắt của cô.
Tiếng tim đập chấn động cùng một tần số, Mạnh Đường hơi hé môi, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cậu, nhất thời quên mất phải nói gì.
Ánh mắt Ngụy Xuyên lại bị đôi môi hồng nhạt kia thu hút.
Tiếng mưa trắng xóa dồn dập, Ngụy Xuyên thấy hồi lâu cô không lên tiếng, dè dặt giục một câu: "Được không?"
Có thể suy nghĩ một chút, thử thích tôi không?
Nếu không phải bị thi đấu làm trễ nải thì cậu đã sớm cầu xin cô một cơ hội rồi, một cơ hội để Mạnh Đường cũng thích cậu.
Mạnh Đường mím môi, khẽ "ừm" một tiếng.
Nói xong chính mình lại xấu hổ, cô 🌜ắ_𝓃 ɱô_ï quay đầu đi, miệng mím thành một đường thẳng.
"Không đau à?" Ngụy Xuyên theo bản năng đưa tay giải cứu môi dưới đang bị cô cắn chặt, lại bị môi trên che phủ.
Mạnh Đường lập tức buông ra, ánh mắt nhìn cậu lấp lánh như sao.
Đối mặt với người mình thích, Ngụy Xuyên chẳng có chút sức đề kháng nào, trong nháy mắt bị mê hoặc, m·á·ц dồn lên não.
Sau gáy như bị buộc một sợi xích vô hình, Mạnh Đường chỉ cần một ánh mắt, cậu tự động sán lại gần.
Mạnh Đường căng thẳng túm chặt túi xách, đầu nghiêng sang một bên, né tránh sự Ⓜ️●ấ●🌴 ⓚ●ℹ️ể●〽️ ş●𝐨●á●𝐭 rơi xuống khóe môi.
Cả người Ngụy Xuyên như bị đóng đinh tại chỗ, cảm giác duy nhất chỉ còn lại hơi thở ấm nóng gần ngay gang tấc.
Cậu không nhìn rõ Mạnh Đường, trong hình bóng mờ ảo chỉ có hàng mi dày cong vút đang 𝐫*⛎*п 𝓇ẩ*γ.
Tim vừa tê vừa dại, Ngụy Xuyên l**m môi, đuổi theo 𝖍*ô*𝐧 xuống.
Mạnh Đường nhắm chặt hai mắt, hơi thở cũng ngưng trệ trong giây lát.
Màn mưa như vô số tấm rèm trắng mỏng manh, cắt đứt tầm nhìn ngay tại cửa lớn tòa nhà điêu khắc.
Mạnh Đường và Ngụy Xuyên bị ngăn cách trong góc tường hành lang, không gian nhỏ bé yên tĩnh tạo nên sự tương phản rõ rệt với cơn mưa xối xả không dứt.
Ngụy Xuyên không chớp mắt, như một con rối gỗ cứng đờ, chờ đợi sự dẫn dắt của cô.
Tiếng tim đập chấn động cùng một tần số, Mạnh Đường hơi hé môi, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cậu, nhất thời quên mất phải nói gì.
Ánh mắt Ngụy Xuyên lại bị đôi môi hồng nhạt kia thu hút.
Tiếng mưa trắng xóa dồn dập, Ngụy Xuyên thấy hồi lâu cô không lên tiếng, dè dặt giục một câu: "Được không?"
Có thể suy nghĩ một chút, thử thích tôi không?
Nếu không phải bị thi đấu làm trễ nải thì cậu đã sớm cầu xin cô một cơ hội rồi, một cơ hội để Mạnh Đường cũng thích cậu.
Mạnh Đường mím môi, khẽ "ừm" một tiếng.
Nói xong chính mình lại xấu hổ, cô ⓒ.ắ.n 𝖒ô.ï quay đầu đi, miệng mím thành một đường thẳng.
"Không đau à?" Ngụy Xuyên theo bản năng đưa tay giải cứu môi dưới đang bị cô cắn chặt, lại bị môi trên che phủ.
Mạnh Đường lập tức buông ra, ánh mắt nhìn cậu lấp lánh như sao.
Đối mặt với người mình thích, Ngụy Xuyên chẳng có chút sức đề kháng nào, trong nháy mắt bị mê hoặc, 𝐦á●ц dồn lên não.
Sau gáy như bị buộc một sợi xích vô hình, Mạnh Đường chỉ cần một ánh mắt, cậu tự động sán lại gần.
Mạnh Đường căng thẳng túm chặt túi xách, đầu nghiêng sang một bên, né tránh sự 〽️ấ·🌴 k·❗·ể·Ⓜ️ 💰·ο·á·т rơi xuống khóe môi.
Cả người Ngụy Xuyên như bị đóng đinh tại chỗ, cảm giác duy nhất chỉ còn lại hơi thở ấm nóng gần ngay gang tấc.
Cậu không nhìn rõ Mạnh Đường, trong hình bóng mờ ảo chỉ có hàng mi dày cong vút đang 𝓇_𝖚_ռ 𝐫_ẩ_𝐲.
Tim vừa tê vừa dại, Ngụy Xuyên l**m môi, đuổi theo 𝖍ô.𝖓 xuống.
Mạnh Đường nhắm chặt hai mắt, hơi thở cũng ngưng trệ trong giây lát.
Màn mưa như vô số tấm rèm trắng mỏng manh, cắt đứt tầm nhìn ngay tại cửa lớn tòa nhà điêu khắc.
Mạnh Đường và Ngụy Xuyên bị ngăn cách trong góc tường hành lang, không gian nhỏ bé yên tĩnh tạo nên sự tương phản rõ rệt với cơn mưa xối xả không dứt.
Ngụy Xuyên không chớp mắt, như một con rối gỗ cứng đờ, chờ đợi sự dẫn dắt của cô.
Tiếng tim đập chấn động cùng một tần số, Mạnh Đường hơi hé môi, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cậu, nhất thời quên mất phải nói gì.
Ánh mắt Ngụy Xuyên lại bị đôi môi hồng nhạt kia thu hút.
Tiếng mưa trắng xóa dồn dập, Ngụy Xuyên thấy hồi lâu cô không lên tiếng, dè dặt giục một câu: "Được không?"
Có thể suy nghĩ một chút, thử thích tôi không?
Nếu không phải bị thi đấu làm trễ nải thì cậu đã sớm cầu xin cô một cơ hội rồi, một cơ hội để Mạnh Đường cũng thích cậu.
Mạnh Đường mím môi, khẽ "ừm" một tiếng.
Nói xong chính mình lại xấu hổ, cô 𝒸*ắ*ⓝ ɱô*𝖎 quay đầu đi, miệng mím thành một đường thẳng.
"Không đau à?" Ngụy Xuyên theo bản năng đưa tay giải cứu môi dưới đang bị cô cắn chặt, lại bị môi trên che phủ.
Mạnh Đường lập tức buông ra, ánh mắt nhìn cậu lấp lánh như sao.
Đối mặt với người mình thích, Ngụy Xuyên chẳng có chút sức đề kháng nào, trong nháy mắt bị mê hoặc, ⓜ·á·⛎ dồn lên não.
Sau gáy như bị buộc một sợi xích vô hình, Mạnh Đường chỉ cần một ánh mắt, cậu tự động sán lại gần.
Mạnh Đường căng thẳng túm chặt túi xách, đầu nghiêng sang một bên, né tránh sự Ⓜ️ấ·т k·ℹ️ể·𝐦 s·οá·ⓣ rơi xuống khóe môi.
Cả người Ngụy Xuyên như bị đóng đinh tại chỗ, cảm giác duy nhất chỉ còn lại hơi thở ấm nóng gần ngay gang tấc.
Cậu không nhìn rõ Mạnh Đường, trong hình bóng mờ ảo chỉ có hàng mi dày cong vút đang 𝖗*υ*ռ 𝐫*ẩ*y.
Tim vừa tê vừa dại, Ngụy Xuyên l**m môi, đuổi theo ⓗô*𝓃 xuống.
Mạnh Đường nhắm chặt hai mắt, hơi thở cũng ngưng trệ trong giây lát.
Màn mưa như vô số tấm rèm trắng mỏng manh, cắt đứt tầm nhìn ngay tại cửa lớn tòa nhà điêu khắc.
Mạnh Đường và Ngụy Xuyên bị ngăn cách trong góc tường hành lang, không gian nhỏ bé yên tĩnh tạo nên sự tương phản rõ rệt với cơn mưa xối xả không dứt.
Ngụy Xuyên không chớp mắt, như một con rối gỗ cứng đờ, chờ đợi sự dẫn dắt của cô.
Tiếng tim đập chấn động cùng một tần số, Mạnh Đường hơi hé môi, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cậu, nhất thời quên mất phải nói gì.
Ánh mắt Ngụy Xuyên lại bị đôi môi hồng nhạt kia thu hút.
Tiếng mưa trắng xóa dồn dập, Ngụy Xuyên thấy hồi lâu cô không lên tiếng, dè dặt giục một câu: "Được không?"
Có thể suy nghĩ một chút, thử thích tôi không?
Nếu không phải bị thi đấu làm trễ nải thì cậu đã sớm cầu xin cô một cơ hội rồi, một cơ hội để Mạnh Đường cũng thích cậu.
Mạnh Đường mím môi, khẽ "ừm" một tiếng.
Nói xong chính mình lại xấu hổ, cô 🌜ắ*ռ ⓜô*❗ quay đầu đi, miệng mím thành một đường thẳng.
"Không đau à?" Ngụy Xuyên theo bản năng đưa tay giải cứu môi dưới đang bị cô cắn chặt, lại bị môi trên che phủ.
Mạnh Đường lập tức buông ra, ánh mắt nhìn cậu lấp lánh như sao.
Đối mặt với người mình thích, Ngụy Xuyên chẳng có chút sức đề kháng nào, trong nháy mắt bị mê hoặc, ⓜá●u dồn lên não.
Sau gáy như bị buộc một sợi xích vô hình, Mạnh Đường chỉ cần một ánh mắt, cậu tự động sán lại gần.
Mạnh Đường căng thẳng túm chặt túi xách, đầu nghiêng sang một bên, né tránh sự ⓜấ_† 𝐤_❗_ể_𝖒 ⓢ_🔴á_🌴 rơi xuống khóe môi.
Cả người Ngụy Xuyên như bị đóng đinh tại chỗ, cảm giác duy nhất chỉ còn lại hơi thở ấm nóng gần ngay gang tấc.
Cậu không nhìn rõ Mạnh Đường, trong hình bóng mờ ảo chỉ có hàng mi dày cong vút đang г●υ●ⓝ ⓡ●ẩ●𝖞.
Tim vừa tê vừa dại, Ngụy Xuyên l**m môi, đuổi theo ♓_ô_𝖓 xuống.
Mạnh Đường nhắm chặt hai mắt, hơi thở cũng ngưng trệ trong giây lát.
Màn mưa như vô số tấm rèm trắng mỏng manh, cắt đứt tầm nhìn ngay tại cửa lớn tòa nhà điêu khắc.
Mạnh Đường và Ngụy Xuyên bị ngăn cách trong góc tường hành lang, không gian nhỏ bé yên tĩnh tạo nên sự tương phản rõ rệt với cơn mưa xối xả không dứt.
Ngụy Xuyên không chớp mắt, như một con rối gỗ cứng đờ, chờ đợi sự dẫn dắt của cô.
Tiếng tim đập chấn động cùng một tần số, Mạnh Đường hơi hé môi, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cậu, nhất thời quên mất phải nói gì.
Ánh mắt Ngụy Xuyên lại bị đôi môi hồng nhạt kia thu hút.
Tiếng mưa trắng xóa dồn dập, Ngụy Xuyên thấy hồi lâu cô không lên tiếng, dè dặt giục một câu: "Được không?"
Có thể suy nghĩ một chút, thử thích tôi không?
Nếu không phải bị thi đấu làm trễ nải thì cậu đã sớm cầu xin cô một cơ hội rồi, một cơ hội để Mạnh Đường cũng thích cậu.
Mạnh Đường mím môi, khẽ "ừm" một tiếng.
Nói xong chính mình lại xấu hổ, cô ⓒ_ắ_𝖓 ɱô_ℹ️ quay đầu đi, miệng mím thành một đường thẳng.
"Không đau à?" Ngụy Xuyên theo bản năng đưa tay giải cứu môi dưới đang bị cô cắn chặt, lại bị môi trên che phủ.
Mạnh Đường lập tức buông ra, ánh mắt nhìn cậu lấp lánh như sao.
Đối mặt với người mình thích, Ngụy Xuyên chẳng có chút sức đề kháng nào, trong nháy mắt bị mê hoặc, ɱá_⛎ dồn lên não.
Sau gáy như bị buộc một sợi xích vô hình, Mạnh Đường chỉ cần một ánh mắt, cậu tự động sán lại gần.
Mạnh Đường căng thẳng túm chặt túi xách, đầu nghiêng sang một bên, né tránh sự 〽️ấ.🌴 🎋.𝖎ể.𝖒 ş.𝖔á.𝐭 rơi xuống khóe môi.
Cả người Ngụy Xuyên như bị đóng đinh tại chỗ, cảm giác duy nhất chỉ còn lại hơi thở ấm nóng gần ngay gang tấc.
Cậu không nhìn rõ Mạnh Đường, trong hình bóng mờ ảo chỉ có hàng mi dày cong vút đang г⛎●п г●ẩ●𝖞.
Tim vừa tê vừa dại, Ngụy Xuyên l**m môi, đuổi theo ⓗô·ⓝ xuống.
Mạnh Đường nhắm chặt hai mắt, hơi thở cũng ngưng trệ trong giây lát.
| ← Ch. 114 | Ch. 116 → |
