← Ch.06 | Ch.08 → |
Mãi đến khi taxi chạy được một đoạn, Tiếu Dĩnh mới đột nhiên để ý đến anh và cô vừa mới đi qua đoạn ngã tư sầm uất nhất, hai bên đường đèn neon sáng choang, náo nhiệt vô cùng.
Lúc nãy nghĩ đi đâu nhỉ? Cô nhìn những khu vực quen thuộc, lúc này đột nhiên nảy ra một ý định, liền thanh toán tiền, nhảy ngay xuống xe, tiến thẳng về phía bảng hiệu sáng choang của những cửa hàng độc quyền.
Là ai đã nói, mua sắm là liều thuốc giảm street hữu hiệu nhất. Lúc cà thẻ thanh toán, tâm tình Tiếu Dĩnh quả nhiên đã khá lên nhiều, cứ như thể quét sạch đi nỗi buồn bực chán chường, vì thế dừng lại trong giây lát, mỉm cười với nhân viên bán hàng.
"Chị ơi, ở đây có kiểu dáng mới nhất đấy, chị có muốn xem thử không?"
"Lần sau vậy"! Cô ngắm nhìn mặt đồng hồ ngoại đính kèm chi chít vụn kim cương dưới ánh đèn chiếiu rọi của tiệm, ánh sáng lấp lánh đó dường như chiếu hoa cả mắt người đứng cạnh nó.
Cô nhận lấy túi giấy gói hàng nhân viên cửa hàng đưa cho, mỉm cười nói:" Thật ra tôi không nghiên cứu nhiều về đồng hồ lắm, chỉ thích kiếu dáng đơn giản thôi!"
Quả thực là cô không nghiên cứu về nó, vì thế mà trước đây có những suy nghĩ toàn bị Diệp Hạo Ninh xem là xuyên tạc.
Kỳ thực sưu tầm đồng hồ hàng hiệu là một trong những sở thích của Diệp Hạo Ninh. Lần đầu tiên biết việc này, cô thậm chí líu cả lưỡi, trực tiếp gọi thẳng thừng "đồ phá sản".
Anh nói:" Cái này rõ ràng là hàng hiệu, ngốc à!" Ánh mắt lướt sang, như cảm thấy kiến thức nông cạn của cô là vô phương cứu chữa. Còn cô thì lại cảm thấy không tài nào hiểu nổi, tiêu nhiều tiền như thế, trữ hàng ở nhà, trên thực tế chả có tác dụng gì. Bởi lẽ trên cổ tay Diệp Hạo Ninh quanh năm chỉ đeo một chiếc đồng hồ, chưa bao giờ thấy anh thay đổi, dây đeo màu đen, mặt đồng hồ kiểu dáng cực kỳ đơn giản, căn bản không nhìn ra được giá trị trên trời của nó.
Thế nên, có một thời gian, cô cứ cảm thấy anh là người xa xỉ hoang phí. Đối với niềm đam mê này của anh cô không mấy tán đồng. Mà Diệp Hạo Ninh cũng không để tâm gì, coi sự chất vấn của cô như không khí.
Tóm lại, cô và anh, là hai người không cùng chung chí hướng.
Cơ mà tâm tình Tiếu Dĩnh hôm nay rất sảng khoái, hóa ra tiêu tiền như nước lại là một chuyện vui đến vậy, đặc biệt là tiêu tiền của Diệp Hạo Ninh.
Cô tiến vào cửa hàng đồ hiệu, tùy tiện chọn 2 chiếc đồng hồ nữ, sau đó cà thẻ ký tên, ký liền một mạch, không chút e sợ tấm thẻ của anh chồng bị cô làm nổ tung.
Thật ra, nổ thẻ cũng chẳng sao, cô nghĩ, cứ cho là báo thù anh đi, để anh ta xuất huyết một lần cho biết! Thế nhưng, về phần vì sao muốn trả thù? Đúng, đúng thế, trả thù anh ta vì cái gì chứ? Quả thực Tiếu Dĩnh cũng không rõ nữa.
Kết quả là rõ ràng, tiêu một lèo số tiền lớn như vậy, mấy ngày sau Diệp Hạo Ninh cũng không hề có chút phản ứng gì, cô lại bắt đầu thấy hối hận. Thực sự là không nhất thiết xúc động như thế, xa xỉ như vậy, vốn không phải là tác phong của cô.
Hứa Nhất Tâm sau khi biết chuyện, một mặt quát lên: "Đồ phá sản". Một mặt lại thích thú không rời tay lật đi lật lại săm soi mê mẩn hai chiếc đồng hồ ấy.
Tiếu Dĩnh còn cãi: "Bị kích động quá thôi!"
"Ai kích động cậu chứ?"
Cô không nói lời nào.
Ai cũng kích động cả. Bắt đầu là Diệp Hạo Ninh, sau đó tới Trần Diệu, từng người từng người một, người sau đột ngột hơn người trước, khiến người ta bất ngờ không kịp phòng bị, làm cuộc sống vốn đã hỗn độn của cô càng trở nên hỗn loạn hơn. Cô thích một cuộc sống đơn giản, nhưng bọn họ lại không chịu để cô toại nguyện.
Cuối cùng cô hỏi: "Thế bây giờ tính sao đây?"
"Tính sao cái gì?, mua rồi cũng không trả lại được". Hứa Nhất Tâm độc địa nói ra chủ ý: "Còn không thì cậu nhanh nhanh gửi cho Diệp Hạo Ninh đi, cứ coi như là để tặng anh ta làm giàu thêm bộ sưu tập, nói không chừng có thể làm dịu lại quan hệ vợ chồng ấy chứ!"
Cô mắng: "Đi chết đi!"
Hứa Nhất Tâm thu lại nụ cười, đột nhiên hỏi:" Trần Diệu trở về rồi, cậu nghĩ sao? Làm thế nào đây?"
Cô ngây người ra, cũng nhảy dựng lên, nói: "Chẳng nghĩ gì cũng chẳng làm thế nào cả!" Ngữ khí đông cứng, giống như đang giận dỗi.
Kỳ thực chỉ có bản thân cô hiểu, không phải như thế, cũng không phải đứa trẻ lên cơn giân dỗi, qua cơn dỗi thì thôi. Giờ đây nhắc đến anh ấy, trong lòng vẫn không kiềm chế được nỗi đau. Đó là sự dồn nén tích lũy của hai mươi năm ròng, bất luận là yêu hay hận, cũng đều khắc sâu tận xương tủy, muốn cắt bỏ cũng không thể được.
Thế nhưng, từ lâu đã không thể quay lại được nữa rồi. Cho dù là, cô đã từng rất yêu anh.
Mấy ngày sau, Tiếu Dĩnh vẫn là gọi điện thoại cho Diệp Hạo Ninh, số điện thoại di động thuộc đã nằm lòng rồi, là một dãy số 6 và 8, cực kỳ dễ nhớ, đây là phong cách làm việc của doanh nhân, hơn nữa còn là thói mê tín của người làm ăn.
Thế nhưng cũng có ưu điểm, thì chính là thế, không phải lật danh bạ điện thoại ra, trực tiếp nhập số gọi đi thuận tiện biết bao.
Tiếp điện thoại là thư ký của anh, giọng điệu vẫn rất là uyển chuyển êm tai: "Diệp tổng hiện đã đi nghỉ phép rồi, hiện không có mặt trong thành phố ạ" Sau đó lại nhắc nhở giọng đầy thiện ý: "Diệp phu nhân, bà có thể gọi vào điện thoại riêng của ông ấy ạ!"
Tiếu Dĩnh lúc này mới ý thức được, bản thân dường như thường xuyên có thói quen gọi vào số điện thoại phục vụ cho việc công. Trước đây, cũng có một lần, lúc đó là vừa mới kết hôn, cô thuận miệng trách cứ: "Làm gì mà 10 lần tìm anh, thì hết 9 lần máy bận gọi không thông chứ?"
Diệp Hạo Ninh lúc đó đang xem tạp chí, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Chẳng phải còn một số điện thoại nữa sao?"
Số điện thoại đó lại là số riêng tư, chỉ giới hạn người thân và một số bạn bè được biết, nhưng dãy số lại rất trúc trắc khó nhớ.
Cơ hồ nhất thời không nghe thấy cô nói gì, Diệp Hạo Ninh lúc này mới nhìn cô với con mắt hoài nghi, khẽ nhướng mày, mở miệng nói: "Chẳng lẽ đến giờ em vẫn không thể nhớ nổi 11 con số sao? Trí nhớ của mẹ e là vẫn còn tốt hơn em đấy!"
Cô không phục, không suy nghĩ gì liền phản bác: "Anh là con trai của mẹ, anh có chuyện gì mà mẹ không nhớ được chứ?"
Anh vẫn nhướng mày: "Ổ? Em không phải vợ anh sao?"
Ngữ khí qua loa đại khái, lại làm cô lập tức á khẩu không trả lời được. Môt lúc lâu sau mới quơ quơ di động: "Đều có lưu cả rồi, em chỉ là lười nhấn số gọi thôi"
Trông thấy anh lại tiếp tục cắm đầu đọc tạp chí, để khỏi mất mặt, cô lại nói: "Ai bảo anh chọn số điện thoại khó nhớ như thế, từ 0 đến 9, gần như đều có đủ cả, hơn nữa chả có chút quy luật nào". Hỗn loạn vô trật tự, hoàn toàn không giống với phong cách của anh, cũng khó trách cô không nhớ nổi.
Nhưng lần này, Diệp Hạo Ninh dường như không nghe thấy, thần sắc chuyên tâm chăm chú lật xem tờ tạpchí ô tô.
Sau này, Tiếu Dĩnh rốt cuộc vẫn trước sau như một, rất hiếm khi gọi vào số điện thoại riêng của Diệp Hạo Ninh. Nguyên nhân tổng kết được chỉ có một, đó là cô thật sự là kẻ lười nhác, chỉ muốn lựa chọn cách đơn giản nhất trực tiếp nhất.
Nếu Diệp Hạo Ninh đang đi nghỉ phép, Tiếu Dĩnh nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc lại bỏ điện thoại di động đang cầm trong tay một lúc lâu xuống. Cô dù gì cũng hiểu chút ít cá tính của anh, lúc nghỉ phép không thích bị người khác quấy rầy hơn nữa giờ phút này......... không chừng lại còn có cả mỹ nữ tuyệt trần lần trước ở cạnh tháp tùng cũng nên. Mình cớ gì đi làm kẻ xấu như vậy chứ?
Nào ngờ tối đó, mẹ của Diệp Hạo Ninh đích thân gọi điện thoại đến, Tiếu Dĩnh không thể không hết sức cẩn trọng trả lời, chỉ là vì bố mẹ chồng cô vẫn chưa biết việc hai người họ đang ly thân.
Chỉ nghe thấy Diệp mẫu hỏi: "Tiểu Dĩnh, dạo này công việc con rất bận à?"
Tiếu Dĩnh vội trả lời: "Không bận ạ, lại cũng khá vui nữa mẹ ạ"
"À, Mẹ cứ nghĩ mãi không thông, con việc gì phải cực khổ như vậy. Nếu như con không thích nhàn rỗi, thì cũng có thể làm việc bên cạnh Hạo Ninh mà, việc gì phải chạy đến nơi xa xôi như vậy? Hiện giờ trông thật giống cặp vợ chồng phân cách hai nơi"
Ngưng một lát, trong giọng nói trách cứ xen lẫn yêu quý và tôn trọng: "Nhốn nháo như thế, sao mà giống trẻ con vậy. Cái thằng Hạo Ninh này cũng kỳ thật, sao lại cũng đồng ý cho con đi, giờ con sống một mình ở đó, đã quen chưa? Hay là mời dì đến hàng ngày thổi cơm hầm bảo canh cho con, được không?"
Cô vội nói: "Không cần, không cần đâu ạ!"
Diệp mẫu từ nhỏ lớn lên ở HongKong, sau đó mới theo gia đình chồng sang Đại Lục định cư. Thế nhưng với việc gia giảm lửa, canh lượng nước, trước đây bà vẫn thường làm bảo canh để dì mang sang cho Tiếu Dĩnh uống.
Tiếu Dĩnh có giai đoạn thật sự uống như bị nghiện, sau này thậm chí còn bái mẹ chồng làm thầy, theo bà học làm.
* Chú thích: Bảo canh: là 1 loại canh hầm của người Trung Quốc nguyên liệu chủ yếu: bò (tốt nhấ)t, cừu, lợn, gà xương vịt, thêm gừng, rượu hầm trong vòng 3-4 giờ.
Niềm hứng thú đam mê của Diệp Mẫu rất cao, Diệp Hạo Ninh lại tỏ ra điệu bộ không liên quan đến mình, coi ý chí sôi sục ngất trời của cô như không khí vậy.
Cô cũng chả thèm chấp nhặt, chỉ là cùng mẹ chồng cẩn thận tỉ mỉ học hỏi, đúng lúc đang cao hứng, đột nhiên lại nghe thấy giọng điệu khinh khỉnh pha chút nghi ngờ bên tai: "Em bắt đầu siêng năng từ khi nào vậy?"
Cô hỏi ngược lại:" Bộ trước đây em không siêng năng sao?"
Anh không có ý kiến, một lúc sau lại nói: "Bình thường chẳng phải em rất thích nghiên cứu công thức nấu ăn sao? Sao đến hầm bảo canh em cũng không biết?"
Anh liếc nhìn cô, ngữ khí vẫn ung dung: "Tiếu Dĩnh, anh thật hoài nghi tâm tư của em đã để đi đâu rồi?"
Chính là bắt đầu từ thời điểm đó, anh luôn cố tình vô ý chống lại cô, trong chừng mực cho phép, ngay cả biểu cảm cũng được kiềm chế đúng cách, đến mức ngay cả người bên cạnh cũng thường hiểu lầm rằng hai vợ chồng đang mắng yêu liếc mắt đưa tình vậy.
Quả là gian xảo quá mức.
"........ Tiểu Dĩnh, con có đang nghe không?
Mãi đến khi giọng nói của mẹ chồng cất lên, Tiếu Dĩnh lúc này mới lấy lại tinh thần.
Thật là đáng giận! Cô không khỏi suy nghĩ, rõ ràng là đã chia tay rồi, con người này sao mà cứ bám lấy cô như hình với bóng vậy, lại quấy rối cô bằng những hồi ức không thoải mái ấy.
Cuối cùng, cô nói:" Mẹ, mai là cuối tuần, con về thăm mẹ và bố" Dù gì thì Diệp Hạo Ninh cũng không có ở đây, về nhà một mình vui vẻ thoải mái lại thuận tiện vỗ về an ủi yên lòng mẹ chồng.
Diệp mẫu quả nhiên vừa lòng, rồi căn dặn vài câu mới gác máy.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |